Vay nóng Homecredit

Truyện:Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Chương 056

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Trọn bộ 114 chương
Chương 056
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)

Siêu sale Lazada


Lúc nàng trở lại Vũ Phượng Cung, đã thấy Đóa Nhi lo lắng đi qua đi lại ở cửa. Thấy nàng xuất hiện, cặp mắt lập tức sáng lên, chạy vội về hướng nàng.

"Tiểu thư, ngài đi đâu thế, buổi sáng nô tỳ đến phòng ngài không tìm được ngài, hù chết nô tỳ a." Đóa Nhi khẩn trương đến sắp khóc.

"Ai nha, Đóa Nhi, em đừng động một chút là khóc nha, tiểu thư ta chẳng qua là cùng hoàng thượng đến Thái Y Viện một chút."

"Đến Thái Y Viện? Tiểu thư, ngài có sao không?" Đóa Nhi lập tức khẩn trương lên.

"Hiện tại không sao. Đóa Nhi chúng ta vào đi thôi, bên ngoài lạnh lắm." Vừa nói, vừa lôi kéo long bào trên người lại. Nàng không muốn nhắc lại chuyện tối hôm qua, nó đã phát sinh ra một ít chuyện dài dòng, cứ xem như chỉ là một lần diễn sai rồi đùa giỡn đi, không có ý nghĩa gì.

Hôn quân tối hôm qua ở trong phòng bếp, nhu tình cùng cưng chiều đối với nàng khi đó đã để cho trong lòng nàng mang theo một loại hơi chua xót.

"Dạ, tiểu thư."

Trở lại phòng, Tiểu Thiên đem long bào trên người cởi xuống, nhận lấy y phục mà Đóa Nhi đưa tới mặc lên. Nàng nhìn long bào trên tay bỗng chốc trở nên ngây ngô.

"Tiểu thư? Tiểu thư?" Đóa Nhi thấy Tiểu Thiên như vậy, nhẹ nhàng đẩy nàng một cái. Tiểu thư là đã xảy ra chuyện gì, mấy ngày nay đều rất khó hiểu.

"Hửm?" Tiểu Thiên giương mắt, lạnh lùng nhìn Đóa Nhi.

"Tiểu thư, ngài sao thế?"

"Không có gì." Nàng lắc đầu một cái, đem long bào trên tay giao cho Đóa Nhi, mở miệng nói: "Y phục này đã hỏng, mang ném đi."

"Hả...... Tiểu thư, đây chính là long bào a." Đóa Nhi cả kinh trừng lớn cặp mắt, ném long bào, không phải là tử tội sao.

"Cũng đã hỏng, ném hay không ném có quan hệ gì, để lại cũng chiếm diện tích." Tiểu Thiên không nhịn được mà nhíu mày.

"Nhưng, tiểu thư......"

"Được rồi, mau cầm đi ném đi, cái này chính là do hoàng thượng vứt bỏ không cần tới, chúng ta giữ lại làm gì." Tiểu Thiên càng ngày càng không nhịn được.

"Dạ, dạ, nô tỳ cầm đi vứt bỏ là được." Thấy Tiểu Thiên giận dữ, Đóa Nhi cũng không còn dám nói chuyện nữa. Nói thật ra, đây cũng là lần đầu tiên nàng thấy tiểu thư nhà nàng phát hỏa với nàng. Đã xảy ra chuyện gì với tiểu thư, hôm nay thật kỳ quái nha.

Lắc đầu một cái, Đóa Nhi làm saocũng nghĩ không thông, cuối cùng, không thể làm gì hơn là cầm long bào đi ra ngoài.

"Chờ một lát!" Đóa Nhi vừa đi đến cửa, Tiểu Thiên lại lên tiếng gọi nàng lại.

"Tiểu thư?"

Chỉ thấy Tiểu Thiên đang nhíu mày, cắn môi dưới, bộ dạng trầm tư suy nghĩ.

Một lúc lâu sau, nàng mới giương mắt nhìn về phía Đóa Nhi, tới bên cạnh Đóa Nhi, cầm lấy long bào, "Cứ để lại cho ta đi"

"Tiểu thư, ngài không phải nói mang cái này đem ném sao?" Mặt Đóa Nhi ngơ ngác, tiểu thư hôm nay thật quá kỳ quái.

"Không ném nữa, đưa cho ta đi." Tiểu Thiên cầm lấy long bào xoay người đi, mới vừa đi mấy bước, bước chân lại ngừng lại, xoay người nói với Đóa Nhi: "Đi lấy một ít kim chỉ tới đây."

"Tiểu thư, lấy kim chỉ làm cái gì?"

"Vá y phục." Tiểu Thiên đơn giản đáp một tiếng.

"Tiểu thư, những việc nặng này hãy để cho nô tỳ làm đi."

"Không cần, nhanh đem kim chỉ đến cho ta đi." Tiểu Thiên hướng nàng phất phất tay, rồi hướng tới một bên ghế ngồi xuống.

"Dạ, tiểu thư." Đáp một tiếng, Đóa Nhi xoay người đi ra ngoài. Tiểu thư này, thật là càng ngày càng kỳ quái.

Sau khi Đóa Nhi đi, Tiểu Thiên ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn long bào bị Hoàng Phủ Tấn xé thành hai nửa, còn có cả lúc hắn mang theo tức giận rời đi, nhìn bóng lưng cô tịch kia, làm cho tâm của nàng có chút khẩn trương.

"Thật là một bạo quân xấu xa!" Đem long bào thả lên trên bàn, Tiểu Thiên bất mãn nói.

Không bao lâu, Đóa Nhi liền cầm kim chỉ bước vào.

"Tiểu thư, thứ mà người muốn đây."

"Ừ, đưa cho ta."

Nhận lấy kim chỉ từ trong tay Đóa Nhi, Tiểu Thiên liền kéo lại long bào trên bàn, chuẩn bị vá lại.

"Tiểu thư, cái này, cho dù long bào vá lại có tốt lắm, hoàng thượng cũng sẽ không mặc đâu?" Đóa Nhi không nhịn được mở miệng nói.

Vấn đề của Đóa Nhi nói ra làm cho Tiểu Thiên mới vừa đâm mũi kim thứ nhất vào liền ngừng lại.

Nàng hơi ngẩn ra, thật ra thì Đóa Nhi không nói nàng cũng biết, dù cho long bào này được vá tốt đi chăng nữa thì Hoàng Phủ Tấn cũng là không thể nào mặc lại, chẳng qua là nàng không muốn đem long bào Hoàng Phủ Tấn cứ như vậy mà ném đi, trong lòng nàng mang theo một cảm giác nhàn nhạt khó chịu.

"Ta vá tốt cũng không phải là cho hoàng thượng mặc, ta chỉ là tiện mà luyện tay một chút thôi." Tiểu Thiên có chút 'khẩu thị tâm phi' trả lời. (miệng nói một đằng, tâm nghĩ một nẻo)

"A, là như vậy a, nhưng mà tiểu thư à, trước kia công phu thêu thùa của ngài rất lợi hại nha, tại sao còn phải luyện?" Đóa Nhi mang theo gương mặt ngây thơ hỏi.

"A? Cái này...... Cái đó......" Tiểu Thiên bỗng thấy chột dạ, lúc nào thì nàng công phu thêu thùa lợi hại vậy. Cho dù có, cũng chỉ là lúc giải phẫu cho bệnh nhân vá lại vết thương mà thôi, cái này cũng được cũng gọi là thêu thùa sao?

*****

"Đã lâu không thêu thùa, ta quên mất rồi, hay là cứ luyện lại đi." Nàng tùy tiện tìm lấy cớ.

"A, như vậy a, tiểu thư, vậy ngài cứ luyện từ từ đi, nô tỳ đi ra ngoài chuẩn bị đồ ăn sáng cho người." Đóa Nhi cũng không hoài nghi nhiều, xoay người đi ra ngoài.

Sau khi Đóa Nhi ra ngoài, Tiểu Thiên cầm long bào bị Hoàng Phủ Tấn xé rách lên, bắt đầu nghiên cứu cẩn thận.

"Vá lại như thế nào mới dễ nhìn một chút đây."

"......"

"Hay là vá dựng thẳng đi."

"......"

"Không được, vá dựng thẳng lại có thể quá khó nhìn hay không?"

"......"

"Hay là vá vượt qua đi."

"......"

"Nếu không thì sẽ dùng cách khâu giải phẫu vá vết thương đi."

Nàng tự nhủ một mình, cầm long bào trước sau mà suy nghĩ, tựa hồ vá thế nào đều không phù hợp ý của nàng, vá thế nào cũng cảm thấy sẽ làm cái long bào này trở nên khó coi a.

Nàng —— Thật rất quan tâm long bào này. Hoặc là nói, nàng rất quan tâm đến người mặc bộ long bào này.

Chẳng qua là, nàng vẫn không hiểu rõ ràng được điểm này.

"Được, được, cứ vá như vậy là được rồi, dù sao hôn quân cũng không mặc!" Cuối cùng, Tiểu Thiên không nhịn được gãi gãi long bào trong tay, cầm kim đâm.

"A ——" trong Vũ Phượng cung truyền ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương, dọa cho bọn cung nữ thái giám sợ hãi mà chạy vào.

"Nương nương, ngài có sao không?" Dẫn đầu xông vào là Đóa nhi, trên mặt của nàng mang theo hoảng sợ rõ ràng.

"Ta bị kim đâm vào tay." Thấy sau lưng Đóa Nhi có rất nhiều cung nữ cùng thái giám bị tiếng kêu của mình dọa cho sợ mà chạy vào, trên mặt Tiểu Thiên thoáng qua vẻ lúng túng, dường như nàng lúc đó hơi lớn tiếng một chút.

"Nương nương, để nô tỳ xem tay của ngài một chút đi." Trên mặt Đóa nhi mang theo vài phần lo lắng mà bước thẳng tới.

"Không sao, không sao nữa rồi." Tiểu Thiên ngượng ngùng cười cười. Ai, những cổ nhân này thật đúng là dễ hư, lại là còn cổ nhân có thân phận cao quý, không phải chỉ là bị châm trúng mấy cái thôi sao, mọi người cũng không cần khẩn trương giống như là nàng đã một chân bước vào quan tài vậy.

Nhìn Đóa Nhi cùng cung nữ thái giám đối mặt nhìn nhau, Tiểu Thiên phất phất tay, "Đóa nhi lưu lại, các ngươi cũng đi xuống đi."

"Dạ, nương nương."

Đợi những người này lui xuống hết, mặt Tiểu Thiên trở nên thần bí, đem Đóa Nhi kéo lại một bên, "Đóa nhi, ngươi nói thử xem, cái long bào này vá thế nào cho khá hơn một chút?"

*****

"A?" Đóa nhi sờ sờ đầu, "Nương nương, ngài muốn đem long bào này vá lại?"

"Đúng vậy."

"Nương nương, y phục này cũng bị xé thành hai nửa rồi, ngài còn vá cái này làm gì nhỉ?"

"Ta......" Nắm long bào trên tay, Tiểu Thiên trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào.

Đóa nhi nhìn vẻ mất tự nhiên trên mặt Tiểu Thiên, liền xấu xa cười một tiếng, đẩy Tiểu Thiên một cái, "Hắc hắc

Nương nương, ngài không phải là không bỏ được, không đành lòng đem y phục hoàng thượng đi vứt nha."

Giống như là bị Đóa nhi nói trúng tâm sự, trong mắt Tiểu Thiên thoáng qua một vẻ khẩn trương, trên mặt rõ ràng chột dạ, "Mới...... Mới không phải đâu."

"Phải không?" Đóa nhi nhìn Tiểu Thiên, nói xong mặt có vẻ mập mờ, "Nhưng, nương nương à, nếu không phải như vậy, ngài tốn công vá cái y phục rách rưới này làm gì a, dù sao hoàng thượng cũng không mặc. Còn nữa, người xem, ngài vá y phục này, bị kim đâm vào tay mình nhiều như vậy. Như vậy là như thế nào a, ngài nói đúng không?" Nói đến đây, Đóa nhi lần nữa mập mờ đưa mắt nhìn.

Bị Đóa nhi nói thế, Tiểu Thiên thẹn quá hóa giận, sắc mặt phiếm hồng, "Ngươi, nha đầu chết tiệt kia, nương nương ta có phải đối với em tốt quá rồi không, em dám nhạo báng ta như vậy." Nàng cố ý lấy thân phận hoàng hậu, muốn chặn miệng Đóa nhi lại.

"Dạ, dạ, nương nương, nô tỳ biết sai rồi." Đóa Nhi mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng nụ cười trong mắt lại thủy chung không hề giảm đi, "Nô tỳ cáo lui trước, ngài từ từ vá cái này long bào này đi nhéa."

Nói xong, che miệng cười cười, xoay người chuẩn bị lui ra.

"Khoan, khoan đã." Tiểu Thiên không ngừng đưa tay kéo Đóa nhi lại, thần sắc có vẻ chần chờ.

"Nương nương, ngài còn có cái gì phân phó?" Đóa nhi xoay đầu lại.

"Cái đó......" Nàng do dự nên mở miệng như thế nào, nói không chừng Đóa Nhi xú nha đầu nàylại nhạo báng nàng nữa, ngay cả, Đóa Nhi nhạo báng sẽ làm nàng chột dạ nha.

Do dự một lúc lâu, nàng mới khẽ cắn răng, cầm long bào đã được nàng may một nửa trong tay, còn vì vậy mà ngón tay bị đâm mấy lổ, nhìn về phía Đóa nhi, do dự mở miệng nói: "Cái đó...... Như vậy vá có được không?"

Còn nói mình không quan tâm.

Đóa Nhi che miệng ho nhẹ mấy tiếng, nhìn Tiểu Thiên, gật đầu một cái, "Được, rất được, nương nương tự tay vá y phục cho hoàng thượng, nhất định là rất được, rất được a." Trong mắt Đóa nhi khó nén nụ cười.

Nương nương đang làm một chuyện rất "Quan trọng"!

"Ngươi nha, nha đầu chết tiệt kia, muốn nương nương ta cho đại hình phục vụ có phải hay không?"

"Hắc hắc nô tỳ không dám nữa, nương nương, ngài vá thật sự rất tốt, tiếp tục cố gắng a, nô tỳ cáo lui." Vừa nói, vừa nghẹn cười, cũng không đợi được Tiểu Thiên mở miệng, liền chạy ra ngoài. Ngoài cửa, truyền đến âm thanh Đóa nhi cười to.

"Xú Đóa nhi này, bình thường đã đối đãi với nàng ấy thật sự là quá tốt rồi." Nghe được tiếng cười của Đóa Nhi vang lên ở ngoài cửa, Tiểu Thiên không vui mở miệng nói. Lại lần nữa liếc mắt long bào trong tay một cái, trong mắt của nàng thoáng qua một nụ cười, "Vá lại như vậy, quả thật nhìn rất tốt." Vừa nói, vừa mang bộ dạng tự hào, tiếp tục cầm kim lên bắt đầu vá tiếp.

Hôm đó, trong Vũ Phượng cung, thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng kêu thảm thiết thê lương một lần, lại một lần, chỉ là không có người nào đi vào quấy rầy Hoàng Hậu nương nương của các nàng nữa, bởi vì các nàng biết, nương nương là đang làm một chuyện rất "Quan trọng" nha.

"Tiểu thư, tay của ngài thế nào, để cho nô tỳ xem một chút đi." Đóa Nhi cuối cùng vẫn không nỡ bỏ mặc mấy tiếng kêu thảm thiết thê lương của Tiểu Thiên. Nàng đi vào từ ngoài cửa, tiểu thư này đã ở trong phòng ngủ một ngày, chính là vì vá long bào mà hoàng thượng hoàn toàn không mặc nữa.

"Hu hu hu

Đóa Nhi, ngươi xem nè!" Tiểu Thiên đưa ra ngón tay bị đâm chảy máu lỗ chỗ. Nha, nha, trước kia lúc giải phẫu, tay của nàng thế nhưng lại linh hoạt, không hề thất bại, ngay cả thịt người nàng cũng có thể vá tốt như vậy. Tại sao vá một bộ y phục liền đem năm ngón tay của mình phá hư mất rồi. Y phục của hôn quân quả nhiên không đơn giản, người bình thường thật đúng là vá không tốt.

Thấy Tiểu Thiên đưa ra năm ngón tay đáng thương nhìn mình, Đóa Nhi lắc đầu cười cười, "Tiểu thư, nô tỳ là lần đầu tiên thấy ngài đối với một chuyện nghiêm túc như vậy." Trong lời nói của Đóa Nhi mang theo ý tứ sâu xa, tiểu thư này tựa hồ rất quan tâm long bào của hoàng thượng nha, ha ha, nói không chừng về sau liền bắt đầu quan tâm hoàng thượng rồi. Tốt nhất là đừng cùng hoàng thượng kêu đánh kêu giết nữa!

"Lời này của ngươi có phải nói, tiểu thư ta lúc nào cũng làm việc không chăm chú sao?" Tiểu Thiên nhìn Đóa Nhi, trên mặt không ủng hộ, lời của nha đầu này là có ý gì, chẳng lẽ bình thường nàng làm việc gì cũng không có trách nhiệm?

"Dạ, dạ, dạ, tiểu thư làm chuyện gì cũng nghiêm túc như vậy, nhất là vá bộ y phục này." Đóa Nhi che miệng trêu cười nói.

*****

"Như vậy là được." Tiểu Thiên không nghe được ý tứ trong lời nói của Đóa Nhi, nghe Đóa Nhi nói như vậy, nàng hài lòng gật đầu, nhìn long bào trên tay vá được một nửa, nàng thả vào đầu giường, "Đóa Nhi, băng bó mấy ngón tay cho ta một chút đi."

Đem năm ngón tay đưa đến trước mặt Đóa Nhi, Tiểu Thiên càng nhìn càng cảm thấy mình đáng thương, nàng không có chuyện làm hay sao, càng không nên vá món y phục rách rưới đó, làm ình có nguy cơ mắc "Bệnh phong" nguy hiểm này.

"Dạ, tiểu thư, nô tỳ đi lấy dược cao tới đây." Nghe Tiểu Thiên nói như vậy, Đóa Nhi lập tức chạy đến hộc tủ lấy thuốc.

Tiểu Thiên nhìn năm ngón tay mình khẽ rỉ ra máu đỏ, lại nhìn lại long bào trên giường một cái. Ở trong lòng nàng thở dài, chỉ mới một ngày mà thôi, nàng lại cảm giác quan hệ giữa mình cùng hôn quân kia xuất hiện biến hóa nghiêng trời lệch đất, tựa hồ có chút tình cảm vốn không nên phát sinh, trong lòng lại đối với hắn lại từ từ phát sinh, nàng muốn ức chế nó, lại phát hiện đã có chút lực bất tòng tâm.

Nàng phát hiện mình —— Tựa hồ bắt đầu thật thật để ý tới hôn quân.

Không, không thể, tại sao có thể như vậy? Tiểu Thiên bởi vì ý nghĩ chính mình mà sợ hết hồn, không ngừng liên tục lắc lắc đầu, ý nghĩ trong lòng này khiến cho nàng thực bất an.

Hoàng Phủ Tấn là người trong lòng của Lạc Thủy, nàng không thể có gì đó với hắn được. Đúng, không thể, nàng...... Nàng phải trở về, trở lại thế kỷ 21.

Tiểu Thiên ở trong lòng cảnh cáo chính mình, nhưng mà......

Phía dưới "nhưng mà......" nàng không dám nghĩ tiếp nữa, nàng cũng chưa từng nghĩ tới mình sẽ có lúc không quả quyết như thế.

"Tiểu thư, ngài đang suy nghĩ gì đấy?" Đóa Nhi sau khi lấy thuốc trở về, thấy Tiểu Thiên giống như lúc trước ngây ngẩn cả người.

"Hửm? A? Không có, không có gì." Nàng không nói nhiều, mặc dù nàng hình như đã ý thức được, mình đang cố ý tránh né chuyện gì.

"Nha." Đóa Nhi mang theo vài phần lo lắng gật đầu, mặc dù trong lòng nàng cũng biết Tiểu Thiên có tâm sự, nhưng cũng không hỏi nhiều, dù sao mấy ngày nay tiểu thư luôn là lạ.

"Tiểu thư, trước tiên để nô tỳ băng bó tay cho người đi."

"Ừ, được." Vô tâm đáp lại một tiếng, nàng vươn tay, để cho Đóa Nhi tùy ý hành động, mà chính nàng, lại một lần nữa không tự chủ được lại bắt đầu ngây ngô suy nghĩ.

*****

Từ sau lần Hoàng Phủ Tấn xé long bào, Tiểu Thiên đã có một khoảng thời gian không gặp Hoàng Phủ Tấn, mặc dù làm cho Tiểu Thiên thoải mái không ít, nhưng cũng mang theo mất mác rõ ràng.

Nhìn hoàng cung kín cổng cao tường, mi mắt của nàng rũ xuống, đến bây giờ nàng cũng không dám tin tưởng, lời lão bà bà kia thế nhưng trở thành sự thật rồi, nàng thật sự trở thành hoàng hậu của một nước, mặc dù là không được yêu thương, thế nhưng cuộc sống cũng trôi qua an nhàn, ăn uống không lo.

Chẳng qua là —— thế giới tự do lại ở bên ngoài, trong hoàng cung khi trong này thực sự không thể cho nàng tự do.

Nếu có thể ngày ngày ra ngoài dạo chơi, thật là tốt biết bao.

Tiểu Thiên suy nghĩ như vậy, trong mắt lại mang theo vài phần ước mơ.

Chợt, nàng ánh mắt sáng lên, từ trên ghế đứng lên, "Bao lâu không đi Tầm Hoan Lâu rồi a?"

Từ sau lần trước bị hôn quân kéo trở về, cũng là một khoảng thời gian dài không có gặp Như Mộng rồi, không biết nàng thế nào rồi.

Đúng, thừa dịp trong khoảng thời gian này hôn quân không nhớ tới nàng, nàng muốn thừa cơ mà đến Tầm Hoan Lâu vui đùa một chút, hai vạn hai đưa kia vào người Như Mộng, mỗi lần nàng cũng không phải đợi qua hơn một canh giờ.

Nghĩ như vậy, nàng liền bước nhanh đi ra khỏi viện.

"Tiểu thư, ngài muốn đi đâu vậy?" Đóa Nhi ở phía sau sót ruột hỏi.

"Tầm Hoan Lâu!" Bỏ lại ba chữ này, Tiểu Thiên đã biến mất khỏi tầm mắt Đóa Nhi, gấp đến mức Đóa Nhi muốn dậm chân.

"Ai nha, tiểu thư này làm sao lại dạy mãi lại không sửa, Tầm Hoan Lâu này rốt cuộc có lực hút gì nha." Đóa Nhi đi qua đi lại, chắp tay trước ngực nhìn lên trên trời, "Hi vọng Phật Tổ Bồ Tát phù hộ, hoàng thượng ngàn vạn lần đừng phát hiện tiểu thư đi Tầm Hoan Lâu nha."

Mộng Yên Các ——

"Mạn Yên, ngươi tính toán như vậy sao?" Nói chuyện không phải là ai khác, chính là lão bản nương Tầm Hoan Lâu – Lan mụ mụ. Nàng lúc này, bộ dạng yêu nghiệt thường ngày đã bớt đi, lại có vẻ nghiêm túc.

Mà trong miệng Như Sương chính là người mà ngày ngày Tiểu Thiên nhớ thương – hoa khôi Ách chủ bài của Tầm Hoan Lâu – Như Mộng.

"Ừ." Như Mộng, a, không, phải gọi Mạn Yên. Chỉ thấy khóe miệng của nàng mang theo nụ cười nhạt làm cho người ta khó mà giải thích.

"Mạn Yên, ngươi suy nghĩ kỹ đi, hoàng cung cũng không phải là nơi đơn giản, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi đâu."

"Nhũ nương, ta biết hoàng cung là nơi nào, chẳng qua là ——" trong mắt Mạn Yên lại một lần nữa thoáng qua vẻ đắc ý, "nếu ta đoán không sai, Hoàng Phủ Tấn đối với vị hoàng hậu kia có tình cảm cũng không phải là đơn giản."


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-114)