← Ch.07 | Ch.09 → |
Mọi việc tiến triển khá nhanh, Vệ Tướng Như cứ vậy mà đến ở cùng Cao Duệ.
Đó là một khu chung cư cao cấp có mười hai tầng lầu, chỉ có mười hai hộ, mỗi tầng rộng hơn một trăm mét vuông chỉ có một hộ ở, có bảo vệ canh gác suốt hai mươi bốn tiếng mà trên cửa còn có gắn thiết bị theo dõi hiện đại nhất, ngòai ra muốn sử dụng thang máy thì phải dùng dấu vân tay. Bảo vệ cẩn mật làm người ta líu lưỡi.
Cao Duệ ở trên tầng cao nhất, tầm nhìn vô cùng tốt, bên trong trang hòang đơn giản nhưng thanh lịch, tinh tế, sang trọng, đồ vật không dính một hạt bụi, sắp xếp chỉnh tề, ngăn nắp rất phù hợp với tính tủ mỉ, cẩn thận của hắn.
Vừa mới bắt đầu, Vệ Tướng Như thật có chút không quen với phòng ở được thiết kế, đẹp thì có đẹp nhưng không có cảm giác tự tại, giống như làm gì cũng phải thật cẩn thận, sợ làm dơ, sợ làm mọi thức rối lọan...thành ra cả ngày cứ khẩn trương, lo lắng.
Bất quá, hơn mười ngày sau nàng cũng đã thích ứng được cũng bắt đầu kiểu sống như trước kia, ăn xong thì quên rửa chén bát, rửa mặt thì làm nước văng khắp nơi, quần áo quăng tứ tung, trên ghế sô pha cũng có mà trong phòng ngủ cũng có, đi làm thì quên này quên nọ...
Nàng thực tùy hứng, tùy hứng như đó là nhà của nàng, chỉ có Cao Duệ là khổ, gặp phải một người khách không ngăn nắp cho nên chủ nhân đành phải trở thành người làm, lo việc quét dọn.
"Ngươi dùng xong đồ thì có thể xếp gọn gàng được không?" Cao Duệ thường đi sau, thay nàng thu dọn nhưng không nhịn được, miệng vẫn phải lải nhải.
"Được, chờ một chút ta liền thu dọn", nàng đang say mê xem một quyển sách tiếng Anh, thuận miệng hứa đại.
"Quần áo này đã treo ở đây ba ngày rồi, tiểu thư..", hắn cầm lấy quần áo của nàng, cố ý giơ trước mặt nàng lại lớn tiếng nói.
" có sao? Có lâu như vậy sao?" nàng đành phải buông cuốn sách ra, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
"Chính xác là ba ngày bảy giờ mười lăm phút", hắn đưa ra con số chính xác.
"Ôi trời, ngươi đều đếm thời gian để sống à? thật qua lợi hại", nàng mở to hai mắt, vẻ mặt tràn đầy ngưỡng mộ.
Hắn sao lại không hiểu nàng đang nói móc hắn, liếc nàng một cái, không thèm quan tâm, thuận tay lại đem chén nước uống được một nửa ở trên bàn mang đi.
"uy, uy ngươi lại tức giận?', nàng vội bỏ sách xuống, đeo kính vào, vội vàng hỏi.
"không có, từ khi quen biết ngươi, ta đã sớm giận đủ rồi", hắn tự giễu, lại liếc nàng một cái.
"Sao nghe lời ngươi tràn đầy ẩn nhẫn cùng áp lực nha, căn cứ theo trình độ chuyên nghiệp của ta về mặt ngữ văn thì ta có thể xác định ngươi thực sự là đang tức giận, óan than chính mình không có việc gì lại đem một kẻ phiền tóai về nhà...", nàng xoay người dựa vào lưng ghế, gác cằm lên đầu gối, phân tích rõ ràng.
Hắn nhướng cao mày, đang tính đi xuống phòng bếp liền quay trở lại, đi đến chỗ nàng, nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh nàng, đem mặt nàng để sát vào, nói
"Ta nói như vậy, ngươi nhìn ra là ta đang óan thán, còn bây giờ ta đang nhìn ngươi như thế này thì nghĩa là gì?"
Môi hắn gần sát với mặt nàng, làm cho nàng cố gắng ngả sát đầu vào lưng ghế, vì hơi thở của hắn mà hô hấp của nàng cũng rối lọan
" cái kia...... Ngươi hiện tại suy nghĩ......nữ nhân họ Vệ này thật đáng đánh đòn" nàng trợn to hai mắt, nói quanh co.
"Sai rồi, đóan lại đi", hắn nheo hai mắt lại, lại tiến gần nàng hơn.
" ngươi...... Trong lòng suy nghĩ...... Suy nghĩ...." nàng nhìn ngọn lửa dục vọng đang được nhen nhóm trong mắt hắn, hô hấp đột nhiên không thông, hai má cũng càng lúc càng hồng.
"nghĩ cái gì?", môi hắn tiến sát mặt nàng, cơ hồ như là để trên môi của nàng.
"nghĩ", nàng nói không ra lời, ánh mắt của hắn, môi của hắn, từng biểu tình nhỏ nhất của hắn đều nói cho nàng biết, hắn muốn hôn nàng.
Nhưng hắn không có hành động, chỉ lặng lặng nhìn nàng, dùng ánh mắt nóng bỏng của hắn hôn nàng, từ ánh mắt đến chóp mũi rồi đến môi.
Rõ ràng không có chạm vào nhưng lòng của nàng lại hỏang lọan, nàng biết đây không phải là do tâm thuật bất chính, không phải trái tim phát bịnh mà là do rung động của tình yêu, là do thân thể hắn, do khát vọng của hắn.
Cuối cùng, ánh mắt nóng bỏng của hắn cũng đã được khắc chế, hắn chậm rãi lui lại, lui lại, sau đó đứng dậy đi về phía phòng bếp.
Nàng giật mình, ngực không còn rung động, hô hấp đã có thể bình thường nhưng lại có chút thất vọng.
Ngước mắt nhìn bóng lưng to lớn của hắn, nhìn hắn rửa chén, nhìn hắn đem quần áo quăng lung tung của nàng bỏ vào máy giặt, trong lòng hiểu rất rõ rằng hắn muốn ôm nàng, hôn nàng nhưng vì thân thể của nàng, hắn chỉ có thể nhẫn nhịn.
Hắn khắc chế, làm cho nàng đau lòng, cũng làm cho nàng khổ sở.
Nếu đổi thành nữ nhân khác, hắn sẽ hạnh phúc, mà hắn lại cố tình lựa chọn nàng, cũng là hạnh nhưng lại là bất hạnh. Nàng ở chung một chỗ với hắn, có phải là đã hại hắn không?
Lúc trước nàng rất tò mò, không biết người như hắn khi yêu sẽ biến thành người như thế nào, giờ thì nàng đã biết hắn ngọai lạnh trong nóng, đối với chuyện tình cảm cũng cố chấp, chuyên chế nhưng khắc sâu như trong kinh doanh.
Nếu nàng chết đi, hắn nhất định sẽ rất bi thương.
Nàng không muốn hắn bi thương, không muốn hắn thống khổ, nàng không hi vong kiêu ngạo của hắn vì yêu nàng mà mất đi, nàng chỉ mong hắn vĩnh viễn có thể tùy tâm sở dục, đó mới là bộ dáng hắn nên có.
Mười ngày qua nàng rất vui vẻ, hạnh phúc nhưng cũng rất bất an, được hắn chăm sóc, sức khỏe của nàng đã tốt hơn nhiều. Bọn họ mỗi ngày đều cãi nhau, thọat nhìn không lo lắng nhưng bóng ma thần chết vẫn đang bao quanh nàng, trong quá khứ, nàng chấp nhận, cũng không sợ phải chết. Tuy nhiên hiện tại vì yêu hắn mà nàng bắt đầu thấy không cam lòng, bắt đầu tham lam, muốn sống lâu hơn, muốn được ở bên cạnh hắn nhiều hơn...
Như vậy, có phải rất ích kỷ hay không?
Lọang chọang đứng dậy, nàng đi đến bên hắn, ôm lấy sau lưng hắn, hai má áp lên tấm lưng rắn chắc của hắn.
Hắn ngẩn ra, quay đầu hỏi:" làm sao vậy?"
" không có gì, ta đang nghe thanh âm trong lòng ngươi", nàng nhẹ giọng đap
"trong lòng ta cũng không đang nói chuyện." hắn cười.
" có, tâm của ngươi đang nói chuyện, hơn nữa còn thật ầm ĩ, làm cho người ta không thể an bình"
" nga? Như vậy, xin hỏi thiên tài, tâm của ta đang nói gì?", hắn quay người lại nhìn nàng.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, không có trả lời, ôn nhu tươi cười, đầu ngón tay dời lên cổ áo sơmi của hắn, cở bỏ nút thắt.
Hắn sắc mặt khẽ biến, lập tức cầm tay nàng.
" ngươi đang làm cái gì?"
" thoát của ngươi quần áo." nàng cười nói.
" đừng náo loạn..." hắn hất tay nàng ra.
" ta muốn ngươi, Cao Duệ, ngươi không nghĩ muốn ta sao?" nàng thẳng thắn nói.
" không nghĩ" hắn lắc đầu, còn muốn chạy.
" thật sự không nghĩ?" nàng giữ chặt hắn.
"Đúng, ta không có hứng thú" hắn trầm giọng nói
Nàng run lên, có chút bị tổn thương, buông hắn ra, sâu kín nói" cũng đúng, ai lại đối với một nữ nhân bịnh họan mà có hứng thú. Ta thật sự là rất buồn cười..."
"uy, ta không phải......" hắn nhăn mặt.
"rất khó nhìn, đúng hay không? Ta thế nhưng còn tưởng rằng mình rất có sức quyến rũ..... 」 nàng muốn cười, nhưng là hốc mắt lại đỏ.
"ngươi...." hắn nín thở nhìn nàng.
"ta đại khái đã lầm, thực xin lỗi, đừng để ý, coi như không có chuyện gì...", nàng rụt tay lại, cố nhịn cho nước mắt không rơi xuống, muốn nhanh chạy về phòng trốn.
Nhưng nàng vừa đi được một bước, hắn liền kéo nàng lại, nàng còn chưa kịp phản ứng, hắn đã hôn lên môi nàng.
Giống như đã khát khao mấy thế kỷ rồi, hắn hôn nóng bỏng lại cuồng nhiệt, hôn giống như hận không thể đem nàng nuốt vào trong cơ thể hắn, hôn như để bù đắp cho sự trống rỗng trong lòng hắn...
Thật là rất buồn cười, nàng cư nhiên lại nghĩ hắn không có hứng thú với nàng, trời biết hắn đã dùng bao nhiêu khí lực mới có thể áp chế được xúc động muốn nàng.
Cao Duệ ở trong lòng than thở, lại giống như dã thú làm càn liếm duyện môi nàng, quấn quýt đầu lưỡi của nàng không rời, hấp thu tất cả mật ngọt trong miệng nàng, thật lâu không buông.
Nàng từ kinh ngạc lại sang kích động, một giây trước cả người nàng như rơi vào sông bắng, giây tiếp theo đã như bị lửa đốt, thậm chí còn súyt chút nữa bị nụ hôn nóng bỏng của hắn thiêu chết...
Không biết qua bao lâu, hắn mới ngẩng đầu, vuốt ve mặt nàng, âm thanh tràn đầy dục vọng nói" như vậy ngươi còn nghĩ mình không có mị lức sao?"
Nàng suyễn khí, nhìn hắn, thật lâu không thể mở miệng.
"Ta sắp phát điên rồi. Ngươi không biết, ta mỗi ngày nhìn ngươi đềi nghĩ chuyện gì, ta nghĩ mốn ngươi, muốn đến tòan thân phát đau nhưng lại sợ làm ngươi đau. Bở vì bác sĩ đã cảnh cáo ta, ngươi không thể thừa nhận hoan ái, bảo ta phải nhẫ nhịn...mà ngươi lại nghĩ ta không muốn ngươi..", hơi thở của hắn dồn dập, khuôn mặt vì cố gắng ẩn nhẫn mà thống khổ.
" vậy không cần nhẫn..." nàng cảm động giơ tay vuốt ve mặt hắn.
Hắn ngẩn ngơ, thở gấp gáp một tiếng."không được......"
"ta muốn ngươi, trước khi chết, ta muốn có một kỷ niệm đẹp...", nàng nhẹ giọng nói.
" đừng nói bậy, ta sẽ không cho ngươi tử."
"không hy vọng ta chết, liền ôm ta...." nàng chủ động tiến vào lòng hắn, kiễng mũi chân, hôn lên môi hắn.
" Vệ Tướng Như....." Hắn cố gắng kháng cực dục vọng trong lòng nhưng thân thể mềm mại của nàng, đôi môi đỏ mọng của nàng làm cho hắn huyết mạch sôi trào, mê hoặc hắn phóng thích chính mình.
"Xin hãy ôm lấy ta", nàng thì thào nói, cảng không ngừng hôn lên mặt hắn.
" Tướng Như..." hô hấp của hắn trở nên nặng nề.
" ta yêu ngươi. ' nàng ghé vào lỗ tai hắn thổi khí.
Kiên nhẫn cùng ý chí bị một câu kia của nàng mà nháy mắt tan rã, dục vọn trong cơ thể thóat khỏi ràng buộc của lý trí, hắn thét lớn một tiếng, ôm nàng, bắt đầu phản công, dành thế chủ động, hôn lên miệng nàng.
Ngọn lửa ẩn nhẫn bấy lâu giờ bùng lên dữ dội, đốt cháy hai người bọn họ, từ lúc ở Brazil nổi lên tình tố, cuối cùng lên men thành rượu tình, làm say bọn họ...
Bốn cánh môi giao triền quấn quýt với nhau, bọn họ cứ như vậy mà hôn nhau cuồng nhiệt trong bếp, hắn giống như mãnh thú muốn ăn tươi nuốt sốt nàng, hôn từ môi nàng cho đến sau gáy tuyếtg trằng, lại kìm lòng không đậu mà kéo áo nàng xuống, hôn lên ngực nàng.
Nàng run rẩy, lòng đang kinh hoàng, sự đụng chạm thân mật như vậy nàng chưa bao giờ trải qua. Nàng lúc này mới hiểu được hôn môi giống như ma pháp có lực rất mạnh, chỉ nhẹ nhàng hôn cũng có thể làm cho tòan thân run rẩy, làm cho người ta có cảm giác như đang ở trên thiên đường.
Lửa tình càng cháy càng mạnh, không thể vãn hồi, hắn cũng không dừng lại được, vừa hôn nàng, vừa ôm nàng đi vào phòng ngủ của hắn, đặt nàng lên cái giường rộng lớn, khẩn cấp kéo bỏ quần áo của nàng, hôn lên bộ ngực sữa no đủ của nàng.
" ân...." nàng sung sướng rên rỉ.
Hắn muốn ngừng mà không được, lâm vào điên cuồng, lại ở ngực nàng nghe được nhịp tim của nàng đập hỗn lọan, nhất thời bừng tỉnh khỏi ý lọan tình mê.
" không được...... Ta sẽ làm ngươi bị thương", hắn nhích người lên, gầm nhẹ.
" sẽ không...... Ngươi sẽ không thương tổn ta, bởi vì ngươi yêu ta...." nàng thở hổn hển, khuôn mặt đã hồng như uống rượu.
" nhưng là trái tim của ngươi...."
"Trái tim của tuyệt đối có thể thừa nhận yêu của ngươi", nàng vuốt ve mặt hắn, nói.
Những lời của nàng càng thôi thúc tình dục trong người hắn bùng phát, những cố ký của hắn trong khỏanh khắc cũng tan biến, cúi đầu xuống, lại hôn lên môi nàng, hòan tòan phục tùng trong tay nàng, trong hơi thở của nàng, trong tình yêu của nàng.
Thế là, bọn họ ôn nhu lại làm càn hoan ái với nhau, môi hắn, môi nàng như hai cực âm dương hút lấy nhau, thân thể giao triền khắng khít, giống như chỉ có như vậy mới có thể tìm thấy sinh mệnh nguyên điểm trên người nhau.
Trong nháy mắt tiến vào cơ thể nàng, Cao Duệ hiểu rằng hắn cần không phải là một chủ nhân để hắn phục tùng mà là một người có thể bao dung nguyên hình là thú của hắn, là tình nhân cùng hắn gắn kết, yêu thương...
Hắn, ở nhân gian du đãng ngàn năm, muốn truy tìm, đều không phải là tiền tài quyền thế, mà là yêu.
Cao trào tiến tới như sóng đào đánh vào Vệ Tướng Như, tựa hồ như rơi vào tử địa rồi thóang chốc lại nảy sinh khóai cảm, nháy mắt vây quanh nàng làm nàng cảm thấy khóai họat, thỏa mãn, tràn ngập tình yêu còn có ý niệm muốn cùng hắn nắm tay đến hết đời...
Chính là, ngay tại giờ khắc này, một thanh âm vang lên trong đầu nàng rất rõ ràng
Người chơi đùa đến hư đầu, Bàn Nhược.
Trong phút chốc, hết thảy phong vân biến sắc, nàng chỉ cảm thấy ý thức của mình như bị ném lên trời rồi rơi vào một cái động đen ngòm, vạn vật trước mắt trở nên hắc ám, mong manh.
" Tướng Như! Tướng Như -"
Thanh âm la hét của Cao Duệ nghe thật xa, xa tới mức làm nàng hỏang sợ, nàng muốn trở lại nhưng một lực lượng khác lại cứng rắn lôi nàng đi.
Cao Duệ......
Tâm nàng đau như dao cắt, dự cảm như sắp mất đi cái gì đó rất quý giá, tiếp theo trước mắt nàng tối sầm, mất đi tri giác.
" mau cứu nàng! Vô luận dùng phương pháp gì, đều phải cứu sống nàng!」 Cao Duệ nắm lấy cổ áo của bác sĩ rống lên.
Trên mặt hắn đều là mồ hôi, quần áo không chỉnh tề lại nhìn như thất hồn lạc phách, nhìn thế nào cũng không giống Cao Duệ vốn coi trọng mặt mũi, tóc tai chỉnh tề, ngay ngắn trước kia...
"Cao tiên sinh, ngươi bình tĩnh một chút, chúng ta cũng thực cố gắng tìm trái tim thích hợp nhưng lọai sự tình này thực sự là không thể cầu...", bác sĩ trấn an
"Cái gì mà khả ngộ không thể cầu? Lập tức tìm cho ta, tốn bao nhiêu tiền ta cũng không quan tâm, chỉ cần có thể cứu sống nàng, có nghe hay không?", hắn tức giận, la càng to.
" ta hiểu được tâm tình của ngươi, chúng ta cũng tích cực đi tìm, nhưng cho tới bây giờ chính là không có......"
" ta mặc kệ, đừng kêu ta phải chờ, ta không thể chờ, cũng không muốn chờ, ta không thể mất đi nàng, tuyệt đối không thể", hắn không chấp nhận được lời giải thích của bác sĩ, xoay người quỳ rạp bên giường bệnh, thanh âm như là sắp khóc.
Vệ Tướng Như hôn mê mấy ngày, trái tim vốn cố gắng chống đỡ của nàng rốt cuộc cũng không chịu được nữa, sinh mệnh của nàng đang bị đe dọa, tùy thời có thể chết đi, tùy thời có thể biến mất trước mặt hắn...
Mà hết thảy này, đều do hắn, nếu hắn không chạm vào nàng, nếu hắn có thể kiên định khắc chế, như vậy, nàng cũng sẽ không ngất trong lòng hắn, sẽ không nằm trên giường bệnh như bây giờ, làm cho hắn cùng mọi người thúc thủ vô sách.
Cao Duệ cầm chặt bàn tay lạnh như băng của Vệ Tướng Như, tự trách không thôi, như thế nào cũng không dự đóan được ngày đó kích tình triền miên, nàng còn nằm trong lòng hắn rên rỉ, thở gấp, trong chớp mắt thân hình lại cứng ngắc, phát run rồi thì hôn mê bất tỉnh.
Hắn quả thực sợ hãi, nàng cứ như vậy lâm vào hôn mê, tuyệt không cho hắn thời gian thích ứng, làm cho hắn duờng như phát điên, dùng tiền bạc cùng tất cả các mối quan hệ trên thế giới mong tìm được một trái tim khỏe mạnh, có thể cứu sống nàng.
Nhưng dù tốn bao nhiêu tiền và nhân lực thì khắp nơi cũng không tìm được trái tim nào thích hợp với nàng.
Một trái cũng không có.
Quả thực như là ông trời cố ý chỉnh hắn, cho hắn nan đề, hắn lần đầu tiên không biết làm sao, lần đầu tiên mất chủ ý, trước giờ mọi thứ đều đạt được rất hòan mỹ, không có gì làm khó được hắn, duy chỉ có lúc này hắn cảm thấy bất lực.
Trừ bỏ chờ, trừ bỏ canh giữ ở bệnh viện, canh giữ ở bên người nàng, hắn thế nhưng không biết chính mình còn có thể làm cái gì.
Nhiều tiền thế nhưng không mua được một trái tim, không mua được một cái mệnh.
Suy sụp ngã ngồi trên mặt đất, hắn thống khổ đem mặt vùi vào lòng bàn tay, lẳng lặng không nói một câu.
Bác sĩ cùng y tá đã sớm đi ra ngòai, trong phòng chỉ còn lại âm thanh của máy dưỡng khí vang lên lạnh như băng, hắn thậm chí cũng không nghe thấy tiếng hít thở của mình.
Nhiều ngày qua, hắn giống như chú chó trung thành bảo vệ cho chủ nhân, không rời Vệ Tướng Như một bước, chuyện gì cũng không quan tâm, công việc cũng bị vứt qua một bên trong khi trước kia hắn giống như là trung tâm vận hành của thế giới, lúc này chuyện quan trọng mà hắn muốn làm nhất đó là cứu sống Vệ Tướng Như.
Hắn cứ ngồi thất thần như vậy cho đến khi cửa phòng bệnh bị mở ra, Triệu Chi Đình mặt mày xanh mét đi vào, trong mắt tràn đầy sự thất vọng, tức giận, ghen tỵ...nàng đi đến bên hắn, kích động kéo hắn.
" đứng lên! Mau đứng lên! Ngươi còn muốn ở trong này bao lâu? Ngươi còn muốn vì nữ nhân này mà lãng phí bao nhiêu thời gian cùng sinh mệnh? Ngươi rốt cuộc có còn quan tâm đến sự nghiệp của ngươi không? có còn không?". Nàng lớn tiếng kêu, liều mình kéo hắn ra khỏi phòng bệnh.
"Tránh ra", hắn giận dữ tránh khỏi tay nàng, cố chấp ngồi lại.
"Ngươi có biết Kình Thiên kim khống đã muốn tìm người thay thế ngưoi không? Ngươi có biết người bên ngòai đều nói người không có tư cách là đại sư đầu tư, ngươi thua trận Ma Địch khả, uy danh bị hạ thấp không nói, ngươi cư nhiên còn đem nữ nhân làm cho ngươi mất đi vụ làm ăn này trở thành tâm can bảo bối. Ngươi rốt cuộc là làm sao vậy", Triệu Chi Đình đem bao nhiêu tức giận trong lòng thời gian qua trút ra hết.
Sau khi từ Brazil trở về, hắn rất kỳ quái, lúc thì hỏang thần, u buồn, khi thì bồn chồn không yên, hòan tòan thay đổi. Trước kia là một nam nhân khôn khéo, giỏi giang lại cường hãn, giờ giống như bị hạ bùa chú, tính xâm chiếm như lửa hòan tòan biến mất, không say mê công việc, ngược lại còn biểu nàng phải tìm hiểu về các bác sĩ chuyên khoa tim nổi tiếng, hoặc là sưu tầm trái tim sống trên thế giới, nếu không thì cũng là tim tư liệu có liên quan đến trái tim con người...
Nàng lúc này mới kinh hãi, hành vi không khống chế của hắn đều vì nữ nhân tên Vệ Tướng Như, cũng chính là chuyên gia phiên dịch, chuyện Ma Địch khả hắn không để ý, ngay cả người của tập đòan Phong Tấn khiêu khích lần nữa hắn cũng không đánh trả, tâm của hắn chỉ tập trung trên người Vệ Tướng Như.
Chuyện này làm nàng giật mình, nàng đã nhìn hắn chơi đùa với rất nhiều nữ nhân nhưng chưa từng thực sự với ai, nàng đã nghĩ hắn vĩnh viễn sẽ không yêu bất kỳ ai. Như vậy so với các nữ nhân khác, nàng vẫn đặc biệt hơn, bởi vì nàng còn thể đi theo bên cạnh hắn, có thể tiếp cận hắn...
Nhưng là, nàng phát hiện nàng sai lầm rồi, tuy rằng nàng mỗi ngày cùng hắn gặp mặt, nhưng khỏang cách giữa nàng và hắn chưa từng được thu ngắn lại.
" ta làm sao vậy? Ta chỉ là luyến ái." hắn lẩm bẩm nói.
" luyến ái? Cái này kêu là luyến ái? vì yêu tình, ngươi có thể cái gì đều không cần sao?"
"Đúng"
"Ngay cả sự nghiệp, địa vị, thân phận, ngươi đều có thể buông bỏ hết?"
"Đúng"
Nàng kinh ngạc trừng hắn, trong lòng đau đớn không thôi, đáy mắt tràn đầy hận ý.
"Ngươi có thể yêu một nữ nhân chỉ mới quen biết chưa được một tháng nhiều như vậy?" nàng cắn răng hỏi.
"Trong tình yêu, thời gian không có ý nghĩa gì", hắn ngộ ra, trước kia hắn cho rằng thời gian chính là tiền bạc nhưng từ khi gặp Vệ Tướng Như hắn mới hiểu được, thời gian thao túng nhiều thứ nhưng không thao túng được tình yêu. Bởi vì người ta có thể trong nháy mắt yêu thương một người, cũng có thể ở bên nhau mười năm, hai mươi năm cũng chưa chắc yêu thương nhau...
" ngươi....." Triệu Chi Đình mặt đông lại.
Mặc dù việc hắn đưa Vệ Tướng Như đến sống cùng hắn có làm nàng thống khổ nhưng cũng không thương tâm như bây giờ.
"Nàng có gì tốt? nàng rốt cuộc có điểm nào vừa mắt ngươi? Ngươi chưa bao giờ thật sự yêu một nữ nhân nào, vì duy nhất đối với nàng...", nàng la to, mờ mịt, khó hiểu.
Một nữ nhân hai mươi lăm tuổi, diện mạo bình thường lại bị bịnh tim, tùy thời có thể chết vì sao lại có thể được Cao Duệ yêu đến thế mà nàng thì không?
"ta không biết...... Yêu một người, căn bản không có đạo lý...."hắn cảm thán.
"không có đạo lý? Ha...... Ta chờ năm năm, thế nhưng lại chờ được đáp án này, ta yên lặng ở bên ngươi, cố gắng làm việc thật tốt, cố gắng hỗ trợ ngươi, chỉ hi vọng ngày nào đó ngươi có thể chú ý đến ta, nhưng ngươi thủy chung vẫn không liếc nhìn ta một cái...", nàng khóc không ra tiếng, bi ai mà cười.
Hắn không có đáp lại, chính là tựa đầu mép giườn bệnh, vuốt ve bàn tay của Vệ Tướng Như.
Cái tay kia đều lạnh như băng như trước.
Triệu Chi Đình tức giận đến phát điên, quỳ rạp xuống trước mặt hắn, hai tay giữ chặt bờ vai của hắn, thấp giọng 'nói cho ta biết, ta mỗi ngày đều xuất hiện trước mặt ngươi, vì sao ngươi không nhìn tới ta? Vì sao?"
Hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn nàng, âm thanh lạnh lùng, tuyệt tình" bởi vì ngươi không phải là người ta muốn"
Triệu Chi Đình kinh ngạc buông tay ra, giống như bị đánh.
Thì ra, trong mắt hắn, nàng vĩnh viễn chỉ là thư ký, chỉ như thế thôi.
Nàng đối với hắn yêu say đắm cũng rất trân quý, hắn đều làm như không thấy...
"Ngươi đi đi, đi tìm Tiểu Khai của Phong Tấn tập đòan đi hoặc là hắn có thể cho ngươi cái mà ngươi không chiếm được trên người ta", hắn đột nhiên lạnh lùng thốt.
Mặt nàng sắc đại biến, ngây dại.
" ta....." nàng đẩu môi, vạn vạn không nghĩ tới hắn thế nhưng biết việc này.
Vì trả thù Cao Duệ trước sau vẫn xem nhẹ nàng, nàng trong một tiệc rượu đã kết giao với Tiểu Khai của tập đòan Phong Tấn, bị hắn dụ dỗ, lừa gạt, nàng trao thân xác cho hắn, hắn lợi dụng mỗi khi hoan ái với nàng lại moi một ít thông tin cơ mật của Kình Thiên kim khống.
Nàng tuy rằng tự trách nhưng cũng cân bằng cảm giác Cao Duệ không quan tâm đến tình cảm của nàng; trong lòng nàng yêu Cao Duệ nhưng thân thể lại không rời được sự thỏa mãn Tiểu Khai mang đến cho nàng. Sự mâu thuẫn này ngay cả nàng cũng không lý giải được.
Nhưng bí mật này, nàng nghĩ hắn sẽ không biết, vĩnh viễn sẽ không biết.....
"Kẻ phản bội ta kết quả đều rất thảm, nghĩ tới công lao ngươi cực khổ theo ta bao năm qua, ta để cho ngươi một lối thóat, cút", hắn quát
" ta....." nàng run giọng muốn nói gì.
"đi ra ngoài, đừng ầm ỹ đến Tướng Như." hắn lạnh lùng nói.
Hắn đối với Vệ Tướng Như che chở, đánh ta tia hi vọng cuối cùng của nàng, nàng nuốt lệ, óan hận trừng mắt rồi đột nhiên rống to" ta là tiện nữ nhân, ngươi bất quá cũng chỉ là một xuẩn cẩu, cho dù ngươi cố gắng mấy ngàn năm cũng không ra hình người "
Hắn trong lòng kinh sợ, đột nhiên biến sắc, nhan chóng bước đến nắm lấy cổ nàng, quát" ngươi nói cái gì?"
"Như thế nào? ta biết bí mật của ngươi, ngươi muốn giết ta sao?", nàng không sợ chết, bất chấp hất cằm lên
" ngươi làm sao có thể biết? Ai nói cho ngươi?", tay hắn tăng thêm lực, bóp mạnh cổ nàng.
"Ta", nàng bị bóp mạnh đến đỏ mặt, không thể mở miệng.
「 thả nàng đi! Là ta nói cho nàng."」 một âm thanh ngả ngớn vang lên bên cạnh cửa.
Hắn ngạc nhiên quay đầu, thấy một nam nhân trẻ tuổi, anh khí bừng bừng đang đứng dựa vào cửa, hai tay khoanh ngực, nhìn hắn cười thần bí.
"ngươi", hắn trừng mắt nhìn nam tử kia, nhất thời cảm thấy rối rắm.
Hắn không phải là chỉ điêu giảo họat Phụng Thao Thiên sao?
Hắn không phải là kia chỉ linh hiệt giảo quái Điêu Nhi Phụng Thao Thiên sao?
" Phụng Thao Thiên! Ngươi tới làm gì?" Cao Duệ cảnh giới trừng hắn.
Người này là kẻ có đạo hạnh cao thâm nhất trong tứ thú bọn hắn, thành phủ thâm, tâm cơ trọng, việc đào tẩu năm đó đều do hắn lên kế họach, chỉ là từ sau ngày đó, bọn họ chưa từng gặp lại.
"Chậc, đã lâu không gặp, ngươi dùng thái độ đó tiếp đón lão bằng hữu sao?" Phụng Thao Thiên châm chọc.
" ai cùng ngươi là bằng hữu?" nếu không có nhân duyên tế hội, hắn một chút cũng không muốn cùng chỉ điêu này có giao tiếp.
" thật sự là vong ân phụ nghĩa a! Cũng không ngẫm lại năm đó là ta giúp các ngươi thóat khỏi lồng giam của Tòng Dung, ngươi mới có thể ở nhân gian tiêu dao khóai họat", Phụng Thao Thiên thở dài.
Hắn nhăn mày, không cãi lại được, đúng là hắn thiếu Phụng Thao Thiên một phần nhân tình.
"Chậc, chậc, ngươi nhìn không được tốt lắm nha, Cao Duệ bình thường rất xem trọng diện mạo như thế nào lại trở nên lôi thôi như vậy? lại hung ác với một nữ nhân như vậy?" Phụng Thao Thiên chậm rãi đi tới bên cạnh hắn, lôi Triệu Chi Đình đang bị bóp cổ đến sắp tắt thở ra, miệng vẫn nở nụ cười.
"Ngươi quen biết nàng", hắn buồn bực hỏi.
"Đương nhiên, nàng là con rối của ta", Phụng Thao Thiên sờ lên trán Triệu Chi Đình, nàng giống như điện giật, đứng yên bất động, hắn tiếp theo lại nói" đi thôi, ngươi ra khỏi nơi này thì hãy quên tất cả mọi chuyện"
Nàng nghe lịnh, liền lập tức máy móc đi ra ngòai.
Cao Duệ kinh ngạc nhìn một màn này, sắc mặt trầm xuống.
"Muốn khống chế nhân lọai thật sự rất dễ, đây là kinh nghiệm ta họac được từ mấy ngàn năm qua, chỉ cần cung cấp một chút đầu mối, bọn họ sẽ theo ý ta mà đi làm, sau đó trải qua cảm xúc thống khổ, khóai họat, dày vò, thật thú vị" Phụng Thao Thiên cười lạnh.
"Như vậy là ngươi cố ý sắp xếp nàng bên cạnh ta?", Cao Duệ nhạy bén hỏi
" đúng vậy."
" vì sao?"
"Nàng chính là chuông cảnh báo của ta, ta lo lắng ngươi ngông cuồng, nóng vội mà xem nhẹ việc Tòng Dung sẽ phái người truy bắt nên mới cố ý sắp xếp nữ nhân này ở bên cạnh ngươi, vừa giúp ta giải buồn, vừa thay ta canh chừng ngươi", Phụng Thao Thiên giải thích.
"Hừ, đừng xem thường ta, ta có thể nhận biết ai là ke tới truy bắt ta", Cao Duệ lạnh lùng thốt
"ngươi thực sự phân biệt được sao?", Phụng Thao Thiên lạnh lùng liếc hắn, sau đó đi đến bên cạnh Vệ Tướng Như, tiếp theo lại nói" ngay cả địch nhân ở sát bên cạnh ngươi, ngươi còn không biết"
" có ý tứ gì?" hắn ngẩn ra.
"Nữ nhân mà ngươi yêu tới mức hận không thể đem sinh mạng của mình cho nàng, chính là kẻ truy bắt", Phụng Thao Thiên nói xong vung tay lên, đánh về phía Vệ Tướng Như.
Cao Duệ kinh hãi, tiến lên chận tay hắn lại, tức giận kêu" ngươi muốn làm gì?"
" Cao Duệ a, chồn bạc là cái gương trước mắt, ngươi cư nhiên vẫn trúng kế, thật là ngu xuẩn", Phụng Thao Thiên lắc đầu, thở dài.
" Tướng Như nàng không phải! Nàng chỉ là một phàm nhân", hắn tức giận bác bỏ.
"Đúng, nàng hiện tại chỉ là phàm nhân, nhưng ngươi có biết trên thiên giới, nàng là nhân vật lợi hại nào không? Tòng Dung vì truy bắt ngươi đã cố ý thỉnh nàng hạ phàm, lấy thân phận phàm nhân đi vào nhân thế, trước tiên tiếp cận ngươi, nếu ngươi không cẩn thận sẽ giống như La Ẩn vậy, chết không minh bạch, cuối cùng thành một phàm nhân vô dụng.." Phụng Thao Thiên lạnh lùng nói.
" La Ẩn...... Thành phàm nhân?" hắn giật mình ngạc, không biết vì sao, đáy lòng nhưng lại hiện lên một tia hâm mộ.
" hừ, đúng vậy! tiểu tử kia một lòng muốn trở thành người, không biết phàm nhân có bao nhiêu yếu ớt, nhiều bệnh...hơn nữa có sống lâu đến mấy thì cũng vài thập niên ngắn ngủn, thế nhưng hắn vẫn nguyện ý vì nha đầu Lưu Tô mà biến thành phàm nhân", Phụng Thao Thiên châm chọc.
Cao Duệ nhìn về phía Vệ Tướng Như, trong lòng có chút sợ hãi, phàm nhân quả thực rất yếu ớt, một chuyện nhỏ cũng có thể sinh bệnh, tùy thờ mất đi tánh mạng...
Phụng Thao Thiên một tay nắm vai hắn, kích động nói" đây chính là nguyên nhân chúng ta không muốn bị độ hóa đúng không? tuy rằng chịu rủa hình biến thành thú nhưng cũng là lợi khí, lão tiên nhân bất tử Tòng Dung kia đem chúng ta biến thành thú, sau lại giả mù sa mưa muốn độ hóa chúng ta, không phải quá buồn cười sao?"
Hắn nhìn Vệ Tướng Như, không có hé răng.
Đối với chính mình là người hay là thú, hắn đã từ lâu không để ý tới, có lẽ như lời Phụng Thao Thiên nói, thân là một dã thú, ngược lại là có lợi cho hắn, hắn không phải lo lắng bệnh tật hay chết đi, hắn có thể sống vô câu vô thúc, như vậy là đủ.
Nhưng từ khi yêu Vệ Tướng Như, hắn lại có cảm giác chán ghét sinh mệnh như vậy, cái cuộc sống tự do tự tại đó cũng tràn đầy cô tịch, mấy ngàn năm nay hắn tựa như dã khuyển, làm càn sống, vẫn sống không hề có ý nghĩa. Hắn sinh tồn không có mục đích, cũng không muốn truy tìm mục tiêu, trong quá khứ hắn có tiền tài quyền lực nhưng cũng cô độc một mình.
Vệ Tướng Như lại cho hắn một cảm thụ hòan tòan mới, yêu của nàng làm ấm áp trái tim hắn, hắn hiểu được cảm giác mừng như điên hay đau lòng, biết được thương tiếc cùng rung động. Nếu bỏ đi thân phận bất tử để đổi thành phàm nhân cùng nàng bên nhau đến hế đời, hắn nguyện ý.
Nguyện ý thừa nhận sinh lão bệnh tử, nguyện ý trở nên yếu ớt, nguyện ý nhận sinh mệnh ngắn ngủi, chỉ cần có thể yêu một lần.
"Hay là chúng ta cũng không nên cố chấp thân hình thú này, Thao Thiên", hắn dùng vẻ mặt triệt ngộ nghiêm túc nhìn Phụng Thao Thiên.
Phụng Thao Thiên thần sắc trầm xuống, buông tay ra, tức giận nói:" ngươi điên rồi!"
"Có lẽ vậy. Từ khi bắt đầu yêu thương Vệ Tướng Như, ta liền điên rồi", hắn tự giễu.
"Đừng mê muội nữa, nàng là người đến truy bắt ngươi, ngươi nghĩ nàng thực sự yêu ngươi sao?" Phụng Thao Thiên hỏi.
" không có khả năng! Tướng Như trên người không có nửa điểm tiên khí, nàng không phải..." hắn kiên trì nói.
"Tâm ngươi đã bị mê hoặc thật nặng, đương nhiên sẽ không tin lời ta nói, nhưng đây chính là Bàn Nhược đại nhân, nhân vật rất lợi hại, nàng có thể không cần vũ lực vẫn đánh bại đối thủ dễ như trở bàn tay", Phụng Thao Thiên nheo mắt nhìn Vệ Tướng Như, hừ lạnh.
" Bàn Nhược? Ngươi nói Tướng Như là Tả Phụ Bàn Nhược đại nhân bên cạnh Ngọc Hòang?", hắn kinh hãi trừng lớn hai mắt.
" đúng vậy."
" không, ta không tin, không có khả năng, Tướng Như đã bệnh đến như vậy, ngươi đừng đến náo lọan..." hắn kích động cầm bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của nàng, vội vàng bác bỏ sự những lời của Phụng Thao Thiên.
"che lại nguyên thần, lấy thân phận là một nữ tử ốm yếu để chiếm được sự thương cảm cùng tình yêu của ngươi, thu phục bổn khuyển trong nóng ngòai lạnh, kịch bản này đều do một tay Bàn Nhược viết ra, cái chết của nàng cũng diễn biến đúng theo kịch bản", Phụng Thao Thiên vẫn không từ bỏ.
"Đủ, ta không muốn nghe thêm nữa, ngươi đi ra ngoài đi", Cao Duệ nghe những lời nói của hắn cả đầu ông ông, tức giận đến mức đuổi khách.
"Ngươi đúng là xuẩn cẩu lại ngoan cố, đừng để bị Bàn Nhược đùa giỡn, chẳng lẽ ngươi thực sự muốn bị bắt trở về?" Phụng Thao Thiên lộ ra vẻ mặt âm ngoan.
" ta tuyệt không tin tưởng Tướng Như chính là Bàn Nhược, nàng yêu ta, tựa như ta yêu nàng", hắn nói chắc như đinh đóng cột, không bị ảnh hưởng những lời của Phụng Thao Thiên một chút nào.
" phải không? Ngươi đã ngoan cố đến như vậy, ta nói thêm gì nữa cũng không có tách dụng gì, đành phải thay ngươi diệt trừ nữ nhân này", Phụng Thao Thiên đột nhiên xuất ra một khẩu súng, nhắm vào Vệ Tướng Như.
" không!" Cao Duệ kinh thở dốc, xông lên nắm lấy tay hắn.
Phanh! Viên đạn bắn trật, đánh trúng dụng cụ ở bên cạnh.
Cao Duệ tòan thân đổ mồi hôi lạnh, cũng không thể chấp nhận được hành vi của Phụng Thao Thiên, lửa giận ngút trời, nắm cổ áo của Phụng Thao Thiên, kéo hắn vào vách tường.
"Ngươi dám đụng đến một sợi lông tơ của nàng, ta sẽ giết ngươi", hắn hung hãn đe dọa.
"Tình yêu thật sự vĩ đại a", Phụng Thao Thiên châm biếm 'nhưng ngươi cũng đừng quên, ngươi hiện tại là một súc sinh, ngươi tưởng rằng ngươi thực sự có thể tu luyện thành người?"
Hắn co rúm lại một chút, bị đánh trúng nhược điểm sâu nhất trong lòng.
Giả trang làm nhân lọai quá lâu, hắn xác thực đã quên, đã quên hắn là một con khuyển...
Phụng Thao Thiên thừa dịp hắn sững sờ, nhanh chóng tránh qua một bên.
"Bất luận ngươi muốn biến trở về hình người hay là được tự do chân chính, chỉ có cùng ta liên thủ đánh bại Tòng Dung, ta cần sự trợ lực của ngươi, Cao Duệ, ngươi, ta, Phượng Nhi, dựa vào lực lượng của ba người chúng ta hẳn là có thể chống lại hành động của Tòng Dung..", Phụng Thao Thiên lại giựt dây.
"Biến trở về hình người...", hắn dường như đang bị động tâm
"Đúng, chỉ cần đánh bại Tòng Dung...", Phụng Thao Thiên nhe răng cười nói.
" Cao Duệ...." một âm thanh yếu ớt vang lên, phá vỡ cuộc nói chuyện của bọn họ.
Cao Duệ ngẩn ngơ, kinh hỉ quay đầu, chỉ thấy Vệ Tướng Như bị hôn mê nhiều ngày đã tỉnh lại.
Hắn không có tâm tư lại cùng Phụng Thao Thiên nói tiếp, lập tức vọt tới bên cạnh Vệ Tướng Như, kích động thấp giọng kêu" Tướng Như, ngươi tỉnh, ngươi cuối cùng cũng tỉnh..."
" ta...... Làm sao vậy?" nàng suy yếu nhìn Cao Duệ.
"Do tim ngươi có vấn đề cho nên hôn mê mấy ngày", hắn vuốt mái tóc nàng, nhẹ giọng nói.
" phải không...... Vậy ngươi nhất định thực lo lắng" nàng ôn nhu ôm lấy mặt hắn.
Ngực hắn nóng lên, đem tay nàng đặt lên chỗ trái tim, bộ dáng kia giống như vui mừng vì chủ nhân đã trở về bên cạnh cô khuyển.
Phụng Thao Thiên nhìn không lọt vào mắt, hắn cười lạnh một tiếng, cất giọng giễu cợt" ngươi đừng đóng kịch, Bàn Nhược.."
Vệ Tướng Như quay đầu nhìn hắn, kinh ngạc hỏi "ngươi...... Là ai?"
"hắn là bằng hữu của ta...." Cao Duệ vừa nói, vừa đi đến bên cạnh Phụng Thao Thiên, phải đuổi hắn về thôi" ngươi về trước đi Phụng Thao Thiên, chuyện chúng ta đã bàn sẽ tính lại sau..."
Phụng Thao Thiên lạnh lùng, nếu không có chút cố kỵ Cao Duệ, hắn thật muốn một tay giải quyết nữ nhân này.
" ngươi đi đi!" Cao Duệ trừng hắn, lấy ánh mắt ám chỉ hắn tốt nhất đừng hành động thiếu suy nghĩ.
"hừ, ngươi tốt nhất cẩn thận một chút, Cao Duệ, ta đã hết lời", hắn dứt lời liền xoay người rời đi, nhưng nhịn không được cũng phải quay đầu lại nhìn Vệ Tướng Như một cái.
Sau đó, hắn biến sắc.
Bởi vì, hắn phát hiện Vệ Tướng Như nhìn hắn, trên khuôn mặt" suy yếu tái nhợt" hiện lên một chút quỷ dị, lại âm trầm mỉm cười.
Chỉ tiếc Cao Duệ không nhìn thấy.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |