Vay nóng Tima

Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 154

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 154
Nam chủ đại nhân quá xấu rồi (8)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Siêu sale Lazada


Edit: Bảo Trang

Beta: Tinh Niệm

Đang hôn môi.

Cửa liền bị đẩy ra

"Thiếu gia, bác sĩ tới...."

Hồng Dạ đứng ở cửa, có chút xấu hổ.

Ai có thể nghĩ đến Tô Yên tiểu thư bị bệnh, thiếu gia còn muốn hôn người ta?

Động tác Phượng Dung dừng lại.

Ngồi ở mép giường

"Tiến vào."

Dứt lời.

Bộ dáng như chưa từng có cái gì phát sinh.

Bác sĩ đi đến, lấy ra ống nghe bệnh.

Kiểm tra Tô Yên qua một lần.

Ba phút sau, đầu tiên là trầm ngâm nhìn Phượng Dung một cái.

Sau đó nói

"Thiếu gia, không có đại sự.

Đại khái là lúc trước đã từng tiêm quá nhiều thuốc dược vào cơ thể, làm cho thân thể suy yếu.

Lại mệt nhọc quá độ, huyết áp thấp, nghỉ ngơi liền khỏe."

Phượng Dung nghe xong, nhìn về phía bác sĩ

"Bị tiêm thuốc vào?"

"Vâng, ách, một loại thuốc tiêm vào sẽ làm cơ thể bủn rủn vô lực."

Do dự nói

"Bệnh trạng vị tiểu thư này, giống với bệnh các vị tiểu thư lúc trước Phượng đổng sự yêu cầu tôi xem."

Phượng Dung nghe xong, gật đầu

"Hồng Dạ, tiễn khách."

"Vâng."

Bác sĩ kia, ôm hòm thuốc của mình, rời đi.

Phượng Dung nhìn về phía Tô Yên, ánh mắt nghi hoặc, chậm chạp không nói.

Tô Yên chống giường, ngồi dậy.

Cô nhìn thoáng qua đồng hồ, kim đồng hồ đã sắp chỉ 9 giờ.

Cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát.

Nếutừ nơi này đi về nhà, sợ phải hơn 12 giờ.

Đang nghĩ ngợi, Phượn Dung lấy ly nước ở đầu giường, đưa tới bên môi cô.

"Uống nước."

Tô Yên nhìn thoáng qua ly nước kia, dừng một chút.

Tay cô túm một góc chăn

"Em không có tiền trả lại cho anh."

Con ngươi Phượng Dung đen nhánh, liếc mắt nhìn cô một cái.

Để ly nước bên môi cô

"Uống"

Tô Yên há mồm, thành thành thật thật uống nước =.

Vừa uống xong, Phượng Dung liền nhéo cằm cô nâng lên, hôn tới

"Ưm"

Đảo mắt, vừa mới ngồi dậy, Tô Yên lại bị đè ở trên giường.

Tô Yên chống đẩy.

Cô đẩy, càng kích thích hắn hôn càng dùng sức.

Thật lâu sau, Phượng Dung buông lỏng môi cô.

Âm thanh trầm thấp, mang theo dụ hoặc

"Tôi cùng với tên kia, em thích ai hơn?"

Tô Yên chớp chớp mắt, con ngươi ngập nước

"Người nào?"

Trong khoảng thời gian ngắn không có phản ứng lại.

Phượng Dung câu môi ngậm cười.

"Chẳng lẽ, em đưa thư tình cho quá nhiều người nên bây giờ không nhớ sao?"

Âm thanh hắn nghiền ngẫm, không có tức giận.

Tô Yên nhớ tới, ngẩng đầu nhìn hắn

"Anh không có chứng cứ chứng minh em viết thư tình cho hắn."

Phượng Dung nâng mày.

Liền nghe Tô Yên hỏi

"Hơn nữa, anh cũng không có liên quan gì đến vấn đề này mà cùng em thảo luận."

Phượng Dung cười

Môi mỏng gợi lên, mang theo lạnh lẽo

"Không liên quan? Em tại sao luôn có thể nói mấy lời làm tôi tức giận như vậy?""

Tô Yên nắm chăn, cúi đầu, âm thanh rất nhỏ

"Là anh nói, chúng ta không có quan hệ."

Như thế nào còn bảo rằng cô làm hắn tức giận.

Tiếng Tô Yên nho nhỏ, nhưng Phượng Dung gần như vậy, vẫn nghe thấy.

Hắn nói?Hắn nói lời này khi nào.

Nhưng mà thực mau liền nghe Tô Yên đếm trên đầu ngón tay từng câu từng chữ nói

"Nếu anh không thích em, em cũng không thích cưỡng cầu. Vậy có thể tính rõ ràng.... ."

Lời còn chưa nói xong, hắn lần nữa lại hôn lên môi cô.

Nụ hôn này phá lệ ngang ngược, vây cô trên giường, một tay ấn bả vai cô, chỗ nào đều không chạy được.

Trong phòng, không khí càng ngày càng nóng.

Thật lâu sau, liền nghe được Phượng Dung nói

"Em chính là muốn quyến rũ tôi, để tôi không dám phạt em có đúng không?"

*****

Edit: Bảo Trang

Beta: Tinh Niệm

Hơi thở của hắn thô suyễn, âm thanh khàn khan.

Tô Yên đang muốn trả lời

"Em... ưm."

Lời còn chưa nói, liền phải nuốt vào bụng.

Cả căn phòng xuân phong nóng bỏng, ái muội bốc lên.

Quần áo rút đi.

Hai thân thể trong bóng đêm quấn lấy nhau triền mien.

Cùng với từng trận ái muội.

Quần áo ném đầy mặt đất.

Đèn mờ, phản chiếu hình bóng đầy ái muội.

Nửa đêm này.

Đồng chí Phượng Dung ăn uống no đủ, câu lấy khóe môi cười, nhìn qua tâm tình không tồi.

Hoàn toàn đối lập với bộ dáng muốn phóng hỏa giết người vừa rồi.

Mà Tô Yên bọc chăn lông, vừa mệt vừa đói, hốc mắt ướt át, thực mệt mỏi.

Lúc này, trong đầu âm thanh Tiểu Hoa vang lên

"Leng keng, chúc mừng ký chủ, ba ngôi sao sáng lên."

Tiểu Hoa khẽ meo meo ra tiếng

"Ký chủ thật lợi hại."

Nói xong, Tiểu Hoa cũng không thấy ký chủ lên tiếng.

Tâm tình ký chủ giống như không cao hứng a.

Đối với một thống tử đã xem qua vô số tiểu thuyết ngôn tình, trải qua quá nhiều vị diện thế giới như vậy.

Tiểu Hoa ngay lập tức hiểu rõ bệnh trạng của ký chủ ở đâu.

Tiểu Hoa nói

"Ký chủ, ba ngôi sao sáng lên đại biểu tâm tư của hắn đều đặt trên người của chị a~."

Lông mi Tô Yên rung động.

Rốt cuộc cũng có phản ứng

"Hắn nói hai chúng ta không có bất luận quan hệ gì, cũng không thích ta gần hắn."

Đây là lần đầu Tô Yên đối mặt với vấn đề như vậy.

Chỉ số thông minh cao ngất lúc này cũng không dùng được.

Tiểu Hoa líu lưỡi.

Ký chủ mình thông minh như vậy, vì tình cảm mà rối cả lên, rúc vào sừng trâu* không khác gì người thường a.

*钻牛角尖: TOẢN NGƯU GIÁC TIÊM: để tâm vào chuyện vụn vặt; xoáy vào chỗ có vấn đề; đi vào chỗ bế tắc.

Kỹ năng phân tích logic chính xác đến xọa người từ trước đến nay, hiện giờ cũng không dùng được.

Tiểu Hoa ra chủ ý

"Ký chủ, nếu không Tiểu Hoa giúp ngươi đưa ra chủ ý?"

Tô Yên nghi hoặc

"Ân?"

Vốn dĩ đang nhắm mắt lại thấy Tô Yên mở to mắt.

Trợn mắt nhìn, liền thấy được cô nhích lại gần Phượng Dung,

Cô lên tiếng

"Muốn bao nhiêu tiền?"

Tiếng cô nói có chút khàn khàn, mềm mại mà nói ra.

Phượng Dung câu lấy khóe môi cười, vẻ mặt thỏa mãn hiện lên biểu tình sửng sốt.

Hắn dựa lại đây, lần nữa kéo Tô Yên vào trong ngực.

Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, trong lòng bị một trận hỏa lần nữa trêu chọc.

Hắn hôn mặt cô

"Ân?"

"Anh hầu hạ em cả một đêm, thực thoải mái, muốn bao nhiều tiền, nói cái giá đi."

Nói xong Tô Yên dừng một chút.

Sau đó hỏi Tiểu Hoa

"Ta không có tiền."

"Ký chủ, nuôi nam nhân của mình, đập nồi bán sắt cũng phải nuôi."

Tô Yên thấy có thể có chút mệt, nghe Tiểu Hoa nói thế nhưng cảm thấy rất có đạo lý a.

Phượng Dung sắc mặt cứng đờ, thật lâu mới phản ứng lại.

Hắn duỗi tay, một phen nắm cằm Tô Yên.

Bức cô ngẩng đầu về phía chính mình

"Em lặp lại lần nữa."

Tô Yên cảm thấy chỗ cằm truyền đến đau đớn.

Tô Yên không nói gì.

Phượng Dung nâng môi cười lên tiếng.

Hắn cúi đầu, từng chút từng chút hôn môi cô

"Đêm nay còn dài, không cần nóng nảy."

Tô Yên vừa nghe, chớp chớp mắt, cảm thấy sự tình không tốt.

Trong lòng yên lặng dò hỏi

"Tiểu Hoa?"

"Ân?Ký chủ?"

"Em không phải nói, hắn hoặc là đòi tiền, hoặc là thực tức giận sao?"

Tiểu Hoa ôm một quyển ngôn tình tiểu thuyết "tổng tài bá đạo" ở đằng kia cẩn thận nhìn

"Ân, đúng vậy, bên trong này nam chính nói như vậy với nữ chính, nữ chính thực tức giận rồi chạy a."

Tiểu Hoa nói, Tô Yên cũng không biết có tiếp thu hay không.

Duy nhất biết là, ái muội còn chưa tan, đảo mắt cảnh xuân liền nóng hừng hực.

Có tiền hay không, trước bỏ qua một bên.

Buổi sáng ngày mai dậy không nổi, mới là chuyện cần đề cập hàng đầu.

*****

Edit: Bảo Trang

Beta: Tinh Niệm

Sáng sớm hôm sau, thời điểm Tô Yên tỉnh lại, đã là buổi trưa.

Cô nâng cánh tay chống thân mình ngồi dậy.

Khủy tay đều run lên.

Đói.

Đói đến ngực dán vào lưng rồi.

Tô Yên đứng dậy.

Làn da trơn bóng hiện ra vết xanh tím cùng dấu hôn, còn có bên hông mấy cái dấu tay.

Cô lấy chăn bao lấy thân mình.

Từ trên giường đi xuống.

Nhặt quần áo trên mặt đất xem.

Cũng may không có tổn hại quá lớn.

Mặc lên.

Chuẩn bị tốt xong, sau đó liếc mắt xung quanh căn phòng trống rỗng một cái.

Quay đầu mở cửa đi xuống dưới lầu.

Ngay khi cô đỡ cầu thang đi xuống.

Vừa lúc thấy Phượng Dung ngồi trên sô pha phân phó Hồng Dạ.

Bởi vì Phượng Dung quay lưng về phía Tô Yên, nên vẫn chưa nhìn thấy cô.

Hồng Dạ ngẩng đầu nhìn lên, ho khan một tiếng, đè thấp giọng

"Thiếu gia, Tô Yên tiểu thư ra tới."

Lúc này, Phượng Dung mới nghiêng người, ngẩng đầu.

Bốn mắt nhìn nhau.

Tô Yên chớp chớp mắt.

Bước chân cô dừng lại.

Nghĩ đến việc mình phải đi bộ về nhà mất khoảng ba giờ, liền bắt đầu rối rắm.

Phượng Dung hai mắt không cảm xúc nhìn Tô Yên

"Ăn cơm."

Hồng Dạ gật đầu

"Vâng"

Hắn đi về hướng phòng bếp phân phó.

Tô Yên đỡ cầu thang đi xuống dưới.

Mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn

"Em trước.... ."

Lời còn chưa nói xong, Phượng Dung đã kéo cánh tay cô

"Đi ăn cơm."

Hắn nhăn mày, nhìn đôi môi hồng diễm của Tô Yên.

Ngày thường mồm mép nhưng thật ra rất ngọt.

Nhưng mà nói lời, thật sự làm người ta giận sôi.

Tô Yên bị lôi kéo đi tới bàn ăn.

Nhìn người hầu dọn đồ, mỗi món đều phi thường tinh xảo.

Ngồi trước bàn, Tô Yên cũng không có ăn.

Phượng Dung nhìn về phía cô

"Còn muốn lại ngất xỉu?"

Cô nhỏ giọng nói

"Em ăn xong rồi, cũng không có tiền trả cho anh."

Phượng Dung dừng lại.

Nhìn cô trong chốc lát.

Hắn cũng không biết vì sao, sắc mặt nhìn cô ngày càng khó coi.

Tới cuối cùng, cơ hồ là cắn chặt răng lên tiếng

"Ăn cơm."

Tô Yên vừa nghe, cầm lấy chiếc đũa.

Được ăn.

Đói sao?

Đói.

Từ buổi chiều ngày hôm qua đã đói không chịu được.

Lại trải qua một đêm chiến đấu, sức lực nói chuyện cô còn không có.

Cúi đầu một ngụm một ngụm ăn.

Nếu ăn no, hắn muốn mình đưa tiền, cô cũng không có tiền.

Cô đều đã nói với hắn, đến lúc đó cũng không thể ép cô được.

Nghĩ đến đây, tốc độ ăn của Tô Yên càng lúc càng nhanh.

Đói a.

Xem nàng ăn như vậy, sắc mặt Phượng Dung ở đối diện cũng hòa hoãn không ít.

Hắc múc chén cháo, không có ăn nhiều.

Phần lớn là nhìn Tô Yên ở đối diện.

Nhìn bộ dáng cô ăn ngấu nghiến, Phượng Dung cong cong môi cười.

Con ngươi đen nhánh mang theo nóng rực.

Mười lăm phút sau.

Tô Yên buông chén trong tay xuống.

Cô đã ăn no.

Không biết có phải vì được no bụng hay không.

Tâm tình vốn đang rầu rĩ, như được thư hoãn đôi chút.

Đầu óc cũng không còn rối rắm vì lời nói hôm qua của Phượng Dung.

Cô ngẩng đầu nhìn hắn, vừa vặn chạm mắt cùng ánh mắt nóng rực kia.

Tim Tô Yên nhanh chóng nhảy một chút.

Chớp chớp mắt, lại cúi đầu.

Một lát sau.

Cô hỏi Tiểu Hoa

"Tiểu Hoa?"

"Ân?Ký chủ có gì phân phó?"

"Ba ngôi sao đều sáng?"

"Đúng vậy, ký chủ."

Tô Yên lại lâm vào trầm mặc.

Ba ngôi sao sáng lên, theo lý thuyết là hắn thích mình.

Hơn nữa, cô cũng đều cảm nhận được.

Ngày hôm qua cô thả Tiểu Hồng ra, hắn cho rằng mình bị cắn, liền khẩn trương như vậy.

Nhưng, vì sao hắn lại nói như vậy?

*****

Edit: Bảo Trang

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên lấy chỉ số thông minh của cô ra để kết luận rằng, hắn đế ý cô.

Đáng tiếc, với chỉ số EQ của cô vô pháp lí giải tình huống hiện tại.

"Tiểu Hoa."

"Ân?Ký chủ?"

"Hắn đêm qua nói những lời đó, là vì cái gì?"

"Lời đó?"

"Hắn nói không có quan hệ gì với ta, dường như ta hôn hắn thì hắn thực không thích?"

Tiểu Hoa sửng sốt trong chốc lát

"Không thích ký chủ hôn hắn? Sẽ không a, đêm qua, Tiểu Hoa cho rằng thiếu chút nữa hắn muốn nuốt ký chủ vào trong bụng, trên người ký chủ không có chỗ nào mà hắn chưa chạm qua cả."

Tô Yên vừa nghe đầu tiền là trầm mặc, sau đó chớp mắt.

Cảm thấy.

Có đạo lý.

"Hắn nói không có bất luận quan hệ gì với ta."

"Ân, có thể là do ký chủ đưa thư tình cho nam nhân khác hay không?

Nam chủ đại nhân ghen tị, lại ngượng ngùng thừa nhận mình quá để ý?"

Không thể không nói, từ trước đến nay thống tử chỉ có tác dụng trông nhà-Tiểu Hoa, rốt cuộc ở thời khắc mấu chốt phát huy được công năng của một cái hệ thống nên làm.

Tiểu Hoa lại nói

"Ký chủ, nếu nam chủ đại nhân đưa thư tình còn tặng lễ vật cho người khác, ký chủ sẽ tức giận sao?"

Tô Yên nghĩ nghĩ, sau đó, miệng dần dần mím lại.

Cô không có trả lời Tiểu Hoa.

Nhưng Tiểu Hoa ước chừng đã đoán được.

Tiểu Hoa cảm khái.

Xem ra nói nhiều như vậy thực hữu dụng.

Ký chủ không hiểu chuyện tình cảm.

Ký chủ không biết thích là gì.

Nhưng ai có thể biết được ký chủ có được tình yêu hay không đâu?

Ghen, là bước đầu tiên tiến đến tình yêu.

Huống hồ, đối với với chuyện ký chủ không thèm để ý, căn bản đều không lọt vào mắt cô.

Càng không phải kiểu người vì người khác nói một hai câu liền đè nén trong lòng.

Nhưng nam chủ đại chủ nói mỗi một câu, cô đều sẽ để tâm.

Còn sẽ có phản ứng, sẽ tức giận.

Đây là khác biệt.

Chờ đến khi Tô Yên hiểu được.

Cô cầm lấy cái ly bên cạnh, uống hai ngụm.

Lên tiếng

"Em đưa người khác lễ vật, là do người khác nhờ. Em với hắn không có quan hệ gì cả."

Lại một lần nữa, Tô Yên giải thích chuyện ngày hôm qua.

Phượng Dung nhìn hai mắt cô.

Dựa vào ghế, cười khẽ

"Như thế nào? Là cảm thấy chân trước cùng người khác đưa thư tình, sau lưng lên giường cùng tôi liền cảm thấy quá tùy tiện, tính toán tìm lý do, cho có lệ?"

Tô Yên nhìn hắn

"Em cùng hắn không có bất luận quan hệ gì."

"À?"

Hắn câu môi cười, nhin dáng vẻ căn bản là không tin lời cô nói.

Tô Yên đang muốn tiếp tục nói.

Trong phòng bếp có một cô gái đi ra

"Thiếu gia"

Cô gái cười dịu dàng, tóc buộc cao, mặc một đồng phục màu đen.

Bên hông buộc một tạp đề, trong tay bưng một bát canh gà sau đó đặt lên bàn.

Từ trong ra ngoài, mỗi chỗ đều lộ ra tinh xảo.

Cô ta cúi người, chỗ ngực trắng nõn liền lộ ra tới.

Sóng gió mãnh liệt.

Cô gái duỗi tay mở nắp canh gà ra.

Một đôi mắt nhu tình, nhìn Phượng Dung

"Thiếu gia, ngài thử một chén?"

Tô Yên ngước nhìn cô gái đó.

Cô đứng dậy.

Vòng qua cô gái, đi đến trước mặt Phượng Dung.

Thực nghiêm túc nhìn hắn

"Anh có thích em hôn anh hay không?"

Phượng Dung nâng mày.

Nhìn thần sắc thực nghiêm túc của cô, thế nên chưa có mở miệng nói lời châm chọc.

Bởi vì Phượng Dung trầm mặc không nói, cô duỗi tay ôm cổ hắn

"Em chỉ thích một người, anh có tin em hay không?"

Nói xong, cô hôn lên môi Phượng Dung.

Cô gái kia bưng chén canh đi vào, bộng kajch cạch một tiếng, cái thìa dừng trong nồi.

Trên mặt tươi cười thiếu chút nữa không duy trì được.

*****

Edit: Bảo trang

Beta: Tinh Niệm

Phượng Dung đầu tiên là sửng sốt.

Sau khi nghe Tô Yên nghiêm túc nói, còn có nụ hôn bất thình lình này.

Tầm mắt hắn ngày càng nóng rực, trực tiếp giam cầm Tô Yên ở trong ngực.

Động tác mang nhiều sức lực, còn có tư thế chiếm hữu, đuôi lông mày lộ ra bộ dáng tâm tình không tồi.

Chờ nụ hôn này kết thúc.

Tô Yên cúi đầu nhìn hắn, nhịn không được hỏi

"Thích sao?"

Cô cắn cắn môi.

Phượng Dung trực tiếp ôm lấy người.

Con ngươi đen nhánh nhìn cô, yết hầu lăn lộn

"Chủ động như vậy?"

Lúc nói, ánh mắt hắn liếc về phía cô gái đang sửng sốt đứng bên cạnh.

Lại quay đầu nhìn về phía Tô Yên đang nhìn hắn không chớp mắt.

Giống như hiểu ra cái gì.

Hắn gợi môi mỏng, lúc này ý cười càng đậm.

Từ trên chỗ ngồi đứng dậy.

Ôm cô bước hai bước, dựa vào bên cạnh tường.

Yết hầu lăn lộn, âm thanh chậm rãi

"Em vừa mới, hỏi anh cái gì?"

Cúi đầu nhìn đôi mắt tròn xoe của Tô Yên.

Cô liên tiếng

"Em...... ưm."

Vừa mới nói ra một chữ, Phượng Dung liền đè nặng hôn lên.

Ấn cô vào tường.

Ánh nắng mặt trời chiếu vào.

Phượng Dung ôm Tô Yên kín mít, hôn môi không chút nào che dấu được ái muội.

Nhìn vào chỉ thấy đỏ mặt.

Nguyên bản, hắn là muốn nghe cô nói hai câu.

Không nghĩ tới, nhìn bộ dáng ngoan ngoãn kia của cô.

Lập tức không nhịn được.

Hôi lâu, chờ nụ hôn này kết thúc.

Hô hấp nóng rực của Phượng Dung cùng với âm thanh khàn khàn vang lên bên tai Tô Yên

"Thích."

Tô Yên mênh mang

"Ân? Cái gì?"

"Thích em hôn."

Tô Yên nghe, rầu rĩ trong ngực nháy mắt tiêu tán sạch sẽ.

Tiểu Hoa

"Oa trời ạ, ký chủ thật là lợi hại ~~"

Những cái tiểu thuyết, cái gì mà tổng tài bá đạo yêu tôi, hết thảy đều không lợi hại bằng ký chủ.

Nhìn một cái, hôn hai cái, dùng hai câu nói.

Liền thành công bắt lấy.

Thật là lợi hại!!

Tiểu Hoa lại một lần nữa cảm thấy, trên thế giới lợi hại nhất vẫn là ký chủ nhà nó.

Lúc sau, Tô Yên liền ở lại chỗ này.

Hiểu lầm được hóa giải, sự tình đã giải quyết.

Nháy mắt xuân về hoa nở, Tiểu Hoa thân là một thống tử, đều cảm thấy thế giới này thật là tốt đẹp a.

Cho đến một lần, thời điểm Tô Yên uống nước, Tiểu Hoa hỏi

"Ký chủ."

"Ân?"

"Vị Chủ Thần Mộng Yểm kia không phải nói muốn đánh nhau với ký chủ sao?"

"Ân"

"Hắn sao lại không có xuất hiện?"

Bị Tiểu Hoa nhắc tới, Tô Yên mới nhớ ra.

Cô nói địa chỉ cho Mộng Yểm là chung cư cô thuê lúc trước.

Nếu hắn muốn đi tìm mình, hẳn là sẽ đến chung cư đó.

Cũng đã qua nhiều ngày rồi, hẳn là đã tới.

Nghĩ như vậy.

Tô Yên không có lập tức trở về.

Ngược lại nói

"Tiểu Hoa"

"Ân?Ký chủ?"

"Thuốc giải mà thân thể ta bị tiêm vào tìm ở đâu?"

"Xin chờ trong chốc lát. Tiểu Hoa giúp ngài tìm một chút."

Lúc đang nói chuyện, Phượng Dung đã đi tới bên cạnh.

Trong tay nắm một viên thuốc con nhộng.

Đưa tới bên miệng Tô Yên.

Tô Yên theo bản năng há mồm.

Sau đó, một ly nước kề bên môi.

Cô uống lên.

Chờ khi nuốt xuống viên thuốc kia.

Tô Yên ngẩng đầu nhìn Phượng Dung, ngẩn người

"Cái gì vậy?"

Phượng Dung nhìn bộ dáng cô ngơ ngác, nhịn không đợc cúi đầu hôn lên môi cô.

Đảo mắt liền đè Tô Yên ở trên sô pha.

Mơ hồ nghe hắn lên tiếng

"Xuân, dược."

Hắn dừng hôn môi, sau đó nhìn về phía cô.

"Dược này chỉ có em chủ động ngủ với anh, mới được giải."

Tô Yên

"...."

Tiểu Hoa nói

"Leng keng, chúc mừng ký chủ giải được mê dược trong cơ thể."

*****

Edit: Bảo trang

Beta: Tinh Niệm

Thứ mình vừa mới ăn kia, chính là giải dược?

Tô Yên nhìn hắn

"Vậy mà còn lừa ngủ."

Phượng Dung cười

"Ân, không có cách nào, đành phải ra hạ sách này."

Một bộ dáng đáng tiếc.

Tô Yên nhìn Phượng Dung câu môi cười.

Cô có chút hoảng hốt.

Luôn cảm thấy, hắn ngủ một giấc, liền không giống trước kia.

Cô lẩm bẩm lên tiếng

"Đại Ngư?"

Sắc mặt Phượng Dung không có biến hoá gì, nghi hoặc hỏi

"Cái gì?"

Tô Yên lắc đầu, nói sang chuyện khác

"Em phải về chung cư một chuyến."

"Anh đi cùng em."

"Em có thể đi một mình."

"Luyến tiếc không muốn tách em ra."

Hắn ghé đầu vào bả vai Tô Yên.

Không kiêng nể gì bá chiếm lấy cô.

Hơn phân nửa thân mình đều đè ở trên người cô

Tô Yên

"Em đi một lát liền trở về."

Cô nói.

Rốt cuộc Phượng Dung lên tiếng

"Hồng Dạ đưa em đi."

Lúc này Tô Yên không có cự tuyệt, gật đầu

"Được"

Đồng ý xong, Tô Yên đi ra ngoài.

Chờ đến khi thân ảnh Tô Yên hoàn toàn biến mất.

Người ngồi trên sô pha, mặt mày buông xuống.

Hồi lâu sâu, âm thanh sâu kín

"Tiểu Quai."

Hắn nhắm mắt lại, ngậm ý cười lắc đầu.

Không nghĩ tới hắn vừa mới đi tới, đã thiếu chút nữa bị nhận ra.

Cô là ngày càng hiểu biết hắn, ngày càng để ý hắn?

Nghĩ như vậy, đồng chí "Phượng Dung" tâm tình thực tốt.

A, không nên kêu Phượng Dung,

Hẳn là kêu Quân Vực.

Nhưng mà lúc này đây có chút khác với dĩ vãng.

Bất quá, chuyện đó có quan hệ gì với hắn đâu?

Hắn chỉ là muốn cùng Tiểu Quai ở bên nhau.

Lúc đang nghĩ ngợi, liền thấy không khí xuất hiện vặn vẹo.

Tiếp theo, một người đi ra.

Người nọ ăn mặc tây trang màu đen, đầu tóc không chút cẩu thả.

Đứng trước mặt Quân Vực hành lễ

"Đường nhất gặp qua thiếu chủ."

Quân Vực nhìn thoáng qua Đường Nhất, cười rộ lên

"Đường thúc thúc khách khí."

Đường Nhất lắc đầu

"Thiếu chủ, không dám."

Quân Vực lên tiếng

"Đường thúc thúc tới chỗ này có việc?"

Nói thật, Đường Nhất nghe Quân Vực gọi một tiếng Đường thúc thúc, trong lòng cũng có điểm rét run.

Mỗi lần Quân Vực kêu hắn như vậy, đều là lúc kêu hắn gánh tội thay.

Cùng thiếu chủ nhà mình đấu trí cũng mấy vạn năm.

Hiện tại ngẫm lại, ai, chuyện cũ nghĩ lại mà hoảng.

Đương nhiên, trên mặt Đường Nhất không biểu hiện ra cái gì.

Hắn cười ôn hòa, lên tiếng

"Thiếu chủ hồi lâu cũng chưa thấy tôn chủ cùng tôn chủ phu nhân, có từng nhớ chăng?"

Quân Vực âm thanh hòa hoãn

"Chưa từng."

Đường Nhất nghẹn.

Vị quản gia phóng hỏa giết người đều là bộ dáng ôn hòa kia.

Hiện giờ, đối mặt với thiếu chủ nhà mình, rốt cuộc cũng gặp nan giải.

Đường Nhất bất đắc dĩ nói

"Thiếu chủ, tôn chủ phu nhân tới thế giới này tìm ngài?"

"Sau đó?"

"Ý tứ Tôn chủ là thuộc hạ phải bảo vệ phu nhân an toàn trở về."

"Tiếp tục."

"Tôn chủ phu nhân không chịu trở về, thuộc hạ cũng không có cách nào, liền nghĩ... thiếu chủ, nếu không ngài khuyên nhủ phu nhân?"

Quân Vực nâng mí mắt lên nhìn Đường Nhất, câu môi cười nhạt

"Đường thúc thúc ngài khách khí rồi, mẫu thân ta khó có dịp ra ngoài, tức nhiên là phải chơi vui vẻ. Làm sao lại khuyên người trở về được?"

Đường Nhất

".... ."

Ta tới tìm ngài là để ngài cà khịa??!

Quân Vực tiếp tục ung dung nói

"Phụ thân sao lại không tự mình tới?"

Đường Nhất trầm ngâm một cái chớp mắt

"Tôn chủ nếu xuất hiện ở thế giới này sẽ làm thay đổi trật tự. Tôn chủ cùng tôn chủ phu nhân đã có ước định."

Quân Vực gật đầu, cong môi cười

"Cũng đúng, phụ thân tới, thế giới này chỗ nào có người xấu. Đều phải đồng tâm hiệp lực đối phó hắn."


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-346)