← Ch.053 | Ch.055 → |
Liếc mắt lần nữa nhìn bàn ăn đầy thức ăn ngon của Tiểu Thiên, ánh mắt Hoàng Phủ Tấn trở nên nhu hòa.
Kìm lòng không đặng đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Thiên, hắn ôn nhu mở miệng nói: "Khó trách ngươi làm đồ ăn ngon như vậy."
Hắn không nói nhiều, càng không nói Niếp Vân Hạc đối đãi với nàng như thế nào, chỉ trong tiềm thức của hắn, hắn không muốn làm nàng thương tâm.
Cử chỉ cưng chìu của Hoàng Phủ Tấn làm cho tâm Tiểu Thiên chợt lạc quan một chút, nàng mỉm cười không nói, đầu rủ thấp xuống chút.
Hôn quân này hôm nay thật là không được bình thường.
Che dấu khẩn trương cùng ngượng ngùng trong lòng, nàng nhướng mắt, khôi phục cái bộ dáng thường ngày kia, "Hắc hắc
Hoàng thượng, vậy chúng ta......" Nói đến đây, nàng chợt ý thức được mình lỡ miệng nói, liền lập tức đổi cách nói khác, "Hoàng thượng, ngươi có nghe nói qua một câu nói như vầy hay không, muốn bắt được tâm nam nhân, đầu tiên phải bắt được dạ dày nam nhân."
Nói những lời này, nàng chớp chớp cặp mắt rất đắc ý đối với Hoàng Phủ Tấn.
Mà những lời này của nàng làm cho Hoàng Phủ Tấn hơi ngẩn ra, hắn không hiểu lúc này Niếp Tiểu Thiên tại sao phải nói ra những lời như vậy.
Nàng biểu đạt quá trực tiếp, nếu là nữ nhân khác, ngay cả chưa mở lời hắn lập tức phất tay áo rời đi, hoặc là nói, nếu giống như trước kia, hắn nhất định sẽ không chút suy tính mắng nàng không biết xấu hổ, ngay cả thêm những lời nói khó nghe hắn cũng nói ra. Nhưng bây giờ, khi Tiểu Thiên ở trước mặt hắn, nếu như trực tiếp nói ra lời như vậy thì hắn trừ khiếp sợ, một chút cũng không bài xích, ngay cả đáy lòng phần nhiều cũng là vui sướng.
"Ngươi nói như vậy là có ý gì?" Hoàng Phủ Tấn không nhịn được hỏi ra lời, hắn rất muốn biết đáp án của Tiểu Thiên, trong đáy lòng hắn mong chờ một loại đáp án.
Hoàng Phủ Tấn hỏi vấn đề như vậy làm Tiểu Thiên giương mắt mèo nhìn, vẻ mặt Hoàng Phủ Tấn không để cho nàng nhìn ra tâm tình của mình. Nàng cũng không biết mình nói những lời này khiến cho Hoàng Phủ Tấn nghĩ đến loại ý nghĩa khác. Hoặc là nói, cho dù Hoàng Phủ Tấn thật nghĩ đến những ý nghĩ khác, trong lòng hắn sẽ nghĩ nàng có ý gì? Chẳng qua là, trong tiềm thức của nàng, vẫn cảm thấy Hoàng Phủ Tấn đối với nàng chán ghét cực kỳ. Vì vậy, nàng chủ quan đem vấn đề như vậy hỏi ngược lại Hoàng Phủ Tấn.
Mặc dù những lời này chỉ là nói đùa, cũng không hề cố ý cho Hoàng Phủ Tấn nghe, nhưng Hoàng Phủ Tấn lại không cho đáy lòng của nàng chìm xuống, cũng không có biểu hiện ra một chút.
*****
Dù sao nàng cũng phải trở về, ở chỗ này, ngàn vạn không thể bị phiền toái những chuyện không cần thiết, nếu không về sau người khổ là mình. Nàng lần nữa muốn trốn tránh một số việc trong lòng mình, đây cũng là nguyên nhân rất trọng yếu. Nàng không thể ngây thơ đem hết thảy lý tưởng hóa như vậy, thực tế luôn tàn khốc, nàng không thuộc về nơi này, huống chi, Hoàng Phủ Tấn cũng không thuộc về nàng, không phải sao?
Cho dù, bây giờ nàng đối với tâm tình mình tựa hồ cũng không có chút gì nắm chắc.
Đáng chết, tối nay nàng rốt cuộc bị làm sao thế này, sao lại trở nên đa cảm như vậy.
Đuổi ra khỏi đầu, nàng xua đi những thứ khiến trong lòng không khỏi nặng nề, nàng giương mắt, nhếch miệng lên, bày ra một bộ dạng rất tùy ý, "Ý của ta rất đơn giản, nói đúng hơn, một nữ nhân nếu muốn lấy được tâm người đàn ông, đầu tiên trước phải vững vàng nắm được dạ dày của hắn mới được. Dĩ nhiên, ta mới vừa làm mì sợi cho ngài ăn, thuần túy chỉ là bởi vì ngài đói bụng, vừa bởi vì ta không dám phản kháng mệnh lệnh của ngài, chỉ có hai loại nguyên nhân này, đối với ngài và dạ dày một chút quan hệ cũng không có nhưng ngài ngàn vạn chớ bởi vì những lời này mà khi dễ ta!"
Lời cố ý giải thích này của Tiểu Thiênlàm cho Hoàng Phủ Tấn tối sầm mặt, "Ngươi nói những lời này là có ý gì?"
"Hả?" Tiểu Thiên hơi sửng sờ, tại sao hôn quân lại hỏi như thế, nàng giải thích còn chưa đủ rõ ràng hay sao mà hắn không hiểu?
"Ý của ngươi là nói ngươi đối với Trẫm không có hứng thú?" Hoàng Phủ Tấn tự nhiên hỏi ra ngoài như thế, ngay cả hắn cũng không biết, tại sao mình vì lời giải thích của nữ nhân này mà tức giận mọc lan tràn, vì sao hắn phải vì nữ nhân này mà cảm thấy hứng thú?
"Ách......" Nàng nên trả lời đây như thế nào.
Hôn quân hỏi vấn đề, tài nghệ thật đúng là cao, loại vấn đề này độ khó còn cao hơn nữa nàng làm sao trả lời.
Nếu nàng thành thật nói mình một chút cũng không có hứng thú với hắn, không phải nói móc tên này mị lực không đủ sao? Vậy nàng không phải là muốn chết sao?
Tiếp theo, nếu nàng dối lương tâm nói mình đối với hôn quân có hứng thú, hôn quân này không chừng còn sẽ cười nhạo nàng thế nào đây? Nói không chừng lại giống như lần trước, toát ra một câu rằng đừng dùng thân thể bẩn thỉu của nàng leo lên giường của hắn ..., nàng cũng sẽ không ngu như vậy, vô duyên vô cớ bị hôn quân làm nhục một phen.
*****
Nguy rồi, nên làm sao mới có thể trả lời hôn quân vấn đề này để vẹn toàn đôi bên đây. Nàng khó hiểu nhíu mày.
Nhìn dáng vẻ khổ não của Tiểu Thiên cau có không thôi, tâm Hoàng Phủ Tấn chìm xuống, thật ra thì không cần hỏi, hắn cũng biết trong lòng nàng là loại đáp án gì.
"Trả lời câu hỏi này thật khiến cho ngươi thật khó khăn sao?" Cuối cùng, hắn mở miệng hỏi không phải từ tâm mình.
"Này......" Nói thật, nàng thật rất khó khăn a, không nghĩ tới tài nghệ của hôn quân này còn có thể hỏi ra vấn đề cao như vậy. Chẳng qua là —— Trong mắt hôn quân vừa thoáng qua vẻ mất mát rồi biến mất lại đại biểu cho cái gì?
Chẳng lẽ hắn......
Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Hôn quân lại không phải người ngu, làm sao có thể coi trọng nàng chứ? Tiểu Thiên ở trong lòng hoàn toàn hủy bỏ khả năng này.
Phải biết, hôn quân đối với nàng như "Cừu nhân" đây chính là lịch sử, hơn nữa "Ân oán" giữa bọn họ mà nói..., còn phải nói mất một khoảng thời gian dài.
Càng đừng nói đến nàng và hôn quân trong khoảng thời gian này thuộc về "Ân oán hào môn", điểm quan trọng nhất, cũng chính là hôn quân kiêng kỵ nhất, chính là vị hoàng hậu kia, cũng chính là nàng bây giờ, làm cho hắn đội nón xanh, nữ nhân như vậy, hôn quân làm sao có thể coi trọng? Trừ phi hôn quân này bị ngốc, hơn nữa lại ngốc không phải nhẹ.
Cuối cùng, nàng cũng kết luận thật lâu, mới cho ra một đáp án hài lòng, "Hoàng thượng, thật ra thì ta đối với ngài cảm giác có hứng thú hay không, cái này đối với ngài mà nói một chút cũng không quan trọng mà? Ngài nghĩ đi, đầu tiên, nếu ta nói là đối với ngài không có hứng thú đi, nói thế nào ngài cũng là hoàng đế, lời này nếu để truyền ra ngoài, sẽ có nhiều điều mất thể diện. Tiếp theo, giả như ta nói ta đối với ngài cảm thấy hứng thú đi, với ngài cũng không cần thiết? Dù sao ngài đối với ta cũng không hứng thú, vậy ta mất thể diện, hơn nữa, hậu cung hơn ba ngàn nữ nhân, tất cả đều muốn tranh thủ tình cảm của ngài, chỉ cần Hoàng thượng ngài gật đầu một cái là được, ta nào có tinh lực cùng thời gian tranh giành ngựa đực với nhiều nữ nhân phải không?"
"Niếp Tiểu Thiên!" Thanh âm Hoàng Phủ Tấn vang lên, mặt đen hơn phân nửa.
"Được rồi, được rồi, ngài đừng rống lên, ta không gọi ngài ngựa đực là được, ta chỉ là thói quen mà thôi." Bị Hoàng Phủ Tấn rống lỗ tai liền ngứa ngáy, nàng gãi gãi lỗ tai, bất mãn nhíu mày.
Hôn quân này, một ngày không rống nàng, hắn là có nhiều khó chịu nha.
*****
Thói quen? Nàng còn dám nói đây là thói quen? Nếu nàng cứ theo thói quen này khi sứ thần ngoài quốc đến, nàng cứ mở miệng ngậm miệng gọi hắn là ngựa đực thì gương mặt hoàng đế này của hắn phải ném ở chỗ nào?
Càng làm cho hắn tức giận còn không phải là cái này, mà là, nghe khẩu khí của nứ nhân chết tiệt này, tựa hồ đối với hắn một chút cũng không quan tâm, không chỉ riêng điểm này mà thôi, nàng lại đem quan hệ giữa bọn họ nói tùy ý như vậy, hắn tức, tức đến muốn nổ tung, nhưng đồng thời đang tức giận, lại xen lẫn một chút mất mác không dễ dàng phát giác.
Cuối cùng, hắn không bùng phát cơn giận, nhìn Tiểu Thiên một cái, khóe miệng của hắn lộ ra nhàn nhạt khổ sở, trong mắt của Tiểu Thiên, khổ sở, như vậy không nên xuất hiện từ trên mặt Hoàng Phủ Tấn hắn, lại càng sẽ không xuất hiện trước mặt Niếp Tiểu Thiên nàng.
Điểm này đồng thời cũng làm cho Tiểu Thiên mờ mịt, tâm tình lại trở nên trầm trọng.
Chỉ nghe khẩu khí hắn mang theo giễu cợt mở miệng nói: "Niếp Tiểu Thiên, không tệ a, càng ngày càng hiểu biết nhỉ, ngươi nói không sai, ngươi đối với trẫm có hứng thú hay không quả thật không quan trọng, quan trọng là......" Hoàng Phủ Tấn khẽ nhếch môi, lạnh lùng đưa tay nâng cằm nàng lên, vẻ mặt lạnh lùng mở miệng nói, "Quan trọng là, trẫm đối với ngươi có hứng thú hay không, chỉ tiếc......" Động tác trên tay hắn ngừng lại, thu tay về, nhìn về phía cặp mắt kinh ngạc của Tiểu Thiên, mở miệng nói: "Chỉ tiếc trẫm đối với ngươi một chút hứng thú cũng không có."
Mặc dù đây đã là đáp án Tiểu Thiên đã sớm dự liệu được, nhưng khi Hoàng Phủ Tấn ở trước mặt nàng, dùng vẻ mặt cười nhạo lại khinh thường, lại chính miệng nói ra như vậy, tâm Tiểu Thiên vẫn mang theo nỗi đau mơ hồ, đau đến ngay cả chính nàng đều chưa từng nhận thấy được.
"Đương nhiên." Miễn cưỡng từ khóe miệng nặn ra nụ cười, nàng đón nhận đôi mắt lạnh lùng của Hoàng Phủ Tấn, mở miệng cười nói.
Có lẽ nàng không biết, nụ cười nàng bày ra lúc này rất khó coi.
Giữa hai người lần nữa trầm mặc, bọn họ nhìn vào mắt lẫn nhau không nói gì, không khí lưu chuyển một hơi thở ai cũng không hiểu.
Cho đến thanh âm lạnh như băng của Hoàng Phủ Tấn vang lên lần nữa, "Không cần nói nữa, mau ăn mì cho xong, trẫm cũng không phụng bồi."
Có lẽ là bởi vì lửa giận trong lòng không chỗ phát tiết, Hoàng Phủ Tấn không muốn chờ ở trong phòng bếp nữa, hắn thật không dám bảo đảm cơn giận của mình có thể đem nữ nhân ngốc không biết điều trước mắt này trực tiếp ném vào bếp lò phía dưới làm củi chụm hay không.
*****
Bỏ lại câu nói kia, hắn liếc Tiểu Thiên một cái, bỏ lại nàng một mình ở lại trong phòng bếp, xoay người rời đi thẳng.
Nhìn Hoàng Phủ Tấn nhảy ra khỏi ngưỡng cửa kia một khắc, Tiểu Thiên cũng không mở miệng lưu hắn lại, ngay cả nàng không biết nên mở miệng thế nào, lại không biết có lý do gì lưu hắn ở lại.
Cố trấn tĩnh tinh thần, nàng khổ sở nâng khóe miệng lên, cầm lên chiếc đũa, tiếp tục ăn mì, lại cảm giác được ánh mắt ê ẩm, ăn vào miệng cũng trở nên vô vị.
"Mì này sao lại biến vị rồi?" Nàng cau mày tự nói, lần nữa gắp vài ngụm nhét vào trong miệng, nhưng nàng làm thế nào cũng không thể nuốt xuống, ở khóe miệng, nàng nếm đến một chút mùi vị mặn mặn, xen lẫn trong sợi mì, để cho nàng nhai thật khổ cực, rất khổ cực!
Sau khi Hoàng Phủ Tấn đi không bao lâu, Tiểu Thiên cứ ngồi đó một mình ăn như bị tra tấn, từng miếng từng miếng đem mì trước mặt nhét vào trong miệng, cho dù ăn một chút mùi vị cũng không có, nàng vẫn nhắm mắt ăn xong một ngụm cuối cùng.
Cũng không biết mình ăn bao lâu, cho đến khi ngoài cửa vang lên thanh âm kinh ngạc của thái y.
"Hoàng...... Hoàng hậu nương nương!" Lý Tĩnh vừa đi vào phòng bếp, liền thấy Tiểu Thiên một mình ngơ ngác ngồi đó ăn mì, hắn liên tục không ngừng chạy vội tới trước mặt Tiểu Thiên.
"Thần đáng chết, để cho nương nương phải vất vả." Lý Tĩnh quỳ xuống ở trước mặt Tiểu Thiên, vẻ mặt khổ não.
Thanh âm của Lý Tĩnh làm cho suy nghĩ vòng vo của Tiểu Thiên quay trở lại, lúc này, nàng mới phát hiện ngoài phòng trời không biết khi nào đã sáng choang.
Nhìn chén mì vừa được giải quyết hết, nàng tự giễu cười cười, "Tô mì này thật đúng là nhiều, làm ta ăn đến mấy canh giờ."
Trong đầu lại một lần nữa thoáng qua vẻ mặt lãnh đạm lại mang theo giễu cợt của Hoàng Phủ Tấn lúc rời đi còn có câu nói đó "Trẫm đối với ngươi một chút hứng thú cũng không có", lòng của nàng lại một lần nữa co chặt lại.
"Thế nào? Tâm lại bắt đầu đau." Ôm ngực, nàng lại một lần nữa nhíu mày.
Nhìn Lý Tĩnh đang trước mặt quỳ, "Thái y không cần tự trách, Bổn cung có thói quen tự mình làm đồ ăn." Đột nhiên không có tâm tình, nàng vô lực từ trên ghế đứng lên, giọng nói bình thản mở miệng nói.
"Đa tạ nương nương." Lý Tĩnh xoa xoa mồ hôi lạnh, từ trên đất đứng lên.
"Ừ, Bổn cung đi về trước, tối hôm qua đa tạ thái y cứu giúp!" Nàng hướng Lý Tĩnh lễ phép gật đầu một cái.
← Ch. 053 | Ch. 055 → |