← Ch.05 | Ch.07 → |
Lý Thụy vừa đi, Tiếu Hàm liền nhẹ nhàng thở ra, Chu Triển Nguyên nhìn bộ dạng cô như trút được gánh nặng, không nhịn được cười: "Có người theo đuổi không tốt sao? Còn là một chàng trai trẻ, có thể thấy được sức quyến rũ của Tiếu Hàm chúng ta nha."
Tiếu Hàm trở mình xem thường một cái, bất lực nói: "Anh Triển Nguyên, em đối với đứa nhỏ này không có chút hứng thú nào cả. Không biết chuyện còn tưởng em luyến đồng cũng nên."
Chu Triển Nguyên cười nói: "Anh thấy thằng nhóc ấy cũng không tồi, tuy rằng tuổi tác so với em có hơi nhỏ, nhưng nhìn kĩ sẽ thấy nó rất kiên trì, sau này nói không chừng rất có thành tựu đấy."
Tiếu Hàm không ngừng lắc đầu liên tục, vẻ mặt hoảng sợ: "Em mới không cần, em so với cậu ta khác biệt nhiều như vậy, em thật sự không thích người nhỏ tuổi hơn mình."
Chu Triển Nguyên vốn còn muốn thuyết phục nữ sinh viên đại học năm ba, nhưng thấy bộ dạng giật mình hoảng sợ của cô, cũng không trêu đùa cô nữa, chỉ chỉ phía bên cạnh, nói: "Nãi Tích đang chơi ở chỗ công viên bên kia, bây giờ qua đón nó, sau đó chúng ta cùng đi ăn một bữa."
Tiếu Hàm vốn định nói 'không', nhưng mà nghĩ lại vừa rồi Chu Triển Nguyên giúp cô một việc lớn như vậy, cũng nên cám ơn anh, nhân tiện nói: "Cũng được, em mời cha con anh ăn cơm, coi như là cảm ơn đi."
Chu Triển Nguyên cười cười vẻ không có gì đáng kể, thuận miệng nói: "Chẳng qua là một việc nhỏ, lần trước em giúp anh chăm sóc Nãi Tích anh cũng chưa cảm ơn em, vẫn cứ để anh mời đi. Không lẽ lại để cho con gái trả tiền."
Tiếu Hàm nghĩ cũng đúng, anh Triển Nguyên vừa nhìn là thấy sẽ không thua kém gì mấy người.... kia, bản thân mình chỉ là một giáo viên nghèo, vẫn không nên cùng anh gành trả tiền.
Nãi Tích đang hứng thú chơi xếp gỗ một mình, thấy ba ba đến, cũng không muốn đi, cho đến khi Chu Triển Nguyên dùng pizza dụ dỗ, Nãi Tích mới lưu luyến chia tay với trò chơi xếp gỗ, nhìn thấy Tiếu Hàm đứng phía sau, cũng chỉ cúi đầu chào "Cô giáo Tiếu."
Chu Triển Nguyên xin lỗi nhìn Tiếu Hàm cười cười, giải thích: "Do anh đã làm hư Nãi Tích, thằng bé không thích nói chuyện cùng người khác, thời điểm tâm tình tốt thì còn đỡ, nếu tâm tình mà kém, ai nó cũng không thèm để ý."
Tiếu Hàm nghĩ mình bị tên nhóc này làm nghẹn vài ba lần rồi, coi như là sâu sắc hiểu rõ, biết thế nên gật đầu, thuận tay đỡ lấy cái túi từ tay Chu Triển Nguyên, để cho anh có thể ôm Nãi Tích.
"Đi, đi ăn pizza thôi ~~" Tâm tình Chu Triển Nguyên hưng phấn hô một tiếng, thấy thế Nãi Tích và Tiếu Hàm cũng không nhịn được cười rộ lên.
Chu Triển Nguyên nhìn hai người đứng về một phe cùng cười nhạo mình, thật sâu trong mắt là vẻ cưng chiều, sủng nịnh: "Nãi Tích, cười cái gì vậy? Ba ba đưa con đi ăn pizza, sao lại không nói tiếng cảm ơn nào thế?"
Nãi Tích ôm cổ ba ba, cọ xát mặt cha, tò mò hỏi: "Vì sao cô giáo Tiếu cũng đi cùng chúng ta ạ?" Nó ít khi cùng ba ba ra ngoài ăn cơm, phần lớn thời gian đều là bà Lý nấu, bọn họ cùng nhau chờ ba ba đi làm về ăn, hoặc là nó ở nhà ăn cùng bà Lý.
Ở nhà trẻ bạn bè nó kể cái gì mà 'ba mẹ dẫn hắn đi đâu ăn cơm', 'ba mẹ dẫn hắn đi đâu chơi', Nãi Tích không thể được như thế, ba ba bề bộn nhiều việc, ba ba phải đi công tác, phải kiếm nhiều tiền nuôi Nãi Tích, Nãi Tích nhất định phải ngoan ngoãn, phải chơi một mình cho tốt.
Chu Triển Nguyên thả con trai xuống, lấy chìa khóa xe mở cửa, thấy con trai nhanh nhẹn tiến vào trong xe mới trả lời nó: "Ba ba muốn cảm ơn lần trước cô giáo Tiếu đã chăm sóc Nãi Tích, cho nên muốn mời cô giáo Tiếu ăn cơm, hiểu rồi chứ?"
Nãi Tích nửa hiểu nửa không gật đầu, sau đó ngay lúc Tiếu Hàm nghĩ thời điểm này hết thảy đã chấm dứt, Nãi Tích lại nói một câu làm cho cô rất muốn khóc: "Cô giáo Tiếu, hôm nay cô còn muốn ăn đồ ăn thừa của con sao? Có muốn Nãi Tích để thừa lại nhiều một chút cho cô không?"
Tiếu Hàm thực sự muốn đập đầu vào tường, lần trước không phải cô sợ lãng phí cộng thêm lười biếng mới ăn đồ ăn thừa của nó hay sao, có cần lúc nào cũng khắc khắc ghi nhớ trong lòng thế không? Cái đầu nhỏ này không cần nhớ những chuyện khác, nghĩ mỗi chuyện này là tốt lắm sao? Cô không phải người luôn ăn thừa đồ ăn của người khác được không vậy!
"Ha ha ha ha, Nãi Tích, cô giáo Tiếu không phải thích ăn đồ thừa.... ." Tiếu Hàm cười gượng, đối với ánh mắt tựa tiếu phi tiêu của Chu Triển Nguyên trong kính chiếu hậu, càng thêm xấu hổ, cô thật không nghĩ tới, chuyện một lần sảy chân để hận nghìn đời này cũng sẽ xảy ra trên người mình.
"Nãi Tích, trân trọng đồ ăn, ba ba không phải đã dạy con sao? Sao lại quên rồi?" Chu Triển Nguyên thấy thế nên giải vây, nhưng Nãi Tích cũng không phải mạnh mẽ bình thường, đem câu nói đầu tiên của cha ngăn chặn.
"Trước đây chỉ có ba ba sẽ ăn cơm thừa của con thôi, vì sao bây giờ cô giáo Tiếu cũng ăn cơm thừa của con vậy?" Nói xong, mở to đôi mắt trong trẻo lương thiện rất vô tội, nhìn vẻ thẫn thờ của cha, thực chờ mong đáp án.
Chu Triển Nguyên có chút xấu hổ, lời của con nít không có ý gì cả, nhưng lại làm cho người ta suy nghĩ viễn vông, lại có chút mập mờ, cũng không biết Tiếu Hàm có tức giận hay không: "Nãi Tích ngoan, ba ba đang lái xe, không thể nói nhiều được." Cái này mà cũng là lý do được, Chu Triển Nguyên khinh bỉ chính mình, nhưng mà cuối cùng so với việc tiếp tục bị tra hỏi vẫn tốt hơn, ai mà biết được trong đầu thằng nhóc này có những suy nghĩ không bình thường gì hay không, hôm nay lại bộc phát một ý nghĩ như vậy.
"Con không hỏi ba ba, con là hỏi cô giáo Tiếu." Nãi Tích lẩm bẩm, sau đó quay đầu hỏi Tiếu Hàm đang ngồi phía sau: "Cô giáo Tiếu, vì sao cô cùng ba ba đều ăn cơm thừa của con vậy?"
Suy nghĩ của thằng nhóc rất nhạy bén, tuy không hiểu được nhiều lắm, nhưng theo trực giác rất chuẩn, nó cảm thấy chính là cô giáo Tiếu với một người dì không giống nhau.
"Vấn đề này, khụ khụ, theo như dân số đang bắt đầu bùng nổ.... Bởi vì người Trung Quốc ăn nhiều lắm.... Mặc dù có ông Viên Long Bình rất lợi hại, nhưng mà tiết kiệm lương thực tuyệt đối không thể thiếu.... . Còn có rất nhiều nơi mọi người ngay cả cơm cũng không có mà ăn.... Nãi Tích, hiểu rồi phải không?" Tiếu Hàm tiếp tục nói dối, giải thích dài như vậy, không hổ là giáo viên Ngữ Văn, có thể nói đến kế hoạch dân sinh lâu dài nữa.
Tiếu Hàm vụng trộm lau mồ hôi, may mà cô chọn môn học ở đại học là chính trị giáo dục mô phỏng. Muốn nói lý với tên Nãi Tích này, thật đúng là không dễ gì, tinh thông tình hình chính trị hiện tại, hiểu rõ tâm lý học, sau đó còn phải hiểu rõ kế hoạch dân sinh lâu dài, thật không dễ dàng.
Chu Triển Nguyên bề ngoài thì như đang lái xe đàng hoàng, nhưng trong lòng đã muốn cười lớn, nhìn khuôn mặt buồn rầu nhỏ nhắn của con trai, anh không thể không vui nha. Bình thường cũng chỉ có con trai nhà anh làm cho người ta kinh ngạc, muốn nhìn thấy con của anh kinh ngạc, thật là trăm năm khó gặp, nếu không phải anh đang lái xe, thể nào cũng phải chụp một bức ảnh lưu lại làm kỉ niệm.
"Đi thôi, đi ăn pizza ~~" Chu Triển Nguyên dừng xe, một tay nắm tay con trai, một tay cực kỳ tự nhiên nhận túi từ tay Tiếu Hàm, một hàng ba người liền tiến vào Pizza Hut.
Tiếu Hàm không để ý đến việc này, Chu Triển Nguyên lại cố ý không chú ý, liền như vậy ở trong mắt người khác đương nhiên cho rằng đây là một nhà ba người, được dẫn tới ngồi ở vị trí trên lầu gần cửa sổ.
"Ăn những món gì?" Chu Triển Nguyên đưa thực đơn cho Tiếu Hàm, lại mở ra một cái, cùng con trai hai người cùng nhau xem.
Nãi Tích một lòng một dạ chỉ muốn ăn kem, liền một mạch gọi ba phần kem, nhưng dưới ánh mắt giết người của cha lại yếu ớt gọi một cái cánh gà nướng, mà Tiếu Hàm gọi đồ uống, lại gọi thêm phần mỳ Ý.
Cuối cùng vẫn là Chu Triển Nguyên xuất trận, gọi phần pizza Hawai làm bữa ăn chính, nếu không, hai người này còn tính gọi đồ ăn vặt lấp đầy dạ dày.
"Nãi Tích, kem không thể ăn nhiều, sẽ bị tiêu chảy." Chu Triển Nguyên chỉ đưa cho con trai một phần kem, còn lại hai phần, anh một phần, Tiếu Hàm một phần.
Tiếu Hàm có chút khó xử nhìn phần kem trước mặt mình, cô đang có chút bất tiện, đúng lúc thời điểm dì cả đến thăm.
Đẩy kem lại trước mặt Chu Triển Nguyên, đối mặt với ánh mắt có chút khó hiểu của anh, Tiếu Hàm đỏ mặt giải thích: "Em không ăn kem.... ."
Chu Triển Nguyên giật mình, nhưng mà rốt cuộc thân là tổng giám đốc Chu, chợt hiểu ra liền, nhìn cô cười cười, thuận tay đón lấy kem đang ở trước mặt mình.
Nãi Tích có chút bất mãn, bĩu môi oán giận: "Vì sao ba ba có thể ăn hai phần kem chứ? Vì sao Nãi Tích chỉ có một phần?"
Chu Triển Nguyên nhìn chăm chú đồ ăn trước mặt mình, không chút để ý trả lời: "Ba ba là người lớn, Nãi Tích còn nhỏ, không thể ăn nhiều kem được."
Nãi Tích vẫn không phục, trừng mắt nhìn Tiếu Hàm liếc một cái, bô bô nói: "Vậy tại sao cô giáo Tiếu lại không ăn? Cô giáo Tiếu cũng là người lớn mà."
Chu Triển Nguyên có chút đau đầu nhìn con trai, gần đây con trai luôn hỏi những vấn đề càng ngày càng khó khăn, anh không chịu đựng nổi, dường như nhìn về phía Tiếu Hàm cầu cứu, Chu Triển Nguyên chỉ có thể đầu hàng nhìn con trai.
Trên mặt Tiếu Hàm có chút đỏ, nhưng mà vẫn cố gắng trấn định xuống, ho khan hai tiếng, trịnh trọng nghiêng người sang Nãi Tích, ghé vào lỗ tai nó nói nhỏ vài câu, sau đó chỉ thấy ánh mắt Nãi Tích vui tươi hớn hở nở nụ cười, cúi đầu bắt đầu ngoan ngoãn tiêu diệt pizza cùng cánh gà trước mặt mình.
Chu Triển Nguyên rất ngạc nhiên Tiếu Hàm đã nói gì, làm cho con mình ngoan ngoãn nghe lời như vậy, giương mắt nhìn về phía Tiếu Hàm, đã thấy cô nhìn mình cười thần bí, liền tạm thời gác suy nghĩ này qua một bên, cũng im lặng ăn pizza được bưng lên.
Ăn xong pizza là đã hơn chín giờ, Nãi Tích có chút buồn ngủ, nghiêng ngả trong lòng ba ba, ngã trái ngã phải bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
"Đưa Nãi Tích cho em, anh đi lấy xe trước đi." Tiếu Hàm đỡ Nãi Tích từ trong lòng Chu Triển Nguyên, nhìn về hướng bãi đỗ xe, nhìn anh cố sức bĩu môi.
Chu Triển Nguyên thấy co đã ngủ say, cười cười, cầm chìa khóa đi lấy xe.
Tiếu Hàm nhìn Nãi Tích níu lấy cổ mình chép chép miệng, không khỏi ôm nó chặt thêm một chút, tuy đã sang tháng tư, nhưng ban đêm gió vẫn có chút lạnh.
"Lên xe đi." Chu Triển Nguyên lái xe đến trước mặt Tiếu Hàm, xuống xe, muốn nhận Nãi Tích, đưa nó ngồi vào chỗ tay lái phụ.
Tiếu Hàm nhìn Nãi Tích ôm cổ mình, nhìn Chu Triển Nguyên lắc lắc đầu, dùng khẩu hình miệng phát âm không tiếng động nói: "Em bế cho."
Chu Triển Nguyên nghĩ nghĩ, gật gật đầu, mở cánh cửa phía sau, chờ Tiếu Hàm ôm Nãi Tích ngồi vào chỗ của mình mới đóng của lại.
Dọc theo đường đi cũng không nói chuyện gì, Tiếu Hàm ôm Nãi Tích, vẫn chỉ nhìn chằm chằm đèn ngoài cửa kính lướt nhanh qua, cũng không biết đang nghĩ gì.
Sau khi về đến nhà Chu Triển Nguyên, Tiếu Hàm đưa Nãi Tích vào thẳng phòng đặt nó nằm trên giường mới nhẹ nhàng thở ra, bế một đứa bé sáu tuổi, đối với cô ít khi vận động tứ chi như thế này mà nói, đây đúng là một cái khảo nghiệm.
Đóng cửa phòng Nãi Tích lại, Chu Triển Nguyên mới nói với thanh âm hơi cao: "Hôm nay đã làm phiền em rồi, mệt không?" Cô gái nhỏ này mặc kệ vẻ mặt đang mệt mỏi khoát tay, xem bộ dạng đúng là mệt lắm rồi.
Tiếu Hàm nhíu mắt nghiêm mặt lắc đầu: "Không sao, chỉ là cánh tay có chút mỏi......" Nói xong, im lặng, nhìn đồng hồ treo tường, Tiếu Hàm tạm biệt nói: "Vậy anh Triển Nguyên, em đi về trước đây."
Chu Triển Nguyên gật đầu, thuận miệng nói: "Đi thôi, anh đưa em về."
Tiếu Hàm vội vàng từ chối: "Không cần, đường gần như vậy, tự em trở về cũng được rồi."
"Đi thôi, em cũng nói nhân tiện đường về. Nãi tích ngủ rồi, không có việc gì đâu." Chu Triển Nguyên quơ quơ chìa khóa trong tay, dẫn đầu đi ra cửa.
Tiếu Hàm không còn cách nào khác, đành phải đi theo phía sau anh.
← Ch. 05 | Ch. 07 → |