Rượu Và 𝐌á·ⓤ (1)
← Ch.87 | Ch.89 → |
Vân Thiên Vũ nhét một viên thuốc vào miệng của San San, ⓒ.ắ.𝖓 𝖓.♓.ẹ dái tai cô
- tránh mèo nhỏ của anh không nhiệt tình làm anh mất hứng.
Cô cố gắng không nuốt nhưng Vân Thiên Vũ ấn vào cổ họng cô ép viên thuốc trôi vào trong họng, San San 🌜ắ●ⓝ ɱ●ô●❗ đôi mắt nhìn anh đầy tuyệt vọng
- A... đôi mắt này đẹp làm sao... Tôi muốn đem nó ra cất vào trong tôi... - Vân Thiên Vũ ⓛ-i-ế-ɱ nhẹ bên tai cô, tay bắt đầu không yên phận
Cơ thể San San bắt đầu nóng lên, cô 🌜●ắ●𝐧 m●ô●i tránh bản thân mất tỉnh táo quay ngắt đầu đi, cố gắng không cho anh hôn
Vân Thiên Vũ cười gằn một tiếng cũng không ép 𝖍ô_ⓝ cô, sau một hồi cơ thể cô bắt đầu có sự khác thường đến kì lạ...
Hai phiến môi ấm áp lại đột nhiên đè ép xuống, ngăn chặn môi cô.
Đôi môi kia vô cùng 𝖒.ề.〽️ mạ.ï, nhẹ nhàng hút cánh môi cô, như là thưởng thức món hoa quả ngon miệng, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng 🦵●ⓘế●ⓜ ♓ô●𝐧●, một trận 𝒸*ả*〽️ g*𝖎*á*🌜 ✝️*ê 🅓*ạ*𝖎 từ đáy lòng 𝓇𝐮_𝖓 𝖗ẩ_🍸 truyền đến, tràn lan, San San không tự giác hé miệng, khinh ngâm một tiếng.
Kia đầu lưỡi liền hết sức linh hoạt chui vào, vừa ôn nhu mà lại vội vàng thăm dò hương thơm ngọt ngào của cô, khi thì nhẹ nhàng đảo loạn, khi thì 𝖒ú.𝐭 vào thật mạnh, ngay cả răng cô cũng không buông tha, giống con cá nhỏ ở trong miệng cô dao động nhảy loạn lên, khi chạm được lưỡi cô hô hấp anh đột nhiên biến loạn cả lên, từ trong xoang mũi tràn ra một tiếng hừ nhẹ, bàn tay lớn đặt trên đỉnh đầu cô, càng thêm xâ_ⓜ 𝐧♓_ậ_p hấp lấy cái lưỡi cô, cứ như vậy mãnh liệt trằn trọc triền miên, làm cho hô hấp San San đều trở nên khó khăn.
Toàn thân giống như bị điện giật nhẹ run lên, San San chưa bao giờ trải qua nụ 𝖍·ô·n naò có cảm giác mãnh liệt như vậy.
Tựa hồ cảm giác được cô chủ động đáp lại, anh ⓗô.𝐧 càng sâu càng khao khát hơn, giống như người đang khát đi trên sa mạc đột nhiên được nhìn thấy nguồn nước, cứ nếm hết lần này đến lần khác, nhưng như thế nào cũng cảm thấy không đủ, không đủ.
Đầu óc mờ mịt không thể thông suốt, trước n_🌀_ự_𝖈 là một mảnh cực nóng, ngay cả bụng cũng bắt đầu hơi hơi гц*𝐧 ⓡ*ẩ*🍸, San San bị anh giữ chặt đầu, lui không thể lui, toàn thân đều bủn rủn vô lực, hai người hô hấp dồn dập quấn quít cùng một chỗ, không khí nóng lên mãnh liệt nhiệt tình.
Có thể 𝖍●ô●𝖓 đến không khí dường như càng ngày càng loãng, San San chỉ cảm thấy cánh môi cô cùng cánh môi anh đang không ngừng ma sát càng ngày càng ấp, trở nên п●ó𝐧●ɢ 𝖇ỏ●𝖓●🌀 vô cùng, trong cổ họng khó có thể ức chế tràn ra 𝓇*ê*n 𝖗*ỉ, thanh âm như vậy căn bản không giống như của chính mình vọng lại, cô đang làm cái gì...
Giống như đột nhiên tỉnh mộng mở mắt ra, gương mặt yêu nghiệt của Vân Thiên Vũ phóng đại trước mắt, đôi mắt sâu thẳm nhẹ môi đang dán chặt lên môi cô.
- Hưm... - Hơi thở khó khăn, San San phát hiện giọng nói của chính mình trở nên 𝐦_ề_ɱ m_ạ_ℹ️ đáng yêu, gương mặt vốn пó𝖓.ɢ 𝐛ỏ.𝖓.🌀 càng thêm nóng hơn.
- Thật dễ nghe nha, mèo con... - Cuối cùng cũng rời khỏi môi cô, Vân Thiên Vũ để cô không ngừng hít lấy không khí, giọng nói khàn khàn.
San San mở hai mắt mê ly nhìn anh, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch hít thở không khí, không biết bộ dáng hiện tại của chính anh có bao nhiêu mê người.
- Em cũng thực thoải mái, đúng hay không... - ngón tay thon dài ấm áp nhẹ nhàng vuốt phẳng cô môi, bởi vì lúc trước vừa mới mãnh liệt mà hơi sưng đỏ.
Nói xong không đợi cô đáp lại, anh lại hạ môi xuống, không giống lúc trước nhẹ triền miên nữa, bây giờ anh hình như có chút thô lỗ mở miệng cô, tìm được đầu lưỡi cô liền hút vào thật sâu, giống như con nghiện, hận không thể nuốt cô vào trong bụng, lại sợ làm đau cô. Không gian hẹp trong xe cũng không chịu nổi nhiệt độ không khí càng ngày càng tăng cao, mồ hai hai người đều tuôn ra ướt đẫm, cánh môi đều sưng lên, lại chặt chẽ dính sát vào nhau không chịu tách ra, 🅓-ụ-𝒸 ☑️-ọп-🌀 giống như thủy triều hùng hổ tràn tới, tay anh nhẹ nhàng phủ lên cái cổ thon dài bóng loáng của cô, một lần lại một lần, da thịt tinh tế bóng loáng làm cho anh lưu luyến không quên, xuống xương quai xanh tinh xảo phập phồng, 𝖙♓â_п 🌴ⓗ_ể lung linh kịch liệt phập phồng, 🅓_ụ ⓓ_ỗ anh đi xuống, xuống chút nữa, tinh tế thăm dò.
Quần áo cô không biết từ lúc nào đã tản ra xung quanh, môi anh cẩn thận ⓗô_𝐧 qua mặt cô, cằm, cổ, ở xương quai xanh lưu luyến một lát, rồi thuận theo phiến phập phồng kia đi xuống, cách nội y ngậm lấy viên anh đào, không điên cuồng như vừa rồi mà thay vào đó tất cả đều dịu dàng.
- A... - Mãnh liệt tê dại giống như dòng điện lưu đánh trúng cô, San San nâng 🌴𝐡â-ⓝ 🌴𝒽-ể lên, khóe mắt κ·ⓗé·𝓅 𝒽·ờ, cảm thụ môi anh ở trước ⓝgự-ⓒ cô tạo ra một luồng 𝐤ⓗ●🔴●á●𝖎 ↪️ả●〽️ khó có thể nói nên lên.
✞*𝐡â*𝖓 🌴ⓗ*ể trở nên cực hạn hư không, từ trước đến nay San San chưa bao giờ có ⓓ_ụ_𝐜 νọ_𝖓_🌀 mãnh liệt như vậy, cảm giác này và cảm giác trước kia Minh Dạ Nguyệt mang đến mãnh liệt 𝐤íⓒ-𝒽 †♓íⓒ-ⓗ hoàn toàn bất đồng, không chỉ có т𝒽_â_𝖓 ⓣⓗ_ể, ngay cả ⓛ●𝒾ռ●𝖍 ♓●ồ●n của cô, dường như vì được anh trấn an mà ⓡ.⛎.п гẩ.🍸, cô 𝐤●ẹ●🅿️ 𝒸𝖍ặ●† hai chân, cảm giác được nơi đó có chất lỏng ấm áp tràn ra, loại cảm giác này làm cho cô ngại ngùng.
Mọi hành động của anh thật sự thương tiếc cô, yêu say đắm cô, cho dù là 🅓·ụ·c ☑️ọ𝓃·𝖌 sớm kêu gào muốn phóng thích, lại vẫn kiên nhẫn từng một chút trêu chọc cô đ·ộn·🌀 𝐭·ì·𝓃·♓, ôn nhu mà lại cố chấp.
Cảm giác được anh đem nội y đẩy lên, bầu mực mề.ɱ ɱ.ạ.𝒾 giống tiểu bạch thỏ nhảy ra ngoài, mê luyến ôm lấy hai luồng Ⓜ️ề.Ⓜ️ ⓜ.ạ.𝖎, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa nắn, tận lực cẩn thận tránh đi chỗ bị thương, đôi môi ư_ớ_𝐭 á_† nhẹ nhàng ngậm lâý nhũ tiêm cứng rắn, chiếc lưỡi ấm áp ⓜề_𝐦 ɱạ_𝐢 cuốn quanh, đem nhũ tiêm vốn dĩ đỏ sẫm tẩm ướt lóe sáng.
- A ân... Thiên Vũ... - Mê muội gọi tên của anh, giọng của San San gần như nức nở, cô thật là khó chịu, anh cứ như vậy ôn nhu †𝖗·🔼 ⓣ·ấ·n cô, làm cho cô càng mãnh liệt hư không. Cô nhìn vào đôi mắt của anh long lanh...
Bỗng dưng Vân Thiên Vũ bóp mạnh cằm cô nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, rồi bật cười lớn
- Em có tình cảm với tôi! Em có tình cảm với tất cả gã kia lẫn cả tôi! - Vân Thiên Vũ cười xong tay vẫn giữ chặt cằm cô như muốn bẻ gãy nó...
← Ch. 87 | Ch. 89 → |