Vay nóng Homecredit

Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 158

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 158
Ngoại truyện
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Siêu sale Shopee


Edit: Uyển siêu lười

Beta: Tinh Niệm

Bạn học Tô Tiểu Mộng, ngày thứ bảy sau khi bị Quân Vực nhận nuôi.

Bước lên con đường đến trường mẫu giáo.

Tuyên bố với người ngoài, Tô Tiểu Mộng năm nay năm tuổi.

Bắt đầu từ lớp mẫu giáo nhỏ.

Sáng sớm thức dậy, bạn học Tô Tiểu Mộng ăn sáng xong, đặt cặp sách của mình lên ghế sofa.

Trong tay ôm bình sữa bò.

Đang uống sữa.

Tất nhiên, uống sữa không phải là điều quan trọng nhất.

Điều quan trọng nhất là cậu chờ đợi ""mẹ và ba" của mình cùng nhau đưa cậu đến trường.

Không biết đợi bao lâu, Quân Vực rốt cuộc cũng chậm rì rì xuống cầu thang.

Mà bạn nhỏ Tô Tiểu Mộng nhìn ra phía sau Quân Vực.

Nhìn nửa ngày vẫn không thấy bóng dáng mẹ mình.

Nãi thanh nãi khí lên tiếng

"Ma ma đâu rồi?"

Quân Vực liếc mắt nhìn Tô Tiểu Mộng.

Có phải thằng nhóc này đã quên bản thân nó là một Chủ Thần, tuổi còn lớn hơn cả Tô Yên không?

Kêu một tiếng ma ma này, kiểu gì cũng thấy không ổn.

Một lúc sau, Quân Vực dời tầm mắt

"Ma ma của nhóc hôm qua đến khuya mới ngủ, vì vậy hôm nay cô ấy không thể đưa nhóc đi."

Tô Tiểu Mộng vẻ mặt mất mát.

Đầu héo héo.

Con nhà người ta vào ngày khai giảng đầu tiên đều được ba mẹ cùng nhau đưa đi.

Nhưng chẳng mấy chốc, Tô Tiểu Mộng liền ngẩng đầu lên.

Hôm qua ma ma nói.

Buổi sáng hôm nay không thể đưa cậu đi được, nhưng buổi chiều khẳng định sẽ đi đón cậu.

Tô Tiểu Mộng vươn tay cầm chiếc cặp trên ghế sofa

"Không sao, vậy ta đi học đây."

Nói xong đi ra ngoài.

Khi đi ra khỏi cổng lớn.

Phát hiện Quân Vực vẫn còn đi theo mình.

Đứng trước xe, cậu quay đầu lại nhìn hắn

Lên tiếng

"Ngươi không cần phải đưa ta đi."

Quân Vực cong môi, không biết có phải do dậy sớm hay không, bộ dáng có chút lười nhác

"Hôm nay là ngày đầu tiên nhóc đi học, thân là một người cha, đương nhiên ta phải đưa nhóc đi."

Tô Tiểu Mộng đứng ở cửa rối rắm trong chốc lát.

Cuối cùng nói

"Vậy cũng được."

Nói xong, leo lên xe.

Hồng Dạ lái xe, nhanh chóng đến cửa nhà trẻ.

Bởi vì hôm nay là ngày khai giảng.

Ngày đầu tiên, cha mẹ đều đưa vào bên trong lớp.

Tô Tiểu Mộng xuống xe.

Mang cặp sách đi vào bên trong.

Ba cậu nhóc đi so với cậu còn nhanh hơn, hắn bước chân dài, căn bản không quan tâm cậu đang tung ta tung tăng đi phía sau.

Bộ dáng kia như là ước gì nhanh chóng đem cậu gửi vào bên trong kia.

Quân Vực lớn lên đẹp trai, đặc biệt là bộ dáng mỉm cười, tự phụ lười biếng, khi hắn bước vào trường, đã thu hút sự chú ý của nhiều người.

Mà Tô Tiểu Mộng lớn lên trắng trắng mềm mềm, một đôi mắt vàng rực rỡ.

Vừa manh lại đáng yêu, cũng rất hấp dẫn người khác.

Thế cho nên khi tổ hợp này vừa xuất hiện, thu hút mọi người dừng chân đứng lại nhìn ngó.

Sau khi đi bộ khoảng ba phút, cuối cùng cũng đến cửa lớp của Tô Tiểu Mộng.

Ở cửa có một cô giáo trẻ.

Thời điểm nhìn thấy cha con Tô Tiểu Mộng xuất hiện.

Giáo viên hơn nửa ngày vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.

Đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Quân Vực.

Cho đến khi Tô Tiểu Mộng ngẩng đầu lên

"Này, con ở đây."

Vuwag dứt lời, cô giáo phục hồi tinh thần, vội vàng cúi đầu nhìn cậu.

Vừa nhìn vừa cười

"Bé con, tên của con là gì?"

"Tô Tiểu Mộng."

Khi nói ra ba chữ này, đầu Mộng Yểm nghiêng sang một bên.

Có vẻ như không tình nguyện lắm.

Giáo viên nhìn Quân Vực đang đứng một bên, rồi nhìn lại Tô Tiểu Mộng

Cười nói

"Con lớn lên thật giống cha của con nha."

Tô Tiểu Mộng nghe lời này có chút không thể tưởng tượng.

Nhưng không nói thêm.

Ngay lúc này, nó nghe được trong lớp truyền ra tiếng khóc kinh thiên động địa.

Tô Tiểu Mộng thò đầu nhìn vào.

Một đám trẻ con, răng cũng chưa có.

*****

Edit: Uyển siêu lười

Beta: Tinh Niệm

Mấy đứa nhóc ấy há miệng khóc đến kinh thiên động địa.

Từng đứa ôm lấy cha mẹ khóc nức nở.

Giống như tụi nó bị vứt bỏ vậy.

Quân Vực thấy vậy, người cũng đưa đến đây rồi.

Hắn cũng nên trở về.

Cúi đầu nhìn xuống nhóc con nào đó

"Tô Tiểu Mộng."

Mộng Yểm ngẩng đầu

"Đi học thật tốt. Ta về đây."

Mộng Yểm gật gật đầu.

Ngay khi Quân Vực rời đi, Mộng Yểm liền đi vào trong lớp.

Cậu ngồi vào vị trí của mình.

Nhìn xung quanh.

Mấy đám nhóc kia tại sao lại khóc như vậy.

Gào thật to a.

Tâm tình Mộng Yểm vốn dĩ đang hứng thú bừng bừng đi học.

Nhưng nghe tiếng khóc than này, thành công chán nản.

Đám trẻ con này khóc thật khỏe.

May mắn đến chiều cũng đã bắt đầu quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh.

Có vẻ tốt hơn.

Giáo viên bắt đầu dạy một ít cách gấp giấy và vẽ tranh.

Còn sẽ ăn cơm, ngủ trưa.

Còn nhiều thứ khác nữa.

Những thứ đó Mộng Yểm rất thích.

Sẽ ngoan ngoãn làm theo.

Rốt cuộc cũng đến buổi chiều, kết thúc thời gian học.

Bọn trẻ đứng xếp hàng dưới sự chỉ đạo của giáo viên.

Đi đến cổng trường.

Bạn học Tô Mộng Yểm liếc mắt một cái liền nhìn thấy được cha mình.

Cậu không muốn tìm cha, cậu muốn tìm mẹ.

Kết quả là, giáo viên có vẻ còn hưng phấn hơn cả cậu.

Đẩy cậu đến trước mặt cha mình.

Giáo viên một bên dùng đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Quân Vực, một bên nói

"Ngài đến thật đúng giờ."

Quân Vực câu môi cười nhẹ

Cúi đầu nói với Tô Tiểu Mộng

"Đi thôi."

Tô Tiểu Mộng tung ta tung tăng đi theo.

Chờ đến khi ra khỏi cổng trường.

Tô Tiểu Mộng hỏi

"Ma ma đâu rồi"

Vừa mới nói xong, liền thấy Tô Yên đang đứng trước xe.

Tô Yên cười nhạt

"Tiểu Mộng."

Ánh mắt Tô Tiểu Mộng sáng lên, cậu chạy về phía Tô Yên.

Nhưng đến trước mặt Tô Yên, bỗng nhiên bất động.

Sau đó nãi thanh nãi khí lên tiếng

"Ta tan học."

Tô Yên khom lưng, ôm lấy cậu

Thanh âm dịu dàng

"Chúc mừng bạn học Tô Tiểu Mộng trưởng thành."

Tô Tiểu Mộng vươn tay nhỏ mềm mại, cũng ôm lấy Tô Yên.

Nhưng vừa ôm được chốc lát.

Tô Tiểu Mộng cảm thấy dưới chân trống rỗng.

Sau đó, cậu bị Quân Vực ôm lấy.

Quân Vực tay phải ôm Tô Tiểu Mộng, tay trái ôm Tô Yên.

Thuận tiện cúi đầu hôn Tô Yên một cái thật sâu.

Tô Tiểu Mộng bĩu môi.

Nghiêng đầu sang hướng khác.

Mặc dù ngày hôm nay có chút chán nản, nhưng Tô Tiểu Mộng vẫn thỏa mãn mong ước được cha mẹ đón trở về.

Nhưng cũng chỉ được một lần.

Từ đó trở đi, chính là Hồng Dạ đi đón cậu.

Hơn nữa, Tô Tiểu Mộng rất bận.

Đi học vào thứ Hai đến thứ Sáu.

Vào cuối tuần còn phải học vẽ, bắn súng, trượt băng và bảy lớp phụ đạo khác.

Đúng vậy, đây đều là cha cậu nhóc sắp xếp.

Do đó, cuối tuần còn càng bận rộn hơn cả trong tuần.

Đến khuya mới có thể về nhà.

Mỗi lần cậu trở về thì Tô Yên đã ngủ rồi.

Đi học như thế này, sau một tháng.

Giáo viên mẫu giáo của cậu liên tục nhắc về người cha mà cậu không thích lắm kia.

Mỗi lần nói chuyện, ba câu là luôn vô tình hay cố ý nhắc tới hắn.

Luôn hỏi cha cậu làm nghề gì.

Khi nào mới đến đón cậu.

Tại sao chưa bao giờ nhìn thấy mẹ cậu.

Có phải đã ly hôn hay không, đợi đã.

Tô Tiểu Mộng rất thông minh.

Trong nháy mắt cậu đã nhìn ra giáo viên mầm non này thương nhớ cha mình.

Mặc dù cậu không thích người cha này.

Nhưng ma ma thích a.

Thứ hai, Quân Vực đến đón Tô Tiểu Mộng tan học.

Đây là do đêm trước, Tô Tiểu Mộng mãnh liệt yêu cầu.

Khi tan học, cô giáo đẩy cậu đến trước mặt cha mình.

Trong nháy mắt, muốn lên tiếng nói chuyện với Quân Vực.

Tô Tiểu Mộng thoát khỏi kiểm soát của giáo viên.

Rồi vươn tay ra nắm lấy tay Quân Vực.

Quân Vực nhướn mày, liếc nhìn cậu bé này.

Tô Tiểu Mộng ngẩng đầu, lên tiếng

"Cô giáo, tình cảm của cha mẹ con rất tốt, cô từ bỏ hy vọng đi, con không muốn có mẹ kế."

Ngay khi vừa dứt lời, nụ cười trên khuôn mặt giáo viên cứng đờ, lập tức trở nên khó xem.

- -----

Uyển:

Đi làm giáo viên dạy trẻ hay đi cướp chồng người khác vậy cà?????????

Má, một câu của Tô Tiểu Mộng như đang vả bốp bốp vào mặt cô gái vậy đó quý dị:)) đọc mà sướng con mắt.

<img data-original-width="720" data-original-height="720" src="static. 8cache/chapter-image/19012/3cf0fe66f2d04213f89860eb3087379b.jpg">

*****

Edit: Uyển siêu lười

Beta: Tinh Niệm

Cô gái xấu hổ đứng ở đó.

Quân Vực nhướn mày liếc nhìn nhóc con kia.

Xem ra, trừ bỏ cả ngày gây phiền toái, vẫn là có chút tác dụng khác.

Quân Vực nâng mí mắt nhìn cô giáo.

Khóe môi nở cụ cười

"Hoa ra cô giáo mỗi ngày chính là tận chức tận trách như vậy a."

Giáo viên hơi sửng sốt, muốn giải thích.

Đi về phía trước, muốn nắm lấy cánh tay Quân Vực.

"Tôi, anh nghe tôi nói..."

Hồng Dạ đang đứng bên cạnh, đưa tay ra chặn cô giáo.

"Xin tự trọng."

Lời này vừa nói ra.

Không ít người bên cạnh nhìn qua đây.

Những phụ huynh khác nghe được lời này, người không biết còn tưởng rằng cô giáo này làm ra chuyện đen tối gì.

Tầm mắt đánh giá nhìn cô ta.

Làm cho giáo viên kia càng thêm xấu hổ.

Quân Vực chậm rãi lên tiếng

"Nếu đã không đảm đương nổi chức vị giáo viên này, sau này cũng không cần trở thành giáo viên nữa."

Nói xong, hắn xoay người.

Nhìn thoáng qua Tô Tiểu Mộng.

Tô Tiểu Mộng đang ăn kẹo mút.

Trông thật ngu xuẩn.

Sau đó, hắn không nói gì nữa, nắm tay đứa con trai ngu ngốc của mình rời đi.

Về đến nhà.

Tô Tiểu Mộng ném cặp sách, ngồi trong phòng khách.

Người cha đáng ghét chưa bao giờ đặt nó vào mắt kia ấy vậy mà lại ngồi xuống bên cạnh nó.

Hai người, nhỏ ôm bình sữa, lớn cầm ly trong tay.

Quân Vực lên tiếng

"Hôm nay, làm cũng không tệ lắm."

Tô Tiểu Mộng

"Ta mỗi ngày đều làm rất tốt."

Nói xong, hai người im lặng.

Cho đến lúc sau.

Bình sữa bò và ly pha lê chạm vào nhau.

Xem như là chúc mừng nhỏ về việc xảy ra ngày hôm nay.

Bên ngoài ánh chiều tà chiếu vào.

Tô Tiểu Mộng nghĩ, mặc dù cha không thích nó.

Nhưng cha đối với mẹ rất tốt.

Quên đi, cứ miễn cưỡng chấp nhận hắn vậy.

Đang suy nghĩ, bỗng có tiếng mở cửa.

Tô Yên bước vào.

Nhìn thấy hai người, một lớn một nhỏ hiếm khi có được hài hòa.

Cô nở nụ cười nhẹ nhàng.

Tô Tiểu Mộng lễ phép lên tiếng chào hỏi

"Mommy."

Sau đó, câu tiếp theo là

"Ôm một cái."

Vừa mới nói xong, Tô Yên đi đến.

Nhưng lại bị Quân Vực bên cạnh chặt đứt ý tưởng.

Tô Tiểu Mộng bỉu môi.

Uống sữa bò của mình.

Nếu có một bà mẹ đơn thân thì thật tốt.

Ngày vẫn còn dài.

............

Thời gian cả đời trôi qua nhanh chóng.

——THẾ GIỚI 14- KẾT THÚC———

Khi Tô Yên tỉnh dậy, đã ở trong không gian.

"Leng keng, chúc mừng ký chủ, trị số thêm 6, hoàn thành hai nhiệm vụ phụ nên cộng thêm 6, giá trị hiện tại của chị là 12."

Tô Yên an tĩnh lắng nghe

"Cho ta xem các số liệu hiện tại."

"Vâng"

Leng keng một tiếng.

"Ký chủ, trị số hiện tại của chị là

【Dung lượng não】 41

【Giá trị thể lực】 65 "

Tô Yên nhìn, suy nghĩ trong chốc lát.

Lúc này, Tiểu Hoa nói

"Ký chủ, tùy cơ thương thành đã mở, các thương phẩm hiện tại chị có thể mua là

[ túi gấm phúc họa tương y] 3 trị số

[túi gấm ngẫu nhiên] 6 trị số

Tô Yên nhìn trong chốc lát

"Hai cái này có gì khác nhau?"

"Ân... chắc là có?"

Tiểu Hoa cũng không chắc chắn.

Tiếp theo, Tiểu Hoa lại nói

"Ký chủ, chị có mua nó không?"

Tô Yên gật đầu

"Mua."

"Cái nào?"

" Túi gấm phúc họa tương y."

"Leng keng, chúc mừng ký chủ mua sắm thành công. Giá trị hiện tại của chị còn 9."

Tô Yên nói

"Thêm sáu giá trị vào giá trị thể lực, ba điểm còn lại thêm vào dung lượng não."

"Vâng, ký chủ."

"Leng keng, trị số hiện tại của chị là

【Dung lượng não】 44

【giá trị thể lực】 71 "

Tiểu Hoa đã nhìn ra, ký chủ nhà nó rất thiên vị giá trị thể lực.

Hai cái này gần như kém gấp đôi.

Tuy nhiên, Tiểu Hoa vẫn tin tưởng vào sự lựa chọn của ký chủ nhà mình.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-346)