Nhẹ chút, sẽ đau (1)
← Ch.158 | Ch.160 → |
Edit: Tịnh Uyển
Beta: Tinh Niệm
Tiếp theo
"Ký chủ, nếu chị không còn chuyện gì khác, chúng ta sẽ đi tới vị diện tiếp theo."
"Được."
Ngay khi Tô Yên đồng ý, cô lập tức cảm thấy đầu truyền đến đau đớn.
Loại đau đớn này khác với trước đây.
Đặc biệt đau.
Thời điểm Tô Yên ngất xỉu, thanh âm Tiểu Hoa vang lên
"Leng keng, nhiệm vụ vị diện mở ra."
.......... .
Cổng trường cao trung số 1 thành phố X.
Một nữ sinh mặc đồng phục đang bước vào trường.
Nữ sinh tầm mười sáu mười bảy tuổi.
Làn da trắng nõn tinh tế, đôi mắt như hạnh nhân, môi anh đào hồng nhuận.
Không phải kiểu cao quý không thể chạm vào, mà như cô em gái nhỏ nhà bên.
Vừa đi, cô vừa lấy ra một viên kẹo sữa dâu từ trong túi của mình.
Bóc vỏ.
Động tác của cô rất chậm.
Sau đó, đem viên kẹo trắng mềm mềm bỏ vào trong miệng
Nhét vỏ đã bóc vào túi.
"Ký chủ, kẹo này ăn rất ngon sao?"
Bỗng nhiên trong đầu cái một thanh âm khác, lúc đầu Tô Yên cảm thấy thần kỳ quỷ dị, nhưng bây giờ cô đã bắt đầu làm quen nó.
Dù sao, nếu không chấp nhận cũng không còn cách nào khác.
Thanh âm kia vẫn như cũ lải nhải vang lên.
Tên cô là Tô Yên.
Năm nay mười bảy tuổi.
Hôm nay là ngày thứ hai khai giảng.
Tô Yên rút điện thoại ra, liếc nhìn thời gian.
Hmm, sắp đến muộn.
Trong khi suy nghĩ, cô vẫn rất ngoan ngoãn trả lời thanh âm kia
"Ăn ngon."
Thanh âm trong đầu nói nó là một hệ thống, tên Tiểu Hoa.
Đến đây để trợ giúp cô.
Ba năm trước không biết vì sao nó lại xuất hiện trong đầu cô.
Còn nói kể từ ngày cô sinh ra, trong đầu đã có một hệ thống.
Chỉ vì nhiều lý do, nên chậm chạp không thể nói chuyện được.
Đang đi đi, điện thoại di động đột nhiên rung lên.
Tô Yên nhìn thoáng qua dãy số.
Bước chân dừng lại.
Đi đến một nơi không có ai.
Trả lời điện thoại.
"Xin chào"
Thanh âm cô mềm mại.
Bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói
"Tinh, ngày mai có một đơn hàng, bảo vệ một món đồ trang sức trong bảo tàng Giang Nam, 24 tiếng đồng hồ, 300 vạn."
Viên kẹo trong miệng Tô Yên tan ra.
Nghe bên kia nói xong, cô chậm rì rì lên tiếng
"Tôi không nhận đơn hàng từ thứ hai đến thứ sáu."
Thanh âm vô hại mềm mại, khó có thể tưởng tượng đây là người đứng đầu trong bảng chiến đấu của tổ Nhật Nguyệt.
Thanh âm bên kia mang theo sốt ruột và cầu xin
"Tinh, là 300 vạn đó, thật sự không nhận sao? Cố chủ nói, chỉ cần cô chấp nhận, giá sẽ tăng thêm 40%."
"Tôi không có thời gian."
Cô phải đến lớp.
Cô rất bận rộn.
Có lẽ người ở bên kia điện thoại cũng biết quy củ của Tinh rất rõ ràng.
Cuối cùng, người kia thở dài
"Quên đi. Vốn dĩ trước khi gọi điện thoại cho cô cũng không ôm bao nhiêu hy vọng.
"Ân"
Tô Yên trả lời.
Sau đó, cúp điện thoại.
Tô Yên để điện thoại trong túi, đi vào trường.
Khi cô bước vào lớp, vừa ngồi xuống, tiếng chuông vào lớp vừa vặn vang lên.
Cô lấy sách giáo khoa ra.
Tiểu Hoa nhìn một loạt hành động của ký chủ nhà mình.
Thở dài.
Tại sao lại bị mất trí nhớ?
Sao lại mất trí nhớ hả??
Khác với những lần đi vào vị diện trước đây.
Lần này ký chủ của nó được trực tiếp sinh ra từ bụng mẹ.
Đã sống trong thế giới này mười bảy năm.
Chỉ là vừa sinh ra không được bao lâu, cô đã bị ném vào cô nhi viện.
Sống trong cô nhi viện cho đến khi cô mười bốn tuổi, lúc đó Tiểu Hoa mới tỉnh lại trong giấc ngủ say.
Mười lăm tuổi mới tìm được cha mẹ thân sinh, trở về nhà.
Cha mẹ ruột của cô là một gia đình rất giàu có.
Nhưng mới nhận người thân không quá mấy ngày.
Cha chết trong một tai nạn xe hơi.
Mẹ trở thành người thực vật.
Công ty phá sản đóng cửa, thiếu mấy ngàn vạn.
Ngay lập tức, khoản nợ này rơi xuống trên người Tô Yên.
Còn ai xui xẻo hơn ký chủ nhà nó??
——-
Hình như có 1c mà hôm qua tui quên chưa up. Mn vào xem lại nhaaa.
*****
Edit: Tịnh Uyển
Beta: Tinh Niệm
Chẳng mấy chốc, cô giáo bước vào.
Cầm một chồng bài thi trong tay.
"Tiết này cùng tiết sau chúng ta sẽ làm bài kiểm tra."
Nói xong, bài thi được phát cho từng người.
Là bài thi ngữ văn.
Tô Yên cầm bài thi.
Tay dừng lại một chút.
Làm xong các câu hỏi trắc nghiệm, câu hỏi điền vào chỗ trống và câu hỏi phân tích.
Chỉ mất mười một phút.
Sau đó, cô nuốt nước miếng một chút.
Không biết tại sao, khuôn mặt vốn dĩ không có biểu tình bỗng héo một chút.
Tô Yên lướt qua ba bài đọc hiểu và một bài viết văn.
Một mảnh mờ mịt.
Tiểu Hoa nhìn vào các câu hỏi đọc hiểu trên bài kiểm tra của ký chủ nhà mình, cũng rất khó tin.
"Hỏi, giải thích hai chữ "lảo đảo" trong đoạn văn thứ hai của bài viết, hãy nêu lên suy nghĩ và cảm xúc của tác giả."
Ở bên dưới câu hỏi có ba dòng ngang lớn để học sinh điền vào.
Tô Yên viết bốn chữ.
"Tưởng niệm quê hương."
Trong khi đang làm bài thi, giáo viên ngữ văn đi đến chỗ Tô Yên. Nhìn mấy câu cô viết trên giấy.
Thở dài lắc đầu.
Tiểu Hoa khẽ meo meo điều tra tư liệu.
Nãi thanh nãi khí lên tiếng
"Ký chủ, nếu chị cầu xin Tiểu Hoa, Tiểu Hoa sẽ nói cho chị đáp án a."
Tô Yên lắc đầu, không trả lời Tiểu Hoa.
Kỳ thi khảo sát nhanh chóng kết thúc.
Nộp bài thi lên.
Chẳng mấy chốc buổi sáng đã kết thúc.
Tô Yên đi về phía nhà ăn.
Mọi người bên cạnh đều thích tụ năm tụ ba đi.
Chỉ có cô là đi một mình.
Từ khi sinh ra đến giờ, vẫn luôn như vậy.
Tiểu Hoa nghi hoặc
"Ký chủ, tại sao chị không kết bạn với họ?"
Tô Yên chậm rãi nói
"Quá yếu."
"Hả? Cái gì?"
"Lỡ như không cẩn thận lại đem các cô ấy đánh chết."
Vừa nói, tay của Tô Yên vừa đánh vào cây ngô đồng.
Cây lắc lư khiến lá ngô đồng xào xạc rơi xuống.
Sau đó, chỉ thấy cây ngô đồng nghiêng sang bên phải, mắt thấy rễ của cây đều sắp tróc ra.
Tay kia của Tô Yên vươn ra để ổn định cây.
Giả vờ như không có gì xảy ra.
Bàn tay trắng nõn lại bỏ vào trong túi.
Cây lớn đung đưa, lắc lư giữa sự sống và cái chết.
Cắm rễ ở chỗ này đã nhiều năm, nó thiếu chút nữa đã bị đẩy chết.
Vừa đi vào nhà ăn.
TV bên trong đang hiển thị tin tức giải trí.
Âm thanh từ bên trong truyền ra
"A a a a a a, Thời Thù Thời Thù, anh là người duy nhất."
Một cảnh tượng người hâm mộ đón minh tinh rất là hỗn loạn điên cuồng.
Có ảnh chụp của một người đàn ông dán ở đó.
Có lẽ âm thanh phát ra từ TV quá chói tai, Tô Yên ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Không giống như bình thường nhìn lướt qua.
Lần này cô dừng lại nhìn bức ảnh trong chốc lát.
Truyền thông truyền đến thanh âm
"Theo các báo cáo được gửi bởi các phóng viên tại hiện trường, do có rất nhiều người hâm mộ cuồng nhiệt của Thời Thù tới đón, tại sân bay diễn ra sự số dẫm đạp, làm cho năm người bị thương, may mắn không có ai thương vong."
Những người đi ngang qua Tô Yên cũng đang reo hò phấn khích
"Này, đó là Thời Thù, là ca ca của chúng ta. Thật đẹp trai, thực sự rất đẹp trai nha."
"Này, tôi quyết định đợi đến cuối tuần này sẽ đi đón máy bay, tôi muốn đích thân nhìn nhan sắc của ca ca một cái."
"Tôi cũng sẽ đi. Cô gái Thù gia, tuyệt không nhận thua."
"Đúng vậy."
Tiểu Hoa khẽ meo meo hỏi
"Ký chủ, chị cảm thấy Thời Thù đại nhân lớn lên thế nào? Chị có muốn tự mình đi nhìn không?"
Tô Yên dời tầm mắt
"Còn muốn kiếm tiềm."
Người trên TV, lớn lên thực sự rất đẹp.
Khuôn mặt tinh xảo, sống mũi cao, hàng mi dài rũ xuống, đôi môi đỏ mỏng gợi lên nụ cười.
Rõ ràng không nhìn ai, nhưng lại làm người ta muốn thân cận, nảy sinh tâm tư muốn bảo vệ.
*****
Edit: Tịnh Uyển
Beta: Tinh Niệm
Một bên khác, Thời Thù, người vừa đến thành phố X hôm nay, đang ở trong phòng tổng thống của khách sạn năm sao Cẩm Giang.
Trong hành lang dài.
Yên lặng hồi lâu.
Sau đó, thấy một nhóm cô gái bước vào phòng tổng thống của Thời Thù.
Đến gần liền nghe thấy âm thanh từ bên trong
"Tiên sinh, người ngài muốn đã mang đến..."
Lời nói của người đó không quá lạnh lùng, thậm chí còn tạo cho mọi người cảm giác rất dễ bắt chuyện.
Đi vào mới thấy.
Đèn trong phòng rất sáng.
Có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của các cô gái.
Người vừa nói đang đứng cạnh ghế sofa bằng da.
Đeo cặp kính gọng vàng, khuôn mặt văn nhã.
Mà trên chiếc ghế sofa kia.
Có một người.
Cổ áo trắng hơi mở rộng.
Mặc một chiếc quần dài màu đen, dáng vẻ như vừa từ bên ngoài trở về, không có thời gian để thay quần áo.
Vì vậy cả người mang theo một cỗ tinh xảo, cao quý, không thể chạm tới.
Mà người này, chính là Thời Thù, vị đã khiến đám fan mê muội điên cuồng thét chói tai.
Người nọ nhìn một vòng, hạ mi mắt xuống.
Che đậy ánh mắt đen nhánh, tầm mắt ngày càng âm trầm.
Hơn nửa ngày sau, yết hầu lăn lộn
"Nhóm tiếp theo."
"Vâng, tiên sinh."
Người đàn ông đeo kính gọng vàng bên cạnh tên là Tần Như.
Đó là trợ lý cá nhân của Thời Thù.
Tần Như bước tới cửa, bày ra tư thế mời.
Sau đó, một đám người rời đi.
Ngay sau đó, đợt tiếp theo đi vào.
Nhìn kỹ, những cô gái này không trang điểm đậm, cũng không mang theo nhiều nét kinh diễm cá tính.
Mới nhìn sẽ có cảm giác là em gái ngoan ngoãn nhà bên.
Từng đợt từng đợt thay phiên tiến lên, sự u ám trong mắt chàng trai ngày càng dày hơn.
Sau nửa giờ.
Cho đến đám người cuối cùng rời đi.
Tần Như vừa mới tiễn người.
Bịch một tiếng.
Liền nghe thấy tiếng gạt tàn thuốc thủy tinh nện lên trên tường vỡ vụn.
Tần Như cúi đầu không dám nói gì.
Không biết qua bao lâu.
Mới nghe thấy chàng trai trên ghế sofa chậm rãi lên tiếng
"Tần Như."
"Vâng, tiên sinh."
"Tiếp tục tìm."
"Dạ."
Sau khi trả lời, Tần Như rời đi.
Nhân viên phục vụ đã đến quét tước vụn thủy tinh đầy đất kia.
Chẳng mấy chốc, căn phòng rộng lớn lại lần nữa yên tĩnh.
Thời Thù dựa vào ghế sofa, nhắm mặt lại che dấu lệ khí trên người.
Sau một lúc lâu, giống như là đã dựa vào ghế sô pha ngủ thiếp đi.
Trong yên tĩnh chỉ nghe được một tiếng nỉ non
"Tiểu Quai."
Hắn không phải Thời Thù.
Không, phải nói, hắn không chỉ là Thời Thù.
Hắn còn là Quân Vực.
Năm bảy tuổi, trí nhớ của hắn đã được phục hồi.
Mang theo tất cả kỷ ức, tới tìm Tiểu Quai của hắn.
Ban đầu, hắn không vội vàng.
Vì giống trong quá khứ, Tiểu Quai chắc chắn sẽ đến tìm hắn.
Chỉ là thời gian trôi qua.
Hắn càng ngày càng không thể kiềm chế ham muốn được gặp cô.
Rốt cuộc, không thể đè nén được nữa, vì vậy hắn chủ động bắt đầu tìm người.
Vừa mới bắt đầu, tìm người tên là Tô Yên.
Tìm ba năm, trên cơ bản có thể nhìn thấy tất cả đều thấy.
Nhưng không tìm thấy cô.
Hắn sợ bỏ lỡ một cái gì đó, vì vậy mở rộng phạm vi.
Tất cả những người ngoan ngoãn, những người nhìn qua rất dễ bắt nạt, tất cả đều tìm được.
Cũng không biết đám người kia ánh mắt như thế nào.
Tìm kiếm lâu như vậy vẫn luôn không tìm được.
Hắn không thể tìm thấy cô.
Cũng chỉ còn cách để cô tới tìm hắn.
Năm mười chin tuổi, Thời Thù trở nên nổi tiếng.
Trong nháy mắt tám năm trôi qua.
Hắn càng ngày càng lo lắng, cho nên đối với mọi người và công việc trở nên ngày càng tâm tình bất định.
- ----
Uyển: Hù chết bảo bối, chứ tưởng Quân Vực buôn người:))
*****
Edit: Tịnh Uyển
Beta: Tinh Niệm
Khi mới trở nên nổi tiếng, Thời Thù nhìn qua trông rất vô hại, liếc mắt một cái có thể làm người kích phát tình thương của mẹ.
Quân Vực lúc ấy cân nhắc, nhất định sẽ làm cho Tiểu Quai chăm sóc hắn thật tốt.
Nào biết đã tìm lâu như vậy.
Vẫn không tìm được người, không thể giả vờ nổi nữa. Thậm chí ngày càng không kiên nhẫn.
Làm cho hình tượng trước màn ảnh TV bắt đầu sụp đổ.
Thời Thù có thể trở nên thiếu kiên nhẫn nếu cuộc phỏng quá vấn dài trên TV.
Không biết tại sao, ngày càng có nhiều fans yêu thích.
Là quá cá tính sao??
Đủ loại suy đoán cũng vô pháp lý giải.
Chẳng lẽ fans hâm mộ hiện tại đều thích cuồng ngược??
Việc fans điên cuồng ủng hộ, dẫn đến một cuộc giẫm đạp nghiêm trọng chưa từng thấy trong vài thập niên qua.
Điều này cũng dẫn đến nhiều ý kiến khác nhau từ người qua đường.
Cảm thấy Thời Thù hiện tại, cũng chỉ dựa mặt ăn cơm mà thôi.
Đặc biệt là sự tương phản rất lớn giữa lần ra mắt và bây giờ.
Làm cho người qua đường trở nên không thích.
Trước kia quỳ gối khom lưng, nổi tiếng rồi thì bắt đầu mắt cao hơn đầu?
Con mẹ nó, tất cả fans đều mù quáng.
Ngoài cửa, Tần Như vẫn đang sắp xếp lịch trình cho ngày mai.
Theo tình hình này, lịch trình buổi sáng ngày mai sẽ bị hoãn lại.
Là một trợ lý đã đi theo Thời Thù trước khi xuất đạo.
Có thể làm vừa lòng chủ nhân có tính bắt bẻ và thiếu kiên nhẫn kia.
Chắc chắn là phải có sự nỗ lực hơn người và một trái tim siêu khỏe.
Chu đáo mọi mặt là rất cần thiết.
Người khác chết hay sống, trước mặc kệ.
Phải làm cho vị trong phòng kia thoải mái mới là điều ưu tiên.
Ngay cả khi tiên sinh không bao giờ nói ra, nhưng anh ta đã theo hắn nhiều năm như vậy.
Tần Như mơ hồ cảm giác được tiên sinh đang tìm người.
Nhưng người tiên sinh đang tìm rốt cuộc là ai?
Tần Như đẩy mắt kính gọng vàng.
Quên đi.
Khi nào tiên sinh muốn nói, tự nhiên sẽ nói ra.
.......
Lại nói nói đến vị bạn học bị mất ký ức của chúng ta.
Bầu trời tối đen.
Đã gần mười giờ.
Tô Yên bước ra từ khách sạn năm sao.
Tiểu Hoa tràn đầy chua xót nói một câu
"Ký chủ vất vả rồi."
Tô Yên cầm phong bì trong tay, sờ sờ.
Bên trong là số tiền ba giờ pha chế rượu cô nhận được.
Tiền boa cộng thêm với tiền lương.
6000 tệ.
Tô Yên trả lời
"Không vất vả."
Thể lực của cô rất tốt.
Cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Dù sao cũng là cô gái một chưởng có thể làm cho cây ngô đồng thiếu chút bật rễ.
Nói đến vẫn phải cảm ơn hệ thống Tiểu Hoa.
Là nó cảm thấy cô pha chế rượu khẳng định rất lợi hại, vì vậy cô đã mua một bình lắc cocktail để tự học.
Ngẫn nhiên nhận được cơ hội, có được lời mời làm nhân viên pha chế tư nhân trong khách sạn năm sao này.
Chỉ cần đến đây để pha chế đồ uống khi có người yêu cầu.
Tiểu Hoa lên tiếng
"Ký chủ, bây giờ chị muốn đến quán bar sao?"
Tô Yên lắc đầu
" Không đi."
"Ký chủ muốn về nhà?"
"Mua bánh kem."
Tiểu Hoa vừa nghe, trong lòng tràn đầy hâm mộ ghen ghét
"Ký chủ, Tiểu Hồng không ăn bánh kem cũng sẽ không đói chết."
Tô Yên nghĩ đến con rắn vừa ngốc vừa không biết là chủng loại gì mà mình đang nuôi kia.
Lên tiếng
"Nó gần đây biểu hiện khá tốt, không tùy tiện cắn người, cũng không phá vỡ đồ đạc. Xem như đây là phần thưởng."
Cũng không biết con rắn này có bị chấn thương sọ não không.
Chỉ cần hưng phấn lên là đi cắn đồ vật.
Nhưng thật ra nó không làm tổn thương bản thân.
Chỉ là đồ nội thất lâu lâu sẽ đổi bộ bộ, thật sự rất phí tiền.
Những chuyển đồ đều quen mặt cô rồi.
Không biết tại sao bọn họ đều cho rằng cô đang nuôi một con chó.
Đi bộ ngang qua nhà ga trước mặt.
Lúc ngang qua, trên màn hình điện tử đang phát một tin quảng cáo.
*****
Edit: Uyển siêu siêu lười
Beta: Tinh Niệm
Đây là quảng cáo cho một loại nước hoa sang trọng.
Mà người phát ngôn của nước hoa tình cờ là vị minh tinh cô thấy trên TV trong giữa trưa hôm nay.
Tô Yên đứng trong nhà ga.
Nhìn vào quảng cáo trên màn hình.
Cô không rời mắt cho đến khi quảng cáo kết thúc.
Sau đó, cúi đầu ngửi mùi trên cơ thể mình.
Có lẽ vì pha chế rượu trong ba giờ, trên cơ thể mang theo mùi cồn nhè nhẹ.
Cô hiếm khi chủ động mở miệng hỏi thống tử trong đầu
"Tiểu Hoa"
"Hả? Ký chủ? Chuyện gì vậy?"
"Ta cũng nên mua một lọ nước hoa nhỉ?"
"Ký chủ... không cảm thấy phí tiền?"
"Ta có thể kiếm được nhiều tiền."
Tiểu Hoa trầm mặc.
Dù sao, trong trường hợp nào ký chủ cũng có lý do chính đáng cả.
Khi đang suy nghĩ, điện thoại của Tô Yên lại reo lên.
Cô trả lời điện thoại
"Xin chào?"
Thanh âm ở đầu bên kia của điện thoại mang theo cầu xin, cẩn thận nghe có thể nhận có có chút vội vàng
" Tinh tỷ, nhiệm vụ cấp bách, cô phá lệ nhận đi mà."
Lần này Tô Yên không từ chối ngay lập tức.
Ngược lại tầm mắt nhìn chằm chằm vào quảng cáo nước hoa được chiếu lại bên cạnh.
Cô muốn kiếm tiền để mua nước hoa.
Cô lên tiếng dò hỏi
"Đơn hàng gì?"
"Tới khách sạn Cẩm Giang 7102 đón Chu Viện an toàn ra ngoài."
"Chỉ cần như vậy?"
Nếu đây là chuyện đơn giản, bọn họ có thể tìm người khác để hoàn thành, dù sao, cô cũng không phải là thành viên duy nhất của tổ chức Nhật Nguyệt.
"Cô ấy đã bị bắt đi, 95% có khả năng sẽ bị hãm hiếp, 80% khả năng sẽ bị tiền dâm hậu sát *."
*tiền dâm hậu sát: là hiếp xong rồi giết đó mấy cô ^^
Mặc dù cha mẹ của Chu Viện đã báo án.
Cảnh sát cũng đang toàn lực truy bắt.
Nhưng dù sao cũng chỉ sử dụng trình tự thông thường.
Cha của Chu Viện sợ con gái mình xảy ra chuyện, đồng thời tìm tổ chức Nhật Nguyệt nhờ hỗ trợ.
Chỉ cần có thể cứu con gái của họ, họ sẽ trả 700 vạn.
Thậm chí còn có thể được thêm.
Nhật Nguyệt là một tổ chức màu xám* mua bán tình báo, cho thuê, bảo vệ và cướp bóc.
*Có hai giới Hắc- Bạch là tốt- xấu, thì màu xám này là giao du giữa hai giới, vừa tốt vừa xấu, cứ có tiền là kiếm.
Tập trung lấy việc mua bán tình báo làm chủ, tất nhiên ở đây cũng có những nhân tài.
Ví dụ biệt hiệu Tinh của Tô Yên, chính là một trong số đó.
Vì nguyên nhân tính cách của Tô Yên, việc trộm đồ đánh cắp này, cơ bản không liên quan gì đến cô.
Hầu hết thời gian, tổ chức này đều làm bảo tiêu, cũng chính là là kinh doanh vệ sĩ.
Cô hiếm khi nhận đơn đặt hàng vì yêu cầu quá nhiều.
Cô sẽ chỉ nhận đơn đặt hàng vào ngày nghỉ.
Nhưng ngày thường có thể tìm đến tổ chức Nhật Nguyệt, đại bộ phận đều là muốn thuê bảy tám ngày.
Dài hơn một tháng hai tháng, một năm hoặc hai năm cũng có.
Vì vậy mà cô không có nhiều đối tác.
Tô Yên tham gia một năm, nhận được năm đơn đặt hàng.
Tuy nhiên cô lại thống trị danh sách xếp hạng hàng đầu của nhóm Nhật Nguyệt.
Tô Yên nghe vậy, dừng một chút.
"Được, tôi nhận."
Người bên kia điện thoại lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Tinh, khi nào cô mới đến khách sạn Cẩm Giang? Chúng tôi sẽ giúp cô giải quyết hậu quả."
Tô Yên tiếp tục nghe điện thoại, nhìn lên khách sạn nơi cô vừa bước ra.
Không phải đây là khách sạn Cẩm Giang sao?
"Năm phút."
"Được. Nhớ rõ liền mạch."
Nói xong, bên kia cúp điện thoại.
Nói chuyện xong, Tô Yên không đi vào khách sạn Cẩm Giang ngay lập tức.
Ngược lại, cô đi vòng quanh biển báo, dừng trước một con hẻm nhỏ bên cạnh.
Ba phút sau.
Một người đàn ông gầy gò mặc áo sơ mi trắng và quần đen từ trong ngõ bước ra.
Trên mặt người đàn ông có vài vết rỗ, liếc mắt nhìn qua trông có vẻ giản dị.
Vóc dáng hơi lùn, kém thu hút sự chú ý.
Khó thể tin được, người này chính là Tô Yên vừa mới bước vào.
*****
Edit: Uyển siêu siêu lười
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên đặt chiếc túi đang đeo ở một nơi khuất trong ngõ.
Chiếc váy này là váy của nhân viên pha chế.
Cô cởi áo khoác, chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần đen, cho nên lập tức nhận không ra.
Bởi vì phải thực hiện nhiệm vụ, không thể để lộ diện mạo của mình.
Cô liền học kỹ thuật dịch dung này.
Ban đầu, cô dự định mua sắm xong sẽ đặt ở tỏng nhà, đợi nhiệm vụ tiếp theo mới sử dụng.
Kết quả không nghĩ đến.
Còn chưa kịp mang về nhà, đã dùng ở chỗ này.
Nhét tai nghe nhỏ vào lỗ tai.
Một người điều khiển từ xa, một người thực thi ở gần.
Phối hợp hoàn mỹ.
Tô Yên đi vào cửa sau của khách sạn.
Một khắc bước vào, liền nghe được thanh âm bên kia.
"Camera giám sát đã bị hack, cô có mười lăm phút để hành động."
Tô Yên tiếp tục đi vào bên trong, đi thang máy.
Lên tầng bảy.
Tìm thấy số phòng.
Nhìn thoáng qua cánh cửa đóng chặt.
Duỗi tay gõ cửa.
Bên trong không có bất kỳ tiếng vang nào.
Cô lại gõ.
Nghe thấy bên trong truyền đến thanh âm thiếu kiên nhẫn
"Ai."
Tô Yên không trả lời.
Cô tiếp tục gõ cửa.
Người bên trong trở nên cảnh giác.
Nhưng cảm thấy cảnh sát không có khả năng tìm thấy nơi này nhanh như vậy.
Đầu tiên từ mắt mèo nhìn thoáng ra bên ngoài.
Chỉ thấy một người đàn ông giản dị gầy gò mặc chiếc áo sơ mi trắng.
Hỏi lại lần nữa
"Anh là ai?"
Tô Yên không trả lời, chỉ tiếp tục gõ.
Tô Yên cứ gõ thế này, trực tiếp làm người bên trong bực bội.
Lạch cạch cửa mở ra, tất nhiên, hắn ta vẫn còn một chút cảnh giác.
Trên mặt mang theo phòng bị.
Người nọ lên tiếng
"Cút cút cút, tên chó chết từ nơi nào đến đấy."
Tô Yên nhìn người kia, lên tiếng
"Chu Viện có phải ở đây không?"
Cô thấy rõ ràng người bên trong đã cởi áo trên, quần hắn ta còn không có thời gian để cởi ra.
Vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.
Người nọ biến sắc.
Bàn tay muốn đóng cửa.
Lạch cạch một tiếng.
Tô Yên duỗi tay, nắm lấy sợi xích sắt, chặt đứt nó.
Chặn cánh chửa lại, đột nhập vào.
Tên kia nhìn qua bộ dáng hai mươi tuổi.
Trên tay đeo nhẫn loại xương khô.
Không giống như một tên tội phạm gây án, mà giống như phú nhị đại.
Tên kia nhanh chóng chạy đến đầu giường.
Tô Yên bước vào, thấy người phụ nữ bị trói chặt trên giường, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Cô bước về phía trước, con dao trong tay chuyện động.
Cắt dây thừng.
Ôm cô ấy vào lòng, xoay người đi ra ngoài.
Tên con trai kia đang cầm máy gọi
"Đều cút lên đây cho tao!!"
Thanh âm vừa dứt.
Sau đó, Tô Yên nghe thấy cách vách truyền đến tiếng vang mở cửa.
Cô dừng lại.
Liếc nhìn một nhóm vệ sĩ ùa vào.
Chu Viện sợ đến mức miệng trở nên trắng bệch.
Tô Yên liếc nhìn người trong lòng ngực, hạ giọng
"Thả lỏng một chút, cô sẽ không xảy ra chuyện gì."
Nói xong, một chân Tô Yên đá về phía tên vệ sĩ đang chạy đến gần nhất.
Cô hạ chân không chút lưu tình.
Cho nên vệ sĩ bị đá té ngã, bụp một tiếng đập đầu vào tường.
Ngất đi.
Tục ngữ nói, người thạo nghề vừa ra tay, liền biết có hay không.
Vừa ra tay, làm những vệ sĩ còn lại do dự.
Tô Yên tiếp tục tiến về phía trước.
Phú nhị đại kia rống giận
"Đứng ngây ra đó làm gì?? Còn không mau ngăn hắn lại!!"
Vừa dứt lời.
Tô Yên đã ra tay.
Một tay ôm Chu Viện, một tay đấu với bọn họ.
Ba phút sau.
Tên vệ sĩ cuối cùng bị Tô Yên đánh đến bất tỉnh.
Cô nhìn thoáng qua tên phú nhị đại kia.
Lần này hắn ta chết lặng, sợ đến nỗi không dám ngo ngoe gì.
Tô Yên ôm Chu Viện bước ra khỏi phòng.
- ---
Uyển: Ngầu quá quý dị ạ, mỹ nhân cứu mỹ nhân:))
*****
Edit: Uyển siêu lười
Beta: Tinh Niệm
Nhưng Tô Yên chưa ôm cô ấy đi luôn.
Mà đi đến một gian phòng đang mở bên cạnh.
Đưa người vào trong.
Lên tiếng
"Vẫn còn tỉnh chứ?"
Chu Viện gật gật đầu.
Tô Yên nói
"Tôi sẽ rời đi ngay bây giờ, cô tự đóng cửa chống trộm lại rồi gọi cảnh sát. Hiểu không?"
Trong mắt Chu Viện chứa nước mắt, nhìn Tô Yên, nắm tay cô chậm chạp không chịu buông ra.
Tô Yên nhìn, vỗ vỗ lên cánh tay cô ấy
"Cô đã an toàn, sẽ không có gì xảy ra nữa."
Nói xong, cô đi ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại.
Sau đó, nghe thấy âm thanh của dây xích và tiếng khóc nức nở cố kìm nén.
Mặt Tô Yên không biến sắc đi về phía trước.
Như thể không có gì xảy ra.
Cô cầm tai nghe
"Nhiệm vụ đã hoàn thành. Cô ấy an toàn."
Nói xong, bên tai truyền đến thanh âm
"Tinh, cảnh vệ đang lên. Bọn họ đã tới tầng sáu."
Tô Yên ngẩng đầu nhìn thoáng qua thang máy phía trước, lúc này, trùng hợp có một người phục vụ không biết từ phòng nào đi ra.
Cô bước qua chỗ người phục vụ đang muốn đóng cửa.
Giơ tay, đánh người phục vụ bất tỉnh.
Sau đó, đặt người phục vụ vào xe đẩy.
Dùng lực đẩy xe chạy theo hướng cửa thang máy.
Tiếp đó, cô bước vào căn phòng sắp đóng cửa kia.
Ngay khi Tô Yên bước vào, thang máy tinh một tiếng mở ra.
Tô Yên tựa sống lưng lên cửa phòng.
Căn phòng tối tăm.
Hơi thở của cô chậm lại.
Phòng này có người.
Nhưng khi cô bước vào, thanh âm rất nhỏ.
Tô Yên không bước hẳn vào trong.
Mà chỉ dựa vào cửa phòng, đợi người bên ngoài rời đi.
Thời gian trôi qua một chút.
Bên ngoài không vang lên tiếng đập cửa.
Ngược lại trong phòng truyền đến thanh âm lười biếng
"Cô tự lại đây, hay muốn tôi động thủ?"
Thanh âm của hắn rất êm tai, là loại thanh âm mà cô chưa bao giờ nghe được.
Đang suy nghĩ, không biết tại sao, Tiểu Hoa đột nhiên trở nên hưng phấn lên
"Ký chủ, ký chủ, chị đi qua đi, tự chị đi qua, không không không, hay là để hắn tới bắt chị đi, như vậy giống như càng lãng mạn một chút."
Tô Yên
".........."
Bởi vì Tiểu Hoa đột nhiên lên tiếng, khiến cô thất thần trong giây lát.
Sau đó, chỉ cảm thấy trong lòng phiếm lạnh.
Cô vội vàng nghiêng người.
Phanh!
Một con dao gọt hoa quả xẹt qua tóc cô, cắm vào trên cửa.
Sau đó, lạch cạch một tiếng, cả căn phòng đột nhiên sáng lên.
Tô Yên thấy người đàn ông đẹp trai lười biếng đang ngồi trên ghế sofa.
Mí mắt hắn rũ xuống.
Lông mày cau lại, dường như rất không kiên nhẫn.
Nốt ruồi ở khóe mắt càng thêm lay động rực rỡ.
Tô Yên lập tức động thủ.
Xuống tay một không chút lưu tình.
Kết quả, thời điểm nhìn rõ ràng diện mạo của người nọ.
Cô sững sốt một lúc.
Nắm đấm bắt đầu thu lực.
Phanh!
Người kia bắt lấy nắm đấm của Tô Yên.
Có lẽ nhận ra lực đạo của Tô Yên khác thường.
Hắn nhướng mày, ngẩng đầu lên.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Thời Thù nhìn vào đôi mắt kia, sửng sốt một chút.
Chớp mắt thất thần.
Tô Yên nắm lấy cơ hội, thân thể xoay 180 độ.
Đảo mắt thít chặt cổ hắn.
Cô hạ giọng
"Đừng nhúc nhích, tôi không muốn làm tổn thương anh."
Thời Thu trố mắt một hồi lâu.
Rồi cứng đờ nghiêng đầu đầu nhìn cô.
Đôi mắt chứa lệ khí kia thay đổi liên tục.
Hắn lẩm bẩm
"Tiểu Quai."
Thời điểm nghe hai chữ này.
Tô Yên sửng sốt.
Đặc biệt là khi tầm mắt hắn nhìn chằm chằm vào mình, không biết vì sao lại trở nên nóng rực.
Cô nhìn đi chỗ khác, chỉ thấy hơi nóng.
← Ch. 158 | Ch. 160 → |