← Ch.11 | Ch.13 → |
Một ngày qua đi có bao nhiêu là tiếc nuối, trái tim vẫn đau đớn nhói lên từng hồi...
Hoàng Kỳ đang ngồi trong một góc khuất rất tối, anh rất muốn hỏi bản thân xem mình làm như vậy là đúng hay sai... Trái tim và lý trí đang đánh nhau không ngừng... Giờ đây bản thân anh vô cùng mệt mỏi.
Mấy ngày nay về chuyện giữ cô ở lại, hay để cô rời đi... Đã làm anh mất ăn mất ngủ, tâm trí hỗn loạn, mệt mỏi vô cùng...
Nhưng rồi cô vẫn phải rời đi và mang theo trái tim anh đi mất...
Khẽ thở dài kết thúc một chuyện tình ... Anh uể oải đứng dậy rồi đi lên phòng mình... Anh cần nghỉ ngơi, cần quên đi tất cả... Ước gì! Sau một giấc ngủ dài anh có thể xóa sạch mọi thứ... Không bận tâm, không tiếc nuối, không đau lòng...
Hoàng Kỳ đứng ngoài cửa phòng một lát khá lâu, rồi mới do dự bước vào.
Không hiểu sau anh không tự tin để bước vào phòng ngủ của mình chút nào... Anh sợ! Hình bóng cô sẽ lại xuất hiện trong khắp gian phòng... Từ ánh mắt, nụ cười, những lúc hai người gần gũi thân mật, cho đến những giọt nước mắt nặng nề rơi...
Tuy nghĩ vậy nhưng anh vẫn bước vào, bước vào để đối diện với nó , để quên đi.
Căn phòng hôm nay thật lạnh lẽo, u buồn, phía dưới đất là những mảnh giấy được cắt vụn, trắng một mảng lớn ngay bàn.
Anh khẽ nhíu mày rồi nặng nề đi về phía đó... Trên bàn còn một vài tờ giấy vẫn chưa bị xé và một cái hộp được chạm khắc tinh sảo...
Khẽ giật mình khi nhìn cái hộp đó, anh vội lấy nó và mở ra xem... Mọi thứ vẫn nằm yên như vậy, chỉ có điều ... Nó đang bị ướt, ngay cả tờ khăn lót cũng thấm đẫm nước... Phải chăng đây chính là những giọt nước mắt cuối cùng của cô.
Nhìn cái thẻ tín dụng lòng anh càng khó hiểu hơn, vậy nghĩa là sao đây??
Cúi xuống nhặt mấy mảnh giấy bị xé khá lớn lên xem thử ... Anh ngỡ ngàng khi biết đó là bản hợp đồng nhà đất mà anh đã sang tên, chuyển nhượng lại cho cô ...
Vội vàng lật giở đám giấy tờ chưa bị xé ở trên bàn ... Tất cả đều là giấy tờ anh chuyển nhượng cô ... Hình như cô không hề lấy đi bất cứ một thứ gì cả, tất cả vẫn còn nguyên nhưng đã nhàu nát...
Vô tình đập vào mắt anh là một tờ giấy ẩm ướt, chữ nét to, màu đỏ tươi của máu khiến anh nhức mắt ...
Run rẩy cầm nó lên xem thử, đôi mắt đã u buồn càng hằn rõ lên sự đau lòng
" Anh à! Em đến với anh là vô tình không có bất cứ một dụng ý nào cả.
Cho nên điều đó chắc chắn không phải vì tiền... Vậy thì em cũng chẳng lấy những thứ này làm gì cả.
Em không muốn tình cảm chúng ta dựa trên cơ sở vật chất, cho nên đừng bao giờ làm thế nữa nhé!
Có thể anh nghĩ em là thấp kém, nhưng em cũng có lòng tự trọng của mình, có đau khổ và có buồn vui... Quãng thời gian ở bên anh cũng là lúc em vui và đau lòng nhất... Nhưng em vẫn rất hạnh phúc, vì chỉ có ở bên anh mới giúp em có cảm giác mình là chính mình... Dù là ở lại hay ra đi.
Em biết anh đưa em những thứ này là phí chia tay và cũng là muốn bù đắp cho sự trong trắng của em... Nhưng em không hề hối tiếc ... Em trao cho anh là vì em muốn có một tình yêu trọn vẹn... Nhưng giờ đây nó đã tan biến mất rồi... Có lẽ cũng nên quên anh rồi đúng không?
Anh mãi mãi sẽ là tình yêu duy nhất trao em!
Tạm biệt!
P/s: Cám ơn anh đã trao tặng cho em thứ quan trọng nhất trọng nhất trong cuộc đời này!
Anh đừng lo! Em sẽ không bao giờ cô đơn nữa đây!
Hãy sống vui vẻ anh nhé!
EM YÊU ANH!"
Hoàng Kỳ thẫn thờ nhìn bức Huyết thư trước mặt... Vậy là sao? Ngọc Trúc em đang trách anh sao?
Nhưng những thứ anh nhìn thấy nên giải thích sao đây?
Chẳng lẽ lại đổ cho thay đổi tâm sinh lí của con người sao?
Anh bực bội ôm đầu mệt mỏi vì hàng ngàn câu hỏi xoay quanh vấn đề về cô...
Đang cảm thấy bức bách thì anh có điện thoại gọi tới... Cho dù không muốn nhưng anh vẫn phải miễn cưỡng nhấc máy
- Alô!
- Cậu Hoàng Kỳ đó hả?
Tôi là bác sĩ Ngô đây!
- Ông gọi cho tôi có việc gì không?
- Chuyện cô Ngọc Trúc lần trước đó!
- Chuyện gì?
- Lần đó thật ra cô ấy có đến chỗ tôi khám bệnh!
Nhưng hôm đó tôi có việc đột xuất, nên phải nhờ bác sĩ Phùng giúp Nên...
- Ông! (nghiến răng tức giận)
Thế ... Có khám cho cô ấy không?
- Có!
- Kết qủa thế nào?
Lòng anh đau vô cùng, hình như vấn đề này anh đã không tin cô, còn làm tổn thương cô mất rồi.
Mong sao cô đừng gặp vấn đề gì?
- Cô... Ấy...
- nói nhanh lên!
- Theo kết qủa thì... Cô ấy đang có thai. (sét đánh ngang tai)... Nhưng chỉ có điều chúng tôi nghi cô ấy...
*****
Hoàng Kỳ ngạc nhiên đến nỗi lắp bắp không nói lên lời
- Ông... Ông vừa nói gì? Có... Thai...
Đầu dây bên kia nghe thấy vậy, cũng thấy Lo lo, không phải ông không biết con người máu lạnh của anh,
Ông cũng biết lần này là do ông sơ suất không cẩn thận, mới dẫn đến vấn đề này, tất cả cũng tại thằng kia không dưng tự nhiên nó lại nghỉ học làm chi, khiến ông giờ mới hay biết tin.
Khẽ hít một hơi sâu, ông e ngại đáp
- Vâng!
Hoàng Kỳ lúc hỏi còn mơ hồ, nhưng đến giờ tâm trạng anh đang vô cùng hỗn loạn, vui có, giận có, lo lắng có, hối hận có, buồn cũng có... Mỗi thứ một chút làm điên đảo đầu óc...
- Cô ấy có biết không?
- Có!
Nghe xong câu trả lời Hoàng Kỳ lại càng cảm thấy mệt mỏi hơn ... Vậy là cô biết!
" Sao em không nói với anh?
Tại sao lại im lặng?
Anh biết là do anh không tốt... Nhưng mà em không nên im lặng như thế?
Thời gian qua... Mà khoan đã đứa bé.."
- Thai nhi sao rồi?
Mà hai mẹ con cô ấy...
- Theo khám xét thì tình trạng người mẹ và thai nhi đang rất yếu!
Tôi còn thấy cô ấy có hiện tượng nghén rất sớm, nếu không được chăm sóc cẩn thận sẽ rất nguy hiểm đấy!
- Ý ông là gì?
*đau xót, lo lắng*
- Hình như là cô Ngọc Trúc không báo cho ông biết tin này!
-........
- Theo như kết qủa siêu âm, chúng tôi nghi cô ấy có hiện tượng... Mang thai ngoài tử cung.
- CÁI GÌ?
Hoàng kỳ bàng hoàng khi nghe tin sét đánh, anh còn chưa kịp vui mừng vì mình sắp có thêm một người thân, nay lại bắt anh phải lo sợ vì sắp phải mất đi ư? Còn chưa nói đến nếu là như vậy thì tính mạng của Ngọc Trúc cũng đang gặp nguy hiểm.
Cũng là do anh không tốt, sao anh lại không nghĩ đến cô đang mang thai ... Lại nghe theo lời phiến diện của người khác làm tổn thương cô...
Thời gian qua anh đã để cô khóc rất nhiều, đã làm cô đánh mất niềm tin vào tình yêu... Anh hối hận lắm rồi!
Ngọc Trúc! Anh xin lỗi!
Trầm lặng một chút, rồi đầu dây bên kia lại lo lắng lên tiếng
- Cậu nên đưa cô Ngọc Trúc đến khám lại cho thật chuẩn xác.
Không thể để chậm chễ được nữa.
Nếu mang thai ngoài tử cung thật, chỉ cần thai nhi lớn thêm chút nữa, sẽ làm vỡ tử cung, hậu qủa thế nào thì cậu biết rồi đấy!!
- THẾ SAO ÔNG KHÔNG LIÊN LẠC VỚI TÔI SỚM!
ÔNG LÀM ĂN NHƯ THẾ HẢ?
NẾU MẸ CON HỌ CÓ MỆNH HỆ GÌ TÔI SẼ KHÔNG THA CHO ÔNG ĐÂU!
- Ơ! Nhưng nếu là mang thai ngoài tử cung ... Thì nhất thiết phải mổ để lấy thai ra, cho nên...
- Không còn cách nào khác sao?
- Không!
- Ông làm gì thì làm!
Nhớ phải đảm bảo an toàn cho cô ấy... Nếu không hậu qủa ông tự gánh chịu!
- Vâng!
Vậy tý nữa cậu đưa cô ấy đến đây để tôi khám lại nhé!
Tại lần trước cô ấy đến một mình, nên mới xảy ra sơ suất như ngày hôm nay.
- Tôi biết rồi!
Chào ông!
<Cạch>
Cúp máy xong.
Anh kịp suy nghĩ gì vội vàng chạy xuống nhà để đến bên cô, chưa bao giờ anh thấy hối hận một chuyện nào đó như lúc này, anh cảm thấy ghét bản thân mình vô cùng tại sao không tin cô?
Không tin vào tình yêu của cô, để đến bây giờ phải hối hận.
Anh lại còn ngốc nghếch đẩy cô ra thật ra mình, ước gì cô vẫn còn ở đây để anh có thể ôm cô vào lòng, và cầu xin cô tha thứ cho mình.
Bây giờ để cô một mình ở đấy anh thấy lo lắng vô cùng, lỡ cô một mình không may xảy ra chuyện gì, thì anh biết phải làm sao.
Mong sao bác quản gia vẫn còn ở đấy, cho đến lúc anh đến nơi.
Nhưng có vẻ trời không theo ý anh, khi anh vừa bước xuống cửa thì bác quản gia bước vào
- Ông chủ! Tôi đã làm theo ý ông đưa...
- TẠI SAO ÔNG LẠI Ở ĐÂY?
SAO KHÔNG Ở LẠI VỚI CÔ ẤY HẢ?
- Ơ???
Bác quản gia giật mình, không thể hiểu nổi ý của anh.
Hoàng Kỳ cũng như chấn tĩnh lại.
Bây giờ người anh cần quan tâm là cô.
- Cô ấy sao rồi?
- Tâm trạng không tốt lắm!
Chắc do suy nghĩ nhiều qúa hay sao ấy... Mà cô ấy có vẻ đau bụng khá nặng.
- ĐAU BỤNG?
- vâng!
- Thôi chết rồi!
May chuẩn bị trực thăng đi!
Phải đến chỗ cô ấy ngay!
Nhanh lên
- Vâng!
Ông quản gia cho dù chẳng thể hiểu nổi sao anh lại thay đổi nhanh như thế.
Nhưng vẫn phải vâng lệnh làm theo...
Còn lại anh một mình lòng nóng như lửa đốt.
Anh biết mấy hôm nay cô đã khóc vì anh rất nhiều, đã đau lòng rất nhiều.
Nhưng lúc này anh thật sự rất sợ hãi... Cô ở đó một mình, lại đang đau lòng như vậy, chắc chắn ảnh hưởng rất lớn đến bé con hữu duyên vô phận kia... Anh chỉ sợ cô ở đó một mình, nỡ xảy ra chuyện gì, mà anh không đến kịp...
- Ngọc Trúc! Cố gắng đợi anh nhé!
Em đừng xảy ra chuyện gì?
Anh xin lỗi! Anh sai rồi!
Xin em hãy bình an..
*****
NGỌC TRÚC thẫn thờ nhìn khắp gian phòng ngủ trong căn biệt thự rộng lớn, nhưng lạnh lẽo u ám này.
Cũng may hôm trước anh đã cho người dọn dẹp khắp nơi đây, nếu không chắc cô cũng phải sống trong bụi bẩn qúa.
Lúc đầu cô không dự định ở đây.
Nhưng bác quản gia thấy cô qúa suy sụp nên đã có ý tốt dìu cô vào trong phòng...
Bây giờ cô rất mệt mỏi, chắc nghỉ ngơi vài ngày rồi mới rời đi cũng không sao..
Giờ đây chỉ còn lại một mình trong ngôi biệt thự lạnh lẽo này Ngọc Trúc cảm thấy cô đơn vô cùng ...
Bình thường còn có bé con bầu bạn, nhưng hôm nay bé con bị làm sao ấy... Từ sáng đến giờ bụng cô nhói, buốt, có cảm giác như có gì đó thúc thúc, đẩy đẩy xuống dưới ... Làm cô lo lắng lắm ... Chẳng lẽ thấy cô buồn, bé con cùng buồn theo... Bụng cô hôm nay nặng nề, khó chịu qúa... Không biết bé con có sao không nữa?
Mong sao con sẽ không có chuyện gì xảy ra, con vẫn khỏe mạnh bình thường... Chỉ như vậy mới giúp cô vững tin bước vào cuộc sống tiếp theo...
Nếu như bây giờ con có mệnh hệ gì, chắc cô sẽ chết mất ... Đó chính là người thân, là niềm tin và hy vọng cuối cùng của cô... Nếu mất đi nó cô có sống trên thế gian này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa...
Khẽ xoa xoa nhẹ vào bụng đang quặn đau từng hồi, như để an ủi dỗ dành đứa bé... Rồi Ngọc Trúc khẽ cúi xuống thì thầm đầy lo lắng...
" Con đang khó chịu lắm đúng không?
Mẹ xin lỗi đã làm con đau rồi!
Gắng nên con yêu!
qua đợt này, mẹ hứa sẽ không bao giờ làm con bị tổn thương nữa.
Tại mẹ ích kỷ không kiềm chế được cảm xúc của mình nên đã làm liên lụy đến con...
Xin con đừng xảy ra chuyện gì!
Đừng bỏ rơi mẹ nhé!
Có gì chúng ta sẽ cùng nhau bước đi, sống cùng nhau ... Chết cũng cùng nhau...
Chắc con đói rồi đúng không?
Để mẹ đi kiếm gì đó cho con ăn nhé!!
Thở dài trong lo lắng, rồi cô đứng dậy một tay ôm bụng, một tay vịn tường hoặc một vật gì đó rồi chậm chạp bước đi ... Bởi vì đầu óc choáng váng, quay cuồng, cô sợ, nếu cô không có vật gì để níu giữ thì cô sẽ ngã mất.
Đến lúc đó bé con của cô sẽ rất đau và sẽ gặp nguy hiểm hơn...
Uể oải bước vào phòng bếp, mà trong lòng chẳng muốn ăn chút nào ... Nhưng nếu không ăn, thai nhi sẽ không có dinh dưỡng mà sống. vì thế cho dù không muốn cô cũng ép mình phải ăn tất cả chỉ vì bé con đang lớn dần trong bụng này...
Vừa mở tủ lạnh ra nhìn vào... Thì một mùi tanh, khó ngửi từ trong đó sộc ra khiến cho vội bịt chặt miệng, chạy vội vào nhà tắm...
Nhưng do không kịp tìm thứ để vịn vào, mới chạy được vào bước , thì bỗng nhiên trước mắt cô tối sầm lại, chân tay run rẩy không thể giữ được thăng bằng... " Rầm" cô ngã mạnh xuống đất đau đớn.
Cơ thể đau đớn cô không quan tâm.
Điều cô sợ hãi là bụng cô đau kinh khủng, hơn thế nó còn co giật từng hồi... Ngọc Trúc Vội vàng ôm chặt lấy bụng trong nỗi hoang mang sợ hãi như muốn bảo vệ đứa con nhỏ bé, mong manh của mình ... Chưa bao giờ Ngọc Trúc lo sợ như lúc này...
Nước mắt cô rơi không ngừng, cô ước mong sao làm ơn có ai đó đến cứu giúp con cô... Nhưng đó chỉ là ước muốn, vì cô biết trong căn biệt thự âm u, lạnh lẽo này làm gì có ai ở đây mà cứu giúp con cô chứ...
Đau đớn, tuyệt vọng cô khẽ nhắm mắt chờ đợi số phận đến với mình...
Không gian chìm trong tĩnh lặng, đôi khi nghe thấy tiếng nức nở, rên rỉ đầy đau đớn xót xa... Cho đến khi Ngọc Trúc gần như nhắm mắt, buông tay, từ bỏ tất cả...
Thì... Bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân vội vàng.
Cứ ngỡ mình như mơ cô cố gắng dồn sức lực để gọi nhưng cô không thể cất lên lời... Đành bất lực nằm chờ...
Tiếng bước chân đó chạy qua phòng bếp, tiếng thẳng vào phòng ngủ, khiến tim cô thót lên một cái, cô đang hy vọng là người đó đến cứu cô...
Dường như không tìm thấy người trong đó, cô lại nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân dồn dập mọi nơi.
Và có tiếng bước chân rất nhẹ đang đi về phía phòng bếp... Cũng may chỗ cô nằm khá thoáng nên người đi vào có thể nhìn thấy ngay...Khiến cô cũng có thể yên tâm phần nào.. Giờ chỉ còn việc nằm chờ...Nếu không phải người đó, mà chẳng may là trộm cũng chút vì chắc họ cũng không tuyệt tình, độc ác đến nỗi thấy người chết mà không cứu đâu...
- Ngọc Trúc~ đang suy nghĩ liên miên...Bỗng cô Nghe thấy có người gọi mình, giọng nói đó rất quen thuộc, quen đến nỗi.. Khiến tim cô loạn nhịp.
Đang thắc mắc không biết có phải người đó không...Thì cô giật mình khi có một vòng tay ôm cô vào lòng.
← Ch. 11 | Ch. 13 → |