Vay nóng Homecredit

Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 163

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 163
Nhẹ chút, sẽ đau (5)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Siêu sale Shopee


Edit: Vio

Beta: Tinh Niệm

Đi tới bên cạnh sô pha Thời Thù đang ngồi.

Sau đó, ra tiếng

"Anh nhớ uống thuốc."

Nghe được âm thanh, Thời Thù sửng sốt.

Tức khắc quay đầu.

Giây tiếp theo, liền đối diện cùng Tô Yên.

Mà cái túi được đặt trên sô pha, đúng là thuốc hạ sốt.

Ánh mắt Thời Thù sáng một chút.

Nhưng mà thực mau, thanh âm Tô Yên lại lần nữa vang lên

"Tôi đi trước."

Thời Thù dừng một chút.

Ánh sáng trong mắt nhanh chóng rút đi.

Sắc mặt hắn mang theo đỏ ửng không bình thường.

Môi mỏng cũng phiếm màu đỏ.

Hắn không nói chuyện.

Chỉ là vẫn luôn nhìn Tô Yên.

Đại khái, ánh mắt Thời Thù quá chuyên chú.

Thế cho nên mỗi một lần đối diện cùng hắn, cô luôn sẽ bại trận, dời đi ánh mắt trước tiên.

Tô Yên lại lần nữa dời ánh.

Tay giấu ở trong tay áo nắm chặt.

Lại nói một lần

"Tôi đi đây."

Sau đó cô lại cường điệu một lần

"Nhớ rõ uống thuốc."

Mới vừa nói xong, thuốc đã bị Thời Thù ném đi.

Khẩu khí hắn mang theo tức giận

"Không uống."

Dứt lời, Thời Thù lại kịch liệt ho khan.

Một trận tiếp theo một trận.

Sắc mặt kia càng ngày càng đỏ ửng.

Tô Yên đi qua dìu hắn.

Kết quả, vừa lúc đến trước mặt hắn, đã bị người ôm, đè ở sô pha.

Có một số người, trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn.

Một giây trước vừa mới cãi lại, hung tợn ném thuốc Tô Yên mua.

Đảo mắt giây tiếp theo, liền ôm Tô Yên không buông tay.

Không ngừng kêu đau.

Thời Thù lông mi run run

"Tiểu Quai, anh khó chịu."

Hắn chỉ chỉ vị trí ngực mình.

"Nơi này đau."

Khẩu khí đặc biệt ủy khuất, đặc biệt u oán.

Tô Yên nghĩ tới vừa nãy, trước khi mình đi ra ngoài, bởi vì cô nói câu kia, bộ dáng hắn mặt đầy mất mát.

Cũng là dùng biểu tình như vậy nói với cô, hắn khó chịu.

Một khắc đó, cô thế nhưng cũng cảm thấy rầu rĩ.

Cô cho rằng chính mình cũng sinh bệnh.

Cho nên vừa ra khách sạn liền đi tiệm thuốc gần nhất.

Vốn cũng là muốn xem một chút mình có phải cũng phát sốt bị cảm hay không.

Chỗ nào biết, tra xét nửa ngày, chuyện gì đều không có.

Nếu cô không có chuyện, vậy vì sao nhớ tới bộ dáng hắn mất mát bị thương kia, chính mình cũng có chút khó chịu?

Tô Yên không có suy nghĩ cẩn thận.

Thời Thù ôm cô không buông tay.

Cô sửa sang lại một chút cảm xúc của mình, ra tiếng

"Uống thuốc, sẽ không đau nữa."

Nói xong, nhìn người kia còn tiếp tục dán cô, hơn nữa còn cự tuyệt uống thuốc.

Cô nâng tay.

Ôm eo Thời Thù.

Một bàn tay liền bế Thời Thù lên.

Đi tới mép giường, lúc đi ngang qua gói thuốc bị ném trên mặt đất, thuận tay nhặt lên.

Sau đó, đặt người ở trên giường.

Chắc là người có sức lực lớn, chính là có chỗ tốt này đây.

Không nghe lời, không uống thuốc, một giây sau liền bế lên giường.

Cô muốn rót cho hắn cốc nước, kết quả lúc này mới phát hiện, mặt đất đầy vụn thủy tinh.

Bàn trà ngoài phòng khách kia cũng đều bị đập đến lõm vào một khối.

Cô nhìn về phía Thời Thù.

Thời Thù lông mi run run, sắc mặt đỏ bừng.

Một bộ bệnh trạng suy yếu, dựa trên người Tô Yên.

Dường như vụn thủy tinh đầy đất kia đều không có nửa xu quan hệ với hắn.

Tô Yên nhíu mày một chút.

Nâng tay phải Thời Thù lên.

Ân, cái vết xưng như màn thầu kia thật vất vả tiêu đi, giờ lại lần nữa tròn lên.

Cũng không biết hắn rốt cuộc dùng bao nhiêu lực.

Chỗ cổ tay sưng so với trước còn lợi hại hơn.

Đỏ bừng a đỏ bừng, như là đào mừng thọ vậy.

Thời Thù lúc này sớm đã không còn bộ dáng ghê gớm như vừa rồi.

Nói chuyện đều mềm yếu rất nhiều.

Nhưng mà lời nói ra, thực vô lại

"Em đều mặc kệ anh."

Một bộ dáng rất khổ sở.

NgưỜI không biết, còn tưởng rằng là Tô Yên làm hắn thành như bây giờ.

*****

Edit: Vio

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên nhìn bộ dáng của hắn, trầm mặc một cái chớp mắt.

Cô đứng dậy, muốn đi vào phòng bếp.

Không có gì bất ngờ xảy ra, Thời Thù kéo lại tay Tô Yên.

"Em đi đâu?"

Hắn như là cô vợ nhỏ, thật cẩn thận dò hỏi.

Tô Yên nắm tay hắn, nhét xuống phía dưới chăn.

"Đi phòng bếp."

Cô trả lơi, Thời Thù không nói gì.

Chỉ là đôi mắt vẫn luôn dõi theo Tô Yên đi vào phòng bếp.

Cho đến khi cô cầm một chai nước khoáng trở về.

Ngồi ở mép giường, vặn bình nước ra.

Dựa theo hướng dẫn của thuốc hạ sốt, cho hắn uống mấy viên thuốc.

Đưa qua

"Uống thuốc."

Thời Thù lúc này rất ngoan ngoãn.

Thành thành thật thật há mồm.

Nuốt thuốc xuống.

Uống xong, vẫn trợn tròn mắt, nhìn Tô Yên chăm chú.

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát.

Nói

"Uống thuốc xong, hẳn là phải ngủ một giấc."

Thời Thù mắt rung rung, thanh âm suy yếu

"Anh ngủ, em sẽ rời đi."

Tô Yên trầm mặc.

Nhìn sắc mặt hắn ửng hồng.

Cô vén kỹ chăn cho hắn.

Lúc này mới ra tiếng

"Tôi không đi."

Thời Thù lại nói

"Chờ anh tỉnh lại, em vẫn sẽ đi."

Lúc này, Tô Yên không nói lại.

Thời Thù duỗi tay, giữ chặt cô.

Cũng không biết có phải cố ý hay không.

Mỗi một lần hắn muốn lôi kéo Tô Yên, sẽ luôn dùng tay phải.

Chỗ phồng lên trên cổ tay kia liền nhiều lần lắc lư trước mắt Tô Yên.

Dù cô muốn hất tay hắn ra, cũng phải suy xét xem có thể lại làm hắn bị thương hay không.

Ngón tay Thời Thù khớp xương cân xứng lại thon dài.

Thật xinh đẹp.

Nhưng cổ tay hắn lại xưng u to, thành công trở ngại thưởng thức đối với bàn tay xinh đẹp.

Thời Thù thấy Tô Yên không nói lời nào, cũng buông hạ đôi mắt.

Trên mặt tràn đầy mất mát.

Sau đó, không biết là vì uống thuốc hay là bị ốm nặng.

Thời Thù nói chuyện có chút run run

"Em, em vì sao không cần anh?"

Tô Yên nghe giọng hắn càng thêm suy yếu.

Sắc mặt có chút nghiêm túc.

Duỗi tay, sờ sờ chán hắn, nóng bỏng như cũ.

"Anh làm sao vậy?"

"Lạnh."

Ánh mắt Tô Yên đảo qua căn phòng này.

Hiện tại là mùa hè.

Làm sao có thể chăn dày đây?

Cô nhìn điều hòa, chỉnh độ ấm đến 35 độ.

Thấy hắn còn run.

Cô cúi người, ôm lấy hắn.

Tô Yên ra tiếng

"Chờ độ ấm cao lên, thì sẽ tốt chút."

Thời Thù vừa thấy, cũng muốn duỗi tay từ trong chăn ra, ôm lấy Tô Yên.

Kết quả mới vừa động, Tô Yên trực tiếp nhét tay hắn trở lại trong chăn lần nữa.

"Ngủ."

Thời Thù lúc này mới thành thật.

Gật gật đầu.

Thật sự nhắm hai mắt lại.

Sau đó, Tô Yên liền duy trì tư thế ôm này, vẫn luôn ngây người bốn giờ đồng hồ.

Trong phòng độ ấm đang lên cao.

Thời Thù không ngừng ra mồ hôi, Tô Yên cũng ra mồ hôi.

Lúc Thời Thù tỉnh lại, liền thấy được Tô Yên đang ôm chặt lấy hắn.

Mũ lưỡi trai trên đầu cô có chút buông lỏng.

Cũng không biết cô ngủ từ khi nào rồi.

Thời Thù giật giật, mũ lưỡi trai liền rơi xuống dưới.

Sợi tóc tản ra.

Thời Thù sửng sốt.

Lại nhìn bộ dáng cô.

Bởi vì ra mồ hôi, lớp phấn dịch dung bị cọ dính lên trên chăn.

Thời Thù không hề có ghét bỏ.

Ôm Tô Yên gắt gao, như ôm được bảo bối vậy.

Hắn nhìn tư thế Tô Yên ngủ không thoải mái, vốn là muốn ôm cô đến trên giường.

Kết quả, tay vừa mới chạm lấy bả vai cô, Tô Yên liền tỉnh.

Đại khái tỉnh lại theo phản ứng bản năng.

Một giây sau, tay cô liền kiềm chế cánh tay Thời Thù.

Dùng sức.

Thời Thù kêu lên một tiếng.

Đỏ ửng trên mặt bởi vì ra mồ hôi hiện giờ đang cấp tốc rút đi.

Trở nên trắng bệch.

*****

Edit: Vio

Beta: Tinh Niệm

Khi Tô Yên động thủ, ý thức đã thanh tỉnh.

Nhưng tay kia đã dùng sức.

Thế cho nên cô vội vàng thu hồi lực đạo.

Lại làm đau hắn.

Cô nắm chặt tay mình.

Hạ mắt một chút.

Che khuất cảm xúc dao động trong mắt.

"Anh không sao chứ?"

Cô hỏi.

Thời Thù giây tiếp theo liền dựa vào trên người Tô Yên.

Hắn sắc mặt tái nhợt ốm yếu

"Có sao."

Thời Thù thanh âm suy yếu.

Tô Yên thân thể duy trì tư thế như vậy, đỡ lấy hắn.

Thời Thù chậm rãi lên tiếng

"Tiểu Quai, chúng ta hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm, cũng ngủ cùng nhau, chúng ta hiện tại có quan hệ gì?"

Tô Yên nghe hắn đột nhiên chuyển sang một cái đề tài khác, sửng sốt, chớp mắt một cái.

Sau đó mới hiểu rõ hắn đang nói gì đó, cô trầm mặc.

Cô cũng không biết.

Nguyên bản, hẳn chỉ là một người xa lạ gặp qua vài lần mà thôi.

Nhưng người xa lạ nào có làm những chuyện kia?

Hơn nữa, Tô Yên rất rõ ràng, cô không có cách nào mặc kệ Thời Thù.

Mặc kệ là bởi vì lý do gì.

Cô nghĩ không ra, cũng không có người nào nói với cô những chuyện này.

Cô nhìn thuốc trên bàn, ra tiếng

"Anh đã hạ sốt chưa? Kiểm tra nhiệt độ cơ thể một chút."

Đây là lần đầu tiên, Tô Yên không có chính diện trả lời Thời Thù, mà là có ý đồ chuyển đề tài.

Thời Thù ôm cô.

Rầu rĩ ra tiếng

"Anh chưa từng ôm ấp hôn hít với bất cứ ai. Chỉ nghĩ muốn làm cùng vợ của mình."

Tô Yên

"······"

Hắn đây là có ý tứ muốn cô làm vợ hắn??

Cô nhắc nhở

"Tôi là nam nhân."

Thời Thù cười ra tiếng, ý cười dễ nghe tràn ngập ở bên tai Tô Yên.

Nhiệt khí thổi lỗ tai cô ngứa ngáy.

Hắn ra tiếng

"Tiểu Quai, sờ đầu tóc em xem."

Thân thể Tô Yên cứng đờ.

Tầm mắt cô rơi xuống mũ lưỡi trai ở trên giường.

Thời Thù ra tiếng

"Tiểu Quai có nguyện ý ở bên anh hay không?"

Khuôn mặt vô biểu tình của Tô Yên chậm rãi trở nên nghiêm túc, nhăn mày.

Thật lâu sau

"Chúng ta chỉ mới gặp mặt bốn lần."

"Ân"

"Anh không biết tôi tên là gì."

"Ân"

"Bộ dạng thực sự của tôi là gì anh cũng chưa thấy."

"Ân"

Thời Thù mỗi một lần trả lời, ngữ điệu đều thực nặng nề.

Tô Yên lại nói

"Tôi không nghĩ được lí do để ở bên anh."

Thời Thù nghe được lời này, lập tức ngẩng đầu lên.

Nhìn Tô Yên, ngữ điệu rầu rĩ

"Em là muốn nhìn anh cùng nữ nhân khác ở bên nhau, cùng nữ nhân khác ôm ấp hôn hít?"

Tô Yên nghe hắn nói, sửng sốt.

Sau đó, sau khi yên tĩnh vài giây, đôi môi hồng nộn mím chặt.

Cô không tìm ra được lý do muốn ở bên Thời Thù.

Nhưng mà, thực rõ ràng.

Cô càng không muốn hắn ôm ấp hôn hít cùng nữ nhân khác.

Cô không biết mình vì sao lại như vậy.

Lúc Thời Thù nói ra câu cuối cùng kia, trong lòng cô bốc lên một trận bài xích.

Tô Yên nhìn hắn.

Cô rốt cuộc, bắt đầu suy xét câu nói kia.

Ở bên hắn?

Cô tất nhiên là không có tổn thất.

Chỉ là, cô sợ mình không khống chế được lực đạo, sẽ làm hắn bị thương.

Sức lực cô là trời sinh, một đường trưởng thành, cũng không biết vô tình làm bị thương bao nhiêu người.

Ở viện phúc lợi, viện trưởng cũng đã hạ lệnh để tất cả các bạn nhỏ cách xa cô một chút, không cần đến gần.

Mang cô đi kiểm tra, nhìn xem cô rốt cuộc có bệnh hay không.

Khi lớn lên, lúc đi học, cũng chỉ có ở đại hội thể thao môn cử tạ tay, cùng với lúc thu dọn vật nặng, cô mới có tác dụng trong lớp.

Lúc sau, liền có thể rõ ràng nghe được tốp năm tốp ba người ở sau lưng tò mò thảo luận về mình.

Cô từ nhỏ đến lớn, đã quen một người một mình.

Như vậy, liền sẽ không có người tổn thương đến cô, cô cũng sẽ không đả thương đến người khác.

Cô biết mình thực dễ dàng làm người khác bị thương, nên đã rất cẩn thận.

Nhưng vẫn khiến hắn mình đầy thương tích.

*****

Edit: Vio

Beta: Tinh Niệm

Thời Thù nhìn biểu tình Tô Yên rõ ràng xuất hiện biến hóa, ôm cô thật chặt.

Thuận đường ho khan vài tiếng, giành được một chút lo lắng.

Thanh âm hắn khàn khàn, mang theo suy yếu vì phát sốt chưa khỏi hẳn

"Tiểu Quai, em...."

Hắn còn muốn khuyên.

Lại bỗng nhiên nghe được Tô Yên nói

"Được."

Thời Thù sửng sốt, cho rằng mình gặp ảo giác.

"Cái, cái gì?"

Tô Yên nhìn hắn

"Chúng ta thử xem."

Hai mắt Thời Thù lóe lên ánh sáng.

Thời Thù nhịn không được muốn hôn cô.

Tô Yên kịp thời bưng kín miệng người nào đó.

Cô đứng dậy.

Lấy nhiệt kế bên cạnh.

Sau đó, nhét vào trong miệng Thời Thù.

"Ngậm đi, đo một chút nhiệt độ cơ thể."

Thời Thù trong chốc lát liền thành thật.

Đôi mắt sáng loáng, vẫn luôn nhìn Tô Yên.

Trong miệng ngậm nhiệt kế, tựa hồ là cảm thấy có chút không chân thật.

Tô Yên liếc hắn một cái, đại khái là bởi vì ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào cô quá nóng rực.

Thế cho nên duỗi tay che mắt hắn lại.

Để hắn nằm xuống giường

"Anh cần phải nghỉ ngơi."

Thời Thù miệng giật giật.

Trong miệng có nhiệt kế, trong chốc lát cũng không nói được.

Liền thành thành thật thật ngậm miệng lại.

Tiểu Hoa thực kinh ngạc, ký chủ đáp ứng quá đột ngột.

Thế cho nên nó còn chưa chuẩn bị chút tâm lý nào.

Lúc trước kí chủ không phải còn cảm thấy Thời Thù chỉ là một người xa lạ mới gặp mặt vài lần hay sao?

Như thế nào đảo mắt liền thành bạn trai rồi??

Nó nhịn không được lên tiếng

"Ký chủ, chị như thế nào lại đáp ứng rồi?"

Tô Yên trả lời

"Không có lý do."

Tiểu Hoa

"······"

Chẳng lẽ ký chủ thích loại dính người lại càn quấy này??

Tiểu Hoa cân nhắc.

Trong lòng nghĩ, nếu không trở về bảo con rắn béo Tiểu Hồng kia cũng thử xem.

Nhìn xem có hiệu quả hay không.

Tô Yên suy nghĩ có chút đơn giản.

Lúc trước cự tuyệt, là sợ chính mình sẽ đả thương đến hắn.

Sức lực cô đại, nếu không kiểm soát tốt, hắn khẳng định sẽ bị thương đầy mình.

Hơn nữa, cô cũng không cảm thấy bọn họ rất quen thuộc, chỉ là mình không bài xích hắn tới gần, cũng có lúc sẽ bị một ít hành vi của hắn tác động cảm xúc, như thế mà thôi.

Mà hiện tại đáp ứng, là bởi vì câu nói kia của Thời Thù.

Cô tưởng tượng cảnh Thời Thù cùng nữ nhân khác ở bên nhau, ôm ôm ấp ấp, hôn hôn.

Trong lòng một trận chống cự bài xích.

Rất kỳ quái, bọn họ chỉ gặp qua vài lần mà thôi.

Nhưng cảm giác trong lòng lại rõ ràng như thế.

Cô không muốn, để Thời Thù cùng bất luận nữ nhân nào phát sinh bất cứ hành vi thân mật gì.

Cho nên, liền đáp ứng.

Đương nhiên, cô cũng không thể khẳng định được rốt cuộc bản thân cái vì sao sẽ có ý tưởng như vậy.

Cho nên, khi trả lời, cô nói thử một lần.

Nếu có một ngày, không thể tiếp tục ở bên nhau, tự nhiên sẽ tách ra.

Thời Thù đương nhiên không biết Tô Yên suy nghĩ cái gì.

Nghe cô nói thử một lần, ở trong lòng hắn là cô đáp ứng rồi.

Có lẽ, cô đáp ứng vì có lý do khác, nhưng đối với Thời Thù mà nói, lý do gì cũng không sao cả.

Rốt cuộc, hắn có một lý do quang minh chính đại, có thể lưu cô lại.

Chỉ là....

Sau khi Tô Yên đáp ứng, tựa hồ không có cái gì thay đổi so với lúc trước.

Nấu cho hắn một ít cháo.

Bưng đến trước cái bàn.

Cầm nhiệt kế.

Nhìn thoáng qua, đã hạ sốt.

Cô ra tiếng

"Rời giường, ăn cháo."

Thời Thù thành thành thật thật rời giường.

Ngồi ở trước bàn ăn.

Hắn đang muốn giơ tay phải lên cầm thìa.

Tô Yên liền nhét thìa gỗ vào tay trái hắn.

Cô ra tiếng

"Ăn đi."

Thời Thù nhìn thìa gỗ kia, nhìn nhìn lại Tô Yên.

Cô tìm thấy hộp y tế sơ cấp.

Lấy ra bình xịt trị sưng đỏ, phun vài cái ở trên miệng vết thương của Thời Thù.

*****

Edit: Vio

Beta: Tinh Niệm

Lần này, Thời Thù rốt cuộc ngoan ngoãn ăn cháo.

Tô Yên nhìn miệng vết thương kia, lại nhìn Thời Thù một cái.

"Tay phải anh không thể lại dùng lực."

Thời Thù ngẩng đầu nhìn Tô Yên

"Tiểu Quai ở lại, trông anh thật kỹ vào."

Tô Yên trầm ngâm trong một cái chớp mắt, lắc đầu

"Em còn có việc phải làm."

Thời Thù sửng sốt,

"Tiểu Quai?"

Tô Yên không có che dấu, ra tiếng

"Em còn phải đi học, hôm nay là thứ bảy, ngày kia phải khai giảng."

Ánh mắt Thời Thù dừng ở chỗ ngực Tô Yên.

Ân, Tiểu Quai hẳn là không có lừa hắn.

Dù cô đang buộc ngực, nhưng là một chút nhô lên cũng không có, bằng phẳng.

Thời Thù suy nghĩ trong chốc lát.

Hắn ho khan hai tiếng

"Tiểu Quai tên gọi là gì?"

Cô ra tiếng

"Tô Yên"

Thời Thù lại hỏi

"Bộ dáng thật của Tiểu Quai trông như thế nào?"

Tô Yên dừng một chút.

Ánh mắt Thời Thù buông xuống, kéo tay Tô Yên.

"Tiểu Quai không tin anh?"

Tô Yên lắc đầu

"Không có."

Cô lấy thân phận Tinh tới tiếp xúc hắn.

Bộ dáng thực của mình là bí mật.

Cũng là vì bảo đảm cô có được một cuộc sống an ổn.

Mới cố ý tách sạch sẽ hai loại thân phận Tinh cùng Tô Yên.

Nhưng hắn là Thời Thù.

Rất kỳ quái, mình không phòng bị hắn.

Có lẽ, là ánh mắt hắn nhìn về phía cô, không có một tia ác ý.

Cũng có lẽ, Thời Thù đối với cô là không giống những người khác.

Tô Yên đứng dậy, đi đến phòng tắm.

Sau đó, nghe tiếng được vòi nước rào rào.

Chờ đến khi Tô Yên xuất hiện.

Lộ ra bộ dáng chân thật ngày thường.

Trên má trắng nõn còn mang theo bọt nước chưa lau khô.

Đôi mắt long lanh chớp chớp, sợi tóc bị cô cài lại ở sau tai.

Một khuôn mặt đẹp, mang theo một chút non nớt còn chưa rút đi, xuất hiện ở trước mắt Thời Thù.

Tô Yên ra tiếng

"Bộ dáng chân thật của em."

Thời Thù ngồi ở trước bàn ăn, nhìn đến ngây người.

Hồi lâu sau, hắn đứng lên, đi đến trước mặt Tô Yên.

Ở trên má trắng nõn nộn nộn của cô hôn một cái.

"Tiểu Quai lớn lên thật là đẹp."

Tô Yên nhìn Thời Thù một chút.

Cô lớn lên đẹp.

Nhưng mà, nếu luận về tinh xảo.

Ai có thể so được với gương mặt này của Thời Thù chứ?

Tiểu Hoa thở dài.

Cảm thán một tiếng tình yêu vĩ đại.

Thời Thù đại nhân mỗi ngày nhìn gương mặt kia của mình, thế nhưng còn cảm thấy ký chủ lớn lên thật là đẹp.

Đương nhiên không phải ký chủ xấu.

Chỉ là so sánh, Thời Thù đại nhân quá tinh xảo tuấn mỹ.

Thời Thù còn đang muốn hôn hai cái.

Tô Yên liền bưng kín miệng hắn.

Ngăn động tác hắn lại.

Nhìn thoáng qua thời gian, bất tri bất giác đã 10 giờ tối.

Cô nói

"Đã khuya, em phải về."

Thời Thù chỗ nào chịu thả người?

Ngay khi cô dứt lời, hắn lại ho khan thanh lên.

Đầu dựa ở trên vai Tô Yên, một bộ dáng thực suy yếu, thực mong cô chiếu cố.

"Tiểu Quai, em ở cùng anh đi."

Thanh âm kia nhẹ nhàng rơi xuống.

Tiếng nói của hắn, cứ như vậy gõ vào trong lòng cô một chút một chút.

Hắn một người lớn như vậy, lúc không có cô, hắn cũng có thể sống tốt sao?

Cô biết, dù là không có mình, buổi sáng ngày mai hắn cũng sẽ không phát sốt đến nguy hiểm.

Nhưng là, Tô Yên nhìn thoáng qua, cổ tay sưng đỏ kia.

Lại nhìn bộ dáng hắn ăn vạ mình.

Cô vẫn không có kiên quyết cự tuyệt hắn.

"Em chờ anh ngủ."

Ngữ điệu cô mềm ấm, như là ngày thường nói chuyện.

Thời Thù do dự một cái chớp mắt, gật đầu

"Được."

Sau đó, hắn bị bắt nằm ở trên giường.

Ba phút sau, đồng chí nào đó đang nhắm mắt ngủ, lại mở mắt.

"Anh muốn ngủ chung cùng Tiểu Quai."

*****

Edit: Vio

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên lắc đầu

"Chờ anh ngủ, em phải về."

Thời Thù lông mi run run

"Vậy, Tiểu Quai nằm cùng anh trong chốc lát, được không?"

Nói xong, hắn lại nâng lên tay phải bị thương tròn trịa kia, giữ chặt Tô Yên.

Dù cho không nhìn mặt mũi Thời Thù, cũng nên thương cái tay xưng vù này a.

Cuối cùng, Tô Yên vẫn là nằm lên trên giường.

Thời Thù nhanh chóng liền gắt gao ôm Tô Yên tới trong lòng ngực.

Trong phòng dần dần an tĩnh lại.

Trừ bỏ tiếng hít thở, thì không nghe được bất luận động tĩnh nào khác.

Hắn tựa hồ là thật sự rất mệt.

Ôm Tô Yên trong chốc lát đã ngủ rồi.

Vì để hắn ngủ ngon một chút.

Tô Yên vẫn luôn tùy ý hắn ôm.

Vẫn không nhúc nhích.

Ước chừng giằng co nửa giờ sau.

Cô nhìn thời gian, đã khuya.

Liền muốn rời giường rời đi.

Kết quả, cô vừa động, lúc này mới phát hiện, hắn ôm thật chặt, trừ phi đánh thức hắn dậy, bằng không, căn bản thoát không được.

Cô chớp chớp mắt.

Nhìn người nào đó đã lâm vào ngủ say.

Thoáng dùng sức, tránh một chút.

Ngủ Thời Thù nhíu mày một chút, lông mi đen nhánh rung động.

Tựa hồ muốn tỉnh lại.

Lẩm bẩm

"Tiểu Quai, đau."

Tô Yên lập tức thả lỏng lực đạo.

Cô nhìn cổ tay tròn trịa kia của hắn.

Cuối cùng, vẫn là nằm trở về chỗ cũ.

Tùy ý hắn ôm, ngủ thôi.

Đi là đi không được.

Chỉ có thể ngủ như vậy.

Chờ đến hừng đông ngày mai lại nói.

Thời Thù khó có được một giấc ngủ ngon lành.

Một mạch đến hừng đông.

Chờ đến khi hắn tỉnh lại, nhìn thấy trong lòng mình có một người.

Gương mặt trắng trắng mềm mềm, cứ như vậy ngã vào trong lòng ngực hắn.

Vô hại mềm ấm, bộ dáng tùy ý.

Khóe môi hắn nhịn không được cười nhẹ.

Cúi đầu, đặt môi ở trán của cô.

Cuối cùng cũng bắt người tới tay a.

Mỗ đồng chí nọ dùng mưu kế lừa gạt, phương thức làm nũng kêu đau đáng xấu hổ, không những cảm thấy mất mặt mà còn cho rằng vinh quang, tươi cười tràn đầy vui vẻ.

Hắn nắm lấy tay Tô Yên, tinh tế vuốt ve.

Làn da cô thực tốt, trắng nõn tinh tế.

Chỉ là hắn vuốt lòng bàn tay cô.

Có một lớp chai mỏng.

Cô hẳn đã chịu khổ rất nhiều.

Cô gái của hắn, rất lợi hại.

Hắn nắm tay cô, hôn xuống một cái vào lòng bàn tay.

Không biết có phải do động tác hắn quá lớn hay không.

Thế cho nên Tô Yên tỉnh dậy.

Mở to mắt, liền thấy hắn thâm trầm say mê hôn tay mình.

Ánh mắt Tô Yên dời đi, nhanh chóng rút tay mình về.

Thời Thù sửng sốt.

Ngẩng đầu.

Mới phát hiện cô đã tỉnh.

Sau đó, hắn liền dính qua.

Chỉ là động tác Tô Yên còn nhanh hơn cả hắn.

Cô thực mau ngồi dậy, xuống giường.

Đứng ở mép giường, duy trì một khoảng cách cùng Thời Thù.

Lúc này mới ra tiếng

"Nhìn dáng vẻ của anh đã hết sốt rồi."

Thời Thù lúc này, có muốn giả vờ cũng không được nữa.

Hắn ra tiếng

"Tiểu Quai, anh đói bụng."

Tô Yên

"Anh có thể kêu trợ lý chuẩn bị cho mình."

Thời Thù duỗi tay giữ chặt Tô Yên

"Tiểu Quai ăn cùng anh đi."

Tô Yên lắc đầu

"Em phải đi về."

Thời Thù ánh mắt sáng quắc

"Tiểu Quai cùng anh cơm nước xong lại đi, được không?"

Tô Yên lại lần nữa lắc đầu.

Thời Thù đang muốn nói chuyện.

Tô Yên đánh gãy

"Ăn xong cơm sáng, anh còn sẽ có nhiều lý do khác để em lưu lại cùng anh tiếp tục ăn cơm trưa cùng cơm chiều."

Sau đó, sẽ lặp lại như chuyện đêm qua.

Như vậy, cô rất có thể sẽ đi không được.

Tô Yên nói nghiêm túc.

Thời Thù bất đắc dĩ.

"Tiểu Quai thông minh như vậy, không tốt a."

Đường lui bị phá hỏng, dù có giả vờ như thế nào cũng đều uổng phí.

*****

Edit: Vio

Beta: Tinh Niệm

Cuối cùng, Tô Yên vẫn rời đi.

Thời Thù mặc cái áo ngủ Tô Yên đưa, đứng ở cửa phòng, nhìn Tô Yên tiến vào thang máy.

Ầm một tiếng.

Cửa phòng đóng lại.

Thời Thù dựa vào vách tường.

Nhắm hai mắt lại.

Cô mới vừa đi.

Lại nhớ cô rồi.

······

Lại nói đến đến Tô Yên bên này vừa đi thang máy xuống lầu một chuẩn bị rời đi.

Chung quanh bỗng nhiên có rất nhiều phóng viên chạy đến.

Đương nhiên, không phải hướng về phía cô tới.

Mà là một cô gái mang theo kính râm, ăn mặc thời thượng ở đối diện đang đi tới.

Sau đó, liền nghe những phóng viên này dò hỏi

"Chu Viện nữ sĩ, lúc trước ngài bị Mạnh Tắc phú nhị đại kia bắt cóc, mất tích năm giờ đồng hồ mới được cứu ra, vậy ngài có bị xâm phạm hay không, có muốn khởi tố Mạnh Tắc hay không?"

Tiếp đó, lại có thanh âm vang lên

"Chu Viện nữ sĩ, vị anh hùng ngài tìm kiếm ở trên mạng, có thể nói cụ thể hơn được không?"

"Chu Viện nữ sĩ, ngài lựa chọn rời khỏi giới nghệ sĩ hay không?"

"Chu nữ thần ·····"

Phóng viên vọt tới từ bốn phương tám hướng, đủ loại vấn đề bén nhọn chói tai.

Chu Viện tựa hồ là một mình một người xuất hiện ở chỗ này.

Bởi vì không có người đại diện cùng với trợ lý đi theo.

Nháy mắt liền bị phóng viên vây quanh, thoát không được.

Chu Viện nhíu mày.

"Tôi không có tiện trả lời."

Dứt lời, phóng viên theo sát mồm năm miệng mười lại vang lên

"Chu Viện nữ sĩ, ngài là không tiện trả lời vấn đề nào, là bị xâm phạm, hay là chi tiết bị bắt cóc, hoặc là ngài suy xét rời khỏi giới nghệ sĩ?"

Chuyện giới giải trí, đại khái là những vị minh tinh quá tỏa sáng chói lọi.

Thế cho nên làm người khác luôn muốn khiến cho bọn họ rớt khỏi thần đàn mới cam nguyện.

Mấy lời chói tai, một câu tiếp theo một câu.

Tô Yên không thích lo chuyện bao đồng.

Chỉ là hiện giờ, cô bị một đống phóng viên chặn đường.

Không động đậy, không ra được.

Vị Chu Viện minh tinh kia cách cô rất gần.

Cho nên cô có thể nhìn thấy rất rõ ràng bộ dáng cô ấy.

Có bực bội còn có chút cảm xúc hoảng loạn.

Phóng viên càng ngày càng kiêu ngạo.

Có người có ý đồ đi tháo mắt kính của Chu Viện, để chụp khuôn mặt cảm xúc của cô ấy.

Thậm chí là cố ý muốn làm Chu Viện tức giận.

Nếu chụp tốt, ngày mai sẽ làm tin tức đầu đề.

Tin tức sao giải trí.

Là thật hay giả trước đặt qua một bên.

Hấp dẫn người xem mới quan trọng.

Chu Viện bị đẩy đến lảo đảo

"Tránh ra!"

Cô giãy giụa.

Nhưng càng giãy giụa, càng dẫn đến một loạt tiếng chụp ảnh.

Chu Viện trong lòng chỉ còn lại hối hận.

Nên nghe người đại diện, thành thành thật thật ở nhà, thế nào cũng phải chạy ra chịu tội chứ?

Dưới sự hỗn loạn này, có người duỗi tay ý đồ muốn xàm sỡ.

Tay duỗi qua bộ ngực của Chu Viện.

Bang.

"Hành vi như vậy, không tốt."

Một bàn tay trắng nõn bắt được cái tay kia.

Là một tên đàn ông trung niên.

Nhìn qua vẻ mặt chính nghĩa.

Nhưng mà chuyện làm ra, lại không phù hợp cùng mặt hắn tí nào.

Chu Viện nhìn sang bên cạnh, thiếu chút nữa liền đụng tới cái móng heo kia.

Sắc mặt cô xanh mét.

Trực tiếp hét ra miệng

"Đều cút ngay cho tôi!"

Chuyện ngày đó thiếu chút nữa bị người chiếm tiện nghi, lòng cô vẫn còn sợ hãi.

Hiện giờ, đám đàn ông đáng chết ghê tởm một người tiếp theo một người.

Phóng viên đương nhiên sẽ không nghe, bọn họ chính là đang chờ Chu Viện phát giận.

Màn trập tiếng ánh đèn flash vang lên.

Chu Viện sắp tức tới khóc.

Tay Tô Yên dùng sức, trực tiếp đẩy tên đàn ông kai lảo đảo lui về phía sau.

Sau đó, những phóng viên đứng ở phía sau tên kia cũng đều bị đẩy đi.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-346)