← Ch.07 | Ch.09 → |
"Eugene! Mày ra đây cho tao!"
Nhân viên võ trang của Nặc Á Phương Châu căn bản không phải đối thủ của Địch Kiếm Hoài, trong vài phút ngắn ngủi hắn đã đánh đổ bức tường người chắn ở cửa, xông vào trung tâm nghiên cứu, phá hủy tất cả thiết bị bên trong, cũng một đường truy tìm hành tung của Eugene.
Trừ việc hủy trung tâm nghiên cứu này, hắn còn có một việc quan trọng nữa, là phải tự tay gϊếŧ Eugene!
Eugene là ác mộng của hắn, không trừ bỏ lão, ác mộng của hắn sẽ không có hồi kết.
Tuy nhiên, sau khi tìm một lúc lâu, hắn vẫn không thấy bóng dáng Eugene, trung tâm nghiên cứu to như vậy sớm người không nhà trống, chỉ còn mấy tên lâu la nhãi nhép cản trước mặt hắn, hắn càng nhìn càng tức, túm lấy một trong số đó, tức giận chất vấn: "Eugene đâu?""Tôi...... Tôi không biết......" Người nọ bị vẻ hung dữ của hắn dọa sợ run cầm cập.
"Mày không biết thì ai biết?" Hắn nổi giận đùng đùng, quát hỏi.
"A...... Đừng làm khó dễ bọn họ, muốn tìm Eugene, hỏi tôi là được."
Tiếng cười như tiếng chuông bạc quen thuộc vang lên từ chỗ rẽ, hắn nhìn lại, Lộ Đắc ung dung đi ra, trên mặt lộ vẻ tươi cười giảo hoạt.
"Cô biết Eugene ở đâu?" Hắn buông người đang túm ra, nhìn chằm chằm cô.
"Tất cả rút xuống! Nơi này giao cho tôi." Cô vẫy tay để mọi người rút, một mình đối mặt hắn, nói tiếp: "Đương nhiên, bản đồ nơi này tôi rõ hơn bất cứ ai, Eugene cũng chỉ có thể trốn ở vài nơi thôi."
Sau khi nhóm thủ hạ đã lui hết, cô khoanh tay trước ngực, tuần tra qua lại toàn bộ trung tâm nghiên cứu.
Thiệt tình, Địch Kiếm Hoài xuống tay cũng nặng thật đó! Đống thiết bị này phải đặt hàng chế tạo tốn không ít tiền, nay toàn bộ lỗ vốn."Cô sẽ đưa tôi đi tìm lão ta thật?" Địch Kiếm Hoài nhướn mày, cẩn thận nhìn kĩ mặt cô, không xác định được cô có đang gian trá gì không.
"Sao lại không? Đi theo tôi!" Cô nói xong, rẽ sang một thông đạo.
Địch Kiếm Hoài chần chừ, vẫn chưa đuổi theo.
Cô ngoái đầu nhìn lại, cười, "Sao? Không dám? Sợ lại bị tôi lừa?"
"Eugene là người của các cô, tôi không hiểu được vì sao cô để tôi gϊếŧ lão ta." Hắn có vẻ nghi hoặc mà cảnh giác.
"Nói thực thì tôi vốn không vừa mắt lão ta, anh muốn đối phó lão thế nào, tôi cũng sẽ không nhúng tay." Cô biết, chưa gϊếŧ Eugene, hắn tuyệt đối không rời khỏi đây.
"Lão ta mà chết thì cô ăn nói thế nào?"
"Anh đang lo lắng giùm tôi sao?" Cô nháy mắt mấy cái, bướng bỉnh nhìn hắn.
"Người như cô thì cần gì có người lo thay, bởi vì cô tuyệt đối sẽ không để chính mình chịu thiệt." Hắn châm chọc."Đừng nói như kiểu tôi rất lợi hại......"
"Cô đúng là rất lợi hại."
Lời khen này không dễ chịu lắm, vẻ mặt cô xem ra có chút tổn thương.
"Lợi hại hơn nữa cũng vô dụng, đối mặt với tình yêu, tôi là kẻ thua cuộc." Cô tự giễu nhún nhún vai.
Nghe cô nhắc tới tình yêu, lòng Địch Kiếm Hoài lại chấn động nhẹ.
Nếu cô là kẻ thua cuộc trong tình yêu, vậy hắn thì sao?
Cô liếc hắn một cái, lập tức chuyển đề tài, "Yên tâm, lần này tôi cam đoan sẽ không lừa anh, tuy nhiên anh phải hứa với tôi, sau khi gϊếŧ hắn, lập tức rời khỏi đảo Thiên Đường."
"Cô muốn tôi rời đi?" Hắn ngây ngẩn cả người.
"Chẳng lẽ anh muốn lưu lại?" Cô hỏi lại.
"Tôi vẫn không hiểu cô, rốt cuộc cô đang nghĩ gì? Thiết kế dụ tôi đến, lại muốn thả tôi đi......" Hắn hoang mang không thôi.
"Đến giờ anh vẫn không biết tôi nghĩ gì sao?" Cô trợn to hai mắt đi tới trước mặt hắn, chua xót mím miệng, kích động nói: "Tôi chỉ nghĩ về một mình anh thôi, chỉ có anh! Vì yêu anh, đoán được anh, nên thiết kế bắt anh; Bởi vì không chịu nổi người khác xâm phạm anh, không chịu nổi nhìn anh thống khổ, nên mới cứu anh; Bởi vì muốn lưu lại một kí ức với anh, tôi mới bỏ qua cảm giác thẹn cho anh lần đầu tiên...... Còn bây giờ, tôi không hy vọng nhìn anh trở thành vật thí nghiệm của các chủ nhân, mới muốn anh rời khỏi đây...... Như vậy anh hiểu chưa? Anh đã hiểu chưa?"
Hắn bị lời giải thích như pháo liên châu của cô làm chấn động, á khẩu không trả lời được, mỗi việc cô làm đều là vì hắn, hắn sớm nên hiểu được, nhưng hắn vẫn không muốn đối mặt với phần tình cảm mãnh liệt kia của cô, nên mới không hiểu được sự trăn trở và dày vò của cô......
"Quên đi, anh không hiểu cũng tốt, biết thì cũng vậy thôi, dù sao cũng chẳng còn quan trọng, tôi chỉ muốn anh bình an rời đi, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa là được." Cô quay người đưa lưng về phía hắn, nhịn xuống nỗi xúc động muốn sà vào lòng hắn.
Trải qua việc này, cô rốt cục đã ngộ ra, tình yêu chân chính là làm cho người mình yêu được tự do, mà không phải ích kỷ giữ lấy.
Tình yêu, vĩnh viễn không thể cưỡng cầu, cho nên việc duy nhất có thể làm cho hắn, chính là đưa hắn an toàn rời xa nơi này......
Nhìn bờ vai nhỏ cô độc của cô, trong một khoảnh khắc, hắn đột nhiên rất muốn ôm chặt lấy cô, nhưng hắn không làm được, chỉ vì sâu trong tâm linh hắn vẫn đang ương ngạnh chống lại sự thật đã bị cô dần dần hấp dẫn.
"Cô..." Hắn muốn nói lại thôi, cô cũng không để hắn nói thêm mấy lời vô nghĩa, lập tức ngắt lời hắn.
"Đi thôi! Eugene thích nhất là ru rú trong phòng thí nghiệm tư nhân của lão, đó là một nơi ẩn mật, tôi tin hiện tại nhất định lão tránh ở đó." Cô đi dọc theo thông đạo, trên tường có một tấm gương sáng loáng, cô chỉ vào gương, quay đầu nói với hắn.
"Chỗ này?" Hắn tiến lên vuốt mặt gương đó, cảm thấy kinh ngạc.
"Bên trong chắc có huyền cơ! Xưa nay tôi chưa vào đó bao giờ, nhưng nghe nói không ít nhân viên nghiên cứu đi vào liền ngất." Cô nói xong dùng sức ấn vào hoa văn bên cạnh gương, đột nhiên cả mặt gương dời đi giống như cửa tự động, lộ ra một lối đi khác.
"Ngất? Vì sao?"
"Không biết, trước nay tôi không muốn đụng chạm đến Eugene." Cô từng bước tiến vào thông đạo, đi về phía trước.
Hắn đuối sát theo sau, mới đi vài bước đã tiến vào một không gian âm u, tối đen, một mùi quỷ dị xông vào mũi, hắn nhăn mặt, bỗng nhiên nhớ tới Thiên Quyền, vào những lúc này chỉ cần có hắn ở bên, một nơi có tối đến đâu cũng không thành vấn đề (vì Gia Cát Tung Hoành có năng lực đặc biệt về mắt, nhìn rõ trong bóng tối, chứ nghe thế này thấy gian tình quá!).
"Cái mùi kinh tởm này......" Lộ Đắc bịt mũi nói.
"Eugene thật sự ở loại địa phương này?" Hắn rất hoài nghi.
Đột nhiên, đèn đóm bật sáng ngời, cùng với ánh đèn, giọng cười âm trầm của Eugene cũng vang lên.
"Ha ha ha...... Rốt cục cậu đã đến...... Thiên sứ của ta......"
Hắn rùng mình, nheo mắt thích ứng với ánh đèn, phút chốc cả kinh vì cảnh tượng xuất hiện trước mắt, liên tiếp buồn nôn.
Dù là Lộ Đắc vốn to gan cũng không nhịn được, phải lui vài bước về phía sau, kinh hãi hít một hơi.
Trong phòng đầy những tiêu bản thiên sứ, không ít hơn năm mươi bình, mà tất cả tiêu bản này đều là những đứa trẻ dị dạng, Eugene biếи ŧɦái điên cuồng đã mang tất cả sản phẩm thí nghiệm thất bại của lão làm thành tiêu bản, để trong chính phòng mình!
"Thế nào? Thích vật trang trí của ta chứ?" Eugene cười hì hì ngồi xe lăn từ một góc tiến ra.
"Mày điên rồi!" Lộ Đắc giận dữ quát, mùi phoocmon tràn ngập làm cô buồn nôn.
"Đúng, tao điên rồi, từ lúc nhìn thấy thiên sứ chân chính đã điên rồi..." Eugene tà tà nhìn
Địch Kiếm Hoài.
Địch Kiếm Hoài vừa sợ vừa giận, bọn nhỏ đã bị tước đoạt sinh mệnh, chết rồi mà ngay cả một chút tôn nghiêm cơ bản cũng không có, đây là cái thế giới gì? Loài người muốn gϊếŧ hại đồng loại như thế......
"Khi tao biết mày không chết, tao vẫn luôn chờ mày, Thiên Ki, chờ mày về bên tao."
Eugene vươn tay về phía hắn.
"Anh ấy không phải của mày." Lộ Đắc quát.
"Sao nó không phải của tao? Nó là sáng tạo của tao! Chính tao đã sáng tạo ra một thiên sứ xinh đẹp như vậy, chính tao!" Eugene kích động hét lớn.
"Thì sao? Mày nghĩ tao nên cảm kích mày sao?" Hắn nhìn lão với ánh mắt lạnh thấu xương.
"Không...... Tao không cần mày cảm kích tao, bởi vì tao biết mày hận tao, vừa sợ vừa hận, con ngươi tinh thuần như nai con của mày đầy sợ hãi, thoạt nhìn lóe sáng như đá quý......" Eugene nở nụ cười.
"Câm miệng." Hắn hận thấu xương tiếng nói và giọng điệu làm người khác ghê tởm của lão ta.
"Eugene, mày chết đến nơi mà còn cười được?" Lộ Đắc hừ lạnh.
"Chết? Tao không sợ chết, bởi vì có thiên sứ bên tao, hà hà hà......" Eugene cười càng thêm càn rỡ.
"Có ý gì?" Lòng Lộ Đắc hơi động.
"Chậc, bằng vào trí thông minh của mày, sao có thể không hiểu? Sao tao không chuồn đi, còn đợi ở đây chờ bọn mày đến? Chuyện đó mà mày cũng không nghĩ ra sao?" Eugene nhìn cô chằm chằm, cười quỷ dị.
Lộ Đắc biến sắc, cơ hồ lập tức có đáp án, cô túm tay Địch Kiếm Hoài, định đi ngược về phía cửa vừa vào, không ngờ vừa quay đầu đã phát hiện cửa vào bị một tấm sắt rất nặng bịt kín từ khi nào!
"Sao vậy?" Địch Kiếm Hoài ngạc nhiên hỏi.
"Lão muốn vây hai ta lại đây cùng chết với lão." Cô phẫn nộ nói.
"Cái gì?" Địch Kiếm Hoài vạn vạn không ngờ tới Eugene lại nghĩ đến chiêu này.
"Ha...... Lộ Đắc à Lộ Đắc, con nhóc mày thật sự cơ linh, khó trách ba lão già kia không nhìn thấu được mày, nếu họ biết Sứ đồ mày chẳng những yêu Thiên Ki, còn muốn giúp nó đào tẩu, thậm chí...... là hung thủ hại chết Abraham, không biết sẽ có cảm tưởng gì?" Eugene cười điên cuồng.
Đối với việc Eugene biết hết cả quá trình, Lộ Đắc cũng không kinh ngạc, tâm cơ sâu sắc của lão hồ li này cô đã sớm lĩnh giáo, ngược lại, động cơ hắn muốn chết mới ngoài dự đoán của cô.
"Chuyện của tao không cần mày quan tâm, Eugene, tao chỉ không rõ, người như mày sao tự nhiên lại muốn chết?" Cô lạnh lùng hỏi.
"Việc này đương nhiên mày không thể hiểu được, tuy nhiên Thiên Ki nhất định sẽ hiểu, bởi vì hắn cũng phải gánh chịu nỗi đau sống không bằng chết......" Eugene thì thào.
Địch Kiếm Hoài thu lại biểu tình trên mặt, đôi mắt đẹp trở nên thâm trầm.
"Đó là nhờ ơn mày ban tặng, Eugene, nếu không nhờ mày, sao tao có thể biết đến mức độ đó? Nhưng thật sự mày hiểu được loại đau khổ này sao?" Hắn châm chọc gay gắt.
Lộ Đắc đau lòng nhìn hắn, cô biết thí nghiệm người đột biến tàn nhẫn vô nhân tính, nhưng đến tột cùng Địch Kiếm Hoài đã trải qua những gì, cô cũng không dám suy nghĩ.
"Tao vốn không biết, nhưng sau này tao đã biết, vì tao lấy chính mình làm thí nghiệm......" Nói xong, Eugene xốc tấm chăn đắp ở chân lên, lộ ra hai chân buông thõng, gồm kim loại và cơ bắp vặn xoắn vào nhau mà thành, nhìn có vẻ tàn khuyết, không đầy đủ.
Địch Kiếm Hoài và Lộ Đắc đều chấn động, không thể tin nổi.
"Sau khi phòng thí nghiệm nổ mạnh, tao biết mày còn sống, liền rất tin vào thành công của mình, khi đó bản thân bị trọng thương, hai chân không thể động, để tự mình đứng lên, tao làm thí nghiệm lên chính hai chân mình, đưa kim loại lỏng vào, kết quả...... Chẳng những thất bại, mà lúc nào cũng phải chịu đựng nỗi đau do kháng thể mang đến......" Mặt Eugene trở nên vặn vẹo, đấm vào hai chân ngày càng héo rút của mình.
"Hừ! Cái này gọi là tự làm tự chịu." Lộ Đắc nhịn không được, phỉ nhổ.
"Tao không hiểu, vì sao cũng là thí nghiệm đó, ở sáu tên đột biến bọn mày thì thành công, còn tao và những đứa nhỏ khác thì lại thất bại? Mười lăm năm qua, tao không ngừng nghiên cứu, nhưng vẫn không thể lý giải vấn đề là ở đâu." Eugene nghi hoặc nhìn Địch Kiếm
Hoài.
Thật nực cười, thủ phạm khiến hắn biến thành quái vật lại hỏi hắn vấn đề này?
"Mày không biết là đang hỏi nhầm người rồi sao? Việc này hẳn là mày phải rõ hơn ai khác chứ." Hắn cười một tiếng dữ tợn.
"Đúng vậy...... Hẳn là tao phải rõ hơn bất kì ai...... Nhưng tao vẫn không tìm ra mấu chốt, những năm gần đây, tao càng lúc càng phát hiện, tao có lẽ thất bại rồi...... Có lẽ... sáng tạo ra mày, một thiên sứ xinh đẹp như vậy, không phải tao, không phải đội chuyên gia năm đó, mà là thượng đế......" Eugene cuồng nhiệt hô.
"Người như mày mà cũng tin vào thượng đế? Thật đáng châm chọc! Người của Nặc Á Phương Châu chẳng phải đều tự nhận là thượng đế sao? Bọn mày vọng tưởng cải tạo nhân loại, tự cho là mình siêu phàm, đến khi gặp phải vấn đề khó, mới bắt đầu sợ hãi trốn tránh tránh nhiệm...... Bọn mày thật sự là một đám người vừa nực cười vừa thảm hại, yếu đuối, vô tri và đáng thương......" Địch Kiếm Hoài đột nhiên giận dữ quát chói tai, cái gì mà chuyên gia, tiến sĩ khoa học công nghệ sinh học, bọn nhân viên nghiên cứu đó biết cái gì gọi là tính mạng sao?
"Địch Kiếm Hoài......" Lộ Đắc giữ chặt tay hắn, vội ngăn hắn kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ Eugene quá mức, ánh mắt của Eugene hơi kì lạ, cô thật không biết nếu chọc giận lão ta, lão sẽ làm ra chuyện gì.
"Hì hì...... Chửi giỏi lắm, mày nói đúng, tao cũng biết mình rất thảm hại, nửa đời sau cũng chỉ có thể dựa vào xe lăn, tránh trong trung tâm nghiên cứu ngầm này, giao chiến cùng gen đột biến trong cơ thể, chịu nỗi đau không ai hiểu nổi...... Tao không muốn trải qua những ngày như thế này nữa, tao muốn chết...... Nhưng tao lại luyến tiếc tặng mày cho bất kì ai, vì thế, cách duy nhất chính là để mày cùng chết với tao, thế thì mày mới vĩnh viễn chỉ thuộc về mình tao......" Ánh sáng trong mắt Eugene có vẻ hỗn độn mà hung ác.
"Mày cho là dùng cách này thì có thể có được một người sao?" Lộ Đắc thương hại nhìn lão, vì cô thấy bóng dáng chính mình trên người lão.
"Mày có tư cách gì mà nói tao? Con đĩ thối tha, không phải mày cũng muốn chiếm lấy nó sao!" Eugene chửi ầm lên.
"Đúng vậy, tao từng giống mày, nhưng may mà tao đã thức tỉnh, tao đã hiểu ra tính độc chiếm ngây thơ biết bao, làm như vậy chỉ làm người trong lòng mình cách mình càng xa thôi."
Cô buồn buồn khẳng định.
Địch Kiếm Hoài ngẩn ra, yên lặng nhìn cô.
"Nói dễ nghe nhỉ, mày chịu được nó không yêu mày? Chịu được nó không để mày vào mắt? Chịu được người chiếm cứ trong lòng nó không phải mày mà là người khác? Đừng gạt người, đến lúc đó mày vẫn sẽ ghen tị phát cuồng......" Eugene lớn tiếng cười nhạo.
Mặt cô trắng xanh, nghẹn lời, lão nói trúng bộ phận yếu ớt nhất trong lòng cô, bộ phận không để ý tới nhất vẫn chưa biến mất, chỉ tạm thời bị cô dùng ý chí áp chế, cô không thể khẳng định, khi Địch Kiếm Hoài thật sự yêu người khác, cô còn có thể nói đạo lý đao to búa lớn như bây giờ không?
"Hừ! Mày cũng là đồng loại với tao thôi, nếu chúng ta đều muốn có được Thiên Ki, tao cũng tốt bụng cho mày gia nhập vào tràng tử vong này của tao, dù sao nếu không có mày, Nặc Á Phương Châu vẫn sẽ không đổ, lúc nào cũng có người sẵn sàng tiếp nhận chức Sứ đồ của mày..." Eugene đâm vào nỗi đau trong lòng cô.
Cô mở to hai mắt, lại không có cách nào phản bác lời hắn.
Dù không có cô, thế giới này cũng sẽ không thay đổi chút nào......
"Lộ Đắc! Đừng nghe lão nói bậy." Địch Kiếm Hoài lo lắng nhéo cổ tay cô, nhỏ giọng.
Cô mờ mịt nhìn hắn, nghĩ rằng, nếu thật sự có thể cùng chết với hắn......
"Lộ Đắc!" Hắn chộp lấy vai cô, gọi thêm lần nữa, vẻ mặt tuyệt vọng của cô làm cho hắn kinh hãi.
Cô giật nảy người, lập tức hoàn hồn, quay đầu nhìn Eugene, tỉnh táo nói: "Không, tao không giống mày, mày phải chết thì chết một mình đi, bọn tao không cùng chết với mày đâu." "Thế hả? Đáng tiếc bọn mày không thoát được, toàn bộ trung tâm nghiên cứu đều bị tao gài bom, chỉ cần ấn cái nút này, cứ ba mươi giây sẽ có một quả bom nổ mạnh, phản ứng dây chuyền, từ ngoài vào trong lần lượt phát nổ, đến cuối cùng nơi này sẽ "ầm" một tiếng, biến thành mộ của ba người chúng ta." Eugene nói xong giơ một cái điều khiển từ xa lên, ấn nút.
"Không!" Lộ Đắc kinh hãi hô to.
Một tiếng nổ mạnh vang lên từ xa, hiển nhiên Eugene không hề phô trương thanh thế.
Cô cúi đầu nhìn đồng hồ, đếm ngược ba mươi giây. Hai mươi chín, hai mươi tám, hai mươi bảy......
"Tên biếи ŧɦái......" Địch Kiếm Hoài tức giận bắn ra một chiếc lông chim, cắm vào tay
Eugene.
"Ha ha ha...... Dùng hết sức mà bắn! Hết sức vào......" Eugene dang hai tay, cười to.
Lộ Đắc vội vàng ngăn cản hắn, la lên: "Không còn thời gian rầy rà với lão nữa, bom đã bắt đầu phát nổ, không bao lâu nữa nơi này cũng sụp đổ, chúng ta phải nghĩ cách rời đi!"
"Rời đi kiểu gì được? Chỗ này đã bị kịt kín rồi." Địch Kiếm Hoài cả giận nói.
"Đúng vậy, chỗ này đã bị tao bịt kín, bọn mày vĩnh viễn không thoát nổi......" Eugene cười khùng khục, ôm một tiêu bản thiên sứ bên người vào lòng, hôn lên.
Lộ Đắc không rảnh để ý lão, liều mình tìm kiếm đường ra trong phòng, trung tâm nghiên cứu này mới được tu sửa hai năm trước, tuy cô đã xem qua bản thiết kế, nhưng không gian bí mật này của Eugene cũng không được thể hiện trên bản vẽ, bởi vậy có cửa ra nào khác không thì cô không thể biết được.
"Đừng tìm nữa, gian phòng bí mật này là do tao đòi Solomon, để giúp tao an tâm nghiên cứu, bọn họ đặc biệt kiến tạo nó cho tao, cho nên cửa ra cũng chỉ có một cái bị phá hỏng kia mà thôi." Eugene dội cho cô một gáo nước lạnh.
"Ầm ĩ chết đi được, mày câm miệng cho tao!" Địch Kiếm Hoài vừa phiền vừa giận, đá một phát vào xe lăn của Eugene.
"Á......" Eugene đổ cả người ra ngoài xe.
Đột nhiên, lại là một tiếng nổ lớn, hơn nữa địa điểm nổ lần này cách vị trí của họ gần hơn, chấn động làm trong phòng tro bụi mù mịt.
"Ha ha...... Khói lửa hoa lệ càng lúc càng gần......" Eugene vui vẻ nói.
Lộ Đắc lại nhìn đồng hồ, vô cùng lo lắng nói: "Ba mươi giây! Thực chuẩn!"
"Làm sao bây giờ? Bốn phía tựa hồ đều là vách núi, không có đường ra." Địch Kiếm
Hoài che mũi miệng, nhìn chung quanh.
Lộ Đắc nhìn động tác của hắn, đột nhiên linh quang chợt lóe, cô ngẩng đầu nhìn trần nhà, khóe miệng hiện lên ý cười.
"Chưa chắc không có đường ra, anh xem......" Cô chỉ vào một đường hầm nhỏ.
Địch Kiếm Hoài bừng tỉnh đại ngộ, vui vẻ nói: "Lỗ thông gió!"
"Đúng vậy, đây là kiến trúc ngầm, nhất định có ống thông gió." Cô cười nói.
Lần này đổi thành Eugene sắc mặt đại biến, lão cẩn thận mấy cũng có sai sót, không nghĩ tới còn có đường hầm này.
"Mau, lên trên!" Địch Kiếm Hoài ôm lấy cô, đẩy cô về phía trần nhà.
Phút chốc, một tiếng súng nổ ra, suýt nữa bắn trúng bả vai Lộ Đắc, cô ngạc nhiên cúi đầu, phát hiện tay Eugene cầm một khẩu súng.
"Không cho phép đi!" Eugene kinh hoảng hù dọa."Ai cũng đừng mơ rời khỏi đây!"
Địch Kiếm Hoài quay đầu nhìn lão, cười lạnh, "Sao, mày mà cũng sợ à?"
Mặt Eugene trắng bệch, họng súng nhắm thẳng hắn, "Mày không thể đi! Mày phải cùng tao......"
"Được, tao ở lại với mày." Hắn cười cười, đẩy Lộ Đắc lên trên, gỡ một mảnh trần nhà, lộ ra một thông đạo đủ cho người chui vào.
"Địch Kiếm Hoài!" Lộ Đắc kinh hãi, tưởng hắn muốn ở lại thật.
"Cô đi trước đi!" Hắn ngửa đầu thúc giục.
"Đợi chút......" Cô bò lên, nhưng vào trong đường hầm thì không thể quay đầu nhìn hắn nữa.
Sau khi đẩy cô vào, hắn rảnh tay đi về phía Eugene, nói: "Tốt rồi, chỉ còn lại hai người chúng ta."
Eugene còn chưa đoán ra ý hắn, đã đột nhiên bị túm lên và đoạt súng trong tay, một cú đấm mạnh giáng tới cằm lão, làm cả người lão văng về phía sau.
"A!" Lão ôm đầu kêu đau.
"Khi gặp lại mày, tao đã tự bảo bản thân, phải tự tay chấm dứt ác mộng của mình!" Địch
Kiếm Hoài nói xong, lại đá một phát vào bụng lão.
Eugene rêи ɾỉ, co rút trên mặt đất.
Đang lúc Địch Kiếm Hoài muốn bồi thêm một đấm, lại một tiếng nổ ầm ầm, cả căn phòng trời rung đất chuyển, hắn không đứng vững liền té ngã.
"Địch Kiếm Hoài!" Lộ Đắc lo lắng gọi hắn.
"Tôi không sao......" Hắn đang nói, bỗng Eugene lao tới, đè lên người hắn.
"Mày không đi được, tiếp theo nơi này sẽ phát nổ, hai ta sẽ vĩnh viễn bên nhau......"
Eugene sống chết ôm lấy hắn, nhe răng cười.
"Địch Kiếm Hoài! Nhanh lên, chỉ còn hai mươi lăm giây!" Lộ Đắc chờ hắn ở lỗ thông gió, gấp như kiến bò chảo nóng.
Hắn ra sức thoát khỏi, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào thoát thân.
Lộ Đắc mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, miệng vẫn báo giờ, hai mươi mốt, hai mươi, mười chín......"
"Lộ Đắc, cô đi mau!" Hắn biết thời gian không còn nhiều, ngẩng đầu hét lớn.
"Không...... Anh không đi, tôi cũng không đi!" Lộ Đắc đỏ mắt kêu.
"Ngu ngốc, chẳng lẽ cô thật sự muốn chết cùng tôi ở đây?" Hắn tức giận mắng.
"Đúng." Câu trả lời đơn giản của cô kiên định hữu lực như thế.
Thoáng chốc hắn ngây dại, phòng tuyến ương ngạnh không chịu tháo gỡ trong lòng rốt cục tuyên bố tan rã, một làn gió ấm lướt qua trái tim lạnh như băng của hắn, cũng đánh thức ý chí hắn, hắn sờ soạng mặt đất, bắt được một tiêu bản thiên sứ, liền dùng hết sức đập vào đầu
Eugene.
"A ---" Eugene kêu thảm, rời tay.
Hắn thừa cơ đẩy lão ra, đạp vào vai lão nhảy lên, bám được vào lỗ thông gió.
"Đi thôi! Cùng đi!" Hắn đẩy chân Lộ Đắc.
"Ừm." Lộ Đắc buông lỏng tâm trạng, vui vẻ liều mình bò về phía trước.
"Đừng --- Đừng bỏ tao lại ---" Tiếng hét sợ hãi thê lương của Eugene quanh quẩn trong căn phòng bí mật của lão.
Thời gian điểm từng giây, mười, chín, tám......
Địch Kiếm Hoài bò theo sau Lộ Đắc, chạy đua cùng thời gian, bọn họ phải tận lực rời xa khu vực nổ mạnh mới có cơ hội sống sót.
Mau! Mau!
Thời gian sắp hết......
Bốn, ba, hai, một......
"Ầm---" Bom nổ mạnh!
Một luồng gió nóng ập vào bọn họ từ phía sau, trong giây lát, Địch Kiếm Hoài đụng vào
Lộ Đắc ở phía trước, hai người đồng thời bị lực đạo kinh người kia làm cho ngất xỉu.
Tại một khắc này, khi sống chết giao nhau, xung quanh bọn họ như nở từng đóa hoa lửa sáng lạn, vô cùng đẹp đẽ, vô cùng rực rỡ......
← Ch. 07 | Ch. 09 → |