← Ch.04 | Ch.06 → |
Làm giáo viên cũng có chỗ tốt, chính là có nhiều ngày nghỉ. Không kể nghỉ đông, nghỉ hè, ngày Quốc tế lao động, ngày Quốc khánh Trung Quốc, Tết Nguyên Đán, thì còn có ngày Chủ nhật cũng đủ hạnh phúc.
Bình thường luôn ngồi trong văn phòng, luôn cảm giác mình như là một bà cô 26 tuổi, nếu không chịu chăm sóc, thì thật sự không khác mấy thứ rác rưởi là mấy, Tiếu Hàm sờ sờ trên cái bụng mỡ, vì thế quyết định phải làm cho thân hình mập ú của mình lại thấy ánh mặt trời.
Lúc trước thuê nhà ở... khu chung cư nhỏ này, một trong những nguyên nhân cũng chính là thấy khu chung cư này có đầy đủ thiết bị. Phòng tập thể thao, bể bơi, quán cà phê, hiệu sách, cái gì cần đều có.
Thay đồ thể thao, buộc tóc đuôi ngựa, Tiếu Hàm liền tiến quân với quần áo gọn nhẹ, đi đến phòng tập thể thao.
Cô mới đến phòng tập thể thao này tổng cộng có hai lần, một lần là đến cùng với chị, còn một lần là đến một mình, nhưng mà lần đó gặp một người có chút không thoải mái, nên đã lâu cô cũng không có cái tâm tình đến phòng tập thể thao này lần nữa.
Cảm giác thân hình mình sẽ béo lên, sắp phải đổi sang đồ mùa hè, mùa đông này từ trên xuống dưới người cô toàn là mỡ không giảm được tí nào, trong lòng càng khó chịu, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên vận động nhiều chút, để xem có bớt được tí mỡ nào không.
Cô không động đến dụng cụ lớn, chắc là còn có thể sử dụng được máy chạy bộ, đã lâu lắm rồi không vận động, trong người không có tí sức sống nào, giỏi lắm mới chạy được nửa giờ, trên người có chút mùi hôi không khỏi bực bội, quần áo cũng ướt đẫm mồ hôi, dán vào người rất khó chịu.
"Cô gái, chúng ta lại gặp mặt. Tôi đã nói mà, chúng ta rất có duyên đấy ~~" Tiếu Hàm đang uống nước, không nghĩ đến bỗng nhiên nhảy ra một người như vậy, thiếu chút nữa làm cô bị sặc chết.
"Khụ khụ... khụ khụ...."
"Tôi không biết anh." Tiếu Hàm nhìn anh chàng đẹp trai trước mặt, có phần không biết nói gì, mặc dù cô sẽ rất nhanh bị nằm trong danh sách gái ế, nhưng mà không phải chậm chạp đến nỗi si ngốc đến già, mình tuyệt đối chưa từng gặp qua người nào mặt vênh váo mà hớn hở như này, cười giống như một đứa trẻ ngốc vậy.
"Là tôi đây, lần trước ở đây chúng ta đã gặp mặt rồi mà ~~ tôi chờ cô đã lâu, rốt cuộc cũng đợi được!" Anh chàng mặt mày sáng sủa như ánh mặt trời rất là hưng phấn, nói thế không đúng, phải nói là bề ngoài của anh ta cũng không thua kém mấy.
Tiếu Hàm vẫn nhíu mày, thật sự không nghĩ ra trong thời gian mình đến phòng tập thể thao này hai lần, có gặp qua anh chàng 'hoạt bát sáng sủa', 'trắng trẻo dẻo miệng' này. Nếu đã gặp qua, hẳn là rất khó quên chứ, anh chàng 'hoạt bát' như vậy, thật đúng là trên thế giới đã gặp qua thì rất khó để mà quên...
"Là tôi, Hoàng Mao!" Vẻ mặt anh chàng đau khổ ôm đầu của mình, trên mặt làm vẻ biểu cảm khoa trương, miệng dứt khoát kêu: "Lần trước ở trong này, cô chạy bộ, tôi lại đây nói chuyện với cô, cô lại bảo tôi về nhà học tập cho tốt mà!"
Nghe anh ta nói như vậy, Tiếu Hàm cuối cùng cũng nhớ ra, "Là anh!" Lần trước cô một mình tới đây tập thể hình, vừa chạy được mấy phút đồng hồ, lại xuất hiện một anh chàng không giống như học sinh lại có một cái đầu tóc nhuộm vàng, lỗ tai đeo không biết bao nhiêu cái đinh, trên người lại mặc bộ quần áo lập dị lại gần, cô không để ý tới anh ta, anh ta còn kiên nhẫn đuổi theo nói chuyện.
Tiếu Hàm cô là ai, làm công việc gì chứ, là người giáo viên nhân dân vĩ đại. Lập tức đưa những giáo huấn bình thường cô dạy học trò ra dạy dỗ, 'hộc hộc hộc hộc' khuyên bảo anh chàng gần nửa thời gian của mình, cuối cùng đến câu 'học tập cho tốt, mỗi ngày đều hướng về phía trước', cuối cùng mới đuổi được anh chàng không giống học sinh kinh ngạc đến nỗi miệng có thể nhét được một quả trứng gà mới chịu rời đi.
Thật là không nghĩ tới, anh chàng không giống như học sinh kia đã đổi tóc thành màu đen, lại biết cách kết hợp những thứ lẫn lộn lại với nhau, mặc một áo T-shirt màu trắng, nhìn kĩ đúng là một anh chàng đẹp trai ngời ngợi như ánh mặt trời. Cùng với cái tên không giống học sinh hận không thể đá bay kia hoàn toàn là hai người khác nhau.
"Ừ, là tôi, tôi đã chờ lâu lắm rồi, mà không thấy cô đến." Cậu ta cười đứng lên, liền híp đôi mắt một mí lại, nó làm cho người nhìn cảm thấy rất thoải mái."Tôi tên là Lý Thụy, năm nay 22 tuổi, sinh viên năm hai, tôi thích cô, tôi có thể theo đuổi cô không?"
Tiếu Hàm cảm thấy phải rút lại câu đánh giá vừa rồi, nhìn mắt nhỏ thế kia đúng là làm cho người ta chán ghét: "Thất lễ rồi, tôi không quen không biết cậu, sẽ không nhất thiết phải như thế chứ." Nói xong, cầm khăn mặt với bình nước của mình định đi.
Lý Thụy cũng dễ dàng buông tha cho cô: "Tôi biết cô tên là Tiếu Hàm, 25 tuổi, chính xác là làm giáo viên. Tôi thực sự thích cô, chúng ta làm quen đi." Nói xong còn muốn giúp cô cầm hộ bình nước.
Tiếu Hàm không nói gì chỉ nhìn trời, là một gái ế 25 tuổi chưa có chồng, cô quả thật rất hi vọng có người theo đuổi mình, nhưng điều kiện tiên quyết là, người theo đuổi không thể là một anh chàng nhỏ hơn cô bốn tuổi. Cô thật sự không có cảm tình đối với việc đi ăn cỏ non này.
"Thất lễ, bạn học Lý, tôi nghĩ tôi đã nói rõ ràng khi nãy rồi chứ? Chúng ta không phù hợp."
"Sao có thể không thích hợp chứ? Hiện nay đồng tính còn có thể yêu nhau, chúng ta cũng xem như là trai tài gái săc, làm sao có thể không thích hợp? Cô không thích tôi nhuộm tóc, không phải tôi đã đổi về màu đen rồi sao?" Lý Thụy chìa tay ra chặn cô, cậu ta cao 1m82 đứng chắn trước người Tiếu Hàm có 1m68, vừa vặn ngăn cản toàn bộ thân người cô.
Tiếu Hàm hoàn toàn không nói gì, không thể nói lý cùng anh chàng này, cậu ta hoàn toàn không biết cái gì gọi là khéo léo từ chối."Thế này, tôi đã có bạn trai, chúng tôi thực sự yêu nhau, cho nên tôi không thể nhận ý tốt của cậu. Vẫn là câu nói kia, cố gắng học tập cho tốt, mỗi ngày hướng về phía trước. Thêm một câu, trong sách đều có phụ nữ xinh đẹp." Cô giáo Tiếu tặng bổ sung miễn phí, tuyệt đối là lời vàng ngọc.
"Cô lừa tôi. Tôi sẽ không dễ bị lừa như vậy đâu, tôi tìm hiểu rồi, cô ở một mình, căn bản là không có bạn trai." Lý Thụy nhíu mày vênh váo đắc ý, cảm thấy tự hào vì công lao mình âm thầm tìm hiểu.
Tiếu Hàm bất đắc dĩ, trong một ngày nói với người ta mình có bạn trai hai lần, vấn đề là bạn trai không có thì không bỗng dưng có thể xuất hiện. Đang lúc không thể tránh khỏi tên này, khóe mắt Tiếu Hàm bỗng liếc thấy một hình dáng quen thuộc.
Sao lại quên anh ấy được chứ? Không phải anh Triển Nguyên cũng ở khu chung cư này sao!
"Thất lễ, bạn trai tôi đang ở đây. Tôi phải đi qua đó. Tạm biệt." Tiếu Hàm mỉm cười chỉ chỉ Chu Triển Nguyên cách đó không xa, trên mặt cười đến có bao nhiêu là ngọt ngào.
Lý Thụy thấy cô lướt qua mình bước nhanh đi sang bên người đàn ông đẹp trai bên kia, sửng sốt một hồi lâu, mới nhanh vội vàng đuổi theo.
Trong lòng Tiếu Hàm cũng rất lo lắng không yên, bên ngoài từ chẳng giống học sinh bỗng biến thành anh chàng đẹp trai Lý Thụy, quả thật rất kiên trì, không ngừng nhớ lại cậu ta, cô thật đúng là không biết sau này phải làm sao bây giờ, cậu ta đã dò la được tên với công việc của mình rồi, nếu muốn hỏi chỗ ở của mình cũng không khó, cô cũng không muốn buổi sáng ngày nào đó mở cửa lại nhìn thấy cậu ta nhìn mình cười như chưa bao giờ được cười. Cô nhìn Lý Thụy lại nhớ đến mấy học trò trong lớp của mình, cái cảm giác này, thật sự là chỉ có trời mới biết.
"Triển Nguyên, em có chút hơi mệt, chúng mình về nhà đi." May mà Lý Thụy không nhìn thấy vẻ mặt của mình, Tiếu Hàm đánh liều với Chu Triển Nguyên trong chớp mắt.
Đầu tiên Chu Triển Nguyên hơi sửng sốt, sau lại nhìn anh chàng phía sau Tiếu Hàm đang trừng đôi mắt hình viên đạn với mình, anh đại khái cũng hiểu được chuyện gì. Hóa ra Tiếu Hàm cũng có lúc gặp việc phiền não này.
"Em mệt sao? Chúng ta đi về thôi. Đúng lúc anh cũng đã tập được không ít rồi." Chu Triển Nguyên cười đến là dịu dàng, ánh mắt nhìn Tiếu Hàm cũng là gợi tình, nếu không biết chuyện gì xảy ra, thiếu chút nữa Tiếu Hàm tưởng anh là đang nhìn người yêu của mình.
Tiếu Hàm cảm kích nhìn anh cười cười, xoay người nói với Lý Thụy: "Đây là bạn trai của tôi, chúng tôi phải đi về, cậu cũng trở về sớm đi, đừng làm cho ba mẹ lo lắng."
Lý Thụy bĩu môi, nhìn 'người trong lòng' của mình tựa vào vai người đàn ông khác, hận không thể chặt tay hắn xuống, nhưng mà cậu ta không thể không thừa nhận, người đàn ông trước mặt này, .... chết tiệt, lại rất xứng đôi với Tiếu Hàm.
Nhìn thân hình cao 1m8, từ cách ăn mặc cho đến khí chất, đều nhìn ra được đây chính là một người chín chắn chững chạc, không phải cái loại đạo đức giả nhân giả nghĩa, khiến cho cậu ta mới gặp mặt lần đầu cũng không khỏi sinh lòng tin phục.
"Tiếu Hàm, đây là học trò của em sao? Từ khi nào mà lớp một cũng có học sinh lớn như vậy?" Chu Triển Nguyên ra vẻ nghi hoặc hỏi.
Tiếu Hà buồn cười, anh Triển Nguyên đúng là không ngồi yên, vừa mở miệng liền đánh trúng tử huyệt của Lý Thụy. Lý Thụy nói cậu ta 22 tuổi, nhưng mặt mày lại có vẻ trẻ con, nhìn đâu cũng là bộ dạng của một học sinh trung học.
Lý Thụy vừa nghe thấy lời này, lập tức giậm chân, trừng mắt bực mình nói: "Tôi 22 tuổi! Tôi thích Tiếu Hàm, sớm muộn gì cũng có ngày tôi theo đuổi được cô ấy! Anh cứ chờ xem!" Nói xong lời này, kiên định trừng mắt liếc nhìn Chu Triển Nguyên một cái, Lý Thụy mới quay đầu rời khỏi, đi đến cửa, còn cố ý đạp một cái, bày tỏ cậu ta rất bất mãn.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |