Vay nóng Tima

Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 134

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 134
Yêu Vương đại nhân hắc hóa (9)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Siêu sale Lazada


Edit: changee

Beta: Tinh Niệm

Thánh Nhu đang xem liền thấy Tô Yên, nháy mắt liền nhíu mày.

Thấy Tô Yên nhìn đã lâu.

Tầm mắt rời đi.

Nàng ta đi theo bậc thang về phía Yêu Vương, đôi tay ôm quyền, hành lễ

"Yêu Vương đại nhân, mục tiêu kế tiếp là phái Thanh Sơn, ngày mai đại quân có thể đến chân núi phái Thanh Sơn."

Nàng ta dừng một chút, nhìn Hoa Khuynh không có chút phản ứng.

Có hồ ly tinh vội vàng khiêm tốn lên tiếng

"Yêu Vương đại nhân, như thế Yêu giới chúng ta sắp thống nhất được thiên hạ."

Lúc này, âm thanh Tiểu Hoa vang lên

"Leng keng, mời ký chủ ngăn Hoa Khuynh tiếp tục tàn sát Tu tiên giới, hoàn thành nhiệm vụ cứu vớt thế giới."

Phía trên cung điện, nhóm chúng yêu khí thế mênh mông, rất muốn đi theo Yêu Vương bọn họ, san bằng sông núi.

Người trên đài cao vẫn không nói gì.

Tô Yên vốn là đứng bên cạnh lối đi nhỏ.

Cho rằng không ai chú ý.

Chính là dần dần, không có ít ánh mắt nhìn lại đây.

Vừa ngẩng đầu lên, tất cả mọi người không ai lên tiếng.

Đều đang nhìn nàng.

Chỉ có tiếng vang của roi da ở giữa không trung.

Thánh Nhu cố nén tức giận

"Tô Yên cô nương, còn muốn đứng đó bao lâu?"

Từ khi nữ nhân kia xuất hiện.

Yêu Vương đại nhân cả một câu cũng không nói.

Lực chú ý đều bị Tô Yên đứng đó hấp dẫn.

Tô Yên nhìn Thánh Nhu.

Chỉ là hơn một năm không thấy, người này tính tình thay đổi nhiều như vậy.

Nàng nhấc làn váy, bước chân đi tới.

Ngẩng đầu.

Nhìn về Hoa Khuynh đang ngồi trên vị trí Yêu Vương.

Nàng chậm rì rì nói

"Ta không phải cố ý nghe lén, chỉ là đói bụng, muốn ăn vài thứ."

Thánh Nhu hừ lạnh một tiếng.

Tô Yên nghiêng đầu, nhìn Thánh Nhu

"Ngươi không tin những gì ta nói?"

Nàng hỏi nghiêm túc

Thánh Nhu trố mắt, trên mặt cười lạnh

"Chỉ có cô nương mới biết mình đang làm gì."

Tô Yên gật gật đầu

"Ngươi nếu không biết, nên thành thành thật thật, nghiêm túc đứng nghe. Đúng không?"

Lời nói vừa dứt, khuôn mặt Thánh Nhu trở nên cực kỳ khó coi.

Hoa Khuynh mặc y phục đen, dáng vẻ phá lệ lười biếng.

Hắn ngậm ý cười một câu đều không nói.

Bởi vì Tô Yên xuất hiện, thương nghị liền bị gián đoạn, đám yêu cũng bị ra lệnh lui xuống.

Thánh Nhu còn muốn nói gì đó.

Bên cạnh Ong chúa lắc đầu ý bảo đừng nói, lôi kéo nàng ta rời đi.

Thực mau, cung điện to như vậy, chỉ còn lại Tô Yên cùng có Hoa Khuynh đang ngồi trên thượng vị.

Nháy mắt, không gian cực an tĩnh.

Hoa Khuynh ngậm ý cười

"Vừa mới không phải rất lợi hại sao, sao giờ lại im lặng không nói?"

Tô Yên do dự, ngẩng đầu

"Chúng ta khi nào ăn cơm?"

Nói, nàng dẫm bậc thang đi lên.

Sau đó đi tới trước mặt Hoa Khuynh.

Lôi kéo vạt áo hắn, chớp chớp mắt, thực nghiêm túc hỏi

"Chúng ta đi ăn cơm đi?"

Ý cười trên khóe môi Hoa Khuynh càng đậm, duỗi tay giữ tay nàng.

Một tay ôm người vào trong ngực.

Âm thanh sâu kín

"Nàng sợ là đã quên thân phận mình, không phải là khách nhân mà là tội nhân."

Tô Yên nghe xong, an tĩnh trong chốc lát

"Vậy, tội nhân không được ăn cơm?"

Hoa Khuynh duỗi tay nhéo cằm nàng.

Ngậm ý cười, hôn lên.

"Ưm ~~"

Tô Yên hừ hừ một tiếng.

Tay để trên vai hắn.

Hắn hôn môi, thực nhẹ, một chút một.

Chậm rãi thâm nhập.

Đuôi lông mày kia nhiễm ý tình dục, nhướng mày lên.

Một chút một chút

"Ân nhân?"

*****

Edit: changee

Beta: Tinh Niệm

Tiểu Hoa còn chưa kịp phong bế lỗ tai đã nghe được âm thanh câu nhân khàn khàn kia, nghe đến tâm thần run lên.

Ây da, nó vẫn là một đứa bé trai đó nha.

Bởi vì hôn môi, khuôn mặt Tô Yên có chút phiếm hồng.

Hắn gọi một tiếng

"Ân nhân, có muốn ta?"

Tô Yên rầm rì một tiếng

"Muốn."

Khi hắn nói chuyện, quần áo rơi rụng, vạt áo rộng mở.

Hôn môi càng trở nên dục niệm.

Hắn ngậm tai nàng, khóe môi tràn đầy ý cười, lên tiếng dò hỏi

"Hôm đó, vì sao ân nhân phải giết ta?"

Tô Yên đầu óc hỗn độn, thành thật trả lời

"Ta cũng không muốn, nhưng là, không thể không làm, bằng không sẽ xảy ra chuyện."

Nàng chậm rì rì lên tiếng.

Ghé vào ngực Hoa Khuynh.

Tóc rũ rượi, che khuất bờ vai nõn nà.

Hoa Khuynh tiếp tục hỏi

"Lúc ta bị thương, ân nhân lại làm cái gì?"

Tô Yên buông mí mắt, dựa vào hắn, ngoan ngoãn nói

"Không có làm gì a."

Hoa Khuynh

"Nàng vì ta mà hỗn loạn linh khí, có phải hay không?"

Tô Yên gật đầu

"Ân, chàng lôi kéo tay ta, còn không cho ta đi. Còn xé hỏng quần áo người ta mất rồi."

Tựa hồ, điểm chú ý của hai người không quá giống nhau.

Hoa Khuynh ấn nàng, hôn lên đôi môi hồng nộn kia.

Một chút một chút gặm nhấm.

Hắn thực dùng sức.

Quả nhiên, không phải ảo giác.

Quả nhiên là nàng.

Muốn đả thương hắn, rồi sợ hắn xảy ra chuyện??

Hoa Khuynh không ngốc, có một số việc, ngày thường ở chung, luôn dễ dàng phát hiện.

Nàng như là, cái gì cũng đều biết.

Từ lúc bắt đầu cứu hắn.

Bị hắn uống máu, biểu hiện đều thực bình tĩnh.

Mặc cho hắn uống.

Thôn Xà Nhân, nàng biết.

Ý đồ tàn sát Hoa môn, giết phụ thân.

Nàng thậm chí hiểu vì sao hắn làm như vậy.

Còn có ở thôn Xà Nhân, nàng bị Thánh Khí thạch hóa, sau đó hồi phục bằng nước thánh.

Cũng không có cái gì gọi là kinh ngạc, nàng đều biết.

Lại sau đó, nàng đả thương hắn.

Nàng không hề dùng ra toàn lực.

Giống như là vừa mới thừa nhận.

Nàng không muốn, nhưng lại buộc phải làm điều đó.

Không thể không làm.

Nàng giống như một bí ẩn.

Mà càng là vậy, trong lòng hắn càng bực, càng bất an.

Hận không thể, cứ như vậy một tấc nuốt nàng vào trong bụng.

Hắn cắn quá dùng sức.

Cảm giác đau đớn truyền đến.

Ánh mắt Tô Yên dần thanh minh.

Nàng chớp mắt

"Chàng, chàng vừa mới.... . dụ hoặc ta?"

Hoa Khuynh ngớ ra, vốn tưởng rằng nàng muốn chất vấn mình.

Không nghĩ tới nàng lại nói ra hai chữ dụ hoặc này.

Hắn cùng Thánh Khí dung hợp.

Chỉ cần hắn muốn đều có thể mê hoặc bất cứ người nào.

Hoa Khuynh nhướng mày, môi mỏng như có như không xẹt qua đôi môi hồng nộn kia.

Hai người gần như là dính chặt nhau không còn một khe hở.

Lên tiếng

"Ân nhân không muốn bị ta dụ hoặc?"

Khi nói chuyện, hắn đã duỗi tay xẹt qua quần áo nàng, kéo đai lưng.

Thực mau lộ ra yếm hồng bên trong.

Tô Yên nghe, nuốt nước bọt.

Nàng yên lặng ấn tay hắn xuống.

Khẩu khí nghiêm túc hỏi

"Không thể ăn cơm trước sao?"

Hoa Khuynh bế người lên, tính toán đi tới tẩm điện

"Xem ra ở trong mắt ân nhân, ta không quan trọng bằng một bữa cơm."

Tô Yên nghe hắn nói.

Ấp a ấp úng

"Nếu ta nói chàng là quan trọng nhất, sẽ cho ta ăn cơm sao."

Hoa Khuynh bị nàng dùng đôi mặt trong suốt ngập nước nhìn thực nghiêm túc.

Bước chân trì độn.

Sóng mắt cuồn cuộn.

Nhìn nàng, yết hầu lăn lộn, giọng nói không tự giác khàn khàn

"Ta quan trọng nhất?"

Tô Yên gật gật đầu

"Ân, chàng quan trọng nhất."

Vừa nói, đôi mắt Tô Yên còn lóe sáng.

*****

Edit: changee

Beta: Tinh Niệm

Sau đó, tẩm điện này cũng không có đi được.

Nàng bị ấn ở trên ghế của Yêu Vương.

Người nọ đôi mắt đều đỏ lên.

Lôi kéo quần áo nàng.

Nàng vốn đang giãy giụa.

Kết quả liền nghe hắn nói một câu

"Ân nhân không phải nói ta quan trọng nhất? Ân nhân trốn cái gì?"

Sau đó, người nọ liền dán lại đây.

Hôn lên môi nàng.

Tại địa phương trang nghiêm nhất của Yêu giới, nhìn lên phía trên.

Ái muội cùng vui thích đan chéo.

Phía trên sảnh chính, chỉ có ái muội cùng cảnh xuân khiến người mặt đỏ tim đập.

....... .

Chờ đến lúc Tô Yên ăn cơm cũng đã là hoàng hôn.

Nàng ngồi trước bàn ăn trong tẩm điện, ăn mặc tinh tế, đang một ngụm một ngụm ăn cơm.

Thoạt nhìn, tựa hồ như không có gì.

Thời điểm nàng nhấc tay lên gắp đồ ăn.

Liền phát hiện dấu hôn ái muội đan xen trên cánh tay trắng nõn.

Một cái tiếp theo một cái.

Có cái nhạt, có cái đậm, xanh tím cả một mảng.

Cũng may là không có người.

Nếu bị người nhìn thấy, sợ là bị hiểu lầm thành bệnh giang mai.

Khi nàng sắp ăn no, bên ngoài truyền đến âm thanh

"Thánh Nhu tham kiến Yêu Vương đại nhân."

Hoa Khuynh vốn chưa động vào đồ ăn.

Chỉ là nhìn Tô Yên ăn

"Tiến vào."

Hắn vừa nói xong.

Đi vào.

Trung gian cách một tấm bình phong.

Nàng ngẩng đầu, xuyên thấu qua tấm bình phong nhìn động tác người đối diện.

Thánh Nhu hành lễ

"Yêu Vương đại nhân, hành trình đều đã định ra xong, chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, sáng mai đại quân Yêu giới liền san bằng phái Thanh Sơn."

Tô Yên vừa nghe.

Tiểu Hoa

"Tất tất tất -----. Ký chủ, mời cứu vớt thiên hạ thương sinh.

Nếu phái Thanh Sơn bị tàn sát sạch sẽ, Tu Tiên giới tam đại môn phái liền bị giết sạch, nhiệm vụ chủ tuyến của ngài sẽ bị thất bại."

Hoa Khuynh buông mí mắt, đang muốn lên tiếng.

Kết quả, một bàn tay trắng nõn bưng kín miệng hắn.

Tô Yên đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi.

Mặt khác, tay túm chặt vạt áo Hoa Khuynh.

Nhỏ giọng nói

"Việc này, có thể cẩn thận ngẫm lại không?"

Đôi mắt ngập nước phiếm hồng.

Thực nghiêm túc nhìn hắn.

Tuy rằng ý tứ của nàng là cẩn thận ngẫm lại.

Nhưng động tác che miệng, không phải là muốn hắn đáp ứng nàng sao?

Nhìn bộ dáng khẩn trương của nàng.

Không biết vì sao trong mắt Hoa Khuynh lây nhiễm ý cười.

Duỗi tay giữ chặt tay đang lấp kín miệng hắn.

Nhìn nàng, chậm rãi lên tiếng

"Ý của ân nhân là muốn ta thả bọn họ đi?"

Tô Yên thực mau gật đầu.

Hoa Khuynh do dự

"Nhưng là, Tu Tiên giới cùng Yêu giới vốn không đội trời chung."

Tô Yên hiển nhiên cũng biết việc này.

Nàng suy nghĩ trong chốc lát

"Vậy, trước hoãn hai ngày, cẩn thận suy xét, vì thiên hạ bá tánh mà suy nghĩ."

Nàng vừa dứt lời, Hoa Khuynh ôm nàng nở nụ cười

"Thiên hạ bá tánh?"

Bên trong nhìn hòa thuận vui vẻ.

Ngược lại bên ngoài Thánh Nhu đang gắt gao nhíu mày.

Bọn họ cách một tấm bình phong, cũng không phải là bức tường.

Sao có thể không nghe thấy hai người kia nói cái gì?

Nàng ta nhịn không được lên tiếng

"Yêu Vương đại nhân, đây là cơ hội tốt nhất để chúng ta san bằng Tu Tiên giới.

Nếu Tu Tiên giới được thế, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta."

Hoa Khuynh ý bảo Tô Yên

"Nghe được?"

Tô Yên gật đầu

"Nàng nói.... . có lý."

Cẩn thận suy nghĩ nữa ngày, cũng chính là thấy nàng ấy nói đúng.

Nhưng nàng lôi kéo quần áo Hoa Khuynh không buông.

Tìm không ra lý do, chỉ có thể nói một câu

"Chàng nghĩ lại?"

Hoa Khuynh nhìn nàng.

Con ngươi sâu kín, duỗi tay ôm người vào trong lồng ngực.

Hắn lên tiếng

"Ân nhân nếu là không tìm được lý do, buổi tối hôm nay, phái Thanh Sơn sẽ bị tàn sát sạch sẽ."

*****

Edit: changee

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên cúi đầu suy nghĩ thật lâu.

Lý do?

Thật lâu sau.

Nàng lên tiếng

"Ta là người phái Thanh Sơn, muốn cùng phái Thanh Sơn tồn vong."

Lời vừa nói ra, bên này sắc mặt Hoa Khuynh liền không được tốt.

Vừa rồi môi còn ngậm ý cười, nhìn qua tâm tình cũng không tệ.

Đảo mắt, liền thay đổi.

Vẫn bộ dáng như thế.

Hắn lại gắt gao nhìn chằm chằm nàng, khuôn mặt tối tăm

"Muốn cùng tồn vong?"

Hắn lẩm bẩm.

Duỗi tay lối kéo quần Tô Yên

"Ân nhân nói ta quan trọng nhất, lại trở tay làm ta bị thương. Hiện giờ mới biết được, hóa ra đối với ân nhân quan trọng nhất là phái Thanh Sơn a."

Hắn nói mấy chữ cuối cùng kia cực kỳ nhẹ nhàng.

Ý vị thâm trường.

Tô Yên nghe hắn nói, cũng không biết phải nói gì.

Cuối cùng phát hiện, dường như nói thế nào cũng không được.

Nàng ủ rũ.

Có chút nhụt chí.

Nghĩ, nếu lúc trước cùng Tang Lạc học chút công lực dùng mồm mép gạt người thì giờ có thể dùng rồi.

Cũng sẽ không gặp hoàn cảnh xấu hổ như lúc này.

Hắn duỗi tay sờ đầu nàng

"Không có lời muốn nói?"

Âm thanh kia nghe thực ôn hòa.

Tô Yên đầu tựa vào ngực hắn

"Chàng đừng giết bọn họ, được không?"

Nàng lôi kéo vạt áo hắn, hoàn toàn không ôm bất kỳ hy vọng gì.

Kết quả không nghĩ tới, nàng nói xong, an tĩnh thật lâu.

Liền nghe Hoa Khuynh nói

"Ngươi lui trước đi, chuyện này lúc sau lại nói?"

Thánh Nhu không thể tin được.

Hắn lại từ bỏ cơ hội tốt như vậy

"Yêu Vương đại nhân.... ?"

Nói một nửa liền bị chặn

"Lui ra."

Nàng ta cắn răng, có chút không cam lòng.

Vẫn là nói

"Vâng."

Xoay người, hướng bên ngoài đi ra.

Đối với Tô Yên hoàn toàn là địch ý.

Nếu nói Tô Yên tổn thương Yêu Vương đại nhân, đó là việc tư.

Vậy hiện tại, Tô Yên can thiệp vào đại sự của Yêu giới, không thể coi là việc tư nữa.

Tô Yên nghe hắn nói, lập tức nâng đầu.

Ôm lấy hắn, nhịn không được hôn một cái.

Còn tưởng rằng nàng phải chết nữa.

.......... .

Những ngày tiếp theo, Tô Yên không có nhìn thấy Thánh Nhu.

Khi nhìn thấy nàng ta lần nữa.

Là lúc tô Yên đi ra cung điện.

Yêu giới cùng Nhân giới bất đồng.

Nhìn vào cung điện trang hoàng, yêu giới càng tráng lệ, càng thêm bừa bãi.

Mà Nhân giới phần lớn chú ý đến sự trang trọng, khiêm tốn lại nội hàm.

Nàng đi vòng vòng, tình cờ gặp ba người Thánh Nhu, Tuyết Lang còn có Ong chúa.

Ba người tựa hồ muốn nói cái gì, âm thanh phẫn nộ cực lớn của Thánh Nhu

"《Tinh mãng quyết 》vốn là bí tịch thích hợp xà nhân để tu luyện.

Ta hỏi qua Yêu Vương đại nhân, ngài nói đã ném.

Rõ ràng chính là cho nhân loại kia.

Yêu Vương đại nhân thiên vị nàng ta như thế, thậm chí trì hoãn, không màng việc công của Yêu giới.

Nữ nhân kia tuyệt đối không thể lưu lại bên người Yêu Vương đại nhân.

Nàng chính là Nhân giới họa thủy, họa thủy!"

Đại khái là quá tức giận, lời nàng ta nói đều lọt hết vào tai Tô Yên, còn mang theo hận ý nghiến răng nghiến lợi.

Tô Yên đứng chỗ đó, lùi cũng không được tiến cũng không xong.

Chỉ có thể nhìn qua hai người Tuyết Lang, Ong Chúa cười một chút.

Xem như chào hỏi.

Thánh Nhu nhận thấy được tầm mắt hai người, quay đầu lại xem.

Liếc mắt một cái nhìn Tô Yên.

Trong mắt lạnh lẽo

"Tô Yên cô nương, ngươi đây là trăm phương ngàn kế tiếp cận Yêu Vương là vì cái gì?

Là muốn hoàn toàn hủy hoại Yêu Vương đại nhân?"

Tô Yên nhìn nàng.

"Ngươi quên rồi sao? Ta là bị Hoa Khuynh mang đến."

Nàng nhớ rõ, chính mình lúc ấy bị Hoa Khuynh mang rời đi, khi tỉnh dậy thì đã ở nơi này.

*****

Edit: changee

Beta: Tinh Niệm

Thánh Nhu ninh mày nhìn Tô Yên.

Trong lòng nàng ta, đã nhận định Tô Yên chính là họa thủy.

Nàng tồn tại chỉ biết đảo loạn toàn bộ Yêu giới.

Âm thanh Thánh Nhu mang theo chất vấn cùng tràn đầy tức giận.

"Ngươi đến bây giờ còn muốn giảo biện?"

Tô Yên nhìn Thánh Nhu

"Ta không giảo biện."

Thánh Nhu vươn tay, chỉ vào Tô Yên

"Gấu Ngựa cùng Hắc Xà bị đánh, bây giờ còn đang ở trên giường, chỉ còn nửa cái mạng.

Nếu không phải ngươi, bọn họ còn có bộ dáng này?"

Tô Yên chớp chớp mắt.

Nghĩ tới ngày hôm qua nhìn đến một màn kia.

Gấu Ngựa cùng Hắc Xà ở trong cung điện bị long cốt tiên đánh

"Chuyện bọn họ bị đánh thì liên gì tới ta?"

Thánh Nhu cười lạnh

"Nếu không phải ngươi nói cái gì đó với Yêu Vương điện hạ, bọn họ sao lại phải chịu tội?"

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát

"Có lẽ, bọn họ đáng bị đánh."

"Ngươi!"

Thánh Nhu cực kỳ giận dữ, trái lại Tô Yên thực bình đạm.

Nhưng mà vừa nghe bọn họ nói chuyện.

Tô Yên nhớ tới.

Quyển《Tinh mãng quyết 》kia còn chưa vào tay Thánh Nhu a.

Nàng có phải nên tranh thủ một chút hay không?

Nghĩ như vậy.

Tô Yên định xuyên qua lối nhỏ rời đi.

Thánh Nhu đột nhiên cầm một thanh đao đâm tới Tô Yên.

Tô Yên tu vi đã hoàn toàn khôi phục.

Vô luận nói thế nào, nguyên thân cũng là nhân vật cấp bậc trưởng lão.

Nàng ra tay, một chưởng đánh vào cổ tay Thánh Nhu.

Thanh đao trong tay nàng ta rơi xuống, Tô Yên cầm lấy, đâm ngược trở về.

Phụt một tiếng.

Thanh đao cắm vào trong ngực Thánh Nhu.

Nàng ta không thể tin được

"Ngươi!!"

Lúc này, Ong Chúa cùng Tuyết Lang rốt cục phải ra mặt khuyên can.

Bảo vệ Thánh Nhu

"Còn mong Tô Yên cô nương không cần so đo cùng nàng."

"Mong Tô Yên cô nương hạ thủ lưu tình."

Tô Yên chớp chớp mắt, buông lỏng tay ra.

Lui lại sau mấy bước

"Được rồi."

Ong Chúa nhẹ nhàng thở ra, ôm quyền

"Đa tạ cô nương lưu tình."

Thánh Nhu bị buông tha như thế, càng cảm thấy mất mặt.

Nàng ta rút đao ra, sắc mặt trắng bệch, phun một ngụm máu tươi.

Thánh Nhu thở hồng hộc, nếu không phải Ong Chúa đỡ, nàng ta đã phải quỳ ngã xuống.

Thánh Nhu lạnh lùng nhìn Tô Yên.

Tô Yên xoay người muốn rời đi.

Đột nhiên nghe nàng ta cười lạnh một câu.

"Nghe nói ngươi là người phái Thanh Sơn, buổi sáng hôm nay ta đã được Yêu Vương đại nhân cho phép, sáng sớm ngày mai, liền đem người tới phái Thánh Sơn tàn sát sạch sẽ."

"Thánh Nhu!"

Tuyết Lang cau mày lên tiếng.

Tô Yên bước chân dừng một chút.

Nàng quay đầu nhìn về phía hai người Tuyết Lang cùng Ong Chúa.

Hiển nhiên, bọn họ đối với việc này rất cảm kích.

Ai cũng không nói chuyện.

Tô Yên xoay người nhấc váy rời đi.

Nàng đi vào cung điện tìm Hoa Khuynh.

Đảo quanh cung điện một vòng cũng không tìm được.

Nghĩ đến sự tình sáng mai.

Tô Yên không trì hoãn.

Vận khởi linh lực bay ra ngoài.

Tiểu Hoa lên tiếng

"Ký chủ, chị muốn đi làm cái gì?"

"Đi xem."

"Ký chủ có phải thực tức giận hay không."

"Tức giận cái gì?"

"Tức giận Hoa Khuynh đại nhân đột nhiên hạ lệnh tấn công phái Thanh Sơn, hắn rõ ràng nói là không đánh."

Còn tưởng rằng nhiệm vụ sắp kết thúc.

Tô Yên lắc đầu

"Không có."

"Cái gì?"

"Hắn không có đáp ứng không đánh, chỉ là nói muốn trì hoãn."

Điều làm Tô Yên không nghĩ tới là, hắn chỉ trì hoãn năm ngày.

Tu vi Tô Yên so sánh cùng Hoa Khuynh tất nhiên là kém một mảng lớn.

Thời điểm nàng từ Yêu giới đuổi tới chân núi phái Thanh Sơn, sắc trời từ buổi sáng đã biến thành đêm tối.

Nàng đỡ thân cây nghĩ tạm.

Ở chân núi, đều cảm nhận được hơi thở Yêu giới bao quanh toàn bộ.

Nàng chỉ có thể miễn cưỡng trốn tránh để không bị phát hiện.

*****

Editor: Tịnh Uyển

Beta: Tinh Niệm

Lúc này, phía sau Tô Yên truyền đến thanh âm đinh linh đinh linh.

Một tiếng "A di đà phật" ở phía sau nàng vang lên.

Ngay khi quay đầu lại, nàng thấy được một hòa thượng.

Cầm một cái bát đồng trên tay, mặc chiếc áo cà sa, đi chân trần, trên tay là một cây thiền trượng.

Ông nhắm mắt lại, giữa lông mày đầy nỗi phiền muộn.

Một người xuất gia mà thấy phiền muộn, chứng tỏ là gặp chuyện đại sự.

Tô Yên nhìn ông ta, cảm thấy rất quen mắt.

Cho đến khi hòa thượng đó lên tiếng

"Thí chủ, chúng ta lại gặp nhau."

Thanh âm quen thuộc, trong ấn tượng của nàng, chỉ từng thấy qua một hòa thượng.

Kết quả dần dần trở nên rõ ràng.

Khi bọn họ trên đường đi đến thôn Xà Nhân, cũng từng gặp một hòa thượng.

Nhìn cách ăn mặc và diện mạo, là cùng một người.

Hai người nhìn nhau.

Khuôn mặt hòa thượng không biết vì sao hiện lên vẻ u sầu.

"Xin chào thí chủ, người từ bên ngoài đến."

Tô Yên hơi ngạc nhiên khi nghe ông ta nói người từ bên ngoài.

"Tại sao ông nói tôi là người từ ngoài đến?"

Hòa thượng lắc đầu, không trả lời.

Chỉ nói

"Thí chủ là người đến từ bên ngoài, chính là tới phá giải kết cục diệt vong của thế giới sao?"

Tô Yên nghe vậy, ngạc nhiên lần nữa

"Ông biết thế giới sẽ diệt vong?"

Hòa thượng gật đầu rồi lại lắc đầu

"Thế giới có diệt vong hay không hoàn toàn dựa vào Yêu Vương."

Hòa thượng dừng một chút, lên tiếng

"Nguyên bản, đây là kết cục không thể thay đổi, thế giới đã định là sẽ hủy ở trong tay của hắn.

Hiện giờ, trong này nhiều thêm một người từ ngoài đến, hết thảy lại không xác định được."

"Ông cẩn thận nói xem.""

"Yêu Vương đại nhân là mệnh đế vương sát, khắc cha khắc mẹ, không vợ không con, tàn nhẫn vô tình.

Bần tăng vốn tưởng rằng, người như vậy, sẽ không sinh ra tình cảm với bất cứ ai.

Cho đến ngày hôm đó, bần tăng nhìn thấy hắn ôm cô trên hoang mạc.

giữa mày sát khí hình như có khuyên*

Bần tăng rất kinh ngạc."

*gốc là 开解: ý chỉ khuyên can, khuyên ngăn.

Hòa thượng dừng lại một chút, nói tiếp

"Sau đó, bần tăng dốc lòng tu luyện, bây giờ xuất quan đi ra ngoài phát hiện, kết cục sống hay chết lại không còn bởi Yêu Vương nữa.

Mà là một sao chổi chưa bao giờ xuất hiện.

Vì thế, bần tăng nghĩ tới cô nương.

Nếu bần tăng không đoán sai, cô chính là điểm mấu chốt trong trận chiến này.

Kết cục sống hay chết, tất cả đều dựa vào suy nghĩ của cô nương."

"Ý của ông là muốn ta giết hắn?"

Hòa thượng lắc đầu

"Hết thảy bí quyết hóa giải kết cục, đều đã ở trong lòng cô nương, cần gì hỏi lại bần tăng?"

Tô Yên

"... Là ông cũng không biết nên làm cái gì?"

Hòa thượng sửng sốt, mỉm cười không nói.

Ngay khi hai người đang nói chuyện, đột nhiên một đạo khí thế mạnh mẽ xuất hiện từ phía sau Tô Yên.

Tô Yên quay người lại.

Liền chạm vào trong ngực người vừa xuất hiện.

Hơi thở quen thuộc truyền đến.

Vừa nhấc đầu, đã thấy được Hoa Khuynh.

Sắc mặt hắn không mấy tốt đẹp.

Ngay cả khi đang nở nụ cười, cũng cảm thấy âm khí dày đặc.

Hoa Khuynh dùng sức ôm nàng

"Ân nhân vì sao luôn thích trốn một mình? Không thích ở bên ta như vậy?"

Eo nàng bị hắn dùng sức ôm lấy, có chút đau

" Ta đi tìm chàng, nhưng chàng không ở đó."

Con ngươi Hoa Khuynh sâu kín

"Đây là lý do ân nhân đến đây một mình?

Chẳng lẽ cảm thấy ta sẽ xuất hiện ở chỗ này?"

Giọng hắn âm dương quái khí, như thể đang cố tình khiêu khích.

Tô Yên chớp chớp mắt, im lặng trong chốc lát, lên tiếng

" Chàng thật sự muốn tấn công phái Thanh Sơn?"

Hoa Khuynh cúi đầu xuống, hôn lên môi Tô Yên

"Ân nhân nói là phái Thanh Sơn rất quan trọng, đúng hay không?"

Tô Yên gật gật đầu

"Đúng, rất quan trọng."

*****

Editor: Tịnh Uyển

Beta: Tinh Niệm

Ngay khi nàng gật đầu, cằm đã bị người dùng sức nhéo, cảm giác đau đớn truyền đến.

Hắn hôn lên môi nàng ngay lập tức

" Ân nhân quan tâm như vậy, cho nên ta càng muốn hủy hoại nó.

Làm như vậy, trong lòng ân nhân chỉ có ta.

Về sau cũng sẽ không đột nhiên biến mất tới chỗ này để trốn."

Tô Yên nghe lí luận quỷ dị này.

Thế nhưng, còn không thể nói ra phản bác.

"Chàng, chàng, chàng...."

Nàng dừng lại một lúc.

Sau đó nhìn hắn, lên tiếng

"Ta quan tâm chàng nhất, tại sao chàng không tự hủy hoại bản thân mình?"

Thanh âm nàng vừa dứt.

Thân thể Hoa Khuynh cứng đờ.

Hắn nhìn Tô Yên, thần sắc phức tạp.

Sau một lúc lâu,

"Ân nhân vẫn luôn muốn ta chết?"

Hắn nói, từng chút từng chút hôn lên môi Tô Yên.

"Bất cứ điều gì ân nhân muốn, Hoa Khuynh đều sẽ làm."

Hắn vừa nói, vừa nắm lấy tay Tô Yên ấn nó vào vị trí trái tim mình.

Tô Yên đang muốn nói, hắn không cần động thủ với phái Thanh Sơn.

Kết quả người nọ dùng sức hôn môi thật sâu, ngăn chặn lời nói của Tô Yên.

Trong khoảng cách giữa môi và răng, hắn nói từng câu từng chữ

"Ân nhân muốn mạng của ta, bây giờ có thể ra tay."

Hắn gắt gao ấn tay Tô Yên vào ngực mình.

Cho đến khi nụ hôn kết thúc, Tô Yên được hắn ôm trong lòng thở dốc.

Đôi mắt nàng tròn xoe

"Ta không muốn giết chàng, chàng có thể đừng tấn công phái Thanh Sơn hay không?"

Hắn nghe Tô Yên nói không muốn giết mình, cơ hồ rất vui vẻ.

Lại cúi đầu hôn lên môi nàng lần nữa.

Sau đó mỉm cười, lẩm bẩm

"Không được đâu, phái Thanh Sơn sáng mai một người cũng không còn."

Tô Yên nhìn hắn, có chút tức giận, nghiêm túc nói

"Không phải chàng nói ta muốn thứ gì thì chàng sẽ cho ta sao? "

Hoa Khuynh nhìn nàng,

"Ân nhân muốn phái Thanh Sơn? "

Tô Yên gật gật đầu

"Đúng vậy"

"Chờ đến ngày mai bọn hắn chết hết, ta sẽ vì ân nhân xây một toà cung điện, ngày ngày cùng ở đó."

Tô Yên

".... ."

Hắn cố ý.

Nàng chắc chắn.

Trong khi nói chuyện, nàng nghĩ hòa thượng nọ vẫn còn ở chỗ này.

Nàng quay đầu lại nhìn.

Phát hiện ông ấy không biết khi nào đã rời đi.

Cỗ âm trầm trên người Hoa Khuynh không tan biến đi, ngược lại ngày càng cường liệt.

Tô Yên nhìn hắn, trầm mặc một lúc lâu.

Hoa Khuynh bị cặp mắt trong veo nhìn, phảng phất như nhìn thấu được sự dơ bẩn của mình.

Nụ cười trên khuôn mặt hắn dần dần biến mất.

Con ngươi hắn sâu kín

" Ân nhân có chuyện muốn nói với ta?

Đừng nói gì cả, ta cũng không muốn nghe.

Lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt của ân nhân, ta liền xuất hiện cảm giác muốn nhốt nàng lại.

Đừng cho ta có cơ hội này."

Thanh âm hắn yếu ớt, nói từng câu từng câu.

Tô Yên nhắm mắt lại, cố gắng bình tĩnh.

Bên tai, hơi thở nóng rực cùng với âm thanh phát lạnh

"Ồ, ân nhân thậm chí còn không muốn nhìn ta à? Có phải là vì ta muốn động thủ với phái Thanh Sơn?"

Thanh âm hắn lẩm bẩm

"Có vẻ như phái Thanh Sơn càng không thể lưu lại rồi."

Tô Yên mở mắt ra

"Chàng, chàng, chàng, không nói lý."

Nàng tức giận nửa ngày, cuối cùng chỉ nói ra bốn từ này.

Chưa thấy qua người nào vô lý như vậy.

Nói xong, nàng tức đến ôm lấy cổ Hoa Khuynh.

Nhón chân, hôn lên hắn.

Hoa Khuynh bị hôn bất ngờ đến sửng sốt.

Hơi thở lạnh lẽo tức khắc liền biến mất.

Hắn ôm nàng càng thêm dùng sức.

Sau khi hôn xong, Tô Yên nhìn hắn

"Ta trước nay chưa từng ghét bỏ chàng, chàng, chàng...."

Đại khái bị Hoa Khuynh nóng rực nhìn chằm chằm khiến nàng nghẹn lại.

Nhưng nhanh chóng sửa lại lời nói, lên tiếng

"Chàng nói mạng chàng là của em, phải không?"

- --

Uyển: nam chính vị diện này có vẻ thích xuyên tạc lời nói người khác nhỉ @@

__

Haha. Công lực xuyên tạc này còn chưa bằng một nửa Vực Ca đâu ấy nàng ạ!!!

┐( ̄∀ ̄)┌


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-346)