Vay nóng Tima

Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 153

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 153
Nam chủ đại nhân quá xấu rồi (7)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Siêu sale Shopee


Edit: Bảo Trang

Beta: Tinh Niệm

Nói xong, hắn đưa hộp lễ vật kia vào lòng ngực Tô Yên.

Tô Yên đẩy ra.

Thật vất vả mới đưa được, giờ còn muốn trả lại?

Không có khả năng.

Tô Yên giữ tay, không nghĩ sẽ nhận lấy.

Mà lúc này, Thù Trạch đã đưa tới trong lòng Tô Yên.

Hắn buông tay.

Cái rương nghiêng lệch.

Qủa bóng rổ bên trong chậm rãi lăn xuống đường.

Thù Trạch vừa thấy, đại khái là niềm yêu quý với bóng rổ.

Thực mau liền chạy qua.

Cũng may, bóng rổ vừa lúc lăn xuống, dừng lại bên cạnh chiếc xe màu đen.

Bị xe ngăn trở, bóng rổ không có lăn xuống đường lớn.

Thù Trạch xoay người nhặt nó lên.

Nhưng một bàn tay khác càng nhanh hơn, ôm lấy bóng rổ.

Thù Trạch sửng sốt, ngẩng đầu lên.

Liền nhìn đến nam nhân mặc tây trang tinh tế đứng trước mặt hắn

"Thiếu gia"

Thù Trạch nhìn về phía cửa xe.

Cửa sổ xe chỉ hạ một nửa.

Lộ ra một nửa khuôn mặt của người bên trong.

Tầm mắt đen nhánh, vừa đối diện, lòng Thù Trạch liền cả kinh.

Lúc sau, nam tử kia buông hạ mí mắt.

Cửa sổ xe hoàn toàn kéo xuống.

Lộ ra một dung nhan hoàn mỹ.

Tất nhiên là người tới đón Tô Yên- Phượng Dung.

Hắn chớp mắt, môi mỏng gợi lên

"Đi xem trong rương còn có cái gì nữa."

Hồng Dạ gật đầu

"Vâng."

Ngay khi thấy Phượng Dung tới, trong đầu Tô Yên thổi chỉ có một suy nghĩ duy nhất, rốt cuộc cũng có thể trở về.

Sau đó, lúc nhìn Hồng Dạ ôm bóng rổ.

Cũng không biết vì sao, cô luôn có cảm giác bị bắt quả tang.

Tuy rằng, cô là quang minh chính đại tặng đồ.

Nhưng như thế nào, lại có chút khẩn trương.

Nghĩ như vậy, tầm mắt của Tô Yên cũng hướng về phía cái rương.

Trong rương cái gì cũng không có.

Tiểu Hoa khẽ meo meo ra tiếng

"Ký chủ, có phải nhẹ nhàng thở ra hay không?"

Tô Yên không nói chuyện.

Mà Hồng Dạ đã đi tới bên xe.

Phượng Dung ngồi xe lăn, từ trên xe đi xuống dưới.

Hắn hạ mắt, một câu đều không nói.

Hồng Dạ cũng kiểm tra xong, đi đến chỗ Phượng Dung.

Tô Yên cũng đi qua theo.

Hắn không nhanh không chậm lên tiếng

"Đưa bóng rổ?"

Khi nói, Phượng Dung đã cầm bóng rổ ở trong tay thưởng thức.

Ở trên quả bóng rổ, có một chữ ký màu đen lưu lại.

Là một cái tên nổi tiếng.

Phượng Dung cong môi cười nhạt, con ngươi sâu kín nhìn Tô Yên

"Tôi cầm lễ vật này của em, em lo lắng?"

Tô Yên lập tức lắc đầu

"Em không lo lắng."

Phượng Dung đặt bóng rổ trên đùi, một bàn tay đặt ở mặt trên.

Âm thanh thực nhẹ.

"Em thích hắn?"

Tô Yên thực mau trả lời

"Không thích."

Thù Trạch bên cạnh nhận ra hai người này có quan hệ này không bình thường, cho nên vẫn không nói chuyện.

Lại nghe được Tô Yên nhanh nhẹn trả lời, nghĩ đến lá thư trong túi mình.

Cảm thấy nghẹn lời.

Bất quá lại nghĩ lại, bọn họ không có quan hệ gì với hắn.

Thù Trạch lên tiếng

"Lễ vật tôi cũng đã trả, không quấy rầy hai vị."

Nói xong xoay người liền rời đi.

Lúc hắn quay người, mắt Phượng Dung lại đảo qua phong thư màu hồng nhạt trong túi quần của Thù Trạch.

"Từ từ."

Thù Trạch sửng sốt

"Còn có việc?"

Ánh mắt Phượng Dung nhìn chằm chằm đồ vật trong quần hắn.

Yết hầu lăn lộn, tầm mắt nhìn chằm chằm, khí thể quanh thân trở nên có chút tối tăm.

"Hồng Dạ."

*****

Edit: Bảo Trang

Beta: Tinh Niệm

Hai chữ vừa ra.

Liền có một bàn tay trắng nõn mau hơn một bước.

Đảo mắt liền rút phong thư trong túi Thù Trạch ra.

Xé nát.

Phong thư bay theo gió tứ tán, đảo mắt liền không thấy bóng dáng.

Tô Yên đứng chỗ đó, cắn cắn môi.

Phượng Dung sắc mặt âm trầm, con ngươi đen nhánh nhìn cô.

Hồi lâu sau, hắn cười nhạo một tiếng

"Mẹ kế nhỏ, tôi có phải tới không đúng lúc hay không? Quấy rầy em cùng nam nhân khác tán tỉnh?"

Thù Trạch nghe ba chữ mẹ kế nhỏ.

Trong mắt kinh ngạc

"Cô, các người...."

Tô Yên nhìn bóng rổ trong tay Phượng Dung

"Tiểu Hoa"

"Ký chủ?"

"Nhiệm vụ xem như hoàn thành sao?"

"Thù Trạch không có tiếp thu lễ vật, chị phải để hắn cầm quả bóng rổ kia, thì nhiệm vụ mới hoàn thành."

Tô Yên trầm mặc.

Bị phát hiện, hắn khẳng định rất tức giận.

Mà chọc hắn tức giận, nhiệm vụ còn chưa hoàn thành.

Nếu về sau đưa thêm một lần lại bị hắn phát hiện, hắn khẳng định càng tức giận hơn.

Cho rằng cô còn cùng cái cậu tên Trạch gì gì này "dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng"?

Tô Yên rối rắm.

Cuối cùng, dừng ở tầm mắt âm trầm kia, cô đi đến trước mặt Phượng Dung.

Cúi người ở bên tai hắn, lên tiếng

"Bóng rổ này, có thể cho em hay không? Em trở về sẽ cùng anh giải thích?"

Khuôn mặt Phượng Dung âm trầm, không nói chuyện.

Tô Yên thử duỗi tay, lấy lại bóng rổ kia.

Cánh tay hắn đè nặng, không cho lấy ra.

Cô chớp chớp mắt.

Tầm mắt hai người đối diện nhau.

Người nọ trên mặt liền viết bốn chữ.

"Tôi thực tức giận".

Cô thò lại gần, ở trên má hắn bẹp một ngụm.

Hôn lên.

Nhỏ giọng nói

"Chuyện này có chút phức tạp, em trở về sẽ giải thích cùng anh được không?"

Mỗi một lần Tô Yên nói chuyện cùng Phượng Dung.

Đều thực nghiêm túc.

Một lời một câu đều là dụng tâm, không phải làm cho có lệ.

Đại khái thái độ này của cô, làm hỏa khí của hắn giảm bớt.

Mí mắt buông xuống một chút.

Tô Yên lúc này đi lấy bóng rổ, thực nhẹ nhàng cầm đi qua.

Cô lộ ra tươi cười.

Ôm bóng rổ đưa cho Thù Trạch

"Cậu mang đi đi."

Thù Trạch lắc đầu

"Lễ vật này quá quý trọng, tôi không nhận được."

So sánh với lễ vật này, điều làm Thù Trạch khiếp sợ đó chính là Tô Yên cùng người nam nhân này ở chung.

Vừa mới.... . người kia còn kêu Tô Yên là mẹ kế nhỏ.

Cũng chính là quan hệ mẹ kế cùng con riêng?

Nhưng là, Tô Yên vừa mới hôn người nam nhân này a.

Ý tứ này là gì?

Cấm kỵ??

Càng quan trọng là, nếu hắn không lầm, Tô Yên cầm bóng rổ, còn có một phong thư tình thổ lộ với hắn.

Đúng là tác phong như thế này, chưa bao giờ gặp qua.

Một loạt hành vi của Tô Yên làm Thù Trạch chấn động.

Tô Yên thấy hắn vẫn không cầm, vẫn luôn cự tuyệt, nhăn mày

"Nếu cậu không thích chữ ký này, tôi có thể lau.

Nếu hiện tại không nhận, về sau tôi còn phải đưa cậu, thật phiền toái."

Tô Yên lần nữa đưa bóng rổ cho Thù Trạch.

Sắc mặt Phượng Dung vừa chuyển biến tốt đẹp vì cái hôn kia, giờ lại bắt đầu trở nên âm trầm.

Cô nói một câu, sắc mặt Phượng Dung lại âm trầm một phân.

Thù Trạch nhìn bầu không khí hiện tại.

Hắn nâng tay lên, bất đăc dĩ nói

"Được, bóng rổ này tôi cầm, nếu cô cảm thấy muốn lấy lại liền tùy ý."

Thời điểm Thù Trạch nói xong, trong đầu âm thanh Tiểu Hoa vang lên

"Leng keng, chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ chi nhánh thành công."

Tô Yên lúc này mới gật gật đầu.

Thù Trạch lên tiếng

"Vậy, tôi đi trước."

Nói xong, Thù Trạch tính toán rời đi.

*****

Edit: Bảo Trang

Beta: Tinh Niệm

Chỉ là vừa lúc Thù Trạch xoay người.

Phanh!

Một tiếng súng vang lên.

Trực tiếp xẹt qua bụng Thù Trạch.

Tức khắc, Thù Trạch bất động ở chỗ đó.

Hắn cúi đầu, nhìn bóng rổ trong tay mình, trơ mắt liền lép xẹp.

Vừa quay đầu, liền thấy được trong tay Phượng Dung nắm một khẩu súng lục.

Mắt đen như mực nhìn hắn.

Sống lưng Thù Trạch cứng còng, động cũng không dám động.

Phượng Dung buông súng xuống, giao cho Hồng Dạ đứng bên cạnh.

Hắn nâng con ngươi lên, tầm mắt sâu kín nhìn Tô Yên

"Lễ vật đưa xong rồi?"

Tô Yên ngẩn người, sau đó gật gật đầu.

Phượng Dung lộ ra hàm rang trắng tinh của mình

"Phải đi về rồi, mẹ kế nhỏ."

Một hàng ba người bước lên xe.

Cửa xe đóng lại.

Thực mau nghênh ngang mà đi.

Dọc theo đường đi, bầu không khí trong xe trầm thấp đến mức sắp đông cứng lại.

Lúc này, vẫn chưa đi đến bệnh viện.

Ngược lại hướng về biệt thự.

Xe dừng lại.

Phượng Dung ngồi ở trên xe lăn, được Hồng Dạ đẩy vào

"Mẹ kế nhỏ, là chính em đi vào, hay là để tôi mời em tiến vào."

Tô Yên thành thành thật thật ở phía sau đi vào.

A, tặng lễ vật cho nam nhân khác, còn có một phong thư tình, bị bắt được.

Này nên làm cái gì bây giờ?

Nghĩ như vậy, ba người đã tiến vào biệt thự.

Hồng Dạ an trí xong cho Phượng Dung, thực mau liền đi ra ngoài biệt thự.

Lạch cạch, đèn biệt thự sáng lên.

Cửa phòng đóng lại.

Nơi này chỉ còn lại hai người là Phượng Dung và Tô Yên.

Trầm mặc một lúc, Phượng Dung cười lên tiếng

"Tô Yên, em làm tốt lắm."

Tô Yên cúi đầu, héo héo đứng chỗ đó.

Hắn nhìn bộ dáng của Tô Yên, ánh mắt thực sâu

"Không phải muốn giải thích?Tôi đang chờ đây."

"Em, về sau sẽ không."

Tô Yên suy nghĩ nửa ngày, chỉ nghĩ được một câu như vậy.

Vốn nghĩ là sẽ giải thích, nhưng vẫn cảm thấy càng giải thích sẽ càng không rõ.

Phượng Dung nghe, nghiền ngẫm cười nhạo

"Đây là giải thích?"

Tô Yên lẩm bẩm, ngẩng đầu cùng hắn đối diện.

"Em không thích hắn, đưa hắn đồ vật kia, chỉ là phải hoàn thành nhiệm vụ của người khác."

"Leng keng, hệ thống nhắc nhở, ký chủ đề cập từ mẫn cảm, thẻ vàng."

Phượng Dung một tay chống cằm

"Nguyện vọng của ai?"

Tô Yên hơi há mồm, cuối cùng vẫn là cúi đầu, nhỏ giọng nói

"Em về sau, sẽ không làm thế nữa."

Dù sao nhiệm vụ đã hoàn thành, cô khẳng định sẽ không có qua lại gì cùng chàng trai kia nữa.

Tiểu Hoa nghe ký chủ nói lời này.

Cảm thấy quen tai.

Đây còn không phải là một câu cửa miệng của mấy tên tra nam đi ngoại tình bị bắt gặp sao?

Rõ ràng, Phượng Dung đối với lời giải thích này, phi thường không hài lòng.

Thần sắc tối tăm

"Tôi nhớ rõ, mẹ kế nhỏ từng nói, thích tôi."

Tô Yên nghe, gật gật đầu

"Ân"

"Thổ lộ với tôi, lại viết thư tình, tặng lễ vật cho tên khác. Mẹ kế nhỏ cảm thấy phần thích này của mình, có giá trị bao nhiêu?"

Tô Yên gãi gãi đầu

A, làm sao bây giờ?

Cô biết việc này là cô sai.

Hắn tức giận là đúng.

Vậy...

Làm thế nào hắn mới không tức giận?

Suy nghĩ thật lâu, cô bước qua.

Cúi người, hôn lên môi hắn.

Nhưng mà hình như, chiêu này không được hữu dụng.

Cô vừa nhấc đầu, liền đối mặt với cặp mắt cười như không kia.

Hắn vươn tay, bắt lấy cổ tay của Tô Yên.

Âm thanh trầm thấp

"Mẹ kế nhỏ, em có phải cũng nói thích cùng rất nhiều người hay không? Cũng dùng chiêu này để dỗ dành?

Tô Yên sửng sốt, lẩm bẩm

"Không có."

*****

Edit: Bảo Trang

Beta: Tinh Niệm

Đôi mắt buông xuống, che khất cảm xúc trong mắt.

Hắn không thích?

Tô Yên cắn cắn môi.

Trầm mặc một lúc

"Em về sau sẽ không như vậy nữa."

Đây là lần thứ ba cô nói như vậy.

Phượng Dung cúi đầu nhìn Tô Yên, ánh mắt hoặc tối hoặc sáng.

Nhếch mép cười

"Em cần gì phải đảm bảo với tôi, chúng ta là quan hệ gì?"

Tô Yên vừa nghe.

Sửng sốt một chút.

Ngẩng đầu.

Phượng Dung tới gần cô, cách rất gần, thậm chí có thể cảm nhận hô hấp nóng rực của hắn.

"Xem xét trên danh phận, chúng ta không hề có quan hệ, không phải sao?"

Tô Yên nhìn hắn, trầm mặc thật lâu.

Bọn họ không hề có quan hệ.

Biểu tình cô hoảng hốt, thậm chí Phượng Dung còn có thể cảm nhận ngay khi cô nghe nói câu đó, mất mát chợt lóe lên rồi biến mất.

Nhưng mà thực mau, Tô Yên liền khôi phục.

Cô gật gật đầu

"Anh nói đúng."

Cô chỉ là người mà Phượng Quốc Nguyên chưa cưới vào cửa.

Không có quan hệ gì với Phượng Dung.

Cô nhìn hắn

"Chúng ta không có quan hệ, cho nên em tặng lễ vật cho người khác, anh không có quyền chất vấn."

Trong mắt Phượng Dung hiện lên một tia âm trầm.

Dùng sức nắm chặt tay cô.

Vốn là muốn chọc giận cô, cuối cùng lại chọc giận chính bản thân mình

"Em nói lại lần nữa."

Tô Yên nhìn hắn, thật lâu sau, nghiêm túc lên tiếng

"Em thích anh, là thật."

Không biết như thế nào, lời này nghe có một tia ủy khuất.

Nói xong câu đó, lúc sau, Tô Yên đều không hề mở miệng.

Hắn không tin cô thích hắn.

Cũng không muốn cô hôn hắn.

Giữa bọn họ, quan hệ gì cũng không có.

Vậy ý tứ của hắn?

Tô Yên cẩn thận tổng hợp suy nghĩ.

Là, hắn chỉ muốn đùa bỡn cô sao?

Đối với kết luận này, cô cúi đầu, lông mi rung động vài cái.

Cảm thấy có chút khổ sở.

Ngực rầu rĩ

"Em có thể đi rồi sao?"

Trừ bỏ ngày mưa, cảm xúc của Tô Yên luôn có thể khống chế.

Nhưng mà khi gặp hắn, cảm xúc đều không thể khống chế được.

Cuối cùng, Phượng Dung không nói lời nào.

Tô Yên đứng lên, buông lỏng tay.

Đi ra bên ngoài.

Dọc theo đường đi.

Từ buổi chiều rồi tới sắc trời hoàng hôn.

Nghe Tiểu Hoa hướng dẫn.

Từng bước một đi.

Cúi đầu, trong óc không biết suy nghĩ cái gì.

Cho đến khi, cô cũng không biết chính mình đã đi bao lâu.

Hai giờ, ba giờ?

Tay vịn vào một cây đại thụ ở ven đường.

Sắc mặt cô trắng bệnh, mồ hôi chảy xuống làm ướt cả tóc.

Bởi vì bị tiêm thuốc, thân thể của cô tất nhiên không được như trước.

Tiểu Hoa lên tiếng

"Ký chủ, chị đi như vậy là không được."

Tô Yên không nói chuyện.

Thật lâu sau.

Cô lên tiếng

"Không quan hệ, ta sẽ không chết."

Cô có thể lượng sức mình.

Chỉ cần không chết, thế nào cũng được.

Tuy rằng cô nhìn qua, thực suy yếu.

Nghỉ ngơi trong chốc lát.

Cô tiếp tục đi về phía trước.

Chỉ là vừa mới chuẩn bị đi.

Một lực đạo nắm lấy cánh tay cô.

Tô Yên sửng sốt.

Ngược lại bị người nào đó bế lên.

Người nọ mặc đồng phục bệnh viện, trên chân còn cột lấy băng vải.

Là Phượng Dung.

Hắn buông mí mắt xuống, liếc mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô

"Có cốt khí như vậy, hà tất gì lúc trước cần tìm tôi vay tiền?"

Tô Yên đầu tiên là nhìn hắn một cái, sau đó lại nhìn về phía chân hắn.

Hắn đi thực bình thường, không giống bị thương chút nào.

Tô Yên nghe hắn nói, cúi đầu, rầu rĩ nói

"Em cho rằng, anh sẽ không để ý."

Phượng Dung dừng bước.

Nhìn cô một cái.

Cái gì cũng chưa nói.

Sau đó ôm cô lên xe.

Hồng Dạ ngồi ở vị trí lái.

Thiếu gia giả bị thương lâu vậy, chính là tính toán xóa sạch một nhóm người.

Hiện giờ vì một cô gái, toàn bộ đều công cốc.

Àiii.

*****

Edit: Bảo Trang

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên bị bế lên xe.

Phượng Dung ngồi bên cạnh, ánh mắt cũng không liếc về phía cô một cái.

Một đường không nói chuyện.

Hai mươi phút sau.

Xe dừng lại.

Cửa xe mở ra.

Tiếng Hồng Dạ truyền đến

"Thiếu gia, Tô Yên tiểu thư, tới rồi."

Vừa dứt lời, Tô Yên bước xuống.

Nhìn biệt thự trước mắt.

Ngẩn người.

Sau đó chép miệng.

Đây không phải nơi cô vừa mới rời đi sao?

Cô đi hai ba tiếng đồng hồ, thật vất vả mới gần về đến nhà.

Kết quả lại bị đưa quay trở lại nơi này.

Phượng Dung vẫn chưa liếc mắt nhìn Tô Yên một cái, đi thẳng vào bên trong.

Hồng Dạ bày ra tư thế mời vào với Tô Yên

"Tô Yên tiểu thư, vẫn là đi vào thôi."

Cô đi cũng không nhanh.

Nhìn qua cũng giống lúc trước, không có gì khác nhau.

Chỉ có điều bắp chân đã rã rời.

Vừa đi vào, ập vào trước mặt là một hương thơm ngào ngạt.

Làm cô theo bản năng nuốt một chút.

Quay đầu, nhìn về phía bàn ăn.

Chỗ đó, hàng loạt những món ăn ngon tinh xảo, nóng hổi mới ra lò.

Phượng Dung trực tiếp ngồi vào bàn ăn.

Tô Yên đứng ở phòng khách.

Chớp chớp mắt, sau đó dời ánh mắt đi.

Thật sự là không đứng được.

Đỡ sô pha ngồi xuống.

Cô chậm rì rì lên tiếng.

"Anh tìm em, có việc gì sao?"

Âm thanh thực đạm, nghe không ra cảm xúc gì.

Tô Yên cúi đầu, nhìn ngón tay của mình.

Có thể là lúc nghỉ ngơi dưới cây cổ thụ, không cẩn thận làm xướt một mảng da.

Khi chạm vào liền truyền đến đau đớn.

Tay cô lần nữa đặt ở trên đùi.

Như là chưa từng có gì phát sinh.

Phượng Dung không có lên tiếng.

Hắn chỉ ung dung ăn cơm.

Tô Yên cũng không nói nữa.

Cô chỉ ngồi yên, chờ đợi.

Bên ngoài sắc trời đã tối đen.

Kim đồng hồ từ 7 giờ, chỉ hướng về phía 8 giờ.

Cô cẩn thận tính.

Nếu lúc này trở về nhà, chỉ sợ sẽ hơn mười một giờ.

Với thể lực hiện tại, cô sẽ không thể giải quyết được nếu gặp phải chuyện bất trắc.

Thời gian càng muộn, sẽ xuất hiện nhiều tình huống nguy hiểm hơn rất nhiều.

Ví dụ như cướp bóc hoặc là gặp háo sắc.

Cho nên, cô hiện tại, phải đi.

Nghĩ như vậy, Tô Yên liền nhịn không được nhấp môi.

Cô vốn dĩ, sắp về đến nhà a.

Từ sô pha đứng dậy

"Em phải đi."

Phượng Dung nhấc mí mắt lên, một tay vừa gắp đồ ăn.

Tầm mắt sâu kín nhìn cô.

Khóe môi gợi lên ý cười

"Đi?Em có thể đi chỗ nào?"

Tô Yên nhìn hắn, không nói chuyện.

Phượng Dung buông đũa xuống.

Từ bàn ăn, hắn đi tới trước mặt Tô yên.

Trên dưới đánh giá cô.

Trên mặt tươi cười dần biến mất, khuôn mặt vô biểu tình

"Tô Yên, em thật là làm tốt lắm."

Hắn duỗi tay, nắm lấy cánh tay cô.

Tô Yên lúc này không còn sức lực để phản kháng.

Ngược lại, cô bị vây ở trên sô pha, liền bị kéo vào lòng.

Cô cúi đầu, lắc lắc lúc sau, đầu để trên bờ vai hắn.

Lên tiếng

"Nếu anh có bất luận yêu cầu gì, chờ đến ngày mai hẵng nói."

Cô có nề nếp, chưa bao giờ nặng lời với Phượng Dung.

Phượng Dung nghe lời Tô Yên nói, rõ ràng có thể nghe ra sự xa cách cùng khách sáo.

Hắn ôm eo cô càng dùng sức.

Cười lạnh một tiếng.

Cúi đầu, dán vào bên tai cô

"Mẹ kế nhỏ, hiện giờ có thái độ như thế này với tôi, là vì ai?"

Nhưng mà cô chưa kịp nói chuyện, liền nghe Phượng Dung nói

"Vì cái thằng mà em tặng lễ vật, viết thư tình cho đấy sao?"

***

Phượng Dung một câu rồi một câu

Nhiệt khí cứ vậy mà phun trên làn da non mịn của Tô Yên.

Không biết vì cái gì, chỉ cảm thấy không khí lạnh lẽo, làm lòng người không rét mà run.

Tô Yên nâng tay, để ở trước ngực hắn, ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

Lên tiếng

"Chúng ta không có bất luận quan hệ gì, cho nên em cũng không có trách nhiệm cùng anh giải thích."

Tiếng nói vừa dứt, Tô Yên liền cảm thấy bên hông đau x. ót

Cái tay kia càng dùng sức ôm cô.

Giống như hận không thể bẻ cô làm đôi.

Tô Yên mím môi.

Còn chưa nói gì.

Ngược lại Phượng Dung âm thanh u lãnh

"Không có quan hệ gì? Không có nghĩa vụ giải thích?"

Hắn cười

Khuôn mặt đẹp hiện lên vẻ vô hại.

Âm thanh của hắn ở bên tai Tô Yên vang lên

"Rất nhanh, chúng ta liền có quan hệ."

Nói xong, nhéo cằm Tô Yên liền hôn lên.

Nụ hôn này so với trước kia, không có chút ôn như nào, mà mang theo tức giận cùng ngang ngược.

Tô Yên chỉ có thể bị động thu nhận.

Trong lòng cô cảm giác rầu rĩ lại càng thêm nghiêm trọng

Hắn không thích cô.

Chỉ là đùa bỡn cô.

Hiện tại còn muốn phát sinh quan hệ thân thể với cô.

Người này, như thế nào lại không có lỹ lẽ như vậy?

Tô Yên vừa nhấc tay, đồng chí Tiểu Hồng phun lưỡi màu đỏ tươi.

Tê tê tê.

Xuất hiện phía sau Phượng Dung.

Cũng không biết mấy ngày nay, Tiểu Hồng ở trong không gian rốt cuộc làm ra cái gì.

Thân thể rút nhỏ hơn phân nữa.

Hiện giờ thân rắn chỉ dài khoảng một mét.

Không khác mấy lúc Tô Yên gặp nó lần đầu.

Tiểu Hồng nâng cái đuôi lên, quấn lấy cánh tay Phượng Dung, sau đó lôi kéo.

Phượng Dung cứng đờ.

Sau đó ngẩng đầu lên, xoay người.

Cùng đôi mắt chuông đồng của Tiểu Hồng trừng nhau.

Đương nhiên Tiểu Hồng đối diện cùng cặp mắt âm trầm kia trong nháy mắt.

Cũng không biết nghĩ tới cái gì, nhanh nhẹn rút đuôi rắn về, chính mình chạy.

Mà ngay khi cái đuôi kia còn chưa kịp rút về, tức khắc xuất hiện một chủy thủ.

Trực tiếp xuyên vào đuôi của Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng bị dọa.

Thân hình nhanh chóng linh hoạt nhảy ra khỏi cửa sổ, thực mau liền chạy.

Cuốn theo chủy thủ, chạy không thấy bóng dáng.

Tô Yên cúi đầu, bắt lấy sô pha.

Sắc mặt càng tái nhợt.

Phượng Dung không có đuổi theo, ngược lại quay đầu, nhìn về phía Tô Yên.

Hắn không nói chuyện, chỉ đánh giá trên dưới.

Nhìn thấy cô chưa bị cắn, vừa định dời tầm mắt.

Liền thấy bộ dáng tái nhợt của Tô Yên.

Hắn nhíu chặt mày

"Bị cắn?"

Tô Yên còn chưa nói chuyện, hắn liền nói

"Chỗ nào? Tôi nhìn xem."

Quần áo sắp bị nhấc lên, cô liền lôi kéo không có hắn xốc lên.

Rõ ràng, Phượng Dung thực sốt ruột, âm thanh thu liễm, mang theo quan tâm

"Để tôi nhìn xem, cắn chỗ nào, có tôi ở đây, không có việc gì."

Nói xong, hôn đôi môi tái nhợt của cô một chút.

Không có ngang ngược như vừa rồi, chỉ toàn là ôn nhu.

Hôn xong, liền lại muốn xốc quần áo Tô Yên.

Tô Yên lôi kéo quần áo, lên tiếng

"Em không có bị cắn."

Phượng Dung nghe xong.

Ngẩng đầu nhìn, thực rõ ràng sắc mặt không tốt

"Hồng Dạ."

Hồng Dạ vẫn luôn ở cửa, vội vàng lên tiếng

"Thiếu gia?"

"Kêu bác sĩ tới."

"Vâng."

Hồng Dạ đồng ý.

Phượng Dung bế Tô Yên lên, trực tiếp bước đến phòng ở tầng hai.

Cô nằm trên giường nhìn hắn, lên tiếng

"Em không có việc gì, chỉ là huyết áp thấp thôi."

Nhìn sắc mặt tái nhợt của Tô Yên.

Hắn cúi người, hôn lên đôi môi tái nhợt kia.

Mang theo chút ngang ngược, một ít bá đạo, nhưng lại tinh tế còn có chút ôn nhu.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-346)