Vay nóng Tinvay

Truyện:Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Chương 055

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Trọn bộ 114 chương
Chương 055
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)

Siêu sale Lazada


"Nương nương ngài đừng làm vi thần phải hổ thẹn, đây chính là chức trách của vi thần."

"Ừ." Không quan tâm đến lời khách sáo của thái y, nàng vòng qua thái y đi tới cửa.

"Thần cung tiễn nương nương!" Đi tới cửa, Tiểu Thiên nghe được thanh âm thở phào một cái thật to của Lý Tĩnh, nàng buồn cười nâng lên khóe miệng, vị hoàng hậu này như nàng có khủng bố như vậy sao? Phải thở phào giống như đưa tiễn được ôn thàn vậy, so với tên hôn quân đó, nàng là một người tốt đó nha.

Hôn quân? Hai chữ này để i mắt Tiểu Thiên lại rũ xuống một lần nữa.

Đi ra khỏi Thái Y Viện không bao lâu, gió lạnh bên ngoài mang theo chút thấu xương, Tiểu Thiên nghiêng đầu, theo bản năng đem y phục trên người kéo chặc, mới phát hiện trên người của mình từ đầu tới đuôi cũng khoác áo long bào đó của Hoàng Phủ Tấn.

Bất đắc dĩ thở dài, nàng lắc đầu một cái, tiếp tục đi về hướng Vũ Phượng Cung.

Lúc đi ngang qua ngự hoa viên, nàng đụng phải Vũ Lạc Thủy từ Thanh Âm cung ra ngoài.

"Đúng không......" Tiểu Thiên ngẩng đầu lên, "Lạc Thủy, là ngươi sao? Sao ngươi dậy sớm như thế?"

"Thiên Thiên?" Vũ Lạc Thủy thấy Tiểu Thiên, cũng kinh ngạc không nhỏ, "Sao ngươi sáng sớm liền đến ngự hoa viên vậy?"

"A, ta mới từ Thái Y Viện về."

"Thái Y Viện?" Vũ Lạc Thủy khẩn trương nhìn nàng một cái, "Ngươi làm sao vậy?"

"Không có gì, chỉ là đau dạy dày một chút, ha ha

" nghĩ đến căn bệnh bao tử tỉ lệ chính xác chỉ có mười vạn phần có một, nàng đã cảm thấy mất mặt, đoán chừng là đời này chắc cũng chỉ xui xẻo đến mức này mà thôi.

"Vậy bây giờ tốt chút nào chưa? Sao chỉ mình ngươi đến Thái Y Viện vậy?" Vũ Lạc Thủy hỏi xong những lời này, mới chú ý tới long bào trên người của Tiểu Thiên, nàng dĩ nhiên là nghĩ tới điều gì, tâm hơi trầm xuống.

"Ách......" Tiểu Thiên cũng chú ý tới mi mắt rũ xuống của Vũ Lạc Thủy, nàng đột nhiên nghĩ đến long bào trên người mình, trong lúc nhất thời nàng không biết trả lời như thế nào, nàng sợ Vũ Lạc Thủy sẽ hiểu lầm.

"Là hoàng thượng đưa ngươi đi à." Vũ Lạc Thủy miễn cưỡng từ khóe miệng nặn ra một nụ cười nhẹ, nàng không muốn để cho Tiểu Thiên thấy khổ sở trong mắt nàng.

*****

"Cái đó......" Tiểu Thiên gãi gãi đầu, có chút lúng túng, cảm thấy, cảm thấy mình giống như phạm phải mười điều ác nhất trên đời vậy

"Lạc Thủy, ngươi đừng hiểu lầm, thật ra là bởi vì ngày hôm qua ta...... Chính là Hoàng Phủ Tấn hắn......" Đáng chết, nên nói như thế nào đây, cũng không thể nói Hoàng Phủ Tấn nửa đêm canh ba còn ở lại trong Vũ Phượng cung của nàng, sau đó còn ra phát hiện cái loại "Kích tình"gì đó, làm cho nàng đau bụng vào"Bệnh viện" đi?

"Thiên Thiên, ngươi đừng khẩn trương nữa, ngươi theo ta giải thích cái này làm gì nha?" Vũ Lạc Thủy đưa tay, đem y phục của nàng kéo chặc một chút, "Ngươi mau trở lại Vũ Phượng Cung đi, khí trời lạnh như vậy, còn mặc ít như thế!" Giọng nói của Vũ Lạc Thủy mang theo mấy phần trách cứ.

"Lạc Thủy, ta......" Thấy Vũ Lạc Thủy đối với nàng tốt như vậy, Tiểu Thiên đột nhiên cảm thấy đau lòng, luôn có cảm giác tựa như là mình đoạt nam nhân của nàng ấy, "Lạc Thủy, thật ra thì ta cùng Hoàng Phủ Tấn hắn......"

"Thiên Thiên, ta thật không có sao mà, ngươi nhanh lên một chút, trở về đi thôi." Vũ Lạc Thủy cắt đứt lời nói của Tiểu Thiên..., nàng biết Tiểu Thiên cảm thấy mình hiểu lầm quan hệ giữa bọn họ, nhưng, hành động của hoàng thượng trong lòng nàng càng rõ ràng hơn so với ai khác, nếu là hoàng thượng trước kia, tuyệt sẽ không nửa đêm canh ba tự mình đưa một nữ nhân đến Thái Y Viện, coi như nếu có vị phi tử nào thật sự ngã bệnh, nhiều lắm là sẽ kêu người truyền thái y thôi, sao lại giống như tối hôm qua vậy, tự mình đưa Hoàng hậu nương nương đến Thái Y Viện chứ, nàng không cần suy nghĩ cũng biết, hoàng thượng là có bao nhiêu khẩn trương với vị hoàng hậu này.

"Lạc Thủy......" Tiểu Thiên cắn môi dưới, gương mặt đau lòng, nhưng ngay sau đó lại tựa như nghĩ đến cái gì, đem long bào trên người cỡi ra, "Lạc Thủy, thật ra thì bộ y phục này là ta cứng rắn lột từ trên người hoàng thượng xuống, hiện tại ngươi giúp ta trả lại cho hắn đi, ta đi trước đây." Nói xong, cầm quần áo nhét vào tay của Vũ Lạc Thủy, vòng qua nàng, định rời đi, nàng ở trước mặt Vũ Lạc Thủy rất khẩn trương.

Hoặc giả không phải là bởi vì long bào trên người, càng thêm bởi vì trong lòng nàng tồn tại những ý nghĩ kia, nàng ở trước mặt Cũ Lạc Thủy có vẻ có chút chột dạ.

Càng nhìn thấy Vũ Lạc Thủy cố gắng gượng cười vui, nàng lại càng đau lòng, tên ngu ngốc Lạc Thủy này a, rõ ràng thích Hoàng Phủ Tấn, tại sao lại phải đè ép như vậy, còn phải khắp nơi thay nàng suy nghĩ, không biết Hoàng Phủ Tấn đời trước tích đức gì, thế nhưng gặp phải một cô gái tốt như Lạc Thủy vậy, quá đáng hơn chính là, hôn quân đó một chút cũng không biết tâm ý của Lạc Thủy.

*****

Vũ Lạc Thủy làm sao lại không biết những lời này của Tiểu Thiên đích thực giả dối, Thiên Thiên ngốc này, ngay cả nói láo cũng không biết cách nói, nàng đem y phục từ trên người hoàng thượng lột xuống, nếu thực sự hoàng thượng không muốn..., nàng lột xuống được sao? Nàng suy đoán, đoán chừng y phục này là hoàng thượng tự mình cỡi ra cho nàng ấy.

Thấy Tiểu Thiên muốn vội vả rời đi, Vũ Lạc Thủy đưa tay giữ nàng lại, "Thiên Thiên, ngươi đem y phục này cởi ra, trở về nhất định sẽ cảm lạnh, mau phủ thêm đi."

"Không cần, Lạc Thủy, ta không thích mặc y phục của hôn quân mà!" Tiểu Thiên nhíu mày, đẩy y phục Vũ Lạc Thủy đưa tới, mặc dù nàng hiện tại đông lạnh sắp chảy nước mũi, nhưng nàng lần này chết cũng không mặc quần áo của Hoàng Phủ Tấn.

"Thiên Thiên......."

"Ai nha, Lạc Thủy, ngươi đừng kéo ta nha, y phục này ngươi mau cầm đi trả lại cho Hoàng Phủ Tấn đi, hắt xì ——" Nha Nha, thật đáng chết mà, nhảy mũi thì không thể nhịn một chút được sao.

"Ngươi xem ngươi kìa, cũng nhảy mũi rồi, còn không chịu mặc vào đi." Vừa nói, Vũ Lạc Thủy đem y phục chuẩn bị phủ lên người của Tiểu Thiên.

"Không muốn mà, ta không muốn mặc, hắt xì ——"

"Thiên Thiên......"

"Lạc Thủy, ngươi mau buông tay ra." Vừa nói, một tay đẩy ra đôi tay đang níu lấy cánh tay của mình ra, bất ngờ, mất trọng tâm, ngã nhào tới trước, cả người rơi vào một bờ ngực kiên cố.

"Ủa...... Hôn quân!" Tiểu Thiên mở to mắt, thấy là Hoàng Phủ Tấn thì nàng thét chói tai thành tiếng, hôn quân này sao lại xuất hiện lúc này.

Nhìn sắc mặt xanh mét của hắn vào lúc này có vẻ rất là kinh khủng, tựa như hận không cắn nàng vài ngụm vậy.

Lập tức từ trong ngực Hoàng Phủ Tấn bắn ra ngoài, nàng cẩn thận lui về phía sau mấy bước, đang muốn động thân chạy trốn, lại bị một tiếng gầm của Hoàng Phủ Tấn lên cho gọi lại.

"Niếp Tiểu Thiên, ngươi dám chạy thử xem!" Thanh âm lạnh như băng của Hoàng Phủ Tấn không có một tia nhiệt độ nào vang lên ở sau lưng nàng.

Vũ Lạc Thủy thấy vẻ muốn giết người trên mặt Hoàng Phủ Tấn, nàng đồng tình nhìn Tiểu Thiên một cái.

"Hoàng thượng, ngài gọi ta?" Nuốt một ngụm nước bọt, nàng khổ não xoay người lại.

"Niếp Tiểu Thiên, ngươi là ngại cuộc sống ngươi quá dài có phải hay không!" Tiếng rống giận của Hoàng Phủ Tấn vang lên lần nữa, sắc mặt xanh mét ở trong gió rét này làm cho người ta càng thêm cảm thấy rét lạnh.

*****

Đáng chết, nữ nhân này, làm hại hắn từ sau khi rời Thái Y viện trở về, mấy canh giờ không chợp mắt được. Nhịn cả một đêm, cuối cùng vẫn không nhịn được, đi xem nàng một chút, không hề nghĩ tới, ở trong ngự hoa viên, nữ nhân này lại để cho hắn nhìn thấy chính nàng ngay trong gió lạnh mà cởi bỏ y phục, nàng cứ như vậy mà không sợ lạnh chết sao?

Còn có, y phục của hắn làm cho nàng khó chịu vậy sao, cứ như thể, không thể chờ đợi nổi đã đem y phục cởi xuống.

Nhất là câu nói kia: "Ta không thích mặc y phục của hôn quân" Lại càng làm cho hắn giận đến sắc mặt tái xanh. Hắn thật sự đáng ghét vậy sao? Nàng ghét hắn đến mức ở nơi gió rét lạnh thấu xương này liều mạng, không sợ chết mà đem y phục cởi bỏ xuống.

"Không... Không phải như vậy!" Lời của Hoàng Phủ Tấn làm cho Tiểu Thiên lắc đầu như trống bỏi, nàng thật là ngốc mà, cái gì cũng có thể ngại, chính là không nên ngại mạng mình quá dài, nếu không ông trời sẽ trừng phạt a.

"Lạc Thủy!" Hoàng Phủ Tấn lớn tiếng rống lên gọi Lạc Thủy đến, tầm mắt lại thủy chung vẫn chăm chú vào Tiểu Thiên.

"Hoàng thượng, có Lạc Thủy!" Vũ Lạc Thủy cầm theo long bào lập tức xuất hiện trước mặt Hoàng Phủ Tấn.

"Đem y phục tới đây!" Hoàng Phủ Tấn nhìn Tiểu Thiên, bàn tay lại hướng Vũ Lạc Thủy, trong mắt tức giận vẫn đang không ngừng tăng lên. Thấy vậy, Tiểu Thiên càng ngày càng chột dạ đem cổ rụt lại.

Mụ mụ a, sắc mặt lúc này của hôn quân sao mà lại khủng bố như vậy a?

"Hoàng thượng." Vũ Lạc Thủy cầm quần áo đưa tới trên tay Hoàng Phủ Tấn, nhìn vẻ mặt Hoàng Phủ Tấn lúc này, nàng đoán chừng, hoàng thượng đại khái đã bị Thiên Thiên làm cho giận đến điên lên rồi.

"Niếp Tiểu Thiên, không thích mặc y phục của trẫm phải không?" Hoàng Phủ Tấn cầm lấy quần áo thành một nắm, đặt ở trước mặt Tiểu Thiên, "Thà bị chết rét cũng muốn cầm quần áo trả lại cho trẫm phải không?" Thanh âm của Hoàng Phủ Tấn chậm rãi vang lên, nghe thấy được câu này của hắn mặc dù rõ ràng mang theo tức giận, nhưng trong lời nói vẫn kèm theo mấy phần bị thương. Tiểu Thiên không biết có nghe được hay không, nhưng đứng ở một bên Vũ Lạc Thủy, cũng là đã hiểu rõ ràng.

"Ừ, ừ!" Bị vẻ mặt giết người này của Hoàng Phủ Tấn dọa đến ngây ngốc, Tiểu Thiên lập tức đàng hoàng gật gật đầu.

"Thiên Thiên......" Vũ Lạc Thủy thấy nàng gật đầu, liên tục không ngừng đưa tay lôi kéo góc áo nàng, cố gắng nhắc nhở nàng. Đứa ngốc này cũng không phải là không nhìn thấy hoàng thượng tức giận đến vậy sao, nàng còn dám thành thật mà gật đầu như thế.

*****

Nhờ sự nhắc nhở của Vũ Lạc Thủy, Tiểu Thiên lập tức thức thời lắc đầu một cái, má ơi, nhưng lại mới vừa bị hôn quân hù dọa cho sửng sốt, nàng vẫn thành thật mà gật đầu.

"Niếp Tiểu Thiên, ngươi không cần gật đầu rồi lại lắc đầu, không muốn mặc phải không? Vậy thì đem vứt bỏ cũng tốt lắm!" Những lời này của Hoàng Phủ Tấn nói xong đặc biệt nặng, đâm thẳng đến tâm Tiểu Thiên, nàng mơ hồ nghe ra trong lời nói của Hoàng Phủ Tấn có mang theo một sự mất mát.

Theo từng lời của Hoàng Phủ Tấn buông xuống, chỉ thấy hắn ở trước mặt Tiểu Thiên, đem long bào cầm trong tay xé thành hai mảnh, hướng sau lưng ném một cái, đẩy Tiểu Thiên ra, sải bước rời đi.

"Hoàng thượng!" Vũ Lạc Thủy kinh sợ, hoàng thượng lại đem long bào xé thành hai nửa cứ như vậy mà ném, đây chính là long bào a, là đại biểu cho thân phận hoàng đế – long bào a, hắn lại vì hoàng hậu chọc cho giận lên, cứ như vậy mà đem long bào xé nát ném xuống đất.

Nhặt lên long bào dưới đất, Vũ Lạc Thủy mang vẻ mặt phiền muộn mà đứng lên, nhìn bóng lưng Hoàng Phủ Tấn rời đi mang theo tức giận, lại mơ hồ lộ ra mấy phần mất mát, nàng vô lực mà thở dài.

"Thật đáng sợ a...... Lạc Thủy, hắn giống như rất tức giận nha. Một món đồ như long bào vậy mà hắn cũng xé!" Tiểu Thiên cũng bị sự tức giận như vậy của Hoàng Phủ Tấn hù dọa ngây ngẩn cả người. Nàng cũng không nghĩ tới Hoàng Phủ Tấn sẽ bởi vì nàng không mặc y phục của hắn liền tức giận đến như vậy.

"Thiên Thiên, hoàng thượng, ngài ấy......" Vũ Lạc Thủy vốn muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, không có nói ra.

"Thiên Thiên, ngươi đem y phục khoác lên mà về Vũ Phượng Cung trước đi, cứ như vậy sẽ bị lạnh." Vũ Lạc Thủy cầm y phục, khoác lên trên người Tiểu Thiên, vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Nhưng mà, Lạc Thủy, y phục này......" Nàng cúi đầu, liếc mắt nhìn long bào trên người, rất muốn nói, y phục này bị hôn quân xé thành như vậy rồi, muốn nàng làm sao mặc đây, khắp nơi đều có gió lùa a.

"Thiên Thiên, trước liền mặc lại rồi đi đi, tránh cho bị cảm lạnh, đây chính là long bào của hoàng thượng, chống lạnh cũng không tệ lắm."

Rách như vậy mà còn chống lạnh nha? Tiểu Thiên ở trong lòng xuất hiện thêm một câu hỏi, nhưng cũng không bác bỏ ý tốt của Vũ Lạc Thủy, không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái, "Được rồi, vậy ta đi trước nha." Đem long bào khoác lên trên người, nàng xoay người thở dài.

Xem ra thật đúng là nàng có tiềm lực làm nữ hoàng, động một chút là mặc long bào, mặc dù mỗi lần đều là do tên hôn quân kia cởi ra mặc cho nàng.

Nghĩ đến đây, trong lòng của nàng bất giác trầm hẳn xuống, trong mắt mang theo vài phần mê mang, hôn quân kia, hắn rốt cuộc là người như thế nào?

Ai


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-114)