← Ch.06 | Ch.08 → |
"Đừng...... Chạm vào tôi!" Địch Kiếm Hoài chán ghét, khàn giọng thét, sức lực của hắn đã khôi phục một chút, nhưng tay chân vẫn không nhấc lên nổi, bởi vậy khi Lộ Đắc định lột quần dài của hắn ra, hắn chỉ có thể ngăn cản cô bằng cách tức giận.
Tay Lộ Đắc ngừng lại trước khi chạm vào lưng quần hắn, ngẩng đầu nhìn mặt hắn, cảm thấy bị tổn thương nhướn mày.
"Thân thể anh cần được tắm rửa một chút......" Cô tận lực duy trì giọng nói nhẹ nhàng.
"Không cần." Hắn đau đớn nhưng vẫn cố dịch chuyển thân thể.
"Chẳng lẽ anh có thể chịu được mùi sau khi bị tay của những người đó chạm qua người?"
Cô nhíu mày.
Ngay cả cô cũng không chịu nổi, cô không tin hắn nhịn được.
"Còn tốt hơn là để cô chạm vào......" Hắn thở phì phò, giọng điệu toàn là chán ghét và lạnh lẽo.Cô lại bị chọc giận lần nữa!
Vì sao hắn vẫn không hiểu? Không hiểu cô làm tất cả đều là vì yêu hắn? Cô đã dụng tâm vì hắn biết bao nhiêu? Vì sao hắn vẫn không nhận ra? Vì sao không cười với cô như trước? Vì sao lại dùng ánh mắt nhìn thứ gì đó ghê tởm mà nhìn cô......
Tất cả khổ sở nháy mắt hóa thành tức giận, cô trả thù túm quần hắn, vừa động thủ vừa kêu: "Được, anh càng ghét em, em càng muốn chạm vào người anh, xem anh có làm khó dễ được em không......"
"Dừng tay! Con đàn bà không biết xấu hổ!" Hắn kinh hãi, lớn tiếng chửi bới.
Mặt cô tái nhợt, hai hàng lông mày nhíu chặt, nhưng không ngừng tay, cởi sạch quần áo trên người hắn, đỡ hắn vào phòng tắm, đẩy mạnh hắn vào bồn tắm lớn, không nói hai lời cầm vòi hoa sen xối lên đầu hắn.
Hắn tức giận, giãy dụa muốn đứng lên, nhưng cô dùng sức áp chế hắn lại, lạnh lùng thốt:"Hiện tại anh căn bản không thắng được em, đừng phí sức nữa."
"Cô......" Hắn nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với cô, thống hận giờ phút này mình giống một phế nhân mặc người đùa nghịch.
Cô không phí thời gian giằng co với hắn, quỳ xuống sau người hắn, trực tiếp giúp hắn gội mái tóc nâu dài, tắm rửa cho thân hình cao lớn của hắn.
Chỗ vai hắn hoàn toàn không có dấu vết gì của đôi cánh, cô không thể không bội phục gen đột biến thần kỳ, vai hắn chẳng khác gì người thường, nhưng lại cất giấu một đôi cánh kinh người......
Theo sự rung động, cơn tức của cô dần tiêu tan, tay cô lướt qua bờ vai rộng rãi của hắn, chầm chậm dời về phía ngực, khi chạm vào khuôn ngực nhẵn nhụi cường tráng của hắn, cô đột nhiên giật mình đờ người!
Xúc cảm là lạ lập tức làm tim cô đập ầm ầm, lửa lan lên đôi má ít khi hồng của cô, cô quẫn bách đến mức muốn ngừng thở tới nơi......Thân thể đàn ông...... Có thể làm xiêu hồn lạc phách tới vậy sao?
Bọt nước ngưng kết trên người hắn như đá quý, lóe ra tia sáng lấp lánh mê người, đẹp đến mức nín thở.
Giống như đang thăm dò điều gì huyền bí, cô không tự giác mơn trớn cần cổ, lồng ngực, cánh tay hắn, ...... Theo đường đi của đôi tay, ngực cô ngày càng căng đầy, đến cuối cùng khi chạm tới bụng dưới của hắn, một cảm giác như điện giật tiến vào huyết mạch làm cô ngẩn người, xoay mình rút tay về, há hốc mồm ngây ra nhìn hắn, đầu óc nhất thời trống rỗng......
Ngoài tiếng nước ào ào, cô còn nghe được tiếng tim mình đập như đang đánh trống!
Địch Kiếm Hoài cũng mở to hai mắt, một cỗ ấm áp tràn ra từ sâu trong tâm linh lạnh như băng của hắn, hắn biết không phải do nước ấm trong bồn, mà là do những đụng chạm tò mò qua lại của cô.
Hắn vừa kinh ngạc vừa buồn bực, vốn nghĩ sẽ thấy ghê tởm, và liên tưởng đến việc Eugene xâm phạm hắn nhiều năm trước, nhưng thật bất ngờ, khi ngón tay thanh tú của cô chạm vào, thân thể hắn lại có phản ứng vi diệu, hơn nữa khi nhìn áo sơmi trắng ướt đẫm dán vào da thịt cô, bộ ngực no đủ xinh đẹp ẩn hiện dụ hoặc ánh mắt hắn, cảm quan đông lạnh nhiều năm của hắn lập tức sống lại, máu toàn thân nháy mắt đều hội tụ về thân dưới, bành trướng mà nóng rực......
Sao lại thế? Đáng ra hắn nên thống hận và chán ghét cô chứ! Không phải sao?
Hay là...... Du͙© vọиɠ của hắn bị dồn nén tới mức loại nào cũng xơi tuốt?
Cô nhanh chóng phát hiện ra sự khác thường của hắn, kiên đĩnh thuần nam tính kia cuồng dã kêu gọi linh hồn của cô. Tâm tình cô lay động mãnh liệt, sự ngượng ngùng sớm đã bay đến chín tầng mây, điều duy nhất chiếm cứ đầu óc cô, chỉ có một ý niệm điên cuồng!
Cô muốn hắn!
Cô muốn cho hắn tất cả của bản thân mà không hề sót lại!
Một lần là tốt rồi...... Chỉ cần một lần là tốt rồi......
Một khi suy nghĩ này đã lóe lên, cô liền không chút do dự, bắt đầu tự cởϊ qυầи áo của mình.
"Cô...... Cô muốn làm gì?" Hắn trố mắt hoảng sợ.
Cô không mở miệng, chỉ nhìn thẳng hắn, cởi từng thứ một trên người, da thịt trắng như tuyết dần dần lõα ɭồ, trần như nhộng.
"Cô làm gì vậy? Chẳng lẽ cô thường xuyên như thế? Lợi dụng đàn ông làm công cụ tiết dục?" Hắn cau mày nhỏ giọng mắng.
"Đúng." Cô lười giải thích.
"Thì ra cô là loại đàn bà dâʍ tiện vô sỉ như vậy!" Hắn rống giận, trong lòng lại nổi sóng.
Thân thể của cô tuy nhỏ nhắn, nhưng đường cong linh lung hấp dẫn, bầu ngực săn chắc có tỉ lệ cân xứng mê người, thắt lưng như rắn nước làm cho hắn cơ hồ hít thở không thông, càng miễn bàn đến sự hấp dẫn trí mạng nơi giữa hai chân trắng nõn kia......
Hắn không thể không cảm thụ sâu sắc, cô không phải là con nhóc, mà là một người phụ nữ có thể làm cho đàn ông mất hết lí trí!
"Không sao cả...... Anh nghĩ về em như thế nào, nhìn em ra sao đều không quan trọng, em chỉ muốn lưu lại một hồi ức chân thực, rằng đã từng có được anh..." Cô lẩm bẩm, tiến sát hắn từng chút một.
"Cô......" Hắn sợ hơi thở nữ tính xông vào mũi mình, từng đợt từng đợt hương thơm làm nhiễu loạn suy nghĩ của hắn.
Cô dang hai tay ôm lấy hắn, áp đôi môi đỏ mọng lên miệng hắn, nhẹ nhàng liếm như một cô mèo.
Hắn kinh ngạc thở dốc, tay mềm ra không cách nào ngăn cản, không, chắc hắn phải cảm ơn vì lúc này quá mệt, nếu không rất có khả năng hắn không đẩy cô ra, mà còn ôm cô chặt hơn.
Nụ hôn tràn ngập khiêu khích của cô nhanh chóng dấy lên dục hỏa của hắn, hắn thở phì phò, không nhịn được há mồm ngậm lấy cánh môi mềm mại của cô, cắи ʍút̼ trêu chọc, sau đó vươn đầu lưỡi vào miệng cô, chơi đùa cùng lưỡi cô......
Lộ Đắc ưm một tiếng, tê dại dựa vào người hắn thở dốc, cả người như lửa, bầu ngực đứng thẳng vừa vặn chạm vào ngực hắn, một trận run rẩy lan khắp toàn thân, hắn thét lớn một tiếng, chút lý trí còn sót lại ra sức giao chiến cùng du͙© vọиɠ.
Không thể tiếp tục! Không thể......
Nhưng trong nụ hôn nồng nhiệt của cô, sự kiên trì của hắn căn bản không chịu nổi một đòn, hơn nữa khi hắn nhìn cô chủ động hôn cổ và ngực hắn, nhìn thân thể mềm mại ngọc ngà của cô cọ xát trên người hắn, nhìn tay cô chạm đến nam tính mẫn cảm mà bành trướng, phòng bị cuối cùng của hắn nhất thời tan thành mây khói.
"A......" Hắn ngửa đầu, phát ra tiếng rêи ɾỉ trầm thấp.
Lòng cô sớm biến thành một mảnh lửa đỏ, theo thanh âm mê hoặc và tiếng thở dốc của hắn, nơi giữa hai chân cũng nóng lên, cảm giác trống rỗng ấy, cần được lấp đầy!
"Địch Kiếm Hoài......" Cô gọi hắn, thân thể như bị liệt hỏa đốt cháy, khó nhịn mà vặn vẹo.
Hắn nheo mắt, không nói gì mà nhướn mày, trên gương mặt tuấn dật cũng đầy vẻ khao khát mãnh liệt.
Cô ý loạn tình mê cúi người, nặng nề hôn môi hắn, sau đó đem bộ phận mềm mại nhất của mình tiếp đón hắn, để thân hình mê người của hắn vá vào chỗ hổng của cô, để hắn chặt chẽ tiến vào cô, chiếm lĩnh cô......
"A......" Giống như được giải thoát khỏi bao năm gông xiềng, hắn khó nén tiếng than nhẹ suиɠ sướиɠ, rướn người lên, dựa vào sức nổi của nước, đi càng sâu vào nơi ẩm ướt của cô.
"A!" Một trận đau đớn ngoài ý muốn như xé rách thân dưới của cô, cô hô nhỏ một tiếng, nhíu chặt mi, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng nháy mắt trở nên tái nhợt.
Hắn mở mắt ra, khϊếp sợ nhìn cô chằm chằm, khó tin cô vẫn là xử nữ!
Từ sự thuần thục khi cô gợi lên tìиᏂ ɖu͙© của hắn, mê hoặc cảm giác của hắn, hắn sớm coi cô là loại gái thường xuyên lợi dụng thể xác chinh phục đàn ông, đây thật sự là lần đầu của cô sao?
Cố nén cơn đau khi mất đi trinh tiết, cô hít một hơi, thầm thì: "Thì ra...... Lần đầu tiên lại đau đến thế..."
Hắn kinh ngạc nói không ra lời, vào lúc này trong lòng cả đống cảm xúc ào ạt dâng lên, kinh ngạc, mê muội, cùng tự trách!
Sao hắn có thể làm ra loại chuyện này? Hắn hận cô, vì sao lại bị cô mê hoặc? Vì sao lúc này lại có loại cảm giác thương tiếc không nên có?
Ảo não muốn rút ra, hắn không muốn tiếp tục phạm sai lầm, nhưng cử động của hắn ngược lại còn kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ cô, sắc hồng nhuận nhanh chóng trở lại trên mặt cô, cô thở gấp một tiếng, không tự giác tiếp tục luật động.
"A...... Đừng nhúc nhích......" Hắn cuống quít kêu khẽ."Chết tiệt...... Đừng cử động......"
"Em...... Em không thể......" Cô không thể dừng lại, lúc này, phản ứng sinh lý đã hoàn toàn chi phối thân thể cô, du͙© vọиɠ nguyên thủy đã làm chủ tâm hồn cô, cô đong đưa, co rúm, cuồng dã như yêu nữ Ma giới, hành vi phóng túng khiến nguời ta tâm đãng thần trì.
"Cô......" Hắn thụ động, bị cô khơi mào tới độ nóng trước nay chưa từng có, đặc trưng nam tính sưng lên tới cực hạn dưới sự cọ xát của cô, đôi bầu ngực như mật đào của cô đong đưa trước mắt hắn, càng mạnh mẽ phá hủy sự dè dặt cuối cùng của hắn.
Lý trí của hắn hỏng mất! Đem hết sức lực còn sót lại, hắn một tay đè cô xuống nước, trở mình lên trên va chạm cô, ra vào cơ thể cô.
"A...... A...... Em...... Em......" Cô chưa bao giờ trải qua loại cực lạc trong thống khổ này, há mồm kêu, không ngừng hổn hển.
Sau đó, tựa như một thế kỷ, cũng tựa một khoảnh khắc, thời gian nhất thời mất đi ý nghĩa của nó, bọn họ bị từng đợt cao trào rít gào nuốt chửng, mặc sức hò hét, giao triền giữa tầng tầng sóng cuồng, không còn địch ý, không còn dằn vặt, tâm linh họ lần đầu sinh ra sự đồng cảm, tình trạng giương cung bạt kiếm đã hóa vô hình trong thời gian ngắn ngủi khi thân thể ân ái......
Toàn bộ thế giới, chỉ còn lại tiếng thở dốc của bọn họ......
Nước trong bồn không biết đã chuyển lạnh từ khi nào, lúc này bọn họ mới bừng tỉnh từ kí©Ꮒ ŧìиᏂ, Lộ Đắc hơi ngượng ngùng dịch thân thể mềm mại ra, mắt nhìn trộm Địch Kiếm Hoài, vừa rồi sự phối hợp của hắn khiến cô vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cảm thấy hắn không ghét cay ghét đắng mình đến mức mình nghĩ, cảm thấy...... hắn đối với mình còn có một tia ôn nhu như vậy.
"Anh......" Cô muốn nói gì đó, nhưng nhất thời không tìm được từ ngữ.
Địch Kiếm Hoài vừa làm xong đã lập tức hối hận, khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo, mắt nhắm chặt, hoàn toàn không thể lý giải hành vi của bản thân.
Sao hắn có thể cứ thế làʍ t̠ìиɦ với cô trong bồn tắm? Càng khoa trương hơn là còn đạt tới sự thỏa mãn và phóng thích chưa bao giờ trải qua......
Trời ạ! Chẳng lẽ hắn có bệnh? Hắn hận Lộ Đắc, không phải sao? Vì sao thân thể hắn lại có phản ứng điên cuồng với cô như vậy? Chẳng lẽ tìиᏂ ɖu͙© của đàn ông đều tùy tiện như thế? Chẳng cần biết có tình cảm hay không, chỉ cần là đàn bà đã có thể kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ du͙© vọиɠ?
Loại cảm giác này thật sự là tệ hết biết! Giống như bị chính mình phản bội, tâm tình chán ghét lập tức nhồi đầy lồng ngực hắn, làm hắn vừa khổ sở vừa giận dữ, nhịn không được thốt ra, "Được lắm, chơi đã chưa, có thể tránh ra cho tôi chưa?"
Lộ Đắc ngẩn ra, trái tim vốn lâng lâng phút chốc rơi xuống vực sâu.
"Em không chơi anh......" Cô nghiêm khuôn mặt nhỏ nhắn, sửa lại.
"Không phải sao? Tôi lại cảm thấy mình giống đồ chơi của cô." Hắn đem toàn bộ nỗi uất ức phát tiết lên cô.
"Đừng nói như kiểu anh thiệt thòi lắm, anh lại chẳng thích quá ấy? Anh dám nói vừa nãy anh không có cảm giác sao?" Cô tức giận bật lại.
"Đó là tại cô khiêu khích, có vẻ đây là sở trường của cô, thế nào nhỉ, cô thường xuyên luyện tập chuyện này với lũ tay chân của cô đúng không?" Hắn chanh chua châm chọc.
Mặt cô trắng xanh, tay nắm chặt, trừng mắt nhìn hắn.
Hắn sao dám nói cô là loại kỹ nữ? Hắn rõ ràng biết cô cho hắn lần đầu của mình, lại còn châm chọc đáng ghét như thế?
"Anh là người đàn ông đầu tiên của em, cũng là người cuối cùng." Cô hung dữ mà trịnh trọng tuyên bố.
Câu nói son sắt của cô làm hắn hơi chấn động, vẻ mặt chân thành của cô càng làm hắn khó chống đỡ.
Có thể sao? Lộ Đắc xảo quyệt giảo hoạt yêu hắn thật sao?
Hay...... Đây lại là một quỷ kế khác của cô?
"Lời tạm biệt nói đủ rồi đấy, Giác Xuyên, loại đàn bà như cô cấm dục được chắc? Tôi hoài nghi lắm......" Hắn cười lạnh.
"Anh......" Sau khi cô dâng hiến bản thân, hắn vẫn gọi cô là Giác Xuyên?
"Hơn nữa tôi chẳng thấy hiếm lạ gì với tình cảm của cô, tình yêu của cô ấy à, với tôi mà nói không đáng một đồng." Hắn quyết tuyệt, thầm mong nhanh chóng chặt đứt mối liên hệ như có như không giữa hắn và cô.
Những lời này khiến cô hoàn toàn tuyệt vọng, cô cắn môi dưới, nhảy khỏi bồn tắm, mặc áo choàng vào, cầm khẩu súng trên bàn, xoay người nhắm thẳng vào hắn.
"Tốt thôi, tôi hiểu rồi, dù tôi cố gắng đến mức nào thì anh cũng chẳng yêu tôi, thế thì tôi cứ lo lắng việc cứu anh làm gì." Cô bi thương nói.
"Cô muốn cứu tôi? Vì tôi mà phản chủ? Cô dám sao?" Hắn hừ lạnh.
Cô dám sao? Vì tình yêu mà phản bội Nặc Á Phương Châu?
Không, sinh mạng của cô đã không thể tách rời khỏi Nặc Á Phương Châu, cho dù cô chán ghét nó, cô vẫn không thể thoát ly tổ chức, bởi vì, bỏ Nặc Á Phương Châu, cô chẳng còn gì cả.
Nhưng trong phạm vi cho phép, cô vẫn có thể giúp hắn một lần, ngay lúc này đây......
"Đừng kích tôi, Địch Kiếm Hoài, việc gì tôi cũng có thể làm, tuy nhiên không cần cho anh biết, tốt nhất là anh hãy đi hầu hạ Abraham, mặc lão chà đạp đi!" Cô dứt lời, nổ súng không do dự.
Hắn kinh hãi, không đoán được cô trở mặt còn nhanh hơn lật sách, chưa kịp kêu tiếng nào, đạn giảm thanh đã "bụp" một tiếng, xuyên vào ngực hắn, hắn đau đớn ngã về phía sau, chìm vảo bồn nước.
Nước tràn vào mắt mũi miệng hắn, hắn chỉ mông lung thấy Lộ Đắc đứng bên bồn tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng hắn không còn nghe rõ, sau đó, tầm mắt càng lúc càng mơ hồ, bóng dáng Lộ Đắc đã chìm vào màu đen.
*** Khi hắn tỉnh lại lần nữa, đã ở trong một phòng ngủ tráng lệ, đập vào mắt là màn thêu diêm dúa trên giường lớn, tiếp theo, hắn ngửi thấy một mùi hoa dại kì lạ, hương thơm đó làm cả phòng ngủ tràn ngập cảm giác xa hoa, lười biếng, lại khiến người ta khó nhịn du͙© vọиɠ......
Đây là đâu?
Đang buồn bực, bản mặt già nua dâʍ ɖu͙© của Abraham đột nhiên gần ngay trước mắt, còn tay lão vuốt ve mặt hắn một cách tham lam.
"Ha ha...... Cậu tỉnh rồi à? Vừa vặn, tôi cũng không thích chơi người chết, phải có thanh âm, có rêи ɾỉ, có giãy dụa mới thú vị chứ......" Abraham cười hì hì nói xong, sớm bị thân thể lộ ra trọn vẹn của mỹ nam trước mắt làm cho xuân tâm đại động.
Vì muốn qua đêm xuân với Địch Kiếm Hoài, lão cố ý để hộ vệ rời đi, tránh quấy rầy chuyện tốt của mình, bởi vậy trong phòng chỉ còn lão và Địch Kiếm Hoài.
"Bỏ tay ra ngay! Lão già bẩn thỉu!" Địch Kiếm Hoài tức giận quát khẽ, mày cau chặt, Lộ
Đắc lại thật sự lột truồng hắn giao cho lão sắc quỷ Trung Đông biếи ŧɦái này?
Đột nhiên, hắn ngạc nhiên ngây người, nhớ tới Lộ Đắc đã cho hắn một phát súng, sao vẫn chưa chết nhỉ?
Vừa nghĩ vậy, hắn lập tức giơ tay sờ ngực, vừa cử động, hắn liền phát hiện, thuốc gây tê trong cơ thể đã hết tác dụng từ khi nào, toàn thân hắn đều tràn ngập sức mạnh!
Đây là sao?
Nhíu mày, hắn khẽ ngóc đầu lên, cúi đầu nhìn ngực, làm gì có vết thương nào? Trên khuôn ngực trần, chỉ có một dấu đỏ nhỏ xíu như vết muỗi đốt, căn bản không có vết thương.
Abraham tưởng hắn có ý đồ chống cự, lặng lẽ cười, nói: "Tiến sĩ Eugene nói, không có thuốc giải thì bốn mươi tám tiếng nữa thuốc tê mới hết tác dụng, cho nên tôi khuyên cậu đừng lãng phí thể lực."
Cần thuốc giải?
Nói như vậy, có người cho hắn thuốc giải?
Hắn vuốt vết nhỏ kia, giật mình có đáp án.
Lộ Đắc bắn hắn, không phải đạn bình thường, mà là thuốc giải!
Cô thật sự cứu hắn......
Vì sao? Vì sao cô phải giúp hắn?
Không hiểu! Hắn càng lúc càng không hiểu hành động của cô, cũng đoán không ra suy nghĩ của cô, vừa mới nói yêu hắn, đã lập tức lừa gạt hắn; vừa mới dịu dàng ngây thơ, đã lập tức tàn nhẫn xảo trá......
Rốt cuộc cô là người con gái như thế nào?
Rốt cuộc hắn có cảm giác gì với cô?
Lúc suy nghĩ của hắn đang hỗn độn hết sức, Abraham đã cởϊ áσ tắm trên người, cười thèm khát leo lên giường lớn.
"Ngoan một chút thì tôi mới thương cậu, hiểu không?" Lão nói xong liền vội vàng sờ soạng hắn.
Hắn căm hận hừ lạnh một tiếng, bắt lấy cổ tay Abraham, dùng sức bẻ, tay lão liền gãy luôn.
"Á---" Tiếng kêu như heo bị chọc tiết thiếu chút làm tốc mái nhà.
"Suỵt, nhỏ giọng chút, lão háo sắc, bằng không người bên ngoài sẽ nghĩ lão hưng phấn lắm đấy." Hắn giễu cợt, đá thân hình cường tráng của lão ta xuống giường, sau đó tìm quần áo trong ngăn tủ để che thân.
Abraham đau đến chết đi sống lại, vừa sợ vừa giận cố ngóc đầu."Mày...... Sao mày cử động được?"
Hắn cầm một bộ áo trắng với quần dài lên, hất mái tóc nâu ra sau, cười lạnh, "Có chút thuốc mê đó mà tưởng là xử lý được tao? Quá ngây thơ rồi!"
"Có người giúp mày, đúng không?" Abraham không hổ là chủ tịch một tập đoàn tài chính, lập tức nghĩ đến điểm này.
"Đúng vậy." Hắn thản nhiên thừa nhận.
"Là ai?" Abraham giận dữ.
Hắn có thể trực tiếp nói ra để bọn chúng lục đục nội bộ, nhưng hắn vẫn không làm, nguyên nhân là gì hắn cũng không rõ, có lẽ chỉ là để báo đáp cô đã cứu hắn vừa rồi.
"Đi địa ngục tìm Satan mà hỏi đáp án!" Hắn cười cười đến gần lão, xoay mình rút ra một cái lông chim, nhẹ nhàng vẽ dọc theo má lão đi tới động mạch sau gáy, làm bộ sắp đâm xuống.
"Đợi chút...... Đừng gϊếŧ tôi......" Abraham sợ hãi kêu.
"Thì ra mày cũng sợ chết? Vậy vì sao lại có thể nhẫn tâm ra tay với bọn nhỏ? Những năm gần đây, số trẻ nhỏ bị chôn vùi trong tay Nặc Á Phương Châu chúng mày là bao nhiêu, thống kê qua chưa?" Hắn dữ tợn nhìn lão trừng trừng, tức giận chất vấn.
"Đó...... Đó đều là ý của Solomon và Bảo La...... Tôi chỉ bỏ vốn thôi......" Abraham vội vã trốn tránh toàn bộ trách nhiệm.
"Thế hả! Mày bỏ vốn, chỉ tiện thể đùa bỡn lũ nhỏ? Cho nên mày không phải hung thủ? Phải không?" Hắn không đợi lão nói xong, đã phẫn nộ đẩy lão ra, vung tay lên, một cái lông chim găm vào đùi lão.
"A......" Abraham đau đớn kêu.
"Mười lăm năm trước trong phòng thí nghiệm người đột biến, chết bao nhiêu đứa nhỏ, mày biết không? Dù không chết, nỗi đau khổ chúng phải chịu lớn chừng nào mày hiểu chắc?" Hắn nói xong một câu, lại bắn ra một cái lông chim.
"A! Không...... A! Đừng tiếp......" Abraham đau đến mức không thở nổi, trên người lão đã cắm bốn, năm cái lông chim, cứ tiếp tục thì lão sẽ thành con nhím.
"Một cái mạng của bọn mày, đền cho từng đó tội ác sao mà đủ! Một đao gϊếŧ luôn thì dễ cho mày quá, hiện tại, tao muốn mày nếm thử mùi vị chết chậm rãi." Hắn cười độc ác, giang đôi cánh ra, màu bạc của cánh chim tỏa sáng lấp lánh, đẹp mắt khϊếp người.
"Mày......" Abraham đã ngửi thấy hơi thở tử thần.
Giờ khắc này, lão mới giật mình tự hỏi bản thân có làm sai hay không, bọn họ tự cho là có năng lực cải tạo nhân loại, nhưng bọn họ căn bản không có lực lượng khống chế người đột biến, việc thí nghiệm gen...... cũng tương đương nghịch lửa!
"Bọn mày từng tưởng tượng bị chính người đột biến do mình tạo ra gϊếŧ hại chưa?" Địch
Kiếm Hoài mặt đầy sát khí tới gần lão.
"Không......" Abraham sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, thiên sứ tuấn mỹ trước mắt đã không còn xinh đẹp, Địch Kiếm Hoài trong mắt lão là ác linh từ địa ngục tới đòi mạng.
Trong cơn khϊếp sợ, lão dùng hết hơi sức cuối cùng, bò đến bên giường lớn, ấn chuông báo động ở đầu giường, trong chốc lát, tiếng chuông vang vọng toàn tòa nhà, lão dốc sức hô to: "Cứu mạng! Cứu mạng---"
Ngoài cửa lập tức truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Địch Kiếm Hoài giận dữ, chớp động cánh, lông chim bay ra như mưa, toàn bộ cắm vào người Abraham.
"A ---" Abraham kêu thảm thiết rồi ngã xuống, toàn thân cắm đầy lông chim, đau đến mức không ngừng run rẩy.
Lúc này, cửa bị phá, Lộ Đắc dẫn một đám thủ hạ vọt vào, vừa thấy hắn còn trong phòng, cô hơi giật mình, nhưng ngay lập tức đã dời mắt về phía Abraham, hô nhỏ một tiếng: "Chủ nhân Abraham!"
Hộ vệ của Abraham lo lắng muốn lại gần, nhưng mới bước một bước đã bị quát ngưng.
"Đừng lại gần! Chỉ cần tao nhổ chiếc lông chim trên gáy lão, lão hẳn phải chết không thể nghi ngờ." Địch Kiếm Hoài đạp chân lên ngực Abraham, lạnh lùng đe dọa.
Lộ Đắc giơ tay cản hộ vệ, mặt có vẻ sâu xa khó hiểu, cô nhìn Abraham, lại nhìn hắn, bỗng nói: "Địch Kiếm Hoài, xem ra anh khó thoát rồi."
"Đúng vậy." Địch Kiếm Hoài cũng nhìn cô, ngực xẹt qua rất nhiều cảm xúc khác thường.
Đối mặt cô lần nữa, chẳng hiểu sao hắn lại nhớ tới thân thể ấm áp của cô, bộ dáng cô cuồng dã kích động trên người hắn, thân thể hắn vẫn hoài niệm tràng giao triền kịch liệt kia, mỗi tấc da thịt, đường cong của cô đều đã in sâu trong óc hắn, khắc cốt minh tâm......
Lần đầu tiên có người tiến vào tâm linh hắn sâu như vậy, tại đó, lâu nay chỉ có hình bóng Thiên Toàn, mà nay cô đã xâm nhập không hề cố kỵ như thế, làm hắn cảm thấy có chút không biết làm sao.
"Đáng ra đã có thể thoát vòng vây, anh còn ở lại làm gì?" Cô nhíu hai hàng lông mày, cũng không vì gặp lại hắn mà vui sướng. Cô đã thả cho hắn tự do, vì sao hắn còn không đi? Bằng năng lực của hắn, muốn lặng lẽ rời đảo Thiên Đường cũng chẳng khó khăn gì! Hắn chẳng lẽ không hiểu được, bỏ qua cơ hội lần này, cô sẽ không thể buông tha hắn thêm nữa?
"Sứ đồ?" Hộ vệ của Abraham khó hiểu nhìn cô.
Cô trừng mắt liếc hắn một cái, làm đầy bụng nghi vấn của hắn bị nuốt hết về cổ họng.
"Tôi nói rồi, tôi muốn san nơi này thành đất bằng." Hắn há có thể chỉ đi như vậy? Mục đích hắn tới nơi này còn chưa đạt được.
"Anh vẫn muốn tiêu hủy nơi này?" Cô nhướn mày, cảm thấy hứng thú.
"Đúng, tiêu diệt tất cả."
"Anh muốn tiêu diệt tất cả...... Bao gồm cả tôi?" Ngực cô tràn ra nỗi chua xót nhàn nhạt.
Hắn giật mình, tự hỏi.
Hắn muốn gϊếŧ cô sao?
Không...... Có lẽ vào khoảnh khắc biết mình bị cô lừa gạt, hắn cực kỳ hận cô, nhưng hiện tại...... Hiện tại hắn không muốn gϊếŧ cô, một chút cũng không muốn......
"Có vẻ chỉ cần là một người thuộc Nặc Á Phương Châu, nhất định sẽ trở thành kẻ địch của anh......" Cô nặn ra một nụ cười mỉm, lại nói: "Được thôi! Tôi cũng trả hết nợ cho anh rồi, bây giờ chúng ta hãy đánh một hồi thống khoái đi!"
Cô hiểu hết.
Cuộc đời này tuyệt đối không chiếm được tình yêu của Địch Kiếm Hoài, tuy nhiên, cho dù như thế, cô vẫn không thể chính mắt nhìn hắn trở thành vật thí nghiệm sống.
"Cô......" Tâm tình hắn đột nhiên trở nên thật nặng nề.
"Coi như chúng ta vừa gặp nhau, Thiên Ki, anh đã mất cơ hội tốt để rời đi, bây giờ muốn đi chỉ sợ cũng không dễ." Cô cười lạnh lùng, không cho hắn cơ hội hoàn hồn, xoay mình rút súng bắn hắn.
Địch Kiếm Hoài kinh ngạc giương cánh chắn, cũng tránh gấp sang một bên, tâm tư loạn thành một đoàn.
Vừa cứu hắn, đã muốn gϊếŧ hắn? Cô rốt cuộc nghĩ gì?
Sau đó, hắn không rảnh nghĩ tiếp, đòn tấn công của Lộ Đắc sắc bén kinh người, hắn không muốn đấu trực diện với cô, bắn ra lông chim che chắn, thừa cơ phá cửa sổ bay ra.
Lộ Đắc đuổi tới cửa sổ, nhìn đôi cánh bạc của hắn lóng lánh dưới ánh trăng, tâm ý càng thêm kiên quyết, ra lệnh cho thủ hạ: "Gọi toàn bộ người đến trung tâm nghiên cứu ngầm, chặn hắn ở tất cả các cửa ra vào, nhớ kỹ, tôi muốn người sống."
"Rõ."
Toàn bộ nhóm thủ hạ rời khỏi phòng, hộ vệ của Abraham tiến lại gần chủ, khi Lộ Đắc thấy tất cả đã đi hết liền đột nhiên ra tay bổ về tên hộ vệ, người nọ thét lớn một tiếng rồi té xỉu, cô mới chậm rãi, thong thả đến bên Abraham.
"Lộ...... Lộ Đắc...... Cô......" Abraham bị một màn này làm chấn động, nghẹn họng nhìn trân trối.
"Chủ nhân Abraham, trông ngài có vẻ rất không thoải mái nhỉ." Cô nghiêng đầu, giọng điệu quan tâm chỉ nghe ra một chút lãnh đạm, thản nhiên.
"Cô...... Rốt cuộc......" Abraham vừa đau đớn vừa sợ hãi.
"Tôi lập tức giúp ngài thoát khỏi bể khổ, lập tức......" Cô nói xong, đột nhiên ra tay rút chiếc lông chim cắm ở động mạch sau gáy lão.
"Cô......" Máu phun ra từ cổ Abraham như suối, lão trợn trừng mắt, tựa hồ không thể tin nổi.
"Rất kinh ngạc sao? Bao năm qua, chẳng lẽ ngài không biết tôi hận các ngài tới mức nào?" Cô tuy cười, nhưng mặt lạnh như băng.
"Vì sao......" Lão hít thở khò khè.
"Tôi bị các ngài lợi dụng đủ lâu rồi, tôi luôn nghĩ, khi nào mới có thể không phải nghe lệnh của các ngài nữa, giờ cơ hội tới, sao tôi có thể không lợi dụng cho tốt?" Cô hạ giọng nói.
Đúng vậy, cô đã nhịn đủ lâu, từ lúc năm tuổi bị mang vào trung tâm thu nhận, sự thông minh cơ trí và phản ứng nhanh nhẹn của cô giúp cô được chọn trở thành ứng cử viên "Sứ đồ" tương lai giữa một đám trẻ bình thường. Khi đó cô có cảm giác vinh hạnh sâu sắc, vô cùng đắc ý, nghĩ rằng có thể từng bước tiến vào thiên đường, không biết đó chính là khởi đầu của địa ngục, cô phải học kĩ xảo lừa gạt, thiết kế, ám toán chỉ cầu tự bảo vệ được mình. Cô phải trải qua bao lần suýt chết, nhận bao nhiêu áp bức về thể xác và tinh thần, mới sống đến bây giờ? Loại chua xót này, ba lão già phát minh ra trò chơi tàn khốc kia có thể chịu nổi không?
Nặc Á Phương Châu ở thế kỉ 21, chẳng những không thể đưa loài người tới thiên đường, ngược lại còn đưa tới địa ngục, nó, sớm là biểu tượng của sự chìm đắm trong dã tâm của con người, một cụm từ đại diện cho sự sa đọa!
"Mày...... Quân...... phản...... bội......" Hắn dữ tợn gào rít, nhưng thanh âm đã mỏng như sợi bông.
"Tao phản bội ai? Mày sao? Hay Tống Bảo La, Solomon? Bọn mày dùng cách tàn khốc nhất nuôi lớn tao, tao còn phải cảm kích sao? Trong mắt bọn mày, tao chỉ là công cụ gϊếŧ người và nô bộc, không phải con người, nhờ công bọn mày, tao không biết thế nào là "yêu", cũng nhờ bọn mày mà cuộc đời tao trở thành một tờ giấy ghi lại toàn cái chết, cho nên đây không gọi là phản bội, đây là báo đáp, tao chỉ dùng cách dạy tàn khốc của bọn mày để báo đáp bọn mày thôi." Cô cúi người về phía lão, ánh mắt rất tối, rất lạnh.
"Mày......"
"Đúng rồi, thuận tiện nói cho mày, đồ cổ quái háo nam sắc, thực làm tao thấy ghê tởm chết đi được." Cô khinh miệt bỏ lại lông chim, xoay người đi ra cửa phòng.
Abraham tức giận đến mức ngay cả chút sức còn sót lại cũng không vận lên được, lão chỉ có thể nhìn cô tiêu dao bỏ đi, kêu không ra một chút thanh âm, suy sụp ngã vào vũng máu, thống khổ chậm rãi tắt thở.
Lộ Đắc không hề quay đầu, nhanh chóng rời đi, thuận tay sập cửa thật mạnh.
Cô phải nghĩ cách đuổi Địch Kiếm Hoài khỏi nơi này, nếu hắn cứ tiếp tục lưu lại, có lẽ cuối cùng ngay cả cô cũng không cứu nổi hắn nữa!
Vội vàng trở lại phòng mình, cô nhanh chóng mở máy tính, liên kết mạng, liên tục gõ trên bàn phím vài lệnh, sau đó mặt mang ý cười không rõ, ra khỏi phòng, tới phòng khách VIP, lúc này hai lão già kia cũng nên tỉnh rồi.
Quả nhiên, khi cô tới cửa phòng Tống Bảo La, lão và Solomon vừa vặn vọt ra, vừa thấy cô, liền kinh hãi vội hỏi: "Lộ Đắc, xảy ra chuyện gì?"
"Không ổn rồi, Thiên Ki chạy thoát, còn chủ nhân Abraham đã......" Cô đổi sang vẻ mặt ủ dột.
"Abraham làm sao?" Tống Bảo La kinh ngạc không thôi.
"Chủ nhân Abraham bị gϊếŧ......" Mặt cô đau đớn không thôi, bất quá trong lòng lại thầm cười trộm. Cô giỏi nhất diễn trò kiểu này.
"Cái gì?" Solomon sắc mặt đại biến, chạy tới phòng Abraham.
Tống Bảo La cũng kích động chạy theo, khi bọn hắn thấy tử trạng vô cùng thê thảm của
Abraham, tất cả đều há hốc vì kinh ngạc.
"Trời ạ......" Tống Bảo La chưa từng thấy cái chết như thế này, toàn thân Abraham cắm đầy lông chim kim loại, thi thể nhuộm đỏ màu máu, hai mắt trợn ngược, bộ dáng cực kỳ khiến người ta sợ hãi.
"Vì sao lại thế này? Thiên Ki bị gây tê rồi mà?" Gương mặt già nua ác liệt của Solomon thẫn thờ.
"Có lẽ tiến sĩ Eugene điều chế sai phân lượng thuốc." Cô ám chỉ.
"Eugene? Ý cô là......" Tống Bảo La rùng mình.
"Điều này sao có thể? Tiến sĩ Eugene là chuyên gia về mặt này, sao lão có thể sai liều thuốc?" Solomon không tin lời cô.
"Có lẽ các ngài không biết, tiến sĩ Eugene cũng rất thích Thiên Ki, lão có du͙© vọиɠ độc chiếm Thiên Ki gần như điên cuồng......" Cô không ngừng đổ trách nhiệm cho Eugene.
"Nói vậy, việc Abraham coi trọng Thiên Ki làm lão ta mất hứng, nên lão mới cố ý......" Tống Bảo La không nói thêm gì, bởi vì suy luận tiếp, cái chết của Abraham chẳng phải do một tay Eugene tạo ra sao?
"Eugene không thể nào phản bội chúng ta, Bảo La, lão ta hẳn phải rõ, không có chúng ta thì lão làm sao có ngày hôm nay?" Solomon nhíu hàng lông mày bạc.
"Nhưng..." Tống Bảo La còn muốn nói thêm, nhưng trung tâm nghiên cứu lại truyền đến từng đợt tiếng súng, lão sửng sốt, khẩn trương kêu: "Nguy rồi, tất cả tư liệu và vật thí nghiệm người đột biến đều ở trung tâm nghiên cứu, nếu như bị Thiên Ki hủy, cố gắng bao năm nay của chúng ta không phải đều uổng phí sao?"
"Tiến sĩ Eugene cũng còn ở đó, Lộ Đắc, cô đến mau, bất kể ra sao cũng phải đưa Thiên
Ki và tiến sĩ Eugene về đây......" Solomon lập tức chỉ thị.
"Vâng, tôi sẽ xử lý." Cô bình tĩnh đáp.
"Ở đây rất nguy hiểm, chúng ta vẫn nên lập tức đáp trực thăng rời khỏi đây!" Tống Bảo
La bất an nói.
"Ừm, cũng được, ở đây giao cho cô, Lộ Đắc, nhớ kỹ, dù chết cũng phải hoàn thành sứ mệnh." Solomon chỉ vào cô, trịnh trọng dặn dò.
"Tôi đã hiểu." Mặt cô vẫn thể hiện vẻ trung thành như xưa, nhưng sự phản cảm trong lòng lại dâng trào.
Vĩnh viễn có người khác anh dũng chiến đấu ở tuyến đầu làm lá chắn cho chúng, vĩnh viễn cho rằng mạng người khác không đáng tiền, cô vừa chết, bọn chúng sẽ lập tức tìm người khác bổ sung, hai lão già này còn lương tâm không? Chúng đáng để cô phục vụ sao?
Cảm xúc chống đối đọng trong lòng cô nhiều năm, trong nháy mắt này cơ hồ bộc phát.
Từ khi cô còn nhỏ tới nay, Nặc Á Phương Châu chính là tất cả của cô, nhưng cô sống cũng không vui vẻ, dù trở thành Sứ đồ cao cao tại thượng, cô vẫn không biết ý nghĩa sinh tồn của bản thân ở đâu, không biết trên thế giới còn có đúng sai đen trắng.
Cô vẫn nghĩ, vâng theo mệnh lệnh của chủ nhân là đúng, không đạt được yêu cầu của chủ nhân là sai; Nặc Á Phương Châu làm gì cũng đúng, đối địch với Nặc Á Phương Châu đều là sai.
Cảm giác của chủ nhân chính là cảm giác của cô, thành bại của Nặc Á Phương Châu chính là thành bại của cô.
Nhiều năm qua, cô vẫn mù quáng lãng tai mà sống như thế.
Đến tận khi cô gặp Địch Kiếm Hoài, cô mới nhìn rõ diện mạo chân chính của mình, nghe thấy tiếng nói nội tâm của chính mình, cách nhìn nhân sinh lệch lạc của cô mới có thể được tu chỉnh, thất tình lục dục thuộc về con người trong cơ thể cô mới thức tỉnh từng chút.
Cô rốt cục hiểu thích là gì, ghét là gì, hiểu được yêu hận, hiểu được mình muốn gì, không muốn gì...
Nhưng sự thức tỉnh này lại làm cô càng đau khổ hơn trước, biết mình muốn gì lại không chiếm được, hiểu được mình nên làm gì cũng không làm được, như vậy còn không bằng chết lặng mà sống như dĩ vãng, còn không bằng tiếp tục mù quáng lãng tai, như vậy cô mới không thể hy vọng xa vời về một tình yêu không chiếm được, không tham lam về một giấc mộng đẹp tự do khoái hoạt......
Ngắn ngủi vài giây tim đập mạnh và loạn nhịp, làm lòng cô lập tức già đi ngàn năm, cô cười lạnh mà nham hiểm, xoay người rời đi.
Có lẽ, cô thật sự nên cẩn thận suy nghĩ về tương lai của chính mình.
Một tia chớp xẹt qua chân trời, lập tức vang lên một tiếng sấm rền, cô nhìn qua cửa sổ ra ngoài, bầu trời không biết đã phủ kín mây đen từ khi nào, mắt thấy sẽ có một hồi mưa rền gió dữ.
Cô có dự cảm, đêm nay, đảo Thiên Đường sẽ cực kì, cực kì không yên tĩnh.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |