Bạch liên nam sủng muốn làm yêu (8)
← Ch.142 | Ch.144 → |
Edit: Tinh Niệm
Cơ Ngọc phủ thêm áo ngoài cho nàng, nhìn khuôn mặt của nàng.
Khác với bộ dáng ngày xưa môi hồng răng trắng sạch sẽ.
Hiện giờ, mặt mày lại nhiều một tia kiều mị.
Tóc rối tung ở hai sườn, lại bởi vì trên người còn khoác áo ngoài của Cơ Ngọc, thế cho nên nhìn nàng có chút nhỏ xinh.
Tiếng nói Cơ Ngọc khôi phục thanh âm bình thường.
Chỉ là trong ngữ điệu thanh lãnh, nhiều thêm một ít ôn nhu.
"Vâng, hầu gia."
Đồng ý xong, liền đem người bao quanh rồi bế lên, trực tiếp ôm tới trên ghế.
Chỉ trong chốc lát, đồ ăn được bưng lên.
Tô Yên đang muốn lấy đũa, kết quả một chén cháo trắng bị đẩy đến trước mặt nàng.
Tô Yên chớp chớp mắt.
Cơ Ngọc ngồi ở một bên, cười nhạt nói
"Hầu gia hôm qua làm lụng vất vả, hẳn là ăn cháo để tiêu hóa tốt hơn."
Tô Yên mím môi.
Xem xét liếc mắt vị nam thiếp nhà mình một cái.
Hôm qua không phải rất khổ sở, thực tự ti sao?
Như thế nào ngủ một giấc, liền cười cao hứng như vậy??
Nàng nghĩ, vẫn là thực ngoan ngoãn cầm lấy thìa ở bên cạnh.
Một muỗng một muỗng múc uống.
Ăn trong chốc lát, lại ngẩng đầu xem hắn
"Chàng không có việc gì?"
Cơ Ngọc sửng sốt
"Hầu gia hỏi là phương diện nào?"
Tô Yên suy nghĩ một chút
"Chàng không mệt?"
Nàng rất mệt a.
Cơ Ngọc đẩy hết tất cả mấy đĩa đồ ăn mà ngày thường Tô Yên thích ăn đến trước mặt nàng.
Nói
"Hầu hạ hầu gia là việc Cơ Ngọc nên làm, Cơ Ngọc thực vui vẻ, tất nhiên là không mệt."
Tô Yên nghe xong, lại lần nữa cúi đầu tiếp tục thành thành thật thật uống cháo.
Không có nói nữa.
Trong đầu nàng dò hỏi Tiểu Hoa
"Tiểu Hoa."
"Ân? Ký chủ??"
"Giá trị thể lực của ta đã rất cao, vì sao hắn nhìn qua còn nhẹ nhàng hơn cả ta vậy?"
Tiểu Hoa trầm mặc trong chốc lát
"Ký chủ, thân thể chị trên cơ bản ngang với một người kẻ cơ bắp.
Chỉ có thể chứng tỏ, thể lực hắn còn muốn tốt hơn so với một đại hán cơ bắp."
Tô Yên
"...."
Nàng cho rằng hắn thực nhu nhược.
Bị lừa.
Tô Yên chậm rì rì uống cháo.
Cẩn thận nghĩ, hắn dường như chưa từng nói qua thể lực hắn kém.
Chỉ là nàng nhìn hắn, liền tự mang vào ý nghĩ như vậy.
Nghĩ như vậy, tốc độ Tô Yên uống cháo nhanh hơn chút.
Cơ Ngọc ở một bên nhìn Tô Yên, con ngươi đen nhánh, đáy mắt phiếm mềm mại.
Quả nhiên a, lúc trước may mắn bán mình cho nàng.
Bằng không, sợ là phải hối hận cả đời.
Cơm nước xong.
Tô Yên đứng lên.
Mới vừa hoạt động, nàng dừng một chút.
Sau đó làm như cái gì cũng chưa phát sinh, bước chân đi phía trước.
Vừa mỏi, vừa mệt.
Kỳ thật, còn có thể tiếp thu.
Nghĩ như vậy.
Mới vừa đi chưa được vài bước, dưới chân lại chống không.
Nàng bị người ôm ngang lên.
Bên tai, Cơ Ngọc nóng rực nói nhẹ
"Hầu gia muốn đi làm gì? Cơ Ngọc mang ngài đi."
Tô Yên cắn môi một chút, không biết là do vừa tỉnh hay là đã khóc, đôi mắt ướt dầm dề
"Ra đình hóng gió bên ngoài ngồi."
Cơ Ngọc ôm nàng, đi nhanh ra ngoài.
Nhìn ghế đá lạnh lẽo kia.
Cơ Ngọc dừng một chút, hắn ôm nàng ngồi xuống.
Tô Yên bị hắn ngăn ở trong ngực.
Gió ấm thổi quét, nàng ăn no, liền có chút mệt rã rời.
Không biết qua bao lâu, bên tai liền truyền đến thanh âm
"Tối hôm qua Cơ Ngọc thực vui vẻ có thể hầu hạ hầu gia."
Tô Yên nghe, thanh tỉnh lại.
Chậm chạp không nói gì.
Trong lòng cân nhắc.
Sủng nam thiếp, thật đúng là thân thể lực sống a.
May mắn, chỉ có một mình hắn.
Ưm, nhưng mà liền tính chỉ có một mình hắn, cũng cảm giác thân thể mình bị đào rỗng.
Mệt mỏi quá.
Về sau, vẫn là đổi một loại phương pháp sủng đi.
Tô Yên ngẩng đầu, đối diện cùng Cơ Ngọc.
Nửa ngày sau, ra tiếng
"Chàng về sau nghĩ muốn cái gì ta đều có thể cho chàng, chuyện trên giường này, không cần chàng hầu hạ."
*****
Edit: Tinh Niệm
Cơ Ngọc sửng sốt trong một cái chớp mắt.
Thực mau liền hiểu rõ ý Tô Yên.
Đây là tối hôm qua mệt, liền tính toán chặt đứt những ngày sau hắn hầu hạ sinh hoạt?
Cơ Ngọc đôi mắt buông xuống.
Đã nếm qua hương vị nàng rồi, làm sao có thể từ bỏ?
Thanh âm hắn trầm thấp
"Hầu gia, hôm qua Cơ Ngọc có chỗ nào hầu hạ không chu toàn?"
Hắn cách Tô Yên rất gần.
Cảm thụ được hơi thở nóng rực bên tai.
Tô Yên lắc đầu
"Nhưng thật ra không có."
Nàng nghĩ, chính là hầu hạ quá chu đáo, cho nên mới khiến nàng quá mệt.
Cơ Ngọc ôm Tô Yên, chậm rãi ra tiếng
"Cơ Ngọc được hầu gia mua tới, vốn chính là phải hầu hạ hầu gia chuyện hằng ngày cùng với chuyện giường chiếu.
Hầu gia hiện giờ không cho Cơ Ngọc hầu hạ, Cơ Ngọc trong lòng khó an."
Tô Yên nghe hắn nói câu cuối cùng kia.
Nhịn không được nghiêng đầu nhìn hắn một cái.
"Chàng, chàng.... ."
Tô Yên do dự.
Cơ Ngọc bởi vì kề sát cổ Tô Yên, thế cho nên nàng không có nhìn thấy biểu tình trên mặt hắn.
Cơ Ngọc nhắm mắt lại, môi mỏng một chút một chút như có như không dán da thịt tinh tế của nàng.
"Hầu gia, Cơ Ngọc sợ hãi."
Thanh âm hắn chậm rãi rơi xuống.
Tô Yên dừng một chút, cuối cùng, vẫn là ngã vào trong lòng ngực hắn,
"Ưm, vậy cứ dựa theo ngày thường hầu hạ, đến nỗi chuyện giường chiếu, chàng muốn như thế nào, liền như thế đó đi."
Tay nàng cầm tay Cơ Ngọc, ý đồ an ủi tiểu tâm linh của vị nam thiếp đang tự ti kia.
Cơ Ngọc câu môi, dán bên tai Tô Yên, tiếng nói hỗn loạn hơi thở nóng rực
"Vâng, tiểu hầu gia của ta."
Tô Yên không chú ý tới, từ đầu đến cuối, Cơ Ngọc đều lấy một loại tư thế đầy tính chiếm hữu mà ôm nàng vào trong ngực.
Làm gì có tiểu nam thiếp nào sợ hãi tự ti, còn có thể bá đạo như vậy?
Kết quả là, Tô Yên liền ở trong vị tiểu nam thiếp này, sinh hoạt qua một ngày.
....
Gần một tháng này, cũng không biết vì sao, Tam điện hạ phá lệ cần mẫn chạy tới hầu phủ.
Ban đầu là lâu lâu tới một lần.
Hiện giờ còn là một ngày tới một lần, cùng Cơ Ngọc ở đình hóng gió ngồi xuống đó là vài canh giờ.
Nếu không phải xác định vị Tam điện hạ này không có Long Dương chi hảo, Tô Yên đều sẽ cho rằng hắn có phải coi trọng Cơ Ngọc hay không?
Gần đây triều đình có chút rung chuyển.
Hoàng Thượng thân thể ôm bệnh nhẹ.
Ước chừng có nửa tháng không có thượng triều.
Hiện giờ, triều đình là nhị điện hạ cầm giữ triều chính.
Cũng không biết vì sao, Hoàng Thượng chậm chạp mãi không có lập Thái Tử.
Làm cho triều đình mỗi người đều cẩn thận chặt chẽ.
Sợ đứng sai đội.
Bởi vì nếu đánh cuộc sai lầm, kết quả chính là chém đầu.
Triều đình khí thế nặng nề.
Phụ thân Tô Yên mỗi ngày hạ triều trở về, đều sẽ cùng Tô Yên giao chiến hơn một canh giờ.
Tô Yên đều có thể cảm giác ra được, vị phụ thân tháo hán tử nhà mình tâm tình càng ngày càng buồn bực.
Tam điện hạ tựa hồ không có biến hóa gì lớn.
Như cũ mỗi ngày ăn mặc hoa hòe lòe loẹt, một bộ dáng biếng nhác.
Ngày ngày ngồi ở đình hóng gió kia, nghe Cơ Ngọc nói một lát đàn cổ, lại chốc lát uống nước trà.
Một ngày này, Tô Yên sang chỗ phụ thân.
Khó được Tô phụ vẫn chưa đối chiêu đánh nhau cùng Tô Yên.
Ngược lại là nói chút về hầu phủ.
Nói nói, lại là thở dài một tiếng, cuối cùng dừng lại.
Chờ nghe được Tô phụ nói xong, ý bảo nàng rời đi.
Tô Yên mới từ trong viện kia, đi trở về.
Vừa vào cửa liền nghe được Tam điện hạ không biết " dụ dỗ " lần thứ bao nhiêu, nói
"Cơ Ngọc, cùng bổn điện hạ đi thôi."
*****
Edit: Tinh Niệm
Bổn điện hạ bảo đảm chỗ ngươi ở kia được sửa chữa còn muốn xa hoa hơn so với hầu phủ này."
Tô Yên vừa đi vào.
Liền thấy, Tam điện hạ ngồi ở đối diện Cơ Ngọc.
Uống nước trà, câu được câu không câu dẫn.
Cơ Ngọc trên mặt không có biểu tình gì.
Tựa hồ sớm đã thành thói quen.
Nghe được tiếng cửa mở ra, Cơ Ngọc ngẩng đầu.
Nhìn đến Tô Yên mặc một thân cẩm y đứng ở cửa.
Tức khắc, trên mặt Cơ Ngọc liền có biểu tình mà Âu Dương Thanh đọc không hiểu.
Thậm chí nhìn hắn câu lấy ý cười, đứng dậy.
"Hầu gia."
Trong thanh âm nhạt nhẽo còn có một tia nhu hòa, chậm rãi vang lên.
Chẳng sợ Âu Dương Thanh đã nghe qua rất nhiều lần, nhưng vẫn là mắt trợn trắng.
Rốt cục là không nhịn được,
"Như thế nào trước nay không thấy ngươi ôn nhu như vậy với bổn điện hạ?"
Cơ Ngọc cũng không thèm liếc mắt nhìn Âu Dương Thanh một cái, lập tức lướt qua hắn, đi tới trước mặt Tô Yên.
Tô Yên đi lên đình hóng gió, nhìn Âu Dương Thanh
"Tam điện hạ."
Như vậy một câu, liền tính là thi lễ.
Sau đó, Tô Yên liền nhìn chằm chằm Âu Dương Thanh trong chốc lát.
Chậm rãi nói
"Tam điện hạ vì sao ngày ngày tới đây?"
Đại khái là Âu Dương Thanh này quá không có tự giác của hoàng tử.
Ngày này đều đến nơi này, hận không thể ăn cơm trưa ở đây rồi mới đi.
Thế cho nên giữa hai người trở nên quen thuộc rất nhiều.
Khi nói chuyện cũng không có nhiều quy củ như vậy.
Âu Dương Thanh mày nhíu lại, khẩu khí lười nhác, giống như là thuận miệng nói
"Ngươi dẫn người của bổn điện hạ tới trong phủ, bổn điện hạ không hướng chạy tới nơi này thì còn chạy đi chỗ nào??"
Tô Yên nghi hoặc
"Người của Tam điện hạ?"
Ánh mắt nàng nhìn về phía Cơ Ngọc.
Sau đó nói
"Khế ước bán mình của hắn ở nơi này."
Cho nên, hắn là người của ta.
Âu Dương Thanh vừa nghe, ngẩng đầu nhìn về phía Cơ Ngọc.
Hừ hừ hai tiếng.
Cuối cùng là không tình nguyện nói
"Đúng đúng đúng, khế bán mình ở chỗ ngươi, vì thế, bổn điện hạ không chiếm được người, mới ngày ngày đều tới chỗ ngươi ngồi."
Tô Yên chớp chớp mắt, không có nói nữa.
Cơ Ngọc bưng chung trà đưa tới bên môi Tô Yên
"Hầu gia, ngài uống chút nước trà."
Tô Yên há mồm, một bên uống, Cơ Ngọc thanh âm chậm rãi vang lên
"Hầu gia muốn Cơ Ngọc hầu hạ đi tắm?"
Tô Yên thân thể dừng một chút, sau đó liền lắc đầu.
"Không cần."
Nghĩ ngày hôm qua hầu hạ lúc vang ngọ.
Vốn dĩ tắm gội nửa canh giờ liền có thể kết thúc.
Kết quả không biết thế nào, tẩy tẩy liền không đơn giản chỉ là tắm rửa.
Sau đó.... hai người liền ở trong phòng tắm kia cả một buổi trưa.
Lúc Tô Yên đi ra, vẻ mặt mệt mỏi.
Tựa hồ so với trước khi tắm rửa, càng mệt mỏi.
Hồi tưởng tới việc hai người ở trong phòng tắm như vậy như vậy, lại như vậy như vậy.
Tô Yên cảm thấy.... , vẫn là ngồi ở nơi này uống một ngụm trà đi.
Cơ Ngọc mở ra một hộp điểm tâm mới tinh.
Vỏ hộp làm từ cây trúc, thực tinh tế.
Mặt trên ấn đánh dấu "Tần trai".
Điểm tâm "Tần trai", có địa vị rất lớn.
Bởi vì quá nổi tiếng.
Mỗi ngày người tới mua rất nhiều.
Nếu muốn ăn đến điểm tâm này, phải đi từ sớm để xếp hàng mới được.
Cơ Ngọc mở ra hộp kia, lấy một chồng điểm tâm tinh tế ra.
Bánh quả mơ hoa anh đào.
Điểm tâm đỏ thắm hình khối vuông nhỏ, vừa mở ra liền có một cỗ hương khí mùi quả mơ ập vào trước mặt.
Mặt trên còn điểm xuyết cánh hoa anh đào hồng phấn.
Mỗi một khối đều tỉ mỉ chế tác.
Chỉ là nhìn, đã làm người muốn nuốt nước miếng.
Hắn cầm lấy một khối, đưa tới bên môi Tô Yên, nói
"Hầu gia, đây là tân phẩm của "Tần trai", nghe nói không tồi, hầu gia nếm thử."
Tô Yên hé miệng, một ngụm cắn xuống.
Hương vị chua ngọt mềm mại, tức thì liền thổi quét qua đầu lưỡi.
*****
Edit: Tinh Niệm
Đôi mắt Tô Yên nhìn chăm chú vào trên điểm tâm kia.
Cơ Ngọc nhìn nàng thích như vậy, cũng thực vui vẻ.
Ý cười trên khóe môi gia tăng chút.
Âu Dương Thanh nhìn đánh dấu "Tần trai", nhìn lại hai người kia, một người đút một người ăn đến vui vẻ.
Hắn ở chỗ này ngồi hơn một canh giờ, thằng nhãi Cơ Ngọc này thế nhưng một ngụm đều không cho hắn nếm thử.
Hiện giờ lại xem hai người bọn họ ân ân ái ái như vậy.
Âu Dương Thanh ném quạt xếp, lười phản ứng lại.
Đứng lên, hừ thật mạnh một tiếng, cố gắng tìm kiếm cảm giác tồn tại.
Sau đó, liền dọc theo bậc thang đi xuống, rời đi.
Cơ Ngọc đút đút, không biết khi nào, tự đem mình qua luôn.
Tô Yên
"Ưm ~"
Người nào đó ôm nàng ở trong ngực.
Hôn môi hạ xuống.
Cơ Ngọc thở dốc thô nặng chút.
"Hầu gia thật tốt với Cơ Ngọc."
Thanh âm hắn hòa hoãn, từng tiếng vang lên bên tai Tô Yên.
Ngoài miệng nói lời cảm kích.
Không biết khi nào đã duỗi tay ôm toàn bộ Tô Yên vậy chặt ở trong lòng ngực.
Sau đó, Tô Yên liền nghe Cơ Ngọc lẩm bẩm thấp giọng
"Hầu gia, ngày sau sẽ lại như thế này mà sủng ái thiếp thất khác?"
Tô Yên mở to mắt
"Ân?"
Cơ Ngọc buông đầu xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm
"Hầu gia thê thiếp thành đàn, khó bảo toàn, ngày sau Cơ Ngọc tuổi lớn, thể lực vô dụng, rốt cuộc vô pháp thỏa mãn hầu gia, vô pháp hầu hạ hầu gia."
Tô Yên nghiêm túc nghĩ hắn nói, sau đó nói
"Gìa một chút cũng tốt."
Cơ Ngọc sửng sốt.
Sau đó, liền nghe Tô Yên từng câu từng chữ nói
"Già rồi, thể lực yếu một chút không có quan hệ.
Vậy về sau, ta có thể tự mình tắm rửa, có thể tự mình ăn điểm tâm.
Sau đó, cũng có thể sớm ngủ, mỗi ngày liền không cần như vậy mệt nhọc.... ưm."
Tô Yên vừa nói như vậy, giống như cảm thấy Cơ Ngọc già một chút còn khá tốt.
Chính là Cơ Ngọc đại nhân nhà chúng ta nghe, lại không phải vui như vậy.
Cúi đầu một chút liền ổn định khóe môi hồng nộn nộn kia.
Ngăn lại lời nàng nói.
Giữa môi răng, thanh âm Cơ Ngọc trầm thấp thong thả truyền ra
"Cơ Ngọc làm một ít chuyện này, đều là tự nguyện, cũng nguyện ý vẫn luôn như vậy hầu hạ hầu gia đến già."
Hắn nói xong, tiếp đó liền có chút bất an nhìn Tô Yên
"Hầu gia, có bằng lòng vẫn luôn để nô hầu hạ hay không?"
Hắn hèn mọn mà nói ở bên tai nàng.
Cùng Cơ Ngọc ở chung lâu như vậy, mỗi lần hắn chỉ cần nhắc tới loại sự tình này, liền sẽ dùng giọng điệu hèn mọn như vậy.
Tô Yên mỗi lần chỉ cần vừa nghe hắn như thế, trên cơ bản hết thảy đều đáp ứng hắn.
Mà lúc này đây, nàng dừng một chút.
Thân thể Cơ Ngọc liền cứng đờ ở đàng kia.
Động tác ôm nàng cũng dần dần lỏng xuống dưới.
Hắn bắt đầu trở nên cẩn thận dè dặt.
"Hầu gia? Là, là nô làm sai cái gì? Nô ngày sau, sẽ không nói lời này nữa."
Tô Yên lôi kéo cánh tay hắn, một lần nữa cố định người lại tư thế vừa nãy
"Ta nguyện ý để chàng vẫn luôn hầu hạ. Vô luận hỏi bao nhiêu lần đáp án vẫn là thế."
Cơ Ngọc ôm Tô Yên, trong mắt hiện lên một tia ý cười
"Vâng, hầu gia."
Hắn biết, tiểu hầu gia của mình nói chuyện ngốc ngốc, nhưng là thực thông minh.
Mỗi lần mình cố ý dùng thủ đoạn kêu nàng đau lòng, nàng phỏng chừng rất sớm liền phát hiện.
Nhưng nàng vẫn sẽ thực nghiêm túc, thực kiên định trả lời hắn.
Đây mới là điều khiến Cơ Ngọc chân chính sung sướng trong lòng.
Tiểu hầu gia nhà hắn, ngốc ngốc.
Nhưng mỗi lần nghe nàng nói những lời này, hắn một lòng đều mềm kỳ cục.
Hận không thể móc ra trái tim cho nàng.
Một người tốt đẹp như vậy, như thế nào liền để hắn gặp được đây?
Ông trời thật không tệ với hắn.
Đương nhiên, Cơ Ngọc mỗi lần trong lòng mềm mại lại càng quý trọng tiểu hầu gia của hắn.
*****
Edit: Tinh Niệm
Bất quá, cũng bởi vì Tô Yên luôn luôn nhân nhượng, thành công cổ vũ Cơ Ngọc tà khí oai phong.
A, không đúng, phải nói, thành công làm hắn càng ngày càng bộc lộ bản tính chân thật của mình.
Cơ Ngọc chậm rãi ra tiếng
"Vậy hầu gia, sẽ bởi vì những kiều thê mỹ thiếp đó mà chán ghét nô sao?"
Tô Yên lắc đầu
"Tất nhiên là sẽ không."
"Nô muốn mãi luôn ở bên hầu gia, chỉ có nô cùng hầu gia, không có những người khác."
Nói nói, đúng là vòng một đường lớn a.
Cơ Ngọc rốt cuộc bại lộ ra mục đích chính.
Những người mỹ thiếp trong hậu viện của Tô Yên kia, hắn từ lâu đã nhìn không thuận mắt.
Mỗi một lần nhìn những kẻ đó oanh oanh yến yến dán trên người Tô Yên.
Hắn liền cảm thấy mặt âm u trong lòng mình sẽ mở rộng một phân.
Tô Yên nghi hoặc
"Bọn họ tới quấy rầy chàng?"
Cơ Ngọc trầm mặc.
Cũng không nói có hay không có.
Quấy rầy Cơ Ngọc?
Với bộ dáng che chở bảo bối như bây giờ của Tô Yên.
Nghiễm nhiên Cơ Ngọc đúng là nam sủng được sủng ái nhất lúc này.
Kẻ nào không có mắt sẽ đến đắc tội?
Còn nữa.
Dù tính là tới thật thì lại như thế nào?
Người có hại khẳng định không phải hắn là được.
Nhưng mà hiển nhiên Tô Yên lại không nghĩ như vậy.
Trong mắt nàng, Cơ Ngọc luôn luôn là người bị hại.
Tô Yên luôn lo lắng hắn sẽ bị khi dễ.
Hơn nữa bộ dáng Cơ Ngọc lúc này lại trầm mặc không nói.
Tô Yên gật đầu
"Chuyện hậu viện, chờ thêm chút thời gian ta liền xử lý."
Cơ Ngọc ôm Tô Yên
"Hầu gia có đói bụng?"
"Ân"
"Cơ Ngọc hầu hạ hầu gia dùng bữa."
Chuyện hậu viện kia, hắn lại không đề cập tới một câu.
Giống như vừa nãy chuyện gì cũng không có phát sinh.
Nếu là Tam điện hạ ở chỗ này, chỉ sợ cũng sẽ táp lưỡi cảm thán.
Một kẻ quấy nhiễu triều đình đến rối loạn.
Thế nhưng lại dùng tất cả tâm cơ để tranh sủng.
Thật là, làm người không lời nào để nói a.
.... .
Mấy ngày gần đây trong triều đình hình thành tình thế giằng co thực rõ ràng.
Một bên lấy Đại điện hạ cầm đầu, một bên lấy nhị điện hạ cầm đầu.
Nhân lúc hoàng đế bệnh nặng, thời gian càng ngày càng dài.
Lúc trước chỉ là âm thầm xuống tay, bên ngoài lại vẫn là hài hòa như thường.
Hiện giờ sớm đã xé rách da mặt.
Tô gia hầu phủ, vẫn như cũ đứng ở phía trung lập.
Chọc đến người hai bên đều không thoải mái.
Tư thế mưa gió sắp đến càng thêm rõ ràng.
Cho đến một ngày.
Tô Yên ăn sang xong, giống như mọi ngày, nàng đến tìm phụ thân tiếp tục giao đấu.
Mới vừa đi đến trong viện kia.
Liền bỗng nhiên nhìn thấy một mũi tên dài gào thét, phụt một tiếng xuyên thấu ngực Tô phụ đứng ở nơi xa.
Tức khắc, Tô Yên liền trơ mắt nhìn máu tươi phun ra.
Nàng trố mắt ở chỗ đó.
Tô phụ che lại ngực, một bàn tay đỡ trường đao.
Phanh!
Trường đao cắm ở trên mặt đất.
Ngay lúc này, phía trên tường, hơn mười cung thủ đồng thời xuất hiện.
Cung tiễn nhắm chuẩn Tô Yên cùng Tô phụ.
Tô phụ che lại ngực, hai mắt đỏ ngầu hét với Tô Yên
"Chạy mau!!"
Tô Yên nói với Lan Chi phía sau
"Đi theo ta một tấc cũng không rời."
Lan Chi trong mắt thực hoảng loạn.
Tuy rằng cũng gặp qua rất nhiều trường hợp, nhưng vẫn là chưa bao giờ trải qua nháy mắt sinh tử như lúc này, .
Bất quá, nghe được thanh âm Tô Yên nhẹ nhàng, không có bất luận phập phồng gì.
Ngay lập tức, tâm ổn định rồi.
Lan Chi vội vàng gật đầu
"Vâng!"
Tô Yên bước nhanh hướng tới Tô phụ.
Tô phụ lắc đầu
"Mau! Đi mau!! Đừng tới đây!!"
Hiển nhiên, khi nói lời này đã chậm.
Bởi vì Tô Yên đã đi tới, đỡ Tô phụ từ trên mặt đứng lên.
*****
Edit: Tinh Niệm
Phía trên vách tường kia, người dẫn đầu đầu dùng khăn che mặt màu đen che khuất dung mạo.
Hắn nâng tay lên, nheo mắt lại.
"Bắn tên, một kẻ cũng không lưu!"
Dứt lời, vô số tên dài gào thét đánh úp tới chỗ Tô Yên cùng Tô phụ đứng.
Chỉ là...
Bỗng nhiên chỉ nghe được thanh âm tê tê tê tê tê.
Một thứ màu đỏ đen không biết là gì đột nhiên xuất hiện, trực tiếp bao quanh đám người Tô Yên.
Một cái đuôi càn quét trên mặt đất cát đá.
Bụi bặm bay lên.
Trong bụi mù, ẩn ẩn thấy rõ ràng thứ kia.
Là một con rắn.
Một con.... cự mãng??
Không thể ức chế, mọi người trong lòng đột nhiên run lên.
Bị thứ đột nhiên xuất hiện này khiến cho sợ hãi.
Mà đống tên dài bắn lên trên da rắn kia, lạch cạch, rơi xuống hết trên mặt đất.
Con cự mãng kia không hề bị một chút thương tích nào, loạng choạng cái đuôi ở đàng kia ném a ném.
Đầu tam giác bẹp, lưỡi rắn màu đỏ tươi thổ lộ.
"Tê tê tê tê tê tê tê?"
Yên Yên, em có phải rất lợi hại hay không??
Vừa nói, nó vừa uốn lượn thân hình, dần dần duỗi thân mở ra.
Sau đó, Tô Yên Tô phụ Lan Chi ba người được bảo hộ ở giữa, hoàn hảo đứng ở chỗ đó, lông tóc vô thương.
Đừng nói là địch nhân.
Ngay là Tô phụ cùng Lan Chi, lúc này cũng đều sợ tới mức thân thể cứng còng.
Đặc biệt là Lan Chi, sắc mặt tái nhợt, cố gắng đứng vững ở chỗ đó vẫn không nhúc nhích.
Ông trời, đây là cái thứ gì??
Lan Chi đỡ Tô phụ.
Tô Yên xoay người, nhìn về phía Tô phụ còn đang khiếp sợ chưa có lấy lại tinh thần.
Nghiêm túc ra tiếng
"Phụ thân, ta muốn mượn trường đao của ngài."
Tô phụ bởi vì trúng một mũi tên, miệng vết thương còn đang chảy máu.
Sắc mặt tái nhợt cắn răng kiên trì.
Nghe được Tô Yên nói, Tô phụ cúi đầu nhìn thoáng qua đao trong tay.
Tại không khí giằng co khẩn trương này, Tô phụ ha ha cười lên tiếng.
"Tốt lắm, tốt lắm! Ha ha ha ha ha ha."
Giuwax lúc mãn nhãn vui mừng, ông đem trường đao trong tay đưa cho Tô Yên.
Tô Yên đi ra khỏi vị trí được bảo hộ kia.
Nàng đứng ở trước người Tiểu Hồng.
Phía sau Tiểu Hồng giương nanh múa vuốt, thân hình đỏ đen đan xen vặn vẹo.
Tuy rằng, nó chỉ là hoạt động một chút thân thể.
Nhưng là thân thể thô dài kia, thật sự là đánh sâu vào thị giác a.
Ầm!
Không biết khi nào, sắc trời âm trầm xuống dưới.
Ngẩng đầu nhìn lên, mây đen giăng đầy.
Mang theo mưa gió sắp đến.
Thời tiết này biến ảo quá nhanh.
Buổi sang lúc tỉnh lại, vẫn là mặt trời rực rỡ.
Đảo mắt liền thành mây đen dày đặc.
Tô Yên quay đầu
"Tiểu Hồng, bảo hộ bọn họ lui đến trong phòng, mang Cơ Ngọc đến đó."
Khi nàng nói, đã nhìn thoáng qua trên đỉnh đầu Tiểu Hồng.
Nếu nói là đang phân phó Tiểu Hồng, chi bằng là đang nói cho Cổ Vương nghe.
Cổ Vương
"Mắng mắng mắng mắng này mắng."
Nhanh lên, ta thực mệt, không biết khi nào lại muốn ngủ.
Tiểu Hồng ném cái đuôi, khẩu khí lưu luyến không rời
"Tê tê tê tê tê tê tê?"
Ngươi muốn ngủ bao lâu?
Cổ Vương
"Mắng mắng mắng mắng này mắng."
Không nhất định, 《 Băng Tâm Quyết 》 tiêu hóa không sai biệt lắm, giống như muốn hóa hình.
Nói xong, Cổ Vương lại nói
"Mắng mắng mắng mắng này mắng?"
Ngu xuẩn, mau chăm chỉ tu luyện, ta dạy cho ngươi bối quyết đã nhớ kỹ chưa?
Tiểu Hồng gật gật cái đầu
"Tê tê tê tê tê"
Nhớ, nhớ kỹ.
Cổ Vương sớm đã quen việc Tiểu Hồng đầu óc dễ quên.
Lười nói cái gì nữa.
Rõ ràng một cổ trùng một rắn độc, cùng đi niệm bí quyết.
Qua một cái vị diện có vài chục năm, Cổ Vương đều niệm xong《 Băng Tâm Quyết 》kia, sauđó tu luyện được một phần ba.
← Ch. 142 | Ch. 144 → |