Vay nóng Tinvay

Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 155

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 155
Nam chủ đại nhân quá xấu rồi (9)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Siêu sale Shopee


Edit: Bảo Trang

Beta: Tinh Niệm

Đường Nhất lại bị cà khịa, lâm vào trầm mặc.

Quân Vực ngồi ở đó, có vẻ không để ý

"Đường thúc thúc còn chuyện gì nữa không? Nếu như không có, vậy ta không tiễn, cửa ở bên kia."

Đường Nhất ho khan một tiếng, bước chân không động.

Ôn hòa nói

"Thiếu chủ, tôn chủ nói, nếu ngài có thể làm tôn phu nhân về nhà, tôn chủ có biện pháp để ngài cùng Tô Yên cô nương kiếp sau có thể vẫn luôn ở bên nhau."

Quân Vực không có phản ứng.

Đường Nhất bổ sung

"Không phải phân thân của ngài mà là ngài."

Lời nói vừa dứt, mí mắt Quân Vực nâng lên, nhìn về phía Đường Nhất.

Không khí trong phòng yên tĩnh hồi lâu.

Liền nghe tiếng Quân Vực

"Thành giao."

Đường Nhất ôn hòa cười gật đầu

"Như thế, thuộc hạ liền cáo từ."

Nói xong, không khí vặn vẹo một cái chớp mắt.

Sau đó, thân ảnh Đường Nhất đảo mắt liền biến mất.

Tại biệt thự nhỏ bên này, vừa đàm phán xong một kế hoạch "đen tối".

Mà ở trước cửa chung cư chỗ Tô Yên.

Hồng Dạ đưa Tô Yên đến cổng tiểu khu liền rời đi.

Từ cổng đi đến chung cư mất khoảng ba bốn phút.

Cô đi một đường.

Cho đến lúc sắp tới chung cư, nhìn thấy trước cửa có một nam tử thân hình cao lớn.

Ăn mặc tây trang màu đen, ngũ quan thâm thúy, khuôn mặt lãnh ngạnh.

Trước trán có một sợi tóc rũ xuống.

Tạo cho người ta ấn tượng đầu tiên là một người đàn ông đẹp trai phong độ.

Nam tử vẫn đứng ở chỗ đó, không nhúc nhích.

Tô Yên liếc nhìn xung quanh.

Không tìm thấy người mà mình muốn gặp.

Vừa xoay đầu, liền thấy người đàn ông này nhìn chằm chằm Tô Yên, hai người hai mắt nhìn nhau.

Nhìn kỹ mới có thể phát hiện, đôi mắt người này là kim sắc.

Khi thấy Tô Yên, cuối cùng hắn cũng có phản ứng.

Hắn đứng chỗ đó, âm thanh rất có từ tính.

Đáng tiếc, lúc này nghe lên ngữ điệu có điểm rầu rĩ

"Ta đợi ngươi ba ngày, Tô Yên đại nhân."

Chờ hắn mở miệng nói chuyện, Tô Yên chớp chớp mắt, trầm mặc trong chốc lát

"Mộng Yểm."

Tô Yên nhìn hắn hơn nửa ngày

"Ta nhớ rõ, trước đây cậu ở trong hình dạng hài tử."

Dù gì thì IQ cũng là tám tuổi rưỡi.

Tô Yên đã tìm bóng trẻ con quanh đây rất lâu, nhưng không thấy ai.

Lúc này mới phát hiện, giao diện thay đổi.

Thiếu chút nữa không nhận ra.

Mộng Yểm gật đầu

"Tang Lạc nói, như vậy càng tốt, sẽ không bị lừa."

Tô yên nghe, lại nhìn thoáng qua Mộng Yểm.

Dáng người này, kích thước này, quả thật không dễ bị lừa.

Đứng ở đây thực sự khiến người khác sợ hãi.

Tiểu Hoa cũng yên lặng lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai vị chủ thần.

Ai có thể ngờ rằng một ngày nó có thể nhìn thấy nhiều vị thần chủ đến vậy.

Vừa rồi, Mộng Yểm Chủ Thần nói Tang Lạc, chính là vị chủ thần Cửu Vĩ Hồng Hồ kia đi.

Mộng Yểm nhìn Tô yên

"Hiện tại muốn đấu võ sao?"

Tô Yên gật đầu

"Được."

Hai người đều không phải người nói nhiều.

Nói xong, liền chuẩn bị sẵn sang nhất quyết thắng bại.

Nhưng mà ngay lúc này.

Một chiếc xe thể thao màu đó, oanh một tiếng chạy đến.

Mộng Yểm vẫn luôn ẩn nấp, không thích cùng người khác nói chuyện, cũng không thích thấy người lạ.

Vừa nghe có người xuất hiện, cơ hồ là thân thể phản xạ có điều kiện.

Đảo mắt liền nhanh chóng chạy vào hành lang chung cư.

Tô Yên nhìn thân ảnh kia biến mất, trên mặt không có biến hóa gì.

Mà Tiểu Hoa lại sững người khi thấy bộ dáng đó.

Chủ Thần hung tàn trong truyền thuyết đâu?

Như thế nào, lại bị một chiếc xe dọa chạy rồi?

Khi chiếc xe thể thao màu đỏ ngừng ở trước mặt Tô Yên.

Cô gái trong xe vươn tay, hướng về phía Tô Yên vẫy vẫy.

"Chào Tiểu Tô Yên."

Cô ấy trang điểm đậm, mặc áo hai dây màu bạc và một chiếc váy ngắn màu đen.

*****

Edit: Bảo Trang

Beta: Tinh Niệm

Ngồi trên chiếc xe thể thao màu đỏ này thật bắt mắt.

Tô Yên liếc nhìn cô gái, nhanh chóng nhận ra người đó

"Tuyên Vân Chi."

Tuyển Vân Chi trực tiếp duỗi tay mở cửa ghế phụ.

"Lên xe, tôi đưa cô đi chơi."

Giọng điệu cô ấy rất quen thuộc, như thể hai người đã quen nhau nhiều năm.

Có trời mới biết, họ chỉ gặp nhau hai lần.

Cộng với lần này, là lần thứ ba.

Tuyên Vân Chi nhai kẹo cao su trong miệng

"Lần trước cô nói với tôi cái quán bar kia tên là...."

Tuyên Vân Chi dừng một chút.

Tô Yên lên tiếng

"Quán bar Dạ Sắc."

Tuyên Vân Chi gật đầu

"Đúng vậy, đúng đúng, chúng ta đi chỗ đó chơi."

Nói xong, giây tiếp theo, xe trực tiếp oanh đi ra ngoài.

Tô Yên nhìn xe cách cửa chung cư ngày càng xa.

Yên lặng quay đầu lại xem.

Tiểu Hoa lên tiếng

"Ký chủ, chị ném Mộng Yểm Chủ Thần ở đằng kia, không sợ nó bị bọn buôn người bắt cóc sao?"

Kỹ năng phải nói là rất tốt, nhưng chỉ số IQ này hơi thấp.

Tiểu Hoa thực lo lắng.

Tô Yên nhìn lại, trả lời

"Bộ dáng như vậy không ai dám bắt cóc."

"Còn ăn?"

"Thần chính là không chết đói."

Tiểu Hoa vừa nghe, không chết được.

Thực dễ nuôi a.

Tô Yên nghiêng đầu nhìn Tuyên Vân Chi

"Sao đột nhiên lại đến quán bar?"

Tuyên Vân Chi cắn kẹo cao su,

"Lần trước nhìn thấy cô, tôi chỉ muốn đưa cô đi chơi. Không phải cô bỏ đi cùng với... người khác. Tôi chỉ có thể ở lại một mình."

Tuyên Vân Chi nói xong, thần bí nhìn Tô Yên

"Người đàn ông đêm đó là bạn trai của cô?"

Tô Yên gật đầu

"Đúng."

Tuyên Vân Chi vừa nghe, trong mắt tựa hồ có chút đáng tiếc.

Lên tiếng nói

"Trên đời này có rất nhiều nam nhân tốt, không cần nhất quyết phải treo đầu lên trên một thân cây a."

Tô Yên nghiêng đầu

"Ân?Cái gì?"

Tuyển Vân Chi cười

"Tôi cảm thấy cô rất xứng với con trai tôi. Đáng tiếc, tôi tìm hắn đã lâu vẫn chưa tìm được."

"Cô có con trai?"

"Đúng vậy, con trai tôi chắc năm nay... tuổi cũng lớn rồi."

Thời gian qua lâu như vậy, cô đã quên mất mình bao nhiêu tuổi rồi.

"Bỏ nhà đi?"

"Không phải đâu. Nó phạm sai lầm nhỏ, bị thương một chút. Vốn dĩ cần phải dưỡng thương cho tốt, ai ngờ nó lại chạy ra, thật lâu không gặp nhau rồi.".

Tô Yên nhìn Tuyển Vân Chi

Cô gái thực trẻ tuổi.

Không giống người đã từng sinh con một chút nào.

Chiếc xe phóng nhanh đi.

Khi họ cửa quán bar, bầu trời đã hoàn toàn tối.

Hai người bước vào.

Sau khi tìm được vị trí, hai người ngồi xuống.

Chung quanh đủ loại ánh mắt đều nhìn lại đây.

Đố kỵ, ghen ghét, soi mói, hằn học, ...

Tuyên Vân Chi trang điểm đậm chính là để ứng phó với cảnh tượng này.

Cô ấy rât tinh xảo, đi vào nơi này bỗng chốc trở thành đối tượng được mọi người vây quanh.

Về phân Tô Yên, tuy rằng ăn mặc bình thường.

Chính là cô lớn lên đẹp, lại thực ngoan ngoãn.

Cũng thu hút rất nhiều ánh mắt.

Tuyển Vân Chi lên tiếng

"Có muốn chơi gì sao? Khiêu vũ, uống rượu?"

Tô Yên lắc đầu, nhìn qua đám người, lại nhìn người pha rượu.

Cô không uống được.

Chỉ là cảm thấy người pha chế rượu kia, lắc lắc, xoay xoay sau đó đổ ra đã chất lỏng đủ mọi màu sắc, rất thú vị.

Tuyên Vân Chi trong nháy mắt nhìn ra ý tứ của Tô Yên.

Lôi kéo cô đi tới quầy bar.

Giải thích hai ba câu cho người pha chế.

Sau đó, Tô Yên học cách pha chế với bartender.

Ở phía bên kia, Quân Vực nhận được cuộc gọi từ Hồng Dạ, nói rằng Tô Yên đã đi đến quán bar.

Đi theo một người phụ nữ ngồi xe thể thao màu đỏ trang điểm đậm đến hộp đêm.

Khi Quân Vực nghe thấy mô tả về người phụ nữ kia.

Hắn cau mày cười.

*****

Edit: Bảo Trang

Beta: Tinh Niệm

Quán bar Dạ Sắc vào lúc hai giờ.

Bầu trời bên ngoài chìm trong bóng tối.

Người đi bộ trên đường đang hối hả về nhà.

Chỉ có trong quán bar này.

Đèn ne-on tỏa sáng.

Những bản nhạc rock kịch bạo vang lên khắp quán.

Cả trai lẫn gái ăn mặc đủ loại quần áo màu mè ở sân nhảy làm càn lắc lư, kêu gọi.

Nơi này là Bất Dạ Thành.

Nơi này, là thiên đường.

Tô Yên tập pha chế cùng bartender trên quầy bar.

Cô uống thuốc giải, nên cơ thể đã hồi phục.

Tô Yên nhìn thấy động tác nào, cơ thể cũng có thể nhanh chóng làm theo.

Tô Yên học thực mau.

Bartender cũng rât cao hứng.

Vì cái gì?

Bởi vì từ khi cô bé này tới, khách hàng ngồi chung quanh cũng tăng hơn so với ngày thường không ít.

Hơn nữa tiền boa cũng cực kỳ nhiều.

Tô Yên thuần thục lắc bình pha chế trong tay, nửa ngày sau, mở ra cái nắp.

Đổ chất lỏng đỏ tươi vào cái ly.

Sau đó đẩy cho khách nhân đối diện.

"Bloody Mary đã xong."

Đối diện là vị khách nhân mập mạp, một đôi mắt toàn là nhìn chằm chằm mặt Tô Yên, làm càn đánh giá.

Sớm đã quên mình gọi là loại rượu gì.

Kết quả là, bưng lên uống.

Mới vừa uống một ngụm, đã bị độ cồn làm sặc đến phun ra.

"Khụ khụ khụ khụ khụ"

Rượu rơi bắn hết lên người.

Bên cạnh truyền đến thanh âm cười nhạo.

Đại khái là đang nói hắn giả vờ giả vịt, ném hết mặt mũi.

Nam nhân kia sắc mặt đỏ bừng.

Không biết là bị người cười nhạo, hay là bởi vì uống rượu.

Tô Yên tất nhiên là mặc kệ.

Dựa theo chỉ đạo của người pha chế rượu bên cạnh, tiếp tục pha chế.

Tên đàn ông mập mạp kia, mắt nhìn Tô Yên, có chút thẹn quá thành giận.

"Này! Cô pha chế kiểu gì vậy?!"

Bởi vì mất mặt mũi, hiện tại liền tính toán giận chó đánh mèo.

Tô Yên ngẩng đầu nhìn hắn một cái, không nói gì.

Chỉ tiếp tục đùa nghịch đồ uống trong tay.

Tên kia vừa thấy, một người phục vụ nho nhỏ hiện tại cũng dám không cho hắn mặt mũi.

Thanh âm cao chút

"Này! Tôi nói chuyện cùng cô đấy!"

Nói xong liền duỗi tay muốn hất đồ trong tay Tô Yên đi.

Tô Yên giơ tay, nhẹ nhàng liền nắm lấy cổ tay của hắn.

Giây tiếp theo, lạch cạch.

Cốc pha chế rượu nháy mắt liền nện ở trên khớp xương ngón tay tên kia.

"A a a a a!!!!"

Tiếng hô thảm thiết đau đớn truyền đến.

Người bên cạnh vốn dĩ đều buông cái ly, tính toán làm anh hùng cứu mỹ nhân một hồi.

Kết quả, thấy được mỹ nữ tay không vật lộn.

Vốn dĩ một đám người dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Tô Yên, nháy mắt liền thu liễm lại.

Yên lặng ngồi trở lại vị trí của mình.

Uống rượu, dời tầm mắt đi.

Mỹ nữ mỹ là mỹ.

Nhưng nếu muốn đùa giỡn, cũng phải nhìn xem có mệnh để đùa giỡn hay không.

Tên đàn ông bị Tô Yên đập kia, ôm lấy tay mình.

Buông lời tàn nhẫn

"Cô chờ đấy cho tôi!"

Nói xong, xoay người liền chật vật chạy đi.

Tô Yên vẫn điềm nhiên pha chế rượu như cũ.

Lúc này, liền thấy, một nam tử mặc tây trang màu đen, bộ dáng thực có tính áp bách, đi tới đối diện Tô Yên.

Nhìn kỹ, nam tử kia có đôi mắt là kim sắc.

Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Tô Yên.

"Chị không tuân thủ lời hứa."

Nam tử thanh âm rầu rĩ, đang chỉ trích cô.

Tô Yên vừa nhấc đầu, liền thấy được người này.

Mộng Yểm.

Cô chớp chớp mắt

"Tới đây bằng cách nào?"

"Đi theo kia xe, chạy tới."

"À"

Cô lên tiếng.

"Muốn uống rượu sao?"

"Ta không thể uống rượu, vừa uống rượu liền hiện ra nguyên hình."

"Ân, vậy pha chế cho cậu một ly nước trái cây có độ cồn thấp."

Nước trái cây có độ cồn thấp.

Vừa nghe đến ba chữ này.

Phi thường không có kiến thức- Mộng Yểm, trầm mặc.

Sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống ghế bên cạnh quầy bar.

Lẳng lặng chờ cô pha chế.

*****

Edit: Bảo Trang

Beta: Tinh Niệm

Năm phút sau.

Tô Yên rót ra một ly đồ uống màu đỏ cam.

Thoạt ngửi có mùi hơi giống trà đá.

Cô cắm một lát chanh lên đó.

Nói

"Trà đá Hiroshima*, uống thử đi."

*

<img data-original-width="1698" data-original-height="1131" src="static. 8cache/chapter-image/19012/5c194fcee6c3f6f26638366524687634.jpg">

Cô đẩy đồ uống trên tay mình đưa qua.

Mộng Yểm nhéo ống hút, dẩu miệng uống một ngụm.

Thật không thể tưởng tượng, một mỹ nam phong cách lạnh lùng bá đạo lại dẩu miệng hút đồ uống như vậy.

Uống vài ngụm.

Nam tử gật đầu

"Ngon"

Tô Yên chớp chớp mắt, cảm xúc trên mặc không có thay đổi gì

"Lại đây uống đi."

"Được"

Lần đầu đến thế giới này, Mộng Yểm Chủ Thần cái gì cũng không hiểu, đã bị lừa tới quán bar.

Ngồi xuống, nhấm nháp từng ngụm.

Lúc này, Tiểu Hoa lên tiếng

" Ký chủ, em nhớ rằng Trà đá Hiroshima là một loại cocktail nồng độ rất cao. Nó không kém gì Bloody Mary."

Tô Yên gật đầu

"Ta biết."

"Vậy tại sao chị còn cho Mộng Yểm Chủ Thần uống cái này?"

"Hắn nói sẽ hiện ra nguyên hình."

"Đúng vậy."

"Muốn nhìn một chút nguyên hình của hắn rốt cuộc là như thế nào."

Tiểu Hoa

".... Ký chủ học hư."

Sau đó, Tiểu Hoa nghi hoặc

"Ký chủ, em xem Mộng Yểm Chủ Thần giống như không biết nó có nồng độ cao a?"

"Ân."

"Vì cái gì?"

"Hắn chưa từng uống rượu."

Còn chưa uống rượu, hắn làm sao biết rượu nồng độ cao, nồng độ thấp ra sao.

Tô Yên cười vui vẻ.

Gương mặt nhiễm một tầng hồng nhạt.

Tiểu Hoa yên lặng liếc mắt một cái xem xét ký chủ.

Trầm mặc một hồi lâu

"Ký chủ, chị pha đồ ​​uống ở đây đã lâu, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc như vậy, có chút say sao?"

Tiểu Hoa có trí nhớ sâu sắc, tửu lượng ký chủ nhà mình chính là rất kém cỏi.

Một ly liền say.

Tô Yên tiếp tục đùa nghịch đồ uống, lắc đầu

"Không có."

Giọng nói của cô vẫn như trước, không hề thay đổi.

Tiểu Hoa nghe, thở phào nhẹ nhõm.

Đúng vậy, hẳn sẽ không say.

Lúc này, một người liền ngồi xuống quầy bar đối diện Tô Yên.

Người nào đó âm thanh chứa ý cười

"Bartender, cũng pha cho tôi một ly đi."

Tô Yên vừa nhấc đầu, liền đối mặt với đôi mắt đen nhánh của Quân Vực.

Cô đầu tiên là sửng sốt, liền vươn tay quơ quơ.

Xác nhận là hắn

"Sao anh lại tới đây?"

Đôi mắt Quân Vực quét về phía bên cạnh, nhiều tên đàn ông còn không ngừng nhìn sang đây.

Con ngươi hắn âm trầm chút, môi mỏng câu lên cười nhạt, vẫn y như lúc trước

"Sợ em bị bắt đi."

Tô Yên nghiêm túc

"Ai mang em đi, em sẽ đánh người đó."

Nói xong, cô lộn ngược một ly pha lê lên trên bàn.

Giây tiếp theo.

Bang!

Một chưởng chụp xuống.

Ly pha lê vỡ thành nhiều mảnh.

Tất cả những ánh mắt đổ dồn vào cô đều sửng sốt.

Sau đó, 90% nam nhân, làm bộ lơ đãng uống rượu, dời tầm mắt đi nơi khác.

Trong mắt Quân Vực hiện lên ý cười, cầm lấy tay cô, nhìn tay cô không bị thương.

Hắn lên tiếng

"Đi cùng với ai?"

"Tuyên Vân Chi."

" Ở đâu?"

Quân Vực hỏi.

Tô Yên cũng tìm một vòng.

Thực mau, truyền đến một trận vỗ tay, còn có tiếng huýt sáo cùng tiếng thét chói tai.

Tầm mắt hai người dời qua.

Liền nhìn thấy trên bục cao.

Một người phụ nữ tóc gợn sóng, môi đỏ mọng, ngoại hình tinh tế, trang điểm quyến rũ.

Váy ngắn đung đưa.

Giày cao gót màu đỏ bước lên sân khấu, trong tay kéo một cái ghế dựa.

Cùng với một ca khúc nhẹ nhàng.

Người đó đứng trên bục cao lại thực hiện một vũ điệu nóng bỏng.

Những người ở khán đài đều đồng thời kinh ngạc.

Tiếng hò reo ngày càng lớn.

Tô Yên vươn ngón tay chỉ trên bục cao

"Ở kia."

*****

Edit: Bảo Trang

Beta: Tinh Niệm

Quân Vực nhìn người phụ nữ đang nhảy nhiệt tình trên sân khấu.

Hắn bưng cốc nước, uống một ngụm.

Lúc này, Đường Nhất đi tới.

Còn chưa mở miệng, Quân Vực liền gật đầu

"Người ở đằng kia."

Khi Đường Nhất nhận ra nơi mà Quân Vực đang ám chỉ.

Thân thể hắn cứng đờ.

Sau đó lặng lẽ lùi về phía sau, nhìn người đàn ông nào đó đang đứng trước một cây cột.

Người đàn ông mặc quần áo giản dị, quần tây và áo len dài màu đen.

Đầu tóc tùy ý, khuôn mặt vô cùng điển trai, đôi mắt hẹp dài đang nheo lại, rõ ràng là một người tự phụ.

Hiện giờ, xung quanh lại tản ra lệ khí khủng bố.

Ban đầu, khi nhìn thấy người đàn ông này, một vài người phụ nữ khắc chế không được đều muốn đến gần trò chuyện với hắn.

Nhưng ngay khi khi bắt gặp ánh mắt của người đàn ông.

Chỉ cảm thấy lòng chợt lạnh, cả người đều rét run.

Đám người đang muốn vây lại, trong chốc lát lùi ra sau vài bước, hình thành một khoảng trống chân không.

Đường Nhất đi đến trước mặt nam tử, nói

"Tôn chủ, thuộc hạ liền nói cho phu nhân ngài tới tìm cô ấy."

Khi Đường Nhất vừa dứt lời, nháy mắt thân ảnh nam tử biến mất tại chỗ.

Khiến những người xung quanh kinh hãi.

Chưa kịp phản ứng.

Người đàn ông lại xuất hiện trên sân khấu trong nháy mắt.

Tuyên Vân Chi vốn dĩ đang ngồi chơi đùa, đột nhiên bị kéo cánh tay.

Cô có chút không kiên nhẫn, cho rằng lại có ai đến quấy rầy.

Nhưng khi cảm thấy một cổ hơi thở không thể quen thuộc hơn, cô ngẩn người.

Còn chưa ngẩng đầu, liền nghe giọng nói u ám của người nào đó

"Chi Nhi nhảy thật đẹp a."

Tuyên Vân Chi ngốc, trong lòng đột nhiên chợt lạnh.

Không nói hai lời, thoát khỏi sự kiểm chế, nhanh chân liền muốn chạy.

Suy nghĩ duy nhất là chạy đi.

Lúc này nếu như bị bắt được, coi như xong đời.

Dù có biện giải thế nào cũng không thoát tội.

Nhưng chạy ra khỏi quán bar thì khác.

Đánh chết cô cũng không thừa nhận mình từng vào quán bar, không có chứng cứ, liền không thể nói cái gì.

Ý tưởng khá tốt.

Đáng tiếc.

Không thể chạy.

Bụp.

Đầu Tuyển Vân Chi va vào ngực nam nhân.

Tuyên Vân Chi nhìn hắn hơn nửa ngày.

Môi đôi đơn phượng nhãn nhìn chằm chằm cô, tơ máu cuồng cuộn.

Càng ngày càng yêu mị

"Chi Nhi như thế nào không nhảy?Thật hiếm khi ta được xem một điệu nhảy đẹp như vậy a."

"Ha, đã lâu không gặp, cha nó à."

Dưới ánh đen, một đôi bích nhân tuyệt mĩ đứng đó.

Quần chúng ban đầu cổ vũ Tuyên Vân Chi nhảy bị choáng.

Nhạc rock dừng lại.

Nhạc dừng, làm đám người không hài lòng

"Này, ngươi trì hoãn chúng ta xem mỹ nữ khiêu vũ."

"Đúng đúng."

"Dù đẹp trai đến mấy cũng không được."

Cơ thể hắn nghiêng sang một bên, cản tầm nhìn của mọi người.

Hắn híp mắt

"Đường Nhất"

"Có thuộc hạ."

Đường Nhất không biết khi nào xuất hiện ở một bên sân khấu

"Không ai được phép rời đi, chôn hết."

Giọng nói u ám đưa ra mệnh lệnh.

Đường Nhất gật đầu

"Vâng"

Vừa dứt lười, trong nháy mắt nam tử liền ôm Tuyên Vân Chi biến mất.

Mà ngay lúc này, âm thanh trong đầu Tô Yên cũng vang lên

"Leng keng, nhiệm vụ đột phát, mời ký chủ bảo hộ quán bar để mọi người an toàn.

Nhiệm vụ hoàn thành thêm ba trị số, không hoàn thành trị số giảm 20."

Tô Yên ngốc ngốc đứng chỗ đó, nhìn chằm chằm phía sân khấu thật lâu.

Phản ứng so với bình thường chậm một chút.

*****

Edit: Bảo Trang

Beta: Tinh Niệm

Sau đó, Tô Yên bước sang bên cạnh.

Lôi kéo tay Quân Vực.

Đem người kéo đến quầy bar

"Anh ngồi xổm xuống nơi này."

Quân Vực cau mày

"Ân?"

Dù vậy, nhìn biểu tình kiên định của Tô Yên.

Hắn vẫn là ngồi xổm bên trong.

Tô Yên thực nghiêm túc

"Lát nữa em tới tìm anh, anh không cần ra ngoài, sẽ làm mình bị thương đó."

Quân Vực cười

"Hết thảy đều nghe Tiểu Quai."

Tô Yên lúc này có chuyện quan trọng hơn, thế nên cũng không có cẩn thận nghe.

Cô vẫn cho rằng đó là Phượng Dung.

Xoay người, đi đến phía trước.

Đi thẳng bước lên bục cao.

Đường Nhất nhìn những người này, cúi đầu

"Xin lỗi các vị, sợ rằng các vị sắp chết ở nơi này."

Nhìn xem, giết người còn có thể có thái độ nho nhã lễ độ như vậy.

Trên thế giới này, phỏng chừng chỉ có Đường Nhất mới có thể như thế.

"Chờ một chút."

Tô Yên lên tiếng.

Trên đầu cô vẫn còn mang mũ bartender.

Âm thanh mềm mại vang trên bục cao.

Đường Nhất sửng sốt.

Hắn nghiêng đầu xem.

Cười ôn hòa

"Tô Yên tiểu thư, có việc gì sao?"

Tô Yên gật đầu

"Có"

"Chuyện gì?"

"Bọn họ không thể chết được."

Sắc mặt Đường Nhất không đổi, vẫn ôn hòa như cũ.

"Đây là mệnh lệnh chủ tử, Đường Nhất không thể vì một câu của Tô Yên tiểu thư mà không chấp hành được."

Cô lên tiếng

"Đường Nhất yêu sử, chúng ta có thể thử xem, ai thắng, liền nghe người đó."

Nghe được hai chữ yêu sử, Đường Nhất ngẩn người.

Hắn cười

"Thì ra Tô Yên tiểu thư sớm đã nhận ra tôi."

Tô Yên nghiêm túc nói

"Chúng ta đã gặp qua, năm vạn năm trước."

Đường Nhất nghe xong trầm mặc.

Đã gặp qua.

Chỉ là lâu lắm rồi, còn tưởng rằng cô đã quên.

Lúc ấy, Tô Yên còn chưa phải là Chủ Thần.

Khi đó, Cửu Trọng Thiên cùng Thâm Uyên Ma Vực bởi vì đại chiến mà tổn thất nghiêm trọng.

Chín vị Chủ Thần cơ bản đều đã chết.

Hai bên đối lập nối lại tình xưa.

Nguyên bản Vân Chi phu nhân đã từng là Chủ Thần đứng đầu.

Sau đó gả cho tôn chủ.

Cửu Trọng Thiên cơ bản bị tê liệt, tử thương hơn phân nửa.

Đường Nhất được Vân Chi phu nhân ủy nhiệm đi Cửu Trọng Thiên tìm kiếm người có thể tiếp nhận Chủ Thần.

Là lúc đó bọn họ gặp nhau.

Tô Yên xuất hiện, để lại ấn tượng sâu sắc cho Đường Nhất.

Không, phải nói là kinh diễm.

Chưa vào Chủ Thần, đã là thần a.

Một đưa trẻ mười ba tuổi thế nhưng bằng sức mạnh bản thân có thể tạm dừng thời gian của một thế giới.

Kể từ khi Đường Nhất được sáng tạo ra, Tô Yên là người đặc biệt nhất mà hắn từng gặp.

Từ lúc đó, đi qua vô số tiểu thế giới, cũng không gặp ai như vậy.

Đường Nhất nhìn Tô Yên, thần sắc khó hiểu.

Cuối cùng, hắn đặt một tay lên ngực hành lễ

"Như thế, liền nghe Tô Yên tiểu thư."

Mặt khác.

Phía dưới quầy bar.

Quân Vực nhìn một cậu né con ăn mặc như người lớn.

Bộ dáng ước chừng tám chín tuổi.

Khuôn mặt mềm mại trắng trắng, đôi mắt đạm kim sắc.

Mặc sơ mi màu trắng, phía dưới không có quần.

Nhưng dù chỉ mặc áo sơ mi cũng đủ dài đến bắp chân, cho nên... không có bị ở truồng.

Trên mặt bé trai một chút biểu tình cũng không có, cứ như vậy nhìn Quân Vực.

Hai người đối mặt.

Cuối cùng, cậu bé dời tầm mắt.

Dẫm lên ghế, bò lên trên quầy bar, nhìn ra bên ngoài.

Hồi lâu lúc sau, cậu nhỏ kia lên tiếng

"Ta nhận ra ngươi."

Quân Vực từ phía sau quầy bar cũng đứng dậy.

Nhìn Tô Yên trên bục.

Tầm mắt Quân Vực chuyên chú.

Câu lấy khóe môi cười.

Biểu tình sung sướng kia khó che dấu.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-346)