Vay nóng Homecredit

Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 142

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 142
Bạch liên nam sủng muốn làm yêu (7)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Siêu sale Shopee


Edit: Bảo Trang

Beta: Tinh Niệm

Lập tức, liền khiến Tô Yên cảm thấy trái tim như bị nhéo đến đau.

Nàng ôm hắn, thanh âm không biết như thế nào liền trở nên mềm mại

"Ta hôm qua là có một số việc trì hoãn, không phải không thích chàng."

Lông mi Cơ Ngọc run rẩy

"Hầu gia nói cái gì, Cơ Ngọc đều tin tưởng."

Tô Yên ôm hắn, hôn vào môi hắn.

Tựa hồ, không có từ ngữ nào có thể diễn tả được tâm tình của mình.

Cho đến khi trận hôn môi dây dưa này kết thúc.

Cơ Ngọc ôm Tô Yên, vừa mới đau thương mất mát phảng phất đã tan thành mây khói.

Hắn ngậm cười, trên mặt có một tia nhu sắc

"Hầu gia sớm như vậy tới chỗ này, là muốn cùng nhau ăn sáng?"

Tô Yên dừng một chút, sau đó gật đầu

"Ân."

Nàng không nói với hắn chính mình đã ăn sáng.

Tiểu Hoa nhỏ giọng lẩm bẩm

"Ký chủ, chị đang nói dối sao?"

Ký chủ gạt người là không tốt, mũi sẽ dài ra nha.

Tô Yên cũng không có phản ứng lại với Tiểu Hoa

Sau đó, hai người dọn dẹp một chút, về phòng ăn cơm.

Nàng đã nhận ra Cơ Ngọc bất an.

Vì để hắn an tâm, Tô Yên trực tiếp làm người thu dọn đồ vật, đem đồ trong phòng Cơ Ngọc đều dọn tới trong viện của Tô Yên.

Cơ Ngọc nghi hoặc

"Hầu gia?"

Tô Yên chớp chớp mắt

"Về sau, mỗi ngày dùng bữa, mỗi đêm cùng ngủ, chàng liền không cần lo lắng ta không tới."

Cơ Ngọc lộ ra ý cười, gật đầu

"Vâng, hầu gia."

Đến nỗi Tô Đào niết mặt Cơ Ngọc, còn muốn thông đồng với hắn kia.

Cũng bị Tô Yên nhốt trong phòng cấm túc nửa năm.

Mỗi buổi sáng, Tô Yên như cũ đều theo phụ thân đi thao luyện một phen.

Lan Chi cũng đi theo.

Rốt cuộc, Cơ Ngọc ở trong viện Tô Yên, hết thảy đều đã quen.

Cũng không cần có người hầu hạ.

Vừa vặn, một ngày nọ Âu Dương Thanh tới tìm Cơ Ngọc.

Đi vào sân, khắp nơi quét một vòng.

Hừ hừ một tiếng.

Nhìn qua Cơ Ngọc ngồi ở đình hóng gió.

Nghênh ngang đi qua, ngồi xuống ghế đá ở trước mặt

"Bổn điện hạ an bài ở phủ đệ cho ngươi, so với nơi này chỉ có đẹp hơn. Muốn đi với bổn điện hạ hay không?"

Cơ Ngọc mặt không có biểu tình, âm thanh lãnh đạm

"Khế bán mình của Cơ Ngọc ở chỗ hầu gia, đi không được."

Mắt Âu Dương Thanh trợn trắng

"Không phải do ngươi một hai phải đem chính mình đưa đến tay Hầu gia?"

Âu Dương Thanh lười đến cái gì cũng không nói.

Hắn lướt qua má Cơ Ngọc, vệt đỏ gần như đã biến mất.

Như suy tư cái gì đó

"Nghe nói mặt ngươi bị thương là do thứ nữ Tô gia kia làm?"

Âu Dương Thanh một tay chống cằm, cười ngâm ngâm

"Bắt đầu từ khi nào, người khác có thể chạm vào ngươi? Ngươi cư nhiên không chém ngón tay nàng?"

Người nào đó không có phản ứng gì.

Cho đến khi, Âu Dương Thanh thong thả lên tiếng

"Hay là, chính ngươi tự làm mình bị thương, lại không cẩn thận khiến hầu gia của người tưởng là bị Thứ nữ Tô gia kia làm?"

Cơ Ngọc nắm tay, mi khẽ run lên.

Âu Dương Thanh tiếp tục lưu loát nói

"Tâm tư lòng dạ Cơ Ngọc ngươi, bổn điện hạ cũng chỉ đoán được năm phần.

Nếu người thật ngu xuẩn làm mình bị thương, ta thật ra phải thay đổi cách nhìn về thứ nữ kia."

Dừng một chút, nhìn vào cửa Hầu phủ

"Bị thương một chút, chẳng những thoát khỏi dây dưa với thứ nữ kia, còn trực tiếp được ở trong viện của người trong lòng.

Cơ Ngọc đại nhân, này một hòn đá ném hai chim cũng thật hay."

Âu Dương Thanh như nắm giữ được nhược điểm to lớn vậy.

Ở đằng kia đắc ý.

Cơ Ngọc một chút đều không có ý phủ nhận.

*****

Edit: Tinh Niệm

Chỉ nói

"Tam điện hạ tới đây, chỉ là vì muốn nói việc này?"

Âu Dương Thanh nghe hắn trầm tĩnh nói, lúc này mới thở dài, có chút đáng tiếc ngồi xuống.

Nói chính sự.

Âu Dương Thanh híp mắt ra tiếng

"Nhị hoàng huynh kia của ta, như là nhớ thương hầu phủ này a."

Uy danh bên ngoài của Tô gia, trong tay Tô phụ cũng có một ít thế lực.

Thuộc về một vị trí rất quan trọng.

Chỉ là Tô phụ làm người chính trực, khinh thường nhất là việc kéo bè kết cánh.

Cho nên đối với đoạt vị tranh đấu vẫn không bị cuốn vào.

Cũng không theo chân đám hoàng tử bọn họ, vẫn duy trì khoảng cách.

Cơ Ngọc mí mắt giật giật

"Tô Hải Hoa?"

Âu Dương Thanh cười

"Thế mà ngươi đều có thể nghĩ đến? Không sai, nhị hoàng huynh tính toán lợi dụng Tô Hải Hoa tranh đoạt Tô phủ."

Âu Dương Thanh cầm lấy điểm tâm trên bàn, cắn một ngụm.

Không nhanh không chậm

"Tô Hải Hoa kết minh cùng nhị hoàng huynh, nếu muốn được đến hầu phủ, chỉ cần diệt trừ một người."

Cơ Ngọc mặt vô biểu tình.

Âu Dương Thanh biết hắn nhất định đoán được.

"Tiểu hầu gia của ngươi."

Diệt trừ Tô Yên, hầu phủ lại không có người kế nhiệm.

Chỉ có ở chi hệ tìm kiếm người thích hợp thừa kế.

Mà trong chi thứ, chỉ có Tô Hải Hoa xuất chúng, cũng rất được Tô phụ thích.

Đến lúc đó, hầu phủ rơi vào trong tay Tô Hải Hoa là chuyện sớm muộn.

Âu Dương Thanh cắn điểm tâm, ngược lại là không vội.

Hắn cẩn thận nhìn Cơ Ngọc.

Tấm tắc nói

"Bổn điện hạ chưa bao giờ thấy bộ dạng ngươi như thế này."

Vừa nói khởi việc này, Âu Dương Thanh liền nhớ tới chuyện xưa

"Nhớ năm đó, ta thiếu chút nữa chết ở trong tay sơn tặc, đao đều treo ở trên cổ, ngươi không phải cũng là uống xong trà rồi mới đến cứu bổn điện hạ?"

Nhìn lại bộ dáng nghiêm túc của hắn hiện tại.

Âu Dương Thanh bắt đầu chọc gậy bánh xe

" Tiểu hầu gia kia có cái gì tốt, nạp như vậy nhiều mỹ thiếp, sớm muộn gì có một ngày hắn cũng sẽ di tình biệt luyến thích tiểu cô nương nhà khác.

Ngươi một lão nam nhân đến lúc đó còn có thể tranh sủng được với những tiểu cô nương gia đó?"

Nói nói, Âu Dương Thanh ho khan một tiếng

"Đi cùng bổn điện hạ thôi, đến nỗi khế bán mình của ngươi, bổn điện hạ sẽ cho người lấy về."

Kỳ thật đối với Âu Dương Thanh mà nói, Cơ Ngọc ở đâu ngốc cũng được.

Hắn cũng không lo lắng.

Chính là nhìn Cơ Ngọc càng ngày càng để ý tiểu bạch kiểm kia.

Nghĩ lại mình cùng hắn nhận thức tám năm, cũng coi như là vào sinh ra tử.

Nhưng chưa bao giờ thấy hắn khẩn trương như vậy.

Trong lòng tức khắc liền không cân bằng.

Nếu là một cô nương còn có thể lý giải, hắn là tình đậu sơ khai.

Nhưng kia lại là một tiểu bạch kiểm, lại còn là kẻ nam nữ thông ăn, là tay già đời.

Rốt cuộc Cơ Ngọc nhìn trúng hắn ở điểm nào??

Vừa nghĩ như vậy, phía cửa truyền đến thanh âm.

Tô Yên đã trở lại.

Sau đó, Tam điện hạ liền nhìn gương mặt không biểu tình ở đối diện mình kia, hiện lên một tia cười nhẹ nhu hòa.

Âu Dương Thanh hừ hừ hai tiếng, mắt trợn trắng.

Cầm cây quạt dùng sức quạt.

Tô Yên nhìn đến người chỗ đình hóng gió, trước mắt sáng ngời, đi lên tới.

Ra tiếng

"Vẫn luôn ở chỗ này ngồi?"

Cơ Ngọc gật đầu

"Chờ hầu gia trở về."

Nói xong, Cơ Ngọc bưng điểm tâm kia, đẩy đến trước mặt Tô Yên.

Tô Yên cầm lấy điểm tâm cắn hai miếng.

Một bên nói

"Ta nghe nói hôm nay buổi tối trong thành có Tết Khất Xảo, muốn đi xem sao?"

Cơ Ngọc ngẩng đầu dò hỏi

"Hầu gia đi sao?"

Tô Yên gật đầu

"Ân"

Vừa nói, Tô Yên vừa cầm tay Cơ Ngọc.

"Cơ Ngọc đi cùng hầu gia."

Âu Dương Thanh nghe được thanh âm Cơ Ngọc hàm chứa ý cười.

Nhìn nhìn lại điểm tâm trước mặt mình tất cả đều được đẩy tới bên Tô Yên.

Hừ hừ hai tiếng.

Lười phản ứng.

Nhỏ giọng nói thầm

"Hai tên nam nhân, tham gia Tết Khất Xảo cái gì."

*****

Edit: Tinh Niệm

Tô Yên nghe được thanh âm, nghiêng đầu đi xem.

Ngay khi nhìn thấy người này là Tam điện hạ Âu Dương Thanh, nàng liền sửng sốt một chút.

Tiếp đó nói

"Tam điện hạ cũng ở đây a."

Vừa mới chỉ nhìn thấy bên cạnh có một người, vẫn chưa thấy rõ rốt cuộc là ai.

Hiện giờ, nghe hắn vừa nói, rốt cuộc mới xem như thấy rõ người này.

Ách, hóa ra là Âu Dương Thanh.

Âu Dương Thanh bị Tô Yên nói đến sửng sốt, sau đó không thể tin tưởng

"Ngươi, ngươi, ngươi, bổn điện hạ cứ như vậy không vào mắt ngươi??"

Trong thanh âm có chút ý vị muốn tức hộc máu.

Hắn một người lớn như vậy ngồi ở nơi này, thế nhưng tên kia vẫn luôn không nhìn đến??

Này quả thực, quả thực tức chết hắn!

Tô Yên chớp chớp mắt, trầm mặc.

Âu Dương Thanh xem nàng trầm mặc càng tức giận.

Cầm cây quạt đứng lên, chỉ thẳng vào Tô Yên

"Ngươi, ngươi, ngươi, ...."

Ngươi nửa ngày, cuối cùng cũng không nói ra được vế tiếp theo.

Cuối cùng chỉ có hừ thật mạnh một tiếng, xoay người, cũng không quay đầu lại, thở phì phì rời đi.

Vào đêm, trong kinh thành giăng đèn kết hoa, khác với lúc trước trầm tĩnh.

Ngược lại so ban ngày thậm chí còn muốn náo nhiệt.

Người đi đông đúc.

Náo nhiệt đàm luận, tiếng nữ nhi gia cười nói oanh yến, còn có nam tử văn nhã ngâm thơ câu đối ở ven hồ.

Tô Yên cùng Cơ Ngọc đi ra hầu phủ.

Bởi vì người quá nhiều, nên chỉ mang theo Lan Chi đi.

Vẫn chưa mang theo gia phó.

Hai người đi dạo đến trước mặt một tiểu quán thì dừng lại.

Cơ Ngọc cầm lấy một cái đèn lồng hình hoa sen trước mặt.

Sinh động như thật, thật xinh đẹp.

Tô Yên chớp chớp mắt, ngẩng đầu xem hắn

"Chàng thích cái này?"

Cơ Ngọc nhìn về phía Tô Yên, khóe môi gợi lên cười nhạt

"Hầu gia không thích?"

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát,

"Còn bình thường."

Cơ Ngọc cầm đèn hoa sen thưởng thức.

Chậm rãi ra tiếng

"Đèn hoa sen này còn được gọi là đèn ước nguyện, viết nguyện vọng rồi bỏ vào bên trong đèn, thả vào trong sông.

Chỉ cần thành kính, thần linh sẽ thay người thực hiện nguyện vọng."

Tô Yên duỗi tay, tiếp nhận đèn hoa sen kia.

Đại khái là lần đầu nhìn thấy loại đồ vật này, có chút mới lạ.

"Hứa nguyện?"

Cơ Ngọc không biết khi nào đã kéo tay nàng.

Hắn gật gật đầu.

Ánh mắt từ đầu đến cuối đều không rời khỏi người Tô Yên.

Trong lòng nghĩ, đại khái Tô Yên vẫn luôn giả nam tử lâu rồi, thế cho nên một ít đồ vật nữ nhi gia thích, nàng đều thực xa lạ.

Đèn hoa sen, túi tiền, ... vốn chính là đồ vật chủ yếu được bán ở Tết Khất Xảo.

Bất quá xem bộ dáng nàng, tựa hồ cũng không biết đây là đèn hứa nguyện.

Hắn câu môi một chút, đông người chen chúc lại.

Đi được vài bước, hai người sát tới gần nhau.

Cơ Ngọc cúi đầu, dán ở bên tai nàng, thanh âm nhẹ nhàng nhiễm theo ý cười

"Tiểu hầu gia muốn viết nguyện vọng gì? Không chừng, ông trời sẽ hiển linh."

Tô Yên vừa nhấc đầu, vừa vặn hắn rời đi bên tai nàng.

Hai người khóe môi chạm qua một chút.

Cơ Ngọc sửng sốt.

Tô Yên nhìn môi hắn, lúc lâu sau, nghiêm túc gật đầu

"Muốn viết."

Nói xong, liền lôi kéo Cơ Ngọc hướng tới ven bờ sông.

Lan Chi mang tới tờ giấy còn có bút da lông cao cấp.

Tô Yên ghé vào vòng bảo hộ ở ven bờ sông, cầm bút da lông cao cấp kia.

Viết thật lâu.

Thật cũng không phải nàng nguyện vọng nhiều.

Chỉ là nàng dùng bút lông rất không thuần thục.

Viết ra chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.

Tiểu Hoa yên lặng ra tiếng

"Ký chủ, chị viết chữ xấu như vậy, có lẽ thần linh sẽ không đọc ra được nguyện vọng của chị, vô pháp thực hiện a."

Tô Yên

"...... về sau, khi ta không hỏi em, em có thể không cần phải nói đâu."

Tiểu Hoa biết lời của mình chọc tới miệng vết thương của ký chủ.

Yên lặng ngậm miệng.

Chờ làm xong, nàng nhét tờ giấy kia vào đèn hoa sen.

*****

Edit: Tinh Niệm

Sau đó nhìn về phía Cơ Ngọc đang đứng ở nơi xa.

Giơ lên đèn hoa sen trong tay

"Như vậy là được sao?"

Cơ Ngọc đi đến bên người Tô Yên

"Hầu gia chỉ cần đặt đèn hoa sen ở bờ sông, thành kính hứa nguyện."

Tô Yên gật gật đầu, ôm đèn hoa sen đi đến bờ sông.

Cho đến khi tới nơi.

Mới phát hiện người thật sự rất nhiều.

Hơn nữa phần lớn là nữ tử.

Đều tỉ mỉ trang điểm, hy vọng có thể ngẫu nhiên gặp được ý trung nhân.

Tô Yên rốt cuộc chen được tới phía trước, đặt đèn ở ven hồ.

Nàng nhìn đèn trôi đi ra xa, tập kết cùng những đèn hoa khác.

Lúc này mới thu hồi tầm mắt.

Xoay người muốn rời đi bờ sông.

Lại đột nhiên cảm nhận được chung quanh có tầm mắt lạnh băng dừng lại trên người mình đánh giá, đảo qua.

Tô Yên ngẩng đầu, nhìn người xung quanh.

Cuối cùng ánh mắt dừng ở mấy tên nam tử đang không ngừng dựa xát lại đây.

Nàng đi ra khỏi đám người.

Cơ hồ là Tô Yên vừa mới thoát ra khỏi đám đông, trong nháy mắt đã bị người vây quanh.

Đôi mắt nàng buông xuống.

Mà mấy người kia còn đang không ngừng tới gần.

Rốt cuộc, không biết là ai động thủ trước.

Một cây chủy thủ từ trong tay một người nọ đâm ra.

Thẳng tắp hướng tới eo bụng Tô Yên.

Người này chỉ là tên tiểu tử vô năng, bọn họ vốn cho rằng nhiệm vụ lần này sẽ thực dễ dàng hoàn thành.

Đáng tiếc.

Lại vui mừng quá sớm.

Tay Tô Yên, chuẩn xác ấn xuống chủy thủ kia.

Cũng chỉ nghe răng rắc một tiếng.

Tiếp đó là một tiếng kêu rên.

Bởi vì kịch liệt đau đớn, chủy thủ trong tay tên kia rơi xuống.

Vừa vặn bị Tô Yên cầm.

Cổ tay xoay chuyển, mượn lực để hướng chủy thủ kia quay ngược lại nam tử.

Phụt một tiếng.

Chủy thủ nháy mắt liền thọc vào thân thể hắn ta.

Nam tử nháy mắt trừng lớn mắt, không thể tin tưởng.

Giây tiếp theo, Tô Yên rút chủy thủ ra, tiếp tục từng bước một đi về phía trước.

Nàng buông hạ đôi mắt, cẩn thận nghĩ.

Còn có ba người.

Tí tách, tí tách, máu tươi ở bụng tên kia phun ra.

Có một ít lây dính ở tay nàng.

Máu theo ngón tay, dọc theo chủy thủ chảy đi xuống, cuối cùng rơi vào bùn đất, biến mất không thấy.

Khi ba tên nam tử xa lạ nhận thấy được người thất bại.

Đồng thời bắt đầu hướng tới gần Tô Yên.

Một người gần nhất ở bên phía tay trái của nàng.

Bởi vì tay nàng đang rũ thẳng xuống, cho nên không có người chú ý tới chủy thủ trên tay Tô Yên.

Cho đến phụt một tiếng.

Ngay lúc nam tử tới gần lại đây, đang muốn động thủ.

Tô Yên lại càng mau một bước.

Phụt một tiếng, lại lần nữa thọc vào trong bụng hắn.

Chỉ mất vài giây.

Tên nam tử thứ hai vừa ngã xuống, phía sau tiếng thét chói tai đã vang lên

"A a a a a!!!! Chết người!!!"

Tức khắc, tất cả nữ tử chung quanh đều luống cuống.

Bắt đầu chạy trốn khắp nơi.

Hai tên nam tử còn lại vừa thấy, sự tình thoát ly khống chế.

Liền lập tức lẫn vào trong đám người, tính toán tìm được thời gian thật tốt để hành động.

Nguyên bản Cơ Ngọc đứng ở trên cầu, nhìn thấy bờ sông hỗn loạn, nheo nheo mắt.

Nghe đám người kia thét chói tai, dần dần nghe rõ là cái gì.

Sau đó, tầm mắt đảo qua đám người chen chúc.

Hồi lâu lúc sau, rốt Tô Yên đang đi ngược dòng người, đi về phía nam bờ sông.

Cơ Ngọc không biết khi nào mày nhăn lại, sau đó buông lỏng.

Bước bước chân, đi đến phía nam.

*****

Edit: Tinh Niệm

Rốt cuộc đến một gốc cây liễu, Tô Yên ngừng lại.

Phía sau, tất cả mọi người đều chạy đi.

Trên mặt sông, đám đèn lồng như cũ chậm rì rì du đãng phía hạ du.

Tô Yên nhìn đèn lồng một hồi lâu, phát hiện đã vô pháp nhận rõ đèn của mình rốt cuộc là cái nào.

Thu hồi ánh mắt, quay người lại liền nhìn thấy Cơ Ngọc đi tới đây.

Cơ Ngọc vừa đi tới, không hỏi cái gì, chỉ là trên dưới đánh giá Tô Yên, đại khái là xác nhận nàng có bị thương hay không.

Sau đó, trên gương mặt sơ lãnh mang lên một tia cười nhạt, nhu hòa chút.

"Hầu gia vừa mới viết nguyện vọng gì?"

Tô Yên chớp chớp mắt, sau đó tầm mắt yên lặng dời về phía một đống hà đèn chỗ kia, ra tiếng

"Nói liền không linh."

Cơ Ngọc cúi đầu

"Vậy Cơ Ngọc, có thể trợ giúp hầu gia thực hiện nguyện vọng hay không?"

Tô Yên nhìn môi mỏng cách cực gần kia, yên lặng tiến lên một ít, chạm vào một chút.

Nhỏ giọng nói

"Ân, nguyện vọng đã thực hiện."

Cơ Ngọc sửng sốt, hắn trong mắt quang mang hơi lóe.

Khi nói chuyện, không biết khi nào, tay ôm lên vòng eo Tô Yên.

Ôm người vào trong ngực, phía sau Tô Yên đó là cây liễu to, nàng muốn thoát cũng thoát không được.

Tô Yên còn không phát hiện, đại khái là nghĩ đến nguyện vọng của mình.

Cơ Ngọc nói chuyện, thanh âm không biết vì sao thấp xuống, ái muội bốc lên giữa hai người.

"Hầu gia nguyện vọng, chẳng lẽ là muốn hôn Cơ Ngọc?"

Hắn ánh mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm Tô Yên.

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát, gật đầu

"Không sai biệt lắm."

Cơ Ngọc lẩm bẩm ở bên tai Tô Yên

"Cơ Ngọc cả người đều là của hầu gia, hầu gia muốn làm cái gì với Cơ Ngọc đều có thể."

Ái muội nói, làm người vô hạn mơ màng.

Đáng tiếc, gặp một vị tiểu hầu gia khó hiểu phong tình.

Tô Yên nghe hắn nói, suy nghĩ một hồi lâu.

Sau đó duỗi tay, ôm lấy hắn.

"Ân"

Lên tiếng.

Tô Yên trên tay phải, còn dính vết máu, vừa mới ôm.

Máu tươi đã dính trên quần áo Cơ Ngọc.

Nàng đang muốn ngẩng đầu nói chuyện, bỗng nhiên, nơi xa hai tên nam tử xa lạ nhanh chóng tới gần lại đây.

Thực rõ ràng, mục đích là hướng về phía nàng.

Tô Yên ánh mắt không có phập phồng, ôm Cơ Ngọc dùng sức, bước chân chuyển một cái.

Sau đó, liền thành Cơ Ngọc được Tô Yên che chở.

Phanh!

Nàng nâng lên chân đá một tên tới gần mình đến ngã lăn trên mặt đất.

Mà vốn tên còn lại đứng ở phía xa, bước chân dừng một chút.

Vẫn chưa tiếp tục đi hướng bên này, đại khái là đã nhận ra khả năng của mình, hoàn thành nhiệm vụ.... thực xa vời.

Xoay người, liền ẩn nấp ở trong đám người, chậm rãi rời đi.

Cơ Ngọc đứng ở dưới cây liễu, Tô Yên bảo hộ hắn ở sau người.

Hắn ngốc lăng ở đàng kia.

Tên nằm dưới đất đã bò lên, bắt đầu triền đánh cùng Tô Yên.

Phịch một tiếng!

Tô Yên lại lần nữa đánh người nghiêng trên mặt đất.

Lúc này đây, nam tử kia trực tiếp bị đánh phun ra máu, hôn mê bất tỉnh.

Cơ Ngọc nhìn nhất cử nhất động của Tô Yên, nước chảy mây trôi.

Hắn trong mắt quang mang càng ngày càng sáng.

Tô Yên quay đầu lại nhìn về phía hắn

"Chàng không sao chứ?"

Cơ Ngọc yết hầu lăn lộn

"Hầu gia cứu Cơ Ngọc."

Tô Yên nghĩ nghĩ.

Tuy rằng người này là hướng về phía nàng mà tới.

Nhưng là cũng khẳng định hắn sẽ không bỏ qua Cơ Ngọc.

Cho nên hắn nói như vậy, cũng không sai.

Cơ Ngọc đi đến trước mặt Tô Yên, duỗi tay, cầm tay nàng đang dính máu.

Dùng tay áo to rộng chà lau tay nàng.

Thanh âm dễ nghe vang lên

"Cơ Ngọc cả người đều là của hầu gia. Hiện giờ hầu gia lại lần nữa cứu Cơ Ngọc, Cơ Ngọc không có gì báo đáp."

*****

Edit: Tinh Niệm

Lời nói dừng một chút, liền nghe thanh âm hắn thong thả

"Vậy chỉ có thể, lấy thân báo ân."

Cơ Ngọc cười ôn nhu, tại đây gió đêm hè hơi lạnh, quần áo bị thổi phất động.

Một đôi người đứng ở dưới cây liễu, có vẻ cực kỳ hài hòa.

Hắn nói, làm Tô Yên không có phản ứng kịp.

Ân?

Lấy thân báo ân?

Cơ Ngọc lôi kéo tay Tô Yên, xoa xoa, không biết khi nào, hai người cách cực gần.

Hắn yết hầu lăn lộn, thanh âm lẩm bẩm

"Hầu gia còn chưa bao giờ để Cơ Ngọc thị tẩm hầu hạ."

Tô Yên trong đầu, thanh âm Tiểu Hoa vang lên

"Ký chủ, hắn muốn chị ngủ hắn."

Tô Yên lại ngẩng đầu nhìn xem Cơ Ngọc.

Đây là quang minh chính đại cầu sủng ái?

Nàng thế nhưng nhất thời không biết nên nói cái gì.

Lúc này, nơi xa Lan Chi mang theo gia phó tới.

"Hầu gia!"

Lan Chi vội vàng chạy tới

"Ngài không có việc gì chứ?"

Tô Yên lắc đầu.

"Không có việc gì."

Lan Chi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nói

"Nô tỳ vừa mới ở trên đường bị một người xa lạ ngăn lại, nói có người muốn gây sự với ngài. Nô tỳ liền vội vàng hồi phủ kêu gia phó tới."

Nói xong, nàng nhìn về phía sau Tô Yên, thấy người mặt đầy máu nằm trên đất.

Thanh âm lập tức nghiêm túc lên

"Đó là người muốn giết ngài?"

Tô Yên gật đầu nói

"Trước đem người mang về."

Lan Chi gật đầu

"Vâng!"

Đồng ý xong, phía sau gia phó nâng người kia lên, tiếp đó đưa người về hầu phủ.

Tết Khất Xảo lần này, bởi vì chuyện đã xảy ra, Lan Chi nói cái gì cũng không cho Tô Yên lại một người ở bên ngoài.

Bị đám gia phó hộ tống, cũng thật sự quá chói mắt.

Cuối cùng, chỉ có thể sớm trở về hầu phủ.

Sau khi trở lại hầu phủ, lúc này mới phát hiện, dọc theo đường đi Cơ Ngọc đều không nói thêm câu nào.

Hắn chỉ là an an tĩnh tĩnh đi theo.

Trở lại trong phòng, cũng rót một ly trà cho Tô Yên, liền ngồi ở chỗ đó không nói một lời.

Chờ Lan Chi rời đi để chuyện ám sát, trong phòng chỉ còn lại hai người.

Tô Yên uống uống nước trà, ngẩng đầu

"Thu thập một chút, chúng ta cũng ngủ đi."

Cơ Ngọc thân thể cứng lại một chút.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên, trong thanh âm khó nén mất mát

"Hầu gia nếu là không muốn Cơ Ngọc, thì có thể đuổi Cơ Ngọc đi, không cần nhân nhượng như thế."

Tô Yên sửng sốt.

Như thế nào cũng chỉ là về nhà có một đoạn, người này liền khổ sở rồi?

Nàng nghiêm túc nói

"Ta chưa bao giờ nói rằng không thích chàng."

Cơ Ngọc nhìn Tô Yên, mắt thường có thể thấy được, tay hắn nắm chặt ống tay áo, không biết là khẩn trương hay là cái gì.

"Vì sao hầu gia, không muốn để Cơ Ngọc hầu hạ ngài?"

Nói xong, Cơ Ngọc đứng lên, đi đến trước mặt Tô Yên.

Thanh âm hình như có ẩn ẩn ánh sáng, cũng không biết lại nghĩ tới cái gì, trong mắt hiện lên tia mất mát.

"Chẳng lẽ, hầu gia là ghét bỏ xuất thân của Cơ Ngọc? Cảm thấy Cơ Ngọc không sạch sẽ, không có tư cách phụng dưỡng hầu gia?"

Tô Yên duỗi tay lôi kéo hắn, thở dài

"Ta không có."

Có một vị nam sủng thực dễ dàng tự ti, miên man suy nghĩ, nên dưỡng như thế nào?

Online chờ, thực sốt ruột.

Tô Yên phủ nhận một câu, nhìn qua cũng không giải quyết được vấn đề.

Ngược lại là làm Cơ Ngọc cúi đầu.

Nghe hắn nhẹ giọng lẩm bẩm

"Cơ Ngọc thân phận hèn mọn, không xứng với hầu gia, là Cơ Ngọc si tâm vọng tưởng."

Biểu tình cô đơn, thanh âm lẩm bẩm mất mát.

Khiến người nghe, tâm đều sắp nát.

Tô Yên cảm thấy mình nói gì cũng không được.

Nàng nhắm mắt lại.

Đứng lên, đi tới cửa.

Ầm một tiếng, đóng cửa phòng lại.

Sau đó, lôi kéo cánh tay Cơ Ngọc liền kép người về phía giường.

***

Cho đến mép giường, Tô Yên trên tay dùng sức.

Đẩy người đến trên giường.

Giây tiếp theo.

Tô Yên cởi ra áo ngoài dính máu của mình.

Vừa thoát vừa nói

"Ta đối với chàng còn chưa đủ tốt?"

Lại tháo xuống ngọc quan trên đầu.

"Mỗi ngày đều ở bên chàng, cùng ăn cùng ngủ, vì sao chàng còn cảm thấy ta không thích chàng?"

Lạch cạch một tiếng.

Ngọc quan từ trong tay Tô Yên chảy xuống trên mặt đất.

Gương mặt Tô Yên môi hồng răng trắng, xứng với một bộ tóc đẹp, so sánh với ban ngày, càng có ý nhị nữ nhi gia.

Nàng nhấp nhấp khóe môi hồng nộn, đè nặng hắn, cúi người hôn xuống.

Khác với lúc trước nhẹ lướt.

Lúc này đây lại tinh tế hút duẫn một chút.

Vừa mới bắt đầu, quyền chủ động còn ở trong tay Tô Yên.

Vừa hôn hôn, vốn dĩ Cơ Ngọc bị động tiếp thu, không biết khi nào, hóa bị động thành chủ động.

Cơ Ngọc ôm Tô Yên, hai người ở trên giường trở mình.

Đảo mắt Tô Yên đã bị đè ở phía dưới.

Hôn môi bắt đầu trở nên nóng bỏng.

Bắt đầu hôn từ khóe môi hồng nộn kia, cổ, bên tai, một đường đi xuống tới rồi xương quai xanh.

Trong thanh âm Cơ Ngọc, không biết khi nào trở nên trầm thấp câu nhân.

"Hầu gia, xin cho Cơ Ngọc hầu hạ ngài."

Nói, liền lại lần nữa hôn lên cặp môi đỏ kia.

"Ưm ~"

Tô Yên trong miệng phát ra thanh âm mềm mại.

Khi hôn môi, quần áo lỏng lẻo, đảo mắt liền cởi đi.

Thân thể trắng nõn mềm mại cùng thân thể nam tử tương giao ở bên nhau.

Màn che thả xuống dưới.

Che khuất cảnh xuân trên giường.

Thanh âm bên trong dần dần càng lúc càng lớn.

Hỗn loạn còn có một ít âm điệu đặc thù làm người đỏ bừng mặt.

Đêm đã khuya.

Cảnh xuân triền miên này, còn chưa kết thúc.

Giường màn che khuất cảnh tượng bên trong, ngay cả ánh trăng cũng chiếu xạ không đến nửa điểm.

Ngẫu nhiên còn có một đoạn cánh tay trắng nõn ở phía trong vươn ra.

Mặt trên còn có một ít dấu vết xanh tím.

"Ưm ~ từ bỏ."

Tiếng nữ tử lẩm bẩm xuyên thấu qua khe hở giường màn kia ra tới.

Không lâu, thanh âm nam tử khàn khàn vang lên

"Hầu gia, muốn."

Thanh âm lại trầm lại liêu nhân, hoàn toàn không có thanh lãnh như ngày xưa.

Nói xong, một bàn tay khớp xương rõ ràng, từ màn giường duỗi ra.

Kéo một đoạn cánh tay kia trở về.

Sau đó, giường màn lại lại lần nữa che kín mít.

Hôn môi cùng với dục vọng lại lần nữa bốc lên.

Giường kẽo kẹt kẽo kẹt phát ra tiếng vang run rẩy.

Ái muội âm thanh, hết thảy đều đang tiếp tục.

Buổi sáng ngày hôm sau, thanh âm chim chóc kêu vang.

Nghênh đón một ngày mới.

Thái dương từ đường chân trời, dần dâng lên.

Ngay kia, tia nắng đầu tiên chiếu rọi ở trong viện tiểu hầu gia.

Liền phát hiện, gia phó hạ nhân đều bị đuổi đi ra ngoài.

Chỉ có Lan Chi một người lòng mang tâm tình mà đứng ở cửa phòng.

Biểu tình kia, có chút sốt ruột, có chút lo lắng, ngũ vị trộn lẫn nói không nên lời.

Lan Chi từ buổi sáng vẫn luôn ở cửa đứng tới giữa trưa.

Đại khái là thời gian lâu lắm, thế cho nên từ sốt ruột lo lắng thành công khôi phục bình tĩnh.

Rốt cuộc, ở dưới ánh nắng gay gắt chói chang của nắng hạ.

Cửa phòng mở ra.

Cơ Ngọc đi ra.

Lan Chi biểu tình biến ảo một hồi lâu, nói

"Cơ Ngọc công tử."

Cơ Ngọc gật gật đầu

"Chuẩn bị chút nước ấm, còn có chút thức ăn, mang tiến vào."

"Vâng."

Lan Chi đồng ý.

Không lâu sau, nước ấm liền được mang vào phòng.

Sau đó, từng bồn tới tới lui lui không biết bao nhiêu lần.

Rốt cuộc trong phòng, người nào đó đang nằm trên giường truyền ra thanh âm

"Đói."


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-346)