Cô gái, đã nói em sẽ nuôi tôi (8)
← Ch.121 | Ch.123 → |
Edit: Thuha5802
Beta: Tinh Niệm
Nhưng mà, nơi này lớn như vậy, mà chỉ có ba người.
Dù cho là thanh âm rất thấp cũng có thể nghe thấy.
Huống chi, Diệp Tiêu tiên sinh nói chuyện giống như cũng không có ý muốn hạ giọng.
Thế cho nên vừa mới nói, hắn đều nghe rành mạch.
Thật đúng là người.... lòng dạ hẹp hòi, tâm ghen ghét quá mạnh a.
Triệu Lâm trong lòng yên lặng phun tào.
Thực mau tổ chế tác 《 ba ngày sinh hoạt tình lữ 》tới.
Tổng đạo diễn tự mình tới chỉ huy.
Đây chính là quay chụp sinh hoạt cá nhân của chiến thần Tô Yên trong truyền thuyết a.
Chỉ hai chữ thôi, vinh hạnh.
Triệu Lâm trước tiên theo chân bọn họ giao thiệp sơ qua, Tô Yên sợ ồn ào, cho nên người tới trừ nhân viên quay chụp còn có hai đạo diễn thì không còn ai khác.
Vốn dĩ, chủ tịch công ty tính muốn mình tới bái kiến.
Nhưng nghe Tô Yên đưa ra yêu cầu tận lực an tĩnh, không cần có nhiều hoạt động khách sáo.
Cuối cùng vẫn chỉ có nhân viên công tác tới.
Tổng đạo diễn đi đến bên người Tô Yên, bắt tay cùng Tô Yên và Diệp Tiêu.
"Tô Yên thượng tướng, Diệp Tiêu tiên sinh, chúng ta quay chụp gameshow rất đơn giản, hai người tận lực làm lơ máy quay, chỉ cần biểu hiện ra như bình thường là được."
Tô Yên gật đầu
"Được"
Tổng đạo diễn lại nói
"Chúng tôi muốn xếp cameras ở các góc trong phòng ngài, còn mong ngài thứ lỗi."
Tô Yên lại lần nữa gật đầu
"Hợp đồng bên trong đã ghi rõ, tôi đã xem qua."
Tổng đạo diễn gật đầu, giơ tay hô.
Sau đó, mọi người đều chạy nhanh, ai bận việc nấy chuẩn bị.
Phòng ngủ, phòng bếp, thư phòng, bốn phương tám hướng, các góc.
Một biệt thự nhỏ hai tầng, xếp vào hơn một trăm cameras.
360 độ không góc chết.
Một giờ sau, mọi thứ đã bắt đầu đi vào quỹ đạo.
Chờ đến khi bố trí xuôi, tổng đạo diễn cười nói
"Tô Yên thượng tướng, Diệp Tiêu tiên sinh, chương trình của chúng tôi sắp bắt đầu rồi. Thời gian quay chụp từ giữa trưa hôm nay đến giữa trưa ngày thứ tư."
Tô Yên gật đầu,
"Ân"
Diệp Tiêu ngồi ở bên cạnh Tô Yên, một câu đều không nói.
Tổng đạo diễn lại nói
"Còn có, tôi muốn cùng hai vị nói một chút.
Tiết mục của chúng ta có thay đổi, vẫn là quay chụp ba ngày, nhưng là tổng cộng phân ra sáu kỳ.
Mỗi ngày hai kỳ, mỗi nửa ngày sẽ ra một kỳ tiết mục, mỗi kỳ hai mươi phút."
Sau đó tổng đạo diễn nói
"Vì có thể bảo đảm khán giả cảm thấy mới mẻ, chiều nay thu, buổi tối sẽ phát luôn.
Ngày hôm nay thu xong, cùng ngày sẽ phát ra. Hai người cũng có thể xem qua."
Cái tốc độ như thế này, là dựa vào tài lực để chống đỡ.
Sáu nhân viên đồng thời tiến hành biên tập cắt nối.
Vì để có thể kịp thời thu hoạch tin tức Tô Yên thượng tướng cùng tiểu lão công.
Chờ tổng đạo diễn giới thiệu xong, tiết mục cũng đã mở màn.
Triệu Lâm cũng rời đi.
Trong phòng vẫn giống trước kia, chỉ còn lại có Tô Yên cùng Diệp Tiêu
Ách, còn cộng thêm một cái người máy Tiểu Hoa.
Bọn họ hằng ngày.... . giống như không khác gì.
Ngủ, dính ở bên nhau, xem phim, ăn cơm.
Vẫn luôn là như thế.
Hiện giờ nghĩ lại, Diệp Tiêu rất ít khi ra cửa.
Trừ bỏ quân khu, chỗ nào cũng chưa đi qua.
Cô nghiêng đầu hỏi
"Đi dạo phố không?"
Diệp Tiêu nghi hoặc
"Cái gì?"
"Đi mua quần áo cho anh."
Diệp Tiêu nhìn quần áo của mình, nhìn nhìn lại quần áo trên người Tô Yên, lắc đầu
"Anh rất thích quần áo này."
*****
Edit: Tinh Niệm
Tô Yên ra tiếng
"Đi mua thêm mấy bộ quần áo đôi."
Vừa nghe cái này, tinh thần Diệp Tiêu rốt cuộc tỉnh táo.
Mua đồ đôi sao?
Hắn thực thích.
Diệp Tiêu dùng sức gật gật đầu, hắn ôm Tô Yên
"Ân ân."
Sau khi đồng ý, hai người liền muốn ra cửa.
Hai máy quay tự động, di chuyển theo phía sau bọn họ.
Tổng đạo diễn ngồi ở phòng thao tác.
Cũng là để giảm bớt nhân viên, càng thêm tính chân thật cho tiết mục này.
Tô Yên lái xe, thực mau đi vào một tòa trung tâm thương mại.
Từ khi xuống xe, Diệp Tiêu liền gắt gao nắm tay Tô Yên.
Cô chọn nước ngọt cho Diệp Tiêu uống, hắn giống như thực thích đồ ngọt a.
Khi nhấm nháp được ngụm đầu tiên, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào ly đồ uống kia.
Tô Yên đi vào một cửa hàng, là một nhãn hiệu quần áo cao cấp,
Cô nghiêng đầu
"Thích bộ nào?"
Vón dĩ, bởi vì lúc nãy nhìn Diệp Tiêu tựa hồ không hứng thú mấy với việc mua sắm.
Cho nên liền tính toán tốc chiến tốc thắng.
Chỗ nào biết, vừa đến nơi này, đôi mắt Diệp Tiêu liền nhìn những quần áo đó, nhìn kỹ từng cái từng cái một.
Rõ ràng bộ dáng rất có hứng thú.
Nghe được Tô Yên hỏi chuyện, Diệp Tiêu vươn ra ngón tay, chỉ một bộ quần áo
"Cái này"
Tô Yên gật đầu
"Thử xem đi."
Người phục vụ tới tiếp đón, mang Diệp Tiêu đi thử đồ.
Kỳ thật đó là một bộ quần áo màu tím rất khó mặc, còn kết hợp với một lớp ren nữa.
Kết quả khi Diệp Tiêu mặc xong đi ra, Tô Yên nhìn nhiều trong chốc lát.
Sau đó gật đầu
"Đẹp"
Tô Yên vẫn luôn nhìn Diệp Tiêu.
Mặt Diệp Tiêu ngay lập tức biến thành màu hồng phấn.
Đứng ở chỗ đó e thẹn, giống như cô vợ nhỏ vậy.
Tô Yên móc ra thẻ từ
"Mua."
Nhân viên cửa hàng vui vẻ, phải biết rằng bộ quần áo đó treo ở nơi này đã thật lâu.
Tuy rằng là sản phẩm của nhà thiết kế trứ danh, nhưng là phong cách này, rất ít có người có thể khống chế.
Nên chậm chạp đều không bán được.
Hiện giờ, không nghĩ tới mới qua năm phút đồng hồ, đã bị vị phú bà nhìn qua rất có tiền này mua luôn.
Nhân viên cửa hàng vui vẻ không nhịn được.
Vội vàng tiếp nhận thẻ từ
"Vâng."
Chờ đến khi nhân viên cửa hàng tính tiền đi ra, phát hiện vị thiếu niên tuấn mỹ kia, đang hôn môi phú bà.
Phú bà hạ mí mắt, trên mặt lãnh đạm, không nhìn ra có biểu tình dao động quá lớn.
Nhưng thật ra cái tay kia, lôi kéo cánh tay mỹ thiếu niên, không có buông ra.
Tức khắc nhân viên cửa hàng bổ não một vở kịch.
Phú bà có tiền có thế hoành hành ngang ngược, cường đoạt tiểu thiếu niên tuấn mỹ đàng hoàng.
Tuấn mỹ thiếu niên vô lực chống cự, chỉ có thể.... . nghe theo??
Tô Yên nâng lên đôi mắt, nhìn về phía nhân viên cửa hàng đang phát ngốc ở một bên
"Được chưa?"
Nhân viên cửa hàng lúc này mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng gật đầu
"Xong rồi, nữ sĩ*."
*Cách gọi tôn trọng với phụ nữ, đàn ông thì gọi là tiên sinh.
Nói xong, đưa thẻ từ qua, còn có quần áo được đóng gói kỹ, đưa tới trong tay Tô Yên.
Tuấn mỹ thiếu niên, cầm lấy đồ uống bên cạnh, tiếp tục uống.
Cho đến khi Tô Yên duỗi tay, dắt lấy hắn.
Hai người cầm tay rời đi.
Nhìn qua, khí thế nữ nhân kia càng mạnh một ít.
Thậm chí quang mang cô quá mạnh, ngăn chặn tuấn mỹ nam nhân kia.
Nhưng lại kỳ quái, nếu là nhìn kỹ chàng trai đó, lại cảm thấy không cách nào có thể bỏ qua.
Hai người ghé vào cùng nhau, lại có một loại hài hòa kỳ dị.
Đi dạo được một lúc, có người nhận ra Tô Yên cùng Diệp Tiêu.
Liền bắt đầu đi theo bọn họ, chụp ảnh còn có thét chói tai.
Vì thế, Tô Yên gọi Triệu Lâm tới.
Còn có cảnh vệ.
Trong vòng ba mét, hai người được bảo hộ chặt chẽ, bất luận vật sống nào đều không thể tiến vào.
Sau đó, tiếp tục dạo cửa hàng này sang cửa hàng khác.
Lúc này đây, cũng để Tô Yên nhận ra được năng lực dạo phố siêu cường của hắn.
*****
Edit: Tinh Niệm
Tô Yên từ lúc mới bắt đầu là cẩn thận thưởng thức, đưa ra đánh giá, sau đó dần dần biến thành, hắn thích là mua.
Ba giờ sau.
Khi hai người lại lần nữa tiến vào một cửa hàng.
Tô Yên
"Thích cái nào?"
Diệp Tiêu
"Cái kia."
Ngón tay thon dài duỗi ra.
Nhân viên cửa hàng Đứng ở bên cạnh còn chưa kịp thấy rõ là thích cái nào.
Tô Yên đã nói
"Mua"
Bỏ qua luôn cả bước thử đồ, cầm quần áo được đóng gói, sau đó, chạy lấy người.
Lại qua hai giờ.
Diệp Tiêu vẫn nhiệt tình đi dạo phố.
Còn ở thật cao hứng nhìn khắp nơi.
Tô Yên mắt nhìn cấp dưới của mình.
Trong tay những vệ binh đó, mỗi người cầm theo một đống túi mua hàng.
Trong ngực Triệu Lâm cũng đầy là vật trang sức cùng mấy món đồ chơi linh tinh.
Tô Yên giữ chặt tay Diệp Tiêu, dừng lại.
Diệp Tiêu sửng sốt một chút
"Làm sao vậy?"
Tô Yên ấn bờ vai của hắn, kéo người xuống.
Sau đó, ngẩng đầu, hôn sâu một cái thật lâu.
Tức khắc, Diệp Tiêu thẹn thùng.
Gương mặt hồng hồng nhìn Tô Yên.
Tựa hồ, bị Tô Yên hôn một chút, hắn còn cao hứng hơn là mua đồ.
Tô Yên ra tiếng
"Có đói bụng không? Về nhà ăn cơm."
Diệp Tiêu bị hôn một cái, lực chú ý tất cả đều ở trên môi Tô Yên.
Cô nói cái gì, chính là cái gì.
Đầu gật gật.
Sau đó, đã bị Tô Yên lôi đi.
Vừa đi, Triệu Lâm liền nhẹ nhàng thở ra.
Cuối cùng cũng về nhà.
Đi dạo phố một ngày, thế mà hắn cảm giác so với một ngày huấn luyện ma quỷ còn muốn mỏi mệt hơn.
Tới cửa nhà, Diệp Tiêu đi xuống xe, vẫn luôn lôi kéo tay Tô Yên, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô.
Tô Yên chớp chớp mắt
"Làm sao vậy?"
Diệp Tiêu nhắm mắt lại, chu miệng lên.
Tô Yên trong mắt hiện lên một tia ý cười.
Ấn người ở trên xe, hôn xuống.
Chờ đến khi bọn họ về nhà, sắc trời đã sớm đen.
Người máy Tiểu Hoa thanh âm non nớt nói
"Chủ nhân, Diệp Tiêu tiên sinh, hoan nghênh về nhà."
Bởi vì Tiểu Hoa đột nhiên biến hóa, khiến Tô Yên nhìn nhiều cái "thùng rác" kia hai lần.
Sau đó, người máy Tiểu Hoa lại nói
"Chủ nhân, Diệp Tiêu tiên sinh, có thể dùng cơm. Người máy Tiểu Hoa đã chuẩn bị tốt bữa tối cho hai vị."
Nghiễm nhiên một bộ hình tượng người máy gia dụng tận chức tận trách.
Đay vẫn là cái " Thùng rác" cả ngày ôm đùi cô, khóc chít chít, trong đầu mỗi ngày mộng mơ- Tiểu Hoa sao?
Cô ở trong đầu dò hỏi
"Tiểu Hoa, em bị làm sao vậy?"
Tiểu Hoa trả lời
"Nào có, em vốn dĩ chính là thế này a."
Tô Yên
"Nói thật."
Tiểu Hoa dùng một chút, sau đó thành thật nói
"Em nhìn thấy có cameras, liền xem qua một chút cái tiết mục này, nhân khí cao, người ta cũng muốn lên màn hình, lưu lại một ấn tượng tốt nha."
Chờ đến khi lên TV, nó muốn cắt một đoạn kia thành video, vĩnh viễn lưu lại.
Lần đầu tiên biến thành đồ vật, là có thể ghi vào sử sách rồi.
Thật sự là quá tuyệt vời.
Tô Yên nghe này lời này, lười nói cái gì nữa.
Ngồi vào trước bàn ăn, vẫn như cũ hai phần bò bít tết.
Người máy Tiểu Hoa chạy trước chạy sau xum xoe.
Chờ vội xong, còn sợ màn ảnh không chụp nó cho rõ ràng lắm, một khuôn mặt to tất cả đều duỗi lên trước mặt máy quay.
Giọng nói non nớt nhỏ nhẹ
"Phải chụp ta đẹp một chút, soái khí một chút nha~"
Nói xong, lúc này mới yên tâm rời đi.
Vào lúc ban đêm, kỳ video đầu tiên đã được cắt nối biên tập.
lượng truyền phát tin đều khiến tổ tiết mục cấp khiếp sợ rồi.
Dù biết rằng quay chụp Tô Yên thượng tướng sẽ mang đến độ hot rất lớn.
Nhưng lại không nghĩ tới, sẽ có lực chú ý lớn như vậy.
Bình luận phía dưới video, thực mau đã phá mức mười vạn.
*****
Edit: thuha5802
Beta: Tinh Niệm
Đại bộ phận đều bị Tô - bá đạo tổng tài - Yên mua mua mua, hai mắt đỏ hồng
"A a a a, không cần cản ta, ta phải gả cho Tô Yên thượng tướng!"
"Mẹ nó, cũng quá bất công đi?"
"Đột nhiên hiểu rõ vì cái gì Tô Yên thượng tướng sẽ tìm một tên tiểu bạch kiểm nhu nhược xinh đẹp."
"Ta nhìn thấy Tô Yên thượng tướng nhìn Diệp Tiêu, trong mắt chỉ có tình a."
······
······
Đương nhiên Diệp Tiêu cũng thu hoạch không ít khen ngợi
"Diệp Tiêu mặc cái gì cũng đẹp a."
"Oa, gương mặt này cũng thật là tuyệt. Thật là 360 độ không góc chết a."
"Một nam nhân được Tô Yên thượng tướng sủng ái."
"Có thể cùng Tô Yên thượng tướng hôn môi, hâm mộ~ING."
"aaaa, lớn lên đẹp như vậy, là người sao?"
·······
·······
Độ chú ý lớn như vậy, làm tổ tiết mục cũng thật cao hứng.
Vốn là giữa trưa ngày hôm sau ra kỳ hai.
Một chúng nhân viên công tác quyết định rèn sắt khi còn nóng, buổi tối tăng ca thêm giờ.
Trực tiếp nửa đêm 12 giờ, kỳ hai liền phát ra.
Sau đó, tới giữa trưa ngày hôm sau, khu bình luận cùng đêm qua lập tức không giống nhau.
Đêm qua là muốn thay thế được Diệp Tiêu gả cho Tô Yên.
Tới giữa trưa ngày hôm sau, bình luận đều là
"Muốn một lão công cún con giống như Diệp Tiêu vậy."
"Trời ạ, hắn bĩu môi muốn hôn hôn là thật chăng? Như thế nào lại manh manh, đáng yêu như vậy?"
"A, A, ta không nghĩ tới từ trước đến nay đều thích nam nhân cơ bắp, thế nhưng sẽ dâng lên tình thương của mẹ đối với một nam nhân gầy yếu tuấn mỹ."
" Nhìn bộ dáng Diệp Tiêu uống nước, a a a a a, như thế nào lại đáng yêu như vậy."
"Thật đáng yêu a, trách không được Tô Yên thượng tướng lại thích hắn."
Đương nhiên, tại khu bình luận, ngẫu nhiên vẫn là sẽ nhìn thấy người oán giận.
"Mẹ nó, thật không biết vì cái gì Tô Yên thượng tướng lại thích hắn."
"Mẹ nó, thật là không thưởng thức nổi, một tên đại nam nhân, giả tạo cái gì a, ai không biết còn tưởng hắn rắp tâm hại người."
Trên mạng bình luận không ngừng tăng.
Nói tóm lại, khen nhiều, chửi rủa ít.
Dù sao trên mạng đều là nữ sinh chủ lực.
Chỉ cần được nữ sinh yêu thích, trên cơ bản sẽ không bị mắng nhiều.
Hai người Tô Yên, cái gì cũng không biết.
Buổi tối ngủ, Diệp Tiêu sớm đã cởi hết, trần truồng nằm trên giường.
Tô Yên tắm rửa đi ra, liền nhìn thấy Diệp Tiêu bọc chính mình đến kín mít, chỉ lộ ra một cái đầu.
Vẻ mặt thẹn thùng nhìn cô.
Tô Yên bước chân hơi dừng, chớp chớp mắt.
Diệp Tiêu nhỏ giọng nói
"Anh muỗng cùng em thực hiện nghĩa vụ vợ chồng."
Càng nói càng nhỏ giọng, gương mặt càng ngày càng hồng.
Tô Yên nhìn trong phòng bốn cái cameras.
Lại nhìn về phía Diệp Tiêu, không nói gì.
Diệp Tiêu cho rằng Tô Yên không muốn, cúi đầu, tay nắm chặt chăn bông, nhỏ giọng nói
"Từ một lần kia, liền vẫn luôn chưa có, em có phải không thích hay không?"
Anh mắt hắn bất an, đáy mắt đỏ lên mang theo ủy khuất.
Bộ dáng này, giống như là bị Tô Yên ghét bỏ.
Tô Yên nghĩ đến một đêm kia.
Cô yên lặng ra tiếng
"Không có."
Nghe được Tô Yên nói không có, bất an trong mắt Diệp Tiêu chậm rãi rút đi, lại lại lần nữa trở nên thẹn thùng.
Vươn một bàn tay, run run nhắm hai mắt lại, một bộ dáng chờ đợi Tô Yên lại đây ôm.
Nhìn hắn nhu nhược.
Tô Yên lại lần nữa sinh ra nghi hoặc.
Vì cái gì rõ ràng nhìn qua hắn sẽ dễ dàng bị ép khô.
Tới cuối cùng, chính mình lại là người ngã trận trước.
Hiện tại rõ ràng là tiểu khả ái thẹn thùng như vậy.
*****
Edit: thuha5802
Beta: Tinh Niệm
Tắt đèn, liền không phải bộ dáng này.
Đến lúc đó nói cái gì hắn cũng nghe không vào.
Tuy rằng nghĩ như vậy, Tô Yên vẫn là duỗi tay tắt đi cameras.
Sau đó nằm lên giường.
Chui vào chăn, phát hiện đồng chí Diệp Tiêu sớm đã cởi sạch sẽ chờ cô.
Thực mau, Tô Yên bị đè ở dưới thân.
Diệp Tiêu một câu
"Anh sẽ cẩn thận đối tốt với em."
Nói xong, đầu liền chôn ở cổ Tô Yên.
Một đêm xuân phong.
Ái muội triền miên, tiếng rên rỉ truyền ra.
Thật lâu không thôi.
Buổi sáng ngày hôm sau.
Diệp Tiêu tinh thần sáng láng, ôm Tô Yên tắm rửa.
Đổi thành Tô Yên héo héo.
Nhưng là tình huống so với lần đầu tiên tốt hơn rất nhiều.
Ít nhất lần này còn có thể sớm rời giường, cũng có thể đi đứng tương đối bình thường.
Chỉ cần đi chậm là được.
Diệp Tiêu ôm Tô Yên đi ra phòng ngủ, đi tới phòng khách.
Người máy Tiểu Hoa lăn bánh xe đi đến trước mặt Tô Yên, lại lần nữa bưng tới canh gà.
Nhỏ giọng non nớt nói
"Chủ nhân, Tiểu Hoa hầm canh gà cho ngài."
Tô Yên đưa tay, một hơi uống hết.
Bởi vì bản thân cô gien đã trải qua biến dị.
Thân thể tố chất các phương diện đều tăng cường.
Năng lực khôi phục tự nhiên cũng càng mạnh hơn người thường.
Một buổi sáng, cô lười biếng dựa vào trên sô pha lại ngủ trong chốc lát, tới thời gian giữa trưa, thân thể trên cơ bản đã khôi phục như thường.
Từ trên sô pha tỉnh lại, gãi đầu.
Khắp nơi nhìn một vòng, không có phát hiện Diệp Tiêu.
"Tiểu Hoa, Diệp Tiêu đâu?"
Cô dựa lưng vào sô pha, ra tiếng dò hỏi
"Chủ nhân, Diệp Tiêu tiên sinh đi ra ngoài."
Tô Yên gật đầu một cái.
Sau đó hỏi
"Hắn có nói đi đâu sao?"
Tiểu Hoa lắc đầu
"Không có."
Suy nghĩ trong chốc lát, Tô Yên vẫn là gọi video cho Diệp Tiêu.
Thực mau, Diệp Tiêu bên kia nghe máy.
Một gương mặt tuấn mỹ liền xuất hiện ở màn hình.
Diệp Tiêu ra tiếng
"Em tỉnh rồi?"
Tô Yên ngẩng đầu nhìn hắn
"Anh ở đâu?"
Diệp Tiêu nhìn xung quanh
"Anh... , Anh cũng không biết."
Đi tới đi lui, cũng không biết đi tới chỗ nào.
"Em đi đón anh."
Diệp Tiêu thực mau gật gật đầu.
Đang muốn nói chuyện.
Bỗng nhiên một chiếc xe nhanh chóng ngừng ở trước mặt Diệp Tiêu
Mười mấy hắc y nhân đem Diệp Tiêu vây khống chế
"Không được nhúc nhích."
Trong đó một hắc y nhân thanh âm lạnh băng.
Tô Yên nhìn hình ảnh trên màn hình, lập tức từ trên sô pha đứng lên.
Sắc mặt lãnh đạm, khẩu khí lại bằng phẳng
"Không sao, không phải sợ, em sẽ đón anh trở về."
Nói xong, cô đem tai nghe nhét vào lỗ tai, đi ra bên ngoài.
Diệp Tiêu nghe thanh âm truyền đến trên tai nghe, cũng nhẹ nhàng lên tiếng
"Được."
Giọng nói vừa dứt, dây đằng đang dâng lên đằng sau bụi cỏ chợt biến mất.
phía sau lưng Diệp Tiêu bị đẩy một chút
"Đi theo chúng tôi."
Sau đó, máy quay phim tự động ở phía sau bị đánh ngã trên mặt đất.
Diệp Tiêu bị mang lên xe.
Thực mau rời đi.
Diệp Tiêu ngồi ở trong xe, chung quanh đều là hắc y nhân lạnh băng.
Một người trong đó ra tiếng
"Đại ca, chúng ta dẫn hắn đi chỗ nào?"
" Ở chỗ đã ước định gặp mặt, tiền trao cháo múc."
"Đại ca, đơn hàng lớn như vậy, không nghĩ tới lại nhẹ nhàng hoàn thành."
Vừa dứt lời, liền nghe người dẫn đầu nói
"Trước khi giao hàng, tất cả hãy cẩn thận."
"Vâng, đại ca."
Tuy rằng là đồng ý, nhưng kỳ thật tên hắc y nhân kia cũng không để ý.
Làm nhiều giao dịch như vậy.
Bọn họ không hề có đơn hàng nào bị cướp đi cả.
Trên cơ bản, hàng tới tay, trong vòng một giờ liền giao hàng ra ngoài.
Sau đó, bọn họ liền ẩn nấp, gió êm sóng lặng nghỉ ngơi một đoạn thời gian.
Cho nên chưa từng bị bắt.
*****
Edit: Tinh Niệm
Khi bọn họ đang đến vị trí giao hàng.
Đột nhiên
"Phanh!"
Một tiếng vang lên, kịch liệt va chạm.
Người trên xe giật nảy mình.
Phía sau bị xe theo đuôi.
Tài xế theo bản năng giảm tốc độ, sau đó, phía đối diện, một chiếc xe quân đội cấp tốc chạy đến.
Khi hắn ta vừa giảm tốc độ, bốn phương tám hướng đã bị xe quân đội vây quanh.
Chỉ mới vài giây, thế nhưng bị vây đến chật như nêm cối.
Trên một chiếc xe quân đội đối diện, một nữ tử mặc quần áo ở nhà bước xuống.
Dường như cô có quân hàm rất cao, phía sau cô có một đám quân nhân tay cầm súng ống thẳng tắp đứng thẳng.
Thanh âm cô gái lãnh đạm
"Đem người giao ra đây."
Lần này, người trong xe bắt đầu hoảng loạn.
"Lão đại, nên làm cái gì bây giờ?"
Người dẫn đầu cắn răng
"Tiến lên!"
Cơ hồ cùng tiếng nói của tên dẫn đầu kia.
Còn có thanh âm "phanh phanh phanh phanh" của lốp xe bị bắn nổ.
Tài xế giẫm chân ga, lốp xe trượt xoay quanh tại chỗ.
Phanh!
Bốn chiếc xe quân đội cùng tiến lên, gắt gao chế trụ chiếc xe kia.
Hiện giờ, đã không còn biện pháp trốn chạy.
Rốt cuộc, hắc y nhân kéo ra cửa xe, nhưng lại chậm chạp không xuống xe.
Tô Yên vẫn luôn đứng đó.
Bởi vì Diệp Tiêu còn ở trong tay bọn họ.
Sợ một khi có hành động, hắn sẽ xảy ra chuyện.
Trong xe, Diệp Tiêu bị đẩy đến đằng trước, trong tay hắc y nhân gần hắn nhất nắm một cây súng.
Họng súng dừng ở trán Diệp Tiêu.
Tên hắc y nhân kia gầm lên
"Thả chúng ta rời đi, bằng không, ta hiện tại liền bắn chết hắn."
Tô Yên sắc mặt lãnh đạm
"Nếu hắn chết, các ngươi cũng không sống được."
Hắc y nhân nhíu đôi mắt một chút
"Cô cho rằng ta không dám nổ súng??"
Tô Yên trầm mặc.
Hắc y nhân cười, hắn biết, chỉ cần tên nam nhân này còn ở trên tay bọn họ, vậy thì bọn họ sẽ không chết được.
Không nghĩ tới, tên nam nhân này vẫn là một con át chủ bài a.
Tại thời điểm giằng co ngàn cân treo sợi tóc này.
Diệp Tiêu nâng tay lên, thừa dịp tên hắc y nhân kia đang theo dõi Tô Yên đối diện, một quyền hất ra súng lục trên tay hắn ta, tránh thoát khỏi kiềm chế, chạy ra xe.
Ai có thể nghĩ đến, từ lúc bắt đầu, một con tin bộ dáng mềm yếu bị dọa sợ, thế nhưng có loại hành động như vậy.
Chẳng những hất ra súng lục, còn tránh thoát kiềm chế.
Tô Yên ấn đuôi xe, nhảy dựng lên, ba bước thành hai đã đi tới trước mặt Diệp Tiêu.
Tên hắc y nhân mới vừa nhặt lên súng lục.
Bang!
Tô Yên một chân đá tên kia.
Binh lính chung quanh lại lần nữa vây quanh lại, súng ống chĩa thẳng vào đám người áo đen.
Vây chật như nêm cối.
"Không được nhúc nhích!"
Lúc này đây, hắc y nhân hoàn toàn choáng váng.
Không có át chủ bài, chỉ có bị người tùy ý sắp xếp.
Tức khắc thành thật, giơ tay lên, một tên dựa gần một tên, từ trong xe đi ra.
Tô Yên cẩn thận đánh giá Diệp Tiêu
"Không bị thương chứ?"
Diệp Tiêu lắc đầu.
Sau đó thẹn thùng ôm lấy Tô Yên
"Rất nhớ em."
Hắn ôm thực dùng sức.
Chờ đến khi hắn ôm đủ rồi.
Tô Yên lôi kéo hắn cùng Triệu Lâm nói qua vài câu, rời khỏi hiện trường.
Vào ban đêm, đoạn video này được cắt nối biên tập truyền phát ra ngoài.
Lập tức tạo thành video có lượng truyền phát cao nhất trong lịch sử.
Thậm chí hình ảnh Tô Yên dẫm lên đuôi ô tô, xuất hiện ở trước mặt Diệp Tiêu, đá tên hắc y nhân ra, được người cắt nối biên tập trở thành đoạn ngắn kinh điển.
Người không biết còn tưởng rằng đang chụp phim thần tượng.
"Quá soái! Ta trước nay đều không tin một nữ nhân có thể soái hơn một người đàn ông, nhưng Tô Yên thượng tướng làm được."
"Tô Yên thượng tướng tồn tại, đều làm bao nhiêu nam nhân tự biết xấu hổ a"
"Oa oa oa, anh hùng cứu mỹ nhân? Quá đẹp trai***"
"Chỗ nào là anh hùng cứu mỹ nhân, rõ ràng chính là mỹ nhân cứu anh hùng."
← Ch. 121 | Ch. 123 → |