Truyện:Em Là Hạnh Phúc Đời Anh - Chương 13

Em Là Hạnh Phúc Đời Anh
Trọn bộ 17 chương
Chương 13
0.00
(0 votes)


Chương (1-17)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


HOÀNG KỲ lo lắng đi vội vào bên trong phòng ngủ nhưng không Ngọc Trúc đâu...

Lúc đó sự hoảng loạn sợ hãi vây kín tim anh.

Phân phó mọi người đi tìm kiếm cô xong.

Theo linh cảm trái tim mách bảo, không do dự anh đi thẳng xuống phòng bếp ... Trong thâm tâm như có gì đó thôi thúc bắt anh phải đi nhanh tìm cô...

... Cho dù đã chuẩn bị tâm lý... Nhưng sao khi thấy cô nằm dưới đất, khuôn mặt tái mét vì đau đớn, anh sững lại khi nhìn thấy đôi mắt mơ màng nửa tỉnh nửa mê, mơ hồ vô định...

Lúc đó anh biết người anh yêu đang gặp nguy hiểm, và đang cần anh, rất rất cần anh...

Vội vàng ôm cô vào lòng, Hoàng Kỳ lo lắng hỏi

- NGỌC TRÚC

EM... Em không sao chứ?

Có đau lắm không?

Cho anh xin lỗi!

ANh sai rồi!

Là do anh không tốt, anh làm khổ em rồi...

- Huhuhu

Ngọc Trúc mơ hồ sửng sốt khi nhìn thấy anh, lúc đó cô rất hạnh phúc nhưng cũng rất sợ, cô sợ anh nhìn thấy cô rồi anh sẽ ngoảnh mặt bước đi, bỏ lại cô một mình tại nơi âm u lạnh lẽo cô đơn này...

Nhưng nước mắt cô như vỡ oà khi được anh nhẹ nhàng ôm chặt vào lòng như che chở, nâng niu đầy chăm sóc, ở trong lòng anh thật ấm, không lạnh lẽo như sàn đá kia ... Cô khẽ mãn nguyện nhoẻn miệng cười...

Giấc mơ này thật đẹp, chỉ cần vậy thôi là cô hạnh phúc rồi, được chết trong lòng anh thật tốt, thật mãn nguyện...

Nhưng khi cô chuẩn bị nhắm mắt mặc cho số phận quyết định, thì bên tai luôn văng vẳng câu nói xin lỗi, hối hận của anh, nó rất thật, thật sự rất thật... Khiến cô không kiềm lòng được mà bất khóc nức nở , đó là tiếng khóc trong hạnh phúc...

Vậy là anh tin cô rồi, anh vừa xin lỗi cô kìa, anh còn nhận sai với cô nữa, như vậy là anh không ghét cô nữa, anh lại yêu cô rồi... Chưa bao giờ cô vui sướng như lúc này...

Cô muốn gạt bỏ đi ý nghĩ đó chỉ là giấc mơ thôi, để tiếp tục tận hưởng cảm giác khi có anh đến chết...

Nhưng cô đâu biết rằng ... Thấy cô cười trong nước mắt tim anh lại nhói lên từng hồi.

Anh đã làm gì người anh yêu thế này?

Tại sao anh lại ngu ngốc như thế, lại không đi tin vào tình yêu của mình... Để giờ đây khiến cô bị tổn thương lớn như vậy...

- Ngọc Trúc! Là anh đây!

Xin em đừng khóc nữa!

Em khóc tim anh đau lắm!

Mở mắt ra nhìn anh đi!

Đừng nhắm mắt như thế?

- Nhưng... Nhưng mà... Mở mắt ra rồi... Anh biến mất thì sao... Huhuhu... Em không muốn... Huhuhu... Xin anh! Đừng bỏ em mà! Em không muốn đâu!

- Ngoan! Anh hứa sẽ không đi đâu hết, sẽ luôn ở bên em...

Đừng sợ.

- Nhưng mà em mệt lắm!

Em muốn ngủ!

Lại còn đau bụng nữa huhuhu... Đau bụng qúa!

Cô vừa nói hai tay vừa bấu chặt vào bụng như để kìm nén nỗi đau đớn của mình.

Hoàng Kỳ Thấy Ngọc Trúc như vậy mới giật mình nhớ ra mục đích chính mình đến đây...

Lúc này anh mới vội vàng bế bổng cô lên rồi chạy ra ngoài gọi vị bác sĩ cùng đi theo tới đây.

Một lát sau vị bác sĩ đó cũng tới.

Hoàng Kỳ lo lắng ôm chặt lấy Ngọc Trúc như tăng thêm sức mạnh cho cô và cũng cho chính bản thân mình.

Nếu đứa trẻ này có mệnh hệ gì, thì cô sẽ sao đâu.

Nhưng anh không thể để nó làm tổn hại đến cô được.

Anh không cho phép ai cướp đi cô lúc này, không bao giờ ...

Ngọc Trúc sau khi cảm nhận được anh là thật chứ không phải mơ... Còn chưa kịp thắc mắc vì sao anh lại xuất hiện ở đây?

Anh thay đổi qúa nhanh khiến cô rất ngỡ ngàng đầy nghi ngờ, nhưng sao trong lòng hạnh phúc thì ít mà lo lắng thì nhiều...

Nhưng cũng chưa kịp thắc mắc lâu, thì Tiếng anh gọi bác sĩ đã giúp cô hiểu ra khá nhiều...

Nhưng khi nghĩ đến bác sĩ, cô mới nhớ ra đứa con trong bụng mình... Chắc chắn lúc này nó đang quằn quại, giãy giụa trong đau đớn... Nỗi lo sợ của một người mẹ chẳng mấy chốc khiến cơ thể cô run lên bần bật, nước mắt lại ứa ra đầy hoảng loạn...

Thấy cô như vậy anh khẽ trấn an

- Ngoan! Đừng sợ!

Không sao đâu!

Cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, anh cũng sẽ bảo vệ em... " cho dù phải bỏ đi bé con của chúng ta"

khẽ ôm cô vào lòng vỗ về.

Để cô an lòng, rồi lặng nhìn theo bác sĩ đang khám bệnh cho cô.

Cũng may anh lo xa mang ông ta đến đây

, rồi tiện thử mang luôn một số thiết bị khám thai đến luôn cho cẩn thận.

Sau khi siêu âm một hồi, khám xét tỉ mỉ, vị trưởng khoa sản khẽ lau mồ hôi, rồi khó khăn lên tiếng

- Qủa đúng như tôi dự đoán!

Cô ấy có thai ngoài tử cung.

Cái thai đang gặp nguy hiểm ... Cũng đồng với tính mạng cô ấy đang bị đe dọa , nếu để lâu thêm nữa ngay cả người mẹ cũng không thể cứu được.

- Ý ông là?

- Phải mổ rồi cho ra ngay, may la còn kịp!

-KHÔNG

*****

Trên máy bay Hoàng Kỳ lo lắng ôm chặt lấy Ngọc Trúc, để vị trưởng khoa khám cho cô.

Trong lòng anh lo sợ vô cùng, nếu nỡ cô có mệnh hệ gì, còn đứa con của hai người nữa, anh biết phải làm sao đây?

Ngọc Trúc cho dù đang rất mệt mỏi, bụng cô cứ quằn quại không ngừng, nhất là thấy anh đưa cả bác sĩ đến khám cho cô, cô cũng phần nào hiểu được anh dường như đã biết, còn ôm cô nữa, ở trong lòng anh thật ấm áp...Nhưng không hiểu sao cô vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng và sợ hãi.

Cô đang lo cho bé con của mình, nhìn bác sĩ cứ cau có mặt mày di di máy trên bụng cô là cô sợ lắm rồi, không biết bé con có làm sao không nữa...

Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của anh, cô cũng phần nào yên tâm hơn... Có anh ở đây rồi, cô không phải sợ gì nữa, anh chắc chắn sẽ bảo vệ bé con, sẽ không để bé con xảy ra chuyện gì đâu ...

"Ngọc Trúc nhất định phải tin tưởng anh ấy.

Anh ấy nhất định sẽ bảo vệ được con mà"

cô vốn không phải người giận dai, nên chỉ cần anh chưa tổn thương đến cô nhiều, biết quay lại quan tâm, lo lắng, yêu thương cô, là cô dễ bỏ qua và tha lỗi cho cô liền à?

Cũng có thể tính cách đó do môi trường xã hội tác động vào, thế giới bên ngoài đã khiến cô bị tổn thương qúa nhiều ... Nếu vì vậy mà cứ sống trong đau đớn hận thù mãi thì sao được, cho nên đã đã học cách tha thứ. Chỉ cần người đó biết sai và thật lòng xin lỗi, cô cũng không có lý do gì để giận họ mãi được.

Chỉ có như vậy tâm hồn cô mới được thoải mái, thanh thản mà thôi.

Có lẽ vì thế mà cô cũng dễ dàng tha thứ cho anh.

Cô muốn tin tưởng anh một lần nữa.

Nhất định anh sẽ bảo vệ được huyết mạch, kết tinh tình yêu của hai người mà.

Nghĩ vậy Ngọc Trúc khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Giờ đây cơ thể cô đang rất mệt, cô muốn được nghỉ ngơi, phải nghỉ ngơi thôi...

Không muốn nghĩ nhiều nữa, cô nhẹ nhàng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ...

Nhưng điều đó còn chưa kịp thực hiện, thì giọng vị trưởng khoa sản lo lắng cất lên

- Qủa đúng như tôi dự đoán.

Cái thai này không thể giữ được.

Vừa nghe đến vậy, hai mắt Ngọc Trúc đang khép hờ vội vàng mở lớn nhìn chằm chằm vào bác sĩ

" Ông... Ông ta vừa nói gì vậy nhỉ?

Cái gì mà không thể?

Chắc là mình nghe nhầm thôi, chắc chắn là vậy rồi...hic "

cô còn chưa kịp định thần thì giọng anh buồn bã lo lắng vang lên

- Ý ông là sao?

Chẳng lẽ cô ấy...

- Cô ấy đúng là mang thai ngoài tử cung.

Bây giờ cái thai đã lớn lại đang gặp nguy hiểm.

Cho dù có đưa vào cũng không thể giữ được , mà còn làm nguy hiểm đến tính mạng của người mẹ.

- Vậy là...?

Hoàng Kỳ xót xa, đau đớn nói không nên lời.

Anh hiểu tầm quan trọng của vấn đề, và sự an nguy của Ngọc Trúc.

Lúc trên đường đến đây bác sĩ đã nói qua với anh, nếu cô mang thai ngoài tử cung, thì rất khó giữ, chứ đừng nói cô đang yếu thế này.

Hơn thế nữa nếu để lâu cô sẽ đi theo cái thai luôn...

Điều này khiến anh không thể chấp nhận được.

Không có đứa bé này thì có đứa khác.

Nhưng nếu anh mất cô, anh sẽ mất mãi mãi, anh không thể đánh liều như thế được.

Đây có lẽ là ông trời phạt anh vì đã không yêu thương, tin tưởng cô.

Để cô phải bị tổn thương, và khổ đau thế này?

Ngọc Trúc thì cứ tròn mắt hoảng sợ, miệng thì ú a ú ớ không nói nên lời.

Trong khi đó vị bác sĩ lại giáng nguyên một cái búa tạ nên đầu cả hai

- Không ổn rồi.

Tính mạng người mẹ đang bị đe dọa.

Phải phẫu thuật lấy cái thai ra ngay.

- Chẳng lẽ... Không còn cách nào sao bác sĩ?

Nếu như vậy...

(Hoàng Kỳ đau đớn nhìn Ngọc Trúc lo lắng.

Ánh mắt cô nhìn anh đầy sợ hãi, van xin, khiến anh khó xử vô cùng)

- Không còn cách nào khác.

Bắt buộc phải phẫu thuật cho ra.

Nếu không cô Ngọc Trúc sẽ...

- Ngọc Trúc à? Hay là...

- Không!!!

Em không muốn!

Vị trưởng khoa thấy hai người cứ do dự như vậy thì thở dài nói

- Không có đứa trẻ này thì có đứa khác.

Nhưng nếu cứ làm liều giữ lại, tính mạng của cô sẽ ...

- Không! Tôi mặc kệ! Tôi không muốn!

(Ngọc Trúc hoang mang bám chặt lấy tay anh dứt khoát.

Nhưng Hoàng Kỳ không thể để cô gặp nguy hiểm được)

- Vậy làm theo ý ông đi!

Lúc này cô ấy vẫn còn khỏe, chắc làm phẫu thuật sẽ không ảnh hưởng đến người mẹ đúng không?

- Vâng!

Cần phải cho cái thai ra ngay, nếu không cô ấy sẽ...

- KHÔNG!!! Đồ Độc Ác, TÔI KHÔNG ĐỒNG Ý!

CÁC NGƯỜI KHÔNG AI CÓ QUYỀN ĐỘNG VÀO CON TÔI!

KHÔNG ĐƯỢC GIẾT NÓ!

- Ngọc Trúc!Em bình tĩnh để anh giải thích...

- Không!Tránh ra!

Tại sao? Nó cũng là con a mà huhuhu.

*****

NGỌC TRÚC gào thét trong đau đớn, nước mắt lã chã rơi, biết có mắng chửi cũng không thể làm anh xoay chuyển được, cô đành ngậm ngùi cố gắng kìm nén cơn tức giận của mình.

Bám chặt lấy tay anh van xin giữ lại bé con

- Em xin anh đừng giết con mà.

Em không muốn bỏ con đâu.

Huhuhu

- Ngọc Trúc! Ngoan nghe lời anh đi.

Tính mạng của em đang gặp nguy hiểm...

- Em không nghe, em không muốn, xin anh đừng ép em bỏ con mà.

Con cũng là của anh, Anh lỡ lòng giết con sao?

Huhuhu

Cô vừa khóc vừa quằn quại ôm lấy bụng.

Bụng cô ngày càng đau dữ dội nhưng cô không quan tâm mình đau thế nào.

Điều cô lo lắng lúc này là bé con đang gặp nguy hiểm.

Đã thế anh còn không muốn bảo vệ con, còn muốn giết con.

Cô không hiểu, cô thật sự không hiểu, tại sao lại thế chứ?

Sao anh có thể tàn nhẫn như vậy?

Cô phải làm sao để bảo vệ con đây...

Hoàng Kỳ thấy Ngọc Trúc ôm bụng đau đớn thì lo lắng vô cùng.

Nhất là khi nhìn thấy ánh mắt vội vàng khẩn khoản của bác sĩ, anh càng lo sợ hơn.

Cho dù muốn giữ lại đứa bé này biết mấy, nhưng anh không thể để nguy hiểm đến tính mạng của cô được.

Nhất là khi...

- Em nghe anh nói đây, đừng bướng bỉnh nữa.

Không có đứa trẻ này , mình sinh đứa khác.

Nhưng anh không thể mất em...

*sững sờ trong đau đớn*

- Anh... Anh... Tại sao?

- Anh không muốn em gặp nguy hiểm...

- Đồ giả dối.

Thấy hai người giằng co mãi mà chưa giải quyết được vấn đề.

Trong khi đó phòng cấp cứu đã tới nơi...

Khiến vị Trưởng khoa sản càng sốt ruột hơn.

Ông đành cắt lời hai người để cảnh báo

- Không còn kịp nữa rồi.

Ngài mau quyết định đi.

Cái thai đang rất yếu có giữ lại cũng...

- Cứu mẹ đi.

Tôi muốn các người phải đảm bảo an toàn cho cô ấy...

- Không!

Tôi không muốn!

- Ngọc Trúc ngoan nào!

- Cút! Các người đi hết đi!

Đừng chạm vào tôi!

Cô vừa nói vừa đẩy anh khỏi người mình, nhưng sức khỏe hiện giờ ngay đến thở cũng khó...

Nước mắt chảy dài trên má ướt đẫm khuôn mặt, cái đầu tội nghiệp không ngừng lắc, chưa bao giờ cô thấy sợ hãi như lúc này.

Mối liên kết cuối cùng giữa hai người mất đi, . Cô sẽ chết mất, đó là động lực để cô sống tiếp, nếu mất đi nó cô biết sống sao đây???

- Vậy cho cái thai ra nhé?

(Vị bác sĩ đau lòng hỏi.

Nhìn cô hoảng loạn sợ hãi như vậy sao không đau lòng cho được)

- Ừ!

- TÔI KHÔNG ĐỒNG Ý!

TÔI KHÔNG CHO PHÉP CÁC NGƯỜI GIẾT CON TÔI.

- Ngọc Trúc...

- ĐỒ ĐỘC ÁC!

TÔI SẼ KHÔNG BAO GIỜ THA THỨ CHO ANH ĐÂU

KHÔNG BAO GIỜỜỜ... Hức

Nỗi đau đớn hòa quyện với vực đáy của tuyệt vọng.

Ngọc Trúc nấc lên một tiếng rồi ngất nịm đi trong nỗi đau xé lòng...

Cùng lúc đó cô cũng vừa được đưa tới phòng cấp cứu.

Giao cô cho bác sĩ xong anh đứng thẫn thờ nhìn cánh cửa từ từ khép lại, đôi môi khẽ mấp máy trong đau buồn

- Ngọc Trúc! Anh xin lỗi...

Thời gian ngồi bên ngoài phòng cấp cứu như 10 năm đối với Hoàng Kỳ.

Chỉ vài tiếng đồng hồ nó đã bắt anh trải nghiệm tất cả cung bậc cảm xúc, chưa bao giờ anh thấy mệt mỏi như lúc này.

Cảm giác mất mát tuy không bằng như lúc mất đi ba mẹ.

Nhưng nó cũng như cấu xé trái tim anh, đau lắm chứ...

..................

Ngọc Trúc mệt mỏi mở mắt, cô mơ màng nhìn khắp gian phòng, phải một lúc lâu cô mới ý thức và nhận biết được mình đang ở nơi nào.

Khẽ mệt mỏi nhắm mắt định chìm vào giấc ngủ... Nhưng đúng lúc đó hình ảnh đau đớn kia bất giác tranh nhau ùa về như cơn giông bão ập đến, khiến Ngọc Trúc nhỏ bé, yếu đuối không thể chịu đựng nỗi...

Mãi đến khi cô ý thức được chuyện gì vừa xảy ra với mình thì... Trái tim không tự chủ mà nhói lên không ngừng.

Sợ hãi, hoảng loạn Cô liền vọt hẳn dậy nhưng cơn đau ở bụng khiến cô phải " A" Lên.

Giật mình sờ xuống bụng mình, nhưng khi cô vừa chạm vào ... Một cảm giác đau tận xương tủy cào xé cả trái tim lẫn thể xác cô...

- Ngọc Trúc! Em tỉnh rồi!

Có thấy đau đớn khó chịu ở đâu không?

Để anh đi tìm bác sĩ đến khám cho em...

(Thấy cô vẫn im lặng, lấy tay xoa xoa bụng, nghĩ rằng cô sợ mổ xấu nên anh an ủi nói)

- Em yên tâm đi!

Anh yêu cầu bác sĩ mổ nội soi phẫu thuật thẩm mỹ nên...

- Anh vừa nói gì?

Mổ... Mổ...

Ngọc Trúc như chết nặng tại chỗ, Thấy bụng mình không sao, cô cứ nghĩ anh vì cô mà tha cho đứa bé.

Nhưng hình như không phải anh vẫn quyết định giết con cô, con của cô...

- KHÔNG!CON TÔI!

Anh... Anh...

- Ngọc Trúc! Bác sĩ, bác sĩ vì qúa kích động cô đã không thể chịu đựng nổi mà ngất xỉu tại chỗ.

Trước khi ngất đi ánh mắt vẫn căm hận nhìn anh.

Crypto.com Exchange

Chương (1-17)