Nhẹ chút, sẽ đau (3)
← Ch.160 | Ch.162 → |
Edit: DiênDiên
Beta: Tinh Niệm
Tiểu Hoa
".... ký chủ, chị cởi đi."
Tiểu Hoa lên tiếng khuyên.
Thân là một cái hệ thống, nó cũng thật là thẹn thùng a.
Nhưng Tiểu Hoa cảm thấy, nếu như ký chủ của nó cởi áo ra, nam chủ đại nhân sẽ không tức giận, mà khẳng định còn rất cao hứng.
Tô Yên vẫn như cũ cự tuyệt
"Sáng ngày mai lại đến lấy."
Nói cách khác, Tô Yên dự định từ bỏ cơ hội tối hôm nay, ngày mai lại đến.
Suy nghĩ xong, Tô Yên đang muốn đứng dậy rời khỏi phòng.
Kết quả, người nào đó đang nằm trên giường, chợt mở mắt.
Không những thế, hắn còn duỗi tay nắm lấy tay của Tô Yên.
Muốn kéo cô đến trên giường.
Tô Yên giơ tay liền phản kháng.
Đảo mắt liền kiềm chế tay của Thời Thù, đem người gắt gao ấn ở trên giường.
Tô Yên đè lên trên, quỳ một gối ở trên giường.
Giữ chặt hai tay hắn trên đầu giường.
Thời Thù mắt không chớp nhìn cô.
Không hề phản kháng.
Tùy ý để cô kiềm chế muốn làm gì thì làm.
Tô Yên hạ giọng lên tiếng
"Anh đừng nhúc nhích."
Có lẽ bởi vì chuyện xảy ra quá nhanh.
Làm cho Tô Yên quên mất mình đang cải tràn thành người ngoại quốc.
Lời nói tuy mang chút khàn khàn, nhưng mà nghe ra được, câu chữ rõ ràng.
Thời Thù nhìn cô, lẩm bẩm
"Tiểu Quai thật là xinh đẹp."
Tô Yên lại lần nữa nghe thấy cái xưng hô này.
Một lúc sau.
Thì ra tên Tiểu Quai không phải gọi một người khác, mà là gọi cô a.
Lúc trước nghe hắn nói cô còn tưởng hắn nhận sai.
Không nghĩ tới bây giờ cô đã thay đổi dung mạo hắn vẫn gọi là Tiểu Quai.
Sau khi phục hồi lại tinh thần.
Tô Yên dần dần nhăn mày lại.
Hắn nhìn ra cô.
Nếu lần sau mình lại đến, hắn khẳng định sẽ đề phòng.
Nếu sáng sớm ngày mai đến trộm, đến lúc đó có lẽ không phải là thời gian tốt để ra tay.
Cô nhìn lướt qua cổ hắn.
Nếu không, đánh hắn hôn mê, rồi cởi quần áo trên người hắn?
Có lẽ tầm mắt của Tô Yên quá rõ ràng.
Ánh mắt Thời Thù nhanh chóng tối sầm lại.
Giây tiếp theo liền kịch liệt ho khan.
Hắn hướng đến bên cửa sổ cúi đầu.
Ánh trăng vừa vặn chiếu vào.
Có thể thấy rõ ràng trên cổ in hằn dấu 4 ngón tay.
Còn phiếm màu xanh tím.
Đó là do bốn ngày trước cô bóp cổ hắn.
Đem người ta làm sặc, thiếu chút nữa là bóp chết.
Tô Yên chớp chớp mắt.
Sức lực đang cầm tay hắn, cũng hơi nhẹ đi.
Đại khái là bởi vì đang ho khan.
Trên mặt Thời Thù nhiễm một tầng sắc đỏ ửng.
Khiến cho gương mặt đã tuấn mỹ nay còn đẹp đến mức không rời mắt được.
Đôi mắt của hắn thẳng tắp nhìn tô yên
"Em còn muốn đánh anh một lần nữa sao?"
Tô Yên trầm mặc.
Thời Thù thả nhẹ âm thanh, mí mắt buông xuống, chậm rãi nói.
"Lần trước khi em đánh anh, làm cho trên cổ có vết thương, đạo diễn hủy quảng cáo của anh còn đòi thay người."
Hắn dừng một chút lại nói
"Anh dựa vào nhan sắc để kiếm cơm."
Nói tới đây, hắn nâng mắt nhìn lên.
"Cho nên có thể hay không đừng đánh anh hôn mê?"
Trong âm thanh mang theo một chút hy vọng.
Tô Yên nhìn vết thương trên cổ hắn.
Lại nghe hắn nói.
Lực đạo đang cầm tay hắn, lại thả lỏng hơn nữa.
"Chỉ cần anh không phản kháng."
Cô khàn khàn giọng nói.
Thời Thù gật gật đầu, ánh mắt sáng rực lên từng chút.
Tô Yên thấy hắn an phận.
Chậm rãi buông lỏng tay ra.
Tiếp theo, chân đang giẫm ở mép giường chậm rãi rời đi.
Đang tính toán lui lại.
Kết quả, khi cô mới vừa có suy nghĩ này.
Người nào đó duỗi tay, giữ tay cô lại.
Cô theo bản năng liền muốn đánh hắn.
Kết quả vừa ngẩng đầu, liền đối đối diện với ánh mắt mang theo tia cẩn thận của hắn
"Tiểu Quai lại muốn đánh anh bất tỉnh, sau đó rời đi?"
Nghe giọng nói kia, càng nghe càng giống như là vợ mình bỏ nhà theo trai.
Tô Yên buông tay
"Anh nghỉ ngơi cho tốt."
Thời Thù lôi kéo cô, càng ngày càng gấp, căn bản không tính toán buông ra.
*****
Edit: DiênDiên
Beta: Tinh Niệm
Nếu như lúc nãy, Tô Yên nhanh gọn trực tiếp làm hắn hôn mê xong rời đi thì hay rồi.
Nhưng cô lại chần chừ một lúc, bị người nào đó phát hiện cô mềm lòng.
Sẽ không làm hắn hôn mê.
Này còn không thanh thủ quấn lên thì còn đợi lúc nào nữa??
Hiện giờ trong một lát khó mà rời đi được.
Tô Yên nhíu mày, muốn hất tay hắn ra.
Cúi đầu xuống thấy trên cổ tay người nào đó có 5 vệt ngón tay xanh tím rõ ràng.
Cái này không phải còn do chính cô làm sao?
Cô cùng người này gặp mặt mới hai lần.
Kết quả hắn bị cô làm cho chỗ nào cũng có vết thương xanh xanh tím tím.
Hơn nữa hắn còn không hề liên quan tới nhiệm vụ của cô một chút nào.
Chỉ là xui xẻo đụng phải mình.
Tô Yên nhìn trong chốc lát, lên tiếng
"Tôi sẽ bồi thường cho anh."
Làm hắn bị thương, là cô sai.
Thời Thù ánh mắt sáng lên một chút.
Đôi mắt hắn buông xuống, chê khuất thần sắc trong đó.
Sau đó chậm rãi mở miệng
"Em đi rồi, anh liền không tìm thấy em."
Hắn lẩm bẩm.
Tô Yên cho rằng hắn là sợ mình lừa gạt hắn.
Cô nói
"Tôi sẽ không nuốt lời. Vô luận là anh ở đâu, tôi đều có thể tìm được anh."
Thời Thù lắc đầu
"Em nằm với anh một lúc, liền xem như bồi thường, được không?"
Tô Yên suy nghĩ thật lâu, một lúc sau lên tiếng
"Anh muốn nằm trong bao lâu?"
"Một giờ."
Hắn vươn một đầu ngón tay.
Tô Yên gật đầu.
"Được"
Ánh trăng chiếu vào căn phòng nào đó ở khách sạn.
Một người con trai tóc vàng mắt xanh, mặc tây trang đứng ở trước giường.
Ở trên giường có một người mặc áo choàng tắm, bộ dáng rất anh tuấn.
Hai người tư thế ái muội, cũng không biết bọn họ đó đang nói gì.
Chỉ thấy người con trai trên giường cười tươi.
Bình thường đã cực kỳ tuấn mỹ, giờ lại cười, liền cảm thấy kinh diễm.
Mười phút sau.
Đèn trong phòng sáng lên một chút.
Lại nghe bên trong truyền đến tiếng giọng nam khàn khàn
"Đau không?"
Tiếp theo, liền nghe được âm thanh khác thực câu hồn
"Đau."
Tô Yên nhìn người ngồi trên sô pha, thấy tầm mắt hắn không hề dời khỏi người mình một giây phút nào.
Cô cầm tuýp thuốc mỡ, cầm tay hắn bôi vào vết thương xanh tím mà mình làm ra kia.
Tô Yên vụng về thu nhẹ lực tay.
Cô luôn cảm thấy mình khống chế lực đạo rất tốt.
Tiếp theo nói
"Như vậy thì sao?"
Âm thanh khàn khàn.
Thời Thù
"Cổ tay đau."
Tô Yên chớp chớp mắt.
Hóa ra hắn đang nói chỗ bị thương đau.
Nhìn cổ tay một chút, bôi thuốc mỡ xong, chẳng những không có giảm sưng, ngược lại, so với lúc đầu còn muốn sưng thêm một chút.
Nhìn kỹ, cổ tay còn sưng một cục lớn.
Tô Yên yên lặng cầm lấy băng gạc bên cạnh.
Quấn thật kín hai cổ tay này.
Tiểu Hoa lên tiếng
"Ký chủ, băng gạc không thể làm giảm sưng a."
Tô Yên
"Ân"
Cô đương nhiên biết.
Chỉ là không muốn nhìn đến vết thương đó.
Dù sao đây cũng là tội lỗi do mình làm ra.
Thời Thù nhìn chằm chằm Tô Yên
" Anh đói bụng."
Hắn lên tiếng.
Tô Yên ngẩng đầu nhìn hắn
"Ân?"
Thời Thù lên tiếng
"Làm sao bây giờ?"
Nhìn hắn giống như là không biết nên làm thế nào.
Tô Yên vừa mới đứng dậy.
Hắn ngay lập tức liền kéo cô lại.
Hắn nhìn cô, một bộ lo lắng sợ cô trốn chạy, lại nói
"Anh không đói bụng, em không cần đi được có không?"
Tô Yên nhìn hắn gắt gao lôi kéo mình.
Duỗi tay vỗ vỗ mu bàn tay hắn
Giọng điệu khàn khàn
"Thả lỏng, tôi không đi."
Sau đó, Tô Yên liền đi về phía phòng bếp.
Phòng tổng thống trong khách sạn thì đương nhiên sẽ có phòng bếp.
Thời Thù thành thành thật thật đi theo phía sau cô.
Tô Yên thấy hắn vẫn luôn nắm lấy góc áo của mình.
Thực sự không có cách nào.
Cô kéo tay hắn.
Làm cho Thời Thù khẩn trương.
Tiếp theo, hắn vân vê góc áo của mình.
Tô Yên từ trong tủ lạnh lấy ra mấy quả cà chua cùng trứng gà.
Cô đi sang bên cạnh một bước, Thời Thù liền đi theo một bước.
Tựa như cái đuôi nhỏ, gắt gao bám cô.
*****
Edit: DiênDiên
Beta: Tinh Niệm
Mười lăm phút sau, một phần mì cà chua trứng thơm ngon liền xuất hiện.
Đặt ở trên bàn trước mặt hắn.
"Ăn đi."
Thời Thù nhìn bát mì, rồi lại nhìn Tô Yên.
Hắn cúi đầu, lông mi run run
"Tay đau."
Một bộ dáng cực kỳ đáng thương tội nghiệp.
Tô Yên vốn dĩ định nói, tay không có bị gãy, vẫn ăn được.
Nhưng khi vừa thấy hắn nâng tay lên, trên đó còn quấn lấy băng gạc.
Vẫn Là do cô làm ra, lời nói tới bên miệng, lại không thể nào nói ra được.
Cô trầm mặc.
Thời Thù yên lặng vươn tay, cầm lấy chiếc đũa, động tác rất chậm.
Hắn dường như rất không thoải mái.
Chỉ cần thoáng dùng một chút sức lực, liền sẽ dừng lại một lúc.
Tô Yên động tác gì cũng không có, cũng không nói cái gì.
Chỉ là đứng ở chỗ đó, nhìn hắn ăn.
Lúc ăn, Thời Thù ngẩng đầu lên nhìn cô.
"Anh tên là Thời Thù. Em biết anh sao?"
Tô Yên gật gật đầu.
Nhìn Tô Yên gật đầu, hắn cười.
Giống như đã quên đi đau đớn trên tay.
Tiếp theo, hắn nói
"Tiểu Quai năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
Tô Yên nghe xưng hô này
"Tên tôi không phải Tiểu Quai."
Cô nói giọng khàn khàn.
Thời Thù ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn cô
"Em là ai."
Hắn nhìn quá chăm chú, khiến cho Tô Yên phải rời đi ánh mắt.
Thời Thù cúi thấp đầu cười một tiếng.
Sau đó, hắn lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp.
Đưa tới trước mặt Tô Yên
"Tiểu Quai làm anh bị thương, đã nói muốn bồi thường cho anh."
Tô Yên nhìn tấm danh thiếp, trên đó là một chuỗi số điện thoại.
Cô không nói chuyện.
Thời Thù thấy cô không nói lời nào liền quấn lên.
"Tiểu Quai định không nhận nợ ư?"
Nghe hắn nói.
Tô Yên vươn tay, cầm lấy tấm danh thiếp kia, niết một chút rồi bỏ vào túi.
"Ân."
Nghe cô đồng ý, Thời Thù lúc này mới dừng dây dưa.
Tiếp tục ăn mì.
Ăn ăn, lại nhớ tới cái gì, ngẩng đầu.
"Em làm anh bị thương, không có cách nào tiếp tục công việc, phải làm sao bây giờ?"
Tô Yên nghe hắn nói.
Tiểu Hoa che mắt lại, một bộ dáng thẹn thùng nói
"Thời Thù đại nhân làm nũng thật khiến người ta thẹn thùng nha ~~"
Thời Thù mang một túi da vô hại, che dấu nội tâm chiếm hữu của mình.
Tô Yên mỗi khi nhường hắn một chút, hắn sẽ muốn thật nhiều, thật nhiều.
Cho đến một ngày, cô trở thành của hắn.
Lúc đang nói chuyện.
Bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa
"Tiên sinh."
Là giọng của Tần Như.
Thời Thù sửng sốt.
Sau đó, chỉ cảm thấy có một trận gió thổi qua tai.
Tiếp theo, hắn chỉ thấy thân ảnh của Tô Yên nhảy xuống cửa sổ.
Hắn nhíu mày một chút.
Ba bước cũng thành hai đi đến chỗ cửa sổ.
Nhìn xuống, không còn thấy Tô Yên đâu nữa.
Hàng lông mày dần dần dãn ra.
Tiếp đó, ánh mắt hắn trầm xuống.
Đi tới cửa, mở cửa phòng ra.
Tần Như nhìn tiên sinh nhà mình, sửng sốt một chút.
Thời Thù dựa vào cửa phòng, con ngươi sâu kín nhìn chằm chằm hắn
"Nói."
Tiểu tâm can của Tần Như run lên.
"Ngày mai có một cuộc phỏng vấn..."
"Đẩy lùi."
Ầm một tiếng, Thời Thù đóng cửa.
Mặc kệ Tần Như đang ở bên ngoài.
Thời Thù trong mắt tối tăm, đứng ở phòng khách.
Một hồi lâu, tầm mắt dừng ở trên bát mì.
Đi qua, cầm lấy chiếc đũa.
Cúi đầu, tiếp tục ăn.
Tay hoạt động linh hoạt, trên mặt không có cảm xúc gì.
Chỗ nào còn giống như hồi nãy, động một chút liền đau, một bộ dáng không làm được gì.
Tô Yên trở lại trong phòng của mình.
Cô ngồi trên mép giường, cũng không có lập tức nghỉ ngơi.
Ngược lại là trầm mặc thật lâu.
Tiểu Hoa lên tiếng
"Ký chủ? Chị suy nghĩ cái gì?"
Tô Yên lên tiếng
"Nên đánh hắn hôn mê, sau đó cởi quần áo.
Làm thế thì cô sẽ đâu phải ngồi nửa tiếng đồng hồ, động tí phải bồi thường chỗ này, bồi thường chỗ kia.
Thiếu chút nữa cô liền phải phụ trách cả người hắn.
*****
Edit: DiênDiên
Beta: Tinh Niệm
Suy nghĩ trong chốc lát.
Cô nhắm mắt lại.
Trước kia luôn duy trì việc làm và nghỉ ngơi thật đúng giờ, hiện giờ quá nửa đêm một chút đã thực mệt.
Bởi vì buổi sáng ngày mai còn phải hành động.
Cô cũng không xóa đi vết dịch dung.
Ngược lại dựa vào mép giường, nhắm hai mắt lại.
Buổi sáng hôm sau, Tô Yên đúng 6 giờ tỉnh lại.
Đầu tiên là đi toilet, nhìn mìn trong gương.
Xác nhận dịch dung vẫn hoàn hảo.
Tiếp theo, đi đến phòng bếp, làm một cái sandwich đơn giản.
Thời gian còn lại, chờ.
Chờ cái gì?
Chờ điện thoại vang lên.
Chờ thông báo Thời Thù ra cửa, cô liền có thể hành động.
Chỉ là cô bắt đầu chờ từ 6 giờ sáng.
Vẫn luôn chờ tới 6 giờ chiều.
Người kia thế nhưng vẫn không ra khỏi cửa.
Buổi tối 9 giờ, Tô Yên nhận được một cuộc điện thoại.
Bên kia điện thoại lên tiếng.
"Tinh, đáng lẽ ra lịch trình của Thời Thù hôm nay từ sáng đến tối đều có hoạt động.
Nhưng không biết vì lí do gì, hắn không có đi, cả ngày đều ở trong phòng."
Tô Yên nhớ tới đêm qua, câu cuối cùng hắn nói.
Hắn nhìn về phía cô, ánh mắt sáng lên, nhưng mà bộ dáng lại rất đáng thương.
"Thân thể của anh bị em làm bị thương rồi, không có cách nào đi làm, làm sao bây giờ?"
Tô Yên cúi đầu, thì ra là sự thật ư.
Cô không hiểu lắm về giới giải trí.
Nhưng hiện giờ nghe cộng sự nói, hắn đúng là không đi làm.
Đầu dây bên kia lại nói
"Tinh, 12 giờ tối nay khách muốn nhận hàng, nên làm cái gì bây giờ?"
Tô Yên trầm mặc một lúc
"Địa điểm ở đâu?"
"Sân bay siêu thị quầy 2 số 01."
Tô Yên
"Ân, tôi đã biết, tôi sẽ đưa đồ đúng giờ."
Nói xong, cô cắt đứt điện thoại.
Nhìn thời gian, đã 9 giờ.
Cô dẫm lên cửa sổ, tiến vào phòng tầng dưới.
Lúc Tô Yên một lần nữa tiến vào phòng của Thời Thù.
Người nào đó đang tắm.
Cô muốn đi đến phòng rửa mặt.
Kết quả, rắc rắc một tiếng, cửa phòng tắm mở ra từ bên trong.
Tiếng nước từ vòi sen ngừng lại.
Người nào đó chỉ quấn một cái khăn tắm ngang hông, xoa xoa tóc từ bên trong đi ra.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Thời Thù sửng sốt.
Đại khái là không nghĩ tới mình đang tắm Tô Yên sẽ đến, liền biểu hiện ra bộ mặt cô vợ chờ chồng đã lâu.
Tô Yên nhìn hắn quấn khăn tắm từ bên trong đi ra, tầm mắt đầu tiên là đánh giá khắp người hắn, sau đó dời mắt đi.
Ánh mắt nhìn nhìn một lượt trên giường, đến sô pha.
Không có.
Cô lên tiếng
"Áo tắm dài của anh đâu?"
Tiểu Hoa
"Ký chủ, chị nhìn thân thể người ta, chẳng lẽ không thẹn thùng hoặc cảm khái một chút sao?"
Nghe được lời Tiểu Hoa nói, Tô Yên tập trung lực chú ý trên eo của Thời Thù.
Thời Thù bị cô nhìn liền cúi đầu, lông mi run run.
"Tiểu Quai như thế nào nhanh như vậy liền tới rồi?"
Từng giọt nước trên tóc nhỏ tí tách xuống sàn.
Trượt xuống tận eo, ẩn vào khăn tắm màu trắng, lặng lẽ biến mất không thấy.
Tô Yên chú ý trên cổ tay hắn.
Trên cổ tay kia, băng gạc màu trắng bị tháo ra.
Không biết vì sao, càng nhìn cổ tay của hắn, càng cảm thấy còn nghiêm trọng hơn so với ngày hôm qua.
Trước đó còn trông thật không có gì, còn bây giờ lại sưng đến lợi hại.
Xanh tím một mảnh.
Hai tay đối lập cực kỳ rõ ràng.
Giống như là cổ tay phải đang đeo một cái bao vậy.
Cô nhíu mày một chút.
Bất quá thực nhanh, rời tầm mắt đi.
Tiếp tục tìm kiếm áo tắm dài hôm qua.
Thời Thù đem khăn lông từ tay trái, chuyển tới trên tay phải.
Tiếp tục như không có việc gì xoa tóc.
Một bên lau một bên hỏi
"Tiểu Quai đang tìm cái gì?"
Vốn dĩ Tô Yên đang tìm áo tắm dài.
Kết quả nhìn hắn dùng tay phải xoa tóc, tầm mắt dừng ở trên người hắn một lúc.
Lên tiếng
"Tay anh bị thương rất nghiêm trọng, tốt nhất không cần dùng tay phải xoa tóc."
*****
Edit: DiênDiên
Beta: Tinh Niệm
Thời Thù nghe, tầm mắt nhìn chằm chằm vào Tô Yên
"Em sẽ để ý sao?"
Tô Yên dời đi ánh mắt, tiếp tục nhìn áo ngủ màu đen kia.
Không nói gì.
Cô từ trước đến nay không thích nhúng tay vào chuyện của người khác.
Trong mắt Thời Thù từ hy vọng đến mất mát.
Cũng không tiếp tục hỏi cái gì.
Cúi đầu, tiếp tục xoa tóc.
Không biết có phải Tô Yên ảo giác hay không.
Chỉ cảm thấy hắn rất thương tâm mất mát??
Nghĩ như vậy, cô bước chân đến phòng tắm.
Thành công thấy chiếc áo choàng tắm dài màu đen chiễm chệ trên ghế.
Cô vươn tay cầm lấy.
Từ trong phòng tắm đi ra.
Nhìn Thời Thù, lên tiếng
"Cái này, tôi muốn mang đi."
Thời Thù ngồi ở mép giường, gật gật đầu.
Không nói gì thêm.
Trên người khoác áo choàng màu trắng.
Tô Yên cất kỹ cái áo tắm dài.
Ở đằng kìa nhìn Thời Thù trong chốc lát.
Tô Yên là một người theo chủ nghĩa xã hội.
Lấy trộm đồ của người khác, cũng là một gánh nặng vô hình.
Cô muốn bồi thường cho hắn.
Cô lên tiếng
"Tôi có thể mua lại cho anh một bộ đồ mới. Nếu anh muốn."
Thời Thù không nói gì.
Chỉ là cúi đầu.
Nhìn cổ tay phải rũ xuống, Tô Yên cảm thấy tay hắn sưng càng lợi hại hơn.
Thời Thù ngẩng đầu nhìn Tô Yên, đôi mắt có chút vô thần.
Sau đó, lại cúi đầu.
"Tiểu Quai như vậy là muốn trách phạt anh ư, phủi sạch quan hệ cùng anh à?"
Trong âm thanh mang theo nồng đậm ủy khuất cùng khổ sở.
Tô Yên nắm chặt áo ngủ trong tay, thoáng dùng sức chút.
Cô xoay người, tính toán rời đi.
Chỉ là khi định cất bước, liền nhìn thấy Thời Thù ôm bụng, tiếp theo chỉ nghe thấy âm thanh thống khổ khiến người khác đau lòng.
Tô Yên bước chân lần nữa dừng lại.
Cô xoay người.
Khẩu khí đanh lại một chút
"Là đòi tiền hay là muốn áo tắm khác?"
Lúc này, đến phiên Thời Thù không nói.
Hắn vẫn cúi đầu, khăn tắm màu trắng che khuất gương mặt.
Thấy không rõ vẻ mặt của hắn.
Chỉ có thể nhìn sóng lưng cong lại kia.
Mang theo vô hạn cô đơn.
Tô Yên nhíu mi một chút.
Dời tầm mắt, muốn đi.
Chính là không biết vì sao, cô lại đứng im trước cửa sổ một lúc lâu.
Sau đó lên tiếng
"Tôi rất bận, còn có việc khác phải hoàn thành."
Không biết lúc nói những lời này là muốn cho Thời Thù nghe, hay là đang nói cho chính mình nghe.
Thời Thù che lại dạ dày, lại phát ra một tiếng kêu rên kìm nén.
Âm thanh của hắn yếu đi rất nhiều
"Tiểu Quai muốn đi, anh làm sao ngăn được."
Tô Yên nhìn thời gian, đã 9 giờ rưỡi.
Trước mười hai giờ phải giao hàng.
Có thể chờ giao hàng xong, lại trở về thảo luận với hắn về chuyện bồi thường vậy.
Trong đầu cô suy nghĩ rất nhiều.
Chàng thiếu niên tóc vàng mắt xanh đứng ở dưới ánh trăng, tư thế độc lai độc vãng.
Thanh lãnh lại làm cho người ta có cảm giác không thể chạm đến.
Cuối cùng, chỉ thấy thiếu niên kia cong eo xuống, đặt áo choàng tắm màu đen lên ghế.
Cô đi thẳng đến trước mặt hắn.
Duỗi tay lấy cái chăn trên giường khoác ở trên người Thời Thù.
Cô ngồi xổm trước mặt hắn
"Anh đau chỗ nào?"
Cô vừa hỏi.
Vốn dĩ người ngồi ở trên giường vẫn còn đang yên đang lành vững vàng ở đó.
Đảo mắt, liền ngả đầu xuống vai Tô Yên.
Bộ dáng hắn thực suy yếu, chọc người thương xót.
"Chỗ nào cũng đau."
Nói nói, liền ôm lấy Tô Yên.
Tô Yên nhìn chỗ bụng hắn đặt tay.
Lên tiếng
"Dạ dày?"
Hắn dựa vào vai Tô Yên
"Ân"
Nhẹ nhàng lên tiếng.
Tiếp theo, Tô Yên hỏi
"Thuốc ở đâu?"
Thời Thù rầu rĩ trả lời
"Không có thuốc."
Hắn ôm lấy Tô Yên không buông tay.
Tiểu Hoa kịp thời cấp cho Tô Yên kiến thức.
"Ký chủ, bệnh dạ dày là do ăn uống thất thường gây ra. Đau dạ dày phần lớn là do bụng đói trống rỗng, hoặc là do đồ ăn không tốt kích thích gây đau đớn".
*****
Edit: DiênDiên
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên nghe xong, lại nhớ đến đêm qua.
Cô hỏi
"Anh không ăn cơm?"
Thời Thù lên tiếng
"Tay đau, không muốn ăn."
Tô Yên nhìn thoáng qua tay hắn.
Cổ tay phải sưng như bánh bao khác biệt một trời một vực với tay trái.
Hắn nếu như không ăn cơm, cổ tay bị thương không hoạt động thì cũng tốt lên mới phải.
Nhưng sao càng nhìn, càng thấy sưng hơn.
Còn bị đau dạ dày.
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát.
Từ trong túi lấy ra 2 viên kẹo sữa dâu tây.
Bóc vỏ ra.
Lên tiếng
"Há mồm."
Lúc này Thời Thù mới thành thành thật thật nghe lời.
Đút cái gì ăn cái nấy.
Chờ ăn kẹo xong, nuốt xuống.
Liền nghe Thời Thù mang theo rầu rĩ
"Anh không thích ăn ngọt."
Tiểu Hoa yên lặng lục lại kí ức về Thời Thù đại nhân.
Không ăn ngọt?
Vừa nãy ký chủ đút cho tại sao lại không nói??
Tổng kết tất cả, chính là mấy từ.
Làm ra vẻ, bắt bẻ, dính người.
Tiểu Hoa nhìn mấy từ ngữ mấu chốt.
Lại nhìn lại bộ dáng dính dính ôm ký chủ của mình.
Này có phải... trái ngược hay không a??
Thời Thù có phải đang theo kịch bản của công chúa đại nhân hay không a??
Thật lâu sau đó, Tiểu Hoa nhận ra mình sai rồi.
Thời Thù đại nhân nhà nó đâu có cầm kịch bản của công chúa đại nhân.
Đây á hả là chân chính hóa thân thành một "chàng công trúa".
Tô Yên cầm lấy cái ly bên cạnh, nhìn bên trong còn chút nước.
"Uống nước."
Nói xong liền đưa cho hắn.
Hắn lắc lắc đầu.
"Tay đau."
Tô Yên
"Vừa mới nãy không phải còn xoa tóc sao?"
Thời Thù rất khổ sở
"Tiểu Quai một chút đều không thèm để ý đến anh."
Tô Yên không nói thêm cái gì.
Dùng cái chăn kia bao lấy hắn.
Cũng may là còn có thứ để che cho hắn.
Bưng cái ly bên cạnh, đút hắn uống.
Trong chốc lát, Thời Thù uống xong.
Cô đút cho cái gì, hắn ăn cái đó.
So với tưởng tượng của cô, có chút ngoan ngoãn.
Bẫng một lúc, thời gian đã điểm 10 giờ.
Cô dời đi tầm mắt.
Đứng lên.
Thời Thù nhìn chằm chằm vào cô.
Cho rằng cô phải đi.
Bộ dáng kia, ánh mắt kia, như thể Tô Yên là một tên phụ bạc.
Tô Yên lên tiếng
"Muốn ăn cái gì? Tôi chỉ biết nấu đơn giản."
Thời Thù nghe xong đôi mắt sáng lên, sau đó gật gật đầu.
Tô Yên đi tới phòng bếp.
Thời Thù ngồi ở chỗ đó, tầm mắt thẳng lăng lăng hướng về phía phòng bếp.
Như thể sợ cô chạy trốn vậy.
Mười lăm phút sau, mì nấu chính.
Vẫn giống như đêm qua.
Mì cà chua trứng.
Tô Yên đặt mì lên trên bàn.
Lên tiếng
"Ăn đi."
Thời Thù nâng cổ tay phải sưng đỏ của mình lên.
Cúi đầu, cầm lấy chiếc đũa.
Hắn lúc này không có lại yêu cầu cái gì.
Một ngụm một ngụm ăn.
Ăn trong chốc lát.
Tô Yên giơ tay, ngăn lại động tác của Thời Thù.
Cầm lấy đôi đũa từ trong tay hắn.
Một ngụm một ngụm đút hắn ăn.
Thời Thù rõ ràng rất vui vẻ.
Tô Yên nói
"Mấy ngày nay, anh không cần dùng sức ở cổ tay.
Hôm qua lúc kiểm tra cho anh, thấy không có tổn thương đến gân cốt, nhưng lại sưng đến như thế này, ngày mai đi bệnh viện xem thử."
Tô Yên một bên nói, một bên đút.
Thời Thù ngược lại không để ý đến mình bị thương ra sao.
Hắn ăn rất chậm.
Nhai kỹ nuốt chậm.
Hơn nữa Tô Yên trước nay chưa từng đút người khác ăn cơm.
Thế cho nên động tác rất vụng về.
Chờ cô đút xong bát mì.
Đã 11 giờ.
Cô lên tiếng
"Anh nghĩ ngơi cho tốt."
Thời Thù giữ chặt tay cô.
Lại lần nữa hỏi về vấn đề kia
Tầm mắt sáng quắc
"Tiểu Quai có để ý đến anh không?"
Tô Yên nhìn hắn, cũng không có trả lời câu hỏi này.
Mà lại nói
"Chúng ta mới gặp nhau lần này là lần thứ 3."
Phân chia rõ ràng.
Thời Thù thân thể cứng một chút.
Hắn cúi đầu, sau đó gật gật.
Sau đó lại nở nụ cười khổ, miễn cưỡng cười
"Vậy, em nói muốn bồi thường cho anh, là thật sự?"
*****
Edit: DiênDiên
Beta: Tinh Niệm
"Đúng"
Tô Yên gật đầu, lên tiếng.
Nói xong lúc sau, cô lại nói
"Anh có thể đưa ra yêu cầu bồi thường, chỉ cần trong phạm vi chấp nhận, tôi sẽ tận lực thỏa mãn anh."
Giọng nói khàn khàn, trong phòng rơi vào trầm lặng.
Đại khái Tô Yên quá lý trí, một chút tình cảm đều không có.
Thế cho nên sắc mặt Thời Thù cứng lại.
Thật lâu lúc sau, mới nghe được hắn nói
"Anh muốn làm bạn trai của em."
Thời Thù vừa nói xong, Tô Yên liền ngây ngẩn cả người.
Ngẩng đầu nhìn về phía Thời Thù.
Nhìn hắn thật lâu, lúc sau.
Cô cất giọng nói khàn khàn
"Tôi là nam."
Nhưng mà, lần này Thời Thù nhất định muốn nhấc lên quan hệ với Tô Yên, không chừa thủ đoạn nào.
Hắn lôi kéo tay cô, đầu dựa vào vai cô.
Gật gật đầu
"Anh không ngại."
Tô Yên trầm mặc.
Hắn nói hắn không ngại.
Thế nhưng mà cô lại để ý.
Chỉ là tham gia nhiệm vụ gặp gỡ hai lần.
Như thế nào liền lại có người muốn làm bạn trai cô rồi?
Tiểu Hoa ngao ngao kêu
"Ký chủ, chị nói xem hắn bảo không ngại, là nói không ngại chị là nam, hay chính là nói không ngại làm tiểu mỹ thụ nằm dưới a?"
Nói xong lời này, Tiểu Hoa không kịp chờ câu trả lời.
Đã bắt đầu tự lầm bầm lầu bầu
"Ký chủ, Thời Thù đại nhân đối với chị khẳng định là chân ái. Hắn không ngại chị là nam. Nếu không ký chủ chị chấp nhận đi??"
Tô Yên
"Ta không nghĩ tới tìm bạn trai bây giờ."
Tiểu Hoa lên tiếng
"Ký chủ, hắn thất nghiệp. Bởi vì chị làm hắn bị thương a."
Tô Yên trầm mặc.
Nhìn hắn.
Lần đầu tiên suy xét có nên nuôi một người bạn trai không.
Suy nghĩ xong, cô lắc đầu
"Trừ bỏ cái này, đổi yêu cầu khác."
Thời Thù ôm cô không buông tay
"Anh muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Tiểu Quai."
"Đổi cái khác."
"Muốn cùng Tiểu Quai ngủ chung mỗi ngày."
"Không được, đổi cái khác."
"Muốn bị Tiểu Quai... ưm."
Thời Thù như là đắm chìm trong thế giới của mình.
Yêu cầu một cái tiếp một cái.
Mỗi một cái yêu cầu, trên cơ bản đều không khác nhau lắm.
Cuối cùng, Tô Yên duỗi tay, che miệng hắn lại.
Sau đó, bốn mắt đối diện nhau.
Không biết vì cái gì, hắn lại héo héo.
Ánh mắt tràn đầy lên án cùng ủy khuất.
Tô Yên nhìn hắn có tinh thần như vậy, chắc là dạ dày đã hết đau.
"Nghỉ ngơi sớm một chút, tôi phải đi rồi."
Nói xong, cô gỡ tay ra, đi đến phía cửa sổ.
Kết quả, Thời Thù lôi kéo tay cô không cho đi.
Cô đi tới của sổ, hắn liền đi theo đến cửa sổ.
Một bộ dạng bị tra nam phụ tình vứt bỏ.
Tô Yên cầm lấy áo tắm dài kia, nhìn thời gian, 11 giờ.
Thời Thù lên tiếng
"Em cầm áo đi, em đã nói sẽ mua lại cho anh một bộ phải không?"
Tô Yên dừng một chút, gật đầu.
"Ân"
Tô Yên thử buông tay ra, kết quả người nào đó như cũ vẫn lôi kéo tay cô, càng thêm dùng sức.
Cô vốn là muốn cường ngạnh bắt hắn rút tay ra.
Cô làm việc, luôn thích phân biệt rõ ràng.
Thời điểm làm nhiệm vụ, sẽ không trộn lẫn tình cảm.
Nhưng hôm nay, có người không phân biệt phải trái, liên tục quấn lấy cô.
Lúc cúi đầu, nhìn tay phải của hắn sưng giống như cái bánh bao.
Tay này, vẫn là do cô làm bị thương.
Tô Yên buông mí mắt xuống.
Cô luôn không có cách nào kiềm chế lực đạo của mình.
Sẽ làm hắn bị thương.
Ôm áo tắm dài.
Tô Yên ngẩng đầu, trong mắt thật bình thản.
"Chính anh tự buông ra, nếu tôi dùng sức, tay anh sẽ gãy."
Thời Thù nhìn sự bình thản của cô, tựa hồ lại cảm thấy đau lòng rồi.
Hắn chậm rãi buông lỏng tay ra.
"Em phải đi?"
Hắn thấp giọng lẩm bẩm.
Mang theo bất an.
← Ch. 160 | Ch. 162 → |