Không thể vững bước
← Ch.89 | Ch.91 → |
Khi San San tỉnh dậy chỉ thấy video bản thân rên rỉ dưới thân Vân Thiên Vũ ngập tràn căn phòng, anh ngồi trên chiếc ghế đó từ trên cao nhìn cô
San San như người vô hồn, cô cũng hoàn toàn không nghe lọt những gì Vân Thiên Vũ nói. Cô chỉ biết anh bóp mạnh cằm cô đau nhức, nhằn giọng rồi cắn xuống môi cô...
Một cảm giác máu tanh ngập tràn trong khoang miệng làm cô tỉnh táo. San San đẩy mạnh anh ra rồi chạy ra khỏi căn phòng...
- Chạy sao? Em nghĩ em chạy được sao? - Vân Thiên Vũ cười khẩy
Và rồi những ngày đen tối tới, ý thức cô lúc nào cũng mơ hồ. Hoắc Thiên Kình tới tìm cô...
Anh thở dốc đè cô lên chiếc bàn mà luận động, San San cũng không biết lúc này cô là ai...
Dạ Minh luôn ôm cô vào lòng cố gắng cho cô hơi ấm, thật tâm cô muốn ôm lại anh nhưng lòng cô lạnh ngắt... Chẳng cảm nhận được cái gì ngoài việc để yên cho anh ôm
Đến cả Dụ Nguyên luôn đem cho cô cảm giác ấm áp lúc này cũng dùng đôi mắt đau khổ nhìn cô... Anh nói điều gì đó, cô chỉ biết bản thân cũng đau nhói theo lời nói của anh...
Lăng Hạo Thiên cũng tới tìm cô, Vân Thiên Vũ cũng tới tìm cô...
Mỗi lần họ tìm cô thì các vết hoan ái trên cơ thể vẫn còn, họ thấy đều mạnh bạo làm cô. Làm đến mức đau đớn, nhưng xong họ lại ôm chặt cô vào lòng
San San vẫn cứ vô hồn, cô cứ như một con người khác... Rên rỉ dưới thân của những người đàn ông... Cái gì gọi là sát thủ... ?
Thiên Đạo càng lúc càng vững trãi hơn, nhưng đôi mắt cô vẫn vậy... Vô hồn...
Cô không hiểu. Cô không phải đang giữ gìn mạng sống và Thiên Đạo của nguyên chủ sao? Không phải đang làm tốt sao? Tại sao nước mắt cô lại rơi
Tại sao Mai Mai lại khóc, tại sao Dụ Nguyên lại đau khổ... ? Tại sao Dạ Minh luôn ôm cô hàng giờ đồng hồ...
Minh Dạ Nguyệt như bốc hơi khỏi cuộc đời cô, cô cũng không muốn tìm kiếm... Lúc này ba người con trai kia quay xung quanh cô...
Cơ thể vẫn chưa khô vết hoan ái cô lại phải lê thân xác sang gặp người kia, họ cứ nhìn cô với ánh mắt toé lửa rồi đè cô xuống...
Cứ sống như vậy ngày qua ngày chẳng rõ lúc nào là đêm, lúc nào là sáng...
Cho tới khi cô mơ một giấc mơ kì lạ, cô thấy Nhi Nhi thường xuyên chạy trên những con đường dài gọi tên cô...
San San bắt đầu ý thức được những thứ mình làm, cô bắt đầu phản kháng lại không đồng ý cho họ tiếp tục hành hạ thân thể bản thân...
Nhưng rồi một lần nữa Thiên Đạo kiệt quệ, cô lại nhắm đôi mắt vào mặc kệ cho thân xác vừa khô vết đã phải ướt đẫm
Ai đó... Cứu tôi... !
Tôi là một đứa con gái dơ bẩn... !
Điều đầu tiên tôi suy nghĩ đến khi tỉnh giấc, cơ thể vẫn còn những vết xanh tím, bên cạnh giường vẫn còn người con trai đang ngủ say.
Tôi là một sát thủ máu lạnh!
Những giọt máu của người khác lần lượt chảy xuống từ tay tôi, a~ những giọt máu xinh đẹp đến lạ kỳ... !
Sống nhữn ngày tháng làm những gì mình thích, bên cạnh người chị bản thân yêu thương nhất... Tôi còn mong chờ cái gì chứ...
Nhưng không...
Những giấc mơ quá khứ cứ lần lượt kéo về, tôi ngồi dậy mặc quần áo như thường lệ, chiếc di động rung lên. Giọng nói đó cứ vậy vang lên
San San chỉ biết vô hồn bước tới những nơi họ hẹn, chỉ biết cởi đồ mặc cho bọn họ làm gì thì làm...
Ngày ngày trôi qua một cách tẻ nhạt, mặc kệ cho cái ôm Dạ Minh càng lúc càng run rẩy
Mặc kệ cho đôi mắt Dụ Nguyên càng thêm buồn
Mặc kệ cho Lăng Hạo Thiên cầu xin cô dừng qua lại với những người đàn ông kia nữa
Mặc kệ cho Hoắc Thiên Kình thương tiếc cô ôm chặt trong lòng
Mặc kệ cho Vân Thiên Vũ điên loạn đè cô xuống xé rách quần áo
Tôi... Là ai...
Là Cố Doanh Doanh... Là sát thủ số một của tổ chức...
Không... Không phải...
Là Tích San San... Là cô tiểu thư bình thường có bạn bè vui vẻ xung quanh...
Không... Không phải...
Là một đứa con gái lăng loàn... Là một đứa chỉ biết nằm dưới thân những người đàn ông kia rên rỉ...
Mỗi ngày cô đều gặp ác mộng, nhưng không một chút sợ hãi, nhìn bầu trời đầy màu xanh biếc đẹp đẽ, tiếp tục một ngày lặp lại...
Cho tới một ngày, cô đang đi trên đường bỗng thấy bóng dáng của Nhi Nhi. Cô chạy theo đến ba con phố nhưng nhận ra đó không phải là Nhi Nhi
San San bật khóc ngồi giữa những con đường mặc kệ cho tất cả đi qua đi lại nhìn cô
Nhi Nhi... Em nhớ chị... Nhi Nhi... Cứu em...
Tôi nhận ra, từ lúc nào tôi trở lên yếu đuối như này. Tôi muốn mạnh mẽ nhưng lại chẳng thể... Sát thủ hay cô gái bình thường... Đều đã không thể quay lại được rồi...
Cô tỉnh dậy khỏi giấc mơ
Vào một buổi sáng như thường ngày, San San bỗng chải tóc buộc đuôi ngựa, mỉm cười trong gương
Dạ Minh bước vào tính chải đầu cho cô bỗng dựng lại, San San quay ra nhìn anh mỉm cười thật tươi
- Dạ Minh, em ra ngoài đây... !
Chiếc váy hồng bay tấp tới, Dạ Minh nhìn theo cô vẫn không hết ngơ ngác trước nụ cười đó...
Cô đang bước đi thì quay phắt người lại cười thật tươi vẫy tay với anh
- Tạm biệt, Dạ Minh... !
Anh đơ người một chút rồi cũng nở nhẹ một nụ cười dịu dàng anh tuấn vẫy tay theo, nhẹ nhàng nói
- Gặp lại sau, San San
Cô gật nhẹ đầu, quay lưng đi... Gặp lại sau... Gặp lại ở kiếp sau... Dạ Minh.... !
← Ch. 89 | Ch. 91 → |