← Ch.08 | Ch.10 (c) → |
Địch Kiếm Hoài mở to mắt vẫn không nhìn thấy gì, trên người hắn phủ một lớp đất cát rất dày, không chỉ thế, trong mũi miệng cũng đầy tro bụi, hắn ho khan vài tiếng, thử đứng dậy, nhưng vừa cử động nhẹ, lưng liền đau đến mức khó thở.
Đau quá......
Hắn hít một hơi, ngẩng đầu.
Đây là đâu? Bốn phía tối đen, giơ tay không thấy năm ngón, hắn khẽ gõ bốn vách tường cứng rắn, cảm giác rất giống như ở dưới lòng đất, không khí có chút ngột ngạt, có lẽ hắn và Lộ Đắc cũng không thoát ra ngoài được, bị chôn sống dưới đống đất đá gạch vụn......
Lộ Đắc ở ngay cạnh hắn, dựa sát vào hắn, hắn bất chấp đau đớn sau lưng, vươn tay sờ mặt cô, nhẹ nhàng lay, "Lộ Đắc! Tỉnh lại đi, Lộ Đắc!"
Lộ Đắc giật mình, chậm rãi mở mắt, trong vài giây vẫn không rõ mình đang ở đâu, tuy nhiên cô nhanh chóng nhớ lại vụ nổ lớn đinh tai nhức óc kia, liền lập tức ngồi dậy, theo phản xạ hô to: "Địch Kiếm Hoài!""Tôi ở đây." Hắn lên tiếng.
"Tôi...... Tôi không nhìn thấy anh!" Nhưng cô chớp mắt nửa ngày vẫn không thấy gì, hơi kinh hoảng bắt lấy hắn.
"Tôi cũng không nhìn thấy cô, chỗ này tối quá." Hắn giải thích.
"Chỗ này? Chúng ta đang ở đâu?" Cô vừa lạ vừa sợ, hỏi.
"Tôi cũng không biết, tuy nhiên có thể xác định là chúng ta đang mắc kẹt." Hắn giãy dụa đứng dậy, lưng lại đau một trận, nên giọng nói có phần uể oải.
"Anh sao vậy?" Tuy rằng không thấy gì, nhưng cô nghe ra hắn có vẻ không thoải mái.
"Không sao......" Hắn thản nhiên nói.
"Anh bị thương?" Cô sâu sắc hỏi.
"Vết thương nhỏ thôi." Hắn tựa vào vách tường cứng, mơ hồ ước lượng không gian nhỏ này cao chừng một mét, dài ba mét, có lẽ là ống thông gió bị vùi lấp còn một góc được trụ chống đỡ chưa sụp xuống."Để tôi xem......" Cô lo lắng vươn hai tay về phía hắn.
"Không cần." Hắn gạt tay cô.
Cô mất thăng bằng ngã ra, không may là trán đụng phải một vật gồ lên, kêu đau một tiếng: "Á!"
"Này! Cẩn thận chút......" Hắn cả kinh, vội túm chặt vai cô, kéo về phía mình."Không sao chứ?"
Cô cứ bị hắn kéo vào lòng như vậy, ngẩn người, tim đột nhiên đập mạnh......
Hắn...... Có chút không giống trước......
"Không sao......" Cô có nghe nhầm không vậy? Giọng điệu Địch Kiếm Hoài lại có sự thân thiết và lo lắng đến lạ lùng? Có thể sao?
"Bảo cô cẩn thận chút cũng buồn cười, vì có khi chúng ta sớm muộn cũng chết trong này." Hắn buông cô ra, thở dài một hơi, cảm thấy bất đắc dĩ.
"Ừ." Cô gật gật đầu, không tập trung đáp lời, trong lòng lại nghĩ, có thể chết cùng chỗ với hắn cũng không có gì tiếc nuối."Cô có sợ không?" Hắn tò mò vì cô bình tĩnh quá.
"Sợ cái gì? Sợ chết sao? Đương nhiên sợ, chết rồi thì chẳng còn gì cả, để sống sót, tôi đã phải trải qua vô số khảo nghiệm tử vong, bị thương vô số lần, với tôi cái chết chẳng khác nào số không, tất cả mọi cố gắng đều uổng phí...... Nhưng lúc này tôi không sợ nữa......" Cô thật lòng nói.
"Vì sao?"
"Bởi vì có anh ở bên chứ sao!" Cô quay về phía hắn, trong bóng tối không thấy được mặt hắn, nhưng có thể cảm giác được hắn, kề sát hắn, cũng là một loại hạnh phúc.
Hắn kinh ngạc nhìn về phía cô, nhớ tới thời khắc nguy cấp trong gian phòng bí mật, cô lựa chọn chết cùng hắn, cái loại yêu sâu sắc không hối hận này, hắn chưa từng có được trong hai mươi tư năm cuộc đời......
Vì không tin con người, nên không tin vào tình yêu, không tin tình cảm thật lòng giữa người với người, trong thế giới tràn ngập tội ác và đau khổ này, hắn tình nguyện chỉ tin tưởng chính mình, tình nguyện lựa chọn cô độc, cho dù công chúng say mê bề ngoài của hắn đến mức nào, hắn cũng không hề lay chuyển.
Hắn tự nhốt mình vào hầm băng lạnh lẽo, tự sưởi ấm mình, dù lạnh tới đâu cũng không nguyện mở rộng trái tim.
Nhưng cô chưa được hắn cho phép đã xông vào trong lòng hắn, mạnh mẽ, kiên nghị lại không kiêng nể gì chiếm cứ không gian tâm linh hắn không hề mở ra.
Hắn thử chống cự, trục xuất cô ra ngoài, nhưng lại phát hiện trong lúc chống cự, hắn đã dần trầm mê vào sự ấm áp của cô......
Từ hứng thú đến xua đuổi, từ thống hận đến động tâm, cảm giác của hắn đối với cô rốt cuộc là gì?
Như đúng mà sai, từng giọt từng giọt làm lòng hắn vừa rung động vừa khát vọng rốt cuộc là gì?
"Sao không nói gì? Anh đang nghĩ, chết cùng loại đàn bà xấu xa này rất không đáng phải không? Thế thì xin lỗi nha! Lúc này tôi cũng chẳng có cách nào tránh xa anh ra cả, anh chịu đựng chút vậy!" Lộ Đắc thấy hắn trầm mặc hồi lâu, không khỏi cười khổ tự giễu.
Hắn không lên tiếng, trong đầu vẫn đang nghĩ về lời khẳng định không dao động làm hắn kinh hãi của cô...
Tai vạ đến nơi, cô không trốn một mình, mà tình nguyện chết cùng hắn!
Trên đời này có nhiều người yêu có thể đồng sinh, nhưng mấy ai có thể chân chính cộng tử?
Tình yêu dạng gì làm cô chấp nhất với hắn như thế? Cảm tình dạng gì mới có thể đồng sinh cộng tử?
Cô mới mười chín tuổi, vì sao có thể yêu hoàn toàn không lưu đường sống như vậy?
Càng nghĩ, hắn càng kinh hãi, kinh hãi vì mối tình thắm thiết của cô, cũng kinh hãi vì sóng lớn cuồn cuộn dâng lên trong lòng mình!
Đây là "yêu" sao?
Phải không?
Lộ Đắc thấy hắn không trả lời, nghĩ hắn thật sự đang phiền muộn cô đến chết vẫn không buông tha hắn, trong lòng chua xót đau đớn, vẫn miễn cưỡng cười vui, che giấu nỗi phiền muộn trong lòng.
"Được rồi được rồi! Anh đã chán ghét tôi như vậy, tôi tránh xa thêm một chút là được......" Cô nói xong liền dịch người sang bên phải.
Đột nhiên, hắn đưa tay kéo cô lại, cúi đầu hôn lên mặt cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng dính đầy tro bụi, nhưng hắn không quản được nhiều như vậy, nhanh chóng tìm được cái miệng kinh ngạc khẽ nhếch của cô, gắt gao ngậm mút môi cô.
Nếu sớm muộn gì cũng chết ở đây, vậy thì trước khi chết, hắn nhất định phải làm rõ cảm giác của chính mình đối với cô!
Cho nên hắn hôn cô, lần đầu tiên chủ động, cuồng dã, tháo gỡ khu vực phòng thủ trong tim mà hôn cô.
Lộ Đắc ngây người!
Cô không biết đây là mơ hay thật, Địch Kiếm Hoài vừa kiêu ngạo vừa lạnh lùng, lại có thể hôn cô như vậy......
Trời ạ! Nếu đây chỉ là giấc mơ, vậy ngàn vạn lần đừng để cô tỉnh lại!
Hãy để khoảnh khắc này ngừng trôi, để cô vĩnh viễn ở lại trong mộng, đừng ai đánh thức cô!
Hắn ngẩng đầu, thở hơi gấp, ngón tay vuốt ve ngũ quan cô, hắn không thấy cô, nhưng hơn lúc nào hết, hắn có thể tưởng tượng ra bộ dáng cô giờ phút này.
Đôi mắt đen trong veo lấp lánh lại linh động của cô nhất định tràn ngập kinh ngạc, đôi má nõn nà của cô nhất định vì kích động mà đỏ ửng, còn cái miệng nhỏ thường ngày luôn sắc bén của cô...... nhất định đang chờ đợi hắn chiếm lĩnh một lần nữa......
Vì thế, hắn nâng mặt cô lên, không chần chừ in lên môi cô một nụ hôn càng sâu hơn.
Lộ Đắc sắp té xỉu!
Đây không phải mơ!
Cô ngửi được hơi thở đặc hữu trên người Địch Kiếm Hoài, chân thật đến vậy, mãnh liệt đến vậy, sao có thể là mơ được?
Nhưng nếu không phải mơ, sao hắn lại muốn hôn cô?
Vì sao?
Cô mặc dù ngây thơ mà hoang mang, nhưng vẫn đáp lại yêu cầu của hắn, hé miệng vươn lưỡi dây dưa cùng hắn, dường như muốn mượn nụ hôn này, đưa toàn bộ tình yêu của cô lấp đầy hắn.
Hồi lâu sau, bọn họ mới quyến luyến mà rời nhau ra, thở hổn hển.
"Anh...... Vì sao hôn tôi?" Giọng cô khàn khàn.
"Bởi vì tôi muốn." Hắn không muốn thổ lộ tiếng lòng quá sớm.
"Đột nhiên muốn hôn tôi? Thế thôi sao?" Cô nhíu mày, có chút thất vọng.
"Đúng vậy! Bị nhốt ở đây chán chết đi được, hôn gϊếŧ thời gian chút." Hắn cố tình tỏ vẻ tùy ý.
"Anh...... Anh lấy tôi ra đùa cho đỡ chán?" Cô tức giận hỏi.
"Đúng." Hắn cố nhịn cười, may mà cô không thấy mặt hắn.
"Được lắm, được lắm, vậy tôi cũng......" Cô trợn mắt, bất ngờ ôm lấy hắn, tính cho hắn biết tay.
"A......" Lưng hắn đập phải vách đá, kêu đau một tiếng.
Cô sợ tới mức lập tức rút tay về, vội la lên: "Sao vậy?"
"Không sao......" Hắn không muốn làm cô kinh hoảng.
"Anh rốt cuộc bị thương ở đâu? Vai? Hay lưng?" Tay cô sờ soạng vai và lưng hắn.
"Đừng chạm vào......" Hắn quát khẽ.
Nhưng cô đã đụng đến chất lỏng ướt nóng mang theo mùi máu tươi dưới vai hắn, hít một hơi, "Máu? Anh đang chảy máu......"
"Vết thương nhỏ thôi......"
"Đây mà là vết thương nhỏ? Tay tôi ướt cả rồi!" Cô sợ hãi kêu.
"Hừm, bình tĩnh chút......" Hắn trấn an.
"Bảo tôi sao mà bình tĩnh được? Lỡ anh chảy hết máu mà chết thì sao!" Cô khẩn trương muốn khóc.
"Mắc kẹt ở đây, chết là chuyện sớm muộn thôi." Hắn có vẻ dửng dưng.
"Bị thương lúc nổ phải không? Anh ở phía sau tôi, đã cản chấn động kia......"
"Đừng nghĩ nhiều, bị thương một chút cũng tốt, xem có thể phá hỏng luôn đôi cánh của tôi không." Hắn nửa đùa nửa thật.
"Không thể hỏng được! Tuyệt đối không!" Cô khϊếp sợ hô to.
"Vì sao không được?" Hắn hoảng sợ trước phản ứng của cô.
"Đôi cánh đẹp như vậy...... Hỏng rồi rất đáng tiếc. Không có cánh, anh không còn là anh!"
"Cô thấy...... Cánh của tôi đẹp?" Hắn ngạc nhiên nhìn cô.
"Đó là một bộ phận của anh, đương nhiên là đẹp......" Cô nói say sưa.
"Một bộ phận của tôi......" Hắn lặp lại lời cô, có cảm giác thanh tỉnh lạ thường.
"Đúng vậy, cánh của anh, mỗi chiếc lông trên đôi cánh ấy, đều là của anh! Chúng nó sinh trưởng trong thân thể anh, chính là một bộ phận của anh! Cũng là bộ phận tôi yêu nhất......"
Cô hạ giọng nói hết.
Có cái gì đó sôi trào trong ngực hắn!
Những lời này của cô đã phá giải nỗi mờ mịt bao năm qua của hắn.
Dù đôi cánh này sinh ra như thế nào, nay đều là một bộ phận của hắn, có chúng không phải là không trọn vẹn, mà là đầy đủ, vì sao hắn vẫn không rõ điểm này?
"Lộ Đắc......" Hắn gọi cô.
"Hả?"
"Sao cô yêu tôi?" Hắn trào dâng hỏi.
"Yêu một người cần lý do sao?" Cô hỏi lại.
"Không cần lý do sao?" Hắn lại hỏi.
"Tôi không biết, trước kia tôi chưa từng yêu bất kì ai." Cô thản nhiên nói."Tôi cũng vậy, trước kia tôi không biết cái gì gọi là yêu, nhưng hiện tại......"
"Hiện tại thì sao?" Cô nín thở, hắn...... muốn nói cái gì?
"Hiện tại tôi muốn hôn em." Miệng nói không nên lời "yêu", nhưng rốt cuộc hắn cũng không thể kiềm chế được nỗi áy náy và khát khao muốn ôm cô, hôn cô của mình.
Cô giờ không bất ngờ nữa, đón lấy nụ hôn mãnh liệt của hắn, ít nhiều đã có thể cảm thụ tâm tình hắn.
Có lẽ hắn yêu cô rồi, cô vui sướng thầm nghĩ.
Đầu lưỡi hắn tiến vào trong miệng cô, khiêu khích, dụ dỗ cô, nhiệt liệt chứng tỏ sự khát vọng của hắn.
"Ưʍ......" Cô ưm một tiếng, bị hôn đến mức toàn thân mềm nhũn, sớm đã quẳng việc vẫn đang ở trong tình thế nguy hiểm ra sau đầu.
Nụ hôn của hắn càng lúc càng cuồng nhiệt, tay trực tiếp luồn vào trong áo cô, vỗ về chơi đùa bầu ngực xinh đẹp của cô.
"Địch......" Cô thiếu dưỡng khí, đầu váng mắt hoa, nhưng vẫn luyến tiếc không muốn dừng, nghĩ rằng, nếu có thể bị hắn hôn đến chết đi cũng tốt, hai người cứ hôn nhau mà chết......
Đang lúc nghĩ vậy, tay cô đụng tới một vật cứng bằng kim loại, cô sợ run vài giây, sờ soạng hình dạng quen thuộc ấy, trong đầu lóe một tia sáng, hơi đẩy hắn ra, vội nói: "Chờ chút, Địch Kiếm Hoài......"
"Sao vậy?" Hắn không kịp điều chỉnh cảm xúc đang dâng trào của mình, thở dồn dập mà trầm thấp.
"Ơ...... Cái này hình như là......" Tay cô cảm giác được một vật kim loại hình tròn được chôn vào vách đá, liền dùng sức bới đất đá vụn quanh nó, sau đó vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ hít một hơi.
"Cái gì vậy?" Hắn ngạc nhiên hỏi.
"Đây là cửa thoát hiểm khẩn cấp của trung tâm nghiên cứu! Cửa này thông thẳng lên mặt đất, mở ra là chúng ta có thể thoát!" Cô hưng phấn giải thích.
"Thật tốt quá!" Hắn kêu lên vui mừng.
Cô xoay chốt mở, dùng sức đẩy ra ngoài, nhưng đẩy mãi không được.
"Ủa? Hình như cửa bị chặn rồi......" Lòng cô chùng xuống.
"Có thể do vụ nổ vừa nãy, cửa hơi biến dạng, để tôi thử xem." Hắn dịch người về phía trước.
"Không được, anh bị thương......" Cô lo lắng nói.
"Lúc này còn quản chuyện đó?" Hắn cười cười, dùng sức đẩy cửa.
Cô cũng đồng thời ra sức, hai người đồng tâm hiệp lực đẩy cửa từng chút từng chút ra ngoài, không lâu sau, cánh cửa rất nặng đó cuối cùng cũng mở ra!
"A! Thành công rồi!" Cô lao ngay ra, tham lam hít thở không khí trong lành bên ngoài.
Hắn cũng chậm rãi ra ngoài, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, trong lòng có cảm xúc không nên lời.
Lần này tìm được đường sống trong chỗ chết, làm hắn có cái nhìn khác với cuộc đời.
Hình như mưa to vừa tạnh, mặt đất vẫn còn ẩm ướt, trên trời mây đen chưa tan, ánh trăng như ẩn như hiện nấp sau đám mây, rình coi bọn họ......
"Địch Kiếm Hoài, chúng ta......" Cô cười bước về phía hắn, nhưng được nửa đường khuôn mặt tươi cười đã cứng lại.
Một chiếc trực thăng chậm rãi bay về phía họ, đó là trực thăng của Tống Bảo La và
Solomon......
Trở lại mặt đất, sự thực tàn khốc vẫn còn tồn tại, cho dù họ từng chung hoạn nạn, cho dù giữa họ dần nảy sinh tình cảm, nhưng vấn đề vắt ngang giữa bọn họ vẫn khó có thể phai mờ.
Cô là Sứ đồ của Nặc Á Phương Châu.
Hắn là Thiên Ki của Bắc Đẩu Thất Tinh.
Bọn họ phải làm sao?
Lẳng lặng nhìn nhau, họ không nói lời nào, chỉ có tiếng gió vi vu len giữa hai người.
***"Tìm được Sứ đồ rồi! Sứ đồ ở đây! Cô ấy còn sống......"
Một trận tiếng ồn cắt đứt sự trầm lắng, trực thăng càng lúc càng tới gần buộc Lộ Đắc ra quyết định.
"Chủ nhân và đồng bọn tìm em kìa." Địch Kiếm Hoài nhìn cô, bình tĩnh nói. Lưng bị thương, hắn tự biết mình không thể đối phó với nhiều người như vậy, cho nên dứt khoát để mặc cô xử trí.
"Em biết." Cô cũng nhìn hắn, trong lòng có một giọng nói không ngừng khuếch đại.
"Em sẽ bắt tôi để báo cáo kết quả công tác với bọn họ phải không?" Hắn biết cô đang do dự.
"Đúng vậy." Giọng nói trong lòng càng lúc càng to, càng lúc càng lớn...... Át cả tiếng động cơ trực thăng, át cả tiếng gào của lũ tay chân.
"Vậy em còn chờ gì nữa?" Hắn nhíu mày, chờ cô hành động.
"Em đang đợi......" Cô ngửa đầu nhìn trời, đột nhiên nở nụ cười.
Lòng cô đang không ngừng vang lên ba chữ.
Cô yêu hắn! Cô yêu hắn! Cô yêu hắn......
Cô yêu hắn hơn tất thảy!
Hắn buồn bực nhìn gương mặt tươi cười của cô, còn đang nghi hoặc, liền thấy cô chạy về phía mình, bắt lấy tay hắn xoay người bỏ chạy.
Tống Bảo La và những người khác đều kinh hãi, bọn họ vạn lần không ngờ cô lại lựa chọn phản bội!
"Này......" Địch Kiếm Hoài cũng kinh ngạc, hắn khϊếp sợ bởi hành vi to gan của cô.
"Chạy mau! Em đưa anh ra bờ biển, có một đường nhỏ hẳn là có thể tránh thoát bọn họ."
Cô chạy như bay, tâm tình nhẹ nhàng nhất kể từ khi sinh ra tới nay.
"Em điên rồi! Như vậy tương đương với việc phản bội Nặc Á Phương Châu!" Hắn không nghĩ cô lại giúp hắn.
"Không sao." Cô thoải mái nói.
"Còn nói không sao? Có thể em sẽ bị gϊếŧ đó!" Hắn lo cho tương lai của cô.
"Vậy anh bảo vệ em đi! Anh đã nói, chỉ cần em đưa anh lên đảo, anh sẽ bảo vệ em, không phải sao?" Cô cười nói, đưa hắn vào trong bụi rậm.
"Em......" Hắn cảm động nhìn cô, không biết nên nói gì.
Đúng lúc này, trực thăng bay qua đầu họ, từ loa truyền đến tiếng hét phẫn nộ của
Solomon: "Lộ Đắc! Cô làm gì vậy? Mau trở lại!"
Cô có tai như điếc, tiếp tục lôi Địch Kiếm Hoài chạy về phía trước.
"Lộ Đắc! Cho cô một phút, lập tức đưa Thiên Ki về!" Tống Bảo La cũng tham gia hàng ngũ kêu gọi.
"Thật ồn ào!" Cô phỉ nhổ, lè lưỡi làm mặt quỷ.
Địch Kiếm Hoài thật sự phục sát đất, trong lúc này mà cô còn có thể trấn tĩnh đùa cợt được.
Một phút qua rất nhanh, Solomon lập tức hạ lệnh, "Ai gϊếŧ được Lộ Đắc sẽ là Sứ đồ mới, còn thiên sứ kia, phải bắt sống."
Các thành viên Nặc Á Phương Châu có mặt vừa nghe tinh thần đã đại chấn, một vài người sớm có dã tâm càng dốc sức, cầm súng đuổi ráo riết.
Lộ Đắc cười lạnh trong lòng, cô mất bao sức lực mới trở thành Sứ đồ, mà nay thân phận lại dễ dàng bị hủy như thế, lũ người Tống Bảo La thật đúng là biết cách đùa bỡn lòng người!
Từ lúc "Thư sát lệnh" (lệnh gϊếŧ kẻ phản bội) được hạ xuống, tình huống lập tức trở nên nguy hiểm, toàn bộ người trên đảo dường như đều là kẻ địch của họ, hơn nữa Tống Bảo La còn chỉ huy trên không, hành tung của họ căn bản không thể che giấu.
Không lâu sau, những kẻ đuổi nhanh đã dần dần bám sát, nổ vài tiếng súng, đạn đều hướng về phía Lộ Đắc. Địch Kiếm Hoài giận dữ, kinh hãi xòe cánh ngăn đạn cho cô, nhưng trong nháy mắt cánh biến đổi, vết thương sau vai hắn bị ảnh hưởng, hắn đau đến mức thét lớn một tiếng, ngã sấp xuống......
"Địch Kiếm Hoài!" Lộ Đắc hét lên, vội nâng hắn dậy, phát hiện miệng vết thương dưới cánh hắn máu chảy như suối, sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch."Anh đừng xòe cánh ra nữa! Mau thu lại!"
"Bay thì sẽ nhanh hơn!" Hắn thở phì phò, cố nén cơn đau.
"Anh không bay được! Bị thương nặng như vậy......" Cô lớn tiếng kêu.
"Bay thấp, thoáng cái là ra tới bờ biển, tôi vẫn chịu đựng được......" Trán hắn toát mồ hôi lạnh.
"Quá mạo hiểm! Thế này đi, anh ra bờ biển trước, em sẽ theo sau." Cô nói xong, định quay lại.
"Đợi chút, em muốn làm gì?" Hắn vội vàng túm lấy cô.
"Em đi ngăn cản những người đó, anh cứ ra sức chạy về phía trước, hiểu không?" Cô tránh khỏi tay hắn, bình tĩnh nói.
"Một mình em sao đối phó nổi bọn chúng? Mỗi người đều muốn lấy mạng em đó!" Hắn túm tay cô thật chặt, nói sao cũng không buông tay.
"Vì người nào cũng muốn gϊếŧ em, em mới ngăn được chúng! Yên tâm, em không sao, anh chỉ cần để ý vũ lực từ trực thăng thôi, dưới đất cứ để em lo!" Cô nháy mắt với hắn mấy cái, rút tay về, chạy đi nhanh như chớp.
"Lộ Đắc!" Hắn kinh hãi kêu một tiếng, nhưng cô đã sớm mất hút trong rừng cây.
Yêu phải người như vậy, trái tim của hắn chắc sẽ suy kiệt mất......
Nhưng trước mắt đành phải tin tưởng cô, hắn thở ra một hơi, trong nháy mắt giương cánh bay về phía bờ biển.
Lộ Đắc chạy về phía lũ người đang săn đuổi, những người này hầu như đều là ứng cử viên Sứ đồ tương lai, đại khái là sau vụ nổ lớn, Tống Bảo La khẩn cấp điều người từ Mỹ tới hỗ trợ. Những người này đều mặc đồ đen, tuổi không lớn, nhưng từng được huấn luyện đặc biệt không ít, thân thủ cũng không tồi.
Tuy nhiên chỉ cần dùng một kế nhỏ, cô vẫn đối phó với họ ngon lành.
Cô đột nhiên xuất hiện trước mặt ba thành viên, cười nói: "Hi!"
Ba người đó ngạc nhiên mở to mắt nhìn cô, lập tức chĩa súng vào cô.
"Ủa, nếu cả ba người đồng thời gϊếŧ ta, ai mới có thể lên làm 'Sứ đồ' nhỉ? Đau đầu ghê."
Cô cố ý nói.
Ba người ngẩn ra nhìn nhau, sau đó liền chửi bới lẫn nhau.
"Cô ta là của tao!"
"Không, tao phát hiện trước!"
"Ai cũng đừng hòng tranh với tao!" Một người trong đó ác độc bắn chết hai gã đồng bọn.
Lộ Đắc cười thầm, đột nhiên giơ chân đá hắn, hắn bất ngờ không kịp tránh liền ngã ngửa, cô thừa cơ đoạt ngay súng trong tay hắn, "Pàng" một tiếng, giải quyết hắn.
Một hơi loại ba người, cô nhanh chóng thay đồ đen trên người một tên, cầm súng đi tiếp.
Dọc đường, ngụy trang trên người giúp cô thuận lợi loại thêm hai tên nữa, lúc cô chuẩn bị tới nơi đoàn tụ với Địch Kiếm Hoài, một khẩu súng đột nhiên chĩa ra từ sau gốc đại thụ, nhắm thằng thái dương cô.
"Cấm nhúc nhích, bỏ súng xuống." Người đó quát.
Cô đứng yên, vứt súng xuống, trừng mắt nhìn người tới, không kinh hoảng chút nào chào hỏi, "Jake, ra là mày!"
Jake lớn hơn cô hai tuổi, hai người từng cạnh tranh kịch liệt, tuy rằng cô trở thành Sứ đồ, hắn vẫn tìm cơ hội kéo cô xuống đài.
"Quả nhiên lợi hại...... Khó trách mày có thể trở thành Sứ đồ trẻ tuổi nhất Nặc Á Phương
Châu suốt bao năm qua." Jake lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.
"Tao biết mày cực kì ghen tị với tao." Cô lãnh đạm liếc nhìn hắn.
"Đúng vậy, tao ghen tị với vận may của mày......"
"Cả tài năng nữa chứ." Cô châm chọc.
"Tài năng duy nhất của mày chỉ là giảo hoạt, khôn vặt thôi." Jake hừ hừ.
"Cám ơn khích lệ." Cô một mặt nói chuyện tào lao với hắn, một mặt tìm cơ hội đào tẩu.
"Tao không hiểu, vì một tên đàn ông, mày lại có thể vứt bỏ thân phận và địa vị vất vả lắm mới giành được?"
"Đương nhiên mày không biết được, vì mày đã yêu bao giờ đâu."
"Yêu? Sao tao có thể nghe được một chữ buồn cười như thế từ miệng con người máu lạnh như mày nhỉ?" Jake cười như điên.
"Mày cứ cười đi! Đối với người không biết yêu là gì, nói gì cũng lãng phí." Cô khinh miệt nhếch môi.
"Đừng tự cho mình là đúng, Lộ Đắc, dù mày biết yêu, mày cũng không có được nữa."
Mắt Jake lộ sát khí.
"Mày muốn gϊếŧ tao?" Cô hơi lo lắng, muốn qua ải này chỉ sợ rất khó.
"Tao đã sớm muốn làm vậy." Jake đặt ngón tay lên cò súng, cười âm tà, "Vĩnh biệt, Lộ
Đắc......"
Cô nhắm mắt, dù không cam lòng, cũng chỉ có thể chấp nhận số phận.
"A!" Không có tiếng súng, mà là tiếng kêu đau của Jake.
Cô mở mắt, phát hiện tay cầm súng của Jake bị hai chiếc lông chim xuyên qua.
"Địch Kiếm Hoài!" Cô vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nhìn Địch Kiếm Hoài nhanh nhẹn hạ xuống, không ngờ hắn lại xuất hiện.
"Còn nói một mình em có thể đối phó." Địch Kiếm Hoài thở phì phò, tức giận nói.
"Sao anh lại tới? Ở đây nguy hiểm lắm......" Cô chạy nhanh về phía hắn.
Jake oán hận bò dậy, phút chốc rút dao phóng vào lưng cô.
"Nằm sấp xuống!" Địch Kiếm Hoài hét lớn một tiếng, nháy mắt ra tay phóng lông chim.
Cô nhanh nhẹn nằm sấp xuống, năm chiếc lông chim kim loại phóng thẳng vào ngực
Jake, hắn nghẹn họng nhìn trân trối, ngã vật ra sau.
"Phù! Nguy hiểm quá!" Cô vỗ ngực đứng lên, nhặt súng lục, đi đến bên hắn.
Địch Kiếm Hoài do dùng quá sức, cả người hư thoát, khuỵu gối xuống.
"Địch Kiếm Hoài!" Cô đỡ lấy hắn, mặt biến sắc.
Hắn sắp không gượng nổi nữa!
"Nhanh chút, chúng ta ra bờ biển, em nghĩ, người đến đón anh sẽ tới nhanh thôi......" Cô dìu thân hình to lớn của hắn, từng bước đi tới bờ biển.
"Người đến đón tôi?" Hắn ngẩn người.
"Đúng, Bắc Đẩu Thất Tinh, đồng bọn của anh cũng nên đến rồi."
"Vì sao?" Hắn không hiểu, trên đảo này có thiết bị làm nhiễu sóng, Thiên Xu không tìm được hắn mới phải, sao có thể......
"Lão đại Thiên Xu của các anh quá lợi hại, anh ta đã biết em phát tán virus từ lâu, còn tra được thân phận của em, trước khi trung tâm nghiên cứu nổ em đã lên trang web Bắc Cực
Tinh, vừa online, anh ta đã theo dõi em sát sao......" Cô giải thích.
"Em lên trang web Bắc Cực Tinh làm gì?" Hắn ngạc nhiên không thôi.
"Báo cho anh ta vị trí đảo Thiên Đường và tình trạng của anh."
"Vì sao...... Vì sao em phải làm như vậy?" Ngực hắn tràn ngập nỗi xôn xao khó nói nên lời, rốt cuộc cô yêu hắn đến chừng nào?
"Em sợ mình em không thể cứu được anh, em sợ em không bảo vệ được anh......" Cô mới nói được một nửa, cả người bỗng rơi vào vòng tay của hắn.
Hắn đau lòng không biết nói gì, tình yêu của cô nhiều tới mức khiến hắn không biết làm sao, chẳng lẽ cô không sợ cho đi quá nhiều lại không thể nhận về sao?
"Địch......" Cô im lặng để hắn ôm, hưởng thụ trọn vẹn sự tiếp xúc thân mật đầy thỏa mãn này.
Đủ rồi, chỉ cần có một chút ấm áp này, đã đủ cho cô chịu được băng lạnh trăm ngàn năm.
Bỗng nhiên, trực thăng lại lần nữa bay trên đầu họ, vốn sợ làm tổn thương tiêu bản sống nên Solomon không dám nổ súng, nhưng đám tay chân lại không kiên nhẫn như thế, vì thế mạnh tay công kích.
Lộ Đắc biến sắc, dìu Địch Kiếm Hoài chạy trốn vào sâu trong rừng cây.
"Pàng pàng pàng pàng!" Đạn bắn liên tục về phía bọn họ, trong đó có vài phát suýt thì trúng, cực kỳ nguy hiểm.
Cuối cùng, họ chạy tới một vách đá nhô ra, không còn đường lui, trực thăng đã nắm toàn bộ cục diện trong tay, hơn nữa kẻ địch dưới mặt đất đã tới rất gần, bọn họ nhanh chóng bị vây chặt.
"Lộ Đắc, dám phản bội tổ chức, hôm nay mày chết chắc rồi!" Solomon gầm lên qua loa.
"Ai nói? Sống chết của bản thân, tao tự quyết định." Lộ Đắc cười lạnh nhìn bọn họ.
"Mau giao Thiên Ki ra, đưa hắn cho tao, có khi tao còn tha cho mày một mạng."
Solomon dụ dỗ.
"Hả? Các ông thật sự sẽ tha cho tôi?" Cô vui mừng hỏi.
"Thật sự."
"Giao dịch này cũng không tồi nhỉ, anh nói có phải không, Địch Kiếm Hoài." Cô vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn Địch Kiếm Hoài.
Địch Kiếm Hoài cũng cúi đầu nhìn cô chằm chằm, hắn biết cô chỉ thuận miệng đáp lời, nhưng không biết cô có tính toán gì.
Cô lưu luyến nhìn hắn lần cuối cùng.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, tuy rằng có chút tiều tụy, có chút mỏi mệt, nhưng trong mắt cô, hắn vĩnh viễn là người đàn ông điển trai nhất.
"Giao hắn ra đây, Lộ Đắc!" Solomon lại quát một tiếng.
"Không thành vấn đề......" Mặt cô hiện ra một nét cười kì lạ, mắt nhìn về mặt biển phía dưới vách đá, sau đó bỗng nói với hắn: "Đi thôi...... Thiên sứ của em......"
Địch Kiếm Hoài còn chưa kịp hiểu rõ ý đồ của cô, đã bị cô dùng sức đẩy, rơi về phía sau.
"Khônggggg" Hắn điên cuồng hét lên, không kịp mở cánh, người đã rớt xuống biển. Trong khoảnh khắc rơi ấy, hắn nghe rõ vô số tiếng súng, thân hình nhỏ nhắn của Lộ Đắc như một bao vải rách rơi xuống.
Không! Khônggggg!!!!!
Lộ Đắc! Lộ Đắc!
Cô không thể chết được! Cô sao có thể cứ chết đi như vậy?
Hắn còn chưa kịp nói với cô, rằng hắn yêu cô mà.
Ruột gan như vỡ vụn, hắn hô to, nhưng nước biển đã nhấn chìm thanh âm của hắn, tiếng động cơ không biết từ đâu truyền đến làm hắn gần như điếc, miệng vết thương của hắn tiếp xúc nước biển, đau đến mức muốn ngất xỉu......
Trước mắt mờ mịt, tựa hồ có ai gọi, vớt hắn từ dưới biển lên, nhưng ý thức hắn đã không rõ, chỉ nghe đứt quãng tiếng trách móc quen thuộc---
"Ngu ngốc...... Ngươi quên hết lời ta rồi sao...... Chỉ có mình mới bảo vệ được chính mình, vì sao mãi mà...... ngươi vẫn chưa học được?"
Đó là giọng của Thiên Toàn, nghe thấy giọng nói này, hắn mới an tâm nhắm mắt lại.
Bóng đêm cắn nuốt hắn, cắn nuốt Lộ Đắc, cũng cắn nuốt tình yêu hắn vất vả lắm mới tìm được.
← Ch. 08 | Ch. 10 (c) → |