Đại kết cục (1)
← Ch.146 | Ch.148 → |
"Nhớ rõ, thì làm phiền anh đưa phần quà đã thiếu nợ tôi bù lại cho tôi. " Đông Bác Hải rất nghiêm túc bình tĩnh đưa mắt nhìn gã và nói, nhưng điều này đối với Đông Hải Sinh mà nói là rất ngây thơ lại càng buồn cười.
"Ha ha ha, mày thật sự cho rằng tao sẽ tặng quà cho mày sao, đồ ngu, tao lừa gạt mày thôi. " Gã càng chột dạ càng cười lớn tiếng, "Ít giở trò với tao đi, mau thả Đông Hải đi, nếu không tao không dám cam đoan có thể mất kiên nhẫn mà bắn nó một phát hay không. "
"Đừng làm loạn. " Mềm không được, Đông Bác Hải đổ mồ hôi, nhìn về phía Đông Đông Hải, "Phi Tước, thả anh ta. "
"Cha, thả ông ta, mẹ càng nguy hiểm hơn. " Cậu bé không đồng ý nói.
"Thả người!" Mặc Phi Tước hiểu anh, bảo người buông Đông Đông Hải ra, anh ta sợ tới mức chỉ còn lại nửa cái mạng.
"Yên tâm đi, anh rể tự có chừng mực. " Thấy cậu bé nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn, Chúc Kỳ ấn bờ vai của cháu, nói an ủi cháu, và gật đầu một cái, cậu cũng chỉ có thể ký thác hi vọng lên trên người cha.
Bị gã siết chặt, hơi thở của Vô Song có chút khó chịu, nghẹn đỏ mặt, ho khan một chút, Đông Bác Hải thấy thế cũng lo âu đến mức sắp mất đi một chút kiên nhẫn cuối cùng để cùng kéo dài với anh ta, và gầm nhẹ: "Đông Hải Sinh, tôi đã theo lời của anh thả Đông Đông Hải, anh cũng mau thả Vô Song đi. "
"Cầu xin tao đi, mày cầu xin tao, có lẽ tao sẽ suy tính. " Gã cười gằn.
"Tôi cầu xin anh, cầu xin anh mau thả Vô Song ra. "
"Đông Bác Hải, có ai cầu xin như mày hay sao? Hả?"
Gã tà ác nhướng lông mày, Vô Song hít một hơi thật mạnh, "Không cần, Bác Hải đừng cầu xin anh ta. " Cô tình nguyện chết, cũng không muốn anh vì cô mà chịu bất kỳ khuất nhục nào.
"Cầu người, là phải quỳ xuống cầu. " Đông Hải Sinh càng siết chặt cổ của Vô Song hơn một chút, ý cảnh cáo cho thấy muốn cô câm miệng!
"Không ~" Bị gã siết chặt đến không thể hít thở, Vô Song đau đớn nhắm hai mắt lại, đôi tay kéo cánh tay của gã thật chặt, cố gắng kéo tay của gã xuống, nhưng lại không được, lực trói gà của cô sao có thể địch được sức mạnh của đàn ông.
"Đông Hải Sinh, mau buông cô ấy ra. " Đông Bác Hải giận đến mức sắc mặt xanh mét, gấp đến độ bước tới phía trước một bước, Đông Hải Sinh cười gằn lui về phía sau nửa bước, "Không phải muốn cầu xin tao à, nhanh lên một chút đi, tao chờ được, nhưng nó không chờ được...... " Gã tà ác liếc mắt nhìn Vô Sông thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, lại nhìn về phía Đông Bác Hải, rất tốt, cái gã muốn chính là bức nó đến vẻ mặt đau đớn này ——
"Không...... " Trong miệng không phát ra được một tiếng, Vô Song chỉ có thể liều mạng gào thét ở trong lòng, Bác Hải đừng cầu xin anh ta, đừng cầu xin anh ta......
"Mẹ. "
"Chị. "
"Hải Sinh mau thả Vô Song. "
Phía dưới mỗi một người đều đổ mồ hôi lạnh thay Vô Song, gấp đến độ giống như là đang ở trên cáp treo vậy, tim chợt cao chợt thấp.
"Ảnh Tử, cậu có biện pháp gì có thể một phát bắn gục hắn ta không?" Bạch Dạ nắm chặt súng lục, nhỏ giọng hỏi ở bên tai Ảnh Tử.
"Không có. " Ảnh Tử bất đắc dĩ, đối phương cũng là một cao thủ dùng súng, không có nắm chắc trăm phần trăm nổ súng, cậu cũng không dám tùy tiện nổ súng, cậu sợ đánh lén không thành công, đối phương sẽ dùng Vô Song để che súng.
"Tôi cầu xin anh, thả Vô Song. "
Đông một tiếng, hai đầu gối của Đông Bác Hải quỳ xuống, cặp mắt đựng đầy nước mắt, không phải khuất nhục mà là sợ, nhìn Vô Song thoi thóp, anh gấp đến độ gầm thét như sói như hổ, "Mau buông cô ấy ra, cô ấy sắp không thể hít thở rồi. "
"Mày gấp cái gì, nó còn chưa chết. " Gã không nhanh không chậm mà cười thoải mái, khuỷu tay buông lỏng ra một chút, khiến Vô Song có thể lấy được hơi tàn.
"Khụ khụ khụ ——" Một trận ho kịch liệt đi qua, Vô Song nhìn Đông Bác Hải và rơi lệ lã chã: "Anh ngốc, đại ngốc nghếch, em không đáng để anh quỳ xuống. "
"Em đáng giá. " Ánh mắt của anh lập lòe cười nói với cô.
Cô khóc đến khàn tiếng, lắc đầu, cô không đáng giá, thật sự không đáng giá!
"Đông Hải Sinh anh rốt cuộc muốn tôi làm sao làm mới bằng lòng thả Vô Song, anh nói đi, tôi làm theo. " Thu lại nụ cười tình cảm, anh trợn mắt với Đông Hải Sinh.
"Tao muốn mày...... "
Lúc này, một hồi chuông điện thoại cắt đứt lời của gã, gã lấy điện thoại ở trong túi Tây phục ra, liếc mắt nhìn liền nhận, "A lô?" Giọng nói rất bực mình.
"Tiên sinh, cô Yên nhi tự sát ở trong phòng, trong phòng chảy ra ngoài rất nhiều máu, cửa không mở ra được, ⒓Ο đến bây giờ cũng còn chưa có tới, tiên sinh ngài mau trở về xem một chút đi. " Giọng nói run rẩy của cô giúp việc rõ ràng là bị sợ tới mức không nhẹ, thở dốc hai cái nặng nề, lúc này, mặt của Đông Hải Sinh liền trắng bệch, đồ đàn bà đáng chết, thực có can đảm tìm chết, mẹ kiếp. Trong cơn giận dữ gã dùng sức ném điện thoại rơi bể.
"Lui ra, toàn bộ tất cả đều lui qua một bên cho tôi ——"
Gã cực kỳ tức giận mà rống một tiếng với người ở phía lầu dưới, trong tay gã có con tin, mọi người chỉ có thể theo lời nói của gã mà làm, ngoan ngoãn lui sang một bên, Đông Bác Hải nôn nóng muốn thử đứng dậy, nhưng bị mắt lạnh hung ác của gã làm cho yên tại chỗ ——
"Mày cũng lui qua một bên, ném khẩu súng tới đây, mau ~"
Nghiêng đầu gã lại nói với lầu dưới: "Tụi mày cũng thế, ném toàn bộ súng ra ngoài cửa sổ, nếu mà tao phát hiện có ai dám dấu một cây súng nào, tao sẽ lấy mạng của con nhỏ này, mau...... "
Gã cầm súng cha vào đầu của Vô Song, mọi người không dám chần chờ một giây, tất cả đều ném súng ra ngoài cửa sổ, gã kèm Vô Song đi xuống lầu dưới, mỗi một bước đều đi hết sức cẩn thận, Đông Bác Hải nhiều lần muốn đứng dậy đuổi theo, đều bị gã phóng mắt lạnh đến làm cho cứng đờ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vô Song.
"Hải Sinh thu tay lại đi, cha cầu xin con nể mặt cha người lớn nhất ở đây, đừng làm tổn thương tới ngừơi vô tội. " Lúc gã kèm Vô Song đi tới cửa chính, thì ông cụ lại một lần nữa khuyên nhủ gã, nhưng vẫn không có kết quả, gã hoàn toàn coi như ông cụ nói tào lao, không rảnh mà để ý tới.
"Anh, tột cùng là chuyện gì xảy ra, anh hận Đông Bác Hải, thì cũng không cần thiết phải giết người ~ anh, giết người là phạm pháp đó. " Đông Đông Hải kẻ lỗ mãng ở trong cuộc ân oán này, từ đầu đến cuối đều là một người ngoài cuộc, anh ta rất ngu cũng rất ích kỷ, chỉ biết suy nghĩ chuyện của mình, chuyện bất lợi đối với mình, không liên quan đến mình, cho tới bây giờ đều là ra vẻ việc không liên quan đến mình, tâm thái luôn treo thật cao, cho nên gã hoàn toàn không rõ ràng đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.
Đông Hải Sinh chỉ rất là đồng tình nhìn anh ta một cái, cũng không có nói gì, mang theo Vô Song đi ra ngoài.
Tên ngốc đáng thương, ngu xuẩn như heo, đúng là người ngốc cũng coi như là có ngốc phúc, nhiều năm như vậy nó vẫn sống một cuộc sống thoải mái, dễ chịu.
Đông Hải Sinh kèm Vô Song đi tới trước một chiếc xe thể thao, mở cửa xe, gã mạnh mẽ nhét cô vào trong xe, vừa lên xe thì gã trực tiếp khóa cửa xe lại, sau đó khởi động xe thể thao, nhanh chóng đi tới phía trước ——
Phía sau, Đông Bác Hải và mọi người cũng lái ô-tô đuổi theo, Mặc Phi Tước và anh ngồi một chiếc xe, vốn là bọn họ có thể tách ra ngồi, nhưng Mặc Phi Tước đối với anh không an tâm, sợ anh kích động sẽ không cần để ý, đến lúc đó Vô Song không có cứu được, mà cũng làm mất mạng của anh luôn, vậy coi như là tiền mất tật mang.
"Bạch Dạ, nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, nhanh lên một chút...... "
" Cậu chủ, đã là cao nhất rồi. "
Bên trong một chiếc xe việt dã cải tiến khác, cậu bé ngồi ở vị trí kế bên tài xế đã thúc giục Bạch Dạ tăng tốc, tăng tốc, nhưng Bạch Dạ đã nâng tốc độ xe tới mức cao nhất rồi, không thể tăng thêm, cậu là quá lo lăng cho an nguy của mẹ, cho nên mới gấp đến độ không biết nên làm thế nào cho phải, Ảnh Tử ngồi ở phía sau đưa qua cổ an ủi cậu bé và nói, " Cậu chủ, cậu đừng vội, phu nhân sẽ không có việc gì. "
"Đông Hải Sinh là kẻ điên, chuyện gì cũng làm ra được. " Hắn ta đã hoàn toàn mất đi lý trí, tùy thời đều có thể muốn mạng của mẹ, cậu không vội mới là lạ.
Bạch Dạ đã tăng tốc độ xe tới cực điểm, nên không dám qua loa, mắt không chớp mà nhìn chằm chằm vào đường phía trước, mắt cũng không dám liếc, lời muốn nói chỉ có thể nhịn ở trong lòng, mà cái tên Ảnh Tử này khá ngốc, không biết an ủi người ta thế nào, cho nên bên trong xe lọt vào trầm mặc......
Ba chiếc xe ở trên đường cao tốc giống như điên cuồng so tài, ở bên trong chiếc xe thể thao trước mặt Vô Song ngồi yên lặng ở vị trí kế bên tài xế, không làm ầm ĩ, vẫn còn rất nhàn hạ thoải mái mà thưởng thức phong cảnh ven đường, thấy trên trán gã toát ra mồ hôi lạnh, cô đột nhiên nở nụ cười, "Anh đang lo lắng cái gì?"
Đông Hải Sinh giống như để ngoài tai lời cô nói, không đáng trả lời.
"Có phải vội đi cứu người hay không?" Lúc anh ta nói điện thoại, cô có nghe được một vài lời, hình như là người nào đó ầm ĩ tự sát, thấy Đông Hải Sinh lo lắng tức giận như vậy, lúc ấy Vô Song còn có kinh ngạc một chút, anh ta cũng biết yêu? A!
"Câm miệng. " Tâm tình của gã kích động dị thường nên mất khống chế, vừa đua xe vừa quát.
"Đông Hải Sinh anh có biết không, nghe xong chuyện xưa mà anh nói với tôi, tôi thật sự rất đồng tình với anh, nhưng anh không cảm thấy anh làm như vậy là sai sao? Mẹ của Bác Hải là người thứ ba nhúng tay vào đúng hay không đúng, nhưng mà bà ấy đã lựa chọn rời đi, hơn nữa đã rời đi không phải sao, là mẹ của anh quá cực đoan cố chấp, mới có thể gây thành quả đắng như thế, đây không phải là lỗi của mẹ Bác Hải. "
"Cô, mẹ kiếp, câm miệng cho tôi!" Hiện tại cái gì gã cũng không muốn nghe, trong lòng gã rất khó chịu.
"Đông Hải Sinh, anh cũng có người yêu, hãy nhớ lại một chút đi, khi anh biết cô ấy muốn rời khỏi anh thì tâm tình của anh là gì?"
Tim của gã rất đau, rất đau, một khắc kia cảm giác giống như linh hồn đều bị rút đi vậy, hận không thể lập tức bay đến trước mặt cô ấy, không cho phép cô ấy có chuyện, đây chính là cảm giác yêu một người sao? Cha cũng là vì quá yêu người đàn bà kia, nên mới có thể bỏ lại mẹ không để ý, tình yêu thật không sai sao? Vô tội sao?
Hít vào một hơi lạnh, gã cưỡng ép mình không thể bị vài ba lời của cô ta đánh bại, ánh mắt của gã hung ác liếc cô một cái, cắn răng nghiến lợi: "Cô thật sự cho rằng tôi không dám giết cô sao?"
"Không, tôi chỉ muốn cho anh nhận rõ mình sai đến mức nào. "
"Cô đang dạy dỗ tôi?" Gã cười lạnh, liếc mắt kính sau xe một cái, thấy phía sau có xe đuổi theo, thì gã híp con ngươi nguy hiểm.
"Tôi chỉ đang giảng đạo lý với anh. "
"Cô cảm thấy tôi sẽ nghe lời cô?"
"...... Không biết. " Vô Song lộ vẻ lúng túng, cô thấy thực sự giảng đạo lý với anh ta như là nói với vịt với gà vậy.
"Bin bin bin...... "
Xe của Đông Bác Hải rất nhanh đã chạy tới, nhấn còi ô tô ——
"Đông Hải Sinh dừng xe! Chết tiệt! Anh mau ngừng xe cho tôi!"
Anh nhìn qua xe, lớn tiếng kêu gào với Đông Hải Sinh, tốc độ xe đã tăng đến mức tối đa, tốc độ lái gần như song song với gã, hai con mắt của anh đỏ đến kinh người tìm nhìn xem Vô Song có bình yên vô sự hay không, thấy cô vẫn còn hoàn hảo không hao tổn gì ngồi ở bên cạnh gã, anh mơ hồ thở phào nhẹ nhõm, cố gắng vượt qua thế nhưng tốc độ xe có hạn, tốc độ lớn nhất chính là cùng gã giữ vững thăng bằng, như vậy sẽ rất nguy hiểm, bởi vì thỉnh thoảng sẽ có chiếc xe xông tới, tránh không kịp, rất có thể là xe hư người chết......
"Đông Hải Sinh, dừng xe! Mau ngừng xe cho tôi! Chết tiệt!" Anh điên cuồng gào thét. "Cẩn thận, phía trước có xe. " Mặc Phi Tước ở bên cạnh hoảng sợ nhắc nhở anh, lo lắng của anh ấy rất là chính xác, anh kích động thật sự mặc kệ hậu quả.
"Bác Hải. " Nhìn Đông Bác Hải liều mạng đuổi theo như vậy, Vô Song lại bị cảm động đến nát lòng.
"Bác Hải, anh bình tĩnh một chút. " Mặc Phi Tước có chút khiếp sợ mà không dám để cho anh lái xe, quá điên cuồng, ở nơi này mà cứu người, rõ ràng là mất mạng, nhìn xe đối phương vừa vượt qua trước mặt bọn họ, Đông Hải Sinh giận đến mức gân xanh nổi lên, một quyền đánh lên trên tay lái, không dám buông lỏng mà đạp mạnh chân ga, tay nắm chặt tay lái bốc lên mồ hôi lạnh, theo sát phía sau.
"Mẹ, mẹ...... "
Lúc này, chiếc xe của đám cậu bé lại đuổi theo, cậu đuổi kịp đến vị trí là tay lái phụ, vừa đúng lúc có thể nhìn thấy Vô Song, cậu dùng sức vỗ cửa sổ xe, hy vọng có thể khiến mẹ chú ý tới, không thể nghi ngờ cậu thành công, Vô Song nằm ở trên cửa sổ nhìn con, nước mắt càng cuộn trào mãnh liệt......
"Con trai!" Cô nhẹ nhàng ấp úng một tiếng.
"Mẹ, mẹ...... " Thấy mẹ đang khóc, cậu thật là khổ sở, cậu muốn an ủi mẹ nhưng đáng tiếc mẹ không nghe được lời của cậu nói.
Đột nhiên, Đông Hải Sinh lại tăng tốc chân ga, lại một lần nữa bỏ xe của bọn họ ở phía sau, nằm ở trên thủy tinh, Vô Song kêu gào bi thương: "Con trai, con trai...... "
"Đông Hải Sinh! Dừng xe! Anh dừng xe!" Cô đột nhiên giống như con sư tử nhỏ phát cuồng, bắt lấy cánh tay của gã, dùng sức lay lay.
Xích xích ——
Bánh xe ở trên đường lớn lắc trái lắc phải ma sát mấy cái, hiện ra tia lửa nguy hiểm, Đông Hải Sinh lại lái xe quay về đúng đừơng, hất tay của cô ra, tức giận gầm thét một tiếng với cô: "Mẹ kiếp, mày muồn chết à. "
"Anh để cho tôi xuống xe, tôi muốn gặp con trai của tôi, tôi muốn gặp Bác Hải. " Cô rống lại.
"Đừng mơ tưởng!" Gã tàn ác lạnh lùng cự tuyệt.
"Đông Hải Sinh có bản lĩnh thì anh một phát giết chết tôi đi. " Vô Song gào khóc, nước mắt đã sớm làm tầm mắt của cô mơ hồ, vào giờ phút này cô tình nguyện chết, cũng không muốn trở thành lợi thế để anh ta uy hiếp Đông Bác Hải.
"Muốn chết? Tao sẽ thành toàn cho mày, nhưng —— trước hết tao muốn mày tận mắt nhìn Đông Bác Hải chết như thế nào. "
Từng từ từng chữ hung ác tràn ra từ giữa hàm răng của gã, "Trước mặt chính là vách đá, chỉ cần Đông Bác Hải lái xe đi lên, tao sẽ đụng nó, ha ha. "
Không ——
Một đôi mắt đẹp sưng đỏ cực kỳ kinh hãi nhìn gã, giống như là thấy Tu La kinh khủng ở địa ngục, làm người ta sợ tới mức run rẩy.
"Bin bin bin...... "
Xe của Đông Bác Hải lại nhanh chóng đuổi theo ——
Nghe tiếng, Vô Song mới lấy lại tinh thần, quay đầu lại nhìn chiếc xe phía sau, chiếc xe phía sau đang đuổi theo đuôi chiếc xe này, nhìn xuyên qua đèn xe phản xạ, cô thấy rõ ràng anh bởi vì khẩn trương, mà sợ hãi, lo lắng, tức giận đến mức gương mặt tuấn tú vặn vẹo, gương mặt này mặc kệ là hình dáng gì, cũng đẹp trai đến mức khiến cô run sợ, tim đập nhanh, cô phải ghi tạc bộ dáng của anh thật sâu thật sâu thật sâu vào trong đầu, chôn vào trong đáy lòng, vĩnh viễn cũng không muốn quên, nước mắt không ngừng rơi xuống, nhưng lòng của cô cũng là vui vẻ, vô cùng vui vẻ và thỏa mãn, kiếp này vì anh mà chết, cô không hối hận, tuyệt đối không hối hận.
Phát hiện anh đang nhìn mình, ngón tay thon dài lau nước mắt trên mặt, chợt nở nụ cười, nụ cười rất mê người, cực kỳ rực rỡ, cô muốn cho anh nhớ nụ cười của cô, Vô Song mở môi gằng từng chữ một, không tiếng động nói với anh......
Bác — Hải — em — yêu — anh
Tiếp theo, cô quay người lại nắm lấy tóc của Đông Hải Sinh, cùng gã vật lộn, xe ở trên đường nhỏ hẹp vách đá lúc ẩn lúc hiện, gã đạp mạnh thắng xe cũng không được, cuối cùng xe vẫn là mất khống chế mà tông vào lan can phòng hộ, bay xuống phía dưới vách đá ——
"Không...... " Anh kinh ngạc nhìn cô, anh nhìn đã hiểu khẩu hình của cô, nhưng anh không hiểu tại sao cô đột nhiên nói với anh những lời này, có dự cảm xấu mơ hồ ở đáy lòng lan tràn ra...... Quả nhiên, một giây kế tiếp, bên tai liền truyền đến tiếng quát tháo kinh hãi của Mặc Phi Tước.
"Bác Hải, dừng xe, mau dừng xe ——"
Mặc Phi Tước phản ứng nhanh chóng từ trong tay anh đoạt lấy tay lái, dẫm phanh cho xe ngừng lại.
Vô Song, Vô Song, Vô Song......
Đầy trong đầu anh đều là Vô Song, anh muốn đi tìm cô, cô nhất định phải bình an còn sống, nhất định, anh không cho phép cô có chuyện, không cho phép! Không cho phép! Không cho phép! Tay anh run run cởi dây an toàn ra, đẩy cửa xe ra, mới vừa bước ra một bước anh đã gục ở trên mặt đất, hai chân của anh chẳng biết lúc nào đã sợ đến mức mềm như không xương, chỉ là, cái này không sao, anh còn có hai tay tráng kiện có lực, cho dù anh bò cũng muốn bò đi tìm cô, bây giờ Vô Song nhất định rất sợ, nhất định đang chờ anh đi cứu cô, nhất định......
"Bác Hải. " Mặc Phi Tước thấy anh bò đi ở trên mặt đất, thì lo lắng có xe đi qua sẽ đè ép anh, muốn đi tới đỡ anh dậy nhưng không ngờ bị anh đẩy ra, tiếng của anh khàn khàn nghẹn ngào nói, lập lại mỗi một cái tên: "Vô Song, Vô Song, Vô Song...... "
"Bác Hải, anh bình tĩnh một chút. " Đây là lần đầu tiên Mặc Phi Tước thấy anh yếu ớt như vậy, hoàn toàn không biết phải an ủi anh như thế nào.
"Vô Song, Vô Song, Vô Song...... " Anh lập lại tên của Vô Song không ngừng, tập tễnh bò lên phía trước, từng bước là một giọt lệ nam nhi, mỗi một giọt đều là đau đớn như vậy, đau đớn đến nỗi mong muốn người rơi vào vách đá là anh.
Xích ——
Bạch Dạ chỗ xe sau đó cũng đi tới, cậu bé vội vội vàng vàng xuống xe chạy tới kêu một tiếng, "Cha. "
Lệ nóng từ trên gương mặt tuấn tú nhỏ nhắn lăn xuống, trái tim nhỏ của cậu cũng đau muốn chết, cậu đi tới quỳ ở trên mặt đất, đỡ cánh tay của cha, cũng bị anh đẩy ra, người đó nhỏ, nên sức lực tự nhiên cũng nhỏ, cứ như vậy bị đẩy ra nhẹ nhàng, đã bị đẩy ngồi ở trên đất.
"Ô ô...... " Ngồi dưới đất, cậu bé định lên tiếng khóc, cậu muốn mẹ, mẹ sẽ không chết, sẽ không.
"Câm miệng! Không được khóc!"
Đông Bác Hải đột nhiên quát to một tiếng với con, cặp mắt tràn đầy lệ nóng nhìn chằm chằm vào con trai, bắn ra ngọn lửa hừng hực, "Không được khóc! Mẹ không có chết, cô ấy đang chờ cha đi cứu. "
Cậu bé bị cha rống nên dừng lại nước mắt, còn lại ba người im lặng nhìn cậu, lộ ra đau xót đồng tình, vách đá cao như vậy xông xuống, còn có thể sống sao......
*****
"Vô Song, đừng sợ, anh tới cứu em, đừng sợ...... "
Ánh mắt của anh chỉ nhìn vị trí vách đá, không có tiêu cự, bàn tay thô ráp bị cục đá cắt chảy máu, trên cục đá còn dính máu thịt của lòng bàn tay, anh không thèm để ý, mà cố chấp bò lên phía trước......
Vô Song của anh phúc lớn mạng lớn như thế, nhất định cô ấy có thể bình an thoát hiểm, may mắn sống sót ở chỗ nào đấy chờ anh đến cứu cô ấy, trời tối như vậy rồi, cô ấy sống sót sau tai nạn nhất định là rất sợ! Rất sợ! Anh phải đuổi gấp đến bên người cô ấy an ủi cô ấy, an ủi cô ấy, có anh ở đây, đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em...... !
Ngoại trừ những khả năng này, anh cự tuyệt suy nghĩ khác!
Anh chỉ là cùng với Đông phu nhân của anh thất lạc thôi, hoặc là, Đông phu nhân của anh đang trách anh không đủ thẳng thắn với cô ấy, cho nên tức giận mà trốn anh, ha ha...... Đúng, nhất định là như vậy! Anh muốn nhanh chóng tìm ra Đông phu nhân bướng bỉnh, cô ấy muốn biết cái gì, anh đều nói cho cô ấy biết, không giấu giếm cô ấy nữa......
Anh một lúc khóc, một lúc cười, có chút điên điên khùng khùng, không ai đoán được lúc này trong lòng của anh đang suy nghĩ gì, ngay cả bạn thân Mặc Phi Tước cũng không suy đoán được!
"Bác Hải, anh bình tĩnh một chút. " Mắt thấy anh đã bò đến bên vách đá, nhưng không có ý dừng lại, nên Mặc Phi Tước đã ngồi xổm người xuống đè anh lại, không cho phép anh tiến lên trước một bước nữa, "Anh tỉnh táo lại đi, phía dưới là vách đá, cho dù muốn tìm người, cũng phải chờ trời sáng đã!"
"Không! Không đợi được trời sáng đâu, Đông phu nhân cô ấy sợ tối, hiện tại cô ấy ở dưới đó một mình nhất định là rất sợ! Rất sợ! Tôi phải đi xuống cùng với cô ấy!"
Lời nói của anh không có mạch lạc lại mê sảng, Mặc Phi Tước bị cái bộ dáng này của anh hù dọa, "Anh đi đâu giúp cô ấy? Chị dâu nhỏ, cô ấy...... " Anh nói không được, để lộ tức giận.
"Tôi biết cô ấy đang ở dưới đó chờ tôi!" Anh cười nhạo một chút, nước mắt cũng không cầm được mà chảy xuống.
Anh ấy như vậy, khiến lòng của Mặc Phi Tước cũng giống như là bị vũ khí sắc bén hung ác đâm vào, đau đến á khẩu, người đàn ông ở trước mắt đang ngây ngô, có chút bất thường, thật sự là Đông Bác Hải vô địch của trước kia sao? Anh bắt đầu hoài nghi, Đông phu nhân đối với anh ấy mà nói thật sự quan trọng như vậy sao? Tại sao lúc ban đầu anh mất đi tình cảm chân thành, thì cũng không có đau đến tê tâm liệt phế như vậy, đến tột cùng cái dạng tình yêu gì mới xem như là tình yêu chân chánh?
"Cha. " Cậu bé cũng đang khóc, trái tim trước đó chưa từng có trải qua đau đớn, đau đến mức hô hấp của cậu cũng rất khó chịu, thật sự khó chịu, chỉ có nước mắt là chỗ để phát tiết.
"Không phải nói không cho phép con khóc sao! Không cho khóc! Không cho phép khóc!"
Giọng của anh khàn khàn gầm thét với con trai, hai mắt đỏ thẫm cũng không có ngừng nứơc mắt, cậu bé cũng rất muốn nhịn, nhưng lại thấy cha khóc, nên cậu cũng nhịn không được ——
"Không được khóc, con trai ngoan, mẹ nhìn thấy con khóc mẹ sẽ đau lòng, ngoan...... "
Anh quỳ dậy, một tay nắm cánh tay nhỏ của con, dùng bàn tay dính đầy bùn đất và máu tươi lau chùi nước mắt cho con, nhưng lau thế nào cũng lau không khô, lại vẫn lau gương mặt bụi bậm cùng vết máu của con.
Anh đau đến mức cắn hàm răng thật chặt, nhắm mắt lại không nhìn tới mặt đầy nước mắt của con trai, chỉ cho đây là một giấc mộng, mong mỏi cái cơn ác mộng này có thể sớm tỉnh lại một chút......
Đột nhiên, mặt của anh giống như là bị cái gì đó đụng vào, anh chợt mở mắt, chỉ thấy tay nhỏ bé của con trai lau chùi ở trên mặt anh, thấy anh mở mắt ra, cậu nhóc ngừng nước mắt giắt trên lông mi, và nói, "Cha, chúng ta đều không được khóc, không được để cho mẹ đau lòng!"
Anh khóc sao? Anh không biết, anh còn tưởng rằng là trời mưa!
Hút hút lỗ mũi, anh buông cánh tay con trai, chống tay lảo đảo đứng dậy, mấy người đều không rõ cho nên nhìn anh, xem anh muốn làm gì?
"Bác Hải, Vô Song cô ấy đã chết rồi. " Mặc Phi Tước sợ anh ấy làm chuyện điên rồ, nên cả gan mở miệng, nếu có thể làm cho anh ấy hả giận, đánh một trận, cũng tốt hơn là anh ấy làm chuyện điên rồ, tìm cái chết!
"Cút. " Anh lạnh lùng nhìn anh ta, từ trong hàm răng phun ra từ này, lại lạnh như băng.
Tính tình của Đông Bác Hải từ trong xương là thiên về lạnh, lúc nổi giận, thì anh luôn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đối phương, giống như đang cười nhạo đối phương tìm cái chết. Nhưng mà, trước kia cho dù lạnh lùng thế nào, cũng không có loại ánh mắt lạnh này, trong lạnh như băng lộ ra tuyệt vọng, ngoại trừ lạnh lùng còn có căm hận thật sâu, giống như là chỗ đau nhất sâu nhất bị người đụng vào, nên theo bản năng mà lộ ra móng nhọn cảnh cáo đối phương, đây là Mặc Phi Tước chưa từng thấy qua.
Nhìn Đông Bác Hải giống như tẩu hỏa nhập ma, người đứng xem là Bạch Dạ cũng không nhịn được mà lạnh run một cái, cậu ấy đem tay khoác lên trên bả vai của Ảnh Tử.
Thu hồi ánh mắt, Đông Bác Hải lảo đảo đi về phía trước một bước, Mặc Phi Tước lập tức cầm lấy cánh tay của anh ấy, đi lên trước nữa chính là vách đá đó!
"Cút. " Vẫn chỉ có phun ra chữ này, mặt của anh không thay đổi mà quay mặt sang, hất cánh tay của anh ta ra, lúc này Bạch Dạ và Ảnh Tử không đứng yên nữa mà đi tới, không cần chủ tử ra lệnh, bọn họ cũng biết nên làm như thế nào, tiến lên ngăn trở anh.
"Cút. " Giống như anh chỉ có biết một chữ này, thở hổn hển, nhìn chằm chằm lại bọn họ, bộ dáng kia như gặp phật giết phật, gặp thần giết thần, hiển nhiên đem bọn họ thành kẻ thù không đội trời chung, ai dám ngăn cản anh đi cùng với Đông phu nhân, anh liền không khách khí với người đó.
"Bác Hải, anh tỉnh táo lại đi, chị dâu nhỏ đã chết rồi! Chết rồi!"
Mặc Phi Tước kéo thân thể anh ấy qua, nắm chặt hai cánh tay của anh ấy gầm thét gào thét với anh ấy, hy vọng có thể rống cho anh ấy tỉnh lại, tỉnh táo để đối diện với sự thật
"Tôi không tin, không tin ——"
Rốt cuộc, anh cũng có phản ứng, không còn lặp đi lặp lại một chữ nữa, dùng sức đẩy Mặc Phi Tước ra sau đó ôm đầu thật chặt, đầu ~ thật là đau, đau đớn như tê liệt, "Vô Song cô ấy không có chết, không có chết, cậu gạt tôi, các người đều đang gạt tôi...... " Anh cười, cười lạ thường.
"Tất cả các người đều biến cho tôi, tôi muốn đi tìm Vô Song của tôi, cô ấy sẽ không chết, cô ấy mới đáp ứng lời cầu hôn của tôi, làm sao có thể chết!"
Anh tức giận! Anh phát điên! Anh mất khống chế! Anh gầm thét! Chỉ vì anh không chịu chấp nhận sự thật này!
"Cha. " Cậu bé đã chạy tới, quỳ ở trên mặt đất ôm lấy bắp đùi của cha.
"Con trai...... " Hút hút lỗ mũi, anh cúi đầu nhìn về phía con trai, giống như nắm được cây cỏ cứu mạng, nắm bả vai nhỏ của con, thanh âm quá kích động không ngừng run rẩy, "Con trai, con nói cho bọn họ biết, mẹ không có chết, cô ấy ở dưới đó chờ chúng ta đi cứu. "
"Cha!" Cậu bé đã khóc đến khàn cổ họng, rầu rĩ nức nở mà nói: "Mẹ đã chết rồi. " Mặc dù cậu cũng không muốn thừa nhận, nhưng cậu thật sự đã mất mẹ, cậu không thể ngay cả cha cũng mất đi.
"Con trai, không phải là con thích mẹ nhất sao, làm sao con có thể nói dối chứ?" Giọng điệu của anh rất khiếp sợ, ngay cả con trai cũng muốn liên kết cùng bọn họ lừa gạt anh.
"Con không có, cha là thật, mẹ thật sự đã không còn nữa!" Cậu liều mạng lắc đầu, nước mắt văng đầy trời.
"Cha không tin. " Anh khó tin, chính xác mà nói là khó tiếp nhận, anh cúi người xuống gỡ tay con trai ra, "Tôi muốn đi tìm Đông phu nhân trở về, chứng minh cho các người thấy, cô ấy còn sống!"
Cậu bé đã khóc đến khàn cổ họng, nên không phát ra được tiếng nào, chỉ có thể ôm cha thật chặt không buông tay, không muốn cha đi tìm cái chết ——
"Buông tay!" Gỡ không ra tay nhỏ bé của con, anh gấp đến độ rống giận một tiếng với con, cậu bé lắc đầu!
Không nhịn được, lần đầu tiên anh đưa tay đánh lên trên người con trai, rất đau, thân thể nho nhỏ run rẩy một chút, nhưng cậu mặc nhiên không chịu buông lỏng ra, để mặc cho cha đánh, nếu như đánh cậu mà làm cha cảm thấy dễ chịu hơn một chút, thì cậu tình nguyện bị cha đánh chết.
"Cậu chủ. " Ảnh Tử đau lòng thay cho chủ nên hơi nhích người, muốn đi lên giải vây thay chủ tử, nhưng bị Bạch Dạ kiềm chế lại, cậu lo lắng thân thể nho nhỏ của chủ tử không chịu nổi điên cuồng của Đông Bác Hải, Bạch Dạ thấy vậy cũng có chút không đành lòng, hai người cũng hận không thể chịu thay cho chủ tử, nhưng đây là chuyện nhà của chủ tử, Bạch Dạ hiểu cậu bé, hai người bọn họ là người ngoài nếu mà nhúng tay vào sẽ khiến cho chủ tử mất hứng.
"Buông tay!" Mỗi một cái đánh đều kèm theo nước mắt của Đông Bác Hải, đánh mấy cái, thì tim của anh cũng đau như thế, anh cũng không có đánh mất lý trí, anh chỉ là đau nên muốn tê dại mình, nhưng càng muốn trốn tránh, thì nỗi đau càng rõ ràng, người đáng chết là anh! Không phải Vô Song, ông trời mắt mờ rồi, hãy để cho anh chết đi, trả Vô Song của anh lại cho anh, trả lại cho anh......
"A!" Mặc Phi Tước đánh một phát vào cổ của anh ấy, anh ấy rên lên một tiếng, rồi té xỉu ở trên bả vai của anh.
" Cậu chủ. " Lúc này, Bạch Dạ và Ảnh Tử vội vàng đi tới đỡ cậu bé dậy, Bạch Dạ ngồi xổm người xuống, Ảnh Tử hiểu ý ôm cậu bé lên lưng của cậu ta, sau đó Ảnh Tử giúp đỡ Mặc Phi Tước nâng Đông Bác Hải lên xe.
" Cậu chủ, đau không?" Cõng cậu bé, Bạch Dạ nhẹ giọng hỏi.
Nằm ở trên lưng ấm áp của cậu ấy, cậu bé lặng yên không lên tiếng, chỉ là nức nở một lúc, đau! Cả người đều rất đau! Đau quá! Bạch Dạ nặng nề thở một hơi, không nói gì nữa, cõng cậu bé leo lên xe ngồi ——
*********
Trong bệnh viện.
Chúc Kỳ nhận được điện thoại liền hấp tấp chạy tới, váy lễ cũng không kịp thay, cởi bỏ chân không đứng chờ ở hành lang, người đi đường đi ngang qua không khỏi lộ ra ánh mắt kinh ngạc đối với anh, anh thấp thỏm mà dựa vào tường, nghiêng cổ nhìn chằm chằm vào cửa chính phòng giải phẫu, quá lo lắng nên khiến cho sắc mặt của anh thoạt nhìn rất tái nhợt, cái trán còn đổ đầy mồ hôi lạnh ~
Thầm mến là một loại hạnh phúc cô đơn, không nhớ rõ là bắt đầu từ khi nào, thì anh đã thầm mến Thư Yên lớn hơn anh một tuổi, cũng là từ khi đó, anh bắt đầu chú ý đến hình tượng của mình, mỗi ngày đều ăn mặc rất bảnh bao, vì chính là muốn hấp dẫn ánh mắt của cô ấy, cho dù là ánh mắt cười nhạo dừng lại ở trên người của anh, anh đều sẽ hưng phấn xấu hổ thật lâu ~
Ba năm trước đây, mẹ Chúc bị bệnh qua đời, trước khi chết Chúc Kỳ và Thư Yên đều ở bên cạnh bà, mẹ Chúc ngàn căn vạn dặn, cái chết của bà phải tuyệt đối giữ kín với Vô Song, nếu như chị có hỏi thì nói là đã dọn nhà rồi, hai người rơi lệ mà gật đầu.
Sau khi xử lý xong hậu sự của mẹ Chúc, thì ngay sau đó nhà của Thư Yên xảy ra biến cố, công ty của ông Thư có nguy cơ phá sản đóng cửa, Chúc Kỳ rất muốn tận lực một phần để có thể giúp được cho nhà bọn họ, chỉ tiếc là có lòng mà chưa đủ, anh chỉ là một học sinh nghèo, căn bản không có tiền.
Vì có thể kiếm tiền nhanh chóng, nên anh gạt Thư Yên mà đi đấu quyền anh, nói trắng ra thì cũng chính là bia thịt, những công việc đè ép kia đều là giải trí cho thành phần tri thức, mỗi ngày đều bị đánh đến sưng mặt sưng mũi, nhưng tiền kiếm được cũng chỉ là trả nợ được một góc, sau có một ông chủ coi trọng anh, sau khi hỏi thăm thì biết được anh đang thiếu tiền, liền hỏi anh có hứng thú làm sát thủ hay không, trước tiên ông ta có thể tạm ứng cho anh một trăm ngàn, Chúc Kỳ cũng có nghĩ tới cự tuyệt, nhưng đối mặt với sự hấp dẫn của kim tiền, anh đã không thể ngăn cản được, bởi vì khi anh đến nơi này, thì trong lòng cũng đã trang bị một ý niệm, đó chính là nhất định phải gom đủ tiền để giúp nhà Yên nhi vượt qua nguy cơ, sống chết sớm đã bị anh ném ra ngoài tám tầng mây.
Cứ như vậy, anh ký giấy sinh tử!
Nhưng ngay khi anh cầm tiền đi tìm Thư Yên, thì lại nhìn thấy cô ấy được một chiếc Audi A8 đón đi, anh chờ cô ấy ở cửa nhà trọ ước chừng một ngày một đêm.
Một ngày kia, anh biểu lộ tiếng lòng với cô ấy!
Một ngày kia, cô ấy cự tuyệt tình yêu của anh!
Một ngày kia, anh nhìn thấy vết hôn trên cần cổ cô, giận đến mức mất khống chế, chất vấn có phải cô bán mình để đổi lấy tiền không, cô không nói lời nào, chỉ một mực trốn tránh vấn đề của anh, anh dây dưa không nghỉ, cô hung hăng cho anh một cái tát, hơn nữa nói rất nhiều lời tuyệt tình!
Một ngày kia, anh rời đi, sau đó không xuất hiện ở trước mặt cô ấy nữa, giống như là anh biến mất khỏi nhân gian, không có dấu vết để mà tìm!
Phanh!
Cửa phòng giải phẫu bị đẩy ra, bác sĩ mặc áo khoác trắng phẫu thuật đi ra ngoài, Chúc Kỳ lập tức chạy tới, nắm hai cánh tay của bác sĩ, run giọng nói: "Bác sĩ, bệnh nhân thế nào rồi?"
Bác sĩ áo khoác trắng lấy khẩu trang xuống, ánh mắt quái dị quan sát trang phục của anh một chút, bằng trực giác cho rằng anh là Gay, ho khan một tiếng, ông ta nói rất nghiêm túc: "Bệnh nhân uống thuốc phá thai là chất kích thích, mới có thể chảy lượng máu lớn như thế, chậm một chút nữa, thì đừng nói đứa nhỏ không giữ được, cả người lớn cũng sẽ có nguy hiểm. "
Chúc Kỳ ngơ ngẩn một lúc, rồi mới chậm rãi tỉnh lại, muốn hỏi là cô mang thai sao, nhưng bật thốt lên lời nói lại là: "Bác sĩ, ông nói là cô ấy và đứa nhỏ đều không có chuyện gì?"
"Ừ, nhưng đây chỉ là tạm thời, thể chất của bệnh nhân rất suy yếu, tốt hơn hết nên điều dưỡng một thời gian, thì thai mới có thể an toàn.
"Tôi biết rồi, cám ơn bác sĩ, cám ơn. " Chúc Kỳ liên tiếp gật đầu cảm tạ với bác sĩ, bác sĩ khoát khoát tay, rồi đi ra.
Một lát sau, Thư Yên được người đẩy ra ngoài, cô nhắm mắt lại thật chặt, nguyên nhân là vì không có tiêm thuốc tê, nên mặt của cô tái nhợt đau đến mức nhăn nhó không nói nổi, sợi tóc trên trán cùng tóc mai hai bên sớm đã bị mồ hôi thấm ướt, hai tay mảnh khảnh xanh mét nắm cái mền thật chặt, đau, từng tế bào của cơ thể đều đang kêu gào, đau......
"Yên nhi. " Chúc Kỳ cầm lấy một tay của cô, đi cùng với người ta đẩy cô vào phòng bệnh.
Ai? Là ai đang gọi cô, cô muốn mở mắt xem người gọi cô, nhưng mà mí mắt quá nặng, cô không mở ra được......
"Hải Sinh. "
Bỗng chốc, từ đáy trái tim cô kêu ra cái tên, nắm tay Chúc Kỳ thật chặt, coi anh như Đông Hải Sinh, trong nháy mắt hai mắt của Chúc Kỳ lóe lên chán nản ảm đạm, cuối cùng anh cũng không phải là người ở trong lòng cô ấy.
"Hải Sinh, Hải Sinh...... " Thư Yên không ngừng gọi tên của hắn, nhưng lại không nhận được câu trả lời của hắn, cô thật sợ hãi! Thật sự sợ hãi! Giống như một mình bị đặt trong ở trong bóng tối vô biên, cô thật hy vọng có hắn ở cùng với cô, cho cô an ủi, để cho cô biết cô có hắn mà không phải một mình!
"Anh ở đây. " Chúc Kỳ hít mạnh một hơi lạnh, đem phần khổ sở cùng đau khổ ở trong lòng chôn xuống tận đáy lòng, tại sao người trong lòng của cô ấy luôn là Đông Hải Sinh!
← Ch. 146 | Ch. 148 → |