← Ch.06 | Ch.08 → |
"Chủ nhật tuần này em có bận gì không?" Đang đi, Chu Triển Nguyên bỗng mở miệng hỏi.
Tiếu Hàm hơi giật mình, nghĩ đến lịch làm việc của ngày chủ nhật, không có việc gì bận, liền trả lời: "Em không bận gì, có việc gì sao?"
Chu Triển Nguyên vuốt cằm, nói: "Anh muốn đến thăm bác Tiếu với dì Vương, nếu em có việc, nói cho anh địa chỉ, anh đi một mình cũng được."
Bác Chu bỏ việc ở tòa án chuyển xuống biển làm nghề kinh doanh buôn bán, về sau lại đưa cả nhà dời Thượng Hải, tuy rằng mấy năm nay ba Chu và ba Tiếu vẫn liên lạc qua điện thoại với nhau, nhưng lại chưa từng gặp mặt nhau, Chu Triển Nguyên muốn thay ba mình đến thăm hỏi bạn chí cốt của ông, huống hồ năm đó bác Tiếu đối xử với anh rất tốt.
"Được, chủ nhật này em cũng không có việc gì, đến hôm đó anh gọi điện thoại cho em là được, em sẽ đưa anh đi." Suy nghĩ xong, Tiếu Hàm lại bổ sung nói: "Em phải gọi điện thoại nói trước cho ba mẹ, để họ chuẩn bị tốt mới được."
Chu Triển Nguyên bật cười: "Không càn chuẩn bị gì đâu, anh chỉ đến thăm họ thôi mà."
Tiếu Hàm lắc đầu không đồng ý, giống như nghĩ đến chuyện khó chịu gì đó, méo miệng nói: "Anh cũng không phải không biết mẹ em là người thế nào mà, đối với người khác so với con gái mình càng tốt hơn, huống hồ trước kia bà thích anh như vậy, nếu anh đến, bà nhất định sẽ chuẩn bị chu đáo. Nếu em không nhắc đến chuyện này trước, thể nào bà cũng càm ràm chết em."
Chu Triển Nguyên nghĩ đến bộ dạng nhiệt tình của dì Vương, cũng không nhịn được vui vẻ, năm đó hẳn là Tiếu Hàm đã ăn không ít dấm chua của hắn, "Dì Vương đối với ai cũng đều nhiệt tình, nhưng mà rốt cuộc đối với em là nhất rồi."
Tiếu Hàm tủi thân mếu máo, tội nghiệp nhìn anh kể khổ: "Mẹ em đến thời kì mãn kinh, anh không biết bà có thể nói nhiều đến mức nào đâu! May mắn là em chuyển ra ngoài ở, mỗi lần về nhà, ba em đều hận không thể đi theo em luôn chứ...."
Chu Triển Nguyên giống với trước kia, vỗ nhẹ đầu cô một chút, sẵng giọng: "Có người nói ba mẹ mình như vậy sao? Vào nhà đi, thứ Bảy anh sẽ gọi cho em." Ai nói anh không biết, nhà cô dì đươc coi trọng như vậy, anh đã sớm lĩnh giáo rồi.
Tiếu Hàm nghiêng đầu cười ngây ngô, đi nhanh vài bước vào phòng, đứng ở cửa nhìn anh phất phất tay, thấy Chu Triển Nguyên xoay người lại mới đóng cửa.
May mà ngày mai không có giờ lên lớp, nếu không, cánh tay của cô có giơ lên được hay không còn là một vấn đề. Nãi Tích nhìn thì nhỏ, nhưng trọng lượng lại là thực tế, áp lực lên cánh tay của cô rất nặng.
Quên đi, tắm một cái rồi đi ngủ, bài giảng sáng mai có thể thức dậy rồi chuẩn bị, dù sao cũng chỉ là giờ viết văn, cũng không cần chuẩn bị gì cho lắm.
Nháy mắt đã đến thứ Bảy, buổi sáng chín giờ thời điểm Chu Triển Nguyên gọi điện cho cô, Tiếu Hàm còn chưa tỉnh ngủ, đến khi nghe được âm thanh của anh, rốt cuộc cô mới tỉnh táo hẳn, vội vàng rời giường rửa mặt thay quần áo, trong lòng còn ảo não, ai bảo cô ngày hôm qua xem phim suốt đêm chứ?
"Anh Triển Nguyên, đợi lâu chưa? Thật ngại quá, tối hôm qua em ngủ hơi muộn..." Kỳ thật không phải là tối hôm qua, mà phải nói là sáng hôm nay.
Thời điểm Tiếu Hàm chạy xuống lầu, Chu Triển Nguyên đã mở cửa xe đứng chờ dưới, thấy cô vội vã chạy xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bởi vì chạy bộ mà có chút hồng hào, không khỏi nói: "Em thỏng thả một chút cũng được, anh không vội."
Tiếu Hàm mở cửa xe, vừa thở vừa trả lời: "Vội vì em sợ để anh chờ lâu."
"Đồ ăn sáng sao?"
"Ừ, bánh mì cùng với sữa chua." Tiếu Hàm cười tủm tỉm giơ giỏ bánh trong tay lên, mở to mắt hỏi câu: "Anh đã ăn sáng chưa?" Nếu chưa ăn có thể giành cho anh một phần.
Chu Triển Nguyên tập trung lái xe, gật đầu nói: "Ăn rồi, dì Lý đã nấu bữa sáng cho anh."
Tiếu Hàm biết trong nhà Chu Triển Nguyên có dì Lý phụ trách chăm sóc cho Nãi Tích, cũng hiểu rõ, không thèm nhắc lại, chỉ chuyên tâm đối phó với bánh mì.
Nhà Tiếu Hàm ở phía Đông, nếu không bị kẹt xe, đi đến đó mất khoảng một giờ. Ba Tiêu vẫn làm việc ở tòa án, mẹ Vương Lan Phương là một bác sĩ, chủ nhật này vừa vặn họ đều ở nhà. Tiếu Hàm đã sớm bắt chuyện qua, nói việc Chu Triển Nguyên muốn chủ nhật này đến thăm, làm cho ba mẹ Tiếu rất hứng khởi, nhân tiện bàn một chút nên chuẩn bị những món gì trong điện thoại luôn.
Đến nhà họ Tiếu, Tiếu Hàm nghĩ khách đến chơi và cô đều giống nhau, cô là con gái trong lòng của ba mẹ, sẽ không quan trọng bằng khách đến chơi nhà. Vừa vào nhà, ông Tiếu liền vội vàng nói chuyện cùng Chu Triển Nguyên, bà Tiếu thì chuẩn bị món ngon ở trong phòng bếp, chỉ còn mỗi Tiếu Hàm ngồi một mình lặng lẽ đau buồn, ba mẹ thế nhưng ngay cả nhìn cũng không thèm liếc cô một cái! Cô rốt cuộc có phải là con ruột của họ không vậy?
Cuối cùng vẫn là Chu Triển Nguyên chịu không nổi ánh mắt ủy khuất lên án của Tiếu Hàm, tùy tiện tìm một chủ đề lên trên người cô, mới chấm dứt hoàn cảnh làm người tàng hình của cô.
"Gần đây con mới biết được Tiếu Hàm ở cùng một khu chung cư với con, vốn nghĩ muốn đến thăm bác với dì sớm hơn, nhưng lại không có thời gian. Bây giờ mới đến được, thật sự rất xấu hổ ạ." Chu Triển Nguyên có chút áy náy cười nói.
Tiếu Kiến khoát tay vẻ không sao, nhìn anh liên tục nói đừng lo, sau đó mới nhìn con gái nhà mình liếc mắt một cái, vẻ mặt không giận hờn nói: "Con bé kia, để ý nó làm gì? Kêu về nhà cũng không chịu về, nói cái gì mà muốn một mình tự lập, nó muốn tự lập, khi nào đưa được bạn trai về mới là chính sự!"
Vừa nghe lời này, Tiếu Hàm nhất thời lại đau đầu, ba mẹ Tiếu đã sớm đề cập đến chuyện chung thân đại sự của cô trên bàn ăn, không phải là cô không muốn đưa về, vấn đề là cũng phải có người muốn cô đã chứ.
"Ba, anh Triển Nguyên đang ở đây, nói gì vậy chứ." Tiếu Hàm chu miệng làm như không hờn giận nói, ra vẻ đứng dậy, đi vào bếp giúp mẹ, để lại hai người đàn ông ngồi ở phòng khách vui tươi hớn hở lắc đầu cười.
"Con bé này, cũng không bảo ta bớt lo lắng." Nhìn bóng lưng của con gái, Tiếu Kiến sẵng giọng, nói xong, dường như lại nghĩ đến cái gì, vui tươi hớn hở nhìn Chu Triển Nguyên nói: "Triển Nguyên, công ty của con nếu có chàng trai nào thích hợp, thì nhớ lưu ý giới thiệu cho Tiếu Hàm với nhé. Nó cũng không thích đi mọi nơi, đi làm giáo viên, có thể quen biết với đàn ông cũng không nhiều, mẹ nó tìm một chàng trai ở bệnh viện cho, thế mà nó lại ngại trên người người ta có mùi thuốc khử trùng, haiz...."
Nói đến đứa con gái bảo bối nhà mình, Tiếu Kiến liền nói không ngừng được, rốt cuộc vẫn là con gái của mình, nói xong liền chuyển sang khen cô: "Tiếu Hàm nhà ta tuy tính tình không được tốt cho lắm, lại không chịu được khổ, nhưng vẫn là người hiểu chuyện, hồi còn nhỏ đã biết nấu cơm, giúp đỡ việc vặt trong nhà, cưới về nhà tuyệt đối không lỗ vốn."
Chu Triển Nguyên cũng cười: "Tính tình Tiếu Hàm rất tốt, ai có thể cưới Tiếu Hàm chính là phúc khí của anh ta đấy chứ."
Nói con gái nhà mình tốt, Tiết Kiến cũng rất tự hào, nghĩ muốn Chu Triển Nguyên giúp giới thiệu một chàng trai, đề tài này liền dùng để đẩy mạnh lượng tiêu thụ của con gái mình: "Tính tính Tiếu Hàm rất được, tính cách cũng không ồn ào, công việc ổn định, còn có thể tự tay nấu thức ăn ngon, con nhất định phải giới thiệu một chàng trai thích hợp đó, nó nên được giữ lại để cưới làm vợ."
Chu Triển Nguyên tất nhiên là cười đáp lại, mà tại phòng bếp, Tiếu Hàm nghe ba mình nói vậy, xấu hổ đến mặt đỏ bừng, nhịn không được đứng dậm chân, nhìn mẹ oán giận: "Mẹ, mẹ xem ba kìa, như thế này làm sao con nhìn mặt anh Triển Nguyên nữa chứ?"
Vương Lan Phương xào rau, hừ lạnh một tiếng, "Nếu con ngoan ngoãn đưa bạn trai về giới thiệu, hoặc là nghe lời mẹ đi xem mắt chàng trai mà mẹ tìm cho, thì hiện tại ba con có thể sốt ruột vậy sao?"
Tiếu Hàm nhất thời không nói được gì, biết là đã tự đào hố tự chôn mình, nên im lặng hái rau thì hơn.
"Đến đây, Triển Nguyên, ăn nhiều một chút, đây chính là món ăn sở trường của dì Vương con đấy, trước kia con thích ăn nhất." Tiếu Kiến vui tươi hớn hở gắp một đũa rau cho Chu Triển Nguyên, Tiếu Hàm ủy ủy khuất khuất im lặng dùng cơm của mình.
Vương Lan Phương cũng không quên múc cho Chu Triển Nguyên một bát canh: "Nếm thử đi Triển Nguyên, đích thân Tiếu Hàm nấu đấy, thử xem."
Tiếu Hàm nghe xong lời này, rồi mới từ trong bát cơm ngẩng đầu lên, nhìn cái khuôn mặt tươi cười của Chu Triển Nguyên, thầm nghĩ, em đây là bị ép buộc mới nấy canh này, mẹ chỉ vì muốn anh giới thiệu bạn trai cho em thôi...
Thời điểm ở phòng bếp, mẹ đã nói như nào nhỉ, đây là để tăng thêm ưu điểm cho cô?
................ Tiếu Hàm đầu đầy vạch đen.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |