Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 156

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 156
Nam chủ đại nhân quá xấu rồi (10)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Tịnh Uyển

Beta: Tinh Niệm

Mộng Yểm đợi nửa ngày vẫn không thấy Quân Vực lên tiếng.

Nó quay đầu lại nhìn hắn.

"Không cần cảm thấy ta nhỏ, liền có thể gây rối với Tô Yên đại nhân."

Nghe lời này, Quân Vực nhướn mày nhìn về đứa bé bên cạnh.

Nhưng chỉ nhìn thoáng qua, tầm mắt hắn lại hướng về phía Tô Yên.

Đôi mắt sáng quắc lộ liễu.

Thật đáng tiếc, Quân Vực đại nhân của chúng ta không hề cảm thấy một chút xấu hổ nào.

Mộng Yểm muốn từ quầy bar bò ra ngoài, nhưng kết quả do tay nhỏ chân nhỏ, ghế quầy bar lại cao, làm sao có thể bò ra ngoài đây?

Nhưng nhìn nó bày ra bộ dáng nghiêm túc, nhằm dọa người khác.

Nhưng mà lớn lại đáng yêu đến mức quá đáng như vậy.

Cho nên bộ dáng lạnh như băng hiện tại của nó, nhìn qua có chút ngốc.

Bên cạnh phát ra tiếng vang, Quân Vực liếc mắt nhìn nó.

Thong thả ung dung lên tiếng

"Sao lại nhận ra được?"

Mộng Yểm nhìn hắn, thanh âm lạnh như băng

"Ta đã nhìn thấy."

"Cái gì?"

" Ở bụi hoa viên lối vào đại điện, ngươi đè lên Tô Yên đại nhân đằng kia mà hôn."

Nói xong, Mộng Yểm cau mày

"Tô Yên đại nhân bị thương hôn mê mà ngươi cũng không tha. Người ở Ma Vực đều không phải là người tốt."

Quân Vực vốn không muốn nhìn cậu bé này nhiều.

Nghe lời nó nói, hắn hơi bất ngờ.

Rốt cuộc việc này ngay cả Tô Yên cũng không biết.

Quân Vực liếc mắt nhìn Mộng Yểm.

Hắn cong môi, khó được một lần giải thích

"Là ta cứu cô ấy."

Mộng Yểm cau mày nhìn Quân Vực.

"Tang Lạc nói, nam nữ thụ thụ bất thân, tùy tiện hôn chính là chiếm tiện nghi."

Quân Vực tầm mắt sâu kín

"Kỳ lân yểm thú."

Mộng Yểm quay đầu đi.

Nghĩ không muốn nói chuyện với Quân Vực nữa, nhưng nó bị phát hiện ra chân thân.

"Cái đuôi lộ ra rồi."

Khi Quân Vực nói, tay không biết khi nào đã vuốt lên cái đuôi kia.

Nhìn thoáng qua còn tưởng đây là đuôi sư tử.

Mộng Yểm ngẩn người nhìn vào thứ hắn đang cầm trên tay.

Đảo mắt liền trở nên hung ác.

Vẻ mặt căm thù nhìn Quân Vực

Tại sao?

Bởi vì đuôi của nó bị người khác nắm chặt trong tay.

Quân Vực làm như không biết, lắc cái đuôi mềm mại.

Hắn mỉm cười, nhìn về phía Mộng Yểm

"Truyền ký ức ngươi đã thấy cho ta dưới dạng giấc mơ."

Mộng Yểm lạnh như băng nói

"Ta không bao giờ chấp nhận bất kỳ mối uy hiếp nào."

"Vậy cái đuôi này, có lẽ sẽ chấp nhận uy hiếp a."

Vừa nói, Quân Vực lại lắc cái đuôi mềm mại trong tay.

Tay Quân Vực nắm chóp đuôi.

Ầm, Mộng Yểm liền nằm lên trên bàn.

Cứ như bị người đánh thuốc mê, không còn chút sức lực nào.

Bộ dáng này giống như ỷ lớn hiếp nhỏ, ỷ thế hiếp người, không sai.

Miệng Mộng Yểm bị ép thành một đường.

Nhìn ra được nó không cao hứng.

Nhưng sau đó nghĩ tới lời Tang Lạc đã nói với nó.

Giữ đuôi là quan trọng hơn.

Nó nói

"Đồng ý."

Bất đắc dĩ nên nó mới miễn cưỡng đồng ý.

Đuôi là điểm yếu của nó.

Một khi giữ đầu đuôi, người sẽ trở nên vô lực, ngay lập tức mất đi sức chiến đấu.

Thấy nó đã đồng ý.

Quân Vực liền buông lỏng tay ra.

Nhìn vào đồng hồ, đã mười một giờ.

Thời gian không còn sớm.

Nên đi tìm Tiểu Quai cùng nhau nghỉ ngơi.

Mặt khác.

Trên đài cao.

Tô Yên và Đường Nhất đã đánh nhau.

Trong lòng cả hai hiểu rõ nhưng không nói ra.

Không mảy may sử dụng bất kỳ thần lực yêu lực nào.

Chỉ so công phu của mình.

Hai người đánh nhau kịch liệt.

Phía sau Tô Yên, Quân Vực đi tới.

Đường Nhất nhìn thấy Quân Vực, lập tức phân tâm.

Ăn một chưởng của Tô Yên, hai người liền tách ra.

Quân Vực cầm chiếc khăn tay màu trắng, lau mồ hôi trên đầu Tô Yên.

*****

Edit: Uyển lười biếng

Beta: Tinh Niệm

"Mệt muốn chết phải không?"

Thanh âm tràn đầy dịu dàng.

Tô Yên bị Quân Vực làm cho thất thần, ngẩng đầu nhìn hắn

"Tại sao anh lại lên đây?"

Quân Vực cầm ly nước, đưa lên môi Tô Yên.

"Thấy em đánh rất vất vả, nên muốn lên đây đánh giúp em."

Đường Nhất đứng đối diện

"....... ."

Người trong nhà đánh người trong nhà.

Ách, việc này mà bọn họ có thể làm được.

Đây.... chẳng lẽ là di truyền??

Lúc trước phụ thân hắn cũng là muốn bắt Thâm Uyên Ma Vực đi chôn cùng tôn chủ phu nhân.

Tô Yên uống nước xong, lắc đầu

"Không sao đâu, em không có việc gì."

Quân Vực tựa đầu lên vai Tô Yên.

Giống như không có xương, ôm cô.

Đôi môi mỏng của hắn dán vào tai Tô Yên

"Anh muốn ở cùng với Tiểu Quai."

Tô Yên lắc đầu

"Cơ thể của anh không thể chịu đựng được."

Quân Vực nỉ non, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tô Yên không rời

"Chịu nổi, cái gì cũng chịu nổi."

Nhìn thiếu chủ nhà mình làm nũng, mí mắt Đường Nhất nhảy nhảy.

Nhìn xuống một đám người dưới đài.

Mạng cũng thật lớn.

Lại được cứu.

Đường Nhất đặt cả hai tay lên ngực, khôi phục vẻ ngoài dịu dàng

"Thiếu chủ, Tô Yên tiểu thư, hãy quên chuyện hôm nay đi. Như vậy tôn chủ sẽ không truy cứu chuyện này nữa. Đường Nhất cáo từ."

Tô Yên nhìn Đường Nhất.

Phượng Dung đi đến, Đường Nhất cũng không có ý định tiếp tục đánh nhau nữa.

Còn đối với xưng hô của anh ta với Phượng Dung.

Tô Yên nghiêng đầu, nhìn vào toàn thân Quân Vực đang tản ra dụ hoặc, một bộ dáng đang chờ đợi cô hôn.

Cô trầm mặc một lúc, sau đó lên tiếng.

"Quân Vực?"

Quân Vực dùng sức ôm lấy Tô Yên.

"Hả"

Mắt hắn nửa mở, thừa nhận.

Chờ đến khi Tô Yên xoay người lại, Đường Nhất không biết khi nào đã rời đi.

Hai người đứng trên đài.

Khán giả vốn dĩ đang xem đến phấn khởi, lập tức liền bất mãn.

"Này, còn đánh nữa không? Chúng tôi muốn xem đánh nhau."

"Mất hứng, hỏng hết cảnh đẹp ban đêm."

"Cô gái này thật đẹp, nhìn vào chân này, có thể chơi một trận thật thoải mái."

Dưới khán đài phàn nàn, những thanh âm đáng khinh đan xen nhau.

Họ không biết bản thân mình vừa tránh thoát được một kiếp.

Quân Vực nâng mí mắt.

Cầm lấy súng lục không biết xuất hiện trong tay từ khi nào.

Pằng!

Hắn bắn hai phát vào người đàn ông nói Tô Yên có đôi chân đẹp.

Vừa vặn bắn trúng vào đầu gối của tên đó.

Bùm!

Hắn ta quỳ rạp trên mặt đất.

Đôi chân đẹp?

Có thể chơi thoải mái một trận?

Sau này mày rốt cuộc không thể dùng được chân nữa.

Đám người yên tĩnh ba giây.

"A a a a a a a a a!! Giết người!!!"

Mọi người tức khắc chen chúc chạy đi.

Tô Yên giữ chặt tay hắn.

Nhấn xuống.

Tô Yên không cho hắn đả thương mọi người, vì vậy hắn ngoan ngoãn nghe theo.

Ném khẩu súng lục, ôm lấy Tô Yên

"Tiểu Quai có nhớ anh không?"

"····Nhớ"

"Tại sao Tiểu Quai lại chần chừ hai giây? Có phải Tiểu Quai đã yêu người khác trong thời gian anh không có ở đây?"

"Em không có."

"Ồ, vậy Thù Trạch là ai?"

Hắn không chút để ý hỏi.

Tô Yên

"......."

Không thể bỏ qua vấn đề này sao?

Sau đó, liền nghe Quân Vực nói tiếp

"Tiểu Quai có nỗi khổ sao, vậy anh sẽ không hỏi."

Ánh mắt Tô Yên sáng lên, gật đầu

"Đúng, có nỗi khổ."

Hắn mỉm cười

"Nhưng Tiểu Quai từ trước đến nay chưa viết cho anh một bức thư tình nào."

"Thứ đó vô dụng mà."

"Tiểu Quai viết cho người khác. Sau đó làm như có tật giật mình mà xé bỏ nó."

Tô Yên bị nói đến một câu đều nói không nên lời.

"Không phải anh nói sẽ không hỏi sao?"

Cô nhìn Quân Vực.

Mỗ đồng chí nào đó không hề che giấu sự bất mãn của mình trên khuôn mặt.

Cúi đầu, lẩm bẩm ở bên tai Tô Yên

"Tiểu Quai chưa từng viết thư tình cho anh, Tiểu Quai không viết, cũng không có ai viết cho anh."

Thanh âm mang theo vô tận mất mát.

*****

Edit: Uyển lười biếng

Beta: Tinh Niệm

Sau một lúc lâu, Tô Yên lên tiếng

"Em chưa từng viết thư tình, không biết viết như thế nào."

Hắn cong môi mỉm cười, mí mắt khép hờ

"Tiểu Quai viết cái gì, anh đều thích"

Tô Yên gật đầu

"Được."

Thấy cô ngoan ngoãn đáp lại, Quân Vực vòng tay ôm eo thon, muốn hôn lên môi cô.

Chỉ là lúc này, Tô Yên cảm thấy quần áo của mình bị kéo.

Cô cúi đầu.

Sau đó nhìn thấy một cậu bé với lỗ tai sừng hươu, có một cái đuôi phía sau mông, đứa bé mặc áo sơ mi to rộng đứng ngay cạnh cô.

Đôi mắt của cậu bé vàng nhạt.

Khuôn mặt vô cảm.

Ngẩng đầu lên, cứ như vậy nhìn Tô Yên.

Chỉ là đôi mắt như có nước, không có bất kỳ uy hiếp nào, ngược lại, làm cho người ta cảm thấy ngốc ngốc manh manh.

Tô Yên ban đầu không kịp phản ứng.

Cho đến khi cậu bé rầu rĩ nói.

"Chị gạt ta, đó là rượu mạnh."

Tô Yên chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt.

Sau đó mới nhớ ra những việc mình đã làm.

Có lẽ lúc ở trên quầy bar.

Hít vào một ít khí cồn.

Bản thân cô không thể uống được rượu.

Thế cho nên có chút hơi say.

Nhưng khi đánh nhau xong, mùi rượu đã tan đi.

Nhìn đứa bé đang đứng gần.

Mới nhớ ra những gì mình đã làm.

Cô duỗi tay, sờ sờ sừng hươu của nó.

Cậu bé giật giật đầu, nhưng không có dời đi.

Có vẻ như nó không bài xích việc cô chạm vào sừng hươu của mình.

Lúc này, Mộng Yểm cảm nhận được một ánh mắt không hài lòng chiếu vào nó.

Vừa ngẩng đầu, liền đối mặt với Quân Vực.

Mộng Yểm bĩu môi, quay đầu nhìn về phía Tô Yên

"Chị chẳng những gạt ta uống rượu mạnh, mà còn để hắn bắt nạt, nắm lấy đuôi của ta."

Tô Yên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Quân Vực bên cạnh.

Mỗ đồng chí nào đó rất không hài lòng với sự xuất hiện quấy rầy của Mộng Yểm.

Lúc đó hắn không nên chỉ xoa bóp đuôi nó, hắn nên chặt đứt cái đuôi kia.

Tô Yên đối với việc lừa gạt đứa bé uống rượu mạnh, trong lòng có chút xin lỗi.

Cô lên tiếng

"Bây giờ cậu muốn gì?"

Ngay khi cô nói ra, Mộng Yểm liền hiểu ý của cô.

Cô muốn bồi thường cho nó?

Ban đầu Mộng Yểm muốn Tô Yên đánh một trận với nó.

Nhưng người bên cạnh cô cứ nhìn chằm chằm vào nó như thể nó là người xấu.

Mộng Yểm dùng sức nắm chặt góc áo của Tô Yên

"Ta muốn ở bên cạnh chị."

Thanh âm vừa dứt.

Tô Yên còn chưa lên tiếng, Quân Vực đã cười lớn.

" Tiểu hỗn đản từ chỗ nào chạy đến đây chiếm tiện nghi?

Nói xong, hắn nhấc chân trực tiếp giẫm lên đuôi nó.

Mộng Yểm muốn trốn, nhảy dựng lên.

Nhưng nó quên mất, vừa uống rượu mạnh tu vi của nó sẽ bị giảm xuống gần như không.

Kết quả là không đứng vững, bước chân lảo đảo.

Ầm ngã xuống trên mặt đất.

Mộng Yểm sắc mặt đỏ bừng.

Nó chớp chớp mắt.

Ngồi dưới đất.

Khuôn mặt vốn dĩ không có biểu cảm, liền xuất hiện một tia tức giận.

Mộng Yểm cúi đầu, lôi kéo quần áo màu trắng của mình, cố gắng quấn lấy nó.

Suy nghĩ liền cảm thấy mất mặt.

Quân Vực nhìn thấy vậy, cau mày

"Không có tu vi?"

Thật đúng là chọc đúng chỗ đau.

Mộng Yểm cúi đầu xuống thấp hơn.

Tô Yên từ trước đến nay không có cảm tình.

Nhưng nhìn bộ dáng hiện tại của Mộng Yểm, trong lòng có một tia áy náy.

Nếu không phải cô cho nó uống rượu, làm sao có thể khiến đứa bé lăn lộn thành bộ dáng chật vật như này?

Cô lên tiếng

"Cậu đi theo ta."

Ngay khi lời nói rơi xuống, Mộng Yểm ngẩng đầu lên.

Chớp chớp con ngươi ướt át, trên mặt vẫn đỏ bừng vì khó chịu và chật vật.

Cô nói tiếp

"Ta sẽ nuôi cậu cho đến khi tu vi hồi phục."

*****

Edit: Uyển lười biếng

Beta: Tinh Niệm

Nói xong, cúi xuống, muốn bế đứa nhỏ này lên.

Mộng Yểm cứng rắn nói

"Thế còn được."

Bởi vì nó trở thành hình dạng đứa bé, cho nên thanh âm của non nớt, nãi thanh nãi khí [1].

[1]nãi thanh nãi khí: tiếng con nít ngây ngô

Mặc dù nó cố gắng duy trì vẻ mặt lạnh lùng, nhưng âm thanh vui sướng vẫn không chút nào che dấu được.

Tô Yên chuẩn bị bế nó lên.

Lại bị Quân Vực bên cạnh giữ lại.

Cô định nói.

Nhưng nhìn Quân Vực cúi xuống, bế đứa bé lên.

Cơ hồ là vừa mới đứng lên.

Cả Quân Vực và Mộng Yểm đều cau mày.

Hiển nhiên, đều rất không thích đối phương.

Quân Vực bài xích tất cả mọi người trừ Tô Yên.

Nhưng khi hắn thấy Tô Yên muốn ôm tiểu tử này.

Thà rằng hắn chịu đựng ghê tởm, tự mình ôm nó.

Còn về Mộng Yểm.

Mộng Yểm là chủ thần.

Quân Vực là thiếu chủ của Thâm Uyên Ma Vực.

Một thần lực một yêu lực.

Bản thân là kẻ thù, trái tim mang theo bài xích.

Mộng Yểm mở miệng muốn cùng Tô Yên nói chuyện.

Sau đó, đuôi của nó bị Quân Vực nắm chặt trong tay.

Mộng Yểm trầm mặc ngậm miệng lại.

Quân Vực câu môi cười

"Đi thôi."

Tô Yên thấy hai người bọn họ ở chung cũng rất hài hòa.

Liền gật gật đầu.

Đi ra ngoài.

Khi bọn họ trở về biệt thự thì trời đã khuya.

Sắp xếp ổn thỏa cho Mộng Yểm, hai người tự nhiên cũng đi ngủ.

Tất nhiên, trước khi đi ngủ.

Đồng chí Quân Vực thú tính không giảm, phải nói là thú tính quá độ.

Sau một hồi mồ hôi trên giường.

Tô Yên ngủ thiếp đi từ lâu.

Ba giờ sáng.

Quân Vực ôm Tô Yên lại hôn lại cắn một hồi lâu.

Lần này hắn lưu luyến ngồi dậy, ra khỏi giường.

Tắm rửa, mặc quần áo, rồi đi ra ngoài.

Trong một ngôi nhà cũ cách xa hàng chục cây số.

Quân Vực đẩy cửa, bước vào.

Đường Nhất đứng trước cửa, hành lễ

"Thiếu chủ, ngài đã đến. Phu nhân và tôn chủ đang chờ ngài ở thính đường."

Quân Vực nâng bước chân, đi vào bên trong.

Mới vừa bước vào, liền nghe thấy thanh âm của mẹ hắn

"Tiểu Vực, mẫu thân rất nhớ con a."

Tuyên Vân Chi ôm lấy Quân Vực, nước mắt lưng tròng.

Khóe môi Quân Vực cong lên, vươn tay ra vỗ nhẹ vào lưng mẹ.

Mẫu thân nhớ con, hay mẫu thân nhớ những ngày tự do vui chơi kia?"

Nhắc tới chuyện này, Tuyên Vân Chi có chút xấu hổ.

"Con thấy được?"

Quân Vực gật đầu.

Tuyên Vân Chi ho một tiếng, tầm mắt liếc về phía sau một cái

"Ta đi ra ngoài lần này chủ yếu là để tìm con."

Cô nói chân thành.

Trang phục ở quán bar đã được thay đi.

Đổi thành một chiếc váy dài.

Che kín từ đầu đến chân.

Chỉ lộ ra một khuôn mặt tinh xảo.

Quân Vực cười gật đầu

"Hài nhi tin tưởng mẫu thân."

Bên này nói chuyện, mặt khác một bên trên sô pha.

Một người đàn ông nào đó cũng đã thay quần áo, đang mặc đồ ở nhà.

Nhìn kỹ, là trang phục tình lữ với Tuyên Vân Chi.

Tư thế hắn lười biếng, nhất cử nhất động đều mang theo tự phụ.

Đôi mắt hẹp dài nhìn thoáng qua hai người đang ôm nhau ngoài cửa.

"Ôm đủ rồi thì buông ra."

Tuyên Vân Chi không chịu buông tay, tiếp tục lôi kéo Quân Vực.

Hai người đi đến trước mặt sofa.

Quân Vực rũ mắt, mỉm cười

"Phụ thân."

A, vị từ đầu đến cuối biểu hiện mạnh mẽ chiếm hữu với Tuyên Vân Chi, chính là tôn chủ Thâm Uyên Ma Vực.

Cũng là phụ thân của Quân Vực, Quân Tà.

Hai cha con liếc nhìn nhau.

Chỉ nghe Quân Tà không nhẹ không nặng lên tiếng

"Ân"

Coi như là trả lời.

Nửa ngày sau, nghe thấy Quân Tà thong thả mở miệng

"Nếu đã gặp mặt, chúng ta liền đi."

Hơi thở tà ác cùng sát khí của Quân Tà quá nặng, ở lại một thời gian dài đối với vị diện nay không tốt.

- ----

Uyển: Thì ra chị gái xinh đẹp cho Tô Yên quá gian ở chương 1 lại là mẹ của Quân Vực, vậy đây là cảnh mẹ chồng đích thân đi đón nàng dâu chăng??????????????

*****

Edit: Uyển lười uống nước nhưng vẫn phải uống đầy đủ

Beta: Tinh Niệm

Tuyên Vân Chi lưu luyến không rời

"Tiểu Vực.... ."

Bỗng nhiên cô dừng lại, giống như nhớ tới cái gì.

"Tiểu Tô Yên, cũng không tệ lắm."

Vừa nói, trong đầu Tuyên Vân Chi bắt đầu hồi tưởng lại những lần gặp mặt Tô Yên.

Cũng rất ngoan, bất kể làm chuyện gì cũng đều nghiêm túc.

Con trai mình tìm được một người vợ như vậy, rất may mắn nha.

Quân Vực nghe mẫu thân mình nói tới việc này, dừng một chút

"Mẫu thân, người dẫn Tiểu Quai đến quán bar.... ."

Tuyên Vân Chi yên lặng buông lỏng tay con trai.

Xoay người nhào vào lòng Quân Tà đang ngồi trên ghế sofa.

Chớp chớp mắt, cười tủm tỉm như không có gì xảy ra

"Chồng ơi, chúng ta nên trở về rồi. Đi thôi."

Quân Vực nhìn mẫu thân hắn.

Ngày trước, Tuyên Vân Chi cũng là một người làm việc có thủ đoạn trầm ổn.

Nhưng mấy năm nay ở cùng phụ thân hắn trong thời gian dài.

Trở mặt không nhận người, tính khí cũng bị lây nhiễm.

Quân Tà thấy vậy tự nhiên là vui mừng.

Ôm Tuyên Vân Chi, đứng dậy khỏi ghế sofa.

Hôn một cái

"Nghe Chi Nhi."

Nói xong, không khí liền vặn vẹo.

Trước khi rời đi, Tuyên Vân Chi nhìn về phía Quân Vực, hốc mắt đỏ lên.

Cuối cùng không nói gì, xoay người bỏ đi.

Lần này, không biết khi nào mới gặp lại hắn.

Nhưng hắn còn có con đường của riêng mình.

Không thể ngăn lại.

Vân Chi và Quân Tà đã rời đi.

Nhưng Quân Vực vẫn không động.

Hắn đứng đó, lặng lẽ chờ đợi.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.

Khi bầu trời dần hửng sáng.

Ngay chỗ lúc đầu Quân Tà và Vân Chi rời đi, chỉ thấy trong không khí lần nữa vặn vẹo.

Sau đó, một khuôn mặt tuấn mỹ xuất hiện trong tầm mắt.

Khí thế tôn quý cường đại, mạnh mẽ không chút che dấu.

Đây không phải là Quân Tà, vị vừa mới cùng Vân Chi rời đi sao?

Quân Vực ngồi trên ghế sofa ngẩng đầu lên.

Cong môi, mỉm cười.

"Tại sao phụ thân lại trở lại?"

Quân Tà nâng mí mắt lên, con ngươi hẹp dài nhìn không ra cảm xúc trong mắt.

Hắn không nói lời nào.

Chỉ nhìn Quân Vực.

Quân Vực thấy phụ thân không nói gì, hắn cũng quay mặt đi.

Thoạt nhìn, dường như Quân Vực không khác gì trước đây.

Chỉ là sắc mặt hắn không biết tại sao, càng nhìn càng tái nhợt.

Cho đến khi không khí yên tĩnh, truyền đến một tiếng kêu rên.

Quân Vực nắm lấy tay vịn ghế sô pha, ngón cái hiện lên ấn ký.

Vết thương hắn tái phát.

Quân Tà đi đến bên người Quân Vực.

Nâng cánh tay lên.

Đưa tay ra sau lưng hắn.

Chỉ nghe thấy thanh âm lạnh lùng trào phúng của Quân Tà

"Muốn ra khỏi phong ấn, cũng cần có mệnh để hưởng."

Năm đó Quân Vực chỉ còn một hơi thở, bị phụ thân hắn giam vào phong ấn.

Bây giờ, thương thế vừa được cải thiện chút, lại tự tìm đường chết chạy ra ngoài chỉ vì một người phụ nữ.

Quân Vực không nói gì, đôi lông mày cau lại dần buông xuống.

Khuôn mặt cũng không còn nhợt nhạt nữa.

Có vẻ đã tốt hơn lúc trước.

Quân Tà nâng mí mắt lên liếc nhìn hắn một cái

"Cả một thân trọng thương này cũng là vì nữ nhân kia?"

Thanh âm Quân Vực hòa hoãn, mở miệng

"Phụ thân, đây là việc riêng của hài nhi."

Quân Tà rút tay lại, tầm mắt từ trên người Quân Vực dời đi.

Hắn dạo bước, trở lại vị trí cũ.

Trước khi đi, để lại một câu

"Không tiền đồ."

Tựa hồ, Quân Tà thực xem thường con trai nhà mình vì một nữ nhân mà trở thành cái bộ dáng ngu xuẩn này.

Quân Vực cong môi cười nhẹ

"Đây là được phụ thân di truyền."

Một câu này, hai cha con lại lần nữa trầm mặc.

Năm đó Quân Tà không ai bì nổi, không phải cũng là nghĩ vợ mình đã chết, một chút cũng không phản kháng bị bảy đạo phong ấn thêm thân, phong ấn ở dưới nền đất trăm triệu năm?

*****

Edit: Uyển lười uống nước nhưng vẫn phải uống đầy đủ

Beta: Tinh Niệm

Khuôn mặt Quân Tà vô cảm.

Hắn cũng không muốn tiếp tục quản đứa con trai này nữa.

Tuy nhiên, trước khi rời đi, hắn vẫn đưa tay ra, ném chai thuốc cho Quân Vực.

Quân Vực cầm chai đen tuyền, ngẩng đầu nhìn phụ thân mình.

Mắt rũ xuống,

"Cảm ơn phụ thân."

Ngay khi hắn dứt lời.

Thân ảnh Quân Tà lại lần nữa biến mất.

Rốt cuộc, vẫn là huyết mạch tương truyền.

Chờ Quân Tà rời đi.

Quân Vực bên này, thu xong cái chai kia.

Đứng lên.

Đi ra ngoài.

Vừa bước ra khỏi cửa liền thấy được Đường Nhất.

Đường Nhất hành lễ với Quân Vực

"Thiếu chủ"

Quân Vực gật đầu, nhanh chóng rời đi.

Trời sắp sáng, hắn phải quay lại ngủ với Tiểu Quai một lúc.

Đường Nhất nhìn bóng dáng thiếu chủ nhà mình.

Thở dài bất đắc dĩ.

Khi còn nhỏ, nhìn thiếu chủ miệng ngọt như vậy, cười rộ lên vừa phúc hậu vừa vô hại, lớn lên phấn điêu ngọc trác. [1]

[1] phấn điêu ngọc trác: da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ mấy đứa trẻ đáng yêu, cũng có thể dùng để chỉ người phụ nữ xinh đẹp.

Còn tưởng rằng là giống phu nhân.

Ai biết chờ đến khi lớn lên mới phát hiện.

Nhìn qua rất giống phu nhân.

Cẩn thận nhìn kỹ, tâm vừa lạnh vừa đen.

Đường Nhất cẩn thận nhớ lại.

Rốt cuộc là từ khi nào, tiểu thiếu chủ trở thành như vậy??

............. .

Ngày tháng trôi qua.

Quân Vực trừ bỏ việc dính người và keo kiệt, tính toán chi li một chút, thì không có gì khác.

Tô Yên còn có thể tiếp thu được.

Nếu nói sinh hoạt còn có chỗ nào không quá vừa lòng.

Đại khái là Mộng Yểm và Quân Vực không hợp nhau.

Mộng Yểm bởi vì di chứng của việc uống rượu mạnh.

Mặc dù sừng hươu đã rút lại, nhưng đuôi vẫn chưa thu vào.

Nó vẫn luôn được nuôi dưỡng tại nhà của Tô Yên Quân Vực.

Có lẽ là do hơi thở trên người Quân Vực.

Mộng Yểm luôn cảm thấy Quân Vực chính là muốn bắt cóc Tô Yên đại nhân.

Nó cũng không nói gì.

Nhưng vô luận hai người đi đâu, nó sẽ đi theo.

Quân Vực vừa muốn ôm Tô Yên vào phòng khách thân mật một chút.

Kết quả quay đầu lại liền nghe thấy thanh âm lạnh như băng của Mộng Yểm

"Sắc lang."

Hai từ này đã biến bầu không khí mộng ảo này thành màu xám ngay lập tức.

Quân Vực có thể để mình bị thiệt sao?

Mộng Yểm tự nhiên cũng phải chịu đựng rất nhiều loại hành vi, bị ăn không ít mệt.

Đặc biệt là bây giờ tu vi nó bị hạn chế.

Ngoại trừ cái đuôi sư tử khác người, thì nó giống hệt một đứa trẻ bình thường.

Làm sao một đứa trẻ nhỏ có thể đánh bại một người lớn?

Đôi khi, Tô Yên nhìn Mộng Yểm bị hại quá thảm.

Cũng cảm thấy có lỗi, vì vậy đã yêu cầu Quân Vực thu liễm một chút.

Nhưng mỗi lần nói vậy, Quân Vực đều bày ra bộ dáng Tiểu Quai không còn yêu anh, rất là u oán nhìn cô.

Làm cho Tô Yên gian nan.

Không còn cách nào.

Một ngày nọ, Tô Yên nhận được một cuộc gọi từ Tô gia Tô mẫu.

Lại lần nữa một trận quỷ khóc sói gào, thanh âm sắc nhọn chói tai tức giận mắng

"Tô Yên! Mày là tiện nhân!! Mày đã hủy hoại cả đời của chị gái mày!!!"

Không biết cuộc gọi thứ bao nhiêu.

Tô Yên trầm mặc nghe Tô mẫu nói.

Lên tiếng

"Các người ở đâu, tôi đi tìm các người."

Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải việc tốt, cần phải có biện pháp giải quyết luôn một lần.

Điện thoại cúp máy.

Ngẩng đầu thấy Mộng Yểm đang uống bình sữa đứng trước mặt cô.

Nó chớp đôi mắt vàng nhạt.

Lạnh như băng ngẩng đầu

"Ta đã nghe tất cả."

Tô Yên gật đầu

"Ân"

Mộng Yểm đặt bình sữa của nó lên bàn

"Nếu chị nhất định muốn ta đi cùng, cũng được thôi."

Rõ ràng nên là thanh âm lạnh như băng, nhưng nói ra lại là ngữ điệu nãi thanh nãi khí.

Làm cho người ta cảm thấy manh không chịu được.

Crypto.com Exchange

Chương (1-346)