Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 157

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 157
Nam chủ đại nhân quá xấu rồi (11)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Uyển siêu lười

Beta: Tinh Niệm

Quân Vực bởi vì có chuyện, cũng không có ở nhà.

Cho nên nơi này chỉ còn hai người Tô Yên và Mộng Yểm.

Cô nhìn vào cái đuôi đằng sau Mộng Yểm.

"Nó sẽ lộ mất."

Mộng Yểm mặt vô cảm kéo quần mình.

Sau đó, đuôi tự động cuộn tròn cho vào quần.

"Như vậy sẽ không nhìn thấy nữa."

Tô Yên nhìn.

Ân, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy.

Hơn nữa, ban đầu cô nghĩ mông của Mộng Yểm sẽ phình ra do cái đuôi.

Kết quả nhìn kỹ, không thấy gì hết.

Thanh âm Mộng Yểm nãi thanh nãi khí

"Cái đuôi ở đây."

Khi nói, phần đuôi từ ống quần chân trái lộ ra, quét xuống đất.

Tô Yên gật gật đầu

"Được, đi thôi."

Mộng Yểm gật đầu.

Ôm bình sữa bò trong tay, cùng Tô Yên đi ra ngoài.

Chẳng mấy chốc, một lớn một nhỏ xuất hiện trước cửa biệt thự Tô gia.

Cửa lớn Tô gia khép hờ.

Vài chiếc xe màu đen dừng trước cửa.

Ngay khi bước vào, liền nghe thấy tiếng khóc động trời

"Con gái!!! Con gái tội nghiệp của tôi!!!"

Tô mẫu ăn mặc chỉnh tề, tóc uốn xoăn, ôm Tô Vân Vân bên cạnh không ngừng khóc.

Một bên khác, Tô phụ đi đi lại lại không ngừng.

Lông mày nhíu lại, bộ dáng sốt ruột

"Khóc khóc khóc, giống bộ dáng gì."

Vừa dứt lời, Tô Yên đã bước vào.

Ngay khi Tô Yên xuất hiện, mẹ Tô, Tô Vân Vân và ba Tô đồng thời nhìn qua.

Ánh mắt chói nhất đương nhiên là của Tô Vân Vân.

Cô ta nghiến răng, đôi mắt ác độc

"Tô Yên!"

Khi ba Tô nhìn thấy Tô Yên, mày nhíu chặt dần dần buông lỏng.

"Tiểu Yên đã đến."

Tô Yên gật gật đầu, bước vào bên trong.

Cho đến khi bước vào phòng khách.

Lúc này mới hỏi

"Kêu tôi đến đây có việc gì? "

Mẹ Tô ôm Tô Vân Vân không nói gì.

Sau một hồi im lặng, ba Tô rốt cuộc lên tiếng.

Mở miệng câu đầu tiên chính là

"Chị gái con đã vì con mà đã chịu đựng tất cả ủy khuất và khuất nhục."

Tô Yên chớp chớp mắt.

Sau đó, ông ta nói câu thứ hai

"Còn không mau xin lỗi chị con?"

Bên này, Tô Yên còn chưa nói gì.

Tô Vân Vân lập tức bạo phát

"Con sẽ không bao giờ chấp nhận lời xin lỗi của nó!!"

Ba Tô lên tiếng quát lớn

"Vân Vân, đều là người một nhà!"

Thanh âm Tô Vân Vân vang lên cùng một lúc

"Người một nhà?! Cô ta không phải người Tô gia chúng ta!!"

Mộng Yểm đứng bên cạnh, nhấm nháp sữa bò của mình.

Cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Yên

"Bọn họ có phải là cha mẹ và chị gái chị?"

Tô Yên cúi đầu nhìn, cũng không giải thích.

Ngược lại kéo cậu đến chỗ ghế dựa trước mặt

"Cậu ngồi ở đây, chờ ta."

Mộng Yểm ôm bình sữa của mình, mặc dù nó không hài lòng đối với việc Tô Yên tống cổ mình thế này.

Nhưng, ai bảo cô là Tô Yên đại nhân.

Miễn cưỡng gật đầu

"Đồng ý."

Nói xong, Mộng Yểm ngồi lên ghế.

Đôi mắt vàng rực rỡ nhìn vào một nhà ba người.

Không phát biểu ý kiến của mình nữa.

Thời điểm Tô Yên bước vào phòng khách lần nữa.

Tô phụ cùng Tô Vân Vân tựa hồ còn chưa đạt được nhận thức chung.

Lúc này, Tô Yên lên tiếng

"Tôi sẽ không xin lỗi."

Thanh âm vừa dứt.

Ngay lập tức, ánh mắt ba người kia đồng thời phóng tới.

Trong ánh mắt mang theo bất mãn và ác độc.

Tô Vân Vân trực tiếp đứng dậy từ ghế sofa

"Là mày, tất cả là do mày đã khiến tao như thế này, tao muốn giết mày!!"

Nói xong, cô ta chạy về phía Tô Yên.

Bộ dáng muốn đồng quy vu tận.

*****

Edit: Uyển siêu lười

Beta: Tinh Niệm

Đáng tiếc.

Thể lực của Tô Yên hiện tại đã hồi phục.

Vì vậy, khi Tô Vân Vân chạy qua.

Cô giơ tay, thoáng dùng sức.

Đẩy cô ta ngã xuống chân bàn.

Lúc này, mẹ Tô không thể ngồi yên.

"Tô Yên! Tại sao mày có thể ác độc như thế?"

Tô Yên thấy bọn họ vẫn luôn khiển trách mình, vòng lẩn quẩn ra không được.

Cô suy nghĩ một lúc.

Nói

"Tôi không mượn 50 vạn của Phượng Quốc Nguyên."

Ba mẹ Tô ở đối diện sửng sốt.

Cô tiếp tục nói

"Không phải là tôi gọi điện thoại khăng khăng muốn gả cho ông ta. Là các người hứa hẹn muốn đem con gái đính hôn với ông ta, tại sao lại trách tôi?"

Ba Tô nhíu mày

"Nhưng mày là người nên gả cho Phượng Quốc Nguyên mới đúng."

Đúng là một người cha thiên vị a.

Trong mắt ông ta, Tô Vân Vân là con gái mình, còn Tô Yên chỉ là hàng hóa để trao đổi.

Hai người không giống nhau.

Tô Yên nhìn ông ta

"Tôi không đồng ý."

Ba Tô không hài lòng với câu trả lời của Tô Yên

"Mày là con gái của tao!"

Bởi vì mày là con gái của tao, cho nên, tao muốn đem mày bán cho ai là quyền lợi của tao.

Bây giờ trong thế giới Văn Minh này, thế nhưng còn có một người cha có suy nghĩ bất thường như vậy.

Tô Yên lên tiếng

"Tôi đã thành niên. Ông có phải là cha tôi hay không không quan trọng."

Câu nói của Tô Yên khiến sắc mặt ba Tô tức giận đỏ lên

"Mày!!"

Tô Yên cúi đầu suy nghĩ trong chốt lát, lại nói

"Theo di chúc của mẹ tôi, ngôi nhà này thuộc về tôi. Các người dự định hôm nay hay ngày mai rời đi?"

Mẹ Tô sửng sốt, thanh âm sắc nhọn

"Ý mày là gì?! Ngôi nhà này là của mày khi nào?!!"

Tô Yên nhìn bà ta

"Từ lúc cha tôi ở rể. Thời điểm chưa có tôi, ngôi nhà này đã là của tôi."

Mẹ Tô nghe hai chữ ở rể, sửng sốt, nhìn về phía ba Tô.

Sắc mặt ba Tô đã trở thành màu gan heo.

Tô Yên tiếp tục nói

"Những chuyện các người đã làm trong quá khứ tôi cũng không muốn truy cứu. Ngày mai tôi sẽ cử người đến dọn dẹp nhà. Nếu các người từ chối hợp tác, đừng trách tôi sử dụng thủ đoạn cưỡng chế."

Mẹ Tô nghe đến tâm can đều run rẩy.

"Tao, tao như thế nào lại nuôi một thứ lòng lang dạ sói như mày!"

"Xin chú ý đến từ ngữ, tôi không phải là đồ vật của bà. Thứ lòng lang dạ sói bà nhắc đến đang nằm trên mặt đất kia."

"Mày!!!"

Tô Yên đến, ba người tức giận không thể nói một lời.

Có lẽ không nghĩ đến.

Cô con gái lúc trước còn vâng vâng dạ dạ hiện tại đã biến thành bộ dáng như bây giờ.

Trên tầng hai của biệt thự, truyền đến một tiếng cười

"Ha ha ha ha ha ha."

Theo đó, có tiếng bước chân rải rác.

Nghe tiếng, phải có hơn mười mấy người.

Chỉ thấy Phượng Quốc Nguyên từ trên lầu đi xuống.

Ông ta nheo đôi mắt nhỏ

"Tô Yên, biệt lai vô dạng *."

* biệt lai vô dạng: nghĩa là từ lúc chia tay đến lúc gặp lại, "vô dạng" nghĩa là không bệnh tật, không lo âu, cả câu "biệt lai vô dạng" thường được dùng để hỏi thăm người lâu ngày không gặp lại.

Vừa dứt lời, Phượng Quốc Nguyên giơ tay

"Bắt lấy cô ta đem về, đây là người vợ thứ năm của ta."

"Vâng!"

Mấy người đàn ông mặc đồ đen phía sau Phượng Quốc Nguyên gật đầu đáp lại.

Sau đó, liền lao ra ngoài.

Khi bị bao vây, bọn chúng cũng không buông tha Mộng Yểm.

Một người đàn ông mặc đồ đen đứng trước mặt cậu.

Vươn ra ra tính toán ôm cậu lên.

Mộng Yểm nhìn về phía hắn.

Đôi mắt vàng chớp chớp.

Nó nhặt bình sữa, uống ngụm cuối cùng.

Sau đó búng tay, bình sữa đều trở nên méo mó.

Bàn tay nhỏ bé trắng nõn duỗi ra.

Mắt không chớp.

Nó đâm bình sữa thọc vào người đàn ông mặc đồ đen.

Giây tiếp theo.

Máu tươi phun ra.

Người đàn ngã xuống đất trong nháy mắt.

*****

Edit: Tịnh Uyển

Beta: Tinh Niệm

Tất cả đều ngây ngẩn cả người.

Trong lòng bọn hắn phát lạnh.

Cmn, Ai có thể nghĩ đến đây là do một đứa trẻ làm?

Mà nhìn đứa trẻ này nhìn qua thực.... bình đạm.

Giống như giết một người đơn giản như uống một ngụm sữa bò vậy.

Tiểu Hoa sợ tới mức tim đập thình thịch.

Có lẽ vì bề ngoài của Mộng Yểm có tính lừa gạt.

Hơn nữa nó nghe ký chủ nhà mình nói, vị tiểu gia hỏa này chỉ số thông minh mới tám tuổi rưỡi.

Vẻ bề ngoài của Mộng Yểm luôn mang cho người khác một loại cảm giác là tiểu thiếu gia được nuôi dưỡng trong gia đình giàu có.

Chính là loại....ách, thiếu gia ngốc bạch ngọt.

Một đòn vừa ra, đôi mắt Tiểu Hoa đầy hoảng sợ.

Nó đã quên, đây chính là Mộng Yểm...

Được chọn ra trong 3000 thế giới, hơn nữa còn chém giết tới được vị trí Chủ Thần.

Làm sao có thể thanh thuần, ngốc bạch ngọt được??

Tô Yên cũng bất ngờ.

Nhìn cậu bé đang đứng trên ghế trông mềm như kẹo sữa.

Chớp chớp mắt.

Trước kia, Mộng Yểm luôn mặc áo bào trắng, ngoại trừ đôi mắt, toàn thân phải bao vây kín mít mới có thể cùng người khác đánh nhau.

Nhưng bộ dáng hiện tại, trong lòng không tránh khỏi xuất hiện hình ảnh tương phản lớn.

Mộng Yểm nhìn thấy máu trên mặt đất chảy đến chân mình, cậu lùi lại một bước.

Tầm mắt dời đi, tiếp tục nhìn Tô Yên.

Có vẻ như đang chờ Tô Yên giải quyết vấn đề.

Đợi nửa ngày.

Phát hiện những người này vẫn luôn nhìn mình.

Đôi mắt kim sắc của Mộng Yểm nhìn Tô Yên.

Trên mặt không biểu tình

"hắn muốn bắt ta, cho nên ta giết hắn."

Giọng điệu trẻ con, ở trong khung cảnh này tạo ra sự tương phản quỷ dị.

Chỉ cảm thấy trong lòng run rẩy.

Tô Yên nhanh chóng hiểu được ý tứ của Mộng Yểm.

Cậu sợ Tô Yên hiểu lầm.

Hiểu lầm cậu bởi vì không khống chế được bản thân nên mới giết người.

Tô Yên gật đầu

"Lại đây."

Mộng Yểm nhấc chân đi về phía Tô Yên.

Trên mặt cũng không có gì phập phồng.

Tô Yên lấy một chiếc khăn tay từ trong túi của mình.

"Lau."

Nghe lời này, Mộng Yểm ngẩng đầu lên liếc nhìn Tô Yên lần nữa.

Cậu lấy chiếc khăn tay, không nói gì.

Lau một ít máu dính trên mặt.

Tô Yên nhìn về phía những người còn đang choáng váng.

Cô lên tiếng

"Thấy người đàn ông nằm trên mặt đất không? Muốn tiếp tục không?"

Tô Yên nói với những tên còn lại.

Một tên vệ sĩ nhìn đứa trẻ đang đứng bên cạnh Tô Yên.

Nhịn không được nuốt nước miếng, rốt cuộc đã bị dọa.

Đứng đó do dự.

Mộng Yểm lau sạch máu, nó cũng không vứt chiếc khăn tay nhỏ mà bỏ vào trong túi.

Thời điểm nhìn về phía Tô Yên, ánh mắt sáng lên.

Cái đuôi nhỏ từ phía sau duỗi ra ngoài, lắc lắc.

Như sực nhớ ra tình huống của mình.

Nhìn những người xung quanh, Mộng Yểm yên lặng cuộn đuôi, thu hồi vào lại quần áo.

Ân, tuy rằng nó cũng không tán đồng Tô Yên đại nhân đối tốt với cái tên ở Ma Vực kia.

Bất quá, nếu cô thực sự muốn ở bên hắn, vậy cứ ở bên hắn đi.

Cậu không muốn đánh nhau với cô nữa.

Mộng Yểm nắm chiếc khăn tay nhỏ trong túi, một đôi mắt vàng rực rỡ sáng lên nhìn Tô Yên.

Đồng chí Tô Yên đã thành công mua chuộc một con kỳ lân yểm thú chỉ bằng một chiếc khăn tay nhỏ.

Bên này còn đang giằng co.

Cánh cửa đột nhiên bị mở ra.

Tầm mắt mọi người lại lần nữa bị hấp dẫn nhìn qua.

Một thanh âm thong thả lên tiếng

"Thì ra là ở chỗ này."

Thanh âm không thể quen thuộc hơn.

Là Quân Vực.

Hắn bước chân đi về phía Tô Yên.

Cũng không biết là vô tình hay cố ý.

Vừa vặn chen giữa Tiểu Mộng yểm và Tô Yên.

Hắn ôm eo cô.

Thành công đẩy ra bóng đèn nhỏ cản đường kia.

*****

Tô Yên nghiêng đầu, nhìn cái người đang dựa vào vai mình, giống như không có sức lực

"Sao anh lại đến đây?"

"Tới tìm em."

Tô Yên gật gật đầu.

Hắn không mang ai theo, chỉ một mình hắn đến.

Thanh âm Quân Vực lười biếng mị hoặc

"Tiểu Quai sắp giải quyết xong chưa?"

Tô Yên gật đầu

"Sắp xong."

"Được"

Yết hầu hắn lăn lộn phát ra thanh âm mê hoặc.

Đôi mắt cực nóng nhìn Tô Yên, kể từ khi hắn bước vào cửa, trong mắt hắn chỉ có cô.

Thậm chí hắn còn không nhìn tới cha nguyên thân vẫn đang đứng trước mặt.

Hắn dính vào Tô Yên.

Một chút cũng không thèm để ý bộ dáng hiện tại của mình rất giống một tên nam nhân ăn cơm mềm*.

  • Ăn cơm mềm: loại người bám váy phụ nữ.

Tô Yên một bên đỡ hắn, một bên đi về phía Phượng Quốc Nguyên.

May mắn sức cô lớn, cho nên chẳng sợ ôm thêm người đi giáo huấn người khác, bây giờ khiêng hắn lên cũng được.

Trong khi suy nghĩ như vậy, cô liếc nhìn người nào đó đang dựa trên người mình.

Ách, về sau, cô vẫn cần bổ sung thêm giá trị thể lực.

Phải rèn luyện thân thể nhiều hơn.

Nghĩ đến đây, Tô Yên nhìn sắc mặt Phượng Quốc Nguyên đang tái nhợt vì sợ hãi.

Lúc đầu, trước khi Quân Vực đến, Phượng Quốc Nguyên chỉ vì bị đứa trẻ làm cho sợ đến mức kinh nghi, do dự.

Kết quả sau khi thấy Quân Vực, sắc mặt ông ta lập tức tái nhợt.

Nói đến cũng lạ.

Phượng Dung là con của Phượng Quốc Nguyên.

Đây là lần đầu tiên cô thấy có người còn sợ con trai mình.

Tô Yên cũng không đánh.

Chỉ duỗi tay, một viên thuốc xuất hiện trong tay cô.

Nhìn ông ta

"Tự ông ăn nó, hay tôi ép ông ăn?"

Phượng Quốc Nguyên nhìn Phượng Dung.

Khóe miệng ông ta run rẩy.

Hơi há miệng, dường như muốn Phượng Dung cứu ông ta.

Do dự thật lâu

"Con trai...."

Hai chữ vừa rơi xuống.

Quân Vực ghé vào tai Tô Yên

"Ông ta không phải cha anh, không cần hạ thủ lưu tình."

Tô Yên nghiêng đầu nhìn hắn.

Phượng Quốc Nguyên không phải là cha ruột của Phượng Dung.

Ông ta là một kẻ vô sinh, làm sao có con được??

Nhưng Phượng Quốc Nguyên thông minh.

Khi còn trẻ, cũng có chút anh tuấn.

Lừa tình cảm của một vị thiên kim nhà giàu.

Lấy lí do sẽ quý trọng người ta thật tốt, sau khi kết hôn mới phát sinh quan hệ, thành công lừa người đến tay.

Trong đêm tân hôn, Phượng Quốc Nguyên cho vị tiểu thư đó uống mê dược.

Tìm người thay thế.

Vừa mới bắt đầu còn có thể che dấu.

Sau đó, vị thiên kim tiểu thư kia một lòng đều ở trên người ông ta, bắt đầu nhận ra có điều không thích hợp.

Chẳng bao lâu sau, cô ấy mang thai.

Bèn giấu nghi ngờ này ở dưới đáy lòng.

Đứa nhỏ này chính là Phượng Dung.

Chuyện sau đó có thể hình dung ra được.

Thiên kim tiểu thư biết được chân tướng, Phượng Quốc Nguyên cũng dứt khoát trực tiếp không che đấu.

Bắt cô ấy cầm tù.

Vài năm sau, mẹ của Phượng Dung qua đời.

Không ai biết bí mật này nữa.

Phượng Quốc Nguyên tuyên bố với người ngoài, Phượng Dung là con trai ông ta.

Cho nên nuôi dưỡng hắn.

Chỉ là lúc Phượng Dung mười lăm tuổi, Phượng Quốc Nguyên cảm thấy Phượng Dung lớn lên ngày càng xinh đẹp.

Bèn sinh ra những suy nghĩ bẩn thỉu.

Nhưng ba năm trước, sau khi Phượng Dung thấy Phượng Quốc Nguyên tra tấn dã man một thiếu nữ, hắn trong lúc vô tình xông vào phòng cấm.

Tìm ra nhật ký của mẹ.

Biết được những chuyện này.

Đó chính là đêm Phượng Quốc Nguyên chuẩn bị xuống tay với Phượng Dung.

Phượng Dung so với ông ta nhanh tay hơn, thiếu chút nữa đem Phượng Quốc Nguyên sống sờ sờ đánh đến chết.

Lúc ấy Phượng Quốc Nguyên phát hiện, không biết từ khi nào con trai ông ta đã thâu tóm hết thế lực của mình.

Ngoài ra, công ty và tài sản, tất cả đều mang danh nghĩa Phượng Quốc Nguyên.

Nhưng phượng Dung là người chân chính nắm quyền.

Ngay từ khi bắt đầu, Phượng Quốc Nguyên liền biết, ngày tàn của mình sắp tới.

*****

Edit: Tịnh Uyển

Beta:Tinh Niệm

Cho nên mỗi lần Phượng Quốc Nguyên gặp được Phượng Dung, trong lòng đều rất sợ hãi.

Giống như bộ dáng hiện tại.

Tô Yên nhìn Phượng Quốc Nguyên vẫn luôn run rẩy, chậm chạp không ăn.

Cô không nói gì.

Chỉ bước tới siết chặt quai hàm ông ta.

Nhét viên thuốc vào.

Thuốc này thật ra chỉ là mê dược.

Tuy nhiên sau khi ăn, cơ thể sẽ trở nên suy yếu vô lực, không thể đi lại.

Nhưng có ý thức.

Tô Yên nhìn ông ta, lên tiếng

"Tôi đã chuẩn bị cho ông một người đàn ông."

Dừng một chút.

Nghiêm túc nói

" Hy vọng lúc ông bị treo lên, bị roi da quất vào, có thể cảm nhận được khoái cảm bên trong đó."

Thanh âm vừa dứt, Quân Vực cong môi, cười lên tiếng.

"Tiểu Quai biết thật nhiều, còn biết khoái cảm."

Tô Yên yên lặng nhìn hắn một cái.

Ánh mắt dời đi chỗ khác không nói gì.

Sau khi nói xong.

Cô đưa tay ra, định kéo người đi ra ngoài.

Quân Vực chỗ nào có thể nguyện ý?

Kéo tay Tô Yên lại.

Hắn nâng mí mắt, quay lại nhìn những người mặc đồ đen xung quanh mình.

"Nâng ông ta trở về."

Tất nhiên họ biết Phượng Dung là ai.

Họ vốn là lấy tiền làm việc, hiện giờ nhìn cố chủ mình đã hết thời.

Tất nhiên bọn họ nhận ra vấn đề hiện tại.

Đầu óc phản ứng lại, nhanh chóng nâng Phượng Quốc Nguyên lên.

Đưa ông ta ra ngoài.

Sắc mặt Phượng Quốc Nguyên tái nhợt, ánh mắt ảm đạm không ánh sáng.

Hiển nhiên biết được mình sắp đối mặt với những chuyện gì.

Sau khi xử lý ông ta.

Tô Yên bước chân đi ra ngoài.

Quân Vực ôm lấy eo cô

"Xử lý xong rồi sao?"

Tô Yên gật gật đầu

"Ân"

Quân Vực hôn một cái.

"Tiểu Quai thật lợi hại."

Tô Yên nhìn hắn.

Sau đó, nghe Quân Vực chậm rãi nói

"Anh vì em phất cờ hò reo cổ vũ, Tiểu Quai xem cũng nên khen thưởng anh một ít?"

Đôi mắt Tô Yên mở to.

Đại khái là bị lời này của hắn làm cho cạn lời.

Là phất cờ reo hò hay là nằm trên vai cô ăn vạ?

Tô Yên đương nhiên sẽ không giống Quân Vực, lăn qua lộn lại khi dễ người như vậy.

Nếu bạn không khi dễ người khác, người khác sẽ khi dễ bạn.

Bạn muốn lo cho thân mình?

Không có khả năng.

Giống như bây giờ.

Tô Yên không nói lời nào.

Quân Vực càng không bỏ qua.

Thanh âm hắn mị hoặc, ôm lấy eo Tô Yên, nhìn cô muốn mở cửa xe để ngồi vào.

Hắn duỗi tay, đóng cửa xe lại.

Đẩy người đè lên thành xe.

"Muốn Tiểu Quai chủ động hôn anh."

Mí mắt hắn rũ xuống, lông mi run rẩy, khuôn mặt đầy vẻ vô hại cùng quyến rũ.

Ai có thể chịu được?

Tô Yên muốn tâm trí mình kiên định.

Kiên định kiên định, nhưng thấy hắn chờ mong như vậy... quên đi.

Hôn thì hôn.

Cô cúi đầu hôn xuống.

Bàn tay người nào đó đang chống xe.

Tô Yên chuẩn bị rời đi.

Lần này người nào đó chính là không buông tay.

Ấn đầu Tô Yên thân thiết một hồi lâu.

Mộng Yểm ở phía sau đi ra thấy cảnh này.

Trùng lặp với ký ức thời thơ ấu của cậu.

Dưới gốc cây hợp hoan.

Tô Yên cũng bị tên kia ôm vào trong ngực.

Tư thế độc chiếm rõ ràng.

Mộng Yểm dời tầm mắt.

Hôn hôn thì có gì tốt.

Một chút thú vị cũng không có.

Nhưng cũng không thể đi, cậu hiện tại đang sống ở nhà của Tô Yên.

Chỉ có thể đứng đó nhìn bọn họ hôn nhau.

Xung quanh nhiều thêm một bóng đèn.

Vì vậy dưới tầm mắt trực tiếp của bóng đèn nhỏ mà nụ hôn này kết thúc sớm hơn bình thường.

Trước khi vào xe, Quân Vực nhìn Mộng Yểm, nheo mắt.

Không nói gì.

Thật chướng mắt.

Đang suy nghĩ, Tô Yên ngã vào trong lòng ngực hắn.

Ngẩng đầu lên tiếng

"Nó vẫn còn nhỏ."

Quân Vực ôm cô.

Dời tầm mắt.

Không nhìn nó nữa.

*****

Edit: Tịnh Uyển

Beta: Tinh Niệm

Khó được lúc Mộng Yểm gợi lên được cảm xúc của Tô Yên.

Ngoại trừ Quân Vực thì cô không đặt cảm xúc lên bất kỳ ai.

Đó là một loại thương hại bảo vệ cho một sinh mệnh nhỏ.

Trẻ con.

Không thể đụng vào.

Tuổi thơ của cô như thế, cô không muốn áp đặt nó lên bất kỳ đứa trẻ nào.

Mặc dù, Đại Ngư không phải là một người điên như vậy.

Nhưng người này là một kẻ kiêu ngạo, nếu vô cớ gây rối lên, gần như lục thân không nhận, chuyện gì cũng có thể làm được.

Cho nên, trước khi hắn gây rối, hãy chặt đứt hết mọi ý tưởng từ trong trứng nước.

Đây là biện phát tốt nhất.

....... .

Lại một ngày qua đi.

Vào một ngày nọ, lúc Tô Yên ngủ vẫn chưa thức dậy.

Quân Vực đi xuống cầu thang.

Tình cờ gặp Mộng Yểm đang ăn sáng.

Mộng Yểm đang cầm một cái bánh bao nhỏ trong tay, ăn từng ngụm từng ngụm.

Ăn đến vui vẻ, cái đuôi phía sau cao cao nhếch lên, phe phẩy.

Nó là Chủ Thần, vốn dĩ không cần ăn.

Cũng chưa từng đi qua các thế giới nhỏ.

Thế cho nên mỗi một thứ ăn vào miệng điều cảm thấy rất ngon.

Bánh bao nhỏ ăn ngon, kẹo bông gòn cũng ăn ngon, cả hai đều ăn ngon.

Mộng Yểm đang ăn, vừa nhấc đầu, liền thấy được Quân Vực đang đi qua.

Sau đó, cái đuôi đang dựng thẳng lên lập tức liền rũ xuống đất.

Nhanh chóng được thu hồi lại.

Đúng vậy, chỉ cần nhìn thấy người này, thì tâm trạng.... nhìn đuôi là biết.

Quân Vực kéo ghế dựa đối diện, ngồi xuống.

Hắn nhìn thoáng qua bàn.

Ba chồng bánh bao hấp đều được cậu nhóc này ăn hết.

Quân Vực nâng mí mắt lên

"Thế giới nhỏ này thế nào? Chơi vui không?"

Mộng Yểm nghe hắn nói như thế, có chút không tin được lời này từ trong miệng hắn nói ra.

Ngước đôi mắt kim sắc nhìn hắn.

Sau đó phát hiện hắn xác thật đang hỏi vấn đề này.

Mộng Yểm gật đầu

"Chơi vui."

Quân Vực câu môi cười nhạt, chậm rãi nói

"Vậy, ngày mai cho nhóc đi nhà trẻ"

Mộng Yểm ngẩng đầu, nghi hoặc

"Nhà trẻ?"

Quân Vực không nhanh không chậm trả lời

"Đó là nơi tất cả những đứa trẻ đều thích."

Mặt Mộng Yểm vô cảm

"Ta đã sống mấy vạn năm."

Quân Vực tựa hồ không để ý đến lời này

"Không muốn đi?"

Mộng Yểm trầm mặc.

Không muốn đi?

Không, rất muốn đi.

Cậu chưa từng đến chỗ đó.

Quân Vực đẩy một hợp đồng đến trước mặt Mộng Yểm.

"Ký tên"

Mộng Yểm nhìn thoáng qua hợp đồng.

Ngại quá, bạn nhỏ Mộng Yểm cũng không biết rõ các chữ này.

Nhưng trên mặt vẫn lạnh như băng

"Làm gì?"

"Thỏa thuận nhận nuôi."

"Tương lại sống ở đây, tên nhóc là Tô Tiểu Mộng."

Mộng Yểm không thích cái tên này.

Nhưng sau đó, Mộng Yểm nghe hắn nói tiếp, lời nói rất dụ hoặc.

Quân Vực nói

"Sau khi nhận nuôi, nhóc sẽ hợp pháp sống ở đây. Sẽ có một phòng riêng, giường riêng, tất cả những thứ trẻ em được hưởng thì nhóc cũng sẽ được hưởng."

Sau khi Quân Vực nói xong, Mộng Yểm động tâm.

Phải biết rằng, từ lúc cậu biến thành trẻ con, sống ở đây một thời gian.

Cậu đã thu thập rất nhiều thông tin về cuộc sống ở đây.

Những đứa trẻ trong thế giới này, đều được mẹ nấu đồ ăn ngon cho.

Được kể chuyện xưa trước khi đi ngủ.

Được dỗ dành, được ngủ cùng mẹ.

Sẽ đi đến một nơi gọi là công viên giải trí.

Mộng Yểm trầm mặc hồi lâu.

Nâng tay lên.

Cắt một lỗ trên ngón tay út của mình.

Chọc dấu tay trên tờ giấy đó.

Ách, từ giờ trở đi, cậu cũng là thành viên trong ngôi nhà này.

Mẹ thì rất hài lòng.

Còn ba ba... nếu đổi được thì thật tốt.

Hoặc, làm mẹ đơn thân cũng được.

Kể từ đó, cuộc sống "một nhà ba người" của Tô Tiểu Mộng bắt đầu.

- ---

Uyển: Chúc mừng tiểu Mộng Yểm của chúng ta bị lừa đi nhà trẻ:))

Tô Tiểu Mộng, cái tên không thể yêu thương cho được:))

Crypto.com Exchange

Chương (1-346)