Nguồn gốc của thù hận (2)
← Ch.145 | Ch.147 → |
"Nhịn. " Mặc Phi Tước kềm chế bả vai Đông Bác Hải nói thận trọng.
Mắt không chớp nhìn lên phía trên, chân mày của Đông Bác Hải rất run rẩy, nhịn thật sự rất khổ cực, thật là đau......
"Không nói lời nào, đại biểu là tôi nói đúng. " Gã cười ha ha, "Có phải rất hối hận vì đã không sớm một chút nhìn thấy rõ nó là loại đàn ông này hay không, hiện tại tôi cho cô một cơ hội, giết nó, tôi liền thả cô. "
Hai mắt của Vô Song đẫm lệ nhìn anh, giống như khó tin.
"Đưa. " Gã buông tay nắm chặt cằm cô, từ bên hông móc khẩu súng đưa cho cô, nhìn súng gã đưa tới, Vô Song không dám đưa tay nhận, mười ngón tay quấn vào nhau thật chặt, ánh mắt nhẹ nhàng lóe lên nhìn chằm chằm vào Đông Hải Sinh, tràn đầy nghi ngờ!
"Cô hoài nghi là súng rỗng?" Nhìn thấu băn khoăn của cô, Đông Hải Sinh giơ súng bắn lên nóc nhà một phát.
Bùm!
Một tiếng súng vang lến, bốn phía khiếp sợ! Hiện trường hôn lễ bên ngoài biệt thự, tất cả mọi người bị tiếng súng này vang lên làm cho ngơ ngẩn ——
"Tiếng súng từ đâu tới?" Chúc Kỳ nâng một ly rượu đỏ hỏi.
"Hình như là từ trong biệt thự. " An Sâm đáp.
"Mẹ. " Phản ứng kịp mẹ đã gặp nạn, cậu bé tung ra liền chạy đi vào biệt thự.
"Tiểu thiếu gia. " An Sâm đuổi theo.
"Tiểu QQ chờ cậu một chút. " Chúc Kỳ ném cái ly, nhấc làn váy mang giày cao gót cùng đuổi theo, anh một người ông mang giày cao gót chạy trên đường lúc trẹo lúc quẹo, anh định đem giầy đá bay đi.
"Lần này còn có nghi ngờ không?"
Gã lại một lần nữa đưa khẩu súng cho Vô Song đã bị sợ tới mức che lỗ tai, nụ cười sâu không lường đựơc càng sâu hơn nữa, Vô Song nhìn Đông Bác Hải một cái, anh nhẹ nhàng gật gật đầu với cô, để tay bịt chặt lỗ tai xuống, dòng nước mắt yếu ớt của cô lần đầu tiên sụp đổ, thân thể lạnh rung muốn lui về sau, nhưng mà cô không đường để chạy ——
"Cầm lấy, nổ súng giết chết nó, thì cô được tự do. "
Đông Hải Sinh duỗi chân dài một cái, đi tới phía sau lưng của cô, kiên quyết nhét súng vào trong tay của cô, bàn tay bao quanh tay nhỏ bé run rẩy cầm súng của cô thật chặt, khẩu súng hướng ngay Đông Bác Hải.
Lòng của Vô Song đang liều mạng kêu: không, cô sẽ không nổ súng, sẽ không đả thương Bác Hải, chết cũng sẽ không......
"Cô đối với nó còn có cái gì đáng để lưu luyến, cô thật sự cho rằng nó thật lòng yêu cô sao? A, cô gái ngốc ngây thơ, Đông Bác Hải cùng mẹ nó là một loại hàng, đối với ai cũng sẽ không có tình cảm thật, chưa từng nghe qua một câu nói, con hát vô tình, kỹ nữ vô nghĩa sao? Nổ súng!"
"Không, không muốn...... " Vô Song liều mạng lắc đầu.
Đông Bác Hải mơ hồ hít sâu một hơi, cả người đều giận đến phát run phát cứng, nhưng anh mặc nhiên biểu hiện không hề cử động.
Đông Hải Sinh thấy anh còn có thể trấn tĩnh như thế, thì trong lòng không khỏi phát sinh lửa giận, nụ cười đọng lại một chút, nghiêng đầu nhìn Vô Song lệ rơi đầy mặt, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, đùa giỡn cười một tiếng: "Có phải cô rất muốn biết rõ, chuyện xưa xảy ra ở trên người Đông Bác Hải hay không?"
Vô Song bỗng dừng nước mắt, quay đầu nhìn lại gã, đúng vậy, cô rất muốn biết rõ.
"Như vậy, hiện tại tôi sẽ nói cho cô biết. " Gã cười tuấn nhã như vậy, liếc về phía Đông Bác Hải, rốt cuộc phát hiện anh có chút không giống, giận rồi, "Nên nói từ lúc nào đây?" Gã nhìn anh một cái, lần này như ý muốn đã chọc giận được anh, chỉ thấy hai nắm tay của anh siết chặt đến trắng bệch.
"Mẹ. " Cậu bé xông vào, nhìn mẹ bị kèm hai bên thì cẩn thận, đi tới bên cạnh cha.
"Tổng giám đốc. " An Sâm cũng đi vào ngay sau đó, kế tiếp là Bạch Dạ cùng với Ảnh Tử, cuối cùng đi vào là Chúc Kỳ nâng làn váy lên.
Bạch Dạ và Ảnh Tử cẩn thận quan sát trên lầu, tự hỏi làm thế nào bằng tốc độ nhanh nhất đánh bại 19 người của đối phương.
"Hãy nói từ thời điểm Đông Bác Hải hơn hai tuổi đi!"
"Đông Hải Sinh, mẹ kiếp, mày có bản lĩnh thì giết ông đi, không có bản lĩnh thì câm miệng cho ông!" Đông Bác Hải giận đến mức không thể dừng lại mà gầm thét với gã, lần đầu tiên muốn nâng họng súng lên, lần này bị Mặc Phi Tước và An Sâm cùng nhau kéo lại.
Vô Song sững sờ nhìn Đông Bác Hải, lông mi dính nước mắt nháy nháy, đoạn quá khứ kia thật sự nghĩ lại mà kinh người như vậy sao?
Đông Bác Hải cắn răng thật chặt, đỏ mặt tía tai, con ngươi dính vào tia máu giống như là muốn nổ tung, đỏ thẫm đến kinh người, Đông Hải Sinh nói gì anh cũng không nghe được, ý thức lại một lần nữa bị vùi lấp vào trong quá khứ nghĩ lại mà đau lòng ——
****** Hồi ức của Bác Hải ******
Từ lúc Lưu Viên Viên dẫn người đến gia đình cậu náo loạn, tiểu Bác Hải liền phát hiện mẹ thay đổi, trở nên không thích cười, sau đó còn bảo cậu phải giữ bí mật với tất cả mọi người, nhất là cha, còn bé nên cậu cái gì cũng không hiểu, người lớn dạy sao thì cậu làm như thế.
Cuộc sống về sau cũng vẫn như thường ngày, mỗi lần cha tới đều sẽ mang quà đến cho bọn họ, tiểu Bác Hải vẫn rất thích dựa sát cha như vậy, quấn lấy cha kể chuyện xưa, nhưng mẹ luôn là bộ dạng có vẻ buồn bực không vui.
Một ngày của hai tháng sau, lúc nửa đêm tiểu Bác Hải thức dậy đi tiểu, lúc đi qua gian phòng của mẹ, thấy cửa mở, cậu nhíu lại ánh mắt nhìn vào trong phòng, trên giường trống rỗng không có ai, lúc ấy cậu liền nghĩ, mẹ đi đâu vậy?
"Mẹ, mẹ, " Cậu kêu mấy tiếng, nhưng không ai đáp lại cậu, cậu gấp đến độ tìm người khắp nhà, nhưng mà mỗi gian phòng đều tìm khắp, cũng không có tìm được bóng dáng của mẹ, cậu gấp đến độ trong lòng lộn xộn, không biết nên làm thế nào cho đúng, ngồi dưới đất ô ô khóc rống, có phải mẹ không cần cậu hay không vậy? Cậu muốn mẹ, mẹ......
Cậu không biết khóc bao lâu, chỉ biết là lúc khóc đến cơ thể mỏi mệt, thì trong phòng khách sáng đèn.
"Tiểu Hải. " Là giọng của mẹ, cậu để tay nhỏ bé xuống, lộ ra một đôi mắt sưng đỏ nhìn mẹ đi tới chỗ cậu, và hưng phấn kêu lên một tiếng, "Mẹ. "
"Con trai, sao con ngồi dưới đất khóc?" Mẹ ôm cậu từ trên mặt đất lên, mới phát hiện trên đất có nhiều vũng nước, toàn bộ đũng quần của cậu đều ướt.
"Mẹ, mẹ đi đâu vậy, có phải mẹ không cần con hay không?" Cậu nức nở rầu rĩ nhìn mẹ, cái môi nhỏ nhắn vẫn còn đang run rẩy sợ hãi.
Đối mặt với chất vấn của con, hốc mắt của cô bỗng đỏ hồi, ôm con vào trong ngực thật chặt, "Con trai, không phải mẹ không cần con, mẹ đi ra ngoài làm chút chuyện, đi, mẹ dẫn con đi tắm, ngủ. " Ở trên người mẹ, tiểu Bác Hải nghe thấy được một mùi rượu cồn, cùng với mùi nước hoa không thuộc về mẹ.
Qua mấy ngày, tiểu Bác Hải phát hiện, mỗi buổi tối mẹ đều đi ra ngoài, rốt cuộc cũng có một ngày, lòng hiếu kỳ quấy phá nên cậu lặng lẽ theo dõi mẹ ——
Tuy cậu chỉ hơn hai tuổi, nhưng cậu biết rất nhiều, cậu biết gọi điện thoại, biết phím nào gọi cho người nào, biết rõ làm sao thuê xe, cũng biết xài tiền như thế nào.
Cậu theo dõi mẹ đi tới một Câu Lạc Bộ rất xa hoa, mẹ xuống xe đi vào, cậu xuống xe cho chú tài xế tờ giấy lớn 100 đồng, rất phóng khoáng nói không cần ông ấy thối tiền lẻ, chú tài xế mở cửa xe giúp cậu, cậu xuống xe đã không kịp chờ đợi mà chạy vào bên trong, nhưng bị bảo vệ cửa cản lại, cậu nói, cậu muốn đi vào tìm mẹ, mấy bảo vệ cười ha ha, mặc kệ cậu giải thích thế nào, cũng không cho cậu đi vào, cậu cũng gấp muốn khóc, lúc này ——
*****
Lúc này, từ phía sau cậu có một cậu bé khoảng bảy tuổi đi tới, phía sau cậu bé ấy có mấy gã cận vệ dáng người vạm vỡ đi theo, mấy bảo vệ nhìn thấy cậu ấy thì đều lộ ra khuôn mặt tươi cười cung kính, "Đại thiếu gia!"
"Chú à, mẹ cháu thật sự ở bên trong, mấy chú cho cháu vào đi!" Chỉ có tiểu Bác Hải là không đem vị tiểu thiếu gia kia để vào trong mắt.
"Đi đi đi đi đi, còn ầm ĩ nữa, có tin ông đây ném mày vào rãnh nước hay không. " Tên bảo vệ kia chặn cậu hung ác nói.
"Mẹ, con muốn tìm mẹ mà. " Tiểu Bác Hải bị hắn ta hung ác mà lên tiếng khóc.
"Thằng nhỏ này, còn không tin à. " Bảo vệ ôm cậu, làm bộ thật sự muốn ném vào cậu rãnh nước, cậu càng sợ tới mức oa oa khóc lớn hơn, vừa đá vừa uốn éo.
"Dừng tay!"
Vị đại thiếu gia kia nhìn như cao ngạo mở miệng nói, "Buông nó ra. "
Bảo vệ giật mình một chút, chợt nâng lên khuôn mặt tươi cười lấy lòng, giải thích: "Đại thiếu gia, là như vầy, đứa bé này cũng không biết từ đâu chạy tới, đến chỗ Câu Lạc Bộ này của chúng ta tìm mẹ, để nó ở nơi này khóc rống la lối om sòm sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của chúng ta, tôi muốn ném nó đi xa một chút. "
"Buông nó ra. " Cậu ấy đột nhiên cất cao giọng lộ ra rõ ràng, NND nếu ông dám dài dòng một câu nữa, tôi ném ông vào rãnh nước.
"Dạ dạ dạ dạ, đại thiếu gia. " Bảo vệ sợ tới mức liên tục gật đầu, buông tiểu Bác Hải xuống, thế nhưng cậu lại khóc rống không ngừng, cậu bé kia đi tới từ trong túi lấy khăn tay ra đưa cho cậu, "Đừng khóc nữa, anh dẫn em đi vào tìm mẹ. "
"Anh thật sự có thể dẫn em đi vào?" Tiểu Bác Hải nâng mắt to đầy nước mắt nhìn cậu ấy, nức nở rầu rĩ mà hỏi.
"Ừ. " Cậu ấy gật đầu.
"Cám ơn anh. " Tiểu Bác Hải lau lau mắt lung tung, đem nước mũi sắp chảy xuống hít trở về, nếu đổi lại là người khác thì vị đại thiếu gia này sẽ cảm thấy rất ghê tởm, nhưng bộ dáng đáng yêu của tiểu Bác Hải làm cho cậu ấy không ghê tởm được, cậu ấy cầm khăn lau lau nước mắt trên mặt của cậu.
"Đi thôi!" Cậu ấy chủ động vươn tay, ý bảo cậu dắt tay của cậu ấy, như vậy cũng sẽ không có ai dám làm khó cậu.
Tiểu Bác Hải đưa tay nhỏ bé thịt thịt ra, cầm lấy tay cậu ấy, đại thiếu gia dắt cậu nghênh ngang bước vaò Câu Lạc Bộ, bên trong rất lớn, rất xa hoa mà tiểu Bác Hải chưa từng thấy qua, rất nhiều gian phòng, cậu không biết mẹ ở gian phòng nào, nhăn nhăn đầu lông mày nhỏ, cậu hơi cong cái miệng nhỏ nhắn hỏi, "Anh ơi, em không biết mẹ ở gian phòng nào, làm thế nào đây?"
"Vậy thì đẩy mỗi một gian phòng ra tìm. "
Đại thiếu gia nói như gió nhẹ nước chảy, làm tiểu Bác Hải có chút sợ, nhỏ giọng ngập ngừng: "Sẽ không bị đánh chứ?"
"Bị đánh?" Đại thiếu gia kinh ngạc nhìn cậu một cái.
Cậu gật gật đầu, "Đúng vậy đó, cha nói rình coi là không tốt, sẽ đánh cái mông nhỏ. "
"Em bị đánh qua?" Đây là phản ứng trong nháy mắt của đại thiếu gia.
"Dạ. " Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng một chút, có một lần cậu rình coi cha mẹ, kết quả bị cha phát hiện đánh cái mông nhỏ mấy cái, sau đó cậu cũng không dám nữa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của đại thiếu gia căng cứng, cuối cùng bị cậu chọc cười, cậu ấy thích cậu bé này, cảm giác cậu rất thú vị, so với đứa em ngang ngược càn rỡ thú vị đáng yêu hơn nhiều, sờ sờ đầu của cậu, cậu ấy cười nói: "Anh trai sẽ bảo kê cho em, không ai dám đánh em. "
Ách......
Ngộ nhỡ anh trai khoác lác thì làm thế nào? Cậu mới không phải kẻ ngốc!
Thấy cậu vẫn chưa yên tâm, cậu ấy hỏi, "Mẹ em hình dạng thế nào?"
"Mẹ em rất xinh đẹp. " Mẹ tuyệt đối là cô gái đẹp nhất mà cậu đã gặp cho đến tận lúc này, cha cũng nói mẹ là cô gái xinh đẹp nhất trên thế giới này, không ai có thể xinh đẹp hơn mẹ.
"Mẹ có một mái tóc dài đen bóng, mặt trái xoan, hai mắt rất to, lông mày cong cong, sóng mũi rất cao, môi đỏ mọng nho nhỏ. " Đây là cha dạy cậu, nói mà nếu như có một ngày lạc mất mẹ, thì hình dung mẹ với người ta như vậy, người ta có thể giúp cậu tìm được mẹ.
Đại thiếu gia cau cau lông mày, cô gái như vậy ở chỗ này nhiều vô số kể, căn bản không thể xác định mẹ nó là vị nào, "Còn có đặc điểm khác không?"
"Anh trai, cái gì gọi là đặc điểm?" Cậu nói còn chưa đủ cặn kẽ à.
"Chính là ~ mẹ em có chỗ nào khác người ta hay không?"
"Có a, mẹ là người xinh đẹp nhất, rất dễ nhận biết, em có thể từ trong đám người mà nhận ra ai là mẹ em. " Đặc điểm này còn chưa đủ rõ ràng sao? Tiểu Bác Hải gãi đầu.
Ách......
"Trừ cái này ra còn có gì khác không?"
Tiểu Bác Hải trợn trắng mắt làm ra vẻ suy nghĩ, suy nghĩ một chút, nghĩ đến, "Trên trán mẹ có một nốt ruồi đỏ nho nhỏ, cha nói này gọi là nốt ruồi mỹ nhân. "
Đại thiếu gia thở một hơi dài, cuối cùng đứa nhỏ này cũng nói ra một chút có ích, tiểu Bác Hải không hiểu tại sao anh ấy lại thở dài, là cậu chọc anh ấy mất hứng sao, lúc cha mất hứng cũng thở dài ——
"Anh trai, đây không phải là đặc điểm sao?" Cậu thận trọng nhìn cậu ấy, có một chút sợ.
"Đây là đặc điểm, đi thôi, anh giúp em tìm mẹ. " Cậu ấy lại một lần nữa dắt tay của cậu, ra lệnh cận vệ đẩy ra từng gian phòng bao tìm kiếm, vậy mà tìm cả nửa ngày cũng không có tìm được, quyệt cái miệng nhỏ nhắn, tiểu Bác Hải có chút ủ rũ, tìm khắp nơi lâu như vậy mà cũng không thấy mẹ, có phải mẹ đã rời đi hay không.
Mang theo nghi ngờ, cậu nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn đại thiếu gia cao hơn cậu rất nhiều: "Anh ơi, cũng trễ như thế rồi, có phải mẹ đã trở về hay không vậy?"
"Hẳn là còn chưa có. " Thời gian này chính là bắt đầu sống về đêm.
"Anh, anh tới trong này làm gì?" Cậu đến tìm mẹ, như vậy anh ấy thì sao?
"Anh cũng đến tìm mẹ. " Lập tức vẻ mặt của cậu ấy có chút phiền muộn.
"A, mẹ của anh cũng có việc phiền lòng?"
Đại thiếu gia rất kinh ngạc nhìn cậu, nó là một đứa bé hơi lớn mà đã hiểu nhiều như vậy, có phải trưởng thành quá sớm hay không.
"Em đoán đúng á, mẹ em trước kia cũng không tới chỗ như thế, trước đó vài ngày có một bà đồng tới nhà của em quấy rối, về sau mẹ liền thay đổi, trở nên không thích cười, thích ra ngoài uống rượu, hôm nay là em lặng lẽ theo dõi mẹ mà tới. " Nghĩ đến xem rốt cuộc mẹ đang làm gì.
"Bà đồng? Tới nhà em quấy rối?" Đại thiếu gia cho rằng đứa nhỏ này đang nói truyện cổ tích.
"Dạ. " Tiểu Bác Hải liên tục gật đầu, đột nhiên từ một gian phòng bao truyền đến một tiếng kêu quen thuộc, cậu dừng bước chân lại, nâng lỗ tai lên, "Là thanh âm của mẹ. "
"Mẹ...... " Cậu muốn kêu, nhưng bị đại thiếu gia che miệng, "Xuỵt, nghe anh, đừng kêu. "
Cậu mở mắt to tròn gật đầu, đại thiếu gia buông cậu ra, cậu không rõ mà hỏi: "Anh à, em thật sự nghe tiếng mẹ kêu, tại sao em không thể gọi mẹ, mẹ nghe được thanh âm của em thì sẽ biết em đang tìm mẹ, thì mẹ sẽ ra tới á. "
"Em quên à, em mới vừa nói là em theo dõi mẹ mà tới. "
Tiểu Bác Hải lắc đầu, đại thiếu gia sờ sờ đầu của cậu có chút đau lòng, cậu còn quá nhỏ, thế giới ngừơi lớn cậu còn không hiểu, cậu ấy quay đầu lại nói với bọn cận vệ, "Các anh lui ra đi!"
"Dạ, đại thiếu gia. " Bọn cận vệ lui xuống.
Trên hành lang phòng bao thật dài, chỉ còn lại hai người bọn họ, đại thiếu gia ngồi xổm người xuống, ánh mắt sâu kín nhìn cậu, "Em trai nhỏ, em có phải đứa bé ngoan hay không?"
Cậu hiểu ý gật đầu, cậu tuyệt đối là bé ngoan.
"Là bé ngoan thì nghe lời anh trai nói, sau khi tìm được mẹ, mặc kệ thấy cái gì cũng không được phép gọi mẹ. "
"Tại sao?"
"Anh muốn cùng em chơi một trò chơi trinh thám, quy tắc của trò chơi chính là, em chỉ có thể thấy được mẹ, không đựơc để cho mẹ thấy em, nếu như em làm được, anh liền tặng cho em một phần quà chiến thắng. "
"Đựơc. " Có quà tặng để cầm, tiểu Bác Hải hình như rất hưng phấn.
"Vậy bắt đầu đi, nhớ không được đẩy cửa ra, chỉ có thể nhẹ nhàng mở ra một khe hẹp, nằm ở trên khe hẹp nhìn. "
"À. " Cậu xoay người bắt đầu đi tìm mẹ, rất nghe lời mà không đẩy cửa ra, chỉ là nhẹ nhàng đẩy khe cửa, gặp phải cửa chính khóa chặt, cậu liền nằm ở trên cửa nghe, nghe một hồi thì xác định người ở bên trong không phải mẹ, cậu lại đổi một đừơng.
Mãi cho đến, rốt cuộc cậu cũng nghe thanh âm của mẹ......
"Anh ơi, em tìm được mẹ rồi. " Cậu sợ bị mẹ phát hiện, đè giọng nói đến thấp nhất phất phất tay với đại thiếu gia, cậu ấy đi tới đứng ở phía sau cậu, khom người đem tay khoác lên trên bả vai nhỏ của cậu, tiểu Bác Hải nhẹ nhàng đẩy cửa ra một khe hẹp, trên đất y phục đàn ông, phụ nữ rơi rải rác, trên giường lớn có hai thân thể đang liều chết dây dưa điên loan đảo phượng, thỉnh thoảng có một hai tiếng rên nhẹ tràn ra từ trong miệng ngừơi phụ nữ, cao triều đi qua ngừơi đàn ông nằm ngang ở trên giường, người đàn ông kia là cha ——
"Ưm...... "
Đại thiếu gia từ phía sau che miệng của tiểu Bác Hải, ôm lấy cậu xoay người rời đi, bị cậu ấy ôm vào trong ngực, cậu hỏi: "Anh, em thấy được mẹ rồi, em rất ngoan nha, không có kêu. "
"Ừ, em thật ngoan. " Đại thiếu gia buồn buồn đáp lời.
"Anh, mẹ em đã tìm được, bây giờ không phải nên đi tìm mẹ anh sao?"
"Anh đưa em trở về trước. "
"Không cần, em ở bên ngoài chờ mẹ ra, mẹ sẽ mang em trở về, anh đi tìm mẹ anh đi!"
"Em trai nhỏ, nhớ, hôm nay ở chỗ này thấy tất cả, không cần nhắc tới với bất kỳ ai, lại càng không được cho mẹ em biết em theo dõi mẹ. "
"Tại sao?"
Cậu ấy nhìn cậu, miễn cượng cười với cậu, "Em muốn bị đánh sao?"
Bị đánh? Cái gì bị đánh? Tiểu Bác Hải chau chặt chân mày suy nghĩ sâu xa một chút mới phản ứng được, che miệng lại liên tục lắc đầu, thiếu chút nữa quên nếu rình coi cái mông sẽ bị đánh.
"Anh, anh thật sự không đi tìm mẹ anh à?"
Đại thiếu gia ôm cậu lên xe, sau đó cậu ấy cũng ngồi vào, xem bộ dáng là thật sự muốn đích thân đưa cậu về nhà.
"Đợi đưa em về nhà anh lại đi tìm mẹ, em trai nhỏ nhà em ở đâu?" Cậu ấy đóng cửa xe và hỏi.
"Anh, anh thật tốt. " Tiểu Bác Hải cảm kích cười áy náy với cậu, sau đó nói địa chỉ nhà.
Khi lái xe về đến cửa nhà, thì cậu đã mệt muốn ngủ, đại thiếu gia nhẹ nhàng lắc cậu tỉnh, cậu mơ mơ màng màng bò dậy, nhíu lại ánh mắt mông lung nhìn cậu ấy.
Cậu ấy cười nói: "Mau vào đi ngủ đi, về sau không được một mình chạy loạn khắp nơi, coi chừng gặp phải tên lw gạt. "
"Dạ. " Cậu ngoan ngoãn gật đầu, tài xế mở cửa xe cho cậu, lúc xuống xe, đại thiếu gia hỏi một câu, "Em trai nhỏ, em tên là gì?"
"Em gọi Tiêu Bác Hải. " Cậu cười hắc hắc, trả lễ lại, "Anh trai, anh thì sao?"
"Anh gọi Đông Hải Sinh. "
"Anh họ Đông?" Cậu hơi có vẻ kinh ngạc nhìn cậu ấy.
"Ừ. "
"Cha anh gọi là gì?"
"Đông Vũ Bằng. " Tiểu Bác Hải chấn động con ngươi không khỏi trợn to kinh hãi.
"Em biết cha anh?" Cậu liên tục lắc đầu, xoay người xuống xe, Đông Hải Sinh không để ý, sau khi đưa cậu xuống xe, liền rời đi, tiểu Bác Hải nhìn bóng lưng cậu ấy rời đi, khuôn mặt nhỏ nhắn ủ rũ, thì ra cậu thật sự là con hoang, cha thật sự không phải chỉ thuộc về cậu và mẹ......
*****
Nằm ở trên giường nhỏ, tiểu Bác Hải vẫn không ngủ, thật sự là thời điểm buồn ngủ không chịu nổi thì cậu nhéo lỗ tai nhỏ cho đau để nâng cao tinh thần, đợi đến rạng sáng rốt cuộc dưới lầu cũng có động tĩnh.
Cậu kéo chăn ra, mang dép vào đi ra ngoài, nhón chân lên mở đèn ở lối đi nhỏ trên lầu, mẹ bị cậu làm sợ tới mức thét một tiếng, thấy cậu tức giận nhìn cô, cô lập tức nở nụ cười tươi, đi tới, "Con trai, trễ như thế mà sao còn chưa ngủ, thức dậy đi tiểu à, sao lại mặc quần áo ngược vậy, ha ha. "
Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Bác Hải sa sầm, không để ý tới mẹ, chỉ là tức giận nhìn mẹ, bộ dáng tức giận thật đáng yêu!
"Con trai, mẹ đi ra ngoài làm chút chuyện, đừng giận mẹ mà. " Tiêu Mỹ Lệ lấy lòng sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của con.
Tiểu Bác Hải hơi cong cái miệng nhỏ nhắn, một đôi mắt to đen bóng ở dưới ánh đèn nhấp nháy nhấp nháy, trong bộ dáng đáng yêu lộ ra đáng thương tùy thời sẽ khóc ——
"Mẹ, con là con hoang, có đúng hay không?"
Tiêu Mỹ Lệ sửng sốt, khó tin con trai hơn hai tuổi tuổi sẽ chất vấn cô cái vấn đề này, hôm nay con trai làm sao vậy?
"Mẹ, tại sao mẹ muốn phá hư gia đình của người khác?"
Mặc dù cậu vẫn còn rất nhỏ, chuyện lớn không hiểu, nhưng loại chủ đề này lại vây quanh ở bên cạnh cậu, có lẽ cậu hiểu, đám hàng xóm nơi này luôn thấy lúc cậu ngồi một mình chơi một mình thì mắng cậu là con hoang nhỏ, cậu tuổi nhỏ nhưng cũng không cam chịu yếu thế, luôn hùng hồn mà phản bác: 'Tao có cha, không phải con hoang' người ta luôn bị cậu chọc cho cười ha ha, giễu cợt mẹ cậu là nhân tình phá hư gia đình của người ta, nhân tình là cái gì cậu không hiểu, nhưng cậu biết chắc là lời mắng người, bởi vì từ trong mồm chó đám người kia không nhả ra răng ngà!
"Cha cũng đã sớm có một gia đình, cho nên mới không thể dời qua đây sống cùng với chúng ta, có đúng hay không?"
Cậu liên tục hỏi ba vấn đề, ba vấn đề này cũng làm cho Tiêu Mỹ Lệ líu lưỡi, hoảng sợ nhìn cậu, không biết trả lời như thế nào, "Con trai, mẹ mệt mỏi rồi, đi vào ngủ đi. "
Cô hít hít lỗ mũi, đè xuống chua xót xông tới, dắt tay nhỏ bé của con chuẩn bị trở về phòng, tiểu Bác Hải tức giận mà hất tay mẹ ra.
"Con chán ghét người lớn các người, tất cả đều là tên lường gạt, tên lường gạt...... Ô ô ô ô ô...... "
Tiểu Bác Hải oa một tiếng lên tiếng khóc, cả người Tiêu Mỹ Lệ cũng cứng đờ.
"Con ghét mẹ, mẹ là cô gái xấu xa, con cũng không muốn để ý tới mẹ. "
Cậu oanh tạc một trận làm cả người Tiêu Mỹ Lệ giống như hóa đá, mặt xám như tro tàn.
"Tiểu Hải. " Giọng cô khàn khàn kêu con một tiếng, ngồi xổm người xuống rồi đưa tay muốn ôm lấy con, muốn dụ dỗ con, nhưng......
"Con hận người lớn các người, con căm ghét người lớn các người!" Tiểu Bác Hải lại đẩy mẹ ra, khóc xoay người chạy về gian phòng, phanh một tiếng, đóng cửa phòng thật chặt, Tiêu Mỹ Lệ bị đẩy ngã nhào trên đất, hoa mắt một trận.
Cô bị người đời phỉ nhổ là kẻ thứ ba, nhưng mà, cô chưa bao giờ nghĩ tới làm hại tới thế giới đơn thuần của con.
"Con trai, mở cửa cho mẹ được không, nghe lời đi. " Tiêu Mỹ Lệ lo lắng đập cửa, nước mắt nước mũi dán vaò nhau nhưng gương mặt của tiểu Bác Hải dựa vào cửa không để ý tới mẹ, cậu thật sự rất khổ sở ~ thật sự rất khổ sở, nức nở rầu rĩ mấy cái rồi cậu ở trong túi lấy điện thoại mi-ni ra, cậu biết phím nào là của cha ——
"A lô. " Điện thoại được tiếp nhận.
"Cha, có phải cha cũng đã sớm có một gia đình hay không. " Cậu hỏi thẳng.
Một tiếng chất vấn của con, làm cho ông cứng đờ.
"Cha, con là con hoang mà cha không thể mang đi ra ngoài gặp người, có đúng hay không?"
Tiếng khóc của đứa bé, đã cắn nát lòng của Đông Vũ Bằng, ông vội vàng nói, "Tiểu Hải, ai nói cho con biết điều này, không được, con bảo mẹ nghe điện thoại, cha có lời muốn nói với mẹ. "
"Cha, cha là tên lường gạt, con không muốn nghe lời cha nói nữa, ô ô ô...... "
Tiểu Bác Hải nắm chặt điện thoại, khóc đến mức cả người mệt mỏi ngồi xuống, cắt đứt điện thoại, đầu điện thoại bên kia Đông Vũ Bằng cũng giận đến mức đập lên tay lái một cái thật mạnh, vốn là đang chuẩn bị lái xe chạy về nhà, nhưng đã quay đầu xe lại!
Ông giận, Mỹ Lệ rốt cuộc đã gì với con?! Cô ấy lại nói cho con biết, ông đã có gia đình sao? Cô ấy nói điều này với con, là muốn con không nhận ông? Hay là nghĩ muốn bức ông ly hôn? Ông càng nghĩ càng tức giận, nhanh chóng lái xe với tốc độ cao nhất......
"Con trai, mẹ cầu xin con, mở cửa ra được không?" Ở ngoài cửa Tiêu Mỹ Lệ đã gấp đến độ khóc lên, mỗi một tiếng khóc của con đều giống như cắm vào tim cô, là cô đã khiến cho con khổ sở.
"Con trai, mẹ dẫn con đi, dẫn con rời khỏi nơi này, có được hay không?" Một lúc lâu, Tiêu Mỹ Lệ giống như đã hạ một quyết tâm rất lớn, nói với con ở bên trong cửa. "Mẹ dẫn con đi đến một chỗ không có ai biết chúng ta, bắt đầu cuộc sống mới, có được hay không?"
Tiêu Mỹ Lệ cũng sắp khóc đến không thành tiếng, con trai lớn lên từng ngày, thành thục, dần dần hiểu được thiện ác xấu xí, cô phải lo lắng cho con nhiều hơn một chút.
Rời đi, có lẽ đối với ai cũng là một loại giải thoát ——
"Chi ——" cửa phòng được mở ra, tiểu Bác Hải đã khóc đến mức mặt đầy nước mắt đứng ở trước mặt của mẹ, thút tha thút thít hỏi: "Mẹ, mẹ không có gạt con?"
"Không lừa con. " Tiêu Mỹ Lệ tiến lên ôm cổ con trai, hai mẹ con khóc một trận.
"Con trai, chúng ta đi ngay bây giờ. " Khóc một lúc, Tiêu Mỹ Lệ buông con ra, lau lau nước mắt trên mặt cho con.
"Dạ. " Tiểu Bác Hải gật gật đầu, Tiêu Mỹ Lệ ở trên mặt con hôn một cái, sau đó kéo con đi vào gian phòng, lấy cái vali ra, bỏ vào đó vài bộ quần áo đơn giản cho con, rồi trở về phòng dọn dẹp hành lý đơn giản của mình một chút, lúc đi ra, Tiêu Mỹ Lệ một tay dắt con, một tay kéo vali da đi tới trước cửa, có chút quyến luyến mà quay đầu lại nhìn, nơi này có rất nhiều hồi ức ngọt ngào của cô.
"Mẹ, đi thôi!" Cậu nhẹ nhàng túm vạt áo của mẹ.
"Ừ. " Cô quay đầu lại khẽ mỉm cười với con, sau đó mở cửa chính ra dắt con, kéo vali hành lý đi......
Bọn họ đi chuyến này, chính là ba năm.
Ngày quay trở về, mẹ đã xảy ra tai nạn xe cộ......
****** *****
Từ trong ký ức đau đớn phục hồi tinh thần lại, Đông Bác Hải nắm chặt thành nắm đấm, thân hình cao lớn lảo đảo, sắc mặt trắng bệch, tim, thật là đau, quá đau......
Chỉ có anh biết, mẹ bị tai nạn xe cộ cũng không phải là ngoài ý muốn, mà là vì anh nhìn thấy rõ ràng trong chiếc xe đụng mẹ có một người đang ngồi, cùng với đại thiếu gia của nhà họ Đông anh nhìn thấy giống nhau như đúc, anh không có lộ ra, mà là đem mầm móng thù hận chôn sâu ở trong lòng, những năm nay anh vẫn chịu nhục làm việc, vì chính là muốn có một ngày có thể tự tay giết Đông Hải Sinh báo thù cho mẹ!
"Nếu như không phải là vì người mẹ gái điếm của nó, mẹ tôi cũng sẽ không chết!"
Đông Hải Sinh cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào Đông Bác Hải, từ trong hàm răng nặn ra những chữ hung ác lạnh lẽo.
*****
"Đêm đó, nếu như mà cha tôi không có đi tìm mẹ con bọn nó, mẹ tôi cũng sẽ không giận dỗi tự sát. "
Gã với giọng nói hung hăng, lộ vẻ coi thường nghe là hận vào trong xương tủy.
Người ở chỗ này không biết không khỏi chấn kinh đến mức hít một hơi lạnh, nhất là Vô Song, cô kinh ngạc đến sắc mặt tái nhợt, quay đầu nhìn Đông Hải Sinh tức giận tới cực điểm, đột nhiên có chút đồng tình với gã, gã cũng là người đáng thương!
"Đông Hải Sinh, thả Vô Song ra, đây là ân oán giữa tôi với anh, tôi với anh tính toán. " Ánh mắt của Đông Bác Hải sáng rực nhìn gã, đi về phía trước một bước.
"Đông Bác Hải, biết vì sao còn để mày lại, mà không giết mày không?" Gã giận quá thành cười.
Đông Bác Hải cắn răng, con ngươi sáng chói híp lại, "Không phải là muốn nhìn tôi sống không bằng chết sao?" Đáng tiếc mấy năm nay, gã vẫn không thể như nguyện.
Giữa bọn họ có một đánh cuộc, đây là ân oán giữa hai người bọn họ, tuyệt đối không liên lụy tới ông cụ và Đông Đông Hải cùng với công ty, chờ sau khi hai người xử lý công ty thật tốt, thì trở lại giải quyết ân oán riêng.
Chỉ là...... Người tính không bằng trời tính, Vô Song đã tham gia, ngưng hẳn trận trò chơi này!
"Không tệ!" Đông Hải Sinh lạnh lùng nhếch khóe môi.
Vô Song nước mắt ròng ròng nhìn Đông Bác Hải, lông mày kẻ đen nhíu chặt muốn bảo anh, đi mau đi, đừng đi tới, cô thật sự rất sợ súng lục cướp cò, anh sẽ không toàn mạng!
"Đông Hải Sinh, anh đã giết mẹ của Bác Hải, chẳng lẽ còn không đủ giải thù hận sao?" Mặc Phi Tước cất cao giọng nói.
"Không đủ, tao muốn cả nhà của nó tất cả đều chôn theo mẹ tao. " Gã gầm thét giống như giận dữ.
Bỗng chốc!
"Khốn kiếp ——"
Đột nhiên, lực giọng nói bén nhọn của ông cụ rung động mười phần truyền vào toàn trường.
Mọi người đồng loạt đem tiêu điểm nhìn về phía ông cụ, chỉ thấy ông mặc âu phục tây phong trần mệt mỏi đi vào, hai mắt như ngọn lửa, xanh mặt nhìn Đông Hải Sinh trên lầu, giọng nói lạnh lùng nhiễm một chút run rẩy, "Mày lặp lại lần nữa, tai nạn xe cộ kia là do mày chủ đạo?"
Ông cụ khó tin, Đông Hải Sinh cái tuổi đó rõ ràng vẫn chỉ là đứa bé 11, 12 tuổi, làm sao lại làm ra chuyện thương thiên hại lý như vậy.
"Không sai, là con làm ra. " Đông Hải Sinh thẳng thắn và cười lạnh, "Cha, con hận người đàn bà kia, bà ta là đầu sỏ gây nên hại chết mẹ con, bà ta chết chưa hết tội. "
"Đồ khốn kiếp. " Ông cụ giận đến mức tức sùi bọt mép, lập tức che kín ngực phát đau, thân hình cao lớn lung la lung lay, vẫn là Mặc Phi Tước đi tới đỡ ông ——
"Cha. " Đông Hải Sinh lo lắng kêu cha một tiếng.
Nhất thời ông cụ đau xót đến mức nước mắt tuôn đầy mặt, chân tướng ở trước mặt ông yếu ớt đến mức không chịu nổi một kích, thật sự là không có nghĩ đến, đứa con trai mà ông vẫn lấy làm kiêu ngạo, lại có tâm địa ác độc như vậy, khó trách ông không khuyên được Đông Bác Hải buông xuống thù hận, giờ khắc này, ông cũng muốn tự tay làm thịt cái tên khốn kiếp này.
"Ông nội. " Cậu bé đi tới, ánh mắt sâu kín nhìn ông, ông cụ dừng nước mắt, sờ sờ đầu của cháu, nước mắt già nua loé lên cái gì cũng không nói, nói gì đây? Nói ông thật xin lỗi cha của nó, hay nói ông là ông nội thất bại.
Đông Bác Hải bất tri bất giác mà đi tới hàng lang, anh đang chuẩn bị bước lên bậc thang, thì Đông Hải Sinh đột nhiên nắm chặt tay Vô Song nả một phát súng, bắn về phía cầu thang anh chuẩn bị bước lên, một phát này chỉ là cảnh cáo, cảnh cáo anh còn dám đến gần một bước, thì sẽ phế chân của anh.
"Bác Hải, anh đi mau đi, đừng lo cho em. "
Rốt cuộc Vô Song cũng không nhịn được mà hô to với anh, lệ rơi đầy mặt, Đông Bác Hải thấy cô như vậy thì nhíu mày một cái, nở nụ xinh đẹp với cô, ý bảo cô đừng sợ, có anh đây ——
Phanh!
Lại một phát nữa bắn vào mũi giày da của anh, Đông Bác Hải vẫn không sợ hãi mà đi lên trên lầu.
"Đừng, đừng...... "
Vô Song khóc thút thít lắc đầu, ý bảo anh đừng có đi lên nữa, nhưng anh lại làm như không thấy.
Mắt thấy Đông Hải Sinh lại muốn nổ súng, Vô Song cái khó ló cái khôn, nghiêng đầu cắn một cái lên cánh tay của gã, Đông Hải Sinh bị đau nả một phát súng bậy, bắn lệch lên trên tường.
Lúc này, Bạch Dạ và Ảnh Tử nhanh chóng rút súng, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, mấy phát liền bắn ngã mười mấy tên cận vệ còn chưa phản ứng kịp ở phía trên, Đông Bác Hải mở bước chân lớn chạy lên, Đông Hải Sinh bóp chặt cái cổ của Vô Song, cầm súng hướng ngay đầu của cô, thét Đông Bác Hải ——
"Đứng lại, mày tiến gần thêm bước nữa, tao liền một phát bắn bể đầu của nó. "
"Đông Hải Sinh buông cô ấy ra. "
"Mày nguyện ý chết thay nó sao?" Gã cười tà ác.
"Tôi nguyện ý. " Đông Bác Hải không chút suy nghĩ mà trả lời.
Có những lời này của anh, Vô Song nở nụ cười, cô chết cũng không tiếc.
"Mà tao không muốn thả nó. " Nó càng quan tâm, gã càng muốn phá hủy.
"Hải Sinh. " Ông cụ vội vàng kêu gã một tiếng.
Đông Hải Sinh chỉ là hời hợt liếc mắt nhìn ông cụ, cũng không đáp lại.
"Hải Sinh, đây tất cả đều là lỗi của cha, chuyện này không liên quan với Mỹ Lệ, lại càng không liên quan tới Bác Hải, con muốn báo thù thì nhằm vào cha đi, mau thả con bé Vô Song ra. " Ông cụ đau xót nói.
Hai mắt của Đông Hải Sinh dần dần ửng hồng ẩm ướt, có chút đau đớn mà nhìn ông cụ, rất kỳ quái, gã hận Đông Bác Hải hận đến muốn chết, nhưng gã đối với ông cụ lại không thể hận nổi, mặc dù tất cả mọi chuyện đều là vì ông ấy mà ra, nhưng gã không hận cha mình, thật sự tuyệt đối không hận......
"Anh cả. " Lúc này, Đông Đông Hải bị người dùng súng chỉ vào đầu áp giải đi vào, anh ta bị sợ tới mức đầu đầy mồ hôi lạnh, sợ hãi nhìn Đông Hải Sinh muốn gã cứu mạng.
"Đông Hải. " Ông cụ liếc mắt nhìn người áp giải anh ta, Mặc Phi Tước lên tiếng nói: "Chú Đông, thật xin lỗi. "
"Phi Tước con...... " Ông cụ khiếp sợ nhìn anh ấy, là anh ấy tìm người bắt Đông Hải làm con tin.
"Anh cả, cứu em, mau cứu em. " Đông Đông Hải rất sợ chết, nên bị làm sợ tới mức chân cũng mềm nhũn.
"Đông Hải Sinh, chúng ta làm trao đổi đi, anh thả Vô Song, tôi bảo Phi Tước thả Đông Đông Hải. " Đông Bác Hải đề nghị. Nhưng không ngờ, đổi lấy là Đông Hải Sinh cười lạnh một tiếng, "Đông Bác Hải, mày cho rằng tao sẽ mắc mưu của mày à, a, mấy ngừơi không dám làm gì Đông Hải đâu. " Cha sẽ bảo vệ nó.
"Vậy sao?" Mày kiếm dựng lên, Đông Bác Hải khẽ liếc mắt Mặc Phi Tước một cái, anh ấy hiểu ý một phát bắn vào bên cạnh Đông Đông Hải, anh ta bị sợ tới mức náo loạn, gào khóc kêu.
"Đông Bác Hải ——"
Đông Hải Sinh giận tối mặt, thiếu chút nữa cũng vì kích động mà bóp cò súng chống ở trên đầu Vô Song, làm Đông Bác Hải sợ tới mức giật giật thân thể, rồi lại không dám tùy tiện đến gần gã.
Cậu bé và Chúc Kỳ thấy thế cũng siết chặt quả đấm, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi!
"Đông Hải Sinh, anh có nhớ hay không, anh còn thiếu tôi một phần quà tặng. "
Đông Bác Hải nói sang chuyện khác, Đông Hải Sinh rất là kinh ngạc mà nhìn anh, chuyện đã đi qua nhiều năm như vậy, mà nó lại vẫn nhớ.
"Tao không nhớ rõ. " Gã lên tiếng phủ nhận.
"Anh nói dối. " Đông Bác Hải hít sâu một hơi, "Anh nhất định còn nhớ rõ. "
"Nhớ thì thế nào, không nhớ thì như thế nào?" Đông Hải Sinh cười nhạo, bây giờ nói những thứ này còn có ích lợi gì.
← Ch. 145 | Ch. 147 → |