Bạch liên nam sủng muốn làm yêu (6)
← Ch.140 | Ch.142 → |
Editor: Tịnh Uyển
Beta: Tinh Niệm
Nhìn bộ dáng yếu ớt kia, ông liền giận sôi máu.
Khó được nàng lên tiếng khiêu chiến như vậy.
Trong lòng Tô phụ không có tức giận, mà thậm chí còn có chút vui mừng.
Một người nam nhân, khí khái là quan trọng nhất.
Cần có, chính là một cỗ khí khái không chịu thua, dám khiêu chiến.
Tô phụ sắc mặt khó hiểu, sau một hồi im lặng, hừ lạnh một tiếng
"Đánh với ta? Sẽ không sợ ta đánh ngươi gãy tay gãy chân sao?"
Tô Yên nghiêm túc lên tiếng
"Hy vọng phụ phân thành toàn."
Xuyên quá nhiều thế giới cổ đại, lễ nghi nói chuyện đại khái cũng giống nhau.
Hiện tại Tô Yên, lễ tiết đơn giản cơ bản có thể ứng phó được.
Tô phụ lên tiếng
"Người đến"
Chẳng mấy chốc, quản gia vừa mới mang theo Tô Yên liền xuất hiện.
"Lão gia?"
"Dẫn hắn đi chọn binh khí."
"Được"
Quản gia đồng ý.
Chuẩn bị mang Tô Yên rời đi.
Tô Yên lắc đầu
"Phụ thân, hài nhi không quen dùng binh khí."
Tô phụ nhướn mày, nhìn Tô Yên như nhìn đứa ngốc
"Ngươi muốn tay không đánh với ta?"
"Đúng"
Tuy rằng là nhi tử nhà mình... nghe nói trước đó vài ngày hắn còn trượt chân rơi xuống nước, chẳng lẽ không minh mẫn, cho nên mới nói những lời không biết lượng sức như vậy?
Cuối cùng, Tô phụ thấy Tô Yên kiên trì như thế.
Cũng lười nhắc lại.
Nói với quản gia
"Mời thái y đến đây."
"Vâng"
Quản gia đồng ý, đi ra bên ngoài.
Sau một nén nhang.
Trong sân sau.
Tô Yên đứng ở bãi đất trống.
Đối diện là Tô phụ thân hình lưng hùm vai gấu trái ngược hoàn toàn với Tô Yên.
Có lẽ, đây cũng là lí do mà từ trước đến nay Tô phụ không động thủ đánh Tô Yên, chỉ trừng phạt nàng quỳ ở từ đường.
Dưới ánh nắng mặt trời chói chang.
Tô phụ nhìn vào thân thể nhỏ bé của thằng con nhà mình, càng thêm tức giận.
Là hầu phủ bạc đãi hắn? Không cho hắn ăn cơm??
Như thế nào con nhà người ta đều lớn lên thành một đám mạnh mẽ oai phong.
Thằng oắt con nhà mình thì như héo vậy.
Yếu đuối mong manh, một trận gió thổi qua chắc cũng bay đi.
Suy nghĩ như vậy.
Tô phụ vẫy tay với Tô Yên
"Đến"
Tô Yên gật đầu, không hề khách khí.
Nàng bước về phía trước.
Không đi nhanh.
Phỏng chừng Tô phụ cũng không quá cảnh giác.
Cho đến khi.
Tô Yên nắm tay, phanh!
Hai nắm tay va chạm.
Chân Tô phụ lùi lại một bước.
Đôi mắt ông ngày càng sáng hơn.
Tựa hồ vì một quyền này, hãn khí chinh chiến sa trường trên người Tô phụ lại bị kích phát ra.
Tức khắc, hai người đánh nhau.
Mỗi động tác, mỗi cú đấm, hai bên đều dùng sức.
Đột nhiên, Tô phụ ngửa đầu cười haha.
"Không hổ là nhi tử của ta! Quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử!!"
Vào thời điểm Tô phụ thất thần, trong nháy mắt, thủ pháp của Tô Yên không còn là nhất chiêu nhất thức.
Đánh bất ngờ vào yết hầu Tô phụ.
Thủ pháp sắc bén góc độ xảo quyệt.
Ngay khi bàn tay kia đụng vào yết hầu, Tô phụ sửng sốt.
Tô Yên sắc mặt nghiêm túc, khẩu khí lạnh nhạt
"Phụ thân, người thua."
Tô phụ ngửa đầu lên trời cười to.
"Ta nói mà, nhi tử của ta sao có thể là phế vật! Khi ngươi còn nhỏ phụ thân đã nhìn ra ngươi là một nhân tài! Quả nhiên! Ngươi không làm vi phụ thất vọng!"
Tô phụ vừa nói, vừa liên tiếp gật đầu.
Đôi mắt nhìn Tô Yên càng ngày càng sáng.
So với trước kia khi ông cầm được binh khí bảo bối còn cao hứng hơn.
Ông muốn xem, về sao còn có ai dám chê cười con của ông là phế vật vô dụng!
Tô Yên từ vạt áo móc ra khăn tay lau mồ hôi trên đầu.
Tô phụ cao hứng.
Ngồi trên đình hóng gió, một bên uống nước lạnh, một bên liên tiếp nhìn Tô Yên gật đầu tán thưởng.
*****
Editor: Tịnh Uyển
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên đứng dưới đình hóng gió
"Phụ thân còn việc gì nữa không? Hài nhi còn có một việc cần giải quyết."
Tô phụ nghe thấy, vừa uống nước vừa vội vàng xua tay
"Đi đi, đi đi, ha ha ha ha, phụ thân tin ngươi có thể tự giải quyết tốt công việc của mình."
Thanh âm thô ráp vang lên.
Theo sau là tiếng cười hùng hậu.
Ha, con của ông công phu che giấu rất tốt.
Quả nhiên, có tiềm năng làm việc lớn.
Có lẽ, hầu hết các tin tức trên phố hơn phân nửa đều là tin giả.
Gì mà tiểu quan, lại còn trêu chó chọc mèo.
Chắc hẳn cũng là con của hắn làm trò lừa người đi?
Tô phụ uống nước lạnh, cảm thấy cả người đều sảng khoái.
Trước đây, nhìn thấy nhi tử ốm yếu chỗ nào cũng không vừa mắt, nhìn đến tức giận.
Bây giờ nhìn lại, ừ, lớn lên trắng nõn, khẳng định có rất nhiều cô nương thích.
Tô Yên đương nhiên không biết lão tử nhà mình đang nghĩ gì.
Sau khi giải quyết vấn đề ở bên này, liền đi về phía tây, đến chỗ sân kia xem một chút.
Ngay khi nàng bước vào sân.
Nghe được bên trong vang lên thanh âm kiều mị
"Cơ Ngọc ca ca, ngài nhìn xem. Cái vòng tay mà tiểu Đào đeo có đẹp không?"
Xa xa, thấy được một nữ tử mặc một thân hồng nhạt.
Ở trước bàn đá, cách một cái bàn hướng tới Cơ Ngọc dán tới.
Nghe thanh âm Lan Chi
"Tô Đào cô nương, mong ngài tự trọng."
Thanh âm Tô Đào thay đổi, mang theo tức giận.
"Lan Chi, ngươi nói bậy gì đó?"
Lan Chi như cũ nói
"Tô Đào cô nương, Cơ Ngọc đại nhân là khách của hầu gia."
Tô Đào đùa nghịch chiếc lắc tay, hừ nhẹ một tiếng.
Không nói gì thêm.
Lan Chi là người luôn đi bên cạnh Tô Yên.
Đôi khi lời nàng nói, chính là đại biểu cho Tô Yên.
Tô Đào tuy rằng là người Tô gia, nhưng là thứ nữ.
Cũng phải cho Lan Chi ba phần mặt mũi.
Có thể không trêu chọc, liền không cần trêu chọc là tốt nhất.
Chỉ là nàng khó được liếc mắt một cái liền nhìn tới nam tử khiến nàng tâm động như vậy.
Phải nhanh cơ hội nắm chắc mới được.
Tô Đào trầm mặc trong chốc lát, muốn nói lại thôi.
Lan Chi nhìn Tô Yên đang đứng ở cửa, đôi mắt sáng lên
"Tiểu hầu gia."
Tô Đào nghe Lan Chi lên tiếng.
Lập tức từ chỗ ngồi đứng lên.
Tô Yên bước tới.
Tô Đào cúi đầu hành lễ
"Tô ca ca."
Tô Yên gật gật đầu,
"Tới đây có việc?"
Tô Đào vừa nghe, e thẹn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Cơ Ngọc, sau đó lắc đầu
"Không, không có việc gì."
Vừa dứt lời, Tô Yên gật đầu nói
"Lan Chi, tiễn khách."
"Vâng, hầu gia."
Tô Đào sửng sốt, nhưng nàng ta không dám nói gì.
Chỉ có thể muốn nói lại thôi liếc mắt nhìn Cơ Ngọc, xoay người đi ra ngoài.
Tô Yên nhìn Tô Đào đã rời đi, rồi nhìn Cơ Ngọc.
Nàng không nói gì.
Chỉ ngồi vào vị trí Tô Đào vừa ngồi khi nãy.
Lan Chi nhanh chóng rót trà cho Tô Yên.
Nàng cầm tách trà, nhỏ giọng nói
"Chỉ vừa không ở đây trong chốc lát, đã bị người khác coi trọng?"
Cơ Ngọc cười khẽ,
"Tiểu hầu gia nói gì vậy?"
Tô Yên ngẩng đầu, chớp chớp mắt.
Hơi há miệng, cuối cùng cũng không có nói ra.
Chỉ là nhìn xung quanh.
"Tiếp tục ở lại nơi này, chàng thích không?"
"Hết thảy đều nghe tiểu hầu gia an bài, nhưng mà..."
Cơ Ngọc dừng một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên
"Cơ Ngọc không chọn chỗ ở, chỉ là có một chuyện, Cơ Ngọc chính là ở cùng với tiểu hầu gia?"
Tô Yên sửng sốt, lắc đầu
"Đình viện của ta ở chỗ khác, nơi đây là ta chuẩn bị riêng cho chàng."
Cơ Ngọc cúi đầu, hình như có chút mất mát.
Ngón tay khớp xương rõ ràng, câu lấy cạnh cốc
"Cơ Ngọc xuất thân thanh lâu, chẳng lẽ sau khi hầu gia đem Cơ Ngọc chuộc ra, liền ghét bỏ?"
"Sao vậy?"
*****
Editor: Tịnh Uyển
Beta: Tinh Niệm
" Cơ Ngọc đến đây để hầu hạ hầu gia, bây giờ hầu gia lại đem Cơ Ngọc đơn độc an bài ở đây, còn không phải là thuận tay tống cổ?"
Tô Yên sau khi nghe xong liền cạn lời.
Nàng cúi đầu uống một ngụm trà
"Chàng muốn như thế nào?"
Cơ Ngọc vuốt ve tách trà, cúi đầu xuống, thanh âm lạnh nhạt
"Mọi thứ, đều nghe theo tiểu hầu gia an bài."
Tô Yên nhìn hắn
"Vậy, chàng ở cùng ta?"
Cơ Ngọc lên tiếng
"Vâng."
Lan Chi bên cạnh nghe cuộc đối thoại này cảm thấy có chỗ nào quái quái.
Rõ ràng là hầu gia bọn họ tự mình lựa chọn.
Nhưng cẩn thận nghĩ nghĩ, lại cảm thấy không phải.
Tựa hồ Cơ Ngọc nghe theo tiểu hầu gia, cho nên mới đồng ý sống chung.
Nhưng những lời vừa nãy hắn nói......
Lan Chi nhịn không được nhìn thoáng qua Cơ Ngọc.
Hắn đang bẫy chủ tử.
Vốn tưởng rằng là một tiểu quan nhạt nhẽo, không nghĩ tới loanh quanh lòng vòng liền hiểu ra không ít..
Kết quả là, đêm đó, Tô Yên đến chỗ Cơ Ngọc ở.
Lan Chi cũng mang theo một ít đồ vật ngày thường đến.
Lan Chi đứng ở cửa do dự hồi lâu.
Nhìn trên bàn bữa tối đã chuẩn bị sẵn.
Cơ Ngọc không biết đã đi đâu.
Chỉ còn lại chủ tử.
Nàng do dự hồi lâu, vẫn là đi đến trước mặt Tô Yên
"Tiểu hầu gia."
"Có chuyện gì?"
"Đêm nay ngài thật sự muốn ở cùng với Cơ Ngọc đại nhân?"
"Làm sao vậy?"
"Thân phận của ngài..."
Cái mà Lan Chi nói, chính là thân phận nữ nhi của Tô Yên.
Tô Yên ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn về phía Lan Chi
"Ta chưa nói với em sao? Hắn đã biết thân phận nữ nhi của ta."
Lan Chi cả kinh
"Hầu gia, ngài nói với hắn?"
Tô Yên nhớ tới ngày hôm đó chính mình uống say.
Suy nghĩ trong chốc lát,
"Ách, chính hắn phát hiện."
Lan Chi nhíu chặt mày
"Hầu gia, lúc Vương phi sắp qua đời, ngài ấy đã từng dặn dò Lan Chi, nhất định phải bảo vệ tốt thân phận của ngài. Nếu tiết lộ, đó là tội khi quân, sẽ đưa tới họa sát thân."
Tô Yên cảm nhận được Lan Chi khẩn trương, biểu tình nàng nghiêm túc nói
"Thả lỏng đi, ta có chừng mực."
Trong quá khứ, Lan Chi luôn theo sau mông nguyên thân để dọn dẹp mớ hỗn độn.
Bây giờ, sau khi nghe Tô Yên nói lời nghiêm túc như vậy, Lan Chi lập tức liền thả lỏng xuống.
Cũng không biết tại sao, cảm thấy từ khi rơi xuống nước.
Tiểu hầu gia thay đổi rất nhiều.
Dù vẫn kiêu ngạo như cũ.
Nhưng trong kiêu ngạo vẫn còn một ít... đúng mực?
Bất tri bất giác, vốn là Tô Yên dựa vào Lan Chi, dần dần trở thành Lan Chi dựa vào Tô Yên.
Thậm chí ngày càng tin tưởng, chỉ cần nàng đáp ứng, liền khẳng định có thể làm tốt.
Sau khi Tô Yên sinh ra không lâu, Hoàng Thượng liền phong danh hiệu Vĩnh Nhạc hầu cho Tô Yên.
Ngay cả khi không kế thừa phong vị của phụ thân.
Nàng vẫn là hầu gia.
Đây chính là lí do người khác đều gọi nàng là tiểu hầu gia.
Nhưng Tô Yên là nữ nhi, việc này nếu để Hoàng Thượng biết, đó chính là tội khi quân.
Đến lúc đó tội danh này áp xuống dưới, toàn bộ hầu phủ đều phải gặp họa.
Đây là lý do khi Vương Phi sắp hấp hối, bà đã ngàn vạn dặn dò Lan Chi nhất định phải bảo vệ thân phận của nguyên thân.
Thời điểm hai người nói chuyện, Cơ Ngọc bưng một chén canh đi đến.
Hắn đặt chén canh lên bàn.
Ngồi cạnh Tô Yên, dựa gần nàng.
Duỗi tay, múc một chén canh xương sườn cho Tô Yên.
Đưa đến trước mặt nàng
"Hầu gia nếm thử?"
Tô Yên giơ tay lên, cầm lấy thìa, múc lên, nếm một ngụm.
"Uống ngon."
Nàng nói, ngẩng đầu nhìn Cơ Ngọc
"Chàng nấu sao?"
Cơ Ngọc gật đầu, thanh âm thong thả
"Hầu gia thích uống, Cơ Ngọc có thể nấu cho Hầu gia bất cứ lúc nào."
*****
Editor: Tịnh Uyển
Beta: Tinh Niệm
Ban đầu, Lan Chi còn muốn nói thêm.
Nhưng nhìn Cơ Ngọc bước vào, lực chú ý của hầu gia đều để trên người hắn.
Chỗ nào còn chuyện cho nàng đây?
Kết quả là, Lan Chi yên lặng lui ra.
Đóng cửa.
Cẩn thận nhìn, Cơ Ngọc đại nhận tựa hồ cũng rất thích hầu gia.
Lan Chi trong lòng thả lỏng.
Đối với Lan Chi mà nói, thực ra không có hy vọng gì nhiều.
Chỉ mong rằng Hầu gia có thể tìm thấy một người thực sự thích nàng.
Dù sao với thân phận này, chỉ sợ sẽ gặp nhiều khúc mắc.
......
Hàng ngày vẫn trôi qua như vậy.
Nếu có điều gì đó khác biệt, chính là Tô Yên thường trú ở trong viện của vị tiểu quan mới được chuộc thân kia.
Nhưng thật ra trong hầu phủ truyền ra một chút tin đồn nhảm nhí.
Từ ngày đánh giá một phen với Tô phụ.
Hầu như mỗi ngày sau đó, Tô Yên đều sẽ bị gọi đi giao thủ mấy hiệp.
Mỗi lần sau khi đánh xong, ánh mắt Tô phụ nhìn Tô Yên càng ngày càng sáng.
Ngoài một chữ tốt, người ít đọc văn chương như Tô phụ không tìm ra được từ nào khác để hình dung.
Tam điện hạ Âu Dương Thanh cũng ngẫu nhiên sẽ đến nơi này tìm Cơ Ngọc.
Mỗi lần tới cũng không ngồi được bao lâu liền rời đi.
Trước khi rời đi, nhân tiện còn u oán trách cứ một phen chuyện Cơ Ngọc vứt bỏ hắn.
Thời gian trôi qua, nhanh chóng đã nghênh đón mùa hạ.
Thời tiết nóng lên.
Một ngày nọ, Tô Yên cùng Tô phụ đánh nhau.
Rõ ràng là vào buổi trưa, sắc trời vừa phải.
Không khí ngày càng nặng nề.
Không biết khi nào mây đen đã che khuất mặt trời.
Ngay lập tức, vốn là thời tiết khô nóng, liền trở nên mát mẻ hơn.
Chờ đến khi Tô phụ và Tô Yên kết thúc một hiệp, ông ngẩng đầu nhìn sắc trời, cười haha nói
"Trời sắp mưa."
Tô Yên cầm khăn tay, lau mồ hôi trên đầu.
Đôi mắt rủ xuống
"Phụ thân, hôm nay tỷ thí đến đây thôi."
Tô phụ cười ha hả gật đầu
"Được rồi, nghe con."
Khi nói chuyện, ngữ khí tràn đầy kiêu ngạo.
Tô Yên cất khăn tay vào trong ngực, quay đầu rời đi.
Bầu trời mây đen dày đặc, ẩn ẩn có thể nghe được âm thanh sấm sét ầm ầm.
Thân ảnh Tô Yên biến mất ở chỗ ngoặt.
Một nơi khác.
Cơ Ngọc nhìn gió thổi bên ngoài, gió cuốn lá rụng trên mặt đất, xoay tròn.
Hắn ngồi trước bàn tròn, lẳng lặng chờ đợi.
Trên bàn che kín đồ ăn.
Lan Chi bên cạnh lặng lẽ nhìn.
Vào giờ này, tiểu hầu gia đều trở về cùng Cơ Ngọc đại nhân dùng bữa trưa.
Không biết có phải do cùng lão gia đấu võ hay không, sắc trời đã như thế, mắt thấy sấp tầm tã mưa to, mà nàng vẫn chưa về tới.
Tí tách, tí tách.
Giọt mưa rơi trên mặt đất.
Cơ Ngọc đứng dậy, nhặt chiếc ô tre đã được chuẩn bị trước cửa.
"Ta đi xem."
Lan Chi vội vàng nói
"Cơ Ngọc đại nhân, hãy để Lan Chi đi tìm hầu gia đi, vạn nhất ngài mắc mưa bị thương thân thể, sợ là tiểu hầu gia sẽ trách phạt nô tỳ."
Cơ Ngọc lắc đầu
"Không sao đâu."
Nói xong, bung dù, bước vào trong mưa.
Ngay sau khi Cơ Ngọc rời đi, có một người hầu đến truyền lời
"Lan Chi cô nương, tiểu hầu gia nói, hôm nay ngài ấy không thể đến dùng cơm trưa, muốn ngài hậu hạ Cơ Ngọc đại nhân dùng cơm."
Lan Chi sửng sốt,
"Tiểu hầu gia dùng bữa với lão gia?"
Người hầu lắc đầu.
"Tiểu hầu gia trở về viện tử của ngài ấy."
Nói xong, người hầu kia do dự trong chốc lát lên tiếng
"Không biết tại sao, bộ dáng của tiểu hầu gia, tựa hồ tâm tình không tốt lắm."
Lan Chi gật đầu
"Được, ta biết rồi."
Người hầu gật đầu
"Lan Chi cô nương, tiểu nhân cáo từ."
*****
Editor: Tịnh Uyển
Beta: Tinh Niệm
Ầm ầm.
Sấm sét vang tai trên bầu trời.
Tia sét chia đôi gần như chiếu sáng một nửa bầu trời.
Trong cơn mưa lớn, Cơ Ngọc đứng trên nền đất trống.
Vẫn chưa tìm thấy thân ảnh hắn muốn tìm kiếm.
Đi xung quanh mảnh đất trống, dẫm lên bùn rồi đi trở lại.
Chờ đến khi Cơ Ngọc trở lại trong viện, Lan Chi sớm đã ở chỗ hành lang chờ hắn.
Lan Chi cười nói
"Cơ Ngọc đại nhân, tiểu hầu gia đã trở về nơi ở của mình nghỉ ngơi, nói hôm nay sẽ không đến đây dùng bữa."
Cơ Ngọc rũ mắt, một vài hạt mưa hắt vào, dọc theo mái tóc của hắn rơi xuống đất.
Hắn dừng động tác buông dù một chút.
Sau đó, lạnh nhạt lên tiếng
"Được"
Sau khi đồng ý, đặt ô ở cửa, bước vào trong phòng.
Mưa càng ngày càng lớn.
Cơ Ngọc ngồi xuống bàn đồ ăn trước mặt.
Rũ mắt không biết suy nghĩ cái gì.
Vẫn luôn ngồi ở đó.
Từ trưa cho đến tối.
Bữa trưa trước đó đã được đưa đi, lại thay thế bằng đồ ăn nóng hổi.
Mưa ngoài trời vẫn rơi.
Bầu trời tối tăm, nước mưa đánh rớt những bông hoa trong sân, trên đất chỉ còn lại đầy tàn hoa.
Đến giờ ăn tối.
Cơ Ngọc ngẩng đầu.
Nhìn chiếc ô trước cửa.
Vừa mới đứng dậy, Lan Chi liền bung ô đi lại.
Lan Chi cười nói
"Cơ Ngọc đại nhân, ngài còn chưa ăn sao? Vừa nãy tiểu hầu gia nói với nô tỳ bảo ngài ăn trước, hôm nay ngài ấy sẽ không đến, đợi hết mưa, ngài ấy sẽ đến tìm ngài."
Cơ Ngọc ngồi đó, nhìn mưa lớn bên ngoài.
Chậm rãi sờ lên ngực mình.
Cảm giác thật kỳ diệu.
Dường như hắn đã quen với việc Tô Yên ở bên hắn mỗi ngày, ba bữa một ngày, mỗi ngày cùng nhau ngủ.
Bây giờ trời đang mưa, đột nhiên nàng không thể đến.
Làm cho hắn có chút hoảng hốt.
Vắng vẻ, còn có một loại cảm xúc không thể tả.
Hắn không thích cảm giác này.
Loại thoát ly khống chế này khiến hắn cảm thấy không thoải mái.
Nàng nên ở bên cạnh hắn.
......
Mưa đến nhanh, cũng đi nhanh.
Ngày hôm sau, khi Tô Yên chậm rãi tỉnh dậy trong chiếc chăn dày nặng, bầu trời bên ngoài đã sáng lên.
Nàng đỡ giường ngồi dậy.
Trong đầu thanh âm Tiểu Hoa vang lên
"Leng Keng, chúc mừng ký chủ, ngôi sao thứ hai sáng lên."
Tô Yên ngẩn người.
Đại khái không nghĩ tới.
Nàng cái gì cũng không làm.
Chỉ là trở về phòng ngủ, ngôi sao thứ hai liền sáng lên?
Nghĩ vậy, nàng đi xuống giường.
Lan Chi bên ngoài nghe được động tĩnh, lên tiếng
"Tiểu hầu gia tỉnh? Nô tỳ vào hầu hạ ngài nhé?"
Tô Yên ngồi trên ghế, nhắm mắt lại
"Được"
Nàng trả lời.
Rõ ràng, nàng đã ngủ vào buổi trưa ngày hôm qua.
Nhưng nhìn vào sắc mặt của Tô Yên, dường như ngủ không ngon.
Lan Chi đẩy cửa bước vào, hầu hạ Tô Yên rửa mặt chải đầu trang điểm.
Lan Chi cẩn thận nhìn Tô Yên, lên tiếng
"Hầu gia, ngài có đói bụng không? Hay là, ngài ăn trước? Nô tỳ phân phó đầu bếp làm một ít thức ăn cho ngài."
Tô Yên chớp chớp mắt, vốn đang muốn đi tìm Cơ Ngọc cùng ăn cơm.
Nhưng còn phải chuẩn bị, vậy ăn xong lại đi tìm hắn.
Nghĩ vậy, nàng gật đầu
"Được"
Chẳng mấy chốc, bữa sáng đã được chuẩn bị.
Lan Chi một bên hầu hạ Tô Yên, một bên cúi đầu vui mừng nói
"Tiểu hầu gia, hôm qua nô tỳ nhìn ra được, Cơ Ngọc đại nhân thật sự rất quan tâm đến ngài."
Tô Yên cắn một miếng bánh bao nhỏ.
"Tại sao?"
Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía Lan Chi
"Hôm qua, Cơ Ngọc đại nhân sợ ngài bị mất mưa, đã dầm mưa tìm ngài rất lâu. Sau khi trở về, nghe được nô tỳ truyền lời, nói ngài sang bên này ngủ, chính là mất mát một trận lâu a."
*****
Editor: Tịnh Uyển
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên nghe lời Lan Chi, không nói gì thêm.
Chỉ là cúi đầu xuống, nhanh chóng ăn bánh.
Chờ cơm nước xong.
Nàng đứng dậy.
"Đi thôi."
Lan Chi dò hỏi
"Tiểu hầu gia, chúng ta đi chỗ nào ạ?"
"Tìm Cơ Ngọc."
"Vâng"
Lan Chi đồng ý.
Chờ đến khi Tô Yên đứng dậy, cùng Lan Chi đi ra ngoài.
Vì hôm qua trời mưa, không khí tươi mát hơn rất nhiều.
Có chút mát mẻ.
Nàng mới vừa đi đến cửa, nghe thấy âm thanh từ bên trong truyền ra
"Cơ Ngọc năm nay bao nhiêu tuổi? Đã từng có hôn phối chưa?"
Âm thanh hờn dỗi, vừa nghe liền biết là ai.
Muội muội Tô Yên, Tô Đào.
Vừa bước vào, nhìn thấy ở chỗ hành lang, Cơ Ngọc đang ngồi trước đàn cổ.
Mặc một thân áo màu xanh nhạt, lịch sự văn nhã như một thư sinh.
Bên cạnh hắn, Tô Đào đang mặc một thân áo lụa màu hồng, cơ thể di chuyển gần như muốn dán lên người Cơ Ngọc.
Không biết chuyện gì đã xảy ra, sợi dây của đàn cổ vướng trúng sợi tơ trên người Tô Đào.
Quấn nó rơi xuống.
Lộ ra bả vai trắng nõn.
Tô Đào kinh hô một tiếng
"A!"
Vừa kêu lên, vừa muốn trốn vào trong lòng Cơ Ngọc.
Cơ Ngọc nghiêng người tránh sang một bên,
"Cô nương, xin tự trọng."
Ngay khi năm chữ này rơi xuống, sắc mặt Tô Đào lập tức trở nên đỏ bừng.
Như thể thẹn quá thành giận, đứng lên, dùng vạt áo che lại ngực mình.
"Ngươi, tên thư sinh này, nói chuyện kiểu gì vậy?"
Cơ Ngọc ngẩng đầu lên, ánh mắt thấy được Tô Yên đang đứng ở cửa.
Sửng sốt một chút, con ngươi đen nhánh, không biết nghĩ tới cái gì, lại cúi đầu xuống.
Ngón tay ấn đàn cổ, hơi dùng sức, phát ra tiếng đàn chói tai.
Tô Yên bước qua.
Tô Đào lúc này cũng thấy được Tô Yên.
Nuốt xuống lời sắp tới bên miệng.
Nàng ta vội vàng chỉnh sửa lại bản thân, cúi đầu, hành lễ
"Tô ca ca."
Tô Yên nhìn Tô Đào
"Ngươi vừa làm gì với hắn?"
Tô Đào sửng sốt, mặt lại đỏ lên.
Tức giận và xấu hổ càng tăng.
Nàng ta sợ Cơ Ngọc sẽ nói điều gì hủy hoại thanh danh của mình.
Ngay lập tức lên tiếng
"Tô ca ca, hắn ta không biết phải trái, hắn tưởng muội là tỳ nữ, cho nên dám vô lễ với muội."
Vừa nói, Tô Đào nghẹn ngào khóc nức nở.
Nói xong, nàng ta sợ Tô Yên tiếp tục hỏi, vội lên tiếng
"Muội sẽ đi tìm cha làm chủ."
Sau đó, chạy ra ngoài.
Lan Chi nhìn cảnh này, tự giác lên tiếng
"Nô tỳ đi theo nhìn xem."
Tô Yên đứng trước mặt hắn, cúi người ngồi xổm xuống.
Hai người chỉ cách nhau bởi một cây đàn cổ.
Sau khi ngồi xuống, nhìn thấy trên mặt hắn có một ấn ký màu đỏ.
Giống như, bị người véo?
Tô Yên nhìn hắn, cau mày.
"Chàng...."
Ngón tay khớp xương rõ ràng của Cơ Ngọc đặt trên đàn cổ, thanh âm lạnh nhạt
"Tiểu hầu gia, ngài đã tới."
Khi nói chuyện, tôn ti rõ ràng.
Mang theo sự xa cách.
Không có thân mật như lúc trước.
Tô Yên chớp chớp mắt, nghiêm túc nhìn hắn
"Chàng làm sao vậy?"
Mí mắt Cơ Ngọc rũ xuống,
"Nô không có việc gì."
Tô Yên duỗi tay, chạm vào dấu vết kia.
"Tô Đào véo?"
Cơ Ngọc không nói chuyện, chỉ là tay không kiểm soát được, ngón tay dừng trên dây đàn lại lần nữa phát ra âm thanh chói tai.
Trầm mặc hồi lâu, Cơ Ngọc thanh âm lạnh nhạt lên tiếng
"Hầu gia không cần vì nô mà lo lắng, nô đã quen rồi."
Tô Yên chạm vào vết đỏ trên mặt hắn, nơi đó đã mơ hồ xuất hiện màu tím bầm.
Bất quá so sánh với việc này, Tô Yên càng quan tâm việc hắn không thích hợp.
"Tại sao chàng lại xưng hô như thế? Chàng có thể gọi tên của ta."
Lông mi Cơ Ngọc run run, lắc đầu
"Hầu gia không cần ban ân lớn như vậy cho nô, sợ ngày sau, nô không biết thân biết phận, làm chuyện khác người."
*****
Editor: Tịnh Uyển
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên nhìn bộ dáng mất mát của hắn.
Trong lòng như có thứ gì nắm chặt.
Nàng hơi há miệng
"Chàng, chàng đừng nghĩ vậy."
Cơ Ngọc vẫn lắc đầu.
Lúc sau.
Hắn rũ mắt, hiện lên tia cười nhẹ.
Ý cười hỗn loạn nhiều cảm xúc, khiến người nhìn vào cảm thấy chua xót.
"Hầu gia luôn thích nói những lời như vậy, làm cho nô quên thân phận của mình, làm cho, nô vượt qua giới hạn thân phận."
Cơ Ngọc dừng một chút, thanh âm càng nhẹ hơn
"Nô may mắn được hầu gia chuộc thân, nhưng đến cuối cùng, nô cũng chỉ là một tiểu quan hèn hạ. Vốn dĩ, chính là bị người ta tùy ý đùa bỡn a."
Tô Yên nhíu mày chặt hơn
"Tại sao chàng lại nói bản thân mình như vậy?"
Cơ Ngọc nâng đôi mắt lên, mờ mịt chớp mắt.
Cuối cùng ánh mắt dừng trên người Tô Yên, nhìn nàng
"Hầu gia cũng nghĩ như vậy. Đầu tiên là đối xử tốt với Cơ Ngọc, nuông chiều ta, làm cho Cơ Ngọc ngay cả trái tim chân thành cũng đều dâng cho ngài. Sau đó, liền không quan tâm đến Cơ Ngọc nữa."
Nói vậy, Cơ Ngọc lộ ra nụ cười tự giễu,
"Quả nhiên, là tự nô đề cao chính mình."
Áo choàng màu xanh nhạt bị gió thổi lên, sắc mặt tái nhợt, làm người ta đau lòng.
Tô Yên nắm lấy tay hắn, hoảng hốt.
Bởi vì hoàn toàn không biết tại sao hắn lại suy nghĩ như vậy.
"Ta đối với chàng là chân thành, chính là muốn cùng chàng cả đời ở bên nhau."
Tô Yên chỉ có thể nghiêm túc vụng về biểu đạt.
Cơ Ngọc cúi đầu, không nói lời nào.
Tô Yên khẩn trương nắm chặt tay hắn,
"Chàng, chàng phải tin tưởng ta."
Có lẽ thanh âm nàng quá thành khẩn.
Lực đạo nắm tay hắn cũng rất dùng sức.
Cơ Ngọc ngẩng đầu lên, cười tự giễu
"Hầu gia hà tất gì phải nói những lời lừa gạt nô, từ ngày nô được ngài mua lại, đã không thể rời đi."
Cho nên, không cần nói những lời dễ nghe như vậy.
Mệnh tiện này, đều là của hầu gia.
Những câu này, Cơ Ngọc không nói ra.
Nhưng Tô Yên hiểu ý hắn.
Tô Yên nhíu mày thật chặt.
Tại sao chỉ có một đêm, hắn lại trở nên như vậy?
"Có người đã nói gì với chàng sao?
Cơ Ngọc lắc đầu.
Tô Yên trái lo phải nghĩ, nàng nghĩ đến những lời Lan Chi đã nói.
Sau đó lên tiếng
"Hôm qua vào buổi trưa, chàng đã dầm mưa tìm ta rất lâu?
Cơ Ngọc cúi đầu, cười nhạt
"Là nô sợ hầu gia dính mưa. Nhưng nô quên mất, đây là hầu phủ, làm sao ngài có thể dính mưa chứ?"
Tô Yên dường như nhận ra điều gì đó
"Chàng, giữa trưa hôm qua, cả buổi tối, vẫn luôn đợi ta tới dùng bữa?"
Cơ Ngọc cúi đầu, ngón tay đang câu lấy đàn cô, thoáng dừng sức.
Nhưng trên mặt vẫn biểu hiện vân đạm phong khinh
"Là nô vượt qua giới hạn."
Tô Yên nghe hắn khiêm tốn nói như vậy, một câu vượt giới hạn, một câu không nên.
Làm cho trong lòng nàng càng thêm buồn bực.
Duỗi tay, dùng sức nắm lấy cổ áo hắn, đem người một phen kéo đến trước mặt mình.
Giây tiếp theo, hôn lên.
Tô Yên hôn rất mạnh, sau khi hôn xong, nàng thở hổn hển nói
"Ta không thích chàng nói chuyện như vậy, càng không thích chàng xa cách ta, cho nên, chàng muốn gì thì hãy nói ra."
Trong khi hôn môi, đàn cổ rơi xuống
Ngăn cách giữa hai người.
Tô Yên ôm cổ hắn, thanh âm nghiêm túc
"Ta muốn chàng nói thật."
Sau một lúc lâu, Cơ Ngọc duỗi hai tay, ôm lấy Tô Yên.
Rất dùng sức.
Môi hắn dán lên tai Tô Yên, lẩm bẩm
"Hầu gia hôm qua không có đến dùng bữa, cũng chưa từng nói sẽ ngủ bên đây. Chính là cảm thấy nô quá lãnh đạm, cảm thấy không vui không thú vị?"
Tô Yên nghe được thanh âm hắn mang theo tia run rẩy.
← Ch. 140 | Ch. 142 → |