Truyện:Em Là Hạnh Phúc Đời Anh - Chương 14

Em Là Hạnh Phúc Đời Anh
Trọn bộ 17 chương
Chương 14
0.00
(0 votes)


Chương (1-17)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


SÁNG hôm sau bầu trời bên ngoài thật đẹp, những tia nắng nhẹ nhàng soi rọi khắp khuôn viên bệnh viện, không khí trong xanh mát lành, chim hót líu lo ríu rít chào đón ngày mới.

Trong phòng bệnh đặc biết Ngọc Trúc khẽ nhíu mày, rồi mệt mỏi mở mắt...

Nhìn một lượt trong phòng không có ai, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm...Cô không muốn nhìn thấy con người độc ác đó một chút nào.

Cứ nhìn thấy trái tim lại quặn lên từng hồi như có ai đó muốn bóp nát nó vậy.

Cô hận!Hận kẻ tàn nhẫn đó!

Hổ dữ còn không ăn thịt con...Vậy mà...Sao hắn ta có thể độc ác giết đi đứa con của mình như vậy chứ.

Nó có tội tình gì chứ, người sai là cô cơ mà. Tại sao không giết luôn cô đi ... Hay anh ta cố tình bóp nát niềm hi vọng cuối cùng này để trừng phạt cô...

TẠI SAO CHỨ???

Ngọc Trúc giận dữ vùng dậy gào lớn trong tuyệt vọng.

Nhưng do cô mới sau phẫu thuật, lại vận động mạnh đột ngột, cho dù chỉ là phẫu thuật nội soi nhưng vùng bụng cũng nhói lên như muốn rách toác ra vậy.

Kêu " Á" lên một tiếng, cô nhăn mặt, nước mắt lã chã rơi, ôm chặt lấy tấm chăn ở bụng ...

Một cảm giác lo sợ, đau buồn trỗi dậy trong tim... Nơi này *ôm chặt bụng* trước đây còn chứa đựng một mạng sống, giờ đây đã mất hết rồi...

Chưa bao giờ cô thấy mình vô dụng như lúc này, ngay cả con mình cũng không thể cứu được.

Nếu lúc đó cô không ngất đi.

Nếu lúc đó cô giám vùng lên phản kháng chống lại con người tàn độc đó, thì giờ đây cô đâu phải cô độc, mất mát thế này.

Tất cả cũng tại bản thân qúa yếu đuối, luôn dựa giẫm vào anh ta, cho nên dù không muốn cũng không giám phản kháng qúa nhiều (thật ra k phải k phản kháng mà là chưa kịp phản kháng thì đã bị uất ức, phẫn nộ, tuyệt vọng công tâm mà ngất đi trong đau đớn)

Cô không thể chấp nhận sự yếu đuối này của mình được nữa...

"Ngọc Trúc phải mạnh mẽ lên thôi.

Nếu mày cứ yếu đưối thế này , thì không phải chỉ anh ta, mà tất cả con người trong xã hội này đều kinh rẻ và coi thường mày.

Dần dần họ sẽ cướp hết mọi thứ của mày... KHÔNG THỂ NHƯ THẾ ĐƯỢC!

TA SẼ KHÔNG ĐỂ CÁC NGƯỜI LÀM TỔN THƯƠNG TA NỮA ĐÂU!

TẤT CẢ ĐỀU LÀ GIẢ DỐI SẼ KHÔNG BAO GIỜ TA TIN AI NỮA ĐÂU!

KHÔÔÔNG BAAAO GIỜỜỜ!"

NGỌC TRÚC cắn chặt lấy tấm chăn như muốn xé toạc nó ra trong uất hận.

Đôi mắt sũng nước giờ đang ánh lên tia tự cường Trên khuôn mặt đẫm lệ ...

- Ngọc Trúc! Em tỉnh rồi hả?

Hoàng Kỳ vừa ra ngoài gặp Bác Sĩ một lát, khi quay lại đã thấy cô ngồi đó cắn chăn, khuôn mặt thì đẫm lệ khiến lòng anh đau xót vô cùng...

Tại sao? Chỉ trong vòng một thời gian ngắn, mọi thứ đều thay đổi nhất nhiều ... Và điều chưa bao giờ anh nghĩ tới... Đó là anh đã làm tổn thương đến người anh yêu qúa nhiều!

Khi nhìn vào ánh mắt oán hận kia

Anh biết! Cô sẽ không dễ dàng gì tha thứ cho sai lầm của mình...

Nhưng anh sẽ cố gắng bù đáp thật nhiều cho cô, sẽ không bao giờ để cô phải chịu tổn thương nữa...

Thấy cô không trả lời, mà cứ trân trân nhìn mình, trên khuôn mặt oán hận, đang ngày càng nhăn nhó nhiều hơn, biểu hiện của việc cô đang đau...

Lúc này Anh mới chợt nhớ ra, cô mới vừa phẫu thuật xong không thể ngồi lâu được.

Nghĩ vậy anh vừa đi đến ôm đỡ cô vừa nói

- Em vẫn còn yếu lắm!

Chưa thể ngồi được đâu!

Để anh đỡ em nằm xuống nhé!

- <ngồi im lặng>

- Đừng như vậy nữa!

Em đau đến tái xanh mặt rồi kìa!

Ngoan! Nằm xuống đã!

Rồi....

*ôm ôm đỡ đỡ*

- Tránh ra!

- Cho anh xin lỗi!

Em nằm xuống trước đã, rồi muốn mắng anh thế nào cũng được.

- Chủ tịch Hoàng ở đây làm gì thế?

Tôi làm sao giám mắng anh được chứ!

(Ngọc Trúc gằn từng tiếng trong đau đớn, giờ đây cô chẳng cần thiết gì nữa.

Cô không muốn gặp người đó, rồi nghe những lời giả dối mà cô đã từng lầm tưởng)

Hoàng Kỳ nghe những lời lạnh lùng đó lòng anh đau vô cùng, nhưng biết làm sao được, khi người sai là anh...Cũng chỉ biết thở dài coi đó là sự trừng phạt đầu tiên mà cô dàng cho anh.

Khẽ nhìn sâu vào đôi mắt giờ đã thành vô cảm của người mình yêu...chân thành, nhận lỗi nói

- Anh xin lỗi!

Anh sai rồi!

Là do anh không tốt!

Anh không nên không tin tưởng em.

Không được phép làm tổn thương em!

Anh...

- Anh thôi đi!

Tôi sẽ không tin anh nữa đâu!

Tất cả đều là giả dối hết!

- Anh...

- Mà khoan đã!Tôi và Anh quen biết nhau sao?

Anh vẫn đang hoang tưởng đúng không?

{tim nhói đau}

- Ngọc Trúc em nói gì kỳ vậy?

Em...

*hoang mang, lo lắng*

- Từ lúc Anh đuổi tôi ra khỏi đó phá vỡ lời hứa thì chúng ta đã là người xa lạ.

*****

Ngọc Trúc đờ đẫn nhìn xung quanh, hôm này là đúng một tuần cô như người mất hồn trong bệnh viện.

Có lẽ vết thương bên ngoài đã đỡ, nhưng sao vết thương trong tim chưa một lần nguôi ngoai, tim cô vẫn luôn gào thét trong đau đớn khi nhìn thấy người đó.

Niềm vui, hạnh phúc, gia đình do người đó một tay tạo lên và mang lại, nhưng cũng chính người đó phá nát tất cả.

Cô biết ông trời vẫn chưa để mắt đến cô sớm như vậy đâu, nhưng sao tim vẫn đau nhói, khó có thể chấp nhận sự thật tàn nhẫn này.

Cô yêu anh, cô không hề hối hận.

Nhưng anh lại nhẫn tâm bỏ đi tình yêu của cả hai.

Anh bảo cô phải làm sao đây?

Oán hận anh?

Nhưng có thật cô muốn như vậy không?

Hay vẫn ngây thơ đổ cho số phận...

Những ngày qua cô như người mất hồn ... Không ăn, không nói, không cười, cô sống trong đau đớn câm lặng...

Bỏ qua mọi lời xin lỗi, ánh mắt xót xa, cho dù anh ta có đau thế nào đi chăng nữa giờ đối với cô nó cũng là vô nghĩa mà thôi.

Nhưng cô cũng tự trách chính bản thân mình, cũng chỉ vì cô qúa yếu mềm, qúa tin tưởng nên chẳng khác gì đồ chơi trong tay họ, mang cô ra làm đồ chơi, đừng tưởng cô chỉ là một con búp bê, để họ thoải mái đùa nghịch, thích quan tâm, chăm sóc thì quan tâm. Lúc không cần nữa thì vứt vào sọt rác.

Đến lúc cảm thấy buồn chán, không có gì để chơi thì lại nhặt lên chơi tiếp...

Tại sao họ lại tàn nhẫn như thế chứ?

Cô cũng là người, cũng có cảm xúc, cũng biết buồn, vui, giận, lo, nghĩ, kinh, sợ chứ ... Sao cho cô vui thì ít mà đau buồn thì nhiều thế này...

- Ngọc Trúc! Em tỉnh rồi à?

Giọng nói ngạc nhiên xen lẫn vui mừng của Hoàng Kỳ cất lên như phá tan suy nghĩ đau lòng kia của Ngọc Trúc.

Coi như không nghe, không nhìn thấy gì.

Cô ngay lập tức nằm xuống giường nhắm vội đôi mắt vô hồn trên khuôn mặt xanh xao lại rồi chùm chăn kín đầu nằm im lặng.

Cả một tuần nay cô luôn làm như vậy để tạo khoảng cách chia cắt hai người gần mà rất xa.

Hoàng Kỳ xót xa nhìn người mình yêu thương bị che mất sau lớp chăn.

Anh biết cô đang trừng phạt anh.

Nhưng cô cứ trầm lạnh, tự tổn thương bản thân như vậy anh đau lắm.

Thà cô đánh anh, mắng anh, trách móc anh, anh còn thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều...

Đằng lại mấy ngày sau đó cô không thèm nhìn anh, chứ đừng nói là nói chuyện. Cứ không ăn, không uống, tự hành hạ bản thân mình...

Anh biết anh đã phạm phải sai lầm rất lớn, nếu lúc đó anh tin tưởng, quan tâm, chăm sóc cô hơn thì mọi chuyện đã không đau lòng thế này, kết tinh tình yêu của hai người cũng không bị phá vỡ.

Giờ ở cạnh nhau mà sao khoảng cách lại xa thế này ... Anh đang rất sợ, sợ nếu anh không biết giữ gìn trân trọng cẩn thận Hạnh phúc sẽ rời khỏa anh mất...

Đứng sững sờ nhìn cô một lát, nhưng dường như cũng đã quen với sự việc trước mắt.

Hoàng Kỳ nhẹ nhàng ngồi xuống giường, cẩn thận đặt tay vào vai cô , khiến người trong chăn thót tim mở bừng mắt hồi hộp.

- Anh xin lỗi!

Anh sai rồi!

Em không thể tha thứ được cho anh sao?

-......

- Giận anh thì em cứ đánh mắng anh, xin em đừng làm tổn hại đến cơ thể mình nữa.

Chẳng lẽ cứ nhịn đói mãi như vậy.

-........

- Số mình không may mắn có được đứa con này.

Thì mình sẽ có đứa sau mà.

Chỉ cần em...

- Anh im đi!

Đừng bao giờ giả dối nói đến con trước mặt tôi.

Con tôi bị mất vì sao... Có chết tôi cũng không quên đâu.

(NGỌC TRÚC gằn giọng nói trong nước mắt)

-........

Trái tim Hoàng Kỳ quặn đau khi những lời oán hận của cô như xé toạt trái tim anh.

Anh chỉ biết giật mình đau đớn mà không biết phải giả thích làm sao cho cô hiểu.

Vì người sai là anh.

- Giả dối.

- Anh xin lỗi!

-.....

(lại nhắm mắt nằm im)

- Em ở đây...

Bác sĩ nói sức khỏe em cũng tạm thời ổn định.

Ưm. Em muốn về nhà, hay tiếp tục nằm viện để bác sĩ tiện thời theo dõi và chăm sóc.

<không gian chìm trong im lặng>

- Em không có ý kiến.

Vậy anh đi gặp bác sĩ... Mình sẽ không xuất viện nữa.

Nói rồi anh thở dài đứng dậy đi ra ngoài.

Được mấy bước thì giọng nói khẩn khoản cất lên

- Được về nhà sao?

Tôi... Tôi muốn về nhà.

- Ừ.

(trên khuôn mặt mệt mỏi khẽ ẩn hiện một tia cười)

- Tôi muốn về nhà?

- Được.

Vậy em ăn một chút gì đó để lấy sức mà về nhé.

- Không muốn!

- Nhưng nếu không ăn... Tý bác sĩ kiểm tra yếu qúa là không cho về đâu.

- Vậy thì ăn một chút cũng được.

- Ừ. Em muốn ăn gì nào?

- Không biết!

- Vậy em ăn cháo nhé!

Ăn xong anh đưa em về.

- Ừ.

*****

THẤY được cho về nhà. Tinh thần NGỌC TRÚC cũng dễ chịu hơn chút ít.

Dù sao phải về ngôi nhà lạnh lẽo, trống trải đó còn hơn bắt cô nằm viện buồn phiền như tra tấn.

Nhất là mỗi lần nhìn thấy bác sĩ, rồi những người mẹ đang mang thai đi qua là tim cô lại nhói lên không ngừng.

Nước mắt không tự chủ mà lặng lẽ rơi khi nghĩ đến số phận của mình.

Tất cả đều tại anh ta.

Nếu con người độc ác đó không tàn nhẫn phá hủy đi ... Thì cô đâu có đau thế này.

Tại sao lại ích kỷ với cô như vậy.

Đã cướp đi mọi thứ của cô rồi, sao anh ta còn nhẫn tâm phá đi niềm hy vọng cuối cùng đó chứ.

Mất đi bé con là cô mất đi nửa linh hồn, sống mà như đã chết vì trên thế gian này chẳng có thứ gì khiến cô mong chờ nữa rồi.

Tất cả rồi cũng sẽ tan biến như một giấc mơ.

Sau khi rời khỏi bệnh viện hai người sẽ chia cắt.

Mỗi người đều đi trên con đường có Ngã rẽ riêng của mình, liệu trên con đường đó liệu chúng ta còn có cơ hội gặp lại nhau không...

Càng nghĩ tim cô càng đau, tuy cô hận anh nhưng không phải vì thế mà hết yêu anh.

Chính vì còn rất yêu anh nên tim cô mới quằn quại thế này... Âu cũng là duyên phận ý trời không cho cô được hạnh phúc...

Khẽ đau lòng thở dài buồn phiền. Cô đâu biết những phiền muộn, tâm tư qua ánh mắt, khuôn mặt đó đều được ai kia thu hết vào mắt trong nỗi day dứt khôn nguôi...

Anh rất muốn được ôm cô vào lòng, vỗ về, an ủi, yêu thương... Nhưng anh biết cô sẽ không đồng ý đâu, sẽ lại đẩy anh ra trong sự căm ghét như mọi lần mà thôi.

Không được ở bên mà phải đứng từ xa nhìn người mình yêu thương đau đớn, nó chẳng khác nào như tra tấn tinh thần, mà thật sự nỗi đau tinh thần này còn đáng sợ hơn nỗi đau thể xác gấp trăm ngàn lần mà cô đâu có hay....

- Tôi có thể về được chưa?

- Hả? À! Ừ.

Câu hỏi của cô khiến anh giật mình đầy bất ngờ, vì từ hôm đó đến giờ cô có nói chuyện với anh câu nào đâu.

Dù sao chỉ là một câu hỏi nhưng anh vẫn thấy vui vui.

Đang suy nghĩ vẩn vơ, Anh thấy cô muốn xuống giường làm gì đó bèn ngạc nhiên hỏi

- Em muốn làm gì à?

- Được về rồi. Tôi phải đi dọn đồ chứ!

Cô không nhìn anh mà chỉ trả lời cho qúa.

Dù sao bây giờ hai người cũng không nên có bất kỳ quan hệ vướng mắc nào nữa, như vậy sẽ tốt hơn.

- Em vẫn còn yếu!

Không cần làm mấy việc này!

Để anh đưa em về trước!

Rồi cho người đến thu dọn đồ đạc, và làm giấy xuất viện luôn.

- Không cần phải phiền phức vậy đâu.

Tôi tự làm được.

- Đừng bướng bỉnh nữa.

- Kệ tôi.

- Nếu để lát nữa mới về Anh sẽ thay đổi ý định đấy!

- Anh!

Cô khó chịu nhìn anh, nhưng khi nhìn vào ánh mắt đó lại vội cụp mắt xuống vì không đủ tự tin để đối diện với nó nữa.

- Vậy về luôn bây giờ đi.

Đồ đạc ở đây tôi cũng không có nhiều... Không cần lấy cũng được.

Nói rồi Ngọc Trúc tự mình vịn tường đi ra cửa.

Hoàng Kỳ thấy vậy cũng vội đi theo đỡ lấy cô

- Để Anh đỡ em!

- Không cần!

Bỏ ra!

- Em còn yếu lắm! Không tự mình đi được đâu, lỡ ngã thì làm sao?

- Đã bảo bỏ ra cơ mà!

*trừng mắt*

- Tôi có thể làm theo ý em mọi điều.

Nhưng việc này thì không!

<cương quyết>

- Tôi không khiến anh phải làm theo ý tôi!

Cũng đừng giả tạo là quan tâm tôi.

Tôi không phải con ngốc trước đây luôn bị anh lừa gạt nữa đâu.

Bỏ ra ngay!

Xin hãy để tôi yên!

- Bây giờ tôi cho em hai sự lựa chọn:

1 là ngoan ngoãn để tôi dìu em về.

2 là quay lại nằm viện cho đến khi nào khỏe hẳn thì ra.

Em chọn đi.

- Anh... Anh... *bốc khói* Dìu thì dìu.

- Nếu em không muốn tôi dìu em.

Tôi rất sẵn lòng bế em ra xe.

- Anh điên vừa thôi.

Ra xe.

- Dạo này tính cách em thay đổi nhiều thật đấy!

"Không dịu dàng với anh như xưa nữa rồi.

Haizz... Đến khi nào em mới chịu tha thứ cho anh đây"

Hai người kẻ lôi người kéo, một lát lâu sau mới ra khỏi bệnh viện.

Thật ra thì sợ cô đi lâu sẽ mệt, nên anh đã cố gắng đi thật chậm, để cô dựa hẳn vào lòng mình, đôi khi dừng lại để cô nghỉ một chút mới đi tiếp.

Thấy cô mệt thở hổn hển anh thương lắm, nhưng không giám làm liều bế cô lên, lỡ chẳng may cô giận thì lại to chuyện.

Ngồi trong xe tâm trạng Ngọc Trúc chìm xuống cực điểm.

Lúc nãy đòi bắt taxi một mình về nhưng anh không đồng ý, cô cũng không giám cãi lại đành phải ngồi xe anh.

Thật sự lúc này cô cũng không biết mình nên đi đâu về đâu nữa.

Rồi tương lai sau này nữa cô sẽ phải làm sao nếu không có anh, vì cô đã quen dựa dẫm vào anh mất rồi.

Ai mà biết được mọi chuyện lại xảy ra như vậy...

Tất cả đều do ý trời..

Crypto.com Exchange

Chương (1-17)