Truyện:Em Là Hạnh Phúc Đời Anh - Chương 10

Em Là Hạnh Phúc Đời Anh
Trọn bộ 17 chương
Chương 10
0.00
(0 votes)


Chương (1-17)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Ngồi trong xe NGỌC TRÚC thẫn thờ như người vô hồn, nước mắt đã cạn khô từ bao giờ, lúc này lòng cô vô cùng sợ hãi, con có thể sẽ gặp nguy hiểm sao?

Cô không muốn mất con, không muốn chút nào, ông trời ơi!Tôi xin ông muốn trừng phạt tôi thế nào cũng được.

Nhưng đứa bé nó vô tội, xin ông đừng cướp đi người thân duy nhất của tôi, xin ông đấy.

Cô đau đớn quằn quại đến nghẹt thở, phải làm sao bây giờ?

Bác tài xế thấy cô có vẻ buồn, tâm trạng nặng chĩu bèn quan tâm hỏi.

- Cô đi khám thế nào? Bác sĩ nói sao?

Cô có bị làm sao không?

- Tôi...Tôi...

" Mình như vậy liệu có phải là bệnh không? Không phải đúng không?

Mình đang mang thai! Đáng lẽ ra phải vui, nhưng sao trong lòng lại đau đớn thế này!

Mình ghét mình qúa!

Mang thai cũng không lên thân, lại để cho con gặp nguy hiểm như vậy?...

Tý nữa về biết nói sao với anh đây?

Nói rằng mình đang mang thai, nhưng lại vô dụng không thể bảo vệ được con sao?

Cho nên con đang gặp nguy hiểm có thể sẽ mất con.

Hay nói rằng sức khỏe mình rất tốt không có chuyện gì cả".

Tâm trạng cô rối ren, lo lắng buồn khổ.

Bác tài xế thấy cô như vậy cũng không tiện hỏi nữa.

Dù sao lát nữa về nhà sẽ biết cô thật giả ra sao thôi.

Trong xe lại chìm vào im lặng, mỗi người đuổi theo suy nghĩ của riêng mình, lâu lâu lại có tiếng thở dài khe khẽ phát ra.

Khi chiếc xe về đến nhà.

Tâm trạng cô nặng chĩu đến tột cùng, bao nhiêu lo lắng lại tăng lên gấp bội, khi cô đau khổ nghĩ đến ...không biết lát nữa ... Khi đối diện với anh cô phải làm sao đây.

Chưa bao giờ cô cảm thấy lo lắng sợ hãi khi bước vào nhà thế này.

Cô bước từng bước chậm chạp, nặng nề đi vào trong nhà.

Vừa đi qua phòng khách đã thấy anh, ngồi đó uống cà phê như đang chờ đợi ai vậy.

Cô cho dù không muốn cũng phải từ từ run rẩy cất bước về phía anh.

- Anh!

- Ừm! Em đi khám! Bác sĩ nói thế nào?

- Cái này... Em... Em...

- Em bị bệnh gì?

- Em không biết như vậy có phải là bệnh không nửa!... Chỉ là... Chỉ là...

- Là làm sao?

" Em mau nói ra đi, nói bệnh gì cũng được, chỉ cần em nói ra anh sẽ tin em mà!

Đừng lặng thinh, bối rối như vậy, đừng khiến anh thất vọng em nhé "

- Em... Em...

" biết nói sao với anh đây.

Nói rằng mình có thai, nhưng đứa bé rất yếu, khó mà giữ được sao?

Mình không muốn anh biết, rồi lại lo lắng đau đớn, một mình mình đau khổ là đủ rồi, mà chắc gì anh đã cần đứa bé này.

Biết đâu nói cho anh biết, anh lại nghĩ mình muốn ràng buộc, làm khó anh ... Mình tự nhiên sẽ là người con gái đa mưu qủy kế, sẽ giống y như mấy người kia nghĩ sai về mình ... Mình thật sự không muốn như vậy một chút nào cả..."

Thấy cô cứ cúi gằm mặt ấp úng không nói lên lời.

Anh khẽ nhíu lông mày, và rút điện thoại ra gọi cho bác sĩ Hồ.

- Alô! Bác sĩ Hồ đó phải không?

Nghe thấy anh gọi cho bác sĩ, cô ngẩng mặt lo lắng, sợ hãi nhìn anh.

Cô sợ anh biết sẽ sợ hãi lo lắng giống cô.

Nhưng trong mắt anh, hành động đó của cô, như sợ hãi, lo lắng anh phát hiện ra điều gì đó vô cùng quan trọng.

Nghe thấy tiếng nói của anh, đầu dây bên kia cũng vui vẻ đáp lại.

- Vâng! Tôi đây!

_ Cho tôi hỏi Ngọc Trúc vừa khám ở chỗ ông!

Cô ấy bị làm sao vậy?

- Ngọc Trúc!

Nói thật là hôm này tôi không có khám cho cô ấy....

- Không khám?

Anh khẽ nghiến răng rồi quay mặt sang nhìn cô nhíu mày!

- Thật ra tôi...

- Thôi được rồi! Tôi hiểu rồi! Chào ông!

CẠCH

Nói xong anh quay sang nhìn cô gằn giọng.

- vừa đi đâu về!

- Em vừa từ bệnh viện về mà!

- Sao không khám bệnh!

- Ơ! Em có khám mà!

Cô ngơ ngác run rẩy nhìn anh đầy lo lắng

- Có thật không?

Anh nhìn cô bằng ánh mắt tức giận xen lẫn đau lòng.

Chẳng lẽ anh đã tin tưởng nhầm người rồi ư?

Sao lại lừa dối anh!

- Thật mà!

Em...

- Vậy sao bác sĩ Hồ nói em không tới khám?

- À! Hình như bác sĩ Hồ đi vắng!

Đã có một người khác khám bệnh cho em.

Cô cố gắng giải thích cho anh hiểu, mong sao anh tin tưởng cô.

Nhưng đâu ngờ khi nghe cô giải thích, anh càng thất vọng hơn khi thấy cô cố gắng biện minh cho lỗi lầm của mình.

- Thôi đủ rồi!

Em qủa thật làm tôi rất thất vọng.

Anh chán nản định đứng lên rời đi, nhưng cô đã kịp ôm lấy cánh tay anh nức nở.

Cô rất sợ, sợ anh hiểu lầm cô, sợ anh ghét bỏ cô không cần cô nữa, nếu chẳng may rời xa anh...Cô biết sống thế nào đây!

- Xin anh hãy tin em! Em có đi khám thật mà

- Tin ư!

Muốn người khác tin mình tốt nhất đừng lừa dối.

Tôi ghét nhất là những người đã sai còn không chịu nhận lỗi!!

*****

Anh nói xong, liền gạt tay cô ra rồi quay lưng bước lên phòng, bỏ lại người ở lại sững sờ tại chỗ mà nước mắt không ngừng rơi.

Cô ngước đôi mắt vô hồn đẫm lệ lên nhìn bóng lưng người mình yêu, mà trong lòng đau đớn, trái tim như bị ai đó bóp chặt đến tan nát .

Khi hình bóng anh biết mất, cũng là lúc cô suy sụp nhất, ngã phịch xuống đất cô ôm mặt khóc nức nở...mặc cho bụng đang nhói đau vô cùng, mặc cho con tim như ngừng đập...

Huhuhu... Hết thật rồi... Kết thúc thật rồi... Anh không cần cô nữa... Không cần người giả dối, không đáng được tin tưởng như cô nữa rồi... Nhưng cô đã làm sai điều gì ...???

Không thấy bóng hình anh đâu nữa, bỗng nhiên cô cảm thấy sợ, nỗi sợ hãi xâm chiếm trái tim, cô thật sự không muốn, cô không thể mất anh được.

Hoảng loạn, sợ hãi, vội vàng đứng dậy điên cuồng tìm hình bóng anh, nhưng cô không đủ can đảm để đến bên anh ...

Đau đớn, tuyệt vọng, thất thần hét lớn

- HOÀNG KỲ! EM KHÔNG LỪA DỐI ANH MÀ!

XIN ANH HÃY TIN TƯỞNG EM !

XIN ANH ĐỪNG RỜI XA EM MÀ!

ANH ĐỪNG ĐI MÀ!

HÃY VỀ BÊN EM ĐI huhuhu cô gào thét, nhìn vào khoảng không vô hình, ai đó hãy giúp cô phải làm sao bây giờ?

Giúp cô với.

Yếu đối, kiệt qụê, trái tim bị tổn thương nghiêm trọng, cô thật sự rất muốn ngất đi nhưng không thể...

...Vì câu nói tàn độc đang xoáy vào trí não

- Hứ! Đúng là đồ trơ trẽn!

Trộm cắp mà cũng đòi làm hoàng hậu sao?

Mơ mộng hão huyền!

Ông chủ đã nói như vậy còn không mau cút xéo ra khỏi đây... Đồ giả tạo, hồ ly xảo quyệt.

Cũng may ông chủ có mắt nên nhìn ra loại phụ nữ hạ đẳng mà cũng đòi trèo cao như cô sớm.

Nghe những lời đó lòng cô càng đau hơn, cô không cần gì cả, chỉ mong sao anh đừng nghĩ cô như vậy mà bỏ rơi cô... Trên đời này chỉ cần mình anh thôi, chỉ mình anh tin tưởng cô thôi là qúa đủ rồi.

Tức giận quay sang nhìn những cô gái độc miệng kia. Cô mỉm cười lạnh lùng nói

- Nói tôi là hạ đẳng ư?

Các cô thì hơn gì tôi không mà dám nói!

Chuyện của ông chủ không đến lượt mấy người xen vào!

Bọn họ nghe cô nói vậy chỉ khẽ mỉm cười.

Rồi một người đứng gần cô nhất khẽ thì thầm rất nhỏ, nhỏ chỉ đủ để cho cô nghe thấy

- Đồ lẳng lơ, bán thân vì đàn ông, đồ...

- CÔ... CHÁT!

Ngọc Trúc bị sỉ nhục tức giận tát mạnh vào mặt cô ta.

Dám nói cô là loại phụ nữ kia ư? Đồ đáng chết!

Vừa tát xong là cô ta ôm mặt khóc nức nở, ra vẻ rụt rè sợ hãi nhìn cô run rẩy

- tôi sai rồi!

Xin cô đừng đánh tôi nữa!

Lần sau tôi sẽ không dám nói gì với ông chủ nữa đâu mà!

Hưc hức!

Qúa sững sờ với những gì cô ta nói, Ngọc Trúc chỉ kịp thốt lên

- Cô... Cô...

- Gây sự đủ chưa?

Còn đang bất ngờ, thì Ngọc Trúc giật mình khi nghe thấy giọng nói vô cùng thân quen nhưng rất lạnh lùng phát ra từ phía sau... Là Anh đau đớn, lo lắng, sợ hãi quay lại nhìn anh. Cô như chết nặng tại chỗ khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng vô cảm không một chút yêu thương trước mặt mình.

Cô run rẩy lắp bắp không nói lên lời

- Anh... Anh...

- Tôi cứ nghĩ rằng em đã biết sai và thay đổi.

Nhưng hình như em không hề thay đổi.

Còn muốn tôi cho em cơ hội nữa sao?

Có lẽ hãy coi như chúng ta chưa từng gặp nhau ...sẽ tốt hơn ...

Hoàng Kỳ lạnh lùng nhìn Ngọc Trúc anh chưa bao giờ hai nghĩ rằng hai người chỉ mới đến với nhau mà kết thúc nhanh như vậy.

Lúc này đây trái tim anh đang rất đau, nhưng anh ghét nhất sự giả dối... Không muốn biết cô tiếp cận anh là thật hay giả.

Nhưng anh thật sự cảm thấy mệt mỏi lắm rồi.

Có lẽ cái gì đến qúa nhanh thì cũng đi rất nhanh.

Đau buồn anh khẽ nhìn khuôn mặt đẫm lệ của cô, rồi kìm nén bản thân đang không ngừng hối thúc chạy đến bên cô... Mà ngoảnh mặt quay lưng bước đi.

- Hoàng kỳ à! Hức hức tiếng gọi thổn thức xen lẫn đau đớn của cô khiến lòng anh đau như cắt... Nhưng không thể quay mặt về phía cô được nữa rồi

- Yên tâm đi! Tôi sẽ không để em thiệt thòi đâu.

Anh thốt ra câu đó, rồi vội vàng bước đi như để trốn tránh.

Còn lại mình cô sững sờ chết nặng tại chỗ.

Thất thần nhìn theo bóng anh, quặn thắt lẩm bẩm

- Em không cần gì cả, em chỉ cần mình anh thôi.

Em không cần gì cả... Hức hức... Em chỉ cần mình anh thôi! Hức hức

- Đã nghèo lại còn sĩ diện, cứ khóc đi đau đớn nhiều vào, biết đâu lúc đấy ông chủ sẽ cho thêm tý tiền lẻ thì sao hahaha

- Cô... Tại sao cô phải làm vậy?

- Một con trộm hạ đẳng!!

không xứng đáng làm chủ nhân thứ hai của ngôi nhà này!!

Cái thứ giả tạo như cô mà cũng đòi vào đây sao?

Kiếp sau đổi đời đi nhé!!!

*****

nhìn anh quay lưng bước đi NGỌC TRÚC như sụp đổ.

Trái tim đau như cắt, mất hết rồi mất thật rồi.

Cô ngã qụy xuống đất, đau đớn nhìn anh... Trong mất mát và tuyệt vọng.

Thẫn thờ, ngây ngốc lê từng bước lên phòng.

Anh nói như vậy, là không cần nữa rồi, anh bỏ cô thật rồi... Rời xa anh cô biết đi đâu, về đâu đây...

Bước vào căn phòng lạnh lẽo cô đứng giữa phòng, rồi nhẹ nhàng đi từng nơi sờ vào từng vật ... Sắp rời xa nơi này thật rồi.

Mọi thứ đều nằm yên ở đây.

Vậy mà anh đâu rồi.

Chán đến nỗi không muốn gặp cô nữa sao?

Cũng tốt... Ngọc Trúc tỉnh lại được rồi đấy! Nơi này không hợp với mày!

Cả người đó nữa qúa xa lệch về đẳng cấp mất rồi!

Ra đi cũng tốt! Sớm muội gì cũng phải đi ... Coi như duyên phận kết thúc ở đây.

Ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài trời.

Hôm nay đêm cũng u tịch như lòng cô vậy. Rõ dàng cũng có Trăng, sao.

Nhưng sao cô cảm giác như trăng, sao cũng đang chia buồn với cô vậy.

Màn đêm rộng lớn, đêm nay cô còn có cơ hội ở đây, sau này không biết trong thế giới rộng lớn này cô sẽ ở đâu.

Bất giác nước mắt đã khô lại tuôn trào ... Cô giận anh lắm!

Giận anh vô cớ trách mắng cô!

Giận anh không tin tưởng cô!

Giận anh không cho cô một cơ hội giải thích nào cả!

Giận anh vì đã làm cô yêu anh rất nhanh rồi cũng muốn rời xa cô rất nhanh.

Cho đến lúc này đây cô thật sự vẫn không hiểu mình đã làm sai chuyện gì?

Để anh không tin tưởng, không cần cô nữa....

Nhưng nếu bây giờ anh xin lỗi cô, muốn cô ở lại ... Cô sẽ tha thứ vì... Cô yêu anh... Nhưng chỉ đêm nay thôi, chỉ đêm nay thôi cô sẽ cho cả hai một cơ hội và người quyết định là anh...

Vì cô đã qúa mệt mỏi rồi, không còn sức chống đỡ cho tình yêu này nữa rồi.

Cho nên cô sẽ chờ cho dù là chờ trong vô vọng.

Khẽ xoa xoa bụng mình cô thủ thỉ

- Con à! Chúng ta sẽ cùng chờ ba nhé!

Nếu như ba không đến, thì chúng ta sẽ cùng đi.

Hãy hứa với mẹ!

Ba đã không cần mẹ rồi !

Mẹ không cho phép con bỏ mẹ mà đi đâu đấy!

Mẹ chỉ còn con là người thân duy nhất!

Cho nên đừng bao giờ rời xa mẹ nhé! Mẹ yêu con lắm!

Nếu như phải đi chúng ta sẽ cùng đi nhé! Con yêu!

Rời xa người đàn ông phụ bạc!

Rời xa thế giới không tình người này!

Chúng ta sẽ đến một tương lai tươi sáng không phân biệt bất cứ thứ gì? Ở đó chắc chắn sẽ rất hạnh phúc đúng không?

Nghĩ đến bé con cô khẽ mỉm cười, cũng may cô còn bé con bên cạnh.

Sau này cô sẽ không sợ phải cô đơn, bơ vơ nữa ... Dù sao cũng phải cảm ơn anh về món qùa chia tay này...

Đang lặng thầm chìm trong suy nghĩ, bỗng cô nghe thấy tiếng bước chân bước vào phòng.

Cứ nghĩ anh đã trở về, cô mừng rỡ vội vàng quay đầu lại mỉm cười...

Nhưng nụ cười tắt ngấm trên môi, ánh mắt cô ngỡ ngàng thất vọng... Nhìn chằm chằm người đối diện như để xác nhận người Mình đang thấy, nhưng tất cả vẫn không hề thay đổi.

Cô hụt hẫng chào

- Bác quản gia!

Ông nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của cô thì khẽ thở dài.

Ông thật sự vẫn chưa hiểu cô là người tốt xấu như thế nào.

Nhưng Dù sao cô gái này cũng là người đầu tiên khiến ông chủ động lòng và cô ấy cũng là người đầu tiên được cậu ấy thật lòng quan tâm chăm sóc ...

Để họ chia cắt thế này thật sự ông cũng không hề muốn... Không biết qua lần này, đến khi nào ông chủ mới mở lòng với ai nữa đây. Haiz~

- Cô Ngọc Trúc!

- Vâng!

- Tôi đến đây là theo lệnh của Ông chủ!

- Vâng!

- Đây là một số giấy tờ nhà đất ông chủ chuyển nhượng lại cho cô!

Ừm! Cô chuẩn bị mọi thứ rồi đi ngủ sớm đi!

Mai tôi sẽ cho người đưa cô đến căn biệt thự phía Đông thành phố.

Thôi cô nghỉ đi tôi đi đây!

-.......

Cô như chết lặng tại chỗ khi nhìn đám giấy tờ trước mặt.

Anh như vậy là ý gì đây!

Phí đền bù ư?

Có cần thiết phải như vậy không?

Nặng nề với tay đến tập hồ sơ, cô bỏ ra xem.

Bên trong là một số giấy tờ gì đó và 1 tờ sec gì đó ... Cô không quan tâm.

Anh còn đặt trong đó một trang sức rất đẹp, nhưng sao thấy nó lòng cô lại quặn đau.

Đó là những thứ khi ở bên anh không biết làm gì, cô đã rỗi hơi mang ra thiết kế!

Anh đã hứa sẽ làm theo mẫu thiết kế đó và tặng lại cho cô... Lúc đó cô đã rất mong đợi được nhìn thấy ... Nhưng sao giờ đây nó lại khiến cô căm ghét và đau lòng thế này.

Anh đã thực hiện lời hứa đó với cô trước khi cô bước chân ra khỏi cuộc đời anh.

Nhìn đám giấy tờ như cái gai trong mắt, cô như người mất hồn... Xoạt... Từng tờ một được cô xé rách như đang muốn phá hủy mọi thứ, và như xé nát trái tim cô...Phải chấp nhận thôi, kết thúc thật rồi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-17)