Rượu Và 〽️á·ⓤ (2)
← Ch.88 | Ch.90 → |
Lúc này đầu óc của cô hoàn toàn mù quáng không nhận ra được câu nói của anh là ý gì...
San San khó nhịn vặn vẹo 🌴♓·â·п 𝖙·𝐡·ể, cô khó chịu, cả người giống như bị Liệt Hỏa đốt cháy, cô chỉ có thể giống người c.𝐡ế.т đuối vớ được cọc níu kéo lấy anh, khát cầu được nhiều hơn.
Cảm giác được cô khát cầu, Vân Thiên Vũ nhẹ nhàng 𝖑·𝖎·ế·ⓜ h*ô*п vành tai cô, ngón tay thon dài lướt qua vòng bụng bằng phẳng bóng loáng, 𝐭ⓗ.â.ɱ 𝓃.ⓗ.ậ.🅿️ vào nhụy hoa 𝐦ề*m 𝖒ạ*ℹ️ giữa hai chân.
- A... - San San κẹ-ⓟ 🌜h-ặ-т hai chân lại, 🌴_ⓗ_â_𝐧 т♓_ể buộc chặt lui về sau, 𝖉·ụ·c νọⓝ·ⓖ vừa mới được đốt cháy nhất thời tan biến đi rất nhanh, nơi anh vừa chạm vào, chính là nơi cô bị thương lần h-🅾️🔼-ռ á-ℹ️ trước
Dường như sớm đoán được cô sẽ kháng cự, Vân Thiên Vũ cười nhạt nhìn những vết thương trên người cô. Anh cúi đầu mạnh mẽ 𝒽ô.ⓝ trụ môi cô, kéo sự nhiệt tình của cô quay trở về, đầu lưỡi không hề kiêng kị bất cứ điều gì dây dưa với cô, liều 🌜𝐡_ế_ⓣ triền miên.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng tránh đi chỗ cô bị thương, tìm được điểm Ⓜ️_ề_ⓜ 〽️_ạ_𝐢 lại mẫn cảm kia, nhẹ nhàng nhưng lại rất nhanh niết xuống, trêu chọc nơi thần kinh yếu ớt của cô.
- A.... A.... - Bị đổ nói không nên lời một chữ San San dùng sức lắc đầu, làm như thế nào cũng không giãy thoát ra được sự giam cầm của anh, nhụy hoa đột nhiên truyền đến kí·𝒸·♓ ✞·𝖍·í🌜·h mãnh liệt làm cho đầu óc cô chưa kịp lý giải chuyện gì đang xảy ra, đã bị cuốn vào luồng sóng dụ_c νọ_ռ_ℊ, cô như con thuyền lá nhỏ lênh đênh trong sóng to gió lớn, thay đổi như chong chóng, lúc thì mưa gió ầm ĩ, từng đợt sóng lớn không ngừng ném cô về phía trước, lúc lại dịu dàng ôm cô đặt trên đám mây nhẹ ɱ·ề·m 〽️·ạ·ı êm ái.
Ánh mắt cô trở nên ướ·t á·ⓣ mê ly, т𝐡-â-п ⓣⓗ-ể vốn dĩ cứng ngắc cũng dần dần trầm tĩnh lại, đầu lưỡi cùng đầu lưỡi giao nhau cùng một chỗ, nước bọt không kịp nuốt xuống kéo ra một sợi chỉ bạc vô cùng ái muội, ⓓ*â*Ⓜ️ mỹ dụ hoặc.
Một ngón tay đột nhiên tiến vào †♓â-п ⓣ-𝒽-ể của cô, San San cong mạnh người dậy, trong tiếng гê-𝐧 𝓇-ỉ mang một chút nức nở, giống như con mèo con đang nức nở.
Loại cảm giác này, thật khó có ngôn từ nào có thể diễn tả được, cô rõ ràng sợ bị người khác đụng vào, nhưng lúc này 𝖉●ụ●🌜 ☑️ọռ●𝐠 mãnh liệt đã áp chế lý trí, ở hoa huy*t cô ra ra vào vào, bỗng nhiên dừng lại ở một điểm bên trong vách tường, đè ép thật mạnh, ngay lập tức làm cho cô không ức chế được xúc động mãnh liệt.
- A!.... - Không biết từ lúc nào anh đã buông lỏng môi cô ra, San San hai mắt đẫm sương Ⓜ️_ô_n_ⓖ lung nhìn cậu, trong mắt chàng trai nồng đậm 𝐝ụ●🌜 ☑️●ọп●ℊ, lại vô cùng thanh tỉnh nhìn vào gương mặt cô, gương mặt rõ ràng như vậy, như đã sớm khắc sâu vào tận xương tủy.
- Cho em, cho em... - Cô liều mạng ôm chặt lấy anh, thanh âm r⛎·n 𝓇·ẩ·ⓨ
Anh lại h●ô●n thật mạnh lên môi cô, như cô yêu cầu, rút ngón tay ra đ-â-〽️ mạnh ⓓ●ụ●ⓒ ⓥ●ọ●ռ●ℊ п*ó*𝓃*ⓖ 🅱️ỏ*ⓝ*🌀 vào giữa hoa huy*t 𝐫_ú_ⓣ 𝓇_🔼 đ·â·Ⓜ️ ν·à·0 thật nhanh.
Theo động tác mạnh mẽ của anh, không gian nhỏ hẹp cũng phát ra tiếng nước " nhọp nhẹp " vô cùng ái muội, giống như chất kích tình, làm cho nó trở nên mãnh liệt hơn, trên mặt San San hồng một mảnh, thất thần lắc đầu, tiếng г_ê_𝐧 г_ỉ lại càng lúc càng lớn, càng ngày càng không thể khống chế chính mình.
- Như vậy thoải mái không? Có thích hay không? - giọng nói của Vân Thiên Vũ yêu nghiệt rất khác lạ, không giống với sự bình tĩnh thường ngày, nhìn cô vì anh mà không khống chế được bản thân, anh liền cảm thấy được một sự rung động không thể hiểu nổi.
San San ngẩng đầu lên 𝖙h_ở 𝖉ố_c, cảm giác được anh lại trướng, cảm giác phong phú no đủ làm cho hoa huy*t mạnh mẽ co rút nhanh, cắn chặt lấy 𝒹.ụ.🌜 𝐯ọ.ⓝ.ⓖ ռ-ó-𝓃-𝖌 𝒷ỏ-ռ-𝖌 của anh, khát vọng mong cầu bị nó chà đạp.
- San San... Em cắn anh nhanh quá... - Nhìn dụ·↪️ ✔️ọⓝ·g chính mình lần lượt tiến vào bên trong chỗ ɱ*ề*Ⓜ️ 〽️*ạ*1 kia, lại mang ra nộn thịt hồng nhạt cùng chất lỏng trong suốt, hô hấp Vân Thiên Vũ càng ngày càng dồn dập, đôi mắt càng trở nên âm trầm.
Cảm giác được San San khó nhịn vặn vẹo, 𝐦ô.n.𝖌 cô thỉnh thoảng áp sát đến nơi cứng rắn dưới thân anh, giống như châm lửa cháy lan ra đồng cỏ, từng chút một
- A! Vân Thiên... Mau, mau lên một chút... A ──
San San co rút mạnh muời ngón chân co quắp, kêu lên như tiếng mèo khóc, trong cực hạn vui thích cô tựa hồ thấy được pháo hoa nở rộ, đầu óc trống rỗng.
Dường như là cùng một lúc với cô, Vân Thiên Vũ gầm nhẹ trong họng một tiếng, 𝖍ô●𝖓 thật mạnh lên môi cô.
Không biết qua có bao lâu, Vân Thiên Vũ lấy lại tinh thần, nhìn San San trong lòng mình sớm đã ngất xỉu, sắc mặt từ dịu dàng chuyển sang yêu nghiệt đứng dậy cầm tắt camera đi, tay sờ khóe môi cười lạnh
- San San, Tích San San... ? Em nghĩ em thoát được tôi sao?
Nhìn San San đã ngất đi 𝐦-á-ⓤ lẫn dịch mật hòa trộn làm anh một lần nữa lại cứng rắn, nở nụ cười đầy yêu nghiệt bước về phía của cô
- Thời gian còn dài... Chúng ta cùng chơi đùa... !
(ây gu gu, con gái đầu của tôi... Tôi đã làm gì thế này huhu haha.... )
← Ch. 88 | Ch. 90 → |