Vay nóng Tima

Truyện:Kiêu Khuyển - Chương 07

Kiêu Khuyển
Trọn bộ 11 chương
Chương 07
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)

Siêu sale Shopee


"Cao Duệ đã quay trở về Đài Loan?"

Vệ Tướng Như kinh ngạc trợn to hai mắt, còn tưởng rằng mình đang mơ ngủ nên nghe lầm.

Tối hôm qua sau khi cùng Cao Duệ nói chuyện xong, nàng liền ngủ đến chạng vạng hôm nay mới tỉnh, không ngờ vừa tỉnh lại đã nghe bác sĩ nói Cao Duệ đã trở về.

" đúng vậy, hắn bởi vì có việc gấp, cho nên quay về Đài Loan trước...", bác sĩ giải thích.

"Thì ra vậy...", nói thật, ngòai sự kinh ngạc, nàng còn có cảm giác mình bị bỏ rơi.

Cao Duệ rõ ràng nói hai ngày sau cùng nhau trở về, như thế nào mà hôm nay lại đột ngột một mình về trước? hắn thực sự có việc gấp hay là vì tức giận?

Sẽ không phải vì tối hôm qua nàng tùy tiện chạm vào tóc hắn, làm hắn mất hứng, cho nên hắn mới giận mà bỏ về trước đi?

Nàng kinh ngạc nhớ lại, mười ngón tay cũng bất giác nắm thành quyền, lòng bàn tay còn lưu lại cảm giác mềm mại của mái tóc hắn, chỉ chớp mắt nàng chưa bao giờ biết đến tịch mịch bỗng nhiên cảm thấy trong lòng trống vắng.

"Cao tiên sinh còn muốn chúng ta chờ cho bịnh của ngươi khá hơn sẽ an bài một hộ lý đưa ngươi trở về Đài Loan", bác sĩ lại nói.

"cái gì? nhân viên hộ lý? không cần phiền tóai như vậy? ta cũng không phải bị bịnh gì nghiêm trọng", nàng vội vàng phản đối.

"ngươi phải chú ý đến thân thể của mình, Vệ tiểu thư, trước mắt tuy rằng ổn định hơn nhưng ngươi tốt nhất vẫn là..." bác sĩ lắc đầu.

「 yên tâm, ta không sao, chỉ cần nghỉ ngơi thêm một ngày là có thể đáp máy bay về nước.." nàng thực sự không muốn làm phiền người khác.

"Nhưng Cao tiên sinh đã an bài..."

" thật sự không cần, ta thực cảm kích các ngươi đã chiếu cố ta, hiện tại tinh thần và thể lực của ta đều rất tốt, một mình trở về tuyệt đối không có chuyện gì", nàng mỉm cười, tuy rằng sắc mặt còn xanh xao nhưng tinh thần cũng đã tốt hơn nhiều.

" nhưng là....." Bác sĩ vẫn cảm thấy khọng thỏa đáng.

"Đừng lo lắng bác sĩ, bịnh này ta bị từ lúc còn nhỏ, ta đã biết nên làm thế nào để tự chăm sóc cho mình, ta chỉ muốn ngươi liên lạc với hãng hàng không giúp ta, ta muốn sớm quay về Đài Loan", nếu thân chủ đã về nước, nàng cũng không cần phải ở lại đây.

"Vậy cũng được, nhưng ngươi nhớ chú ý thân thể, ta sẽ chuẩn bị một ít thuốc để ngươi mang theo, còn có, khi về đến Đài Loan hãy nhanh chóng tìm bác sĩ điều trị của ngươi", bác sĩ thấy nàng kiên trì cũng không miễn cưỡng nữa.

" cám ơn, ta sẽ." nàng cười hướng bác sĩ cam đoan.

Thế là, sau đó một ngày, với sự hỗ trợ của bác sĩ, Vệ Tướng Như cũng đáp máy bay về Đài Loam, kết thúc hành trình đầy mạo hiểm nhưng cũng có chút tiếc nuối.

Càng buồn cười là hành lý thất lạc của nàng cuối cùng lại quay trở lại sân bay Đài Loan, cho nên khi đáp máy bay, nàng cũng nhận được hành lý của mình. Hành lý mơ hồ xứng với chủ nhân mơ hồ. Thật thích hợp. Nàng mỉm cười.

Trở lại phòng trọ, nàng thấy chủ nhà giao cho nàng một phong thư tín, mở ra thì thấy một tờ chi phiếu.

Nhất định là Cao Duệ kêu thư ký đem tiền công phiên dịch đến cho nàng, nhưng vì sao phải gấp như vậy? lại phải dùng chi phiếu? không phải là nam nhân kiêu ngạo kia muốn trốn tránh nàng chứ?

Không được, mặc kệ hắn suy nghĩ cái gì, lần này giao dịch thất bại nàng cũng muốn có trách nhiệm, tiền này nếu nhận, nàng sẽ rất bất an, cho nên không thể.

Tìm được tấm danh thiếp do giáo sư đưa, nàng gọi điện thọai cho Cao Duệ, quyết định trả lại chi phiếi.

"Có phải là Cao tiên sinh không? ta là Vệ Tướng Như..."

"Vệ tiểu thư, Cao tiên sinh đang họp, có việc gì cần ta chuyển lời không?", giọng của Triệu Chi Đình lạnh như băng, không nghe ra cảm xúc gì.

"À, là có liên quan đến chi phiếu..."

"Chi phiếu hẳn là đã được chuyển đến cho ngươi, con số bên trong có vấn đề sao?"

"Không phải, ta chỉ cảm thấy lần công tác này ta không có giúp đỡ được gì, cho nên muốn đem chi phiếu này trả lại..." nàng giải thích.

"Cao tiên sinh đối với số tiền nhỏ như vậy sẽ không tính tóan, ngươi cứ cầm đi. Ta nghĩ ngươi chữa bịnh cũng cần dùng đến tiền", giọng của Triệu Chi Đình nghe có chút bén nhọn.

Nàng sửng sốt một chút, như thế nào ngay cả bệnh của nàng Triệu Chi Đình cũng biết mà nói tới?

"Chuyến công tác xem như đã chấm dứt, Cao tiên sinh hiện đang rất bận rộn việc đối kháng cùng tập đòan Phong Tấn, sẽ không có thời gian vì một tấm chi phiếu mà hao tổn tâm sức."

Triệu Chi Đình không khách khí nói xong liền ngắt điện thọai, làm Vệ Tướng Như ngơ ngác nhìn điện thọai của mình, không hiểu mình vì sao lại đắc tội với vị thư ký này.

Triệu thư ký này giống như là có óan cừu với nàng.

Nàng tuy nghĩ mãi cũng không hiểu nhưng cũng không để ở trong lòng, dù sao số tiền này nói thế nào nàng cũng không thể nhận, nàng đã mượn tiền của Cao Duệ để mua quần áo, hơn nữa hắn còn mua vòng cổ kim cương cho nàng, còn thanh tóan tiền viện phí...hết thảy đã vượt quá tiền phí phiên dịch. Cho nên là nàng thiếu hắn nhiều lắm, không trả không được.

Bởi vậy, nàng tạm thời gác lại chuyện sắp xếp hành lý, cũng bất chấp đi đường mệt mỏi, ngực hơi đau liền cầm chi phiếu đi tìm Cao Duệ.

Đương nhiên, trừ bỏ chuyện này, nàng còn muốn nhìn xem thương thế của hắn đã tốt hơn chưa.

Một giờ sau, nàng đi vào tòa nhà Kình Thiên kim khống, gặp lễ tân hỏi văn phòng Cao Duệ nhưng người tiếp tân lại nói nàng muốn gặp được Cao Duệ thì phải thông qua thư ký của hắn xin lịch hẹn trước mới được.

Nàng nghe được lại nhíu mày, không ngờ muốn gặp Cao Duệ lại phiền tóai như vậy, hắn cao quý dữ vậy sao?

Bất đắc dĩ thở dài, nàng xoay người đi được vài bước, nhìn thang máy một cái, trong lòng vừa động.

Trực tiếp đi lên trên tìm là được rồi, nếu nàng đóan không sai thì văn phòng hắn nhất định ở trên tầng cao nhất.

Nàng ở trong lòng thầm nghĩ, gật đầu đi theo đòan người tiến vào thang máy, mọi người dần dần rời khỏi thang máy, cuối cùng chỉ còn một mình nàng đi lên tầng mười lăm.

Cửa thang máy vừa mở ra, nàng đi ra ngoài, một nữ nhân đoan chính liền đi tới nói" tiểu thư, nơi này không gian tư nhân, người bình thường không thể tùy tiện đi vào, xin mời lập tức rời đi"

" ách...... Ta tìm Cao Duệ Cao tiên sinh." nàng lễ phép đáp.

"Ngươi là ai? có hẹ trước không?"

"Ta là Vệ Tướng Như, ta chỉ là tới...", nàng tự giới thiệu, còn chưa nói xong đã bị đối phương lạnh lùng cắt ngangg.

"Thì ra là ngươi, Vệ tiểu thư, ta nghĩ vừa rồi trong điện thọai ta đã nói rất rõ ràng, Cao tiên sinh không có rảnh, ngươi chưa được phép đã tự ý xâm nhập, chỉ biết gây rắc rối cho chúng ta", Triệu Chi Đình trách cứ.

" Ngươi chính là Triệu thư ký a, thật sự phi thường có lỗi, ta biết trực tiếp đến đây là không đúng, bất quá ta chỉ muốn nói với Cao tiên sinh...", nàng vội nói.

"Hợp tác giữa ngươi và chúng ta đã chấm dứt, hiện tại Cao tiên sinh đang bận, có gì thì nói với ta để chuyển lời lại là được, mời ngươi hãy rời đi, nếu không ta sẽ kêu bảo vệ tới đuổi ngươi", Triệu Chi Đình nghiêm khắc trừng nàng.

Nữ nhân này đối với ai cũng nói như vậy sao? giống như xem mọi người đến tìm Cao Duệ đều là kẻ thù, thật sự là buồn cười.

"Triệu thư ký, ta cũng không phải tới ám sát Cao Duệ, ngươi không cần khẩn trương như vậy", nàng nhịn không được cười nói.

Triệu Chi Đình không để ý lời đùa của nàng, xoay người nói vào micro, kêu bảo vệ đến" nơi này có người không có ý đồ tốt không mời mà đến, mau đến đem nàng mang đi"

"A, chờ một chút, ngươi làm thật sao? ta chỉ là nói giỡn...", nàng không nghĩ Triệu Chi Đình thực sự kêu bảo vệ tới, tiến lên định ngăn nàng, nhưng tay còn chưa kịp đụng vào nàng thì đã bị đẩy ra

"Đừng chạm vào ta", Triệu Chi Đình tức giận nói.

" a....."

Nàng ngả về phía sau, vừa vặn đụng phải vách tường, lúc đó đột nhiên nghe vang lên tiếng quát khẽ quen thuợc" sao lại thế này?"

" Cao tiên sinh..." Triệu Chi Đình sắc mặt khẽ biến.

Vệ Tướng Như trong lòng vui mừng, ngẩng đầu về phía sau, cao hứng hô to" thật tốt quá, ta cuối cùng cũng nhìn thấy ngươi"

Cao Duệ kinh ngạc trừng nàng, tiếp theo nhướng mày, một lúc sau mới phát ra thanh âm

"Là ngươi...ngươi tới nơi này làm gì?"

Hắn không phải đã sắp xếp mọi việc thật tốt cho nàng sao? cho hộ lý hộ tống nàng về nước, còn bảo Triệu Chi Đình gởi chi phiếu, vì không muốn gặp lại nàng. Vậy thì tại sao nữ nhân làm cho hắn hao tổn tâm trí lại xuất hiện ở đây? Lẽ ra giờ này nàng còn ở Brazil dưỡng bịnh, sao lại trở về Đài Loan sớm vậy?

"Ta tới hỏi thăm ngươi, cũng trả lại chi phiếu", nàng mỉm cười nhìn mặt hắn, sớm quen với biểu tình hở một chút là nhíu mày của hắn.

Hắn chắc là không có việc gì, bộ đồ hàng hiệu ôm lấy thân hình cường kiện, khí sắc hồng hào, vẫn rất chỉnh chu, rực rỡ, ngũ quan ác liệt kiên cường, vẫn khí thế bức người như vậy, hòan tòan không giống như đã từng bị thương.

"Ta không cần ngươi ân cần hỏi thăm, cũng không lấy lại chi phiếu, ngươi về đi", hắn lạnh lùng ra lịnh đuổi khách.

" thoạt nhìn thương thế của ngươi hẳn là không thành vấn đề, ta đây an tâm, bất quá ta không nghĩ nợ ngươi nhiều hơn nữa, làm cho ta áy náy, cho nên nói thế nào ta cũng không thể lấy chi phiếu này, đây, trả lại cho ngươi", nàng nói xong nắm lấy tay hắn, đem chi phiếu trả lại cho hắn.

Hắn ngẩn ra, bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng làm tâm tình vất vả lắm mới được bình phục của hắn lại rối lọan.

Ngày đó, vì muốn tránh trốn cái gì đó mà trốn về Đài Loan, hắn tin tưởng không gặp nàng thì hắn sẽ khống chế được được phần tình cảm trong lòng kia, chỉ cần không gặp nàng, hắn sẽ không nhớ tới bàn tay của nàng mà khơi mào bản tính phục tùng ngu ngốc.

Thực sự thì khi quay về Đài Loan, hắn có bình tĩnh một chút cũng nhờ công việc bận rộn mà không nghĩ đến cảm giác kỳ lạ đối với nàng. Cho dù trong lòng có hơi lo lắng cho bịnh tình của nàng, nhưng hắn vẫn cố nén, không nghĩ nữa, có gắng xem nhẹ.

Nhưng mà, hiện tại nàng đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, dùng tay nàng chạm vào hắn, hắn mới phát hiện sự bình tĩnh mấy ngày qua chỉ là hư ảo. Hắn không nhớ rõ mình đã làm những gì, ăn cái gì, gặp qua những ai...Tất cả đều không có ấn tượng.

Tâm của hắn đã bị nhốt trong bàn tay nàng khi nàng vuốt mái tóc hắn, trở Đài Loan cũng chỉ là cái xác, vì thế hắn chợt hiểu ra, không thấy nàng, nỗi nhớ của hắn tăng theo cấo số nhân; không thấy nàng, lo lắng giống như mũi dao cứ khóet sâu vào lòng hắn...Đủ lọai cảm xúc, chẳng những không mất đi mà còn vì bị hắn cố tình áo chế nên sinh ra lớn hơn, lại còn phản tác dụng.

Là dạng cảm giác gì nhưng lại khó chịu như vậy? rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể lọai trừ?

Trong khi hắn còn đang phâm tâm suy nghĩ, nàng đã rút tay lại, mỉm cười nhìn hắn

"Tốt lắm, thật xin lỗi vì đường đột đến đây, làm cho thư ký ngươi không vui, cũng đã quấy rầy ngươi, ta cũng nên đi về, bảo trọng", nàng thấy hắn đã khỏe lại, chi phiếu cũng đã đưa trả, như vậy là có thể yên tâm.

Xoay người đi về phía thang máy, nhấn nút, cửa vừa mở, đang tính đi vào trong thì Cao Duệ đột nhiên gọi nàng" đợi chút"

Nàng quay đầu, nhìn hắn bước đến gần.

"Sao lại quay trở về sớm vậy? không phải ta đã dặn bac sĩ để cho ngươi nghỉ ngơi vài ngày sao?", Cao Duệ nhìn khuôn mặt vẫn còn tái nhợt của nàng, trầm giọng hỏi.

"Đã tốt hơn nhiều rồi, đương nhiên là muốn trổ về sớm, nếu ở lại sẽ tốn thêm rất nhiều tiền, huống hồ ngươi đã bỏ về Đài Loan trước, để lại ta một mình ở đó, thật cô đơn lại nhàm chán", nàng liếc mắt nhìn hắn một cái, thầm óan.

"Một mình ngươi trở về? không có hộ lý đi theo?", hắn ngây người, sao bác sĩ lại không báo cho hắn biết?

Hắn quay lại nhìn Triệu Chi Đình một cái, nàng liền cúi đầu xuống, tránh ánh mắt của hắn.

"Không cần khoa trương như vậy. Thân thể ta cũng không tệ đến mức phải có hộ lý đi theo chăm sóc a", Vệ Tướng Như khóat tay cười.

"ngu ngốc. Sao lại không có gì? muốn như thế nào thì mới tính là có gì? Ngươi đừng quên ở trên máy bay ngươi cũng đã phát bịnh một lần. Ngươi còn dám nói là không có gì", hắn bị bộ dáng làm ra vẻ không có chuyện gì làm cho tức giận, không khỏi cao giọng.

Nàng nghe xong sửng sốt một chút rồi bật cười" phốc...ngươi sao tự nhiên lại dài dòng như vậy"

"Ngươi..." nha đầu chết tiệt này, hắn tức giận như thế mà nàng còn cười đuợc.

"ta thật sự không có việc gì, đừng lo lắng." nàng che miệng lại, trong lòng nổi lên một cảm giác ấm áp. Cao Duệ tuy không tỏ ra quan tâm nàng, quanh co lòng vòng nhưng lại rất dễ dàng đả động lòng nàng.

"Ai lo lắng cho ngươi? đừng có hiểu lầm, ta hiện tại nhìn thấy ngươi liền đau đầu lại phiền lòng...", hắn vẫn mạnh miệng như cũ, không khuất phục cảm giác trong lòng.

"thực xin lỗi, ta không biết ngươi nhìn thấy ta lại không thỏai mái như vậy", nàng thản nhiên nói, lại còn mỉm cười.

"Đúng vậy, mỗi lần ngươi xuất hiện liền có chuyện xảy ra, như ngày đó ở sân bay, lần đầu tiên gặp ngươi đã xả ra bao nhiêu chuyện. Ngươi tốt nhất..."

"Ta tốt nhất vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt ngươi nữa, đúng không?", nàng thay hắn nói hết câu.

Hắn ngẩn ra, những lời này hắn vẫn thường tự nói trong lòng, nhưng giờ phút này nghe nàng nói ra lại làm cho ngực hắn nổi lên một cảm giác đau đớn.

"Cứ yên tâm, ta sẽ không đến nữa", nàng bực mình, ấn nút thang máy, đi vào.

Nhìn thấy nàng xoay người rời đi, hắn đột nhiên căng thẳng.

Nàng phải đi, phải đi....

"Chúng ta sẽ không gặp lại" nàng đóng cửa thang máy, ngẩn đầu nhìn hắn, cười như là vĩnh biệt.

Cửa thang máy chậm rãi khéo lại, hắn nhìn bóng dáng của nàng dần dần biến mất, nhớ đến bịnh tình của nàng, nghĩ đến thân thể của nàng, nghĩ đến tính tình bất trị của nàng, lại nhớ đến lời bác sĩ nói nàng sẽ sống không quá hai mươi lăm tuổi.

Chút kiêu căng cuối cùng của hắn đã bị xóa bỏ, lý trí đang dần dần tan rã...

Không, có lẽ là đã sớm sụp đổ, chỉ là do hắn không để ý mà thôi.

Thấy cửa sắp khép kín, cảm giác hắn với nàng cũng sắp cắt đứt liên hệ, hắn và nàng sẻ cách ly nhau, hắn hít một hơi, nháy mắt liền hạ quyết định...vươn tay chắn ngay con mắt cảm ứng trên cửa, làm cho cửa không thể khép lại, mà hắn cũng không nói hai lời, buớc vào." nàng ngạc nhiên nói.

"Đúng, ta còn muốn đưa ngươi đi bịnh viện, sau đó trở về chuẩn bị một chút rồi đưa đến chỗ ta ở", hắn đáp không đầu không đuôi

Sá? Cái gì cái gì? Hắn đang nói cái gì? Nàng ngây dại.

Ngoài cửa, Triệu Chi Đình sắc mặt khẽ biến, vội la lên:" chờ một chút, Cao tiên sinh, ngươi còn có vài cuộc họp cần tham dự..."

"Kêu lão Lưu chuẩn bị xe, còn có, hủy tòan bộ các cuộc hẹn chiều nay đi", hắn ấn nút thang máy, vừa ra lịnh cho Triệu Chi Đình.

" Cao tiên sinh..." Triệu Chi Đình còn muốn nói thêm gì đó nhưng cửa đã đóng lại.

Hắn không nhìn nàng, hai tay đút vào túi quần, nhìn chằm chằm dãy số trên cửa thang máy, cảm thấy tâm của mình cũng đang chậm rãi rơi xuống, rơi xuống....

Rơi vào võng tình.

"Ngươi thường đi kham bịnh ở bịnh viện nào?", Cao Duệ nhìn vẻ mặt ngây ra của Vệ Tướng Như, hỏi đến lần thứ ba.

"A", Vệ Tuớng Như ngồi trong xe hơi của Cao Duệ, còn chưa hồi phục sự rung động vừa rồi.

Ở cùng ta, ở cùng ta, ở cùng ta...

Bên tai nàng như vẫn còn vang lên lời hắn nói.

"A cái gì? Ngươi có nghe ta hỏi không?", hắn tức giận trừng nàng một cái.

"Có a, ta thực sự đang nghe, nhưng thật sự là còn rất hồ đồ...", nàng hơi có chút hòan hồn, lẳng lặng nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ vẫn tràn ngập sự kinh ngạc.

"Có cái gì mà hồ đồ? Ngươi là thiên tài ngôn ngữ chẳng lẽ không hiểu được tiếng Trung", hắn hừ nói.

"Nhưng dựa theo kết cấu mà phân tích thì những lời ngươi nói có ý nghĩa không tầm thường...", nàng vẫn nhìn hắn, trong đôi mắt vẫn tràn đầy sự kinh ngạc và nghi ngờ.

"Ân, không tầnm thường, bở vì ta chưa bao giờ mang nữ nhân đến chỗ ta ở, lại càng chưa bao giờ để các nàng đến sống cùng ta", hắn đối với việc nàng giờ phút này còn nghiên cứu ý nghĩa lời hắn nói mà nghiến răng.

"Trời ạ, chính là như thế, ta cho là ta đã nghe lầm, thực sự là ngươi muốn ta chuyển đến sống cùng ngươi?", nàng trợn to hai mắt

"Đúng", hắn không kiên nhẫn, hừ nhẹ một tiếng.

" vì sao?" nàng hỏi.

"Còn hỏi vì sao? một nam nhân muốn một nữ nhân đến sống cùng hắn, chuyện này còn cần giải thích sao?" hắn bị chọc giận. Nàng rất ngốc hay cố làm vẻ ta đây để làm giá với hắn?

Quên đi, nhìn bộ dáng nàng ngốc thế kia, muốn làm ra vẻ để thu hút nam nhân có lẽ còn lâu...Thế nhưng lại câu được tâm của hắn.

Ai! Nghiệt duyên a! Hắn vì chính mình thở dài.

"Muốn a, nếu không giải thích, ta sẽ nghĩ là ngươi thích ta", nàng thẳng thắng nói.

Thích? không chỉ thích mà thôi, nếu không hắn sẽ không màng tính mạng mà đỡ đạn thay nàng, nhưng nếu hắn ở trước mặt nàng thừa nhận hắn yêu nàng thì sẽ ảnh hưởng tới tôn nghiêm của hắn, bởi vậy hắn hàm hồ nói" ừ, đại khái là vậy đi"

"Hả? liền như vậy? như vậy là dạng nào", nàng nháy mắt mấy cái sao mới có hai ngày không gặp, lời hắn nói nàng nghe được mà không hiểu được?

"uy, ngươi là kiếm chuyện với ta phải không? đã nói như vậy ngươi vẩn còn hỏi" hắn sắp phát hỏa.

"Nhưng là.. như vậy nghĩa là sao, nói không tỉ mỉ a" nàng ai óan.

" ngươi...." hắn tức giận đến mức thiếu chút nữa là trái tim cũng phát bịnh, có lẽ hắn cũng nên đi khám bác sĩ.

" a! Chẳng lẽ...... Bị ta nói đúng rồi, ngươi...... Thích ta" nàng kinh hô, cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.

Lạnh lùng quay đầu trừng nàng, hắn thật sự lười mở miệng.

" thiệt hay giả? Ngươi thật sự thích ta?" mặt nàng ửng đỏ, nhìn hắn, muốn từ vẻ mặt của hắn để xác định đáp án.

" như thế nào? Không được sao?" hắn ngạo nghễ nhìn nàng, dùng câu hỏi lại đển trả lời câu hỏi của nàng, cũng là để bày tỏ tình cảm của hắn.

Nàng giật mình, trong lòng cảm thấy vui mừng không nói nên lời nhưng rồi như nhớ ra chuyện gì, sự ngạc nhiên cùng màu hồng trên má dần dần giảm đi, thay vào đó là nụ cười thản nhiên, nụ cười mang theo ưu sầu, bất đắc dĩ, giống như đã cầu rất lâu mới có được một lễ vật nhưng lại không thể giữ lấy.

"đúng, không được...." nàng nhẹ giọng nói.

"vì sao không được?" lần này đổi lại là hắn không hiểu, hắn thích nàng thì sao lại không thể?

" ta không thể hại ngươi." nàng ôn nhu nhìn hắn, cười khổ.

「 hại ta?」 hắn ngạc nhiên.

"Thích một người không sống được bao lâu nữa sẽ rất khổ, đến cuối cùng, người chết là hết nhưng người sống phải chịu đựng đau khổ dày vò, ta không muốn ngươi phải gánh chịu cảm giác đó" nàng lẩm bẩm

Nghe nàng nói hắn vừa buồn vừa tức.

"ai nói ngươi sống không lâu? Hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, bịnh tim cũng không phải là bịnh nan y, chỉ cần có ta bên cạnh, ta nhất định sẽ cứu sống ngươi", hắn nhìn nàng, trầm giọng nói.

Nàng chống lại ánh mắt kiên định của hắn, tâm không khỏi run rẩy một chút.

Nam nhân cường hãn lại kiêu ngạo này, hắn rốt cuộc có biết hắn đang hứa hẹn cái gì không? mạng của nàng, ngay cả nàng cũng không thể nắm giữ, hắn nghĩ hắn là chúa tể vạn năng sao?

Nhìn vẻ mặt nàng, lại nghe tim của nàng đập mạnh và lọan nhịp, hắn nhịn không được lấy tay vuốt mái tóc nàng, lại dùng giọng điệu ôn nhu nhất nói" ngươi an tâm, thỏai mái ở bên cạn ta, đừng vì ta thích ngươi mà có áp lực, ngươi cứ sống vui vẻ, tự tại như trước kia vậy, mọi phiền não ta sẽ giúp ngươi xử lý"

Hốc mắt của nàng chợt nóng, từ khi nàng có trí nhớ tới nay đều chưa phải khóc, thế nhưng nàng lại vì sự cảm động mà rơi lệ.

Cố ý làm cho mình có vẻ đạm bạc vô cầu với tình cảm, không nghĩ sẽ làm tổn thương bất kỳ ai, cuộc đời nàng đã bị giới hạn, cho nên dù là yêu người hay được người yêu cũng đều không thể, đây là số mệnh của nàng.

Cho nên, nàng không thể nhận cảm tình của Cao Duệ, không thể...

" uy, ngươi thích ta, ta cũng không nói ta thích ngươi a! Đừng cứ làm theo ý mình", nàng hít hít mũi, ngẩng đầu lên nhìn hắn.

" ngươi thích ta." hắn khẳng định.

" ngươi làm sao có thể biết ta có thích hay không ngươi?" nàng mở to hai mắt.

"Từ khi ngươi gặp ta lần đầu tiên ở sân bay, ngươi liền thích ta", hắn đắc ý cười. Nhân lọai có thể khó nhận thấy cảm xúc của nhau nhưng trực giác của hắn nhạy cảm hơn, hắn có thể từ trong án mắt nàng lần đầu tiên nhìn hắn mà nhận ra hảo cảm của nàng dành cho hắn.

"gì?" nàng ngây dại.

"Phải nói là thật thích" hắn xấu xa liếc mắt nhìn nàng một cái.

" thế nào...... Nào có?" mặt nàng hồng hồng, giọng cũng trở nên cà lăm, vội xua tay phủ nhận.

" không có sao? Ngươi dám thề ngươi không động tâm với ta?」 hắn cười bắt lấy tay nàng.

Tâm của nàng rung động mạnh, muốn rút tay lại nhưng hắn cầm thật chặt, nhíu mày nói" vì sao tay ngươi lúc nào cũng lạnh như vậy"

" ta......"

"như vậy không được." hắn nói xong liền đem tay nàng bỏ vào túi quần của hắn, quay đầu cười hỏi nàng" có thấy ấm hơn không?"

Nàng ngây ngốc nhìn hắn, nụ cười của hắn như ánh mặt trời làm rối lọan lòng nàng.

Nhiệt độ từ lòng bàn tay của hắn truyền từ đầu ngón tay tới ngực nàng, gắt gao bao phủ trái tim yếu ớt của nàng, làm cho lòng của nàng cùng với hô hấp bị rối lọan.

Làm sao bây giờ? Bị hắn nói đúng, nàng đúng là thích hắn, hơn nữa so với hắn còn...

Nàng có chút luống cuống, có chút bất an, lần đầu tiên trong đời suy nghĩ bị rối lọan.

"Nếu ngươi không có bác sĩ điều trị riêng thì ta sẽ sắp xếp", hắn tiếp theo lại nói.

"Không cần, bịnh của ta khám ở đâu cũng giống nhau", nàng vội la lên, nghĩ tới phí tổn to lớn lại hỏang hốt.

"Không được, nhất địn phải kiểm tra tòan bộ, nếu cần, ta sẽ giúp ngươi tìm một trái tim mới", hắn cường ngạnh nói.

" không có đơn giản như vậy, toàn thế giới có rất nhiều người đang đợi được thay tim", nàng than nhẹ.

"Đó là do bọn họ không có tiền tài quyền thế cùng quan hệ, mà ta có", hắn tràn đầy tự tin nói.

"Có tiền không phải là có thể mua được tất cả", nàng lắc đầu.

"nhưng hiện tại những gì ta có đều là dùng tiền mua được", hắn nhíu mày.

" ngươi a......"

"Tốt lắm, đừng nói nữa, ngươi cái gì cũng không cần nghĩ, mọi chuyện đều giao cho ta xử lý đi", hắn cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.

Nàng không nói gì, chỉ nhìn gương mặt hắn, lại rung động, lại phiền não.

Nàng sẽ trở thành gánh nặng của hắn, nhưng nàng lại không muốn rời khỏi bàn tay to lớn ấm áp của hắn, nàng nên làm gì bây giờ?

Nàng cũng không có thời gian để nghĩ nhiều, Cao Duệ đã ra lệnh cho tài xế đưa bọn họ đến bịnh viện lớn nhất, nổi tiếng nhất, lại điện thọai cho viện trưởng, chưa đầy mười phút sau, bịnh viện đã bố trí bác sĩ chuyên khoa tim uy tính nhất bịnh viện kiểm tra cho Vệ Tướng Như.

Vệ Tướng Như biết Cao Duệ vận dụng các mối quan hệ của hắn mới có được sự đãi ngộ đặc biệt này, nhưng nàng không thích như vậy, còn nhiều người bịnh tình nghiêm trọng khác đang chờ được khám, nàng không muốn trở thành trường hợp đặc biệt.

Nhưng nàng biết nói thế nào Cao Duệ cũng sẽ không nghe, hắn đã quen dùng tiền tài, quyền thế để áp đảo người khác, sẽ không hiểu tâm tình của nàng.

Kiểm tra suốt nửa ngày với các thiết bị y khoa tiên tiến nhất làm nàng mệt mỏi không chịu được, đang ngồi nghỉ ngơi trong phòng nghỉ tạm, nàng nghe bên ngòai Cao Duệ đang trao đổi với bác sĩ về bịnh tình của nàng, theo lời bác sĩ thì bệnh của nàng có vẻ không khả quan lắm.

Nàng có thể tưởng tượng được Cao Duệ đang nhíu mày, lồng ngực lại cảm thấy đau, nam nhân kia vốn không có liên hệ gì với nàng, hắn không cần phải lo lắng hay chịu trách nhiệm gì với bịnh tình của nàng, nhưng hiện tại hắn vứt bỏ cả công việc sang một bên, chỉ quan tâm chuyện của nàng.

Không được, không thể lại liên lụy hắn......

Sớm biết rằng hắn vì sao trốn nàng, nàng đã không đi tìm hắn, làm cho quan hệ của bọn họ vốn nên chấm dứt sau chuyến đi Brazil lại dây dưa càng nhiều, càng chặt hơn.

Nàng hít một hơi, quyết định phải lập tức rời đi, đi thật xa, nhân lúc hắn còn chưa lún sâu nên rời đi, nhân lúc mọi việc còn có thể thay đổi, đem quan hệ của hai người quay lại quỹ đạo ban đầu.

Thế nên nàng cố gắng đứng dậy, đi ra khỏi phòng nghỉ thật nhẹ để không làm kinh động đến Cao Duệ, lặng lẽ đi thang máy xuống đất rồi theo cửa hông bịnh viện mà đi.

Sắc trời đã tối, nàng đang tập tễnh băng qua ngã tư đường, đột nhiên một luồng khí khẩn cấp lao về phía nàng, thanh âm đó, khí thế đó làm nàng nhớ tới cự khuyển. Nàng đứng lại, kinh ngạc quay đầu đã thấy Cao Duệ đứng sau lưng nàng từ lúc nàng, khuôn mặt lạnh lùng, căng thẳng, đôi mắt như bốc hỏa đang chằm chằm nhìn nàng.

" nga, hi, ngươi như thế nào nhanh như vậy đã tới rồi....." nàng tươi cười nói.

"Ngươi muốn đi đâu?", hắn cố nhẫn nhịn, trầm giọng hỏi.

" ta? Ta muốn về nhà a! Cám ơn ngươi giúp ta an bài kiểm tra, lần khác ta lại đến xem kết quả.." nàng ra vẻ thoải mái.

"đừng nghĩ né ra ta, Vệ Tướng Như, ngươi hẳn là biết cá tính của ta, ta đã nhận định thì tuyệt đối sẽ không buông tay", hắn quá hiểu trong cái đầu nhỏ bé của nàng đang nghĩ cái gì.

" ngươi đang nói cái gì? Ta vì sao muốn chạy trốn? Ta chỉ là muốn về nhà ngủ mà thôi." nàng vội vàng giải thích.

" buồn ngủ, ta mang ngươi về nhà của ta ngủ." hắn nói tiến lên giữ chặt tay nàng.

Nàng cơ hồ là lập tức bỏ ra, có điểm tức giận trách mắng

" ngươi cho là ngươi là ai a? Cho dù ngươi nói thích ta, cũng không thể bắt buộc ta, hơn nữa ta không cần ngươi chiếu cố, ta có thể tự lo cho mình"

"Trái tim của ngươi không chịu được bao lâu nữa, ngươi tùy thời đều có thể ngã xuống", hắn thở dài. Bác sĩ đã kết luận, nếu nàng không nhanh chóng tìm được trái tim thích hợp để thay thế thì sẽ rất nguy hiểm.

"Thì tính sao, ta một chút cũng không sợ..." nàng thấp giọng

" nhưng ta sợ, ta sợ ngươi ở một nơi nào đó ta không biết mà chết đi, ta sợ thật vất vả mới đặt một người trong lòng lại trong nháy mắt mà mất đi nàng", hắn nhẹ giọng, ôn nhu nhìn nàng.

Lòng của nàng chợt rung động, bộ dáng chân thành của hắn làm cho nàng thực muốn khóc

"Đừng vì nhất thời thương hại mà ngộ nhận, Cao Duệ, ta là người làm cho ngươi tức giận đến quơ chân múa tay, làm cho ngươi tức giận muốn khai trừ khỏi chức vụ phiên dịch, ngươi quên rồi sao?"

"ta không quên."

"Vậy thì hãy chóng bứt ra, nhanh chóng thanh tĩnh, đừng đem tâm của ngươi lãng phí trên người ta"

" đã quá muộn." ba chữ đơn giản của hắn liền ngăn chặn lời nàng.

" ngươi...' nàng mở to hai mắt, lăng lăng nhìn hắn.

Người này thật sự là...... Thật sự là......

"Ngươi còn gì muốn nói thì hãy theo ta trở về trước rồi chậm rãi nói", hắn nắm tay nàng, bước đi.

" không...... Buông tay, ta không đi theo ngươi...... Họ Cao, ta nói là ngươi buông...." nàng dùng sức giãy dụa.

"Không thể", hắn gắt gao chế trụ tay nàng, cứng rắn kéo nàng đi.

"Quân tử không dùng sức mạnh ép người, ngươi đừng quá đáng như vậy", nàng kêu to.

" không quan hệ, dù sao ta cũng không phải quân tử." hắn hừ nói.

" ngươi...... Ngươi này thổ phỉ, cường đạo, ác ôn, trứng thối...." nàng tức giận mắng lung tung.

Hắn càng nghe càng giận, rốt cuợc nhịn khôg được, xoay người kéo nàng vào trong lòng, cúi đầu dùng miệng che miệng của nàng lại.

Nàng sợ hãi, trợn to hai mắt, không dám động, cũng không dám hô hấp.

Hắn nặng nề hôn đôi môi của nàng, thấy nàng im lặng mới buông ra, cúi đầu nói" lại mắng ta sẽ hôn ngươi"

"ngươi này đứa ngốc...." nàng run run suyễn khí, mới phát ra âm thanh, môi lại lập tức bị khóa trụ.

Lúc này đây, không phải là nụ hôn ngắn ngủi mà là một cái hôn dài nóng bỏng.

Đầu lưỡi nóng bỏng của hắn linh họat đẩy đôi môi của nàng ra, trong lúc nàng còn đang ngây ngốc, không có ngăn cản, hắn liền tiến quân thần tốc, nháy mắt đã quấn lấy cái lưỡi mềm mại của nàng, khiêu khích triền miên.

Nàng cảm thấy mình sắp hít thở không thông, hắn hôn tràn ngập đoạt lấy cùng khí phách, không cho phản kháng hay cự tuyệt, có lẽ nàng chưa chết vì bịnh tim thì đã chết vì nụ hôn nồng nhiệt của hắn.

Hắn cũng không biết thế gian cũng có đôi môi ngọt như thế, khỏanh khắc vừa chạm vào đã mê hoặc hắn, sợ hãi, nhu nhược, ngây ngô đáp lại, hại hắn không biết thỏa mãn, không dừng lại được, hại hắn càng lún càng sâu.

Nàng bị hắn hôn toàn thân mệt mỏi, hơn nữa tim đập thật nhanh, nhanh đến sẽ lên cơn sốc......

Đây là cái chết cảnh báo trước hay là tín hiệu của tình yêu?

Cảm giác nàng sắp không được, hắn mới buông đôi môi của nàng ra, ngẩng đầu, có chút đùa cợt nhìn nàng

"Ở phương diện ngôn ngữ, ngươi là thiên tài nhưng ở thời điểm không cần ngôn ngữ thì ngươi không thắng được ta"

Nàng còn sa vào chấn động của nụ hôn đầu tiên, không nói nên lời, lúc này trong lòng nàng rất rõ ràng, rốt cuộc nàng không rời được nam nhân này.

" tốt lắm, liền bảo trì như vậy, ngoan ngoãn, đừng nữa ầm ỹ, biết không?" hắn nhìn hai mắt mê lọan của nàng.

Nàng hồ đồ gật đầu.

Hắn vừa lòng cười, ôm lấy nàng đi đến bên xe hơi riêng đã sớm đợi sẵn.

Nàng mềm nhũn trong lòng hắn, không có khí lực cùng hắn đấu tranh, chỉ lẳng lặng mặc hắn ôm nàng lên xe, lẳng lặng nghe nhịp tim đập của hắn và nàng giống nhau.

Lý tính bị tình yêu chinh phục, giờ khắc này, nàng cư nhiên lại có hy vọng xa vời, hy vọng xa vời có thể cả đời đều cùng hắn cùng một chỗ, yêu hắn, theo hắn đến chân trời góc biển......


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-11)