Vay nóng Tima

Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 164

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 164
Nhẹ chút, sẽ đau (6)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Siêu sale Lazada


Edit: Vio

Beta: Tinh Niệm

Phóng viên tản ra chút.

Tô Yên nhìn Chu Viện, ra tiếng

"Đeo kính râm lại, tôi đưa cô rời đi."

Hốc mắt Chu Viện phiếm hồng, đang cố nén nước mắt ở bên cạnh.

Thanh âm Tô Yên, tựa như đã cứu rỗi cô nàng rời khỏi địa phương tội ác này.

Chu Viện vội vàng cầm tay Tô Yên.

Tô Yên theo bản năng muốn đẩy ra.

Nhưng mà thực mau khống chế được.

Cô lôi kéo Chu Viện, hỏi một câu

"Đi ra ngoài, hay là vào thang máy?"

Tô Yên thực gầy yếu, nhưng thanh âm cô thật sự là quá trầm ổn.

Làm cho người nhịn không được mà tin tưởng.

Đặc biệt là dưới tình huống Chu Viện hoảng loạn bất lực.

"Rời đi, tôi phải rời khỏi nơi này."

Cố nén tiếng khóc nức nở.

Tô Yên lôi kéo Chu Viện đi ra ngoài.

Có phóng viên chen chúc chặn đường.

Nhưng phàm là có microphone hoặc là cameras duỗi đến trước mặt Chu Viện, đều bị Tô Yên vỗ rớt.

Bọn họ muốn ngăn lại.

Sức Tô Yên lớn đại, mới khảy một chút, liền hất tới một bên rồi.

Con đường hiện ra.

Thẳng đến cửa khách sạn.

Chu Viện thực mau nói

"Tôi lái xe tới, ở bên trái."

Tô Yên đi sang bên trái, những phóng viên này đều không có biện pháp.

Căn bản là ngăn không được a.

Thực mau Chu Viện ngồi vào trên xe.

Rốt cuộc có phóng viên nhịn không được

"Này, cô gái nhỏ, cô đừng xen vào việc của người khác."

Tô Yên liếc mắt nhìn người kia một cái.

Máy ảnh ở bốn phương tám hướng đều đang chụp cô.

Cô nói

"Tôi cũng không phải là minh tinh, các người hiện tại quay chụp, xâm phạm quyền cá nhân của tôi."

Có phóng viên khịt mũi coi thường.

Quyền cá nhân?

Làm như mình là danh nhân không bằng.

Tô Yên nhìn bọn họ còn đang chụp mình, thậm chí là càng trầm trọng thêm.

Ánh đèn lập loè.

Sau đó....

Tô Yên giơ tay, bắt đầu từ người gần nhất.

Ầm một tiếng.

Camera rơi ở trên mặt đất, lực đạo rất lớn, nháy mắt đã chia năm xẻ bảy.

Sau đó, một cái hai cái, ba cái, bốn cái.

Động tác cô nhìn qua thành thạo, không tính là mau.

Nhưng chỉ có đám phóng viên kia mới hiểu được, lúc ấy bọn họ đều không có phản ứng kịp.

Máy ảnh đã bị người cầm đi, rơi ở trên mặt đất.

Có nữ phóng viên nhịn không được

"Này, cô bé, cô biết hành vi này là gì không?? Cái này là cố ý phá hư tài sản người khác."

Tô Yên nhìn cô ta

"Cô có thể đi tố cáo tôi."

"Cô!!"

Nữ phóng viên tức nói không ra lời.

Có nam phóng viên nhịn không được vừa chửi vừa động thủ

"Con chó c**! Ai cho mày phá hoại?!"

Nói xong, liền tát tới mặt Tô Yên.

Tô Yên giơ tay, ầm một tiếng.

Một cái quăng ngã qua vai, nhẹ nhàng quất người ngã trên mặt đất.

Ra một màn như vậy, những phóng viên phẫn nộ ngo ngoe rục rịch đó, rốt cuộc không có người dám tiến lên nói cái gì nữa.

Trách không được hoành hành như vậy, hóa ra là có chút tài năng.

Chu Viện hạ cửa kính xe

"Lên xe."

Tô Yên kéo cửa ghế phụ, ngồi lên.

Sau đó, xe nghênh ngang rời đi.

Tại chỗ chỉ có đám phóng viên hùng hùng hổ hổ ôm máy ảnh nát của mình.

Xe vừa chạy, hốc mắt Chu Viện đỏ lên, bởi vì bị đám phóng viên kia chọc tức, tay cầm tay lái đều đang run rẩy.

Tô Yên nhìn thoáng qua, ra tiếng

"Thả lỏng, chú ý an toàn, nhìn đường."

Cô vừa dứt lời, Chu Viện phục hồi tinh thần lại.

Nắm chặt tay lái, rốt cuộc bình phục.

Xe ngừng lại chỗ đèn đỏ, Chu Viện ra tiếng

"Cảm ơn."

Tô Yên gật đầu.

Xem như thừa nhận.

Cho đến khi xe chạy đi rất xa.

Tâm tình Chu Viện nhìn qua cũng khôi phục không sai biệt lắm.

Nước mắt cũng thu trở về.

"Xin chào, Chị là Chu Viện, em hẳn là biết chị đi?"

Tô Yên gật đầu

"Biết"

Dù sao cũng là mục tiêu nhiệm vụ của mình vào một tuần trước.

Tự nhiên là quen biết.

*****

Edit: Vio

Beta: Tinh Niệm

Có lẽ là bởi vì thái độ này của Tô Yên.

Làm Chu Viện tâm hoảng loạn, cũng dần dần bình phục xuống.

Vuốt vuốt mái tóc xoăn, ra tiếng

"Có đi ăn cơm không? Chị mời em, cảm ơn em đã cứu chị ra khỏi chỗ đó."

Tô Yên nhìn Chu Viện một cái, ra tiếng

"Chỉ là thuận tiện."

Cô là muốn ra cửa khách sạn.

Kết quả bị kẹp bởi đám phóng viên kia.

Cứu Chu Viện, cũng chỉ là thuận đường.

Chu Viện ha ha cười rộ lên

"Oa, em thực không lưu tình a."

Vừa nói, đèn đã chuyển xanh.

Xe khởi động.

Sau đó dọc theo đường đi hai người không nói gì nữa.

Nhưng ánh mắt Chu Viện liên tiếp quét tới trên người Tô Yên.

Tô Yên ra tiếng

"Nhìn đường."

Chu Viện lúc này mới dừng nhìn trộm lại.

Cô vừa lái xe, vừa nói

"Lúc em cứu chị, rất giống một người."

Tô Yên gật gật đầu.

Không nói chuyện.

Chu Viện dở khóc dở cười

"Em chẳng lẽ không muốn biết giống ai sao?"

Người này thật đúng là một chút lòng hiếu kỳ cũng không có a.

Tô Yên nghe Chu Viện nói, lúc này mới nghiêng đầu đi nhìn cô, dò hỏi

"Giống ai?"

Chu Viện liếc mắt nhìn Tô Yên một cái, trong mắt lập loè ánh sáng

"Anh hùng cái thế của chị."

Tô Yên nghe lời này, nửa ngày sau

"Hắn tên là "cái thế"?"

Cô hỏi thực nghiêm túc.

Lời Chu Viện tới bên miệng, bị chặn lại trong cổ.

Sau đó, Chu Viện lại lần nữa hỏi một câu

"Em thật sự biết chị?"

Tô Yên gật đầu

"Chị tên Chu Viện."

Chu Viện thực nổi tiếng.

Nổi đến mức nào á??

Cái loại mà tùy tiện phát một tấm selfie, cũng có thể lên top hot search ấy.

Chu Viện giải thích

"Một tuần trước, chị bị một tên nhãi ranh trói lại. tên khốn đó hạ mê dược, muốn chiếm tiện nghi của chị."

Chu Viện căm giận mà nói.

Khi nói chuyện đều nghiến răng nghiến lợi.

Sau đó, liền nghe Chu Viện lại nói

"Sau đó, anh hùng cái thế của chị liền xuất hiện, anh ấy đã cứu chị, anh ấy rất tuấn tú, cao lớn lại uy mãnh, quả thực chính là người hoàn mỹ nhất."

Nghe Chu Viện nói chuyện, ngữ điệu vui sướng nhẹ nhàng kia.

Có thể nhìn ra, lời này là phát ra từ nội tâm.

Tô Yên yên lặng quay đầu, nhìn Chu Viện một cái.

Đại khái là Tô Yên nhìn chằm chằm quá lâu.

Chu Viện nghi hoặc

"Làm sao vậy?"

Trên mặt Tô Yên không có biểu tình gì biến hóa, chỉ là nói

"Mê dược kia có phải gây ra di chứng hay không?"

Bằng không, sao có thể thấy một tên nam nhân cao không đến 1m7, mặt rỗ gầy yếu, nhìn thành cao lớn uy mãnh soái khí đây??

Chu Viện nhắc tới vị ân nhân của mình, trong mắt sáng lấp lánh, rất là cao hứng.

Cô ấy cho rằng Tô Yên đột nhiên hỏi cái này là quan tâm mình.

Chu Viện lắc đầu nói

"Đương nhiên không có di chứng, chị đã sớm khỏe rồi.

Chỉ là đối với chuyện đó còn có một chút bóng ma.

Nhưng là tưởng tượng đến anh hùng, lòng chị liền sẽ an ổn lại."

Tô Yên gật gật đầu.

Không có nói thêm cái gì nữa.

Nhưng Chu Viện nhắc tới cái thế anh hùng, lập tức như bị mở máy hát.

Dọc đường đi, cực kỳ sinh động miêu tả cho Tô Yên một ngày đó vị anh hùng cái thế kia là như thế nào cứu cô ấy ra.

Chu Viện cười tủm tỉm nhìn Tô Yên

"Vừa nãy, lúc em đưa chị rời đi, rất giống hắn."

Tô Yên ra tiếng

"Em là nữ."

Chu Viện gật đầu

"Chị biết a."

Nói xong, Chu Viện lại hỏi

"Em tên là gì?"

"Tô Yên"

"Xin chào, Tô Yên."

Chu Viện cười, chào hỏi cùng Tô Yên.

Nói xong, xe đã ngừng lại.

Chu Viện thế nào cũng phải muốn mời Tô Yên ăn cơm để tỏ lòng biết ơn.

*****

Edit: Vio

Beta: Tinh Niệm

Chịu ảnh hưởng của những phóng viên kia.

Chu Viện lần này chọn một nơi thực an tĩnh, cực kỳ bảo hộ riêng tư của khách hàng.

Cô lái xe đi vào.

Khi hai người đi vào nhà hàng.

Người phục vụ mỉm cười nói

"Hoan nghênh quang lâm, hai vị nữ sĩ."

Cũng không làm người cảm thấy khiêm tốn, quá mức lấy lòng.

Người phục vụ kia bày ra một tư thế mời.

Không hề bởi vì Chu Viện là minh tinh mà nhìn nhiều hai lần.

Làm người cảm thấy, thực thoải mái.

Dưới hoàn cảnh như vậy, tâm tình Chu Viện càng ngày càng tốt.

Hai người ở một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.

Cô cười ra tiếng

"Tô Yên, em bao nhiêu tuổi? Đang làm việc gì?"

Tô Yên ra tiếng

"Học sinh."

Chu Viện có chút kinh ngạc.

Nhưng mà cô lại cẩn thận nhìn Tô Yên trong chốc lát.

Xác thật là nhìn rất non.

Nhưng, lúc nãy cô bé đối diện với đám phóng viên kia, không hoảng loạn chút nào, chính là không hề có bộ dáng của một học sinh.

Chu Viện rất có hảo cảm với Tô Yên, thế cho nên cũng càng ngày càng tò mò với cô.

Hỏi cũng càng ngày càng nhiều

"Vậy em đi khách sạn Tây Trúc làm gì? Làm thêm?"

Tô Yên nghĩ nghĩ

"Xem như vậy đi."

Chu Viện bưng nước đá lên, uống một ngụm

"Nếu không, em làm trợ lý cho chị?"

Tô Yên lời cự tuyệt còn chưa ra miệng, liền nghe Chu Viện nói tiếp

"Mấy ngày nữa chị sẽ quay một bộ phim chính kịch, ở đoàn phim ngốc ba tháng, hợp tác cùng Thời Thù, em biết Thời Thù không?"

Tô Yên nghe tên Thời Thù, dừng một chút.

Sau đó gật đầu

"Biết"

Chu Viện gật gật đầu

"Cũng đúng, tên kia hot như vậy, rất hiếm có cô bé nào không biết hắn."

Nói xong, Chu Viện lại uống một ngụm nước đá, ra tiếng

"Thế nào? Muốn làm trợ lý của chị hay không?"

Tô Yên trầm mặc trong chốc lát

"Em còn phải đi học"

Chu Viện gật đầu

"Chị biết a, thứ bảy chu em qua đó, giúp đỡ vị trợ lý khác của chị một chút, còn tiền lương, em nói bao nhiêu chính là bấy nhiêu."

Chu Viện rất thích cô bé mới lần đầu tiên gặp mặt này.

Vững vàng bình tĩnh hiếm thấy, nói không nhiều lắm, nhưng lại gặp nguy không loạn.

Đặc biệt là đối với loại người thường xuyên sẽ xuất hiện tình trạng đột phát như cô, Tô Yên là cực kỳ thích hợp.

Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là bởi vì Chu Viện thích.

Tô Yên gật đầu

"Được, em đáp ứng."

Sau đo, Chu Viện viết một chuỗi số điện thoại trên giấy, xé xuống đưa cho Tô Yên

"Đây là số điện thoại của chị, em nghĩ muốn hỏi cái gì, đều có thể nhắn."

Tô Yên tiếp nhận.

Thực mau, đồ ăn được mang lên bàn.

Cũng nói gì nữa, chỉ ăn cơm.

Tiểu Hoa đương nhiên là vô pháp lý giải quyết định của ký chủ.

Làm trợ lý?

Làm trợ lý có thể được bao nhiêu tiền?

Ký chủ nếu là thiếu tiền, rõ ràng nhận một đơn nhiệm vụ liền có thể kiếm rất nhiều rất nhiều tiền.

Tiểu Hoa suy nghĩ nửa ngày cũng không có suy nghĩ ra.

Tới rồi buổi tối về đến nhà, nó rốt cuộc nhịn không được dò hỏi Tô Yên

"Ký chủ, chị thiếu tiền?"

"Làm sao vậy?"

"Ký chủ vì sao muốn đi làm trợ lý cho người ta? Hay là ký chủ thực thích vị Chu Viện minh tinh kia?"

Tô Yên đi vào phòng khách.

Nhìn Tiểu Hồng quấn cái đuôi, nghênh ngang du đãng khắp nơi, thật lâu đều không trả lời vấn đề của Tiểu Hoa.

Cho đến khiTiểu Hoa cho rằng ký chủ đã quên, nhịn không được nhỏ giọng nhắc nhở

"Ký chủ?"

Lúc này, mới nghe được thanh âm ký chủ

"Tò mò."

"Ách."

Tiểu Hoa nghe đáp án này.

Lại còn tin tưởng không chút nghi ngờ.

Tiểu Hồng vừa quay đầu, liền nhìn thấy Tô Yên.

Nó thè lưỡi rắn, chạy đến trước mặt Tô Yên, ở cẳng chân cô cọ cọ.

*****

Edit: Vio

Beta: Tinh Niệm

"Tê tê tê tê tê"

Sao giờ chị mới về, em một mình một con rắn ở nhà đã lâu a.

Tô Yên sờ sờ đầu Tiểu Hồng.

"Em là một con rắn thông minh, hẳn là tự mình chơi được."

Tiểu Hồng vung cái đầu

"Tê tê tê tê tê"

Em muốn chơi cùng chị.

Nói xong, cái đầu kia lại bắt đầu cọ cẳng chân Tô Yên.

Vẫn luôn quấn lấy.

Từ khi Cổ Vương lại lần nữa tiến vào thời kỳ tu luyện, chỉ còn lại Tiểu Hồng ở bên ngoài lắc lư.

Lúc trước Tô Yên cho bọn nó một con một bộ công pháp.

Nhưng là con đường tu luyện lại hoàn toàn khác nhau.

Cổ Vương tu luyện là yêu cầu trường kỳ an tĩnh tiến vào vô ngã thế giới.

Mà Tiểu Hồng??????.

Ở bên ngoài ăn ăn uống uống chơi chơi cái đuôi, buổi tối mỗi ngày ghé vào trên tảng đá, tắm ánh trăng, hấp thu thiên địa tinh hoa, chính là đang tu luyện.

Đáng tiếc.

Tiểu Hồng khả năng đầu óc lớn lên ở cái đuôi, thế cho nên mỗi ngày chơi chơi cái đuôi liền chơi đến đầu óc không có luôn.

Thế cho nên lâu như vậy, 《 tinh mãng quyết 》kia còn chưa có niệm xong.

Trước khi Cổ Vương tiến vào tu luyện trường kỳ vô ngã, thấy Tiểu Hồng ngày ngày chỉ biết bắt con bướm.

Liền nói với nó, để nó tu luyện phần thứ nhất trước.

Chờ đến ngày sau nó xuất quan, lại dạy Tiểu Hồng phần sau.

Tiểu Hồng thực nghe lời.

Cho nên, mỗi ngày đều thực nghiêm túc ghé vào trên tảng đá, hấp thu tinh hoa thiên địa.

Nhân tiện phơi phơi ánh trăng.

Mặt trước phơi, mặt sau cũng phơi.

Sau đó, thân thể cao lớn kia, càng phơi càng nhỏ, càng phơi càng nhỏ.

Cẩn thận tính, Tiểu Hồng đã phơi hơn một trăm năm.

Cổ Vương bế quan cũng hơn một trăm năm.

Tiểu Hồng ở đằng kia lăn lộn.

Ngẩng đầu

"Tê tê tê tê tê"

Yên Yên, Cổ Vương khi nào sẽ ra?

Tô Yên mờ mịt một cái chớp mắt

"Cổ Vương là ai?"

Tiểu Hồng cái đầu rũ đi xuống

"Tê tê tê tê tê"

Một bên phun lưỡi rắn, một bên ném cái đuôi trườn ra cửa.

Tiếp tục nằm bò ở trên tảng đá kia.

Hôm nay đã là cuối tuần.

Ngày mai phải đi học, cho nên cô liền đi ngủ sớm.

Sáng sớm hôm sau đi trường học, hết thảy đều thực bình tĩnh.

Như ngày thường.

Tiểu Hoa nghi hoặc

"A? Ký chủ, thực an tĩnh a."

"Làm sao vậy?"

"Ký chủ ngày hôm qua cứu Chu Viện ra, còn gây sự với những phóng viên đó, còn tưởng rằng bọn họ muốn cho ký chủ lên tin tức đầu đề đâu."

Được Tiểu Hoa nhắc nhở như vậy, Tô Yên cũng nghĩ tới.

Hình như, đúng thế thật.

Quá an tĩnh.

Tô Yên móc di động ra, dựa theo phương pháp lúc trước Tiểu Hoa dạy, lên Weibo.

Quét một vòng, về tin tức ngày hôm qua, cái gì cũng không có.

Tô Yên thu điện thoại di động.

Ra tiếng

"Có lẽ là bị áp xuống đi."

Chỉ có loại giải thích này.

Nhưng mà như vậy mới tốt.

Vừa đi vào, liền nghe được từng đợt tiếng nói bội phục tán thưởng

"Oa, Mạnh Tuyết cậu thật là lợi hại, thế mà được tuyển chọn."

"Thật hâm mộ a, như vậy cậu liền có cơ hội nhìn thấy Thời Thù ca ca, còn có thể cùng hắn đáp diễn, cũng quá hạnh phúc đi?"

"Đúng vậy, đúng vậy. Thực hâm mộ. Mạnh Tuyết, cậu nhất định phải xin chữ ký giúp tớ nhé, nhất định a, đến lúc đó mời cậu ăn cơm."

"Wow, Mạnh Tuyết, có khi nào cậu dựa vào nhân vật này mà nổi tiếng hay không? Sau đó trở thành hoa đán nhỏ nhất trong giới giải trí??"

Một đám học sinh quay chung quanh một nữ sinh, ríu rít hâm mộ nói không ngừng.

Tô Yên nhìn nhiều hai lần.

Mạnh Tuyết ở trường học rất có danh tiếng.

Bởi vì xinh gái, gia thế tốt.

Nhân vật cấp bậc Hoa hậu giảng đường.

Tiểu Hoa nhỏ giọng nói

"Ký chủ, bọn họ đang nói cái gì?? Hình như thảo luận thực kịch liệt a."

Thân là một cái hệ thống, nó so với ký chủ còn bát quái hơn.

*****

Edit: Vio

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên không mấy quan tâm người khác đang thảo luận cái gì.

Chỉ là bởi vì Tiểu Hoa rất tò mò, cô cũng nghe một chút.

Đại khái chính là nói, trước đó vài ngày Mạnh Tuyết đi tham gia tuyển người của một đoàn phim.

Thành công được chọn.

Hơn nữa nghe nói bộ phim kia rất có tiềm ẩn, tên là 《 Đại Đường thịnh thế 》

Nội dung chính là một đoạn lịch sử Lý Thế Dân từ nhỏ đến khi hắn đăng cơ Hoàng Đế.

Mộng tuyết được chọn cho vai nha hoàn bên người Trưởng Tôn hoàng hậu.

Nghe được cũng kha khá, Tô Yên dời đi lực chú ý, ngồi xuống vị trí của mình.

Mỗi một ngày, Tô Yên cũng không có bất đồng gì.

Đi học, tan học, đi làm thêm.

Cho đến ba ngày sau.

Một lần nữa, tai tiếng của Thời Thù lại lên hot search.

Nữ chính trong hot search là một Tiểu Hoa đán đang hot.

Hình ảnh chụp Thời Thù rất mơ hồ, nhưng chụp vị Tiểu Hoa đán kia lại thực rõ ràng.

Đầu tóc xoăn nhẹ, trên người khoác một chiếc áo của con trai.

Như là vừa mới mượn từ người nào đó.

Vị Tiểu Hoa đán kia nhìn Thời Thù, không biết đang nói chuyện gì.

Tươi cười xán lạn.

Lại trái lại với Thời Thù, trong ảnh chụp kia sắc trời đã khuya, Thời Thù chỉ mặc áo sơ mi trắng, chỉ xem được một bên mặt, nhìn không rõ vẻ mặt của hắn.

Thực mau, bức ảnh kia liền khiến cho toàn dân suy đoán.

"Cái áo trên người Tiểu Hoa đán này, còn không phải là của Thời Thù sao?"

" Lúc trước đã từng thấy Thời Thù có cái giống hệt như vậy."

" xong rồi, có mờ ám."

" đêm khuya gặp gỡ, còn cởi quần áo của mình cho cô khoác?? Ô ô ô ô *** Thời Thù ca ca, anh đừng như vậy a ~~"

Đủ loại suy đoán đều có.

Cơ hồ không bao lâu sau, lại có một đám ảnh chụp được up lên.

Là Thời Thù cùng Tiểu Hoa đán kia một trước một sau tiến vào khách sạn Tây Trúc.

Mấy tấm ảnh này vừa up lên, tất cả đều nổ tung rồi.

"A a a a a a a, đừng mà, Thời Thù ca ca, đừng mà!!"

Hai lượt ảnh chụp này một trước một sau kết hợp, xem vào trong mắt dân mạng, cmn, bằng chứng a.

Hai người đều một trước một sau đi vào khách sạn, còn muốn giảo biện cái gì??

Một giây sau đã thành hot search thứ nhất Weibo, hơn nữa nửa giờ sau, nhiệt độ bạo hỏa.

Tô Yên đăng nhập tài khoản "123 yêu cái đẹp ", lật xem Weibo.

Cô mím môi.

Sau đó, cất điện thoại vào cặp sách.

Lúc này Tô Yên vừa mới tiếp xúc Weibo.

Cũng không biết bản lĩnh nhìn hình nói chuyện cường đại của đám paparazzi.

Đương nhiên, còn có một nguyên nhân nữa chính là, cô không thể đứng ở một góc độ khách quan để tiến hành đánh giá chuyện này.

Dù sao, Thời Thù là đặc biệt đối với cô.

Tiểu Hoa kinh ngạc ra tiếng

"Ký chủ, Thời Thù đại nhân trốn chị đi tình chàng ý thiếp cùng những người khác."

Tô Yên không nói chuyện, cô chỉ nhìn nội dung trên sách giáo khoa.

Ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng bạn học bên cạnh nghị luận.

Chờ đến giữa trưa tan học.

Tin kia còn treo ở vị trí thứ nhất hot search Weibo.

Cũng không bị kéo xuống.

Càng như vậy, một đám dân mạng cảm thấy, đây là tiết tấu muốn công bố.

Dù sao trước đó vài ngày hot search cùng Chu Viện chính là một giây bị kéo xuống rồi.

Cứ việc nhìn lúc ấy Weibo chính thức của Thời Thù không có lập tức tuyên bố thanh minh.

Nhưng ngày hôm sau, thanh minh vẫn được phát ra.

Weibo Chu Viện cùng Weibo Thời Thù đồng thời phát ra thanh minh.

Người chung quanh Tô Yên cũng đối với chuyện tình cảm của Thời Thù, phân chia làm hai trận doanh.

Có người chúc phúc, ngồi chờ tuyên bố.

Có người cảm thấy là lăng xê, cũng không là thật sự.

Sau đó, người hai bên, nháo lên.

Ngày hôm sau, cái hot search kia vẫn còn treo ở đó.

Vẫn vững vàng chiếm cứ vị trí hot search thứ nhất.

*****

Edit: Vio

Beta: Tinh Niệm

Lần này, các fan vốn đang ngồi chờ Thời Thù bác bỏ tin đồn, đều tuyệt vọng.

Ẩn ẩn cho rằng, đây là thật sự.

Weibo vị Tiểu Hoa đán kia, không đến 24 giờ đã đột phá một trăm vạn lượt theo dõi.

Đương nhiên, người mắng chửi cùng chúc phúc cũng nhiều.

Lúc này, Tiểu Hoa đán tuyên bố một cái Weibo.

" Tâm sinh vui mừng a "

Weibo vừa ra, thực mau liền lên top hot search thứ hai.

Mọi người đều cảm thấy CMN, đây là muốn công bố.

Sau đó, mọi người đều sôi nổi canh giữ phía dưới Weibo Thời Thù, chờ hắn phát Weibo chứng thực.

Lúc sau, khi Tô Yên học tiết thứ 3.

10 giờ rưỡi.

Thời Thù đã phát một cái video trên Weibo.

Lúc ấy còn đang học.

Một vị bạn học trong lớp lập tức kích động kêu lên.

"A a a a a!!!! Thời Thù ca ca!!"

Tiếng nói vừa dứt, thầy giáo hóa học tức giận đến sắc mặt lập tức xanh mét.

"Làm gì đấy?! Thời Thù ca ca của em ở đâu? Ai là Thời Thù ca ca của em??"

Một câu tiếp theo một câu hỏi.

Nhưng mà thực mau, toàn bộ nữ sinh trong lớp đều ồn ào.

"Trời ạ, thực a!"

"A a a a, Thời Thù ca ca đang thổ lộ sao?"

"Tiểu Quai là ai a, tâm thực đau!"

Đại khái là mị lực của thần tượng, ngay cả thầy giáo còn ở trên bục chưa đi cũng không để ý.

Một đám ôm di động ở đàng kia, mắt chăm chú nhìn màn hình.

Cuối cùng, thầy giáo nhìn một phòng học sinh sắp loạn này.

Dần dần cũng hiểu được.

Thời Thù trong miệng học sinh nói kia, hẳn là chính là minh tinh rất nổi tiếng.

Mấy ngày nay, toàn là hot search về hắn.

Thầy giáo cầm thước gõ một chút bảng đen

"An tĩnh."

Thầy giáo nói như vậy, dưới đài vẫn không thể nào an tĩnh lại.

Nhưng mà thanh âm thảo luận nhỏ xuống rất nhiều.

Thầy giáo lạch cạch một tiếng, đặt sách giáo khoa trong tay lên trên bàn.

"Vị bạn học nào tới nói cho tôi, vị Thời Thù đại minh tinh này, lại xảy ra chuyện thần kỳ gì vậy?"

Một người trong đó lập tức đứng dậy, cầm di động, nóng lòng muốn thử

"Lão sư, Thời Thù ca ca thổ lộ cho người khác."

Lão sư vừa nghe

"A?"

Lại tiếp tục gõ bảng đen.

Nhìn học sinh phía dưới một mảnh kêu rên.

Thầy giáo cười

"Tới, truyền lên trên màn hình lớn, cả nhà cùng nhau nhìn xem."

Thực mau.

Một đoạn video mấy chục giây được mở ở trên màn hình lớn.

Trong video, Thời Thù mặc áo len dài màu xám, ngồi ở trên ghế.

Khuôn mặt tuấn mỹ kia, liền hoàn mỹ hiện ra ở màn hình.

Sau đó, liền nghe được bên cạnh có một lời phỏng vấn

"Thời Thù tiên sinh, chúng ta bắt đầu đi?"

"Ân"

"Thời Thù tiên sinh, đối với hot search mấy ngày nay, ngài thấy thế nào?"

"Giả."

"Vậy vì sao ngài vẫn chưa can thiệp, vẫn chưa gửi công văn đi giải thích?"

"Cố ý làm như vậy."

"Vì sao? Thời Thù tiên sinh ngài còn cần tai tiếng tăng độ hot sao?"

Người phỏng vấn bật cười lên.

Vốn dĩ trên mặt Thời Thù có một tia không kiên nhẫn.

Hắn xoa giữa mày, nhìn dáng vẻ hình như là đang tức giận, nói không tình nguyện.

"Nhìn xem cô ấy rốt cuộc có thể ghen tới tìm tôi hay không."

Người phỏng vấn kia dừng một chút

"Ách ···· cô ấy? Ghen??"

Sau một trận trầm mặc lâu dài, người phỏng vấn ho khan một tiếng, tựa hồ là bị lệch trên kịch bản rồi.

Thế cho nên cuối cùng nói

"Thời Thù tiên sinh, ngài còn có lời muốn nói sao?"

Thời Thù trầm mặc.

Thật lâu lúc sau, thấy Thời Thù ngẩng đầu, nói với màn ảnh.

Khẩu khí có chút cứng rắn

"Tiểu Quai, nếu em lại không xuất hiện, nam nhân của em sắp bị người khác đoạt đi rồi."

Ngay khi một chữ cuối cùng rơi xuống, đoạn video hơn 50 giây đã kết thúc.

*****

Edit: Vio

Beta: Tinh Niệm

Khi video kia kết thúc, trong lớp học sinh hoàn toàn nổ bạo rồi.

"A a a a a, Tiểu Quai, tớ là Tiểu Quai, tớ mặc kệ, tớ là Tiểu Quai của Thời Thù ca ca!!!"

"Thực kích thích a."

"Khi nào Thời Thù ca ca mới là người của mình a? Ta mặc kệ a ~!!"

"Quốc gia nên chia cho tôi một người nam nhân như Thời Thù ca ca."

"Thực chán ghét a, Tiểu Quai kia rốt cuộc là ai aô ô ô, thực muốn cướp người mà."

Một câu tiếp theo một câu nói, thầy giáo hóa học đứng ở trên bục giảng sắc mặt cũng đen lại.

Dạy ngần ấy năm giá trị quan đúng đắn, một đám cây non nhìn qua như là khỏe mạnh trưởng thành.

Nhưng lời nói là cái dạng dì đây?!?

Động cái liền muốn cướp nam nhân.

Còn cướp ngủ?!

Thầy giáo lắc đầu, có thể là bị một đám học sinh này làm bức đến hết chỗ nói rồi.

Dùng thước gõ cái bàn một chút

"Được rồi, xem đều xem xong rồi, thần tượng các em sớm đã có chủ, đừng nhớ thương, chăm chỉ học tập đi."

Thầy giáo không chút do dự chọc thủng mộng ảo của đám nhóc choai choai kia.

Sau đó là một trận tiếng kêu rên.

Dưới đài, duy nhất còn có thể ngồi vững vàng, chỉ có một mình Tô Yên.

Tô Yên nhìn chằm chằm màn hình đen nhánh kia đã lâu.

Mãi sau mới dời đi ánh mắt.

Trong tay vẫn luôn nắm di động.

Trong đầu, thanh âm Tiểu Hoa hưng phấn

"Oa, ký chủ! Thời Thù đại nhân thổ lộ với chị!!"

Tiểu Hoa cũng ở đàng kia kêu rên

"Tiểu Quai, Tiểu Quai, ký chủ, Tiểu Quai ***"

Tiểu Hoa hưng phấn qua đi.

Lại bắt đầu nghi hoặc

"Di? Ký chủ, chị đã có bao lâu không có liên hệ Thời Thù đại nhân?"

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát.

Hôm nay thứ năm.

"Bốn ngày."

Tiểu Hoa lại hỏi

"Thời Thù đại nhân muốn tìm chị, làm gì không gọi điện thoại cho chị đây?"

Sau đó, Tiểu Hoa như là nhớ tới cái gì

"Đúng a, Thời Thù đại nhân hình như không có số điện thoại của ký chủ."

Tô Yên trầm mặc trong chốc lát.

Hắn hình như... là không có a.

Ngay khi kết thúc tiết thứ 3.

Tô Yên liền cầm di động ra ngoài.

Đi đến chỗ ngoặt không có người.

Cô dựa vào trí nhớ, bấm một dãy số, gọi qua.

Chưa đến chốc lát, điện thoại liền có người nhận.

Sau đó, bên kia thực an tĩnh, không có ra tiếng.

Tô Yên hơi há mồm

"Thời Thù."

Hai chữ vừa ra, liền nghe được thanh âm có chút ngang ngược bên kia

"Em còn biết gọi điện thoại cho anh?"

Tô Yên trầm mặc.

Người nọ tựa hồ là bắt lấy nhược điểm này của Tô Yên nên cũng không muốn dễ dàng buông tha.

Trong thanh âm ngang ngược còn có chút u oán

"Từ sau khi em đi, anh vẫn luôn chờ em đến tìm, kết quả thì sao?

Em như là bốc hơi khỏi nhân gian vậy, cũng không gọi điện thoại cho anh, cũng không tới tìm anh."

Tô Yên ra tiếng

"Em nghĩ cuối tuần đi tìm anh."

Còn không phải chưa kịp đến cuối tuần, anh liền lên mạng thanh thế to lớn tìm em.

Câu nói phía sau kia Tô Yên chưa nói ra.

Nhưng người bên kia rất không vừa lòng

"Cuối tuần tới tìm anh? Em là muốn nói, về sau chúng ta mỗi bảy ngày mới có thể gặp mặt một lần?"

Tô Yên nghe ngữ khí kia của hắn.

Thoái nhượng một bước

"Việc này, có thể thương lượng."

"Về sau, chúng ta mỗi ngày đều phải gặp mặt."

Đầu kia điện thoại không lưu tình chút nào, được một tấc lại muốn tiến một thước.

Tô Yên rối rắm trong chốc lát

"Em phải đi học."

Người nào đó cũng không cảm thấy đây là vấn đề gì lớn

"Anh đi tìm em."

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát

"Được"

Đồng ý xong, cô cho rằng vấn đề này đã giải quyết được.

Vốn là muốn nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại.

Sắp vào lớp rồi.

Kết quả bên kia còn chưa thảo phạt Tô Yên xong.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-346)