Truyện:Em Là Hạnh Phúc Đời Anh - Chương 17 (cuối)

Em Là Hạnh Phúc Đời Anh
Trọn bộ 17 chương
Chương 17 (cuối)
0.00
(0 votes)


Chương (1-17)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


NGỌC TRÚC nhẹ nhàng ngắm nhìn vườn Hoa Hướng Dương trong vườn với tâm trạng vô cùng hưng phấn và hạnh phúc.

Tối qua anh vừa cầu hôn cô.

Vậy là giấc mơ của cô đã trở thành hiện thực rồi đúng không?

Hai người từ khi quen biết cho đến tận bây giờ cũng tròn hai năm.

Cái thời gian không dài mà cũng không ngắn.

Nhưng nó đủ để tạo lên một tình yêu, với biết bao đau khổ và bao buồn vui hòa quyện lại thành một hồi ước đẹp.

Cảm giác cứ như một giấc mơ, và cô như người mộng du đắm chìm trong đó mãi không muốn thoát ra.

Bởi vì trong đó cô có anh.

Người đã hứa sẽ nguyện yêu thương, chăm sóc, bảo vệ, che chở cô suốt đời.

Chỉ một tháng nữa thôi hạnh phúc sẽ thật sự đến với cả hai, cô sẽ ngồi đây cầu nguyện từng ngày cho mọi sóng gió hãy qua đi và bình minh sẽ tới, mùa xuân tươi mát, dịu dàng sẽ luôn còn mãi...

Hjx... Nhưng mà... Sao cô thấy nhớ anh qúa!

Ngày nào cũng ngồi ở nhà đợi anh về hết ra lại vào chán qúa đi!

Đành rằng buổi sáng phải 9h cô mới chào Bình Minh (tất cả là nhờ thành qủa lao động ngày đêm miệt mài của ai kia) Ăn sáng xong đã là 10h.

Khoảng hơn 11h trưa anh sẽ về ăn trưa với cô.

Chỉ hơn một tiếng không có anh bên cạnh thôi mà sao cô thấy buồn và chống trải thế.

Sự thiếu vắng anh làm cô ủ rũ như cây thíêu nước, như nắng hạn mong chờ mưa... Nói chung là rất buồn.

Vì thấy cô buồn anh cũng có ý muốn đưa cô đến công ty cùng.

Nhưng khổ một nỗi giờ anh đi làm là thời gian cô mệt mỏi và cần nghỉ ngơi nhất.

Vừa thoát khỏi anh là cô đã chẳng biết trời đất gì rồi...Thế cho nên ở nhà cho phải đạo ...

- Vợ yêu! Sao lại ngồi đây một mình thế này?

Đang buồn vu vơ, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng, trầm ấm thân quen.

Đôi mắt Ngọc Trúc khẽ ánh lên tia mừng rỡ, môi cô nhanh chóng vẽ lên một nụ cười hạnh phúc hoàn hảo.

Chưa kịp xoay người về sau, thì một vòng tay rộng lớn, vững chắc đã nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau...

Và như thường lệ một phút sau đó cô đã thoải mái ngồi trong lòng anh nũng nịu.

Khiến bao buồn phiền, mệt mỏi chốn thương trường hàng ngày đều tan biến hết.

- Hôm nay anh làm việc thế nào?

Có mệt lắm không?

NGỌC TRÚC vui vẻ ôm lấy cổ HOÀNG KỲ mỉm cười, đôi tay nhỏ nhăn tỉ mỉ lau đi một vài giọt mồ hồi trên trán anh.

Chắc anh vào nhà không thấy cô đâu lại vội vàng chạy ra đây tìm cô mà không kịp nghỉ ngơi đây mà...

Hoàng Kỳ thấy người yêu bé nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, thì không cầm được lòng mà hôn nhẹ lên môi, mỉm cười sủng nịnh

- Chỉ cần nhìn thấy nụ cười của em là bao muộn phiền trong anh đều tan biến hết!

Anh yêu em! Vợ yêu của anh!

- Ai là vợ của anh chứ!

*đỏ mặt*

- haha...Em chứ ai!

Còn một tháng nữa là kết hôn rồi, cũng phải gọi dần cho quen đi chứ, đúng không vợ?

- Hứ!

Ngọc Trúc xấu hổ vội cúi mặt vào ngực anh.

Trên môi cô nụ cười càng nở rộ báo hiệu chủ nhân nó đang vô cùng hạnh phúc.

- Thế nào!

Vợ cũng phải gọi anh là chồng yêu đi chứ?

*vui vẻ chọc tiếp*

- Không! Kệ anh!

- Không chứ gì?

- Uh! Không gọi đó!

Anh làm gì được em!

- Oh! Không sao!

Không gọi cũng không sao!

Để đến đêm tân hôn anh sẽ cho em gọi đến khàn tiếng thì thôi!

- Anh... Anh... Không thèm chơi với anh nữa!

Ngọc Trúc xấu hổ đến hai má ửng đỏ, cô không biết phải đáp trả anh thế nào, lên ngượng qúa vùng vằng thoát ra khỏi người anh, ba chân bốn cẳng chuồn mất tích.

Hoàng Kỳ nhìn theo bóng người yêu mà tim xao động, anh khẽ mỉm cười rồi nhẹ bước theo cô.

Cuối cùng anh cũng có người thân rồi.

Anh sẽ mãi trân trọng món qùa mà thượng đế đã ban cho anh.

Một món qùa vô giá mà anh có tìm kiếm ngàn đời cũng không bao giờ tìm thấy được.

Đó chính là niềm hạnh phúc, nguồn động lực, để anh biết rằng cuộc sống buồn tẻ, nhàm chán này, vẫn còn thứ khiến anh hạnh phúc , xoa dịu, sưởi ấm trái tim băng lãnh, mất đi cảm xúc của anh.

Tình yêu thật kì diệu, anh muốn mãi đắm chìm trong đó và không bao giờ thoát ra.

" Ngọc Trúc ah! Anh yêu Em "

*****

Hoàng Kỳ khẽ mỉm cười rồi cũng đứng dậy, xoay người bước vào nhà.

" Cũng muộn rồi!

Phải ăn cơm thôi!"

Anh vừa bước vào phòng ăn, thì trên bàn đã được dọn ra đầy kín, có rất nhiều món ăn lạ mắt và đơn giản được bày trên bàn.

Khiến Hoàng Kỳ khẽ nhíu mày khó hiểu, dạo này không hiểu sao Vợ sắp cưới của anh thay đổi khẩu phần ăn uống đến chóng mặt, mỗi ngày là một món mới đủ các thể loại, từ bổ dưỡng đến rau qủa.

Mà hình như trong vòng 1 tháng gần đây, anh cảm giác cô có chút thay đổi ... Ăn khỏe, ngủ cũng khỏe.

Bảo ở nhà một mình Ngủ nhiều thì đã đành, ăn cũng gấp đôi gấp ba bình thường.

Cứ đà này chắc 1 vài tháng nữa cô sẽ ú lên cho mà xem.

Nhưng không sao, béo lên cho đẹp, ôm mới đầy tay.

Mà phải công nhận dạo này bụng vợ yêu của anh hình như phình phình ra thì phải ... Hậu qủa của việc ăn ngủ qúa điều độ đây mà.

"Không sao! Cứ ăn ngủ thoải mái!

Tối anh sẽ giúp tập thể dục trên giường ... Vừa lưu thông máu lại có tác dụng giảm cân... Qúa tuyệt!

Em thật ngoan biết chăm sóc bồi bổ bản thân để tối có sức mà thư giãn gân cốt... Rất tốt"

Khẽ lắc đầu rồi phì cười với suy nghĩ ở trên, rồi lại mỉm cười dịu dàng với suy nghĩ ở dưới. Sau đó còn gật gù, híp mắt thích thú.

Hoàng Kỳ đứng yên gần bàn ăn, khuôn mặt biểu cảm đến khó tả, trông chẳng khác gì một tên tâm thần đang mơ màng ảo tưởng những chuyện trên trời.

Làm Ngọc Trúc đang vui vẻ nhìn bàn ăn, cũng phải nhíu mày khó hiểu.

Cô đưa tay chọc chọc vào eo anh thắc mắc hỏi

- Nè! Anh bị sao thế?

Không ăn cơm ah?

Tiếng nói của Ngọc Trúc như đưa anh thoát khỏi suy nghĩ của bản thân.

Hoàng Kỳ mỉm cười cầm lấy tay cô, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh.

Trong vô thức anh khẽ lẩm bẩm

- Giá như lúc này được ăn thịt thì tốt...

Thấy anh nói vậy Ngọc Trúc nhanh như cắt gắp vào bát anh một miếng thịt, rồi nhanh nhảu

- Đó! Ăn đi!

Hoàng kỳ tròn mắt nhìn miếng thịt, ngẩn người nhìn cô như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Ngọc Trúc Thấy anh đã ngồi xuống, cô cũng chẳng thèm để ý nữa, quay trở lại với " tình yêu" trên bàn.

Nhìn những món ăn trên bàn mà cô nuốt nước bọt cái " ực ".

Ngay lập tức cắm đầu vào chiến đấu.

Làm ai kia được phát tá hỏa lên

- Em ăn từ từ thôi!

Cẩn thận không...

Hoàng Kỳ còn chưa kịp dứt lời thì ai đó đã khó chịu lên tiếng

- Ăn cũng cấm!

Em chỉ ăn phần của em thôi!

Không ăn sang phần của anh đâu mà sợ... Hứ... Nhiều thế này... Mà tham...

- Hả? Anh không có ý đó!

Chỉ là em ăn từ từ thôi không nghẹn thì khổ!

Em ăn được bao nhiêu cứ ăn!

Ăn hết cũng được!

Anh không...

- Chính miệng anh nói đấy nhé!

Vậy em phải ăn hết mới được!

- Hả?

Không để anh nói thêm câu nào, Ngọc Trúc lại quay đầu chiến đấu với các món ăn mà cô thích, khiến Hoàng Kỳ luôn trong trạng thái lo sợ vợ yêu chẳng may bị nghẹn vì tội hám ăn thì khổ...

Khuôn mặt điển trai đang vô cùng căng thẳng hòa theo từng giây phút khi cô đưa đồ ăn vào miệng, rồi thích thú nhai nuốt trong hưng phấn.

Cô đâu biết rằng mãi tận khi cô ăn xong một miếng anh mới thờ phào nhẹ nhõm, rồi lại căng thẳng chờ đợi miếng tiếp theo... Cứ thế... Cứ thế... Mãi tận khi cô ăn xong thì anh mới thở phào nhẹ nhõm ...

Ngọc Trúc sau khi ăn uống no thích, mới ngẩng mặt sau đó nhíu mày hết nhìn bát cơm của anh, rồi lại nhìn anh dò hỏi

- Nè! Gì mà nhìn em ghê vậy!

Anh không ăn à?

- Ờ ờ... Em cứ ăn đi!

Ngọc Trúc đưa mắt nhìn bàn ăn đã được cô dọn sạch, rồi khó chịu nhìn anh nói

- Em Ăn hết rồi mà!

Hay là anh....

- À ừ... Em muốn ăn nữa không?

Để anh bảo người làm?

- Thôi không ăn nữa! Ăn thêm lại có người khó chịu rồi thế này thế kia!

- Hửm?

- Sao em ăn mà anh cứ nhìn chằm chằm như luyến tiếc thế?

- Không phải!

- Thế là sao?

- Ừ thì... Anh lo em ăn vội qúa sẽ bị nghẹn!

Mà em này... Em ăn nhiều như thế ... Không sợ mập lên à?

- Hả? Mập lên?

Nói đến đây cô mới ngây người hết sờ tay, lại ngắm chân ... Thấy chân tay vẫn thế, cô mới tạm yên tâm ngó xuống bụng mình.. bụng cô hơi phình lên chút chút, tuy chỉ chút xíu thôi nhưng mặt bỗng biến sắc nhanh chóng.

Cô chỉ ăn nhiều thời gian gần đây thôi mà.

Sao lại thành thế này?

- Em đừng buồn!

Mập lên chút cho đẹp!

- Đẹp gì mà đẹp!

Anh...

Đúng lúc đó Quản gia bước vào

- Ông chủ!

Phía bệnh viện đã gửi kết qủa kiểm tra sức khỏe hàng tháng rồi đây a

*****

Quản gia mang giấy kiểm tra sức khỏe định kỳ vào đặt trên bàn trước mặt Hoàng Kỳ.

Có điều Hoàng Kỳ cũng không chú tâm đến nó lắm, vì để tránh sai lầm xảy ra lần trước và đảm bảo sức khỏe gia đình, cứ 3 tháng hai người lại đi khám, kiểm tra sức khỏe một lần.

Nhưng khám mãi vậy thế, không có bệnh tật gì, cô ngày trước còn hơi ốm yếu, nhưng giờ đã khỏe hơn rất nhiều rồi lên anh cũng không có gì phải bận tâm nữa.

Thế cho nên khi nhìn thấy giấy kiểm tra sức khỏe định kỳ của bệnh viện gửi đến, anh cũng chỉ hững hờ nhìn, và cũng chẳng buồn xem.

Ngọc chúc thấy nó cũng không chú ý, cô thấy khám đi khám lại cũng chỉ có thế thôi, nhàm chán, đang định bảo anh không phải khám định kỳ nữa.

Khi nào có vấn đề gì cần khám mới khám. Một người ghét bệnh viện như cô suốt ngày lui tới chỗ đó thật không hay chút nào...

Ngọc Trúc dường như bị đám giấy kiểm tra làm cho quên hẳn dấu hiệu tăng cân của mình.

Cô lơ đãng nhìn đám giấy tờ trên bàn, rồi quay sang Hoàng Kỳ thủ thỉ

- Anh ah! Bây giờ em cũng khỏe rồi!

Hay thôi từ nay không đi khám sức khỏe nữa nhé!

Khám mãi, khám đi khám lại ...Chúng ta cũng có bệnh tật gì đâu!

Suốt ngày lui tới chỗ đó, e sợ người đang khỏe mạnh cũng sinh bệnh vì ngột ngạt đó.

Cho nên...

- Sao?

Không thích thế à?

Anh biết là em không thích đến bệnh viện chút nào, nhưng anh cũng chỉ là lo cho em thôi!

- Nhưng em vô cùng khỏe mạnh, có bệnh tật gì đâu!

Dạo này em còn ăn được, ngủ được nữa mà.

- Uhm...

- Đi đi anh! *lay lay tay* bỏ qua cái vụ kiểm tra này nha anh... Ông xã~

- Hả? Uh! Hjhj

Tự nhiên được Ngoc Trúc gọi là Ông xã. Hoàng Kỳ bất ngờ, rồi nở nụ cười mãn nguyện, tràn đầy hạnh phúc, anh âu yếm nhìn cô rồi dịu dàng nói

- Thôi được!

Em không thích khám thì thôi không khám nữa.

- Hjhj. Uh *gật đầu tới tấp* Yeah... Yêu anh nhất!

- Anh cũng yêu em nhất!

Nói rồi mắt anh lướt qúa đám giấy tờ để trên bàn, tiện tay lấy lên xem có gì không

- Để anh xem có gì không!

Nếu không có gì thì ngừng.

- Dạ!

Ngọc Chúc miệng cười tươi, nhìn theo anh từng giây, chờ đợi anh chốt hạ câu cuối cùng kết thúc ngày tháng kiểm tra đày ải.

Hoàng Kỳ bỏ tờ giấy kết qủa kiểm tra của mình xem lướt qua như thường lệ, rồi anh đặt nó xuống bàn nói

- Anh vẫn khỏe mạnh bình thường ...không có gì đặc biệt.

Giờ xem kết qủa của em!

- Dạ!

Anh dịu dàng nhìn cô rồi tiếp tục lướt qua như thường lệ.

Nhưng xem đến tờ phiếu kết qủa xét nghiệm nước tiểu.

Ánh mắt Hoàng Kỳ như có gì đó bất ngờ, anh không còn xem lướt qua nữa mà dừng lại cẩn thận, tỉ mỉ đọc từng chữ một như có việc gì quan trọng lắm, khuôn mặt anh rất kỳ cục Ngọc Chúc thật sự không hiểu anh đang nghĩ gì nữa.

Chính vì anh như thế khiến cô bồn chồn không yên, bỗng nhiên một cảm giác lo sợ đang dần dần xâm chiếm khiến lòng cô như thế lại

" Nhìn anh nghiêm túc xem xét thế kia, chẳng lẽ cô bị sao rồi"

Sau khi hồi hộp, lo nghĩ một hồi, Ngọc Trúc run run đưa tay lay lay tay anh, rồi lo lắng hỏi

- Anh ơi! Có chuyện gì thế?

Hoàng Kỳ thấy người yêu thương hỏi có chút lo lắng, thì dịu dàng quay lại nhìn cô, anh đưa mắt nhìn cô một lượt, rồi nhẹ nhàng nhìn bụng cô không chớp mắt.

Trong đôi mắt ấy, Ngọc Trúc thấy hiện rõ niềm hạnh phúc, khiến cô nhíu mày không thể hiểu nổi anh đang bị gì nữa

- Anh!

- Vợ yêu! Có lẽ Em còn phải đến bệnh viện khám dài dài đó!

Không bỏ qua được rồi!

Anh âu yếm nhìn cô, trong đôi mắt đó ngoài sự hưng phấn ra, thì chẳng có gì gọi là thương cảm cho ngày tháng khổ cực sau này của cô nữa.

Ngọc Trúc ú ớ, sốc không nói lên lời, không biết cô mắc bệnh gì mà anh không một chút thương xót gì cả.

Chẳng lẽ anh... Mắt cô ngấn lệ nhìn anh, khiến Hoàng Kỳ không cầm được lòng mà đau nhói.

Anh nhẹ nhàng đưa tay kéo cô về phía mình ôm cô vào lòng, dịu dàng hôn lên tóc cô thủ thỉ

- Ngốc! Sao lại khóc rồi!

Không được khóc biết chưa!

Khóc là bé con cũng khóc theo em đó!

- Hả!!! Anh ... Anh...

Cô bất ngờ hay mắt ngạc nhiên nhìn anh như tìm kiếm câu trả lời chính xác.

- Hi. Vợ yêu! Chúng ta có baby rồi đó!

Con đang lớn dần trong bụng em này!

Anh hứa sẽ bảo vệ và chăm sóc em và con chúng ta suốt đời, sẽ không bao giờ đổi thay!

- Em yêu anh!

- Cảm ơn em!

Người khiến anh biết được ... Thế nào là hạnh phúc!

Anh yêu em!

HẾT


Crypto.com Exchange

Chương (1-17)