Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 124

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 124
Cô gái, đã nói em sẽ nuôi tôi (10)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: thuha5802

Beta: Tinh Niệm

Tang Lạc suy nghĩ trong chốc lát, vẫn chưa nghĩ ra.

Nhưng mà, cô ta tới chỗ này cũng không chỉ vì báo thù.

Tang Lạc thân hình vừa chuyển, liền biến thành một nam tử vô cùng quyến rũ, mặc một thân bạch y cổ trang, nắm một cây dù màu đỏ đứng trước mặt Diệp Tiêu.

Tang Lạc cười quyến rũ

"Không có cách nào, ta phải giết ngươi."

Giọng nói vừa dứt, cây dù màu đỏ trong tay bắt đầu chuyển động.

Diệp Tiêu che lại bụng, nắm chặt tay.

Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc.

Một thanh âm truyền đến

"Dừng tay!"

Thân ảnh Tô Yên đã xuất hiện ở trước mặt Diệp Tiêu.

Cô đỡ lấy Diệp Tiêu, nhìn thấy hắn che miệng vết thương, còn có khuôn mặt tái nhợt.

Diệp Tiêu ánh mắt co rụt lại, nhanh chóng kéo xuống lục đằng ở chung quanh ngo ngoe rục rịch trở lại.

So với đau đớn thân thể, hắn càng thêm bất an.

Tô Yên ngẩng đầu nhìn về phía Tang Lạc đối diện, ánh mắt lạnh nhạt

"Ta có phải đã nói cùng ngươi, không cho phép động vào hắn hay không?"

Tang Lạc thân thể cứng đờ, làm bộ cái gì đều không rõ.

Ngược lại là trả đũa

"Ta không có động hắn, là hắn che giấu thân phận của mình với cô.

Hắn kỳ thật là hoa ăn thịt người ngụy trang, vừa mới nãy hắn muốn công kích ta, ta chỉ phòng vệ chính đáng mà thôi."

Diệp Tiêu thân thể run lên, tức khắc ho ra máu.

Vẫn bị phát hiện?

Hắn duỗi tay nắm lấy quần áo Tô Yê

Hơi há mồm muốn giải thích

"Anh, anh ·····"

Tô Yen duỗi tay cầm tay hắn, an ủi.

Tang Lạc mắt thấy kế hoạch của mình thất bại.

Tự nhiên là muốn mau trốn đi.

Hắn một câu cũng không có, xoay người liền rời khỏi.

Tô Yên cúi đầu, trong mắt kim quang chợt lóe rồi biến mất, môi đỏ nói một tiếng

"Dừng."

Thanh âm Du dương truyền rất xa.

Chung quanh hết thảy tức khắc tất cả đều đình chỉ.

Nước chảy, chim bay, tất cả đều dừng lại. )

Diệp Tiêu sắc mặt tái nhợt, duy trì động tác kia vẫn không nhúc nhích.

Toàn bộ thế giới lâm vào yên lặng.

Thế giới này đã đình chỉ vận chuyển.

Tang Lạc muốn rời khỏi, thân hình cũng bị đình chỉ.

Nhưng mà thực mau, Tang Lạc tránh thoát.

Hắn ngồi xổm tại chỗ từng ngụm từng ngụm thở dốc.

Mảnh vỡ thần cách của Tô Yên rơi rụng, tuy rằng năng lực cô sinh ra đã có sẵn, nhưng hiện tại Tang Lạc là thần.

Một người là năng lực Thần thấp hơn một chút, một người rơi mất mảnh vỡ Chủ Thần.

Tự nhiên, Tang Lạc thắng một bậc.

Cây dù lả lướt trong tay Tang Lạc tức khắc trở nên to gấp hai.

Hắn dùng nó như quải trượng.

Ánh mắt khiếp sợ nhìn Tô Yên

"Lão đại, cô không thể bởi vì một tên nam nhân liền xuống tay với ta."

Tang Lạc không thể tin tưởng.

Nhưng, nhìn Tô Yên từng bước một đi tới.

Hắn lại không thể không tin.

Vị diện này, thời gian bị đình chỉ, hắn không thoát đi được.

Vừa mới để tránh thoát lực lượng trói buộc của Tô Yên, đã tiêu phí rất lớn sức lực của hắn.

Tô Yên đi đến bên người Tang Lạc, đôi mắt cô phiến kim sắc.

Đó là tiêu chí Chủ Thần.

Duỗi tay, ngón tay điểm ở trán Tang Lạc.

Kim quang rơi xuống, nháy mắt nguyên hình cửu vĩ hồ của Tang Lạc hiện ra.

Trong đó có một cái đuôi ngắn hơn các đuôi khác rất nhiều.

Năm đó bị Quân Vực chặt rớt cái đuôi, nó qua vạn năm thời gian cô đọng, rốt cuộc cái đuôi thứ chín lại lần nữa mọc ra.

Kim quang kia một đường từ trán nó đi xuống, dừng lại chỗ cái đuôi kia.

Sau đó một chữ Tô khắc vào trên đó.

Lo lắng trong lòng Tang Lạc cũng chậm rãi hạ xuống.

Tô Yên nhìn nó, ra tiếng

"Ngươi thọc hắn một đao, nhớ kỹ, lại có lần nữa, chín cái đuôi đều phải chém."

Tang Lạc không thể tin tưởng, vô cùng đau đớn

"Cô đối với ta như vậy?? Hắn là người Yêu giới, ta mới là người của cô, cô sao có thể hướng về hắn??"

*****

Edit: Tinh Niệm

Tô Yên trầm mặc trong một cái chớp mắt

"Cho nên, ngươi là muốn chém cái đuôi này ngay bây giờ?"

Tiếng nói vừa dứt, Tang Lạc lập tức ôm lấy chín cái đuôi của mình.

Biểu tình vô cùng đau đớn kia cũng biến thành cảnh giác.

Sợ Tô Yên chém cái đuôi hắn.

Tang Lạc đầu liếc hướng một bên

"Cô là Chủ Thần đứng đầu, là lão đại, thần yêu bất lưỡng lập*, sớm muộn gì có một ngày chúng ta sẽ cùng bọn họ là địch."

*Không cùng một phe

Bởi vì Tô Yên muốn cái đuôi của nó, Tang Lạc cố ý nói nói mát kích thích cô.

Sau khi nói xong, Tang Lạc nhìn thoáng qua Tô Yên.

Lại nói

"Không nói đến thân phận cô cùng hắn đối lập, lão đại cũng nên vì chính mình mà suy xét một chút."

Tô Yên nhìn hắn

"Ngươi muốn nói cái gì?"

Tang Lạc ôm cái đuôi, tại chỗ xoay một chuyến

"Lão đại có phải đã quên Diệp Thiên Linh hay không?"

"Năm đó cô ta được mọi người xem trọng, có hi vọng trở thành Chủ Thần đứng đầu nhất. Không nghĩ tới bị lão đại cô vượt mặt."

Vừa nói tới việc này, Tang Lạc liền muốn cười a.

Năm đó nói cái gì mà, được yêu hậu Yêu giới cùng chín chủ thần đứng đầu nhìn trúng, cực kỳ xem trọng.

Cái gì mà mục đích chung, hoàn toàn xứng đáng.

Cuối cùng đâu?

Bị Tô Yên, người cô ta chưa bao giờ để vào trong mắt, dễ dàng đoạt đi.

Chỉ có thể ủy khuất làm vị trí thứ hai.

Nhiều năm như vậy, khẩu khí này phỏng chừng vẫn luôn nghẹn đi?

Nó sớm đã không vừa mắt cái đám lão nương kia.

Giả vờ cái gì mà giả vờ.

Tang Lạc chính là cao hứng nhìn Tô Yên, sắc mặt có chút tái nhợt.

Nhịn không được hỏi

"Lão đại, cô khôi phục thế nào rồi?"

Tô Yên mí mắt buông xuống

"Nhanh."

Tang Lạc thu hồi cái đuôi, nói

"Ta có thể thay lão đại ngăn cản cô ta trong chốc lát.

Nhưng cũng ngăn không được bao lâu.

Lão đại, quan trọng nhất vẫn là phải khôi phục lực lượng.

Không cần đặt tâm trí ở trên người hắn."

Tang Lạc đối với việc năm đó Quân Vực chặt đuôi mình vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Vốn là muốn trả thù.

Không nghĩ tới, lão đại thế nhưng bao che cho hắn ta.

Còn cầm cái đuôi nó trân ái nhất để đe dọa nó!

Tô Yên trời sinh có năng lực ngự thú.

Vừa hay, Tang Lạc chính là một con cửu vĩ hồng hồ.

Nó vừa thấy Tô Yên liền cảm thấy thân thiết.

Lúc trước Tô Yên không phản ứng nó, nó cũng là tung ta tung tăng ở phía sau vẫn luôn đi theo.

Dù cho nó biến ảo đa đoan, mỗi lần chỉ cần cùng Tô Yên đối địch, liền luôn cảm thấy trong lòng chột dạ.

Cảm thấy chính mình đã bị xuyên thấu.

Nhiều năm ở chung như vậy, rốt cuộc vẫn là có tác dụng.

Nếu đổi thành một người khác, phỏng chừng trong chốc lát chín cái đuôi sớm đã bị Tô Yên chém.

Chỗ nào còn cho một lần cơ hội??

Hiện giờ bàn tính nhỏ của Tang Lạc đã thất bại.

Phút cuối cùng, cũng không quên quấy rối một phen.

Nói xong, Tang Lạc thừa dịp Tô Yên không chú ý, vội vàng mau trốn đi.

Tô Yên đứng ở tại chỗ, không có đuổi theo.

Cô nhắm mắt, lại mở ra.

Tí tách.

Nước suối rung động.

Gió nổi lên.

Hết thảy bắt đầu khôi phục bình thường.

Vị diện lại lần nữa bắt đầu vận chuyển.

Diệp Tiêu nhìn bên người đột nhiên rỗng tuếch, trong mắt mờ mịt.

Vừa mới cô còn ở đây, như thế nào lại không thấy?

Đại khái là quá nôn nóng, phụt một tiếng, một ngụm máu tươi phun ra.

Thân thể ngã trên mặt đất.

Tô Yên gấp gáp trở về kịp thời, ôm người vào trong lòng ngực.

Lúc này Triệu Lâm chạy đến.

"Thượng tướng!"

Tô Yên không có thời gian giải thích, chỉ nói

"Đi bệnh viện gần nhất, lái xe!"

"Vâng!"

Cũng không biết Tang Lạc tìm nơi này là cố ý hay là ngẫu nhiên, cách gần nhất, thế nhưng là bệnh viện quân khu.

*****

Edit: Tinh Niệm

Xe chạy vào, thực mau Diệp Tiêu được đẩy vào phòng cấp cứu.

Tô Yên dựa vào ven tường bên ngoài phòng cấp cứu.

Cả người là máu.

Bởi vì cô lại lần nữa sử dụng lực lượng, sắc mặt tái nhợt rất nhiều.

Nửa giờ trước, Tiểu Hoa đột nhiên ở trong đầu nói với cô

"Tiểu Hoa cũng muốn đi theo ra ngoài chơi, mang theo Tiểu Hoa đi ra ngoài chơi được không?"

Những lời này làm Tô Yên phát hiện điểm không thích hợp.

Vừa hỏi mới biết được có người giả mạo cô mang Diệp Tiêu đi.

Căn cứ Tiểu Hoa chỉ dẫn, cô mới thực mau đuổi tới.

Tô Yên nhắm mắt lại, nghỉ ngơi.

Triệu Lâm ở một bên ra tiếng

"Thượng tướng, ngài đi nghỉ ngơi đi, ta ở chỗ này chờ Diệp Tiêu tiên sinh."

Tô Yên lắc đầu

"Không cần."

Cô ở chỗ này chờ sẽ yên tâm.

Ba giờ sau, bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra.

"Còn may đưa tới kịp thời, đã cứu được.

Nhưng mất máu quá nhiều, còn cần ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU quan sát mấy ngày."

Tô Yên gật đầu

"Cảm ơn bác sĩ."

Thực mau Diệp Tiêu được đẩy ra từ phòng cấp cứu.

Khi đi ngang qua Tô Yên.

Cô nhìn khuôn mặt hắn một tái nhợt yếu ớt, buông hạ mặt mày.

Bởi vì là ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU, cho nên trừ bỏ bác sĩ, cùng chủ y tá, người còn lại đều không được vào.

Mà ngay ngày hôm sau, Diệp Tiêu đã tỉnh.

Hắn nhìn phòng bệnh, hương vị nước sát trùng tràn ngập.

Trừ bỏ ngẫu nhiên sẽ có ya tá tiến vào đổi thuốc sẽ không có người tới.

Tô Yên, không có tới.

Hắn biết thân phận của hắn bại lộ.

Cô là không cần mình nữa sao?

Nhưng, hắn muốn ở bên cô a.

Chỉ có ở bên cô, hắn mới cảm thấy mình còn sống.

Hắn bắt lấy khăn trải giường, nằm ở đó.

Đôi mắt đen nhánh ngẩng đầu nhìn trần nhà, ánh mắt trống rống.

Phảng phất vạn niệm câu hôi*.

*Không còn hy vọng gì.

Tô Yên ở nhà đang ngủ, bởi vì mỗi lần dùng lực lượng đều sẽ hao phí thể năng cực kỳ lớn.

Bởi vì cô đình chỉ thời gian tương đối dài, thế cho nên nếu nói cô hiện tại đang ngủ, chi bằng nói là ngất xỉu thì đúng hơn.

Một lần ngủ ba ngày.

Chờ đến khi cô tỉnh lại, nhận được điện thoại của bệnh viện.

Nói rằng bệnh tình Diệp Tiêu nguy kịch.

Tô Yên nháy mắt liền ngồi dậy.

Sau đó mặc xong quần áo chạy ra ngoài cửa.

Triệu Lâm sớm đã chờ ở cửa.

Chờ đến lúc cô tới rồi bệnh viện, nhíu mày dò hỏi

"Sao lại thế này? Không phải nói đã thoát khỏi nguy hiểm?"

Chủ trị bác sĩ gật đầu

"Vốn dĩ hết thảy bình thường, ngày hôm sau Diệp Tiêu tiên sinh cũng đã tỉnh lại, ý thức rõ ràng.

Nhưng không biết vì sao, ý chí sống còn của hắn rất thấp, cũng không phối hợp bác sĩ trị liệu.

Làm cho hiện tại hắn lại lâm vào hôn mê."

Tô Yên xuyên thấu qua cửa kính, nhìn về phía phòng chăm sóc đặc biệt ICU.

Thật lâu sau

"Lấy đồ tiêu độc tới, ta vào xem."

"Vâng."

Mười phút sau, Tô Yên trên dưới trải qua tiêu độc, mặc đồ thuần trắng plastic, đi vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU.

Nhìn Diệp Tiêu nằm trên giường bệnh, không biết vì sao, chỉ là ba ngày mà thôi.

Hắn giống như lại gầy đi rất nhiều.

Hốc mắt trũng xuống.

Cô cúi đầu ở bên tai Diệp Tiêu, nói

"Có thể nghe thấy em nói chuyện sao? Diệp Tiêu?"

Cô mở miệng nói câu đầu tiên, lông mi Diệp Tiêu liền run lên.

Tay nắm lấy khăn trải giường dưới thân.

Tô Yên tiếp tục

"Em biết thân phận của anh, anh không lừa được em."

Lông mi Diệp Tiêu run lợi hại hơn.

Tô Yên chậm rãi

"Chờ anh hết bệnh rồi, thẳng thắn được khoan hồng, em có lẽ sẽ tha thứ cho anh.

Nhưng nếu anh vẫn luôn là cái dạng này, dù có chết, em khẳng định sẽ không tha thứ cho anh."

Nói xong, cô cách khẩu trang hôn một cái ở trên mặt hắn.

*****

Edit: thuha5802

Beta: Tinh Niệm

Sau đó cuối cùng nói một câu

"Nhanh lên"

Nói xong, cô liền rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt ICU.

······

5 ngày sau, tình huống Diệp Tiêu cơ bản đã ổn định, được chuyển qua phòng bệnh bình thường.

Tuy rằng Diệp Tiêu không có tiền, nhưng lão bà của hắn tài lại là người quyền cao chức trọng.

Để Diệp Tiêu vào phòng bệnh VIP.

Diệp Tiêu sau khi khôi phục ý thức, vẫn luôn thấp thỏm.

Lúc ấy ở phòng cấp cứu, Tô Yên nói hắn đều nghe được.

Cô nói, chỉ cần hắn dưỡng thương cho tốt, cô có khả năng sẽ tha thứ cho hắn.

Nhưng, cô vẫn luôn không tới.

Tới giữa trưa vài ngày sau.

Tô Yên rốt cuộc tới phòng bệnh.

Cô mặc một thân quân trang, đi vào phòng bệnh.

Đối diện cùng Diệp Tiêu nằm ở trên giường bệnh.

Cô nhìn hắn

"Cự tuyệt trị liệu?"

Diệp Tiêu cúi đầu, không dám nhìn cô.

Nhưng cắn cắn môi, vẫn là lên tiếng

"Ân."

Thanh âm rầu rĩ, còn thực ủy khuất.

Tô Yên để quân mũ trong tay lên tủ, đi đến trước giường bệnh.

"Anh không phối hợp trị liệu, anh còn ủy khuất?"

Diệp Tiêu lông mi đen nhánh run rẩy, cúi đầu nói

"Em không tới."

Tô Yên nhìn hắn

"Em không tới anh liền không trị?"

Diệp Tiêu hơi há mồm, một câu cũng nói không nên lời.

Cuối cùng ngậm miệng, không có nói chuyện.

Chỉ là cúi đầu, bộ dáng khổ sở.

Tô Yên nhìn hắn một cái, từ mép giường đi ra ngoài.

Diệp Tiêu cho rằng cô rời khỏi, biểu tình hoảng loạn.

Dưới tình thế cấp bách, dây đằng màu xanh lục từ trên mặt đất chui ra, trực tiếp kéo lại Tô Yên.

Tô Yên nhíu mày.

Nhìn dây đằng bên hông.

Cô dừng chân.

Quay đầu lại, nhìn hắn.

"Em nhưng thật ra đã quên, anh là người tinh cầu HL."

Diệp Tiêu sắc mặt trắng nhợt, nhưng ánh mắt lại càng ngày càng kiên định.

Chung quanh dây đằng chen chúc càng ngày càng nhiều.

"Em nói cái gì, đều có thể, nhưng đừng không cần anh."

Khi nói lời này, Diệp Tiêu hốc mắt đỏ lên, môi đều đang run.

Cái bộ dáng ủy khuất kia, xem ở trong mắt Tô Yên.

Này người không biết không chừng sẽ cho rằng hiện tại người cưỡng bách là Tô Yên.

Sau đó, Tô Yên liền cảm nhận được bên hông một lực kéo rất lớn, đẩy cô từ cửa đến trước mặt Diệp Tiêu.

Diệp Tiêu duỗi tay, ôm lấy cô.

Vô số dây đằng chen chúc, như là đem hai người vây quanh ở bên trong.

Diệp Tiêu thanh âm nghẹn ngào

"Là em đã cứu anh, em không thể, không cần anh."

Tô Yên bị hắn ôm chặt.

Lúc này, trong đầu truyền đến thanh âm Tiểu Hoa

"Leng keng, ngôi sao thứ ba sáng lên, ký chủ sắp hoàn thành nhiệm vụ."

Tô Yên cảm nhận được hắn ôm càng chặt.

Dù là thân thể cô biến dị cường đại cũng cảm thấy phát đau.

Vậy nên có thể thấy được hắn dùng bao nhiêu sức lực.

Không khí yên tĩnh, chung quanh dây đằng chen chúc mà đến đã đem hai người hoàn toàn vây quanh.

Lâm vào trong một không gian tối tăm.

Mà những dây đằng kia, càng ngày càng nhiều.

Tô Yên cúi đầu, thanh âm lãnh đạm

"Em đã từng nói qua một câu không cần anh chưa?"

Diệp Tiêu cứng còng thân thể, sửng sốt.

Tô Yên ra tiếng

"Trả lời em."

Diệp Tiêu cúi đầu

"Không có."

Tô Yên lại lần nữa hỏi

"Em có phải đã từng nói qua, vô luận phát sinh cái gì đều sẽ không vứt bỏ anh, đều sẽ không ghét bỏ anh hay không?"

Diệp Tiêu gật gật đầu,

"Ân"

"Vậy anh đang lo lắng cái gì? Anh là muốn để em cùng anh sinh hoạt trong dây đằng?"

Diệp Tiêu chậm rãi phản ứng lại.

Hóa ra cô không có ghét bỏ mình, cũng không phải là không cần hắn a.

Những dây đằng chen chúc tới gần, bắt đầu chậm rãi tản ra bên ngoài.

Tức khắc rút lui xuống mặt đất.

Tô Yên nhìn hắn còn thực dùng sức ôm mình.

*****

Edit: thuha5802

Beta: Tinh Niệm

Duỗi tay chạm hắn một chút

"Buông ra, em đi hỏi bác sĩ một chút tình huống của anh."

Diệp Tiêu nghe thấy cái này, lực đạo buông lỏng ra chút.

Nhưng, lại không bỏ được cô.

Nhỏ giọng nói

"Anh không có việc gì."

Tô Yên cúi đầu, cong người, nhéo cằm hắn rồi hôn lên.

Một nụ hôn này, làm Diệp Tiêu kích động rồi.

Chân tay ôm Tô Yên luống cuống.

Còn tưởng rằng cô còn muốn hôn sâu.

Kết quả, cô dừng lại.

Diệp Tiêu gương mặt phiếm hồng, nhỏ giọng nói

"Vì sao, không hôn?"

Tô Yên ấn bờ vai của hắn, thuận thế ấn người ở trên giường.

"Em đi tìm bác sĩ."

Nói xong, liền đi ra ngoài.

Diệp Tiêu muốn ngồi dậy, mới vừa cử động, liền nghe được Tô Yên đi tới cửa nói một câu

"Nằm nghỉ."

Diệp Tiêu ngoan ngoãn nắm chăn bông, đắp chăn đàng hoàng nằm ở đằng kia chờ.

Nhưng trên mặt hoàn toàn không giống lúc trước.

Vừa mới nãy, chính là một bộ dáng bị người trong lòng vứt bỏ, tâm tình tuyệt vọng.

Hiện giờ, gương mặt phiếm hồng, đôi mắt long lanh, một bộ xuân tâm nhộn nhạo.

Bác sĩ thực mau liền tới, kiểm tra Diệp Tiêu trên dưới một phen.

Sau đó đi đến sô pha, nói với Tô Yên

" Tốc độ khôi phục thân thể của Diệp Tiêu tiên sinh thực mau, chỉ cần tĩnh dưỡng tốt, một tháng sau có thể xuất viện."

Tô Yên gật đầu

"Phiền toái ngài rồi."

Bác sĩ vội vàng lắc đầu

"Không phiền toái, không phiền toái."

Tiễn bác sĩ xong, Tô Yên từ trên sô pha đứng dậy.

Đi đến trước giường bệnh.

"Nghe được? Một tháng sau liền có thể về nhà."

Diệp Tiêu gật gật đầu, từ khi biết Tô Yên sẽ không vứt bỏ hắn, cả người đều ngoan ngoãn.

Cũng không lăn lộn.

Tô Yên nói

"Em có công việc, sau khi làm xong sẽ đến thăm anh."

Tuy rằng Diệp Tiêu rất muốn Tô Yên bồi hắn.

Nhưng hắn biết, đây là không có khả năng.

Liền gật gật đầu, nhỏ giọng nói

"Anh sẽ chờ em."

Tô Yên đỡ giường, nói

"Vì sợ anh nhàm chán, em sẽ gọi Triệu Lâm mang người máy Tiểu Hoa đến."

Vừa dứt lời, cửa mở ra.

"Chủ nhân ~~."

Tiểu Hoa duỗi hai cánh tay máy hướng tới Tô Yên.

Trực tiếp ôm lấy đùi Tô Yên liền bắt đầu cọ

"Chủ nhân, Tiểu Hoa rất nhớ chị."

Cô ấn đầu nó, kéo ra xa.

Sau đó nói

"Được rồi, em ở cùng Diệp Tiêu cho hắn giải buồn."

Tiểu Hoa tại chỗ xoay một vòng tròn

"Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"

Tô Yên gật đầu nói

"Ta đi đây."

Tiểu Hoa gật gật đầu

"Yên tâm ký chủ, Tiểu Hoa khẳng định sẽ bồi Diệp Tiêu tiên sinh thực tốt."

Nói xong, Tiểu Hoa xoay người nói với Diệp Tiêu

"Đúng hay không? Diệp Tiêu tiên sinh?"

Thanh âm non nớt cũng không được Diệp Tiêu chú ý.

tất cả lực chú ý của hắn đều ở trên người Tô Yên, muốn nói lại thôi.

Tô Yên nhìn Diệp Tiêu, nội tâm sinh ra một ít nghi hoặc.

Cô rốt cuộc là nuôi như thế nào?

Sao lại càng nuôi càng kiều khí* đây?

*Nhõng nhẽo

Như cô gái nhỏ vậy.

Chẳng lẽ nội tâm hắn còn là tiểu công "trúa"??

Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn là đi tới trước mặt Diệp Tiêu.

Cúi đầu, hôn hắn một chút.

Một hôn này, Diệp Tiêu rốt cuộc vừa lòng.

Lôi kéo tay Tô Yên, nghiêm túc nói

"Anh sẽ chờ em."

Tô Yên gật đầu

"Được."

Đồng ý xong, cô mới ra cửa.

Tô Yên vừa đi, Diệp Tiêu liền nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, một bộ muốn nghỉ ngơi.

Tiểu Hoa ở đằng kia rẽ ngang rẽ dọc.

Nó nói

"Diệp Tiêu tiên sinh đối với chủ nhân, có thể càng lì lợm la liếm một chút, dù sao chủ nhân khẳng định sẽ không vứt bỏ người."

Diệp Tiêu trợn mắt, nhìn về phía Tiểu Hoa

"Vì sao?"

Tiểu Hoa nói

"Người chẳng lẽ không thấy, chủ nhân đối với người khác với những người khác sao? Nếu là người khác dám đối với chủ nhân như vậy, chủ nhân đã sớm đánh chết hắn."

*****

Edit: Tinh Niệm

Tiểu Hoa một bộ người thật là ngốc mà.

Diệp Tiêu ở đằng kia nghe.

Tiểu Hoa như là mở ra máy hát, rốt cuộc có người có thể nghe nó nói chuyện.

"Ký chủ từ lần đầu tiên nhìn thấy người, liền đối với người nhất kiến chung tình.

Người nói cái gì, chủ nhân có phải trên cơ bản đều tiếp nhận hay không?

Ngay cả thân phận của người chủ nhân cũng đều tiếp nhận rồi.

Vô luận ngươi làm cái gì, chủ nhân đều sẽ không tức giận."

Diệp Tiêu nghe được thực vui vẻ, đặc biệt là câu Tô Yên nhất kiến chung tình với hắn kia.

Càng làm cho tâm hắn nhảy nhảy lên.

Tiểu Hoa lại nói

"Người phải nhanh khỏe lên để cùng chủ nhân có tiểu bảo bảo, Tiểu Hoa có thể giúp các người nuôi bé con nha."

Tiểu Hoa nhịn không được rốt cuộc nói đến vấn đề chính.

Bởi vì nó phát hiện, ký chủ giống như vô luận ở bất cứ vị diện nào đều sẽ không có con.

Nó thật vất vả mới có thật thể, nó muốn nuôi bé con cho ký chủ.

Diệp Tiêu sửng sốt

"Có tiểu bảo bảo?"

Tiểu Hoa gật đầu

"Đúng vậy, chính là chăm chỉ thực hiện nghĩa vụ phu thê, liền có thể có bảo bảo a."

Diệp Tiêu vừa nghe đến thực hiện nghĩa vụ phu thê, một khuôn mặt phiếm hồng.

Hắn cũng thực thích cùng Tô Yên thực hiện nghĩa vụ phu thê.

Thực thoải mái.

Cô cũng thực thoải mái.

Cô sẽ ôm hắn, như thế nào cũng không buông tay.

Hắn thực thích.

Nghĩ như vậy, Diệp Tiêu cảm thấy, chính mình phải cẩn thận dưỡng thương.

Chỉ có dưỡng thương tốt mới có thể.

Kết quả là, mỗi một ngày Tô Yên quay lại dò hỏi bác sĩ, đều sẽ được tin Diệp Tiêu phi thường phối hợp trị liệu.

Mà vết thương trên người hắn cũng ngày càng khỏi hẳn.

Một tháng sau.

Diệp Tiêu miệng vết thương đã cắt chỉ.

Lại ở bệnh viện ngốc hai ngày, xác nhận một chút, liền có thể về nhà.

Ngày này giữa trưa, Tô Yên theo lẽ thường đi vào bệnh viện.

Cơm nước xong, Diệp Tiêu lôi kéo tay Tô Yên không buông.

Một khuôn mặt đỏ bừng.

Tô Yên nghi hoặc

"Làm sao vậy?"

Diệp Tiêu tiến đến trước mặt Tô Yên, hôn cô một chút, sau đó nói

"Anh muốn cùng em thực hiện nghĩa vụ phu thê."

Tô Yên gật đầu

"Trên người của anh có thương tích."

Diệp Tiêu nghe lời này, người đã dính lại đây

"Anh đã khỏi, bác sĩ nói có thể."

Nói nói, liền đè Tô Yên ở trên sô pha.

Vốn dĩ Tiểu Hoa ở một bên ôm đùi, lập tức bưng kín hai mắt của mình

"Xấu hổ xấu hổ xấu hổ."

Nói xong, xoay người liền chạy tới sau bức màn.

Một trận hôn môi rơi xuống.

Tô Yên xem tư thế này của hắn, phỏng chừng sớm đã mưu đồ từ lâu.

Mà càng làm cho cô cảm thấy mới lạ chính là, từ trước đến nay hắn đều rất thẹn thùng.

Mỗi lần làm chuyện này, đều là một bộ dáng e thẹn, chờ Tô Yên phát hiện, chủ động nhắc tới.

Khó có khi hắn trở nên chủ động như vậy.

Hôn môi xong, cô nghi hoặc hỏi

"Sao lại chủ động như vậy?"

Diệp Tiêu gương mặt phiếm hồng, nhắm mắt lại lông mi run rẩy

"Em đã nói, em sẽ dưỡng anh, sẽ không vứt bỏ anh, vô luận thế nào đều sẽ không."

Vừa nói, hắn vừa đỏ mặt cởi quần áo Tô Yên.

Mỗi một lần, Tô Yên nhìn thấy vẻ mặt của hắn sẽ luôn sinh ra hiểu lầm.

Cảm giác thực ngây thơ, nhưng mà chuyện đang làm thực đúng là ngược lại.

Cô câu môi đỏ một chút

"Anh có nguyện vọng gì sao?"

"Cái gì?"

"Anh có chuyện gì muốn làm không?"

"Có"

"Cái gì?"

Diệp Tiêu đỏ mặt ngẩng đầu nhìn cô

"Hy vọng em có thể đối tốt với anh."

Tô Yên dở khóc dở cười.

Cuối cùng vẫn là lên tiếng

"Được."

Giọng nói vừa dứt, cô hôn lên vành tai hắn.

Một cái hôn, Diệp Tiêu lập tức trở nên kích động.

Lực đạo cũng tăng, nháy mắt đè Tô Yên ở trên sô pha.

Giống như những lần trước.

Ái muội triền miên, nghiền chuyển nghiêng trở lại.

Thực mau, tại gian phòng bệnh này, hương vị nước sát trùng bị tình dục át đi.

Bên trong truyền đến thanh âm, thật lâu không thôi.

Tiểu Hoa ngồi xổm trong góc, cũng là ngồi xổm thật lâu.

Crypto.com Exchange

Chương (1-346)