Truyện:Em Là Hạnh Phúc Đời Anh - Chương 16

Em Là Hạnh Phúc Đời Anh
Trọn bộ 17 chương
Chương 16
0.00
(0 votes)


Chương (1-17)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


BỊ anh chọc, hai má Ngọc Trúc ửng hồng, cô xấu hổ lấy tay đánh vào ngực anh không ngừng để xua tan cái ngượng ngùng mà đầy ngụ ý của anh lúc này...

- " bụp" " bụp"

cho anh chết!

- AAAAAAA... Em yêu!

Em lỡ đánh anh sao?

- Anh... Đáng ghét!

Yahhh... Bốp...bốp...

- Ối... Ối... Thôi thôi... Em mới ốm dậy mà khỏe thế!

Ngọc Trúc dường như tức giận che mất lý trí, hai tay cô đánh anh ngày càng mạnh, khiến Hoàng Kỳ đành phải ngồi dậy ôm chặt lấy cô ... Môi anh khẽ kề sát tai cô thì thầm

- Em định giết chết chồng tương lai của mình đó hả?

Vừa nói Hoàng kỳ vừa cố ý phả hơi nóng vào tai cô, khiến Ngọc Trúc rùng mình, đôi tai cô bất giác đỏ bừng lên vì bị chêu chọc.

Không ngừng ở đó anh còn cố ý hôn lấy tai cô, làm Ngọc Trúc bối rối vội đẩy anh ra, cãi lại

- Ừ đấy! Tránh ra!

- Không tránh!

Mà em định giết anh thật à?... Em ác qúa...

Vừa nói anh vừa cắn nhẹ lấy vành tai cô thủ thỉ, khiến hơi thở Ngọc Trúc dồn dập không ngừng, cô cố gắng quay mặt đi để tránh cái miệng quái ác, tinh ranh kia, nhưng tránh được nơi này thì nơi khác lại gặp nạn khiến cô khổ sở vô cùng...

- ưhm! Đã bảo anh tránh ra cơ mà!

Không tránh ra em sẽ...

- Em sẽ làm gì anh???

- Em... Em sẽ giết anh!

Dứt lời Ngọc Trúc dùng hết sức mình đẩy Hoàng Kỳ ra khỏi người mình, trong đầu cô đã tưởng tượng ra rất nhiều cách trừng phạt anh về tội dám chêu chọc cô.

Nhưng đời không được như mơ, khi cô chỉ vừa mới đẩy anh ra thì Hoàng Kỳ đã nương theo cú đẩy của cô nhẹ nhàng ngã xuống.

Và tất nhiên anh cũng không thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này...

Hoàng Kỳ thấy Ngọc Trúc đáng yêu như vậy, thì muốn trêu chọc cô thêm chút nữa, vì sợ cô ngã đau anh nhẹ nhàng nằm xuống rồi tiện tay ôm chặt lấy cô để cả hai cùng ngã...

Khiến Ngọc Trúc hốt hoảng vội nhắm chặt mắt ôm chặt lấy anh, đến khi cô chấn tĩnh mở mắt ra thì đã thấy mình nằm an vị trên người anh rồi...

Nhìn khuôn mặt nhăn nhỏ, điệu cười đáng ghét đó làm cô bức bối vừa ngại vừa tức. ,

- Bỏ em ra!

Cho em xuống!

- Sao! Em nói muốn giết anh cơ mà?

- Anh... Bỏ em xuống!

Khó thở qúa!

- Em khó thở à?

Vậy để anh đổi tư thế vậy.

Hìhì

Hoàng Kỳ nháy mắt với Ngọc Trúc rồi ôm chặt lấy cô, nhanh chóng lật người cô lại khiến hai ngươi ngay lập tức đổi tư thế cho nhau.

Anh nằm đè lên cô mỉm cười, rồi nhẹ nhàng rót mật vào tai cô...

- Nằm thế này có vẻ thoải mái hơn nhỉ?

Tự nhiên anh muốn...

- A!

Cô thét lên khi bị anh cắn vào tai, rồi nhẹ nhàng nhấm nháp vành tay nhạy cảm của cô, khiến người Ngọc Trúc không tự chủ mà nóng lên khó chịu vô cùng.

Cô lo lắng đang định mở miệng ngăn anh lại thì đã bị Đôi môi ngọt ngào cháy bỏng của ai kia lấp kín, khiến Ngọc Trúc như chao đảo, trong lúc cô không biết phải làm thế nào thì Hoàng Kỳ đã nhanh chóng đưa lưỡi mình vào miệng để chơi đùa với lưỡi cô.

Anh chêu chọc làm cô không biết phải làm sao nữa, cơ thể ngày một nóng dần hơn, các giác quan dường như ngưng trệ, chân tay cô mềm nhũn mặc anh chêu chọc mình... Mãi cho đến khi cô cảm giác buồng phổi nóng rát, khô khan, khó thở thì con người cuồng nhiệt kia mới tạm tha cho môi cô.

Bỏ qua cho đôi môi, Hoàng Kỳ dịu dàng nhìn người dưới thân mình một cách yêu thương trân trọng...

Anh nhẹ nhàng ghé môi mình qua trán cô, mắt cô, mũi cô, má cô, cằm cô khiến Ngọc Trúc có cảm giác như mình đang được yêu, và cô muốn yêu... Nhưng với sức khỏe hiện tại của mình thì cô không được phép suy nghĩ bậy bạ...

Nhưng chỉ có điều trời không chiều ý mình... Hoàng Kỳ không những muốn đánh dấu trên mặt cô, mà còn tham lam hôn cuồng nhiệt lên cổ cô, vui vẻ nhấm nháp xương quay xanh như khiêu khích dục vọng trong người cô , đã thế đôi tay hư hỏng của anh còn nhanh chóng chụp lấy ngực cô không ngừng quấy phá, nghịch ngợm, lúc dịu dàng như nâng niu bảo vật, lúc này giày vò như tra tấn làm Ngọc Trúc khổ sở vì cảm xúc khoái trào, cô không biết phải làm gì lúc này nữa.

Cơ thể cô hư qúa mà, nó không chịu nghe lời cô nữa rồi, cô muốn dừng lại, nhưng sao lửa nóng ngày càng bùng cháy, nó làm cô muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa... Hix. Cô bại trận trong tay anh rồi.

Nhưng còn sức khỏe của cô, cô mới bị như vậy xong sao mà có thể làm chuyện ấy được chứ, bác sĩ bảo phải kiêng mà... Cô sợ...

- Anh à! Không được đâu!

Dừng lại đi!

Đừng mà...

*****

NGỌC TRÚC nói rồi vội vàng đẩy anh ra.

Cho dù trong cơ thể dục vọng đang không ngừng xâm chiếm nhưng cô cũng hiểu rằng ... Với sức khỏe hiện giờ của mình, cô không được phép đi qúa giới hạn.

Trước khi về Bác sĩ đã căn dặn phải kiêng chuyện vợ chồng, nếu không hậu qủa sẽ rất khó lường... Huống chi huyết hồng của cô vẫn chưa sạch hẳn, không thể để anh tùy ý như vậy được...

Nghĩ đến đó Ngọc Trúc càng hoảng sợ, cố gắng chấn tĩnh dẹp tan ham muốn đáng ghét kia, rồi cô dồn sức lực vào đôi tay đẩy mạnh anh ra, miệng không ngừng gào thét

- Không được!

Không được đâu anh!

Bỏ em ra!

Hoàng Kỳ thấy Người yêu đang ngoan ngoãn, bỗng nhiên vùng lên phản kháng, khiến anh đang ăn ngon đành phải luyến tiếc dừng lại.

Anh khẽ ngẩng đầu, đưa đôi mắt dịu dàng, ấm áp xen lẫn lửa cháy Nhẹ nhàng nhìn cô, rồi thủ thỉ hỏi

- Sao không thể được?

- Vì...vì...ưhm...

Ngọc Trúc khổ sở nói không lên lời vì đôi tay đáng ghét của ai kia quấy phá trêu chọc ...

- Vì sao?

Em nói anh nghe xem nào?

Hoàng Kỳ nhìn khuôn mặt ửng hồng, cặp mắt long lanh mơ màng, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở thở hổn hển nhưng đôi khi lại nhăn mặt vì kiềm chế mà càng thấy yêu cô nhiều hơn.

Nhất là trong lúc này cả hai đều đang ở tư thế khá nhạy cảm, làm lửa nóng trong anh càng bừng cháy hơn.

Đôi tay anh vô thức đi thăm dò, thám hiểm trên người cô một cách nhiệt tình...

Anh đang định quay lại vui vẻ với bữa ăn của mình, thì giọng cô lo sợ cất lên

- Không được!

Anh dừng lại đi!

Bác sĩ đã dặn rồi.

Em sức khỏe chưa hồi phục. Không thể làm chuyện đó được.

Phải...

- Thế khi nào anh mới được?

- Khi nào em khỏe hẳn!

Uhm... Chắc vài tháng...

- Vài tháng???

*nhăn mặt đầy khó chịu*

- Uh. Bác sĩ nói vậy mà.

Phải để nơi ấy bình phục ....

Á... Anh bỏ em ra nào...

Ngọc Trúc hoảng hốt khi thấy anh chuẩn bị cúi mặt xuống ngực cô làm loạn.

Cho dù làm trái ý anh cô cũng không thể để anh đạt được mục đích.

Cố gắng chèn ép dục vọng xuống dưới, cô gia sức đẩy anh ra khỏi mình ...

- Em ngoan đi xem nào!

- Bác sĩ nói...

- Yên tâm đi!

Anh có cách của anh, đảm bảo không sao đâu.

- Nhưng mà... Hjx...

- Tin anh đi!

Hoàng Kỳ dịu dàng đưa mắt chấn an cô, đôi mắt anh sâu thẳm hút hồn, vừa ngọt ngào lại ân cần nâng niu khiến Ngọc Trúc như đắm chìm vào trong đôi mắt ấy.

Cơ thể cô khẽ run lên khi anh nhẹ nhàng đưa tay trêu chọc khắp cơ thể , chân tay cô như vô lực vì dục vọng đang dần xâm chiếm.

Trái tim thổn thức đòi được hòa nhịp cảm xúc với người mình yêu đang dần chi phối khắp cơ thể, nhưng phần lý trí chưa bị trái tim chi phối còn xót lại, thì vội vàng phản kháng ...

Lý trí bắt cô phải dừng lại, anh đã sai, cô không thể sai theo anh được... Nếu hai người làm chuyện đó vào lúc này, cô không biết hậu qủa sẽ ra sao nữa.

Bác sĩ đã căn dặn là không được làm chuyện đó mà... Không thể ... Không thể...

Nghĩ đến đây Ngọc Trúc khẽ rùng mình, cô sợ lắm, cô không thể để anh làm sai được... Nhất là khi Hoàng Kỳ đang tham lam hôn lên ngực cô, ham muốn càng cao, thì nguy cơ xảy ra chuyện kia sẽ càng nhiều, và tính mạng cô ngày càng đe dọa...

- Anh! Anh ơi! Dừng lại đi mà!

Em sợ lắm!

Em không muốn đâu!

- Em vẫn không tin tưởng anh?

Anh đã nói có cách là có cách sẽ không sao đâu mà.

- Nhưng Bác sĩ nói...

- Mặc kệ ông ta!

Sao có anh ở đây mà em cứ nhắc đến người đàn ông khác thế hả?

- Nhưng...

Em....

- Thế em có tin anh không?

- Tin!!!

Nhưng...

- Vậy là được rồi!

Cưng ngoan cứ nằm đó hưởng thụ anh chăm sóc em đi.

- Nhưng... Ưhmmm...

Chưa kịp nói hết lời.

Thì cô đã bị anh dùng môi bịt miệng, chiếc áo mỏng manh đã bị anh cởi ra từ lúc nào, đôi môi ma quái của anh đi khắp cơ thể cô một cách điêu luyện Khiến Ngọc Trúc phải oằn mình vật lộn với ham muốn mà anh tạo nên...

Cô thua cuộc thật rồi, cô đã không thể khống chế được bản thân nữa... Giờ cô đành phó mặc cho số phận, tùy thuộc vào anh... Để cho ham muốn lấn chiếm lý trí yếu đuối kìa.

Vì ngay lúc này đây cô chỉ mong muốn và khao khát được hòa tan vào anh, để cả hai cùng đi tới bến bờ hạnh phúc...

Nhưng đúng lúc anh muốn cởi quần cô ra.

Thì một luồng gió lạnh mang theo lỗi sợ hãi chạy dọc sống lưng khiến Ngọc Trúc rùng mình.

Cô như tỉnh cơn mê, vội vàng cầm lấy giữ chặt tay anh như cầu xin

- Anh! Dừng lại đi!

Không được đâu!

Huhuhu

*****

HOÀNG KỲ thấy Ngọc Trúc như vậy thì ra chiều khó chịu lắm, đôi mắt rực lửa của anh dường như muốn thiêu đốt cô.

- Vẫn không tin anh???

- Tại... Tại...

- Tại lão Bác Sĩ kia chứ gì?

Kiểu này phải cho ông ta về vườn sớm thôi.

Anh vừa nói vừa nghịch rốn cô, rõ ràng qua lời nói có chút tức giận mà sao anh vẫn tranh thủ từng giây trêu chọc cô thế chứ.

Anh làm cô vừa oằn mình để chịu đựng bàn tay quái ác kia, lại phải cố gắng chống trả với cái miệng lạnh lùng kia

- Anh đừng thế mà... Ông ấy cũng chỉ làm tròn trách nhiệm của một bác sĩ thôi mà...

- Ừh!

Nhưng làm anh khó chịu.

- Chịu khó vài ngày đi nha được không?

- Không!

Ông ta nên nghỉ việc từ lâu rồi mới đúng!

- Uhm... Tay của anh...

- Sao em?

- Em khó chịu à?

- Uhm... Hjx...

Anh khẽ mỉm cười, rồi cúi đầu thỏa mãn với những gì mình muốn.

Chỉ tội cho Ngọc Trúc phải khéo léo nhẹ nhàng tránh những hành động nguy hiểm của anh.

Anh khiến cô xoay tới xoay lui, hết sấp rồi ngửa mệt đến hết hơi, buồn ngủ vô cùng mà không dám ngủ, chưa bao giờ cô thấy mệt như hôm nay.

Ham muốn thì cứ ngày một dâng trào , mà lý trí thì ngày một giảm sút...

Cô mệt đến nỗi chân tay vô lực, chỉ có tim đã đập ngày một nhanh,  hai má cô đỏ ửng vì kiềm chế cảm xúc... Nhưng giờ nó đang muốn nổ tung , nó đòi hỏi được anh yêu thương...

Rồi từ đâu đó trong con người cô bỗng phát ra tiếng nài nỉ ...

" 1 lần chắc không sao đâu!

Sẽ không vấn đề gì hết!

Mình sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái và sẽ không khó chịu nữa!

Cũng không nên làm anh khó chiu!

Chỉ một lần thôi mà!

Chắc chắn sẽ không sao đâu"

Ngọc Trúc như bị tiếng nói đó thôi miên.

Đôi mắt mơ màng nhẹ nhàng nhìn anh rồi thủ thỉ

- Một lần thôi anh nhé!

- Uh!

Hoàng Kỳ gật đầu mỉm cười rồi hôn một cái thật kêu lên môi cô.

Rồi cúi đầu làm việc cần làm, anh nhịn như thế là đủ lâu rồi.

Anh hạnh phúc đùa nghịch với ngực cô, rồi lấn ná xuống eo, làm Ngọc Trúc thỉnh thoảng lại "A" lên một tiếng.

Bàn tay anh nhẹ nhàng chạm vào quần cô, khiến chủ nhân của nó đứng tim, căng thẳng vô cùng, hai tay cô nắm chặt y như nằm chờ chết, thấy cô như vậy anh thoáng mỉm cười rồi đưa tay xuống dưới khiến ai đó như ngừng thở...

- Haizzz... Không làm nữa!

Ngủ thôi!

Anh nặng nè nói xong câu đó rồi thả tay ra nằm xuống bên cạnh cô, rất nhanh ôm gọn cô vào lòng, hai mắt nhắm chặt như đang ngủ...

Ngọc Trúc hai mắt trợn tròn chằm chằm nhìn anh vì sốc...

" Anh chưa chạm tay xuống đó đã dừng lại?

Chẳng lẽ anh buồn ngủ đến vậy sao?

Ôi may qúa!

Vậy là thoát chết"

Tuy ngạc nhiên vô cùng nhưng cô cũng Thở phào nhẹ nhõm yên tâm ôm lấy anh nhắm mắt ngáp một cái rồi nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ bên anh.

Vậy là một ngày mệt mỏi đã trải qua.

Cũng nên tạm gác tất cả để nghỉ ngơi thôi.

Trong giấc ngủ cô khẽ mỉm cười hạnh phúc, vì cô biết mới đây thôi anh đã vì cô mà kiềm chế bản thân... Chắc là khó chịu lắm đây!

Nhất định khi nào bình phục hẳn cô sẽ bù đắp lại cho anh, nhất định thế... Nhịn đói lâu ngày cũng không tốt...

Cả hai đã trải qua rất nhiều khó khăn mới đến được với nhau thêm lần nữa..

Cô sẽ mãi trân trọng từng giây phút khi ở bên anh, vì không ai biết được tương lai sẽ như thế nào, điều gì sẽ xảy ra...

Mơ màng nghĩ đến điều đó, Ngọc Trúc vô thức vòng tay ôm chặt anh hơn như sợ mất đi trái tim mình...

Đợi Ngọc Trúc say giấc, Hoàng Kỳ mới từ từ mở mắt trân trân nhìn tay cô.

Cô đúng thật là... Anh đã cố gắng nằm im kiềm chế ham muốn bản thân vì sợ làm tổn thương đến cô... Vậy mà không dưng đi ôm chặt lấy eo anh, khiến nơi đó quặn thắt từng cơn, xém chút nữa là anh vùng dậy đè cô ra ấy rồi...

Nghĩ đến đó nơi khởi nguồn của sợ nhức nhối lại kêu gào, làm anh như phát điên.

Không còn cách nào khác, tuy còn hơi luyến tiếc vòng tay cô, nhưng anh vẫn phải quay lưng bước vào phòng tắm để hạ hỏa... Ai bảo tự khơi dậy thì phải tự dập thôi...

Dù sao tuy đêm nay không làm ăn được gì.

Nhưng cô đã trở lại là của anh như xưa.

Mọi sóng gió đã qua đi.

Anh thề sẽ không bao giờ để người anh yêu phải chịu khổ nữa.

Sẽ luôn tin tưởng và yêu thương cô đến hết cuộc đời...

Crypto.com Exchange

Chương (1-17)