Cô gái, đã nói em sẽ nuôi tôi (9)
← Ch.122 | Ch.124 → |
Edit: Tinh Niệm
"Không, Tô Yên thượng tướng chính là anh hùng, Diệp Tiêu chính là mỹ nhân a. Anh hùng cứu mỹ nhân, không sai!"
"Ôi mẹ ơi, đây là đang đóng phim điện ảnh sao? Quá nhiệt huyết sôi trào rồi a!"
"Đây hoàn toàn có thể cắt nối biên tập trở thành video tuyên truyền của quân đội.
"Nhìn thân thủ Tô Yên thượng tướng, phỏng chừng trong lòng mọi người đều ngo ngoe rục rịch đi??"
Một loạt lời khen khiến Tô Yên trở thành nữ tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết ngôn tình.
Nữ nhân soái như vậy, ai có thể chạm được?
······
Từ khi về đến nhà, Diệp Tiêu vẫn luôn ôm Tô Yên gắt gao không buông tay.
Cả khi Triệu Lâm xuất hiện để đưa Tô Yên một văn kiện.
Diệp Tiêu cũng là vẻ mặt ủy khuất nhìn, bộ dáng kia giống như là bị vứt bỏ vậy.
Khiến Triệu Lâm lập tức vội vàng cầm văn kiện biến mất.
Trải qua thời gian dài như vậy, Triệu Lâm dần dần có cút hình dung ra được vai trò của Diệp Tiêu.
Hắn chính là yêu diễm nương nương mê hoặc quân vương trong truyền thuyết.
Gió thổi bên tai, lộ ra bộ dáng ủy khuất đáng thương, đều có thể một giây làm cho quân vương đau lòng.
Loại người này, Triệu Lâm cân nhắc vẫn là không cần trêu chọc vào.
Thấy hắn hiện tại vẻ mặt không biết làm sao, bộ dáng nhu nhược.
Rõ ràng không phải hắn một quyền đánh rơi súng lục trong tay kẻ bắt cóc sao?
Không phải có thể tránh thoát kiềm chế, chạy ra từ trong xe kẻ bắt cóc sao??
Cũng chỉ có thượng tướng mới tin rằng hắn bị dọa đến.
Hắn rõ ràng là muốn bá chiếm thượng tướng, cố ý để thượng tướng đau lòng, chiếm tiện nghi của cô.
Có một số việc, vẫn là người ngoài cuộc thấy được rõ ràng.
Mới nghĩ đến đây, liền nghe Diệp Tiêu ghé vào bả vai Tô Yên, nhỏ giọng nói
"Muốn ngủ cùng em."
Tô Yên ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài.
"Anh mệt rồi?"
Diệp Tiêu lắc đầu
"Không mệt."
"Ân?"
Tô Yên nghiêng đầu đi nhìn hắn.
Diệp Tiêu gương mặt phiếm hồng, lông mi buông xuống run rẩy
"Anh, anh ····"
Hắn muốn nói lại thôi.
Sau đó ở bên tai Tô Yên hôn nhẹ hai cái.
Biểu đạt rất rõ ràng.
Đây là muốn thực hiện nghĩa vụ phu thê a.
Tô Yên nói
"Trời còn chưa tối."
Diệp Tiêu nâng lên cánh tay bị xước nhẹ lúc thoát ra ngoài kia.
Hắn nhỏ giọng nói
"Có thể, trong TV nói trời không tối cũng ngủ được."
Tô Yên sửng sốt.
Ánh mắt liếc hướng người máy Tiểu Hoa.
Người máy Tiểu Hoa tại chỗ xoay vòng vòng.
Lầm bầm lầu bầu
" Không Nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta ~~"
Sau đó, cái đầu kia chống cửa sổ, giấu ở sau rèm che.
Diệp Tiêu thấy Tô Yên không có đáp ứng.
Hắn cúi đầu, cắn môi, bồi thêm một câu
"Không muốn, cũng không sao. Là, là anh·····."
Hắn thanh âm càng ngày càng thấp.
Tô Yên vừa nghe đã không nhịn được hắn ủy khuất khổ sở như vậy.
Đứng lên, lôi kéo Diệp Tiêu đi đến phòng ngủ.
Vừa lôi kéo, Diệp Tiêu còn ngây ngẩn cả người
"Đi, đi chỗ nào?"
"Không phải đi ngủ sao?"
Tô Yên nói một câu.
Tức khắc Diệp Tiêu mặt đỏ.
Nhưng ý tứ cao hứng ngay lập tức bộc lộ ra ngoài.
Thực mau, thời gian ghi hình ba ngày đã kết thúc.
Mỗi một kỳ tiết mục đều có lượng người xem cực kỳ cao.
Mỗi một kỳ đều trở thành đề tài hot.
Cơ hồ là toàn dân chú ý.
Thậm chí ngày thứ ba cũng chỉ là Tô Yên cùng Diệp Tiêu ở nhà, ăn cơm, ngủ xem video, nhưng lượng chia sẻ vẫn đạt con số khổng lồ.
Lực ảnh hưởng của Tô Yên thật sự là quá cường đại.
Tiết mục vừa kết thúc, Tô Yên cũng bắt đầu đi làm.
Vì sợ Diệp Tiêu ở nhà nhàm chán.
Cho hắn một tấm thẻ, có thể tùy tiện mua đồ.
Để hắn đi ra ngoài nhiều một chút, nếu nhớ cô, cũng có thể đi quân khu tìm cô.
*****
Edit: Thuha5802
Beta: Tinh Niệm
Khi nói ra hai điều, Diệp Tiêu chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Nghe tới câu cuối cùng, đôi mắt Diệp Tiêu lập tức liền sáng lấp lánh.
Mà Tô Yên bên này trở lại quân khu, cũng bắt đầu xuống tay xử lý Tôn Gia.
Bắt giặc phải bắt vua, người thứ nhất Tô Yên động đến chính là Tôn Minh thượng tướng.
Bắt đầu, là từ một tập giấy tờ.
Bên trong bao gồm Tôn Minh thượng tướng nhận hối lộ, thậm chí tham ô, còn có tiền hỗ trợ cho gia đình những binh lính tử trận.
Tập giấy tờ này không trình đi lên, mà là bị phát ở trên mạng.
Bởi vì Tôn Minh thượng tướng đã là quan quân tối cao.
Không có bất luận cơ cấu kiểm tra nào có thể quản được.
Thực mau, tin báo này đã làm người dân dậy sóng.
Sau đó, Tô Yên tiếp cử tin báo.
Nói cách khác, cô ra mặt xử lý chuyện này.
Trực tiếp mang theo binh lính đi văn phòng Tôn Minh thượng tướng, bắt người.
Lúc trước lúc sau, mới chỉ có nửa ngày thời gian.
Dám trắng trợn táo bạo bắt Tôn Minh thượng tướng như vậy, phỏng chừng cũng chỉ có Tô Yên.
Tôn Minh trước khi bị bắt, giấu đi hoảng loạn cùng khiếp sợ trong mắt, lạnh lùng một câu
"Ta thật đúng là xem thường cô."
Tô Yên thanh âm lãnh đạm
"Mang đi."
Tôn Minh tự nhiên cũng sớm có động tác nhằm vào Tô Yên.
Chỉ là thói quen thợ săn, hắn càng tính toán nghĩ đến ngư ông đắc lợi.
Muốn không tốn một phân một hào, diệt trừ hai địch nhân lớn nhất của mình.
Không nghĩ tới, Tô Yên xuống tay nhanh nhẹn.
Căn bản không nói nhiều.
Trực tiếp mang người đi
Đây cũng là cơ hội tốt nhất để bắt Tôn Minh.
Chờ đến lúc Tôn Minh có chuẩn bị, về tới Tôn thị gia tộc, được trọng binh bảo hộ.
Thì lúc đó chính là còn khó khăn hơn so với lên trời.
Sau đó, Triệu Lâm đứng ở bên cạnh ra tiếng
"Thượng tướng, Tôn thị gia tộc không thể khinh thường, dù cho có lý do chính đáng bắt Tôn Minh thượng tướng, có lẽ bọn họ cũng sẽ trả thù."
Tô Yên gật đầu
"Có đạo lý."
Cô tháo nút áo cổ tay, nói
"Trong quân đội có người có quan hệ với Tôn thị gia tộc, tất cả đều bắt lại, không phục, xử bắn ngay tại chỗ."
Triệu Lâm hành quân lễ
"Vâng"
Nói xong, liền đi ra ngoài an bài mọi chuyện.
Có một định lý không bao giờ thay đổi, Nơi có người, ắt có đấu tranh.
Sau đó, Tô Yên liên tiếp gọi hai cuộc điện thoại.
Một là gọi cho Tôn Vô Thịnh.
Một cuộc khác là cho vị thượng tướng còn lại, Lỗ Sơn.
Lỗ Sơn cùng Tôn gia kết thù đã lâu.
Tô Yên là thượng tướng mới lên chức.
Nguyên bản, Lỗ Sơn cùng Tôn Minh là hai tòa núi lớn.
Hai người tranh đấu xô xát không ngừng.
Lỗ Sơn không quen nhìn Tôn Minh lấy quân quyền kéo lên Tôn thị gia tộc.
Nhưng hắn cũng giống Tôn Minh kéo bè kéo cánh.
Hiện giờ, Tô Yên cho hắn một cái cơ hội tốt.
Đúng là thời điểm tốt để giải quyết.
Đương nhiên, hai người hợp tác, là cách làm không tốn sức.
Những việc này lại nói sau, Tô Yên vội cả ngày.
Chờ đến khi ngẩng đầu nhìn, trời đã tối.
Cô lúc này mới buông công việc trong tay xuống, đi về nhà
Vốn tưởng rằng Diệp Tiêu vì chờ chính mình về sẽ ủy khuất.
Nào biết về đến nhà mới phát hiện, hắn không ở nhà.
Cô hỏi người máy Tiểu Hoa đang thực chướng mắt trong phòng khách
"Người đâu?"
Tiểu Hoa đi qua đi lại
"Không biết, hôm nay giữa trưa Diệp Tiêu tiên sinh đi ra ngoài, vẫn chưa trở về."
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát, gọi điện thoại cho hắn.
Rất nhanh đã kết nối được.
Tiếng Diệp Tiêu thở hổn hển truyền đến.
Tô Yên hỏi
"Anh ở đâu?"
"Anh ở cửa nhà."
Vừa dứt lời, chuông cửa đã vang lên.
Tiểu Hoa chuyển động bánh xe ra mở cửa.
*****
Edit: thuha5802
Beta: Tinh Niệm
Liếc mắt một cái liền thấy được Diệp Tiêu.
Hắn đi vào, mồ hôi đầy đầu.
Tô Yên chớp chớp mắt
"Anh đi đâu vậy?"
Cô chỉ thuận miệng hỏi, nhưng Diệp Tiêu giống như không biết phải làm sao.
Đứng tại chỗ nắm góc áo.
"Anh, anh......"
Tô Yên nhìn hắn trong chốc lát
"Không muốn nói?"
Diệp Tiêu do dự một cái chớp mắt, sau đó gật gật đầu.
Hắn không muốn lừa cô, không muốn nói thân phận của mình.
Nói ra, cô sẽ không thích hắn.
Nghĩ đến việc này ánh mắt Diệp Tiêu liền gắt gao nhìn chằm chằm Tô Yên, cực kỳ bức thiết.
Tô Yên lôi kéo tay hắn, không hỏi lại.
"Đói bụng không?"
Diệp Tiêu lắc đầu
"Không đói bụng."
"Thế đi tắm rửa rồi ngủ."
Diệp Tiêu nghe, trước mắt sáng ngời.
Tô Yên bổ sung một câu
"Đơn thuần ngủ."
Diệp Tiêu héo trong một cái chớp mắt, nhưng mà thực mau đã khôi phục bình thường.
Sau đó, gật gật đầu, ôm lấy Tô Yên.
Hắn rất thích cùng cô ở bên nhau.
Ở bên cô vô luận làm cái gì, hắn đều nguyện ý.
Vừa mới ôm, Tô Yên rất rõ ràng ngửi thấy được mùi máu tươi.
Hương vị đã thực phai nhạt, nhưng cô vẫn có thể ngửi rõ ràng.
Tô Yên buông hạ mặt mày.
Nửa tháng sau.
Tôn gia rơi đài.
Phàm là người có quan hệ cùng Tôn gia, trên người nhiều hoặc ít bị dính dáng đến.
Căn bản không cần động tay.
Tội trạng một cái tiếp theo một cái.
Trong ngục giam.
Tôn Vô Thịnh tức giận trừng mắt nhìn Tô Yên, còng tay điện tử ở trên người, làm hắn không cách nào hoạt động.
Bốn phía đều là vách tường lạnh băng.
Tô Yên mặc một thân quân trang ngồi ở đối diện.
Thanh âm lãnh đạm
"Nghe nói ông ở trong ngục giam vẫn luôn tìm ta. Có việc?"
Tôn Vô Thịnh vừa nghe đến lời này, trở nên cực kỳ kích động.
Muốn đứng dậy chất vấn, nhưng cuối cùng đều là tốn công vô ích.
Hắn ra tiếng
"Tô Yên! Lúc trước chúng ta đã nói, tôi giúp cô dọn dẹp Tôn Minh, cô sẽ giúp tôi thượng vị. Cô dám gạt tôi?!"
Tô Yên chớp chớp mắt, nhìn Tôn Vô Thịnh
"Ta khi nào đã cho ông hứa hẹn?"
"Lúc trước cô nói với tôi còn không phải là ý tứ này?
Cô còn để thủ hạ của mình ba ngày tới tìm tôi, còn không phải là muốn liên minh?"
Tô Yên nhìn về phía Triệu Lâm
"Cậu đã cho hắn hứa hẹn?"
Triệu Lâm lắc đầu
"Không có."
Tô Yên quay đầu,
"Ông nghe thấy được?"
Tôn Vô Thịnh sắc mặt âm trầm.
Thở hổn hển nhìn cô.
Cuối cùng, hít sâu một hơi
"Tôi mấy năm nay sóng to gió lớn gì cũng đều thấy qua, thế nhưng Tô Yên, cô cũng đủ tàn nhẫn."
Vừa mới nói xong.
Lạch cạch một tiếng, Tô Yên ném văn kiện trong tay vào trước mặt Tôn Vô Thịnh
"Nhìn xem việc chính ông mấy năm nay làm, nếu không còn lời nào để nói, liền ký tên đi."
Tôn Vô Thịnh nổi giận đùng đùng, rầm một tiếng ném văn kiện lên trên mặt đất.
Hừ lạnh một tiếng
"Muốn tôi nhận? Không có cửa đâu!"
Tô Yên sắc mặt lãnh đạm, thấy hắn phản kháng, nội tâm cũng không hề gợn sóng
"Ông là tính ngược, thêm cả đồng tính luyến ái, thích nhất bé trai nhu nhược, người chết ở trên tay ông, không hai mươi cũng mười mấy."
Tôn Vô Thịnh không để bụng
"Vu khống, lấy ra chứng cứ đi."
Tô Yên ngẩng đầu, con ngươi nhìn thẳng hắn.
"Xác thật không có tìm được chứng cứ."
Cô nói trắng ra.
Tôn Vô Thịnh nhìn Tô Yên, ánh mắt khinh miệt.
"Cô không cách nào định tội tôi, tôi không nhận tội, 24 giờ sau, phải thả tôi ra "
Tô Yên gật gật đầu.
Lúc lâu sau, cô ra tiếng
"Nam nhân nhà ta, lớn lên đẹp, còn thực nhu nhược. Chờ đến lúc ông đi ra ngoài, ta sợ hắn sẽ xảy ra chuyện. Cho nên nếu ông ra ngục...."
*****
Edit: Tinh Niệm
Cô dừng một chút.
Đứng dậy, đi đến trước mặt Tôn Vô Thịnh, đè thấp thanh âm ở bên tai hắn nói
"Khẳng định phải chết."
Tôn Vô Thịnh cả người cứng đờ, không thể tin tưởng.
Tô Yên sắc mặt không có gì thay đổi, đứng thẳng thân thể,
Lãnh đạm rơi xuống một câu
"Tự mình lựa chọn."
Nói xong, đi ra ngoài.
······.
Vốn tưởng rằng chuyện Tôn gia đến đây cũng đã hạ màn.
Cho đến một ngày nào đó buổi tối.
Tô Yên từ quân khu về đến nhà, khi tới cửa nhà.
Còn chưa mở cửa, liền nghe được một thanh âm âm trầm
"Tô Yên."
Tô Yên đang muốn mở cửa, động tác dừng một chút.
Xoay người.
Ở trên đường cái.
Tôn Hi đứng nơi đó, trong tay nắm một cây chủy thủ.
Trên khuôn mặt âm nhu tràn đầy ác độc.
Tô Yên liếc mắt một cái, không nói gì.
Tôn Hi từng bước một tới gần Tô Yên, từng câu từng chữ
"Ngươi làm hại tôi cửa tan nhà nát, khiến tôi đến nông nỗi này, không giết ngươi thì không thể giải được mối hận này!"
Giọng nói vừa dứt, Tôn Hi đã ra tay, sau đó giao triền cùng Tô Yên.
Ba phút sau, phanh!
Tô Yên ấn tay Tôn Hi, ấn người ở một thân cây bên cạnh.
Chủy thủ trong tay Tôn Hi rơi xuống đất.
Hắn thở hồng hộc, vẻ mặt chật vật.
Tô Yên nhìn hắn
"Ngươi nên ở trong ngục giam."
Tôn Hi từ bỏ dãy dụa, ngửa đầu nở nụ cười.
Dựa vào đại thụ cười thật lâu.
Sau đó hắn cúi đầu, ra tiếng
"Tô Yên, có chuyện ta muốn cô biết một chút."
Tô Yên
"Ta không có hứng thú."
Mặt Tôn Hi cùng thân cây tiếp xúc, đè đến thay đổi hình dạng.
"Dù là liên quan đến đến an toàn của Diệp Tiêu, cô cũng không quan tâm?"
Tô Yên như cũ lãnh đạm.
Nửa ngày sau
"Nói"
Tôn Hi giật giật cánh tay
"Tôi có điều kiện, trước buông tôi ra."
Tô Yên hạ mắt, buông lỏng tay ra.
Mới vừa vừa buông tay, Tôn Hi liền thấy được cửa biệt thự mở ra.
Tôn Hi trong mắt hiện lên quang mang.
" Tôn Hi tôi sẽ yêu Tô Yên cả đời, vĩnh viễn không thay đổi.
Tôi sẽ chờ em ở chỗ đã hẹn trước!
Cứ để cho tên chồng vô dụng kia của em sống cô độc trong quãng đời còn lại đi!"
Nói xong, Tôn Hi trên mặt hiện lên đắc ý, cố tình gây xích mích một chút cho Tô Yên.
Ngay khi Tô Yên muốn ra tay, Tôn Hi nhanh chóng di động rời đi.
Tô Yên nhìn phương hướng hắn rời đi, thổ lộ
"Tang Lạc, đừng để ta bắt được ngươi."
Tôn Hi lúc này hẳn là ở trong ngục giam.
Ngục giam Quân khu thủ vệ nghiêm ngặt, đối Tôn thị gia tộc cực kỳ coi trọng, đặc biệt là tại thời điểm thẩm vấn này.
Căn bản không có khả năng chạy ra.
Người có thể gần như trăm phần trăm bộ dáng giống Tôn Hi, trừ bỏ Tang Lạc không có người khác.
Đặc biệt là lời nói cuối cùng trước khi rời đi kia.
Liền nghe vị trí cửa truyền đến thanh âm non nớt của Tiểu Hoa
"Chủ nhân, chị có người điên cuồng theo đuổi a."
Tô Yên quay đầu lại, sau đó liền nhìn thấy Diệp Tiêu đứng ở cửa.
Mặc áo ngủ, vô thố nắm chặt một góc áo ngủ.
Tô Yên nghĩ lại một chút.
Cô ta khẳng định là thấy được Diệp Tiêu đi ra, mới có thể nói lời như vậy.
Cô thở dài, đi đến trước mặt Diệp Tiêu.
"Hắn vừa mới cố ý nói như vậy, muốn châm ngòi ly gián."
Diệp Tiêu mắt trông mong nhìn cô, nhỏ giọng nói
"Anh có phải thực vô dụng hay không?"
Tô Yên vừa thấy, hắn dường như thật sự bị lời nói kia ảnh hưởng tới rồi.
Cô lắc đầu
"Anh rất hữu dụng."
Diệp Tiêu cúi đầu, thực hổ thẹn
"Anh, không thể kiếm tiền nuôi em, còn luôn dán cùng em ở bên nhau, anh, ······"
Trước kia Diệp Tiêu không phát hiện, vừa mới nãy nghe được người kia nói ra lời đó, hắn mới phát hiện, cho tới nay đều là cô ở nuôi mình.
Hắn chẳng những vô dụng, lại còn là gánh nặng.
*****
Edit: Tinh Niệm
Bởi vì Tô Yên đứng ở bậc thang, cho nên cao hơn Diệp Tiêu một ít.
Hắn cúi đầu, thế cho nên cô không thấy rõ biểu tình của hắn.
Nhưng là đại khái có thể nghĩ được là bộ dáng gì.
Tô Yên nhéo cằm để hắn ngẩng đầu lên.
Nhìn hắn thật lâu, sau đó nói một câu
"Anh cũng biết mình thực dính người, không thể nuôi em?"
Diệp Tiêu vừa nghe cô nói, càng vô thố.
Xấu hổ lại muốn cúi đầu, kết quả Tô Yên nhéo hắn cằm không cho hắn cúi xuống.
Sau đó, dán lỗ tai hắn, thấp giọng
"Sợ cái gì, lại không phải không nuôi nổi anh. Chúng ta đã kết hôn, anh hẳn là yên tâm thoải mái để em nuôi anh."
Vừa dứt lời, Diệp Tiêu mặt đỏ bừng lại đỏ bừng
"Anh, anh có thể làm những gì đây?"
Tô Yên nhìn hắn cẩn thận suy nghĩ thật lâu.
Xác thật, giống như không có việc gì có thể làm a.
Cuối cùng cô nói
"Phụ trách xinh đẹp, còn có, thực hiện nghĩa vụ phu thê."
Nghe Tô Yên nói, Diệp Tiêu lập tức liền thẹn thùng.
E thẹn gật đầu, ôm lấy Tô Yên
"Anh sẽ làm thực tốt."
Tô Yên vẫn không thể quên cảnh tượng ngày nọ.
Cô dừng một chút nói
"Thích thì tốt rồi."
Diệp Tiêu ngoan ngoãn gật gật đầu.
Rốt cuộc cũng dỗ được người a.
Tô Yên lôi kéo hắn
"Đi thôi, về nhà."
Nếu Tang Lạc xuất hiện.
Vậy khẳng định mọi chuyện sẽ không dễ dàng như vậy hiện tại nữa.
Cho nên Tô Yên cũng làm tốt chuẩn bị.
Nhưng là khiến cô không nghĩ tới chính là, người Tang Lạc nhìn chằm chằm, là Diệp Tiêu.
Tô Yên vẫn là như lúc trước, đúng giờ đi làm.
Hai giờ sau.
Người máy Tiểu Hoa đang luyện tập nấu canh xương sườn.
Nghe được tiếng chuông cửa vang lên, nó vội vàng đi mở cửa.
Vừa mở ra, không nghĩ tới là Tô Yên đã trở lại.
Người máy Tiểu Hoa non nớt nói
"Chủ nhân, sao chị đã trở lại rồi?"
Tô Yên liếc nó một cái, không trả lời, lãnh đạm hỏi
"Diệp Tiêu đâu?"
Diệp Tiêu nghe được thanh âm, từ trong phòng đi ra.
Nhìn thấy Tô Yên đã trở lại, trước mắt sáng ngời.
"Em, hôm nay trở về sớm như vậy?"
Tô Yên gật gật đầu, nói
"Đi thôi, mang anh đi nơi này."
Diệp Tiêu nghi hoặc
"Đi chỗ nào?"
"Bí mật."
Nói xong, Tô Yên đi ra ngoài.
Chờ ngồi trên xe, Tô Yên không biết vì sao nhẹ nhàng thở ra.
Thực mau Diệp Tiêu cũng ra tới.
Vốn là muốn lên ghế phụ, kết quả nhìn đến trên ghế phụ có một ít đồ vật.
Hắn yên lặng kéo ra cửa sau, ngồi xuống.
Xe nhanh chóng chạy đi, thực mau tới một mảnh đất trống.
Tô Yên đi xuống xe.
Diệp Tiêu cũng thành thành thật thật đi xuống.
Tô Yên mặc một thân quân trang, nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Tiêu
"Thích nơi này không?"
Ánh mắt Diệp Tiêu vẫn luôn ở trên người Tô Yên, nhìn trong chốc lát.
Môi nhẹ nhấp một chút.
Như là không dám xác định.
Hắn tới gần Tô Yên.
Tô Yên thấy Diệp Tiêu một câu cũng không nói, nghi hoặc
"Anh làm sao vậy?"
Diệp Tiêu nhỏ giọng nói
"Cảm thấy em hôm nay hơi khác."
Thân thể Tô Yên cứng đờ, cô gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Tiêu.
Khó có khi lộ ra cười nhạt, đi đến trước mặt Diệp Tiêu, một bàn tay dừng ở trên vai hắn.
Nhẹ giọng nói
"Đương nhiên là có chút khác, bởi vì, em hôm nay muốn giết anh a."
Nói xong vẽ ra một độ cung hoàn mỹ.
Một thanh đao màu đỏ có hình dạng kỳ quái, phụt một tiếng thọc vào bụng Diệp Tiêu.
Diệp Tiêu kêu lên một tiếng.
Bốn phương tám hướng dây đằng đã cuồn cuộn mà đến.
Công kích tới Tô Yên.
Người nọ thân hình mạnh mẽ nhanh chóng nhảy ra bên ngoài hai bước, thực mau thanh đao kỳ quái kia bắt đầu biến to.
*****
Edit: thuha5802
Beta: Tinh Niệm
Nhìn kỹ, mới phát hiện hóa ra cũng không phải đao.
Là một cây dù.
Một cây dù màu đỏ.
Mặt trên vẽ từng đóa hoa thược* dược nở rộ, yêu diễm vô cùng.
*Ảnh bìa là hoa thược dược ạ
Diệp Tiêu sắc mặt tức khắc tái nhợt, gân xanh nổi lên
"Ngươi không phải Tô Yên."
Người đối diện giống Tô Yên như đúc, đột nhiên cười
"Thật đúng là cảnh giác a."
Tay cầm cây dù màu đỏ, có thể hóa ra bộ dạng giống hệt Tô Yên.
Nếu Tô Yên ở chỗ này, nhất định có thể biết được.
Người này, là Tang Lạc.
Tang Lạc hoá thành dung mạo Tô Yên ở đằng kia không kiêng nể gì.
Cô ta tò mò
"Ngươi đã sớm nhận ra ta không phải Tô Yên?"
Diệp Tiêu che lại bụng, cúi đầu, không nói gì.
Máu càng chảy càng nhiều.
Hắn biết, chính mình sắp chết.
Lúc này, còn có việc gì muốn làm sao?
Có.
Hắn muốn gặp cô.
Trông thấy Tô Yên.
Rõ ràng mới tách ra hai giờ mà thôi.
Mà đã nhớ cô.
Nhưng bộ dáng hắn hiện tại.
Nhất định là không thể để cô nhìn thấy.
Cô khẳng định sẽ biết hắn không phải người bình thường, sẽ không thích hắn.
Hắn không cần.
Tang Lạc canh cánh trong lòng việc Diệp Tiêu nhận ra cô ta khác Tô Yên.
Hỏi lại, giống như hắn không nói ra lý do, sẽ không bỏ qua
"Nói, làm sao nhận ra ta, nói ra, không chừng ta sẽ tha cho ngươi."
Diệp Tiêu chống đỡ vào xe, sắc mặt tái nhợt,
"Lúc ngươi nhìn ta, trong mắt không có ánh sáng."
Không chỉ như thế, ngược lại còn một bộ dáng không muốn tiếp cận hắn.
Tô Yên trước nay đều sẽ không như vậy.
Cô nói rất ít.
Đôi mắt lãnh đạm kia, thời điểm nhìn hắn, có ánh sáng.
Cho nên rất nhiều lúc, Tô Yên thậm chí không cần nói cái gì, chỉ cần nhìn hắn, hắn đều sẽ cảm thấy trong lòng ấm áp.
Tang Lạc liếc trắng mắt một cái,
"Lại là lời nói giống nhau."
Diệp Tiêu cảm giác không hề sai.
Kỳ thật Tang Lạc cũng không phải rất muốn ở bên Diệp Tiêu.
Có lẽ, chính Tang Lạc cũng không phát hiện, mình đối với Diệp Tiêu là sợ hãi.
Phải nói, cô ta sợ hãi Quân Vực.
Năm đó, chín đại Chủ Thần, là Tang Lạc phát hiện đầu tiên chuyện lão đại cùng Quân Vực không bình thường.
Dù cho lão đại mỗi lần đối mặt với Quân Vực, lời nói rất ít.
Nhưng chính là có thể cảm nhận được cô đối với Quân Vực khác với những người khác.
Người mới vào Cửu Trọng Thiên lên làm Chủ Thần.
Rốt cuộc kinh nghiệm không đủ.
Muốn giữ gìn các thế giới an ổn, khó tránh khỏi sẽ bị thương.
Mỗi lần lão đại chỉ là lãnh đạm nhìn một cái.
Sau đó bỏ xuống một câu, tu luyện cho tốt.
Liền không có an ủi.
Nhưng là đối với Quân Vực thì khác.
Chịu một chút vết thương, hắn đều chạy đến trước mặt lão đại giả vờ thảm thương.
Cố tình lão đại mỗi lần đều sẽ lấy ra dược trân quý nhất cho hắn chữa vết thương nhỏ kia.
Vừa so như vậy, Tang Lạc liền không cam lòng.
Cô ta biến thành bộ dáng Tô Yên đi tìm Quân Vực.
Chờ đến khi Quân Vực mắc bẫy, phải hảo hảo châm chọc mỉa mai hắn một phen.
Lại đem việc này nói cho lão đại, để cô về sau không cần tốt với bạch nhãn lang này như vậy.
Nhưng không nghĩ tới, cô ta biến ảo bách chiến bách thắng, bị nhìn thấu.
Cô ta chưa từ bỏ ý định, hỏi hắn làm sao nhận ra.
Quan Vực đáng chết kia nói một câu
" Lúc Tiểu Quai nhìn ta, trong mắt sẽ có ánh sáng"
Khi nói những lời này, vẻ mặt Quân Vực hưởng thụ, sau đó giơ tay chém xuống, liền chém đứt một cái đuôi của cô ta.
Tổn thất hơn một ngàn năm tu vi.
Thiếu chút nữa bị đánh về nguyên hình.
······
Hồi ức kết thúc, Tang Lạc híp mắt nhìn Diệp Tiểu trước mặt.
Rõ ràng không có ký ức, thế nhưng vẫn nói ra một câu như vậy.
Là cố ý?
← Ch. 122 | Ch. 124 → |