Truyện:Em Là Hạnh Phúc Đời Anh - Chương 11

Em Là Hạnh Phúc Đời Anh
Trọn bộ 17 chương
Chương 11
0.00
(0 votes)


Chương (1-17)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


VỪA xé nước mắt Ngọc Trúc không ngừng rơi.

Anh nghĩ cô là hạng người gì chứ, nghĩ cô cần đám giấy tờ của anh sao?

Anh không biết rằng anh làm vậy chỉ khiến trái tim cô thêm nhói đau mà thôi.

Cho dù có ra đi, cô vẫn muốn để lại hình ảnh đẹp trong lòng anh...

Cô không muốn ai nghĩ xấu về cô cả, là một người tiếp cận anh vì tiền...

Anh làm thế này, liệu có phải anh cũng nghĩ cô như họ nghĩ không???

Huhuhuhuhuhu

Nghĩ đến đây, trái tim cô đau đến quặn thắt, uất ức, cáu giận cô lại nghiến răng xé mạnh tất cả mọi thứ, cô muốn phá hủy tất cả.

Nhìn bộ trang sức sang trọng sáng lấp lánh... Lòng lại đau.

Anh đã không cần cô nữa sao còn đưa chúng cho cô làm gì?

Anh làm như vậy là để tra tấn tâm trí của cô sao?

Đã muốn quên cô, sao còn trao vật kỷ niệm cho cô... Nhìn vật nhớ người ... Cô phải làm sao quên anh khi giữ nó.

Mai là xa anh, xa nơi này mãi mãi rồi, nhưng trong lòng thật chống trải, đầu óc mông lung không còn cảm xúc...

Lúc này đây cô chẳng muốn suy nghĩ gì cả, cô mệt mỏi lắm rồi, nếu có thể quên một cách dễ dàng thì tốt biết mấy...

Nhưng dù sao mai là cô sẽ được đưa tới một ngôi nhà khác.

Tuy không có anh ở đó ... Nhưng để cô vẫn có thể cảm thấy anh đang ở bên...

- Ui za! Sao lại đau bụng thế này?

Con ngoan! Mẹ xin lỗi vì đã làm con khó chịu!

Nhưng con có thể yên lặng được không?

Mẹ đang buồn lắm?

Mai chúng ta sẽ chuyển sang nhà mới, con đi theo mẹ nhé!

Chúng ta sẽ lương tựa vào nhau để sống, sẽ .... Uiza! Đau qúa!

Con ngoan đi!

Ngọc Trúc đau đớn gục xuống bàn ôm bụng nhăn mặt vì đau ... Chưa bao giờ cô thấy tủi thân như lúc này, người ta có thai thì được người thân quan tâm, chăm sóc... Còn cô sao lại bị bỏ rơi, hắt hủi thế này... Nếu kiếp trước cô có làm gì sai thì đổ lên đầu cô, sao lại làm khổ cả con cô thế này, nó có tội tình gì chứ?

Hức hức hức

... Ọc, ọc, ọc...

Tiếng bụng kêu réo vì đói khiến cô giật mình nhớ ra ... Hình như cả ngày nay cô chưa ăn gì, chắc con đói nên mới làm đau cô đây mà.

Xoa xoa bụng mình cô khẽ nhìn xuống bụng rồi thủ thỉ

- Mẹ xin lỗi! Mẹ quên mất! Mẹ làm con bị đói rồi đúng không?

Ngoan! Đợi mẹ một lát, mẹ sẽ kiếm gì đó cho con ăn nhé!

Nói rồi cô gắng sức đứng dậy, giữ cho cơ thể tỉnh táo rồi lân tường đi ra ngoài...

Cho dù bây giờ cô không muốn ăn một chút nào cả, nhưng vì con nên cô vẫn phải cố gắng xuống bếp tìm gì đó ăn...

Lê mãi mới xuống phòng bếp, vừa mở tủ lạnh là mùi thức ăn xộc ra khiến cô khó chịu vô cùng, vội bịt miệng chạy thẳng vào nhà vệ sinh nôn oẹ...

Nôn xong mệt mỏi vừa bước ra ngoài thì ...cô đã nhìn thấy vài ánh mắt không hay của mấy người ở đấy.

Nhưng cô cũng chẳng thèm quan tâm, bây giờ việc quan trọng của cô là giúp bé con đỡ đói bụng cái đã.

Nhìn vào cái tủ lạnh một cách sợ sệt.

Cũng lạ nha bình thường tủ lạnh có mùi như vậy đâu, sao hôm nay lại...

Bỏ qua cái tủ lạnh, cô tìm để tủ để bánh ngọt, lấy xuống một hộp bánh bông lan khá lớn, nhìn chằm chằm vào cái bánh mà nuốt nước bọt, chưa bao giờ cô muốn ăn bánh ngọt thế này... Không do dự cô cắm đầu cắm cổ ăn ngon lành.

Mặc kệ tất cả ánh mắt đang soi mói, ghen ghét nhìn mình, cô vẫn ăn không ngừng nghỉ... 10′ sau cái bánh đã bị chén sạch... Ăn hết nhưng cô vẫn muốn ăn nữa, rất thèm ăn luôn, rất tự nhiên cô đứng dậy lấy thêm một hộp nữa rồi chén sạch, .

Cô cứ thế ăn không ngừng nghỉ, cảm giác ăn mãi không thấy lo...

- Trước khi bị đuổi vẫn tranh thủ đục khoét ăn cho sướng... Không sợ sau này làm ăn mày, đến lúc đấy thèm cũng chẳng có mà ăn.

Đúng là thực dụng.

Đang ăn ngon nghe những lời đó cô khẽ nhíu mày bực bội nói

- Đây là những thứ anh ấy mua cho tôi ăn, không ăn để mấy người đục khoét hết à?

- Cô...cô...

Đồ trộm cắp già mồm!

- Im mồm để người khác ăn đi!

- Cô...cô ... Con ranh này...

- Lại có chuyện gì nữa đây???

Câu nói vừa cất lên, khiến cả hai cùng giật mình.

Ngọc Trúc vội cắm đầu vào chiếc bánh đang ăn dở của mình mà không dám nhìn anh.

Bọn người làm cũng bối rối sợ hãi rồi lảng sang việc khác

- Lấy cho tôi cốc cà phê!

- Dạ!

Được lệnh họ liền tản đi hết.

Để lại không gian cho cả hai.

Cô hồi hộp tim đập thình thịch không dám ngẩng mặt lên nhìn anh

Cô sợ!

Sợ khi nhìn thấy anh rồi sẽ không thể rời xa và quên anh được!

Cô sợ anh sẽ giống như lần trước cũng sẽ nói những lời làm đau trái tim cô.

Nên cô vẫn cúi đầu không dám nhìn anh dù trong lòng rất muốn..

*****

NGHE HOÀNG KỲ hỏi vậy NGỌC TRÚC khẽ ngẩng đầu lên ấp úp, rồi lại vội vàng cúi đầu sớm.

Thật ra cô rất muốn được ngồi cùng anh, được nói ra những tình cảm cô đã chôn sâu tận trong đáy lòng gửi đến anh.

Nhưng khi nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng, lòng cô lại nhói đau, cô không biết phải nói sao với anh cả... Nói ra rồi chắc gì anh đã tin cô.

Ngồi gần anh mặt cô nóng ran, không gian im ắng ngột ngạt thật khó thở...

Nó không còn là màu hồng của hạnh phúc nữa rồi.

Cô thật sự không hiểu, rõ ràng hai người mới đây vẫn còn đang rất hạnh phúc...

Mà sao lúc này khoảng cách xa lạ thế này...

Cảm giác anh thật xa vời không thể với tới ...

Anh ngày càng rời xa cô rồi!

Tâm trạng rối bời, mang theo đau đớn quằn quại.

Đêm nay là lần cuối cùng được gần anh, nhưng lại không dám đối diện.

Trái tim đã bị tổn thương thì khó mà hàn gắn lại được ... Có lẽ vết thương này cô sẽ luôn ghi nhớ trong lòng và sẽ không bao giờ xóa nhoà!

Dù sao gặp anh cô mới hiểu được thế nào là gia đình.

Những cảm xúc vui vẻ hạnh phúc khi được người mình yêu quan tâm chăm sóc.

Và những nỗi đau buồn khi bị chính người mình yêu không tin tưởng, để rồi rời xa.

Đã biết sẽ không thể ở bên anh được nữa, nhưng sao nghĩ đến vẫn thấy tim đau thế này.

Cố gắng ngăn không cho lệ rơi.

Cô không muốn mình yếu đuối trước mặt anh thêm một lần nào nữa... Làm thế chỉ khiến anh nghĩ rằng mình bị lụy muốn níu kéo, từ đó sẽ trở thành người không ra gì trong mắt anh...

Cô cũng có lòng tự trọng của mình.

Cô không muốn anh nghĩ cô xấu như vậy.

Vì vậy cô phải thật kiên cường... Để trước khi ra đi cũng khiến cả hai cùng thanh thản.

Cô cũng rất muốn để lại hình ảnh đẹp trong mắt anh.

Nghĩ vậy cô cố gắng cầm lòng, đau buồn đứng dậy, cúi gầm mặt lí nhí

- Em về phòng trước đây!

Nói xong cô cầm thay gói bánh đang ăn dở đi một mạnh lên phòng, đến lúc này một giọt nước mắt mới lăn dài trên gò má xanh xao, như để xóa tan những đau đớn mà cô cố gắng kìm nén nãy giờ.

Cô đâu hề hay biết rằng có một ánh mắt đau đớn chua xót đang dõi theo cô.

Từng bước chân run rẩy của cô làm lòng anh như nhói dau, nhưng biết làm sao được...

Trong cuộc sống của anh, anh ghét nhất là sự lừa dối, giả tạo... Điều đó không thể chấp nhận được...

Cô đã phạm phải điều tối kị nhất của anh ... Cho nên dù không muốn anh vẫn phải để cô ra đi.

Một người trước mặt anh luôn tỏ ra tội nghiệp, yếu đuối.

Nhưng sau lưng lại...

Khẽ thở dài coi như từ bỏ vậy..

Nhưng sao trong lòng vẫn luôn đòi hỏi quằn quại được ôm cô vào lòng.

Nhưng như vậy thì được gì chứ, một người đã có thói quen lừa dối liệu có từ bỏ được điều đó không?

Mới quen nhau không lâu bây giờ nghĩ lại mới thấy thật ra anh chẳng hiểu gì về cô cả.

Những thứ gì anh thấy liệu có thật sự đúng không?

Cho nên anh để cô rời sang biệt thự khác.

Để cả hai cùng bình tâm suy nghĩ lại tất cả.

Nhưng anh vẫn luôn hy vọng lựa chọn của mình là đúng. tình cảm mình cũng đặt đúng người.

Ước gì không có giả dối.

Sợ cô sẽ biến mất cuộc đời mình, nên anh đã sắp xếp cho cô ở căn biệt thự đó.

Như vậy anh mới có thể luôn dõi theo cô trong thầm lặng.

Có lẽ kết thúc với cô, anh sẽ đóng cửa trái tim mình lại, như vậy là qúa đủ rồi, tình yêu thật mệt mỏi, nó không theo lý trí mách bảo nữa...

Khẽ thở dài khi nghĩ đến mọi thứ buồn phiền.

Hình bóng cô cũng xa khuất từ bao giờ.

Anh tự nhủ

" Đã kết thúc rồi! Phải quên thôi"

qua đêm nay là mọi thứ sẽ trở lại như qũy đạo ban đầu!

Nhưng sao trong tim vẫn nhói đau.

Anh muốn làm gì đó để quên đi tất cả... Nghĩ đến đây anh vội bước lên phòng... Vùi mình công việc để quên.

........ 0_0......

Sáng hôm sau Ngọc Trúc u buồn bước xuống nhà.

Bác quản gia đã đứng chờ ở dưới.

Thấy cô chỉ mang theo túi xách tay, mà không cầm gì cả ông ngạc nhiên hỏi

- Cô Ngọc Trúc hành lý của cô đâu!

Hay để tôi lên lấy!

- Thôi không cần đâu bác!

Cháu đến thế nào thì đi như vậy!

- Thế còn đồ đạc?

- Đó không phải của cháu!

- Vậy... Cô ăn sáng xong mới đi nhé!

- Thôi ạ! Cháu không đói! Mình đi thôi bác.

- Ừ!

Nói xong trong tâm trạng lặng nề cô thẳng bước ra ngoài.

Ra phòng khác nhìn thấy anh ngồi đó, tim cô vẫn không tự chủ mà đập liên loạn nhịp...

Dù sao trước khi rời xa nơi này cô vẫn có thể nhìn thấy anh lần cuối, như vậy là đã rất mãn nguyện rồi...

*****

NGỌC TRÚC đau đớn, lặng lòng nhắm mắt bước đi.

Cô muốn xóa bỏ hình ảnh người đang ngồi trên ghế kia...

Sẽ không có chuyện người đó ngồi đấy là vì....

Gạt bỏ hết nước mắt, niềm tin, hy vọng, cô sải chân đi thật nhanh để bước qua cuộc đời anh...

Nhưng sao khi gần đến chỗ anh chân cô lại đứng sững lại, nó không chịu theo điều khiển của lý trí nữa, mà con tim đang loạn nhịp bồi hồi đòi vùng dậy át chế tất cả...

Cô đứng ngay cạnh anh... Nhưng anh vẫn ngồi đó chăm chú vào tờ báo coi cô như vô hình...

Không sao! Không thể trách anh được... Vì từ hôm qua cô đã là vô hình trong mắt anh rồi.

Đứng thẩn thờ hồi lâu nhưng không giám nhìn anh, con tim cứ thôi thúc liên hồi ... Nó muốn cô nói theo những gì ấp ủ muốn nói trong thời gian qua... Và những thứ làm trái tim cô đau đớn...

Nhưng lý trí lại mách bảo cô rằng... Hãy đi đi, tất cả đã kết thúc rồi, có nói ra cũng chẳng giúp được gì, người đó cũng sẽ không quay về bên cô được nữa... Có nói ra chỉ để mình càng thêm tổn thương thôi...

Trái tim và lý trí cứ đấu đá, giằng xéo khiến cô quay cuồng.

Nhưng trước khi ra đi cô rất muốn, thật sự rất muốn nói với anh lần cuối... Để sau này sẽ không còn gì phải hối hận cho mối tình đầu chưa nở hoa đã sớm tàn phai này rồi.

Cuối cùng con tim cũng chiến thắng lý trí.

Ngọc Trúc khẽ hít một hơi thật sâu lấy dũng khí nói lời chia xa...

- Anh à! Em đi đây!

Anh ở lại nhớ phải giữ gìn sức khỏe nhé!

Xin anh... Hãy tin em... Từ trước đến nay em chưa hề lừa dối anh bất cứ một chuyện nào cả...

Em biết thân phận em hèn kém không thể với tới được anh...

Nhưng dù sao cũng cảm ơn anh trong thời gian qua, đã cho em biết thế nào là cảm giác gia đình... Đó sẽ là thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời của em!

Cám ơn anh!

Chúc anh hạnh phúc!

Em đi đây! TẠM BIỆT " tình yêu của em"

Nói xong cô hít sâu để cố gắng kìm nén ngăn không cho nước mắt rơi.

Đau qúa! Tim cô đang nhói lên từng hồi... Nói đang như bị ai đó bóp nát... Tan vỡ mất rồi!

Khẽ lướt qua anh miệng cô vô thức lẩm bẩm

" Em yêu anh nhiều lắm! Tạm biệt"

Từng bước chân thất thần nệm dài trên nền gạch, không bao lâu một giọt nước mắt chảy dài trên má, không gian như đọng lại, cảnh vật như u buồn để chia tay với người con gái mỏng manh yếu đuối, đang rất cần được che chở này...

Cô thất thần trong vô vọng lặng lề rời đi ... Mà không hề hay biết rằng, cũng có một ánh mắt đau đớn, da diết đang dõi theo mình... Nuối tiếc nhưng không thể giữ lại được...

Có lẽ trái tim anh cũng đang tan nát mất rồi...

Ngọc Trúc đang vô hồn bước đi ra cửa, đang đi cô thấy chân mình vướng vướng, ngước đôi mắt mệt mỏi nhìn xuống ... mắt cô chợt lóe sáng khi nhìn thấy vật dưới chân mình

" A! Cún con "

đây chính là con cún mà anh rất yêu qúy, nên cô cũng yêu nó lắm!

Chú cún con này lần đầu tiên gặp đã bị cô đạp cho từ trên cao xuống... Nhưng không hiểu sao từ lần sau gặp nó luôn bám theo cô, bắt cô chơi đùa cùng.

Những lúc không có anh bên cạnh, nó là người bạn duy nhất của cô ở trong ngôi biệt thự rộng lớn này.

Nhưng cô sắp phải xa nó nữa rồi, người bạn mà cô luôn yêu qúy ... Chẳng nó ra đây để tạm biệt cô đây mà...

NGỌC TRÚC dịu dàng ngồi xuống cạnh cún con, cô nhẹ nhàng đưa đôi tay run rẩy lên đầu cún xoa xoa bộ lông mềm mại của nó rồi thủ thỉ

- Cún ngoan, chị đi đây!

Em ở lại nhớ ngoan ngoãn nghe lời anh ấy nhé!

Tạm biệt!

Nói xong cô lặng nề ôm bụng đứng dậy, bụng cô lúc này đang rất đau...

Nhưng cô phải cố gắng, cô không cho mình được phép yếu đuối, gục ngã trước mặt anh nữa... Như vậy là qúa đủ rồi...

Khẽ liếc mắt nhìn cún con bị bế vào trong, cô cắn răng chịu đau rồi cố gắng bước thật nhanh ra sân...

Không phải đợi lâu, bác Quản gia đã lái xe đi đến... Cô chần chừ nhìn một lượt khắp nơi mà mình đã sống trong mấy tháng qua... Khẽ thở dài, gạt đi giọt nước mắt ... quay lưng bước vào trong xe...

Chiếc xe ô tô đen dần lăn bánh, chia cắt một tình yêu, xóa nhòa đi hạnh phúc nơi đâu...

Hoàng Kỳ vẫn thẫn thờ ngồi nhìn theo bóng ô tô xa khuất...

Cô đến rất nhanh và đi cũng rất nhanh mang theo đau đớn lặng thầm trong tim anh.

CÔ vừa đi ngôi nhà trở nên âm u, tĩnh lặng, buồn đến lạ thường...

Tất cả người làm đều kiếm cớ tản đi nơi khác khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng, băng lãnh, nhưng ánh mắt lại hàm chứa rất nhiều cảm xúc không tên...

Crypto.com Exchange

Chương (1-17)