Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 135

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 135
Yêu Vương đại nhân hắc hóa (10)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Editor: Tịnh Uyển

Beta: Tinh Niệm

Hoa Khuynh nhìn bộ dáng nàng, biết nàng muốn thuyết phục hắn lần nữa.

Có lẽ vừa rồi mới được hôn, hắn tựa hồ cũng không tức giận.

Ngược lại còn rất phối hợp

"Tất cả đều của ân nhân."

Tô Yên nghe vậy gật gật đầu, nàng bắt đầu đếm ngón tay, lên tiếng

"Lúc trước ta làm chàng bị thương, chàng rất khổ sở. Mạng chàng là của ta, vậy nên ta có thể làm bất cứ điều gì với chàng."

Nếu mạng đã là của nàng, nàng có quyền giết hoặc sống, làm tổn thương hay tra tấn.

Đều do nàng định đoạt.

Việc này có chút quá phận.

Nhưng nghe vào tai Hoa Khuynh, không biết tại sao ánh mắt ngày càng nóng rực.

Hắn hôn lên môi nàng,

"Ân nhân nói thật sao??"

Tiểu Hoa yên lặng nghe, nhịn không được phun tào,

"Ký chủ, hình như hắn có vẻ rất cao hứng?"

Tô Yên cũng nhìn thấy.

Nàng đưa tay ra ôm lấy hắn.

Sau một lúc lâu, nàng bỗng nhiên thở dài một hơi.

Có lẽ, hắn chính là không có cảm giác an toàn?

Hắn luôn thích nói rằng mình hoàn toàn thuộc về nàng.

Trước đây, Tô Yên không có cảm giác mãnh liệt như vậy.

Chỉ có lúc này đây, nhìn nàng nói mấy lời ngụy biện kia.

Hắn ngược lại rất cao hứng.

Bởi vì hắn thuộc về nàng.

Cho nên, nàng không thể vứt bỏ hắn.

Chết trong tay nàng, là một việc rất cao hứng sao?

Nàng suy nghĩ thật lâu, nghĩ nghĩ, lại không tiếp tục nghiên cứu sâu hơn.

Chỉ ôm hắn, không nói gì thêm.

Sau một lúc lâu, nàng nói

"Chàng vĩnh viễn là của ta. Là người quan trọng nhất."

Hoa Khuynh khóe môi ngậm ý cười càng sâu.

Ban đêm, Tô Yên không có rời đi.

Ngược lại lôi kéo hắn đi tới phái Thanh Sơn.

Đi đến nhà gỗ của nàng.

Hoa Khuynh mặc cẩm y hoa phục đứng trước ngôi nhà gỗ nhìn qua có vẻ không hợp nhau.

Tô Yên kéo hắn vào trong.

Hắn hiếm khi không nói lời nào.

Ngược lại rất chờ mong với căn phòng này.

"Đây là nơi ta sống."

Nàng lên tiếng.

Hắn cẩn thận nhìn kỹ, độ chuyên chú kia, so với lúc trước hắn nhìn cung điện Yêu Vương còn cẩn thận hơn.

Tô Yên lại hỏi

"Sao lại nhất định phải xuống tay với Thanh Sơn."

Hoa Khuynh nhìn Tô Yên, gắt gao ôm nàng, nói từng câu từng chữ

"Chỉ khi xóa bỏ toàn bộ giới Tu Tiên, thì ân nhân mới không có chỗ để đi, sau này chỉ có thể ở cùng một chỗ với ta."

Tô Yên

"......."

Thì ra là do cái chủ ý này.

Nàng nghiêm túc nói

"Ta về sau chỗ nào cũng không đi, chàng ở đâu, ta sẽ ở đó."

Hoa Khuynh

"Trước đây ân nhân cũng nói như vậy, làm ta tin là thật, cho rằng ân nhân vĩnh viễn sẽ không rời đi."

Tô Yên

"Chàng......"

Hoa Khuynh cầm tay nàng, thanh âm dịu dàng

"Nếu một ngày ân nhân cảm thấy không thể ở lại bên ta, có thể một kiếm giết ta, ta cũng chưa từng có phòng bị với nàng."

Tô Yên bị nói đến á khẩu không trả lời được.

Một câu cũng không nói nên lời.

Hoa Khuynh lôi kéo nàng, đi vòng quanh căn nhà nhỏ này.

Hắn nghiên cứu ngôi nhà nhỏ rất cẩn thận.

Từ đầu đến cuối.

Không bỏ sót một chỗ nào.

Cho đến khi nghiên cứu xong toàn bộ.

Hoa Khuynh bế Tô Yên đi đến mép giường,

"Ân nhân."

Thanh âm hắn trầm xuống.

Trở nên cực kỳ gợi cảm.

Hắn hôn xuống, từng chút từng chút một.

Làm cho người ta thấy cảm giác vừa nghiêm túc vừa dụ hoặc.

Trong nháy mắt, Tô Yên bị hắn đè lên giường.

Bên ngoài khẩn trương giằng co.

Trong căn phòng lại mơ hồ xuân tình cùng ái muội.

Bình minh dần dần lên cao.

Bọn họ cũng nên nghỉ ngơi.

Một canh giờ sau.

Tô Yên bởi vì cả ngày bôn ba mệt nhọc, cộng thêm một hồi tình sự.

Một lát sau đã ngủ thiếp đi.

*****

Editor: Tịnh Uyển

Beta: Tinh Niệm

Hoa Khuynh ôm nàng, như là ôm trân bảo vậy.

Luyến tiếc phải buông tay.

Vẫn luôn nhìn nàng, thỉnh thoảng cúi người xuống hôn một cái.

Cho đến khi bên ngoài ngôi nhà gỗ truyền đến một âm thanh

"A Di Đà Phật."

Hoa Khuynh rũ mắt.

Trong chốc lát.

Hắn khoác áo choàng đen viền vàng đi ra ngoài cửa.

Đầu tóc hắn rối tung, hơn nữa vừa được ăn no, cả người phá lệ lười biếng.

Hắn mỉm cười,

"Hòa thượng, lại là ông."

Khi đi thôn Xà Nhân đã từng gặp qua.

Chính hòa thượng này đã nói chuyện với ân nhân tối qua.

Hoà thượng lại niệm một câu

"A Di Đà Phật."

Sau đó lên tiếng

"Thí chủ, buông tha cho tất cả chúng sinh đi."

Hoa Khuynh gật đầu

"Ông đang nói gì vậy? Sao ta nghe không hiểu?"

Hòa thượng thở dài

"Thí chủ có thể không quan tâm đến vạn vật chúng sinh, chẳng lẽ cô nương kia ngài cũng không để ý? "

Vẻ mặt Hoa Khuynh không thay đổi.

Hắn đang đợi hòa thượng nói tiếp

Hoà thượng

"Xem ra thí chủ cũng đã phát hiện ra điểm đặc biệt, nàng ấy có thể biết tương lai của ngài, hẳn ngài cũng cảm thấy quái dị đi."

Giọng nói vừa dứt, mí mắt Hoa Khuynh giật giật.

Hoà thượng tiếp tục nói

"Nàng ấy là khách ngoại lai, mang theo sứ mệnh tiến vào thế giới này."

Không biết tại sao, chỉ cảm thấy hơi thở âm trầm xung quanh Hoa Khuynh dần trở nên nồng đậm hơn.

Hòa thượng phảng phất chưa phát hiện ra, tiếp tục nói

"Nếu là sứ mệnh, nàng ấy nhất định phải hoàn thành, nếu làm không xong, ắt phải trả giá.

Có phải thí chủ đã từng nghe nàng ấy đề cập đến những việc khăng khăng muốn làm? "

Sắc mặt Hoa Khuynh ngày càng âm trầm.

Lên tiếng

"Lão hòa thượng, ta thấy ông là đang tìm chết."

Thanh âm rơi xuống, một cỗ sức mạnh cường đại đánh tới.

Thẳng tắp đập vào người ông ta.

Rầm!

Hòa thượng phun ra búng máu, văng ra ngoài.

Ngã xuống bên trong rừng.

Vì sắc trời vẫn còn tối, không biết người còn sống hay đã chết.

Hoa Khuynh đứng trên bậc thang của ngôi nhà gỗ.

Sắc mặt khó coi.

Cảm xúc cuồn cuộn trong mắt.

Người từ ngoài đến??

Trách không được, tất cả đã rõ ràng.

Hắn cúi đầu.

Đứng trước ngôi nhà gỗ.

Hồi lâu sau, khi tia sáng mặt trời đầu tiên xuất hiện.

Hắn cúi đầu xuống.

"Người đâu."

Chẳng mấy chốc, thân ảnh Tuyết Lang quỳ trước mặt hắn.

"Yêu Vương có gì phân phó."

Trời đang ngày càng sáng.

Chiếu xuống toàn bộ Thanh Sơn phá lệ rạng ngời.

·.... .

Thời điểm Tô Yên tỉnh dậy trong nhà gỗ.

Đã là buổi trưa.

Cô nhìn chằm chằm ra bên ngoài, sửng sốt.

Sau đó, nhanh chóng rời khỏi giường.

Kết quả bị người vốn đang nhắm mắt nằm bên cạnh kéo trở lại giường.

Tiếp theo bị hắn gắt gao ôm lấy.

Hắn mở mắt, ôm lấy Tô Yên

"Ân nhân cứ gấp như vậy, là muốn đi đâu sao?"

Thanh âm chậm rãi, không nhanh không chậm.

Tô Yên cố gắng giãy giụa

"Ta muốn đi ra ngoài nhìn xem."

"Đi nhìn cái gì? Xem hài cốt đệ tử Thanh Sơn?"

Tô Yên sửng sốt.

Nàng cúi đầu nhìn về phía Hoa Khuynh.

Muốn nói lại thôi, cuối cùng ngã vào vòng tay hắn, ôm lấy hắn.

Sau một lúc lâu, nàng lên tiếng

"Hoa Khuynh"

"Ân nhân? "

Tô Yên ngập ngừng một lúc, nhưng vẫn không nói.

chậm rì rì lên tiếng

"Không có gì"

"Nếu ân nhân không có gì để nói, vậy Hoa Khuynh muốn hỏi ân nhân một vấn đề."

"Được"

"Hoa Khuynh đã không làm theo ý của ân nhân, giết tất cả đám người Thanh Sơn. Ân nhân có phải sẽ chết hay không? "

Tô Yên nghe vậy, lập tức ngẩng đầu lên

"Chàng..."

Nàng đối diện với tầm mắt hắn.

Nói chuyện cũng có chút chột dạ

"Chàng, làm sao chàng biết."

*****

Editor: Tịnh Uyển

Beta: Tinh Niệm

Nàng nói câu này, tương đương với cam chịu.

Vừa nghe, Hoa Khuynh lập tức liền bực.

Ánh mắt hắn sâu kín,

"Ân nhân một chữ cũng nói, chỉ chờ đến ngày này?"

Tô Yên

"Ta không có...."

Nàng không thể nói.

Nhưng mà, người nào đó tựa hồ không muốn nghe lời nàng giải thích.

Trong nháy mắt, đè nàng xuống giường.

Thanh âm tức giận, ngữ khí hung tợn,

"Tô Yên, nàng làm tốt lắm."

Vừa dứt lời, hắn cúi xuống hôn lên môi nàng, chà đạp nghiền áp cạy mở.

Mặc dù không biết vì sao hắn biết việc này.

Nhưng hiện tại, hắn đã biết.

Lại còn cực kỳ tức giận.

Tô Yên lập tức thành thật.

Ngoan ngoãn ôm lấy hắn.

Lần này đây so với trước kia càng mãnh liệt, càng hung ác hơn.

Tô Yên cảm thấy hắn có thể muốn giết nàng trên chiếc giường này mất.

Từ trưa đến tối.

Tô Yên ngất xỉu, lại bị hắn hôn đến tỉnh lại.

Lại từ buổi tối đến khi trời sáng.

Thân thể Yêu Vương này, là tu luyện bất tử.

Không dùng làm chính sự, lại toàn dùng vào những việc này.

Cho đến khi Tô Yên khóc hết nước mắt.

Người đàn ông này rốt cuộc dừng lại.

Tô Yên mơ mơ màng màng, hoa hoa lệ lệ lần nữa thiếp đi.

.......

Tô Yên tỉnh lại, là bị Tiểu Hoa đánh thức.

Thanh âm Tiểu Hoa cố tình đè thấp

"Ký chủ~ ~ dậy dậy, ngủ tiếp là ngủ đến chết luôn ó."

Tô Yên dừng lại hồi lâu.

Mở mắt ra.

Cô nhìn xung quanh bốn phía tráng lệ.

Đập vào mắt là khung cảnh quen thuộc trong tẩm điện của Yêu Vương.

Cô lên tiếng

"Ta đang ở Yêu giới sao? "

"Đúng vậy, ký chủ, phái Thanh Sơn chưa bị phá hủy. Vẫn còn tốt.

Hơn nữa Yêu Vương đại nhân cũng đã rút quân về Yêu giới.

Các thanh tu môn phái giới cũng được trả lại.

Chúc mừng ký chủ, chị đã trở thành nữ anh hùng cứu thế giới!"

Tô Yên trở mình.

Xoa xoa eo.

Mệt mỏi vô cùng.

Chậm rì rì nói

"Trong tương lai, ta sẽ không còn là nữ anh hùng nữa."

Việc này cũng quá mệt nhọc đi.

Tiểu Hoa nói

"Ký chủ, nhiệm vụ chủ tuyến của chị đã hoàn thành, ba ngôi sao cũng đã sáng lên, sau khi chị hoàn thành nguyện vọng của Hoa Khuynh đại nhân, liền có thể kết thúc."

Tiểu Hoa vui vẻ nói.

Tô Yên dừng trong chốc lát

Ngồi dậy khỏi giường.

Tuy rằng thân thể rất mệt mỏi, nhưng vừa nghe hoàn thành nhiệm vụ, liền trở nên vui vẻ.

Nàng gật gật đầu

"Rất tốt."

Suy nghĩ, đợi đến lúc Hoa Khuynh đến, cô sẽ hỏi.

Vốn tưởng rằng một vấn đề rất đơn giản.

Đáng tiếc.

Đợi lần này, chính là ba ngày.

Đã ba ngày rồi nàng chưa thấy hắn.

Rốt cục kiềm chế không được, liền ra ngoài tìm người.

Ra khỏi cung điện.

Phát hiện Tuyết Lang vẫn luôn đứng ở cửa.

Nàng muốn ra ngoài nhưng bị hắn ngăn cản.

"Yêu hậu, Yêu vương có lệnh, ngài bị cấm túc, không thể đi ra khỏi điện."

Tô Yên không hề phản ứng với hai từ Yêu Hậu này.

Tiểu Hoa vui vẻ nói

"Ký chủ, lúc chị ngủ, Hoa Khuynh đại nhân chiêu cáo Nhân giới, Tu Tiên giới và Yêu giới, lập chị làm Yêu hậu."

Tô Yên

"Ta là con người, bọn họ không phản đối sao? "

"Ai phản đối? "

"Người Yêu giới."

"Bọn họ phản đối, nhưng mà... Chị ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài xem."

Nàng đứng trên bậc thang của cung điện, nhìn ra ngoài, cái gì cũng không nhìn thấy.

"Có chuyện gì sao? "

"Những người phản đối đều bị chôn cất trên một ngọn đồi cách cung điện 30 km."

Tô Yên

"Đã chết? "

"Ah, ký chủ thực thông minh! Thế nhưng lại đoán đúng."

Hệ thống của nàng có chút ngốc, nàng biết điều đó.

Nhưng mà xem ra, có vẻ như nó càng ngày càng ngốc thì phải.

Tô Yên nhìn Tuyết Lang ở trước mặt,

"Ta muốn gặp hắn."

Tuyết Lang

"Yêu hậu, Yêu vương đại nhân chính sự bận rộn."

Tô Yên nghe vậy, lên tiếng

"Hắn không muốn gặp ta sao?"

Tuyết Lang không trả lời.

*****

Editor: Tịnh Uyển

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên nhướn mày suy nghĩ hồi lâu.

Hắn tức giận?

Nghĩ đến nguyên do hắn tức giận.

Tô Yên liền héo.

Nàng ngước đầu chớp mắt nhìn Tuyết Lang

"Ngươi đã theo hắn rất lâu rồi?"

Tuyết lang mặt vô biểu tình gật đầu

"Đúng"

"Vậy ngươi có biết, khi hắn tức giận thì nên dỗ như thế nào không?"

Tô Yên thuần túy chính là không ôm hy vọng gì mà hỏi hắn.

Không có cách nào khác a.

Rõ ràng Tuyết Lang khi nghe được lời này, đầu tiên là sửng sốt.

Sau đó trầm mặc thật lâu.

Yêu vương đại nhân tức giận, làm sao để dỗ?

Trong nhận thức của Tuyết Lang.

Hình như không xuất hiện qua vấn đề này.

Hắn ta lạnh lùng lên tiếng

"Yêu vương đại nhân sẽ giết người khiến ngài tức giận."

Tô Yên đứng đó, không nói nên lời.

Lúc này, Tiểu Hoa lên tiếng

"Leng keng, nhắc nhở ký chủ, phát hiện bí tịch tu luyện thích hợp với Cổ Vương { Băng Tâm kinh}."

Tô Yên

"Ở đâu?"

"Ở thư phòng của Yêu Vương."

Tô Yên ngẩng đầu nhìn tuyết lang

"Ta muốn đến thư phòng."

Thanh âm Tuyết Lang trầm thấp

"Yêu hậu bị cấm túc ở trong điện, chỗ nào cũng không được đi."

"Ta đi tìm Hoa Khuynh."

Tuyết Lang đang muốn nói tiếp.

Tô Yên lại nói

"Chúng ta cãi nhau, ngươi muốn ta trở thành Yêu hậu, hay muốn ta cùng hắn hòa li? "

Những lời này chọc đến tuyết lang.

Yêu Vương đại nhân rất quan tâm đến Yêu hậu.

Nếu Yêu Vương và Yêu hậu hòa li, Yêu Vương đại nhân chắc chắn sẽ biến toàn bộ cung điện thành biển máu.

Tô Yên lại nói

"Ngươi không muốn ta đi tìm hắn sao? "

Tuyết lang

"Yêu Vương đại nhân ở thư phòng, Yêu hậu, mời."

Tức khắc, từ vừa mới nghiêm túc cấm Tô Yên ra ngoài, cho tới bây giờ mời nàng đi thư phòng, thái độ chuyển biến thật lớn.

Tô Yên đi về hướng thư phòng.

Cửa thư phòng phòng nhắm chặt.

Nàng duỗi tay, đẩy cửa đi vào.

Vừa đi vào, trong phòng thực yên tĩnh.

Hoa Khuynh ngồi ở trên ghế.

Ngẩng đầu.

Nhìn về phía Tô Yên.

Sau đó cúi đầu, tiếp tục lật quyển sách trên tay.

Tô Yên đối diện với tầm mắt hắn, không biết có phải do chột dạ hay không.

Trên mặt lập tức treo lên nụ cười.

"Hoa Khuynh."

Nàng hô lên một tiếng.

Người nào đó không trả lời.

Như cũ nhìn quyển sách trên tay.

Nàng nhấc váy đi đến.

Có vẻ như hắn không muốn làm hòa với mình.

Lời nói bên miệng hơi ngừng lại

"Cái kia, chàng nơi này có một quyển { Băng Tâm kinh} đúng không?"

Vừa nói ra, Hoa Khuynh ngẩng đầu lên nhìn nàng.

Lời nói lại mang theo một tia chế nhạo

"Hóa ra ân nhân đến đây là để tìm đồ vật."

Tô Yên chớp chớp mắt, bước tới, kéo lấy góc áo hắn.

"Có hai việc, nhưng tìm chàng quan trọng hơn."

Vừa nói, nàng vừa ôm chầm lấy hắn.

Sau đó nghĩ xem nên giải thích như thế nào.

"Ta cũng không muốn chết, nhưng lại không thể nói ra."

Nàng nhỏ giọng nói.

Hoa Khuynh im lặng hồi lâu.

"An nhân thật có nhiều điều không thể nói a."

Hắn gõ gõ ngón tay.

Không nhanh không chậm nói.

Tựa hồ sớm biết nàng sẽ đến, nên đang đợi ở chỗ này.

Tô Yên nhỏ giọng nói

"Về sau, sẽ không như vậy nữa."

Hoa Khuynh nghe vậy, tầm mắt nhìn chằm chằm vào nàng.

Tô Yên nói

"Nếu thế giới không bị diệt vong, ta sẽ có thể ở bên chàng mãi mãi."

Nàng nói thực nghiêm túc.

Hắn khẽ mỉm cười.

Bộ dáng thật cao hứng.

Hoa Khuynh nhìn nàng.

Rốt cuộc nhịn không được.

Đưa tay ôm người vào trong ngực.

Tô Yên bị vây trong ngực hắn.

Sau một lúc lâu, nàng ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt.

"Nơi này có.... {Băng Tâm kinh} sao? "

Hoa Khuynh gật đầu

"Có"

Hắn hiếm khi đồng ý nhanh như vậy.

Tô Yên thật cao hứng.

"Vậy, chàng có thể cho ta không? "

"Có thể."

" Thật không? "

"Ân nhân nên lấy cái gì để đổi đây?"

Tô Yên trầm mặc.

"Ta không muốn đổi."

"Nàng muốn."

*****

Editor: Tịnh Uyển

Beta: Tinh Niệm

Vốn là đến thư phòng tìm 《 Băng Tâm kinh 》 thuận đường tính toán dỗ dành Hoa Khuynh đang tức giận.

Kết quả không biết vì sao, nói nói, lời này liền thay đổi hương vị.

Dỗ dành hồi lâu, liền biến thành tình ý.

Vốn dĩ Tuyết Lang đang đứng thẳng tắp trước cửa thư phòng.

Sắc mặt nghiêm túc.

Chỉ chốc lát sau, liền nghe được bên trong truyền ra tiếng ái muội rên rỉ.

Hắn sững sờ.

Khuôn mặt lạnh băng nháy mắt tan vỡ.

Một canh giờ sau.

Tuyết Lang không thể nhịn được, lui về sau mười mét.

Đứng thẳng, chỉ là biểu cảm trên khuôn mặt thay đổi, một bộ dáng khó thể miêu tả.

Ngày hôm sau, Tô Yên từ trên giường tỉnh dậy.

Xoa xoa eo, nhỏ giọng lẩm bẩm

"Mệt mỏi quá."

Nhưng ngay sau đó, nàng ngước lên nhìn thấy 《 Băng Tâm kinh 》đang nằm trên bàn, lập tức liền cao hứng.

Bên dưới 《 Băng Tâm kinh 》, còn có một quyển, 《 tinh mãng quyết 》.

Tô Yên thật cao hứng.

Nàng cầm hai cuốn sách này.

Mặc quần áo đi xung quanh trong cung điện.

Tiếp theo, thả Tiểu Hồng và Cổ Vương ra.

Tiểu Hồng nghênh ngang trực tiếp biến thành thân thể to lớn.

Ở bên cạnh Tô Yên lắc lư.

Nàng lên tiếng

"Hai người các em mỗi người một quyển, luyện tập chăm chỉ vào."

Tiểu Hồng dùng đuôi cuốn lấy quyển 《 tinh mãng quyết 》 hất qua hất lại.

Nó đã khai trí, trải qua nhiều vị diện như thế cũng phải 500 năm trở lên.

Nó có thể nhận thức được một số từ đơn giản, thường sử dụng.

Hơn nữa, từ khi nó tiêu hóa giao long tinh thạch, mặc dù không thể phun ra lửa.

Nhưng thần kỳ là, bệnh cận thị của nó đã được chữa khỏi*.

*Rắn nhìn rất kém

Ngoại trừ một vài con có khả năng đặc biệt để săn mồi vào ban ngày, hầu hết các loài rắn đều không nhìn rõ. Thông thường, chúng chỉ thấy hình khối chứ không nhìn được chi tiết.

Tô Yên đem quyển sách đặt trên bàn đá.

Để nó tự mình xem.

Tiểu Hồng dùng đuôi ấn quyển sách, lưỡi rắn đỏ tươi phun ra, thân thể nhích tới nhích lui.

Xiêu xiêu vẹo vẹo mở ra, không quá dụng tâm.

Nàng đem quyển《 Băng Tâm kinh 》còn lại đặt trên bàn.

Cho Cổ Vương xem.

Cổ Vương nằm trên đỉnh đầu Tiểu Hồng.

"Mắng mắng mắng mắng."

Trứng ngốc, đừng cử động! Để ta nhớ nó.

Cổ Vương vừa dứt lời, Tiểu Hồng liền đứng im.

Thành thành thật thật ghé vào chỗ đó.

Thỉnh thoảng, lại nghe thanh âm Cổ Vương truyền đến

"Mắng mắng mắng mắng này mắng."

Trứng ngốc, lật trang cho ta!

Tiểu Hồng dùng đuôi của mình lật trang mới cho Cổ Vương.

Mà chính nó, ba trang cũng chưa từng xem qua.

Tô Yên chỉ có một yêu cầu với hai người bọn họ

"Trước khi ta chết, phải ghi nhớ hết hai cuốn sách này. Ta không thể mang chúng nó theo."

Khi nàng nói lời này, đã là một canh giờ sau.

Tiểu Hồng ghé vào 《 tinh mãng quyết 》, che hết hoàn toàn chữ viết bên trong.

Rắn lớn Tiểu Hồng luôn luôn có tinh thần, có thể ba ngày ba đêm chơi không cần ngủ.

Sau một tiếng xem quyển sách này, trực tiếp ngủ thiếp đi...

Lúc này, Cổ Vương đã xem được một phần ba quyển sách.

Thỉnh thoảng Tô Yên nghe được thanh âm của Cô Vương

"Mắng mắng mắng mắng."

Trứng ngốc, lật sách.

Tiểu Hồng mơ mơ màng màng sắp ngủ, miễn cưỡng mở to mắt, lấy cái đuôi lật trang sau đó lại " đông" một tiếng, ngã xuống bàn ngủ tiếp.

Một ngày nọ, ánh nắng tươi sáng giữa trưa.

Khi đến giờ ăn trưa, Hoa Khuynh tìm Tô Yên một lần mà không thấy người đâu.

Hắn ngồi ở bàn dài, mí mắt rũ xuống

"Tuyết lang, người ở đâu?"

Tuyết lang đôi tay ôm quyền

"Yêu Vương đại nhân, Yêu hậu ở ngoài hoa viên, đang ở cùng với sủng vật."

Hoa Khuynh gật đầu, nửa ngày sau, đứng lên.

*****

Editor: Tịnh Uyển

Beta: Tinh Niệm

Hoa Khuynh biết Tô Yên có nuôi một con rắn.

Mặc dù hắn rất chán ghét tất cả các sinh vật làm phân tán sự chú ý của ân nhân.

Nhưng nếu nàng thích, lại còn là một con rắn thực ngu ngốc như vậy.

Hoa Khuynh liền miễn cưỡng chấp nhận sự tồn tại của nó.

Hắn đi về phía hoa viên.

Liền thấy được một hình ảnh.

Một con rắn độc, đầu hình tam giác ngẩng cao, lắc qua lắc lại trước mặt Tô Yên, bộ dáng không tình nguyện.

Trong miệng, màu đỏ tươi lưỡi rắn thổ lộ

"Tê tê tê tê tê tê tê tê tê tê."

Tô Yên là người xấu! Người xấu!!

Em không học, không học, em muốn đi bắt bướm!

Hoa Khuynh là một con hoàng kim cự mãng, tự nhiên, hắn có thể hiểu lời của con rắn ngu ngốc này.

Tiếp theo, nghe thấy Tô Yên chậm rãi nói

"Thời gian một tháng, nếu em đọc hết cái trang này, liền cho em đi bắt bướm."

Con rắn ngu ngốc kia vẫn là không tình nguyện

"Tê tê tê tê tê."

Không xem, không xem, không muốn xem.

Sau đó, nhìn thấy Hoa Khuynh lại đây.

"Ân nhân"

Thanh âm chậm rãi từ xa truyền đến.

Tô Yên quay đầu lại, Hoa Khuynh đã đứng trước mặt, duỗi tay ôm nàng vào lòng.

Hoa Khuynh hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng kia, mỉm cười

"Ân nhân đang làm gì?"

Tô Yên ngẩng đầu nhìn hắn, nói

"Nó rất ngốc."

Đến lúc này, Tô Yên đã bất lực với Tiểu Hồng.

Hoa Khuynh mỉm cười, nhìn về phía con rắn kia.

Cái đuôi to của nó vẫn còn đang đè nặng lên quyển bí tịch, lắc lư qua lại.

Khiến trang đầu tiên của 《 tinh mãng quyết 》 bị biến dạng.

Ban đầu, Tiểu Hồng rất sợ Hoa Khuynh.

Vừa thấy liền chạy trốn.

Chỉ là thời gian chậm rãi trôi qua.

Dần dần Tiểu Hồng phát hiện, Hoa Khuynh sẽ không quan tâm đến nó.

Thậm chí lần trước nó còn nghe Hoa Khuynh nói với Tô Yên nó rất không tồi.

Sau đó, lòng tự tin của Tiểu Hồng càng lớn.

Đối với Hoa Khuynh không còn sợ hãi nữa.

Ở một bên tự mình chơi.

Hoa Khuynh vươn tay, ngậm ý cười, nhẹ nhàng vỗ vào đuôi nó.

Toàn bộ cơ thể của Tiểu Hồng cứng lại, giây tiếp theo, ầm một tiếng té lăn xuống mặt đất.

Nằm trên mặt đất hồi lâu, Tiểu Hồng ôm lấy đuôi của mình.

Dùng đôi mắt to nhìn về phía Hoa Khuynh cùng Tô Yên.

Không thể tin được.

Nó nhìn thấy đuôi mình đen tuyền một mảnh.

Da rắn bị cháy sém.

Một mùi thịt rắn nướng chín bay lên.

Làm người ta nhịn không được muốn cắt một miếng nếm thử.

Hoa Khuynh nhíu mày

"Buổi tối hôm nay ăn thịt rắn cũng không tồi đâu."

Thanh âm rơi xuống, Tiểu Hồng vốn dĩ đang ôm đuôi rắn muốn khóc.

Nghe được lời này, thân thể liền cứng đờ,

Không ngừng lui về sau.

Hoa Khuynh cúi đầu dò hỏi

"Ân nhân cảm thấy thế nào?"

Tô Yên ngửi thấy mùi thịt rắn nướng, không khống chế nuốt nước miếng một chút.

Sau đó chớp chớp mắt, nhìn Tiểu Hồng.

Dường như đang cân nhắc.

Rốt cuộc là nên giữ lại, hay dứt khoát biến nó thành thịt rắn nướng?

"Tê tê tê ~ ~ ~"

Yên Yên, Yên Yên! Không thể ***!!!

Tiểu Hồng đảo mắt liền biến thành một con rắn nhỏ như ngón tay cái.

Trốn đằng sau ghế đá.

"Tê tê tê tê tê"

Ô ô ô, hai người hợp nhau khi dễ em ~~

Còn muốn ăn thịt rắn.

Tô Yên còn nuốt nước bọt.

Cô muốn ăn nó~ ~.

Tô Yên mơ hồ nghe thấy giọng nói vọng lại từ phía sau ghế đá.

Hoa Khuynh ngước mắt lên, lười lại hù dọa con rắn ngu ngốc này.

Ngược lại ôm lấy Tô Yên, cúi đầu nhịn không được hôn lên đôi môi phấn nộn kia

"Ân nhân, ta đói bụng."

- ----

Uyển: thương cho Tiểu Hồng, vừa bị cháy đuôi vừa bị dọa làm thịt rắn 😔😔😔

*****

Editor: Tịnh Uyển

Beta: Tinh Niệm

Giọng hắn chậm rãi, mang theo dụ hoặc câu nhân.

Tô Yên chớp chớp mắt.

Thấy hắn cười khẽ, lười biếng dựa vào vai cô, muốn nói gì đó.

Tô Yên yên lặng duỗi tay, che miệng hắn lại.

"Chàng không đói bụng."

Tu luyện đến cảnh giới này của Hoa Khuynh.

Về cơ bản, hắn không cần ăn cơm.

Một tháng ăn một lần hay một năm ăn một lần cũng không xảy ra chuyện gì.

Hắn nói đói, cùng với lý giải của người bình thường là không giống nhau.

Cho nên, tránh cho lát nữa không có sức ăn cơm, Tô Yên ngăn lại những lời nói tiếp theo của hắn.

Lúc này, thanh âm Tiểu Hoa vang lên

"Ký chủ, nguyện vọng, nguyện vọng ~ ~"

Sau khi Tiểu Hoa nhắc nhở, Tô Yên liền nhớ ra.

Ngẩng đầu nhìn hắn

"Chàng có nguyện vọng gì không? "

"Sao? "

"Nguyện vọng muốn thực hiện a."

Hoa Khuynh gật đầu suy nghĩ chốc lát.

Hắn gật đầu

"Có"

"Nguyện vọng gì? "

"Hy vọng một ngày nào đó, có thể chết trên người nàng."

Tô Yên

"......."

Thanh âm Tiểu Hoa hưng phấn

"Leng keng, tiếp nhận nguyện vọng, Ký chủ! Ép khô hắn đi, ép khô hắn, vị diện này liền kết thúc!!!"

Tô Yên chậm rãi nói trong đầu

"Đừng nói nữa."

Tiểu Hoa

"Ách... ký chủ, người ta là ở cùng mặt trận thống nhất với chị nha."

Sau khi Tiểu Hoa nói xong câu đó, không còn nghe ký chủ của nó nói chuyện nữa.

Thật lâu lúc sau, Tô Yên cũng không lên tiếng.

Cô nắm lấy tay Hoa Khuynh đi vào cung điện.

Thân ảnh hai người ngày càng xa dần.

Thỉnh thoảng, có thể nghe thấy giọng điệu lười biếng của Hoa Khuynh.

"Ân nhân đưa ta đi đâu? Thực sự muốn thực hiện nguyện vọng của ta?"

"Đi ăn cơm."

" Hóa ra là ân nhân cũng đói bụng, vừa vặn ta cũng..."

Lời còn chưa nói xong, đã bị Tô Yên lần nữa che miệng lại.

Nàng chỉ muốn ăn cơm, cũng không có ý gì khác.

Bầu trời trong xanh, gió thổi qua, cuốn theo bụi bặm, rồi lại tản đi.

____Thế giới 12- Kết thúc_____

Khi Tô Yên tỉnh dậy lần nữa, đã ở trong trạm không gian.

Xung quanh một mảnh tối đen như mực.

Thanh âm Tiểu Hoa vang lên

"Leng keng, chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ, giá trị tăng thêm 17, giá trị hiện tại của chị là

【Dung lượng não】: 35

【Giá trị thể lực】: 55

"Ký chủ muốn phân điểm như thế nào?"

Dứt lời, tiếp theo, giọng nói của Tiểu Hoa lại vang lên

"Leng keng, hệ thống nhắc nhở ký chủ, khi giá trị của ngài vượt quá 40, ngài có thể mở tùy cơ thương thành."

"Sao? "

Tùy cơ thương thành chính là mỗi khi ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, căn cứ theo kinh nghiệm của ký chủ, một số hàng hóa ngẫu nhiên sẽ được đưa ra.

Ký chủ có thể dùng giá trị dư ra để mua sản phẩm."

"Nếu không muốn mua thì sao?"

"Tất nhiên ký chủ có thể lựa chọn không mua."

"Được."

"Ký chủ, chị dự định sẽ thêm giá trị vào đâu? "

"Tăng 10 điểm vào giá trị thể lực, 6 điểm ở dung lượng não."

"Ách... Ký chủ không tính toán lưu lại một ít giá trị để xem liệu có sản phẩm nào chị muốn mua sao?"

"Ta không thiếu thứ gì, cũng không muốn mua đồ vật gì."

"Được, bíp bíp --- đã tăng giá trị, giá trị hiện tại của chị là"

"[Dung lượng não] 41

[Giá trị thể lực ] 65

"Leng keng, Tùy cơ thương thành đã mở."

Tô Yên

"Đến vị diện tiếp theo đi."

Tô Yên tựa hồ không quan tâm đến Tùy cơ thương thành đó.

Ngược lại có chút sốt ruột tiếp tục nhiệm vụ.

Tiểu Hoa nghĩ tới có một vị Chủ Thần từng được nhắc qua.

Chẳng lẽ ký chủ là sợ vị Chủ Thần kia lợi hại, cho nên mới tăng giá trị thể lực của mình lên?

Nghĩ vậy, Tiểu Hoa lên tiếng

"Leng keng, nhiệm vụ sắp bắt đầu, mời ký chủ chuẩn bị sẵn sàng."

Crypto.com Exchange

Chương (1-346)