Vay nóng Tinvay

Truyện:Em Là Hạnh Phúc Đời Anh - Chương 15

Em Là Hạnh Phúc Đời Anh
Trọn bộ 17 chương
Chương 15
0.00
(0 votes)


Chương (1-17)

Siêu sale Lazada


Trong xe Ngọc Trúc khẽ nhíu mày khi anh rẽ sang con đường khác với đường đến ngôi nhà mới của cô.

Và cô cũng thừa biết con đường này anh muốn rẽ về đâu, mà cô thì không muốn trở về đó chút nào.

Ở đó chẳng ai tốt cả, cô không muốn trở về đó để họ chế nhạo mình là..." Đã bị anh đuổi đi còn mặt dày trở về".

Nghĩ đến đó tim cô lại nhói đau, thời gian qua cô như người sống trong mộng du, ảo tưởng đủ thứ, để giờ đây bị giáng một cú đau điếng tận tim gan ...

Vậy mà sao anh ta còn muốn cô quay lại nơi đau buồn đáng hận đó... Đúng là đáng ghét mà!!!

- Anh đưa tôi đi đâu đấy???

- Về nhà!

- Nhà tôi không phải đi hướng đó!

Sau câu nói bình thản nhưng chứa đầy oán trách của cô, không gian bỗng nhiên trở lên trầm lặng đến lạ thường.

Hoàng Kỳ khuôn mặt nhanh chóng chuyển sang u buồn, hối hận, anh hiểu ý cô là gì?

Anh cũng biết mình sai rất nhiều ... Nên anh không thể đánh mất cô thêm một lần nào nữa...

Hoàng Kỳ quay sang nhìn Ngọc Trúc với ánh mắt ân hận, chân thành rồi trầm giọng buồn buồn nói

- Anh xin lỗi!!!

-......

- Anh biết anh sai rồi!

Xin em tha thứ cho anh lần này được không?

Chúng ta sẽ lại sống hạnh phúc như ngày xưa...

- Dừng xe!

Hoàng Kỳ nghe cô nói vậy chỉ khẽ buồn, anh biết cô vẫn không muốn tha thứ cho anh, vẫn muốn rời xa anh, vẫn không cho anh cơ hội chuộc lỗi...

Ngọc Trúc nhíu mày khi Xe vẫn chạy đều đều và không có dấu hiệu muốn dừng lại.

Trong khi đó cô không muốn ở lại thêm một giây một phút nào nữa để nghe những lời giả dối từ người đàn ông bên cạnh mình.

Vì cô sợ chỉ cần nghe thêm một chút nữa thôi thì trái tim non mềm này sẽ gục ngã trước anh ta mất.

Cảm giác vừa yêu vừa hận thật mệt mỏi, nên cô không thể để cảm giác mệt mỏi này tiếp diễn nữa, phải quên đi thôi, trái tim yếu mềm kia hãy ngủ đi, xã hội đáng sợ này không thích hợp để ngươi thức dậy đâu...

Ngọc Trúc hãy nhớ lấy đối với anh ta chỉ có hận chứ không phải yêu!

Từ khi anh ta đuổi cô ra khỏi đó tất cả đã chấm dứt rồi.

Ngọc Trúc hãy mạnh mẽ lên, không thể để anh ta coi thường,  sai khiến được.

Hãy chứng minh cho anh ta thấy không có anh ta mình vẫn sống.

Không phải đồ chơi trong tay anh ta muốn vất đi, nhặt lại lúc nào cũng được... Phải mạnh mẽ, nhất định mình phải mạnh mẽ...

Tự chấn an bản thân xong, cô nhìn anh rồi hét lên

- Dừng xe!!!

- ... *không động tĩng*

- Tôi bảo anh dừng xe mà!

Anh điếc àh!

MAU DỪNG XE CHO TÔI!!!

- Anh không thể!!!

- Tại sao?

Chẳng phải anh coi thường tôi ngheò hèn lắm sao?

Chẳng phải anh đã thay lòng đuổi tôi ra khỏi ngôi nhà đó, tàn nhẫn làm tổn thương trái tim tôi, vô nhân tính giết đi đứa con của tôi...

Sao giờ này anh lại muốn tôi quay về?

Hay hành hạ tôi thế vẫn chưa đủ?

Trái tim này đã bị anh bóp nát rồi, anh còn muốn gì nữa đây???

Tại sao hả???

- Ngọc Trúc!

- Tôi xin hãy tha cho tôi!

Hãy để tôi yên!

Tôi mệt mỏi lắm rồi!

Thật sự rất mệt mỏi rồi...

- Anh xin lỗi!

Anh sai rồi!

Xin em hãy cho anh một cơ hội để chuộc lại lỗi lầm được không em!

Anh vừa nói vừa cầm lấy tay Ngọc Trúc ánh mắt tha thiết như cầu xin cô tha thứ.

Làm tim Ngọc Trúc loạn nhịp, cô run rẩy rụt tay về rồi nhìn ra bên ngoài tránh né.

Hoàng Kỳ thấy cô như vậy buồn bã tập trung lái xe không gian chẳng mấy chốc ngột ngạt đến lạ thường...

Cả hai cùng theo đuổi suy nghĩ của mình, nhưng đích đến cũng chỉ là một chữ tình mà thôi.

Nhưng cũng vì thế hai người về đến nhà từ lúc nào không hay.

Hoàng Kỳ vội ra ngoài trước rồi đi sang bên mở cửa mời cô xuống xe , nhưng Ngọc Trúc vẫn ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích...

- Về đến nhà rồi!

Mình vào nhà thôi em!

- Đưa tôi về kia!

- em đừng bướng bỉnh nữa!

Chắc em mệt rồi, để anh đưa em vào nhà nghỉ ngơi nhé!

<đưa tay vào dìu>

- Tránh ra!!!

Đưa tôi về kia!

- Em đừng bướng nữa!

Đây là nhà em rồi em còn muốn đi đâu nữa!

- Đây là nhà tôi sao? Hahaha.

Tôi không phải con ngốc!

Không đưa tôi về tôi tự đi!

Vừa dứt lời cô nhìn anh chằm chằm rồi đẩy mạnh anh ra, sau đó vội vàng bước ra ngoài đi một mạch ra ngoài cổng như đang chạy trốn anh!

Hoàng Kỳ khá bất ngờ trước hành động của cô, nhưng anh cũng kịp thời chạy theo kéo tay cô lại rồi ôm chầm lấy!

- Đừng như vậy nữa!

Xin em đừng rời xa anh!

Anh yêu em rất nhiều!

Xin em đấy!!!

*****

GIẰNG co, nài nỉ mãi mà Ngọc Trúc không chịu nghe... Hoàng Kỳ không nói không rằng bất chợt bồng luôn cô lên rồi lạnh lùng đi vào nhà, mặc cho ai kia không ngừng giãy giụa phản đối.

Cũng chính vì cô giãy khá mạnh lên mấy lần anh suýt tuột tay, thấy vậy anh không nhìn cô mà lạnh lùng nói

- Nếu em muốn bị ngã thì cứ giãy đi!

Ngã xuống nền gạch này chỉ có vỡ đầu thôi

- Tôi ngã kệ tôi!

Anh thả tôi ra mau!

Tôi không muốn bước vào căn nhà đó nữa!

Thả tôi xuống!

Hoàng Kỳ thấy Ngọc Trúc vẫn ngoan cố muốn rời xa anh, thì buồn bã nhìn cô như van xin

- Sao em cứng đầu vậy!

Anh biết anh sai rồi!

Xin em cho anh cơ hội để sửa sai, và bù đắp lại lỗi lầm của mình!

Nghe anh nói vậy, tim cô đau đớn vô cùng.

Cô cũng muốn tha thứ cho anh lắm chứ, cũng muốn được trở về bên anh, cũng muốn được hưởng hạnh phúc ... Nhưng liệu ông trời có cho cô được toại nguyện không, hay để cô có chút ít rồi lại tàn nhẫn cướp đi tất cả của cô.

Một lần đau là qúa đủ rồi, cô không đủ can đảm để hứng chịu hình phạt của ông nữa đâu.

Cô rất sợ, sợ anh cũng sẽ như trước, cho cô tất cả, rồi lại vội vàng cướp đi của cô.

Trái tim này đang đau nhói, liệu nó còn đủ nghị lực để tiếp nhận thứ đã từng bóp nát nó nữa không?

Khẽ giấu nước mắt vào tim. NGỌC TRÚC đau đớn nói ra những từ mà sâu tận tâm can cô không hề muốn vậy.

- Tôi không muốn!

Câu nói lạnh lùng thốt ra khiến tim cả hai nhói buốt.

Hoàng Kỳ sững lại, đôi tay vẫn ôm chặt lấy Ngọc Trúc như giữ chặt cô bên mình.

Đôi chân anh đã đứng trước cửa nhà mà nặng chĩu không thể bước tiếp!

Đôi mắt anh đau đớn nhìn cô u buồn, đôi môi anh khẽ mấp máy thật nhỏ những lời thoáng qua, nhưng cũng đủ để cô thấu hiểu nhói buốt!

- Tại sao?

Anh biết anh sai rồi mà!

Tại sao không cho anh cơ hội sửa sai!

Anh thật sự rất yêu em!

Bắt anh phải rời xa tình yêu này... Đau lắm em có biết không?

Xin hãy tin anh!

Một lần này thôi !

Xin em đấy!

Anh thật sự rất yêu em!

- Anh.. !!!

Ngọc Trúc nghe Hoàng kỳ nói mà nước mắt bỗng chốc tuôn rơi.

Cô cũng yêu anh lắm, cũng rất muốn gạt bỏ mọi đau đớn ưu phiền trở về bên anh.

Nhưng như vậy có được không?

Cô phải làm sao bây giờ?

- Em hãy coi như đó là thử thách, là chông gai mà mình phải vượt qua để có thể bên nhau trọn vẹn.

Anh hứa sẽ luôn yêu thương, quan tâm , tin tưởng em, sẽ không để em bị tổn thương bất kỳ điều gì nữa.

Xin em hãy tha thứ cho anh!

- Huhuhu

Ngọc Trúc bây giờ đang rất rối loạn, không biết phải làm sao lúc này... Có lẽ cô thua cuộc rồi.

Nghe những lời đó của anh, cô đã xúc động vô cùng, nước mắt không ngừng trào ra...

Tự nhiên cô muốn ôm anh, muốn được khóc trong lòng anh, muốn được anh vỗ về an ủi.

Ước muốn đó vừa xuất hiện, trí não còn chưa kịp phản hồi nên hay không nên.

Thì trái tim yếu đuối kia đã sai khiến cô ôm chầm lấy anh..

Hai tay Ngọc Trúc bất ngờh run rẩy vòng tay sau lưng ôm lấy Hoàng Kỳ .

Khiến anh khẽ tròn mắt lên vì bất ngờ, nhưng qua ánh mắt đó ta có thể thấy ánh mắt sáng rỡ hạnh phúc.

Hoàng Kỳ mỉm cười hạnh phúc rồi nhẹ nhàng vỗ về, để cô khóc trong lòng mình.

Tuy cô không nói nhưng anh biết cô đã bắt đầu tha thứ cho anh.

Đã cho anh cơ hội sửa chữa sai lầm của mình, và quan trọng hơn hết là cô đã đồng ý ở lại bên anh...

Ngọc Trúc khóc rất lâu, khóc để xua tan mọi đau đớn trước kia, khóc để làm lại từ đầu, khóc vì hạnh phúc... Cô Khóc nhiều đến nỗi thiếp đi trong lòng anh lúc nào không hay.

Hoàng Kỳ thấy tiếng khóc thút thít rồi im bặt của người trong lòng, là biết cô khóc mệt đến thiếp đi.

Nhẹ nhàng lau khô đi nước mắt vẫn còn vương trên má cho cô, anh thì thầm

- Anh xin lỗi!

Đã để em phải chịu khổ như vậy!

Anh hứa sẽ không để em tổn thương thêm một lần nào nữa.

Hôm nay sẽ là ngày em khóc cuối cùng vì anh... Anh sẽ không để em khóc nữa đâu.

Nước mắt rơi vì anh như vậy là qúa đủ rồi.

Ngọc Trúc! Chúng ta trở về ngôi nhà hạnh phúc của mình thôi!

Nói xong anh nhẹ nhàng bế cô bước vào trong nhà.

Trong lòng nở nụ cười hạnh phúc.

*****

Sáng hôm sau NGỌC TRÚC mơ màng tỉnh dậy.

Đập vào mắt cô là khuôn ngực rộng lớn của ai kia, nghe hơi thở đều đều của anh, cô biết anh vẫn còn đang ngủ.

Có một Thứ gây sự chú ý với cô đó chính là trái tim anh, qua lớp áo ngủ mỏng cô có thể cảm giác nó đang đập rất nhẹ nhàng.

Bỗng nhiên cô rất muốn chạm vào nó, thế là bàn tay không nghe lời tháy máy chạm vào, rồi xoa nhẹ, cuối cùng cô úp hẳn bàn tay của mình vào như để bao bọc cảm nhận nó.

Đang mải mê chơi đùa, bỗng nhiên xuất hiện một giọng nói trầm ấm dịu dàng bên tai

- Thừa lúc người khác ngủ mà xâm phạm thân thể như thế là không tốt đâu nhé!

Là một người lịch sự, em nên chờ thân chủ của nó thức giấc rồi mới làm gì thì làm.

Có phải như thế sẽ hay hơn không?

- Hả?

Ngọc Trúc bị tiếng nói làm cho giật mình.

Cô ngượng chín mặt, cứ như mình vừa đi làm việc xấu bị người ta bắt qủa tang đó.

- kHục khục khục.

Đang xấu hổ lại còn nghe tiếng cười khẽ bên tai như muốn trêu trọc mình vậy.

Làm Ngọc Trúc ngượng ngùng gắt nhẹ.

- Sao anh cười em!

- À! Haha

- Lại cười nữa rồi!

Người ta làm gì mặc kệ người ta!

Không được cười, không cho anh cười

Ngọc Trúc giận hờn đánh nhẹ lên ngực anh, để xóa bớt không khí ngượng ngùng của bản thân.

Nhưng cô đâu ngờ, anh không những không biết ý mà dừng lại, hơn nữa còn ôm lấy cô rồi cười to hơn như đang cố ý trêu chọc cô vậy.

Khiến Ngọc Trúc càng lộ khí xung thiên

- Đáng ghét! Anh bỏ em ra!

Bỏ ra ngay!

- Tại sao anh phải bỏ?

Em là của anh!

Anh muốn làm gì kệ anh chứ... Phải không vợ yêu!

- Yahhh... Tránh ra!

Ai thèm làm vợ anh!

Vậy anh cũng là của em, em muốn làm gì kệ em, sao cứ chọc người ta.

Thấy anh nói vậy cô cũng gân cổ lên cãi lại, muốn cô chịu thua sao đừng có mơ.

Nếu anh nói cô là của anh.

Vậy thì đương nhiên anh cũng là của cô.

Mà đã là của cô, thì cô muốn làm gì chẳng được.

Anh có quyền gì mà dám chọc cô chứ.

Nhìn bộ dạng phồng mồm trợn má, đôi mắt trong như nước hồ thu giờ đang trợn tròn lên nhìn anh đầy đe dọa, khiến Hoàng kỳ không khỏi xao xuyên trong lòng, nhưng anh vẫn phải cố gắng kiềm chế để chọc cô tiếp.

Buổi sáng ngọt ngào thế này cũng khá lâu rồi anh không có được.

Nên giờ có lại thật không muốn mất đi nhanh đến thế.

Khẽ nhìn cô hồi lâu, anh mỉm cười dịu dàng nói

- Uh. Đương nhiên là thế rồi.

Anh là của em, em muốn làm gì thì làm cũng được hết, anh không ý kiến.

Giờ anh như cá nằm trên thớt mời em khám nghiệm, rồi đánh chén thoải mái. Hahaha

Nhìn bộ dạng phồng mồm trợn má, đôi mắt trong như nước hồ thu giờ đang trợn tròn lên nhìn anh đầy đe dọa, khiến Hoàng kỳ không khỏi xao xuyên trong lòng, nhưng anh vẫn phải cố gắng kiềm chế để chọc cô tiếp.

Buổi sáng ngọt ngào thế này cũng khá lâu rồi anh không có được.

Nên giờ có lại thật không muốn mất đi nhanh đến thế.

Khẽ nhìn cô hồi lâu, anh mỉm cười dịu dàng nói

- Uh. Đương nhiên là thế rồi.

Anh là của em, em muốn làm gì thì làm cũng được hết, anh không ý kiến.

Giờ anh như cá nằm trên thớt mời em khám nghiệm, rồi đánh chén thoải mái


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-17)