Yêu Vương đại nhân hắc hóa (8)
← Ch.132 | Ch.134 → |
Edit: changee
Beta: Tinh Niệm
"Còn tìm thứ gì a, trực tiếp đem tất cả dọn về đi, chúng ta có rất nhiều thời gian để tìm!"
Nói xong, giơ tay.
Phía sau hắn, gần một trăm người tiến vào.
Nhìn dáng vẻ của đám tiểu đệ kia.
Mặc y phục vàng nhạt, chỉ chờ ra lệnh một tiếng, tính toán trực tiếp mang toàn bộ Tàng Bảo Các dọn đi không bỏ sót thứ gì.
Người này là Ong Chúa, được thăng làm tả hộ pháp.
Ong Chúa liếc mắt nhìn Tuyết Lang vẫn luôn lạnh băng.
Liền nghi hoặc.
Thánh Nhu lên tiếng
"Có người xông vào, đánh bại Tuyết Lang."
Nói đơn giản sơ qua, làm Ong chúa kinh ngạc
"Đánh bại ngươi?"
Ong chúa nhìn về phía Tuyết lang, tựa hồ có chút không tin.
Khi nói chuyện, Ong chúa ngẩng đầu, nghe tiếng bước chân lộc cộc kia vọng qua.
Híp mắt muốn nỗ lực nhìn rõ người đó là ai
"Là nữ tử, còn mặc một thân bạch y."
Vui vẻ thoải mái mà đánh giá.
Cho đến khi Tô Yên đi đến chỗ bước ngoặt ngay cầu thang.
Hoàn toàn lộ ra thân ảnh.
Ong Chúa vốn đang tính toán cười nhạo Tuyết lang một phen, đột nhiên liền im bặt.
Phải nói là hoàn toàn sững sờ ở chỗ đó.
Mà Thánh Nhu cũng đang nhìn Tô Yên, có chút kinh ngạc
"Là ngươi?"
Bất quá thực mau, Thánh Như nhăn mày.
Nàng ta nhìn về phía Tuyết lang, tựa hồ không tán thành hắn hạ thủ lưu tình
"Nàng là người Tu tiên giới phái đến bên cạnh Yêu vương nằm vùng, năm đó thừa dịp Yêu vương điện hạ tu luyện, đánh trọng thương điện hạ.
Sau đó chạy trốn, việc này ngươi không biết?!"
Thánh Nhu không hiểu Tuyết Lang vì cái gì lại hạ thủ lưu tình, càng không hiểu tại sao Tô Yên lại xuất hiện ở nơi này.
Thực mau, hai vị hộ pháp còn lại cũng đi đến.
Yêu giới có tổng cộng bốn vị hộ pháp.
Hai vị mới vừa tiến vào này, là do Hoa Khuynh khi lên làm Yêu vương mới thu vào dưới trướng.
Một vị là xà yêu, tên là Hắc Xà.
Một vị là gấu yêu, tên là Triệu Hùng.
Đôi mắt đào hoa của Hắc Xà hơi nhướng lên
"Tiểu mỹ nhân ở chỗ nào tới? Luyến tiếc xuống tay?"
Vừa nói, hắn nhìn về phía Tuyết Lang và Ong Chúa.
Ong Chúa nhìn Tô Yên thật lâu, xoay người đi ra ngoài.
Hắc Xà nắm trong tay một cái quạt đỏ, cười có chút câu nhân.
Chỉ là trong ánh mắt lạnh băng kia, thực vô tình.
Hắn lên tiếng
"Nhân loại, phải giết!"
Nói xong, cây quạt đỏ đã tập kích tới Tô Yên.
Trường kiếm trong tay Tô Yên lần nữa xuất hiện.
Ngăn cản, phòng ngự, tấn công.
Sau đó, quạt đỏ lấy tốc độ càng nhanh, càng sắc bén xoay tròn trở về.
Hắc Xà nhìn Tô Yên, mắt sáng lên
"Bị nội thương như vậy, mà lại dùng nội lực mạnh mẽ.
Ngươi sẽ chết đây, tiểu mỹ nhân."
Nói xong hắn lui về sau hai bước, bắt được cây quạt đỏ.
Đôi mắt nhìn về phía Tô Yên đang nắm chặt quyển sách.
Hắn hiểu rõ
"Hóa ra, là tính toán thừa dịp chúng ta tiến công phái Thanh Vũ, tới chỗ này trộm bí tịch?
Lúc trước, còn bị cảm động một phen khi nghe Tu tiên giới các ngươi muốn nhất trí đối địch cùng Yêu giới chúng ta.
Hiện giờ nhìn xem, toàn là dối trá."
Tiếng nói vừa dứt, trong mắt dâng lên sát khí.
Hắc Xà không có khách khí, trực tiếp ra tay.
Hắn tựa hồ không phải hướng tới Tô Yên, mà là quyển bí tịch trong tay nàng.
Phanh!
Hai chưởng đối thượng.
Một cổ khí sắc bén xẹt qua tay đang nắm chặt quyển sách của Tô Yên.
Tí tách, máu đỏ tươi nhỏ giọt xuống dưới.
《Tinh mãng quyết 》từ trong tay rơi xuống.
Hắc Xà duỗi tay cầm quyển sách kia.
Âm thanh Cổ Vương
"Mắng mắng mắng mắng này mắng mắng mắng"
Ngu ngốc! Thất thần làm gì?! Còn không ra tay? Hai người đều là xà, ngươi còn sợ hắn?
Bỗng nhiên, vật trang trí trên cổ tay Tô Yên vẫn đang nằm yên nãy giờ, động động.
*****
Edit: changee
Beta: Tinh Niệm
Hắc Xà nằm mơ cũng không nghĩ tới.
Một con mãng xà to ngang trời đột nhiên xuất hiện ở trước mặt.
Còn dùng đỉnh đầu đâm vào bụng hắn.
Trực tiếp đâm hắn lui ra ngoài.
Tiểu Hồng một ngụm liền ngậm quyển sách, che trước mặt Tô Yên.
Loạng choạng cái đuôi có vẻ hưng phấn dị thường.
Muốn nói chuyện, nhưng mà trong miệng lại ngậm đồ vật, chỉ có thể lắc lắc cái đuổi, biểu đạt tâm tình của mình.
Phải biết rằng, trước kia, nó bị một con xà song đầu hạ gục.
Từ đó nó liền có bóng ma tâm lí với những con xà có thể biến thân, lớn lên hiếm lạ cổ quái.
Nó vừa mới đâm tên kia, chính là dùng toàn lực.
Không nghĩ tới, xà yêu hóa thân thành người dễ dàng bị đâm như vậy.
Lập tức bị nó đâm ra ngoài.
Như vậy, nó vẫn rất lợi hại a.
Nghĩ như vậy.
Tiểu Hồng phi thường cao hứng.
Còn không lợi hại sao.
Nuốt tinh thạch hơn một ngàn năm của giao long, ở vị diện nào đó còn nuốt hết toàn bộ những thứ tốt ở Tàng Bảo Các.
Dù cho nó vừa ngốc, lại lười.
Trải qua nhiều vi diện như vậy, mỗi cái vi diện đều sẽ ngây ngốc vài thập niên.
Mấy trăm năm thời gian rèn luyện lắng đọng lại.
Hơn nữa nó da thịt dày béo.
Kể cả là đứng bất động, tùy ý để người đánh, cũng không thể nào đánh chết trong ba, năm canh giờ được.
Tiểu Hồng xoay người, đem đồ vật ngậm trong miệng, đưa cho Tô yên.
Bỗng nhiên, một cỗ uy áp cường đại ập đến trước mặt.
Thân mình Tiểu Hồng run run.
Sợ tới mức không có một chút sức lực.
Ầm, rơi xuống trên mặt đất.
Tiểu Hồng lần theo chân Tô Yên rồi bò tới trong tay nàng.
"Tê tê tê tê."
Yên Yên, em phải về không gian, mau giúp em trở về.
Đầu lưỡi phun ra không nhanh nhẹn.
Xiêu xiêu vẹo vẹo, thân thể run rẩy, sắp từ cổ tay Tô Yên té xuống.
Tô Yên nhanh chóng mang Tiểu Hồng cùng Cổ Vương ném vào trong không gian.
Có thể dọa Tiểu Hồng tới mức này.
Cũng chỉ có thể là cự mãng hoàng kim.
Huyết mạch áp chế.
Vô pháp loại bỏ.
Người nọ tới
Ở cửa, yêu quỳ đầy trên đất, thanh âm cung kính.
"Cung nghênh Yêu Vương."
Hoa Khuynh mặc áo đen, thêu hoa văn kim sắc.
Tôn quý cường thế.
Trên mặt ngậm ý cười, nhìn qua bộ dáng rất thân thiết.
Chỉ là không một ai dám ngẩng đầu lên nhìn.
"Miễn."
Âm thanh giàu mị lực, từ trong cổ họng phát ra.
Mang theo một chút lười biếng.
Tiếng nói vừa dứt, mọi người đồng loạt đứng lên.
Tức khắc, không hề ồn ào náo động như trước, lập tức an tĩnh lại.
Yên lặng đến mức một cây trâm rơi xuống cũng có thể nghe rõ rành mạch.
Tô Yên vẫn luôn cúi đầu đứng ở đoạn cầu thang phía trên.
Nhìn 《Tinh mãng quyết 》rơi xuống trên mặt đất.
Khom lưng muốn nhặt lên.
Một cái roi dài màu nâu lập tức đánh úp lại.
Bang!
Mặt đất bị quất đến lún xuống mấy cm.
Quyển bí tịch kia cũng như thế mà bay đi, vừa vặn rơi xuống ở giữa điện.
May mắn Tô Yên né tránh mau, nếu không một roi này rơi xuống chỉ sợ là cả gân cốt cũng không còn.
Bất quá, vì trên roi có yêu khí, nàng vẫn bị chạm tới.
Tay phải xuất hiện một vệt đỏ, nóng rát rất đau.
Nàng nhấp nhẹ khóe môi.
Ngẩng đầu.
Người mới ra tay là một vị hộ pháp khác, Gấu Ngựa.
Cơ thể to béo, có lực, làn da ngâm đen, râu xồm.
"Nhân loại dối trá kia, còn dám dụng vào Yêu giới...."
Lời còn chưa nói xong, bị Hoa Khuynh nhìn chăm chú, thân thể hắn cứng đờ, miệng cũng theo đó mà ngậm lại.
Gấu Ngựa chỉ cảm thấy da đầu bị miết thật sâu, một khắc liền tê dại.
Lúc trước hắn được được thăng nhiệm, Yêu Vương đại nhân cũng không có nhìn hắn như vậy.
Ong Chúa ôm đại chùy* nhìn qua Gấu Ngựa.
*
<img data-original-width="300" data-original-height="221" src="static. 8cache/chapter-image/19012/af456506f2f76103740d4054f4d5ab8e.jpg">
Biểu tình phức tạp.
Cũng không biết.... Gấu Ngựa còn có thể ngốc ở vị trí này trong bao lâu nữa.
*****
Edit: changee
Beta: Tinh Niệm
Vì sao Tuyết lang từ khi phát hiện đối phương là Tô Yên liền không có ra tay?
Ở chung một khoảng thời gian, tình nghĩa là một chuyện nhỏ.
Chủ yếu là vì Yêu Vương đại nhân.
Hắn cùng Tuyết lang một đường theo Yêu Vương đại nhân.
Cũng là hai người gần gũi nhất với ngài.
Bởi vì đã thấy qua Yêu Vương đối xử với người kia thế nào.
Bọn họ mới không dám ra tay.
Rõ ràng y biết rõ vị Yêu Vương đại này tính tình độc ác, tàn nhẫn, lục thân không nhận, sao có thể để ý tới người nào đâu?
Nhưng Tô Yên, lại là người duy nhất mà Yêu Vương đại nhân để bụng.
Để bụng tới trình độ nào?
Thiên y bách thuận* đều không đủ để hình dung.
*Trăm việc đều thuận theo.
Nhớ trước đây, hắn cùng Tuyết Lang sở dĩ có thể trở thành tả hữu hộ pháp.
Một phần là nhờ Tô Yên.
Khi đó Hoa Khuynh đại nhân chưa trở thành Yêu Vương chân chính.
Nhưng thế lực cũng không hề nhỏ.
Nàng liền thuận miệng một câu, tả hộ pháp, hữu hộ pháp.
Ngày hôm sau, bọn họn liền tuân chỉ mệnh lệnh Yêu Vương mà hầu hạ.
Lúc ấy, hắn cùng Tuyết Lang trong lòng có chút hụt hẫng.
Vì cái gì?
Hoa Khuynh đại nhân đối với nàng thực tốt quá.
Kia quả thực chính là cầm trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, nàng đau thì hắn cũng đau, hận không thể chịu đau thay nàng.
Nếu một ngày kia, Tô Yên nhìn Yêu giới không vừa mắt, muốn Hoa Khuynh diệt sạch Yêu giới.
Phỏng chừng Hoa Khuynh đại nhân mí mắt còn chưa kịp nháy đã gật đầu đáp ứng.
Lúc sau, Tô Yên khiến Hoa Khuynh đại nhân bị thương, còn nàng thì bỏ đi.
Hắn cùng Tuyết lang thực tức giận, lòng bất mãn cực kỳ.
Thế nhưng Hoa Khuynh đại nhân cái gì cũng chưa nói, chỉ là bế quan, luyện công.
Sau đó, chính là thống nhất Yêu giới, rồi mạt sát phái Tu Tiên.
Từ khi bắt đầu tiêu diệt môn phái đầu tiên, Ong Chúa liền cảm thấy Hoa Khuynh đại nhân là đang tìm Tô Yên.
Bởi vì lần nào ngài cũng phải xem qua toàn bộ người của môn phái một lần.
Ai cũng không bỏ qua.
Vừa lúc nhìn thấy Tô Yên, trong đầu hắn liền suy nghĩ, trước hết nên bẩm báo Yêu Vương đại nhân.
Khi nghe được tin tức, người đó liền mặc kệ, bay thẳng đến bên này.
Quyển《Tinh mãng quyết 》 cứ như vậy bại lộ trước mắt mọi người.
Mắt Thánh Nhu sáng ngời
"Tinh mãng quyết?"
Nàng ta đi qua, nhặt cuốn bí tịch trên mặt đất lên.
Tô Yên nhìn chằm chằm vào quyển bí tịch kia.
Nhưng khi nàng điều động linh khí, lại cảm thấy khí huyết cuồn cuộn.
Cuối cùng vẫn là buông xuống.
Tầm mắt Hoa Khuynh từ trên người Tô Yên hướng về quyển bí tịch kia
"Ta nhìn xem."
Âm thanh vang lên.
Thánh Nhu sửng sốt, không nghĩ tới Yêu Vương đại nhân lại chú ý tới những việc nhỏ này.
Nàng ta dâng hai tay lên.
Đưa cho Yêu Vương đại nhân.
Lên tiếng giải thích
"Đây là công pháp xà yêu nào cũng muốn. Thích hợp nhất để Xà yêu tu luyện."
Hoa Khuynh lật xem vài tờ, đem quyển sách kia cầm ở trong tay.
Ánh mắt sâu kín lần nữa chuyển đến lên người Tô Yên.
Đôi mắt đen nhánh tràn đầy cảm xúc, không ngừng quay cuồng.
Cuối cùng đè áp xuống dưới.
Hắn ngậm cười
"Đã lâu không gặp a, ân nhân."
Hai chữ "ân nhân" rơi xuống, mang theo cảm xúc không thể nào diễn tả được.
Tô Yên ngẩng đầu, cùng hắn đối diện, âm thanh bình tĩnh
"Đã lâu không gặp."
Nói xong, thật lâu sau cũng không nói chuyện.
Hoa Khuynh toàn thân áp chế, nhịn không được phẫn nộ quay cuồng, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Yên.
Nguyên bản che dấu cảm xúc thực tốt, nhìn nàng bình tĩnh lại chọc giận hắn tới mức cảm xúc cuồn cuộn.
Tiểu Hoa khẽ meo meo ra tiếng
"Ký chủ, ngài phải sống sót mới có thể cứu vớt thế giới, làm nữ anh hùng. Không thể nào chết ở nơi này."
Tô Yên
"Hắn thực tức giận, ta cũng không biết phải nói gì."
Ký chủ
"Nói lời ký chủ muốn nói."
"Thật sự?"
"Ân"
Tô Yên mím môi, do dự một cái chớp mắt.
"Ta có chút nhớ chàng."
*****
Edit: changee
Beta: Tinh Niệm
Hoa Khuynh sửng sốt
Dùng mắt thường cũng có thể thấy được, cảm xúc phẫn nộ quay cuồng của Hoa Khuynh đại nhân nháy mắt bị đình trệ.
Không chỉ như vậy, tất cả yêu ở đây đều đồng thời hướng về phía Tô Yên.
Ánh mắt quái dị nhìn nàng.
Phảng phất lời nàng nói thực là đáng sợ.
Bên cạnh Hắc Xà chuyển động cây quạt, đôi mắt đào hoa đảo một cái
"Miệng nhỏ này của tiểu mỹ nhân thực ngọt nha."
Ý cười ngâm ngâm.
Bên cạnh Gấu Ngựa hừ mạnh một cái
"Nhân loại dối trá."
Trong cặp mắt kia, ý khinh thường Tô Yên thực nồng đậm.
Kỳ thật nếu như nói Tô Yên này chỉ là người tu tiên bình thường, bọn họ có lẽ không có địch ý lớn như vậy.
Đáng tiếc, khi bọn họ vừa đi vào, nghe được Thánh Như cùng Tuyết Lang nói chuyện.
Nữ nhân này, thừa dịp Yêu Vương tu luyện, dám đánh lén còn bỏ chạy về Tu Tiên giới.
Thật sự đáng giận.
Thiên đao vạn quả đều không đủ để hả giận.
Mặt khác, Thánh Nhu một bên nhíu mày nhìn Tô Yên.
Căm thù trong mắt hiện lên rõ ràng.
Nàng hướng tới Hoa Khuynh quỳ xuống, đôi tay ôm quyền
"Yêu Vương đại nhân, ngài năm đó cửu tử nhất sinh, hiện giờ dẫn dắt Yêu giới từng bước một đi tới huy hoàng, người đã từng phản bội ngài nên phải chịu trừng phạt."
Từng câu từng chữ của bọn họ đều lọt vào tai Tô Yên.
Nàng nhấp nhấp môi.
Cúi đầu.
Nội lực tổn thương nghiêm trọng, chạy không thoát.
Chỉ có thể để bọn họ mang đi.
Chịu trừng phạt sao?
Không biết vì cái gì, trong đầu nghĩ tới bộ dáng lúc nguyên thân chết đi.
Rút gân lột da rồi ném vào độc trùng, cũng không biết là đau chết hay bị độc chết.
Nàng đi về phía trước một bước, thân thể đong đưa một cái.
Nàng lại thu chân về.
Sau đó ngẩng đầu lên tiếng
"Ta đi cùng các ngươi, nhưng mà, có thể cho ta nghỉ ngơi một lúc hay không?"
Nàng từ bỏ phản kháng.
Đỡ tường, ngồi xổm xuống bên cạnh bậc thang.
Mồ hôi ướt người, sắc mặt tái nhợt.
Chỉ là hôm nay sắc trời đen nhánh, nếu không nhìn kĩ thật đúng là không phát hiện ra.
Nàng từ không gian móc ra bình sứ, theo bản năng muốn đổ đan dược ra.
Đổ nửa ngày, không có cái gì lọt ra ngoài.
Lúc này mới nghĩ đến, đan dược đã ăn hết rồi.
Lại ném bình vào túi không gian.
Nâng mí mắt lên lại phát hiện mọi ánh mắt đều hướng tới mình, nhìn nàng mà đánh giá.
Nàng liếm khóe môi tái nhợt.
Tầm mắt chậm chạp nhìn về Hoa Khuynh nãy giờ đều không nói chuyện.
Hắn chỉ nhìn nàng, một lời cũng chưa nói.
Chớp mắt một cái
"Vậy, đi thôi."
Âm thanh mềm ấm của Tô Yên vang lên.
Không sợ hãi cũng không có thương tâm.
Nàng đỡ tường đứng dậy.
Đứng ở chỗ đó.
Chờ người mang nàng đi.
Kết quả đợi nửa ngày, không có ai động thủ.
Nàng có chút do dự.
Nhìn về phía Hoa Khuynh, cuối cùng, héo đi
"Chàng muốn giết ta ở chỗ này?"
Nàng chậm rì rì lên tiếng.
Liền nghe Gấu Ngựa hộ pháp kia khinh thường hừ một tiếng
"Hừ! Nữ nhân dối trá phản bộ Yêu Vương, còn muốn đại nhân tự mình động thủ? Lão tử đây một bàn tay còn có thể bóp chết ngươi!"
Càng nói, Gấu ngựa càng tức.
Roi dài đã múa may bay ra.
Tô Yên cơ hồ theo bản năng vận linh khí muốn phản kích.
Vừa mới vận một chút linh khí.
Khí huyết khó khăn lắm ngăn mới ngăn chặn được, lập tức cuộn trào lên.
Một ngụm máu tanh nảy tới.
Trên mặt nàng không cảm xúc, kịp thời rút linh khí về.
Một roi này đánh vào trên người.
Dù bất tử cũng không còn nửa cái mạng.
Nàng định chạy trốn, thân thể quơ quơ, cuối cùng vẫn là đứng yên.
Đứng tại chỗ.
Không còn biện pháp khác.
Đánh đi.
Roi dài sắc bén gào thét bay về phía Tô Yên.
Phanh!
*****
Edit: changee
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên nhắm mắt, không có đau đớn như trong dự đoán.
Chỉ cảm thấy bên hông căng chặt.
Một cỗ hơi thở cường thế quen thuộc mang bao phủ nàng ở trong ngực.
Tô Yên vừa ngẩng đầu lên, liền thấy ý cười trên mặt Hoa Khuynh thu liễm đi.
Mặt không biểu tình ôm nàng, đôi mắt sâu kín, cứ như vậy nhìn nàng thật sâu.
Mới lạ, lạnh nhạt.
Một roi kia còn chưa kịp đụng tới.
Gấu ngựa đã bị một cỗ lực cường đại đánh bay đi xa mấy chục mét, xuyên qua cửa điện rồi rơi xuống trên mặt đất.
Nàng còn chưa nói chuyện.
Đã nghe được thanh âm Hoa Khuynh ý vị không rõ
"Như thế nào không né? Là thật muốn chết ở nơi này, hay là vẫn muốn nhìn xem ta có cứu nàng hay không?"
Tô Yên chớp mắt, duỗi tay, kéo vạt áo hắn.
Nhỏ giọng nói
"Ta khó chịu, đi không được."
Yên tĩnh nửa ngày, mặt mày Hoa Khuynh nhiễm ý cười.
Chỉ là, không biết châm chọc nhiều hơn, hay là cười nhiều hơn
"Ân nhân, đúng là quen dùng chút thủ đoạn a."
Tô Yên không nói.
Nàng cố gắng mím môi.
"Biết chàng không muốn thấy ta, ta cũng đã tận lực trốn tránh.
Nào biết hôm nay đụng phải chàng."
Hoa Khuynh ngậm ý cười dần dần gia tăng
"A, hóa ra ân nhân muốn trốn tránh ta, nhưng thật ra đã quên, ân nhân là muốn ta chết."
Tô Yên nhìn hắn, hơi há mồm muốn nói cái gì.
Nhưng mà nàng vốn cũng không phải người biết ăn nói.
Hai ba câu đã bị chặn đến không phản bác được.
Tô Yên cuối cùng héo héo hỏi
"Chàng là muốn giết ta sao?"
"Ân nhân sẽ đối đãi như thế nào với một người muốn sát hại mình?"
Nàng như thế nào đối đãi?
Đó chính là giết chết người kia a.
Sau đó, Tô Yên càng héo.
Nàng buông lỏng tay đang bắt lấy vạt áo hắn.
Sau đó lên tiếng
"Ta có thể có một yêu cầu hay không?"
Hoa Khuynh nhìn tay nàng buông lỏng, cảm xúc quay cuồng trong chớp mắt.
Bất quá, hắn buông hạ mí mắt để che dấu cảm xúc.
Hắn không lên tiếng.
Tô Yên chậm rì rì nói
"Có thể rút gân lột da, đứt tay đứt chân, nhưng có thể đừng ném ta vào trong độc trùng được không?"
Những con sâu rậm rạp kia, thật sự rất đáng sợ.
Vừa dứt lời, người đang ôm nàng không biết vì sao, càng ngày càng tức giận, khí thế càng âm trầm.
"Tô Yên!"
Vừa mới còn ý cười trêu chọc, đảo mắt liền cắn răng tức giận nhìn nàng.
Khí thế áp bức cùng với hơi thở đặc biệt âm u tự nhiên phát ra.
Nếu là lúc trước, trừ bỏ một chút áp lực, đương nhiên sẽ không cảm thấy gì.
Đáng tiếc, Tô Yên hiện tại hoàn toàn chỉ còn một hơi.
Cảm thấy thực khó thở, khí huyết rốt cuộc kìm không được.
Một ngụm máu tươi phun tới.
Hoa Khuynh dại ra.
Hắn ôm nàng, tận mắt nhìn nàng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, nhắm mắt ngã xuống lồng ngực hắn.
Bộ dáng nàng tái nhợt, không chút huyết sắc kia dưới ánh trăng có vẻ đặc biệt rõ ràng.
Đồng tử của hắn chợt co rút lại.
Khí thế quanh thân trong nháy mắt phiêu tán sạch sẽ.
Hắn duỗi tay, cầm cổ tay nàng.
Nhận thấy được là do nội thương nặng.
Cảm giác như là bị thứ gì gắt gao bóp nghẹn thở không xong, rốt cuộc cũng chậm rãi hồi hoãn.
Hắn ôm người lên, lại không dám dùng sức.
Đi ra bên ngoài.
Tô Yên hôn mê, thực mau tỉnh lại.
Phát hiện hắn đang ôm mình rời đi.
Đầu nàng rúc trong ngực hắn, môi tái nhợt giật giật, nhỏ giọng nói
"Ta không có lừa gạt chàng, cũng không có dùng thủ đoạn với chàng."
Cho nên chàng nói như vậy, ta thực thương tâm.
*****
Edit: changee
Beta: Tinh Niệm
Hắn cái gì cũng không nói, chỉ là càng ôm chặt người vào trong lòng.
Tô Yên chỉ cảm giác được hết thảy chung quanh nhanh chóng biến hóa.
Đáng lẽ phải mất một đêm, nhưng Hoa Khuynh liền một canh giờ đã đến Yêu giới.
Ôm nàng đi vào cung điện.
Từ khi tiến vào, từng hàng người liền quỳ trước mặt.
Bên trong cung điện.
Chỉ có thể hình dung bằng hai chữ.
Xa xỉ.
Tám cột rồng đen, chống đỡ toàn bộ cung điện.
Thanh Ngọc* tốt nhất cũng được dùng làm sàn nhà, phủ kín toàn bộ cung điện.
Bảo tọa Yêu Vương đặt ở phía trên bậc thang vàng kim.
Hắn xuyên qua cung điện đi đến mặt sau tẩm điện.
Đặt Tô Yên lên trên giường.
Mới vừa nằm xuống, chỉ cảm thấy dưới thân ấm áp.
Một cỗ linh khí thoải mái liền truyền vào trong cơ thể nàng.
Du tẩu khắp nơi.
Vốn là mệt cực, hiện giờ nằm trên giường, khí huyết trong cơ thể đang quay cuồng cũng dần dần thư hoãn xuống dưới.
Nàng liền ngủ thiếp đi.
Hoa Khuynh nhìn nàng ngủ.
Ngồi ở mép giường, cứ như vậy nhìn nàng.
Định đứng dậy, phát hiện một góc áo của mình còn bị nàng nắm chặt trong tay.
Áo choàng đen nhánh, cùng cánh tay trắng nõn kia tương phản đối lập.
Hắn lần nữa hồi xuống.
Hồi lâu sau, khẽ thở dài.
Duỗi tay, cầm lấy tay Tô Yên.
Hắn nắm chặt, ngược lại Tô Yên nhíu mày, muốn rút tay về.
Nàng vừa động, hắn mới phát hiện trên cổ tay nàng có một vệt đỏ.
Đã phiếm xanh tím, sưng lên nhìn rất dọa người.
Tay hắn bao trùm vệt đó ấy, dùng linh khí đưa vào.
Không biết bao lâu, bằng mắt thường cũng có thể thấy vệt đỏ kia lành lại.
Tuy rằng, trên tay vẫn còn dấu vết.
Nhưng mày Tô Yên đang nhíu chặt, cũng dần dần buông ra.
Linh khí hắn tiếp tục di chuyển trong cơ thể nàng.
Nửa canh giờ sau.
Tô Yên thoải mái hừ hừ.
Thân thể vô thức dựa sát nơi phát ra linh khí.
Nửa ngày sau.
Gắt gao dựa vào bên người hắn.
Một bàn tay nắm chặt tay hắn.
Tay còn lại cột vải bố trắng cũng lôi kéo quần áo hắn, gắt gao nắm chặt.
An ổn ngủ.
Ngủ từ đêm tới giờ ngọ* sáng hôm sau.
- Giờ Ngọ: 11-13h
Vừa mở mắt, đã phát hiện bản thân đang nằm cạnh Hoa Khuynh.
Lại nhìn kỹ.
Liền thấy Hoa Khuynh gắt gao ôm nàng.
Nàng rúc vào trong lòng ngực hắn.
Bộ dáng như vậy, làm nàng nhớ lại vô số đêm trước kia.
Bọn họ tựa hồ, đều như thế này mà đi vào giấc ngủ.
Trong đầu, Tiểu Hoa lên tiếng
"Ký chủ, nội thương của chị đã hồi phục.
Là Hoa Khuynh đại nhân suốt đêm qua tự mình chữa thương cho chị.
Hắn khẳng định luyến tiếc chị, chị nhất định không cần từ bỏ a.
Cố lên!"
Âm thanh cao hứng của Tiểu Hoa vang lên.
Tô Yên lúc này phát hiện vận khởi tinh lực đã thông thuận.
Cũng không còn bị đè nén như trước.
Nàng mở to mắt, nhìn Hoa Khuynh đang ngủ.
Hai người rất gần.
Nàng thoáng một cái đã có thể gần hắn được một chút.
Ưm, muốn hôn hắn.
Vừa nghĩ như vậy.
Tô Yên nghiêng người, nhích lại gần.
Lông mi rung rẩy, hôn nhẹ lên môi hắn.
Vốn là tưởng nhẹ nhàng hôn một chút.
Nhưng mà dứt khoát, trực tiếp duỗi tay, ôm cổ hắn.
Hôn càng dùng sức.
Hoa Khuynh mở mắt.
Trong mắt thanh minh một mảnh.
Khi Tô Yên vừa mở mắt, hắn liền tỉnh.
Vốn là xem nàng có phản ứng gì.
Nơi nào biết, nàng thế nhưng lại lén lút hôn hắn.
Này, hôn môi càng ngày càng dùng sức.
Cuối cùng trực tiếp ôm lấy hắn.
Hắn vốn muốn coi như là không biết, cuối cùng lại không chịu nổi nữa.
Đập vào mắt hắn, đó là hàng mi run rẩy nhẹ nhẹ, bộ dáng dùng sức ôm hôn của nàng.
Lực đạo ôm nàng càng gia tăng.
*****
Edit: changee
Beta: Tinh Niệm
Nhớ nàng sao?
Nhớ.
Vừa nhìn thấy nàng, tuy rằng tức giận nhưng trong lòng vui vẻ còn nhiều hơn.
Nàng thế nhưng ở thời điểm quan trọng nhất lại tổn thương hắn, phản bội hắn.
Hắn cho nàng toàn bộ tín nhiệm.
Kết quả là bị nàng vứt bỏ ở đằng kia, không đáng một đồng.
Nàng hẳn phải bị hắn thiên đao vạn quả.
Giống như những kẻ từng phản bội, tổn thương hắn.
Buồn cười chính là, thời điểm nàng hộc máu hôn mê, chính mình thế nhưng lại đau lòng đến không thở nổi.
Có người muốn đả thương nàng, thân thể mình lại thành thật, trực tiếp ôm người vào trong ngực mà bảo vệ.
Nàng nói nhớ hắn, chính mình thiếu chút nữa phá công tiến lên mang ôm người vào trong ngực.
Hiện giờ, nàng trộm hôn hắn như vậy.
Bức tường đúc rắn chắc, nháy mắt bị tan rã sạch sẽ.
Hắn giống như là trúng độc, chỉ cần một câu của nữ nhân này, nàng nói cái gì thì chính là cái đó.
Muốn cái gì, liền có được cái đó.
Lúc hôn môi, quyền chủ động lại dần dần rơi vào tay Hoa Khuynh.
Tô Yên vốn muốn hôn một lát.
Kết quả lại hôn người đến tỉnh.
Nàng thậm chí còn cảm nhận được được hô hấp hắn dần thô suyễn.
Nụ hôn này, càng ngày càng nóng rực.
Hai khối thân thể quấn lấy nhau.
Hết thảy ngôn ngữ, đều thể hiện trong đó.
Trong chốc lát, quần áo đều bị cởi sạch.
Ái muội triền miên, càng ngày càng thân.
Dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, đã là buổi trưa.
Trong tẩm điện lạnh băng kia, tựa hồ âm trầm đều bị rút đi, chỉ còn ấm ấp cùng ái muội bao quanh.
"Ưm ~."
Tô Yên hừ hừ lên tiếng.
Những nụ hôn cùng những cái vuốt ve liên tiếp ập đến.
Không biết thay đổi bao nhiêu tư thế.
Chỉ biết, khi dừng lại, nàng lần nữa nặng nề ngủ thiếp đi.
Tô Yên lần nữa tỉnh lại.
Bên ngoài sắc trời vẫn sáng.
Nàng chớp chớp mắt
"Ta chỉ ngủ một lúc như vậy?"
Tiểu Hoa yên lặng lên tiếng
"Ký chủ, đã là ngày hôm sau. Chị đã quên hôm qua lúc nghỉ ngơi đã là trời tối rồi sao?"
Ký ức lại lần nữa hiện lên.
Nàng túm góc chăn, bọc lên chính mình.
Sau đó ngồi dậy.
Trừ bỏ tay chân bủn rủn, mặt khác còn tốt chút.
Hoa Khuynh không có ở bên cạnh.
Nàng từ túi không gian, lấy ra một bộ y phục.
Xuống giường.
Mặc tốt.
Tiểu Hoa lên tiếng
"Ký chủ, chị cùng Hoa Khuynh đại nhân là làm lành rồi sao?"
Tô Yên nghe thấy vấn đề này, sửng sốt.
Cảm thấy rối rắm.
Cuối cùng, ngồi ở mép giường nói
"Ta cũng không biết."
Làm lành sao?
Hắn giống như không có nói muốn làm lành với nàng.
Chuyện hôm qua, là nàng hôn hắn, sau đó hứng thú tới??
Nàng suy nghĩ một hồi lâu cũng không biết hiện giờ nàng và hắn rốt cuộc là quan hệ gì.
Suy nghĩ thật lâu sau.
Cho đến khi bụng truyền ra kháng nghị.
Nàng ôm bụng.
Đói bụng a.
Như vậy, mới hồi phục tinh thần lại.
Tạm thời tạm gác việc này qua một bên.
Tô Yên đi ra bên ngoài cung điện.
Sau đó, nghe được âm thanh kêu rên truyền đến.
Còn có tiếng roi da quất vào da thịt.
Tô Yên ngẩng đầu.
Trong cung điện, mười mấy người đang đứng.
Gấu Ngựa cùng Hắc Xà đứng thẳng tắp ở chỗ đó, khóe môi đầy máu tươi, sắc mặt tái nhợt, quanh thân linh khí hỗn loạn, vừa thấy cũng biết là nội thương.
Hai người đứng bên cạnh bọn họ, vẫy một cây roi, mỗi lần một trượng.
Bên cạnh, còn có người đứng xem.
Nhiều người như thế này, nàng chỉ nhận ra Thánh Nhu, Tuyết Lang, còn có Ong Chúa.
← Ch. 132 | Ch. 134 → |