Vay nóng Homecredit

Truyện:Cục Cưng Phúc Hắc – Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết - Chương 148

Cục Cưng Phúc Hắc – Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết
Trọn bộ 167 chương
Chương 148
Đại kết cục (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-167)

Siêu sale Lazada


Hôm sau, Đông Bác Hải từ trong hôn mê mà tỉnh lại, chuyện thứ nhất muốn làm chính là đi tìm Vô Song, Mặc Phi Tước ngăn anh ấy lại, anh đã phái người đi tìm rồi, phía dưới vách đá là biển lớn mênh mông, đừng nói hài cốt không vớt được, ngay cả xác xe cũng tìm không được! Đông Bác Hải không tin, anh ấy cố chấp muốn đi, hai người lại lôi kéo vật lộn một lúc, Đông Bác Hải ra một quyền trước đánh anh ra, sau đó ấy ấy vội vội vàng vàng muốn đi mở cửa, Mặc Phi Tước từ phía sau ôm lấy anh ấy, ném anh ấy trở lại, anh co quắp một chút rồi chân đứng không vững mà ngã ngồi xuống, hơi tàn.

"Bác Hải, anh tỉnh táo lại đi, Vô Song cô ấy đã chết rồi! Chết rồi!" Mặc Phi Tước thở hổn hển nhìn anh ấy suy sụp tinh thần, anh có thể hiểu giờ khắc này tâm tình của anh ấy rất khổ sở ~ rất đau lòng, nhưng mà dù cho có khó chịu đau lòng thế nào, thì người cũng đã chết rồi, người sống muốn sinh tồn được, thì không thể tự giận mình hành hạ mình như vậy!

"Vô Song cô ấy không có chết. " Anh rống lại anh ta, cặp mắt đỏ hồng, trong nháy mắt nước mắt đầy mặt: "Cô ấy đang chờ tôi đi cứu cô ấy, tôi muốn đi cứu cô ấy!" Anh lật người bò dậy.

"Anh đi đâu cứu cô ấy?" Mặc Phi Tước lôi vạt áo của anh ấy, lạnh giọng chất vấn.

"Cậu tránh ra!" Hai mắt anh như ngọn lửa, tháo tay anh ta ra, không có gỡ được, ngược lại khiến cho anh ta níu càng chặt hơn, anh khó chịu mà hét lớn một tiếng: "Tránh ra!"

"Anh không phải vẫn luôn nói tôi rất cần ăn đòn à, hôm nay, tôi để cho anh đánh!" Có tức giận thì phát tiết với anh đo, phát tiết trong lòng ra thì có thể thoải mái một chút!

Bùm!

Anh ấy không chút khách khí mà đánh một quyền lên trên mặt tuấn tú của anh, vết máu nhạt từ khóe môi anh lan ra, Mặc Phi Tước đau đến mức cắn răng, cũng là không giận mà ngược lại cười, liếc mắt nhìn anh ấy, khiêu khích nhíu nhíu mày: "Đấu lại đi!"

Bùm!

Lại một quyền, đánh cho mắt anh nổ đom đóm, khóe miệng chảy máu ra, gương mặt sưng đỏ, đau đến đọ ho khan một tiếng, khuôn mặt thật là đau! Hàm răng cũng rất đau, a! Thật đúng là quan báo tư thù (lợi dụng việc công trả thù riêng) đánh vào chỗ chết.

"Tránh ra!" Đông Bác Hải dùng sức gỡ tay của anh ra, Mặc Phi Tước níu chặt áo của anh ấy, nhưng mà cũng không chịu buông tay, ói ra một ngụm máu: "Bác Hải, chị dâu nhỏ thật sự đã chết rồi, anh đối mặt với thực tế được không, đừng quên anh còn có đứa con phải chăm sóc, nó đã không có mẹ, chẳng lẽ anh còn muốn nó mất đi cha sao?"

"Vô Song không có chết!" Anh ấy lại gầm thét một tiếng, rồi khóc!

Mặc Phi Tước bị anh ấy rống đến đinh tai nhức óc, á khẩu không trả lời được, anh ấy không chịu đối mặt với thực tế, dù cho anh có nói 1000 lần, một vạn lần cũng sẽ bị anh ấy bác bỏ, anh từ từ buông tay ra, cúi đầu chống nạnh nặng nề thở dài rồi nói, "Nếu anh không tin, tôi có thể cho anh đi đến hiện trường sự cố xem một chút, nhưng anh phải đáp ứng tôi, không được làm việc ngốc. "

Đông Bác Hải hút hút lỗ mũi, ngừng lại nước mắt ——

Mặc Phi Tước lái ô-tô chở anh ấy đi tới bờ biển, ngồi lên du thuyền, rồi đi tới địa điểm rơi xe, trên mặt biển có 19 chiếc du thuyền trôi lửng lờ đang vớt thi thể, ba chủ tớ cậu nhóc đã sớm ở chỗ này bận rộn nửa ngày, nhưng không có thu hoạch được gì.

"Cha. " Phát hiện thấy bọn họ tới, cậu bé ra lệnh Ảnh Tử lái du thuyền đến gần bọn họ.

Đông Bác Hải cứng đờ đứng ngổn ngang trong gió, ngắm nhìn biển rộng mênh mông bát ngát, anh mê mang không biết làm sao, không phủ nhận sự thật, nhưng lại không chịu chấp nhận nó!

"Tìm được gì không?" Mặc Phi Tước nhìn cậu nhóc và hỏi, cậu bé lắc đầu, ánh mắt sưng đỏ hiển nhiên là mới vừa khóc, cậu lẳng lặng nhìn mặt không có vẻ gì của cha, đoán không ra ý nghĩ trong lòng cha, lại không muốn quấy rầy sự yên tĩnh của cha.

"Mò được rồi, mò được rồi!"

Lúc này, có người hô to lên một tiếng, mọi người tìm theo tiếng nhìn lại, tim cũng theo đó nhấc lên tới cổ họng, hai chiếc du thuyền đến gần anh, trong lưới vớt lên một cái áo cưới lộng lẫy, chỉ cần nhìn một cái, thì Đông Bác Hải đã có thể xác định, áo cưới này là của Vô Song, anh giống như nổi điên nhảy từ du thuyền bên này sang chiếc du thuyền đối diện, đoạt lấy chiếc áo cưới ướt đẫm từ trong tay người kia, nắm ở trong tay thật chặt, lại một lẫn nữa lệ nóng doanh tròng!

Không ——

Những dòng nước mắt nóng hổi nện từng giọt từng giọt lên trên áo cưới lạnh như băng, đầy trong đầu đều là dáng vẻ mỉm cười cuối cùng lúc Vô Song nói yêu anh, khóc như mưa, lại xinh đẹp e rằng không ai bằng.

Anh không tin, không tin Đông phu nhân sẽ chết, không tin...... Không tin......

Bùm!

Anh bùm một tiếng, nhảy vào trong biển, anh muốn đi tìm Đông phu nhân về, bọn họ còn có hôn lễ chưa xong phải tiếp tục, còn có tương lai chưa xong phải tiếp tục......

"Cha. "

"Bác Hải. "

Cậu bé và Mặc Phi Tước sợ tới mức hô to một tiếng, Bạch Dạ và Ảnh Tử lập tức nhảy xuống......

***** ***************

Buổi trưa, Thư Yên từ trên giường bệnh tỉnh dậy, trong phòng bệnh trống rỗng, cô cảm thấy mất mát không nói ra được, thì ra đây chỉ là một giấc mộng, cô mơ thấy Đông Hải Sinh luôn ở nơi này cùng với cô, a, cũng chỉ có trong giấc mộng thì anh mới có nhu tình như vậy, trên thực tế làm sao anh có thể quan tâm đến sống chết của cô!

Cô ngọ ngoạy muốn bò dậy, nhưng mà cả người đều rất đau, vẫn còn rất mệt mỏi.

"Tiểu thư, cô tỉnh rồi. " Cô giúp việc mang canh gà đi tới, thấy cô muốn ngồi dậy, thì cô ta vội vã cất canh gà rồi đỡ cô tựa vào trên giường, ở sau lưng của cô còn kê thêm một cái gối đầu, gối lên như vậy cho thoải mái một chút.

"Ngày hôm qua, cô thật là hù chết tôi mà, tôi còn tưởng rằng cô muốn tự sát!" Cô giúp việc vừa đổ canh cho cô, vừa nói. "Tôi gọi điện thoại cho tiên sinh nói cô tự sát, kết quả...... Ai!"

"Sao vậy?" Nghe cô ta thở dài, Thư Yên không nhịn được tò mò nên hỏi.

Cô giúp việc dừng tay đổ canh lại, quay mặt sang nhìn cô có chút bi thương, "Tiểu thư, ngài còn chưa biết sao. "

"Biết cái gì?"

"Tiên sinh...... Tiên sinh tối hôm qua...... " Cô hầu gái ấp úng nói không hết câu.

"Hắn thế nào?" Một dự cảm xấu xông lên đầu của Thư Yên.

"Tối hôm qua ông ấy xảy ra tai nạn xe cộ, đến bây giờ cũng còn chưa có vớt được thi thể. " Cô giúp việc lấy dũng khí nói ra, chỉ thấy sắc mặt của Thư Yên vốn đã không tốt giờ thì trắng bệch như tờ giấy, vẻ mặt ngơ ngẩn, cả người run rẩy, cô giúp việc lo lắng nhìn hai mắt của cô, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu thư, cô không sao chớ?"

"Không có, tôi không sao!" Cô lắc đầu, gượng cười.

Thấy cô còn có thể cười được, thì cô giúp việc cho rằng cô quá hưng phấn nên đổi đề tài, "Mấy ngày hầu hạ tiểu thư, nên tôi nhìn ra được, tiểu thư đi theo tiên sinh chỉ là bị ép buộc, hiện tại tiên sinh không còn nữa, thì tiểu thư cô cũng được tự do rồi!"

"Cám ơn. " Cô giúp việc đưa canh gà cho cô, Thư Yên có chút ngây ngốc nói lời tiếng cám ơn, lúc đưa tay nhận chén thì không có cầm chắc, nên canh gà vung lên tay cô giúp việc, cô ta đau đến mức thét lên.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi...... " Thư Yên lập tức sợ hãi mà nói xin lỗi, kéo khăn giấy ở bên cạnh qua lau vết thương bị phỏng đỏ ở mu bàn tay của cô giúp việc, từng giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, trong miệng vẫn nhớ tới: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi...... "

"Không sao! Không sao!" Cô giúp việc không sao, nhưng lại thấy bộ dáng rơi lệ này của cô, thì cô giúp việc có chút sợ hãi không hiểu, thuận miệng tìm một cái cớ chuồn ra ngoài, "Tiểu thư, tôi đi rửa tay. "

Sau khi cô ta rời đi, thì Thư Yên lên tiếng khóc, hắn chết rồi! Hắn rốt cuộc cũng chết rồi! Cô tự do rồi, đây không phải là cô vẫn luôn hy vọng sao, nhưng vì sao cô không vui nổi, tim thật là đau, thật là đau, giống như là có vô số cây kim đang đâm vào, đau đến mức cô sắp nghẹt thở.

"Bác sĩ nói thân thể em rất suy yếu, bé cưng cũng chưa thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, tâm tình không nên kích động. "

Theo khăn tay đưa tới, Thư Yên chậm rãi ngẩng đầu lên, nói không kinh ngạc là giả, nhưng kinh ngạc cũng chỉ là một cái chớp mắt, một giây kế tiếp liền bị áy náy thay thế, cô tổn thương cậu ấy sâu như vậy, còn tưởng rằng cậu ấy sẽ tránh cô cả đời.

"Anh mua cho em thức ăn trước kia em thích nhất, thèm ăn thì ăn chút đi, nếu không thì ăn chút cháo cũng được. " Anh đặt xuống ở trước mắt cô một túi ny lon đựng đầy đủ thức ăn, sau đó đặt ở trên tủ bên cạnh giường.

"Làm sao cậu lại biết tôi ở bệnh viện?" Lau lau nước mắt, Thư Yên có chút ngượng ngùng mà hỏi.

"Tối hôm qua có một cô gái gọi điện thoại nói cho anh biết em đã vào bệnh viện. " Anh cũng không nghĩ đến, cô luôn giữ số điện thoại của anh.

Thư Yên nghĩ, chắc là cô giúp việc gọi cho cậu ấy, danh bạ điện thoại của cô chỉ lưu có mấy dãy số, cô ta lại như quỷ thần xui khiến mà gọi cho cậu ấy, cũng không biết nên nói là may mắn hay là bất hạnh.

"Anh là ai?" Cô giúp việc rửa tay trở về nhìn thấy Chúc Kỳ thì rất là kinh ngạc, hai ánh mắt lóe sáng quét tới quét lui quan sát anh giống như là quét xem vi khuẩn (virus) vậy, Chúc Kỳ thấy cô ta nhăn nhăn mày, thì anh cũng muốn hỏi cô ta là ai!

"A ~ anh chính là vị tiên sinh mà tối hôm qua tôi gọi điện thoại?" Cô giúp việc bừng tỉnh hiểu ra.

"Ừ. " Chúc Kỳ cũng gật đầu đáp nhẹ một tiếng.

"Tiểu thư, anh ta mới là bạn trai thật sự của cô hả, ha ha. " Cô giúp việc tự nhận thông minh nên suy đoán, nhìn Chúc Kỳ có chút đẹp trai, dáng dấp thật là tuấn tú.

"Không...... " Thư Yên đang chuẩn bị giải thích, thì cô giúp việc liền trực tiếp ngắt lời cô, "Tiểu thư có bạn trai chăm sóc, thì tôi cũng không làm kỳ đà cản mũi nữa, hẹn gặp lại. " Lúc gần đi, cô ta còn không quên nhìn Chúc Kỳ một cái, so với tiên sinh lãnh khốc, cô cảm thấy người này làm cho người ta thích hơn.

Thư Yên thở một hơi, nhìn về phía Chúc Kỳ, "Cậu đừng để ý, Tiểu Cúc đùa thôi. "

"Anh cảm thấy mắt cô ấy rất tinh tường. " Chúc Kỳ cười nói có ngụ ý.

Thư Yên sững sờ một chút, có chút không thích ứng với ánh mắt nóng bỏng của anh, nên tránh né.

"Yên nhi, anh vẫn chờ em, cho anh một cơ hội chăm sóc em được chứ?" Anh đột nhiên kéo tay của cô và thổ lộ, Thư Yên giống như là một con thỏ bị kinh sợ, vội vàng rút tay của mình về, hoảng sợ nhìn anh.

"Tiểu Kỳ, giữa chúng ta vĩnh viễn không thể. "

"Tại sao không thể?" Anh rốt cuộc có điểm nào làm cô không hài lòng.

"Tôi là chị cậu. "

"Anh chỉ có một người chị, chị ấy là Chúc Vô Song. "

"Tôi đã sớm không còn Thư Yên sạch sẽ của trước kia, cậu biết tôi mang thai con của người khác. "

"Anh không quan tâm, chỉ cần là con của em, anh sẽ xem nó là con của mình mà thương yêu. "

"Tiểu Kỳ. "

"Chỉ những thứ này thôi sao? Những thứ này đều không phải là vấn đề. "

"Tiểu Kỳ. " Thư Yên tức giận: "Tôi không thương cậu. " Đây cũng là vấn đề rắc rối nhất giữa bọn họ.

"Tình yêu là có thể từ từ bồi dưỡng, Yên nhi em hãy cho anh một cơ hội, anh có lòng tin em sẽ yêu thương anh. " Chúc Kỳ dùng mỉm cười để che giấu khổ sở trong lòng, mặc dù đã sớm biết cô không thương anh, nhưng nghe chính miệng cô nói ra, vẫn là cực kỳ đau lòng.

"Thật xin lỗi. " Trước kia chưa cho cậu ấy cơ hội, hôm nay lại càng không thể, bỏ qua tình yêu không nói, cô cảm thấy bản thân mình rất dơ, căn bản không xứng với cậu vấy, cậu ấy đáng được có một cô gái tốt hơn.

"Yên nhi, anh không muốn em nói xin lỗi. " Chúc Kỳ nắm chặt cánh tay của cô, đưa mắt nhìn ánh mắt sáng của cô, "Để cho anh chăm sóc mẹ con em, anh sẽ cho hai mẹ con em một tương lai tốt đẹp, để cho hai mẹ con em trở thành người hạnh phúc nhất trên toàn thế giới. "

"Tiểu Kỳ, thật sự xin lỗi. " Cô rất xin lỗi.

"Anh rốt cuộc điểm nào kém với Đông Hải Sinh?" Anh thu lại nụ cười và khổ sở mở miệng, anh có tiền mà, có thể vì hạnh phúc của cô mà kiếm ra tiền, tại sao cô lại cố chấp với một người đã chết!

Nhắc tới Đông Hải Sinh lại làm cho Thư Yên rơi nước mắt, cổ họng cô nghẹn lại không phát ra được một tiếng, chỉ ra sức lắc đầu!

"Được rồi, không nói vấn đề này nữa, ăn một chút gì đi!" Anh chuyển đề tài, không muốn nhìn thấy bộ dạng cô khổ sở, anh múc cho cô cháo thịt nạc đã nấu cả đêm, bưng lại đặt ở trước mặt cô, đang chuẩn bị cho cô ăn, thì Thư Yên ngừng nước mắt, nhìn anh nói: "Tiểu Kỳ, cậu có thể giúp tôi một chuyện không?"

"Em nói đi. "

"Đi biệt thự Hương Sơn lấy một vật giùm tôi. "

"Thứ gì?"

"Một vali nhỏ, tôi để ở trong tủ treo quần áo. "

"Đi bây giờ sao?"

"Ừ. "

"Ừ, anh rất nhanh sẽ trở về, có chuyện thì tìm bác sĩ. "

Dặn dò xong, anh liền buông chén xuống, xoay người đi ra phòng bệnh, nhìn bóng lưng anh rời đi thì nước mắt Thư Yên thật vất vả mới ngừng được lại lăn xuống lần nữa, nói thầm ba chữ: thật xin lỗi......

Tha thứ cho cô vì cô vẫn luôn coi cậu ấy như em trai, cho tới bây giờ cũng không có có yêu cậu ấy, tình cảm là thứ không thể nhất miễn cưỡng, cũng là chuyện không miễn cưỡng được.

Cậu ấy hỏi: anh rốt cuộc có điểm nào kém Đông Hải Sinh.

Cậu ấy sai rồi, cậu ấy đều mạnh hơn Hải Sinh, chính vì cậu ấy mạnh hơn Hải Sinh, cho nên Thượng Đế mới công bình! Ở trong mắt người khác, có lẽ Đông Hải Sinh là tội ác ngập trời ngàn lần không tha, nhưng cô ở cùng hắn ba năm, bởi vì yêu, nên cô hiểu tất cả của hắn, hắn cũng chỉ là một kẻ đáng thương bị thù hận che mờ tâm trí mà thôi!

Chúc Kỳ đi tới biệt thự Thư Yên theo lời thì mới phát hiện ra mình bị lừa, anh tìm khắp cả biệt thự cũng không còn tìm được cái valy nhỏ theo lời cô, chỉ là ở trong ngăn kéo tìm được một cái hộp nhỏ, bên trong chứa một Con Rối nhỏ, mặt trên tấm thẻ còn viết: phần thưởng cho em trai nhỏ Tiêu Bác Hải.

Theo màu sắc cùng với chữ viết của tấm thẻ mà xem, thì quà tặng này đã có lịch sử rất lâu rồi.

Khi anh vội vội vàng vàng chạy về bệnh viện, thì cô y tá nói cho anh biết, bệnh nhân đã làm thủ tục xuất viện rồi, anh vội vã gọi điện thoại hỏi bà Thư, có phải Thư Yên được bà đón đi hay không, bà Thư trả lời là Yên nhi cũng không có liên lạc với bà, ngay cả chuyện cô vào bệnh viện bà cũng không biết.

Thư Yên rời đi, là cô cố ý muốn trốn anh, trốn mọi người ——

Nắm chặt điện thoại, cả người Chúc Kỳ đều hóa đá, tại sao cô ấy không chịu tin tưởng anh, không cho anh một cơ hội chứ? Hít một hơi lạnh thật mạnh, anh tuyệt vọng nhắm mắt lại!

"Tiên sinh, có thể cho mượn điện thoại của anh dùng một chút không?"

Lúc này, một thiếu nữ trẻ tuổi, cột đuôi ngựa đen nhánh, mặc áo đầm trắng đơn giản, đi tới trước mặt anh mượn điện thoại.

Chúc Kỳ mở mắt lạnh lùng nhìn cô gái, dáng dấp ngũ quan của cô gái rất tinh xảo, trang phục đơn giản làm cô rất thanh thuần, giống như Thư Yên năm đó, nếu đổi lại là thường ngày, anh không nể mặt tăng thì cũng sẽ nể mặt phật, hào phóng cho cô gái ấy mượn điện thoại, nhưng bây giờ, xin lỗi! Chúc đại gia anh đang thất tình, nên tâm tình cực kỳ khó chịu, cho nên...... rất keo kiệt.

"Cô tìm người khác đi, phí gọi đường dài của tôi rất đắt!"

*****

Khuôn mặt đã từng đựơc Tử Thần vuốt ve qua nên có vẻ tái nhợt mà bình thản, mu bàn tay còn cắm ống tiêm lạnh như băng, trong phòng tràn ngập hương hoa thấm vào ruột gan, Vô Song chậm rãi tỉnh lại, cau mày, hô hấp có chút không thoải mái.

"Thủ lĩnh, tiểu thư cô ấy tỉnh rồi. "

Là ai? Là ai đang nói chuyện? Cô quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, sao mà nhiều người như vậy? 19 người con gái mặc đồng phục người giúp việc cung kính đứng ở một bên, phía trước cửa sổ còn có một người đàn ông ngồi, mặc áo khoác ngoài màu trắng, bọn họ là ai?

Tay của cô hơi cong mới động một chút, thì bị người đàn ông xông tới nắm lấy, cô tràn đầy nghi hoặc nhìn hắn ta, Frankie kích động đến mức nói năng lộn xộn, "Thượng Đế, rốt cuộc em cũng tỉnh rồi!"

Thượng Đế? Tên của cô gọi là Thượng Đế? Ồ...... Thật sự nghe như vậy không tốt!

Ngực của cô rất khó chịu, thở hổn hển mấy cái, Frankie khẩn trương hỏi: "Sao vậy?"

"Bệnh nhân hô hấp không thoải mái, mau mở cửa sổ ra!"

Bác sĩ kêu một tiếng, lập tức đám nữ giúp việc luống cuống tay chân kéo cửa chớp, ánh mặt trời bên ngoài rất tươi đẹp, chiếu vào ấm áp, trong phòng trong nháy mắt đã sáng rực lên, một hương thơm cực kỳ tự nhiên theo làn gió nhào vào, cô rất hưởng thụ mà hít sâu nhi một hơi.

"Em cảm giác thế nào, có chỗ nào không thoải mái hay không?" Frankie nắm chặt tay của cô, giống như là che chở cho bảo bối, thận trọng che chở mà hỏi.

Một đôi con ngươi đơn thuần không có một chút tạp chất, nháy nháy mắt mà nhìn hắn, nhìn một hồi lâu mới mở miệng: "Anh...... Là ai?"

"Tôi...... " Frankie vốn là định trả lời cô cái vấn đề này, nhưng rất nhanh thì phát giác nét mặt của cô có gì đó không đúng, mờ mịt! Ngây thơ! Trong xa lạ mang theo tò mò, tựa như đứa nhỏ mới ra đời đối với cái thế giới này tràn đầy tò mò, bọn họ không phải là lần đầu tiên gặp mặt, cho dù không nhớ rõ tên của hắn, nét mặt của cô ấy cũng không nên như vậy, lạ lẫm, nên hắn hỏi ngược lại: "Em có nhớ em là ai không?"

Cô là ai?

Cô hơi ngạc nhiên mà trợn to con ngươi, nghĩ nghĩ cô là ai ~ nhưng là nghĩ không nổi. "Tôi là ai?" Cô thật sự không nhớ rõ mình là ai, vừa nghĩ thì đầu liền đau.

"Jeff, chuyện gì xảy ra?" Frankie tức giận nhìn bác sĩ.

Bác sĩ trung niên đẩy đẩy hốc mắt, và trầm giọng nói: "Não bộ của cô ấy bị tổn thương nghiêm trọng, trong đầu có máu tụ nên mạch máu não bị bế tắc, tạo thành mất trí nhất thời là bình thường!"

"Mất trí nhất thời là bao lâu, một ngày? Một tuần? Một tháng? Hay là một năm?"

"Cái này rất khó nói, phải xem khối máu trong đầu cô ấy lúc nào thì tan. "

"Không có ảnh hưởng tới thân thể cô ấy chứ?"

"Không có. "

Frankie mơ hồ thở một hơi, quay đầu lại, ánh mắt của Vô Song nhìn hắn có một chút sợ hãi vì tức giận vừa mới rồi của hắn hù đến, cô không thích đàn ông nóng nảy lung tung!

"Sao lại nhìn anh như vậy?" Vì muốn cứu vãn lại hình tượng mới vừa rồi bởi vì mình quá mức kích động mà tức giận, nên hắn cố gắng cười đến mức cực kỳ dịu dàng với cô, nhưng lại lộ ra hình tượng trong lòng cô vẫn có bóng ma.

"Anh mới vừa...... Thật là đáng sợ. "

"Đó là anh quan tâm em. " Hắn xoa xoa bàn tay của cô ở trong lòng bàn tay của hắn.

Vô Song nhăn nhăn mày, cô không nhìn thấy đựơc sự quan tâm của hắn, cô chỉ nhìn thấy hắn nóng nảy.

"Em là Helen, là vị hôn thê của anh, chúng ta tới đây là nghỉ phép kết hôn, ngày hôm qua em không cẩn thận rơi vào biển nên mất trí nhớ thôi!"

Nơi này là đảo nhỏ riêng của Frankie, Vô Song bị nước biển đẩy lên bên bãi biển, là thuộc hạ của hắn phát hiện cô, hơn nữa còn cứu cô.

"Tôi mất trí nhớ sao?" Đây không phải là cô giật mình nhất, mà kinh hãi nhất chính là, "Tôi là vị hôn thê của anh?"

"Ừ. " Frankie gật đầu.

"Tại sao tôi không có chút cảm giác nào với anh?" Cau mày, người đàn ông trước mắt này, không thể phủ nhận là dáng dấp rất tuấn mỹ, nhưng cô lại không có nửa điểm mặt đỏ tim đập đối với hắn, ngược lại còn có một chút ghét như vậy, cho nên cô có chút hoài nghi, hắn là đang lừa gạt cô!

"Bởi vì em mất trí nhớ chứ sao!" Frankie một chút cũng không giận, hắn vốn chính là lừa gạt cô.

Vô Song vẫn còn có chút hoài nghi, mất trí nhớ, cảm giác sẽ mất theo sao?!

"Em đói chưa? Anh bảo người chuẩn bị thức ăn, người tới...... "

"Hiện tại tôi rất no. " Vô Song kéo hắn.

"Đã một ngày em không có ăn gì rồi. " Sao có thể vẫn còn rất no chứ.

"Mặc dù cô ấy không có ăn gì, nhưng cô có một bụng nước. " Bác sĩ ở bên cạnh giải thích.

A, như vậy à! Hắn cười ôn hoà, "Có muốn xuống giường đi ra ngoài dạo một chút hay không?"

"Ừ. " Vô Song hưng phấn giống như trẻ con, kéo chăn ngồi dậy ở bên giường, Frankie săn sóc mà mang giày cho cô, mang xong còn đỡ cô dậy, khoác vai của cô, bị nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy nên Vô Song có chút ngượng ngùng mà co người lại, muốn tránh ra, nhưng Frankie lại nắm chặt không buông, dẫn cô ra khỏi phòng......

"Nơi này thật đẹp. " Đi tới bờ biển, Vô Song cảm khái tự đáy lòng mà nói ra.

"Thích nơi này, vậy sau này chúng ta định cư ở chỗ này. " Frankie này luôn nói là làm.

"Thật sao?" Vô Song vui mừng nhìn hắn.

"Ừ. " Frankie chăm chú vào khuôn mặt tươi cười rực rỡ của cô, ánh mắt cũng từ từ bị cô lây phải rực rỡ, nhiễm nhưng không muốn dừng lại, đang chuẩn bị cúi đầu hôn môi đỏ mọng của cô ——

"Thủ lĩnh, bắt được một người nhập cư trái phép. "

Lúc này, hai gã đàn ông mang súng áp chế một gã đàn ông áo xốc xếch, đầu tóc rối bù đi tới, gã đàn ông giùng giằng, tiếng rít gào khàn khàn nói với hai gã kia, "Buông tao ra, mẹ kiếp, ông mày đây không phải người nhập cư trái phép. "

Giữa lúc đang giãy dụa, thì có ba người đi tới trước mặt bọn họ, gã đàn ông bị bắt không phải ai khác, mà chính là Đông Hải Sinh, gã cũng may mắn còn sống, khi gã nhìn thấy Vô Song, thì cũng kinh ngạc như gặp quỷ: "Chúc Vô Song, cô còn chưa chết?"

Chúc Vô Song! Anh ta đang gọi ai? Là đang gọi cô sao......

Thấy dáng vẻ này của gã ta như quỷ, còn hung dữ như vậy, nên Vô Song theo bản năng mà co rụt cổ, quay mắt đi không nhìn tới gã.

"Thì ra là đại thiếu gia nhà họ Đông. " Mặc dù Frankie cũng không có lui tới với nhà họ Đông, nhưng đối với ba thiếu gia nhà họ Đông, vẫn có nghe thấy.

"Thức thời thì mau thả tôi đi. " Biết gã, quá tốt rồi! Miệng lưỡi của gã bớt phải giải thích.

Frankie cừơi phốc một tiếng!

"Anh ta thật hung dữ. " Vô Song tựa vào trong ngực hắn, nhỏ giọng nói thầm

Frankie sờ sờ đầu của cô, giọng nói dịu dàng: "Em không thích hắn, anh cũng không thích hắn, giết đi!"

"Đừng ——"Vô Song lập tức ngẩng đầu lên tiếng ngăn cản, giết người là phạm pháp, hơn nữa máu rất tanh, thật sự là rất đáng sợ!

"Thả anh ta đi!" Cô cầu xin.

"Thả hắn?" Frankie nhăn nhăn mày, hơi liếc một cái lại thấy sắc mặt Đông Hải Sinh phách lối, "Chẳng phải là quá tiện nghi cho hắn sao. "

"Đừng giết người, tôi cầu xin anh!" Kéo cánh tay của hắn, Vô Song khổ sở cầu khẩn.

"Đựơc, nghe lời em, tất cả nghe theo em. " Frankie cười, làm hắn đành chịu, "Đưa hắn ta đi Châu Phi. "

"Dạ!" Hai thuộc hạ cùng kêu lên.

"Đclmm!" Đông Hải Sinh tức giận mà phát ra một câu nói tục, gã mới không muốn đi đến nước dân chạy nạn, "Đưa tôi về nhà, tôi muốn về nhà, này ~ đưa tôi về nhà cậu muốn cái gì tôi cũng cho cậu. "

Nhìn gã bị thuộc hạ mang xuống, Frankie cười mà không nói, nơi đó sẽ là nhà của gã, ngừơi tự tiện xông vào hòn đảo nhỏ riêng tư của hắn chỉ có hai kết quả, thứ nhất, là chết! Thứ hai, chính là tái sinh, nói trắng ra chính là tẩy não.

**** *****

Hai tuần sau!

Vô Song được Frankie điều dưỡng tỉ mỉ cẩn thận, nên thân thể đã khôi phục khỏe mạnh, lá gan cũng phát triển không ít, hơn nữa cô cũng tin chắc mình là vị hôn thê của hắn, bởi vì hắn cưng chiều cô lên tận trời cao, một lần tình cờ Vô Song nhìn thấy ở trong TV một trò chơi rất khá gọi là 'đua xe kinh hồn' chính là hai chiếc xe đụng nhau, người nào quẹo cua trước người nào thì thua ——

Cô cảm thấy cái trò chơi này rất kích thích, liền quấn lấy Frankie muốn xem cuộc đua, hắn cưng chiều cô, chỉ cần là cô nói lên yêu cầu, hắn cũng sẽ cố gắng thỏa mãn, cứ như vậy đến hai giờ mỗi chiều, sẽ trình diễn một cuộc đua xe kinh hồn, vừa mới bắt đầu không có trừng phạt, tất cả mọi người làm rất qua loa, vừa khởi động máy đã đem xe quẹo cua rồi, Vô Song rất thất vọng, Frankie rất tức giận, liền lập trừng phạt, một người cứng rắn có thể rút lui cuộc đua, một người thua sẽ phải chặt một tay, bọn thuộc hạ đối với cái trò chơi trừng phạt này là dám giận mà không dám nói, ép mọi người liều mạng, ai cũng không muốn bị chặt tay, tự nhiên chết cũng khó tránh khỏi!

Hồng nhan họa thủy, vô luận cổ kim (xưa và nay), đều là giống nhau đấy!

****

Đêm, hơi lạnh của gió đêm lay động rèm cửa, ánh đèn sáng ngời chiếu rọi lên trên một đôi đang ôm hôn, Frankie ôm Vô Song thật chặt, hôn cô, đói khát tựa như lâu ngày gặp cam lộ, hận không thể ăn sống nuốt tươi cô ~

"Ưm...... " Vô Song có chút không chịu nổi hắn hôn điên cuồng như vậy, nên phát ra kháng nghị thiếu dưỡng khí.

Hồi lâu, hắn mới lưu luyến mà buông môi cô ra, chống đỡ chóp mũi của cô, thấp giọng cười mỉa, "Tiểu yêu tinh, em hành hạ anh thật vất vả. "

"Anh, hô...... Hôm nay sao vậy?" Cô tức giận thở hổn hển nhìn hắn, hắn chưa từng hôn cô kích liệt thế này, hôm nay sao lại điên cuồng như vậy.

"Bảo bối, anh thật là muốn em. " Hắn không khắc chế được mà thì thầm.

"Chúng ta còn chưa kết hôn. " Mặt của Vô Song ửng đỏ, hắn đã đáp ứng, muốn lần đầu tiên để đến đêm tân hôn.

"Anh đã nhận định em là vợ của anh mà. " Hắn đầu độc cô.

"Nhưng em vẫn còn chưa...... " Cô nhẹ giọng phủ nhận.

Một lần, hắn hôn lên sống mũi thanh tú của cô, cô run rẩy mà co rút thân thể một cái, Frankie cũng không có vì vậy mà dừng bước, mà là từ sống mũi cô hôn lên cái trán của cô, khuôn mặt của cô bởi vì khẩn trương mà nóng lên, cuối cùng lại một lần nữa dừng lại ở trên môi đỏ hơi sưng của cô, hôn dần dần sâu, hắn là cao thủ tán tỉnh, Vô Song đóa hoa non mềm này há là đối thủ của hắn, mấy lần triền miên đã choáng váng đầu, cảm thụ thân thể cô biến hóa, hắn mừng rỡ như điên, rốt cuộc không khắc chế được mà đè cô ngã ở trên giường, bàn tay dán chặt ở trên eo cô, đưa về phía trong quần áo của cô ——

*****

Nhắm mắt lại thật chặt, hôn đến ý loạn tình mê, thì trong đầu của Vô Song thoáng qua thật nhanh một gương mặt tuấn tú, quá nhanh nên cô không thấy rõ, chỉ nhớ rõ là con ngươi rất đen, màu tóc cũng là đen, là người Châu Á giống như cô, cô chợt mở mắt, rồi đẩy Frankie đang nằm ở bên trên thân ngừơi của mình ra!

"Sao vậy?" Frankie không hiểu ra sao, không hiểu vì sao cô đột nhiên đẩy hắn ra, càng làm cho hắn khó hiểu là cô...... khóc.

"Helen, sao vậy bảo bối! Thật xin lỗi...... Anh không đụng em, em đừng khóc!"

Vô luận hắn an ủi cô thế nào, cô đều không ngừng nước mắt, Frankie quá sợ! Không biết cô bị thế nào, lo lắng có thể là thân thể của cô không thoải mái nên vội vã chạy đi rống to một tiếng xuống lầu dứơi và nói: "Đi gọi Jeff, nhanh đi!"

Vô Song ngơ ngác nhìn trần nhà, lẳng lặng rơi lệ, cũng không biết mình bị làm sao, tại sao lại muốn khóc như vậy, trong lòng rất khó chịu, giống như là mất đi món đồ chơi yêu mến nhất vậy, ngực cực kỳ khó chịu!

Là ai?

Người thoáng hiện trong đầu cô đến tột cùng là ai, tại sao lại có bóng ma lớn như vậy khiến cho cô khóc thút thít!

Bác sĩ quần áo xốc xếch vội vội vàng vàng mang cái hòm thuốc đi tới, kiểm tra đơn giản cho cô một chút, sau đó thở dài một hơi, "Cô ấy không có chuyện gì. "

"Làm sao có thể?" Frankie kinh ngạc đến giậm chân, "Không có gì, thì sao cô ấy lại vô duyên vô cớ khóc?"

Bác sĩ trầm một chút, suy đoán và nói: "Chắc là nhớ tới một chút chuyện không vui mà thôi. "

"Ông nói là, trí nhớ của cô ấy khôi phục?" Trời ơi, lúc này mà khôi phục, vậy có phải mộng đẹp của hắn bị hớ không, Frankie siết chặt đến mức đổ mồ hôi lạnh.

Bác sĩ không dám chắc chắn bữa, thử dò xét và hỏi một câu: "Tiểu thư, có phải cô nhớ tới cái gì hay không vậy?"

"Tôi không biết. " Lắc đầu, trong đầu của cô đúng là có một hình dáng rất mơ hồ, mặt đen nhìn chăm chú không rõ ràng lắm, chỉ biết là gương mặt đàn ông.

"Vậy cô nghĩ đến cái gì?

"Tôi thấy được một người. "

"Ai?" Frankie khẩn trương hỏi.

"Không biết, không thấy rõ mặt của anh ta, chỉ là nghĩ đến hình dáng anh ta thì tôi thật là muốn khóc, lòng thật đau, rất khó chịu. " Nói xong, nước mắt dừng lại đã vỡ đê lần nữa.

Frankie âm thầm cắn răng, nắm chặt quả đấm, hắn biết cô nhớ người đàn ông kia là ai, nhưng mà hắn sẽ không nói cho cô biết, vĩnh viễn sẽ không!

"Thủ lĩnh, ngài không cần quá lo lắng, đây chỉ là hình ảnh còn sót lại ở trong đầu tiểu thư, cô ấy không nhớ ra đâu. " Bác sĩ kéo Frankie qua một bên nói.

Không lo lắng? A! Ông ta coi hắn như kẻ ngu à, mặt giận mà gầm nhẹ với ông ta: "Cô ấy đã bắt đầu hoài nghi rồi. "

"Thủ lĩnh, tiểu thư muốn hỏi, thì ngài tùy tiện nói dối với cô ấy, nói hình ảnh trong đầu cô ấy là anh trai của cô ấy. "

"Này...... cái này đựơc không?" Đối với chủ ý cùi bắp của ông ta, Frankie cau mày, và cảm thấy cực kỳ hoài nghi.

"Thủ lĩnh, tiểu thư chỉ là nhớ trong đầu cô ấy có người, cũng không nhớ người này có quan hệ như thế nào với cô ấy, ngài tùy tiện giả tạo thân phận cô ấy sẽ tin. " Bác sĩ nói chắc chắn.

Thấy ông ta nắm chắc như vậy, Frankie cũng gắng gượng tin ông ta một lần, nhàn nhạt "Ừ" một tiếng!

"Thủ lĩnh, nếu không có chuyện gì khác thì tôi lui ra. " Người đã già rồi, thức một đêm sẽ mệt rã rời.

"Ông lui ra đi!"

"Cám ơn thủ lĩnh. "

Bác sĩ ngáp rồi khom người, lui xuống, Frankie xoay người, Vô Song đã từ trên giường ngồi dậy, đôi mắt to đầy nước mắt nhìn hắn, trên mặt khóc như mưa, hắn đi tới gần cô rồi ngồi xuống, ôm vai thơm của cô để cho cô tựa lên trên vai của mình, không đợi cô mở miệng hỏi trước, thì hắn đánh vỡ trầm mặc, "Có phải rất muốn hiểu rõ hay không, trong đầu em chính là hình dáng của ai, quan hệ như thế nào với em?"

"Ừ. " Cô giống như con cừu non ngoan ngoãn, đáp nhẹ một tiếng.

"Hắn là anh trai của em. "

"Anh trai?" Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, sao chưa từng nghe hắn nhắc qua, cô có một anh trai.

"Tại sao anh vẫn không nói cho em biết?"

"Anh không nói cho em biết là có nguyên nhân. " Hắn cười xảo quyệt.

"Nguyên nhân gì?"

"Quan hệ của em với anh trai em thật sự không tốt, hắn luôn thích quản em, cưỡng bách em làm một chút chuyện em không thích làm. "

Là như vậy sao? Cô nhăn nhăn mày: "Anh trai quản em gái, là chuyện rất bình thường mà, tại sao em cảm thấy được có một anh trai như vậy, hẳn là sẽ rất hạnh phúc?"

Frankie xấu hổ một chút, rồi cau mày: "Em thích bị người quản?"

"Không thích. " Cô lắc đầu, "Nhưng bị anh trai quản, cảm giác kia hẳn là sẽ không giống nhau. "

Frankie hối hận, sao cảm giác mình tự đào mộ chôn mình, ngộ nhỡ cô ấy đòi đi gặp 'ca ca' của cô ấy, thì hắn làm sao? Cái khó ló cái khôn nên hắn nói: "Hắn không phải anh trai ruột của em, em...... em chỉ là con nuôi của nhà hắn, hắn quản em, là muốn chiếm em thành của mình, để cho em trở thành...... phụ nữ của hắn. "

Nói xong lời cuối cùng, đầu lưỡi của Frankie cứng cả lại, nói lung tung chính hắn cũng sắp bị chính mình lừa dối rồi.

Vô Song hóa đá cứng ngắc nhìn hắn, thẳng đến lúc tóc gáy hắn dựng lên, hồi lâu cô mới lắp bắp mà phun ra một câu: "Anh trai không phải anh ruột của em, anh ta quản em là muốn em...... em làm phụ nữ của anh ta. "

"Ách...... Đúng!" Frankie nhắm mắt gật đầu, vì muốn gia tăng thuyết phục, cùng với để cho cô chán ghét Đông Bác Hải, hắn thêm dầu thêm mỡ nói: "Hắn không cho phép em gả cho anh, giam em lại, em là từ trong nhà trốn ra được. "

"Em từ trong nhà trốn ra hay sao?" Cô nghi ngờ nhìn lại hắn, "Không phải anh nói là chúng ta tới đây kết hôn sao, sao em lại trốn ra được?" Lời nói trước sau mâu thuẫn, thật là làm cho người ta hoài nghi mà.

"Chính là anh trai của em không đồng ý, anh mới mang em tới đây cử hành hôn lễ, Helen, em là của anh, đời này anh sẽ không để cho bất kỳ người đàn ông nào vọng tưởng lấy được em. "

Hắn ôm cô vào lòng thật chặt, Vô Song nhẹ nhàng đưa tay ôm lại hắn, hứa hẹn với hắn: "Em là của anh, em không thích anh trai, bọn em là anh em, tại sao anh ta lại có thể như vậy!"

"Ừ. " Frankie cười vì gian kế đã thực hiện được, "Hôn lễ đã được bố trí rất tốt, ngày mai chúng ta sẽ kết hôn. " Tránh cho đêm dài lắm mộng!

"Ừ. " Vô Song rất là hưng phấn mà rúc vào trong ngực hắn, ngày mai cô sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất.

Khó trách nghĩ đến anh trai cô lại cảm thấy bi thương, thật là khổ sở, muốn khóc như thế, thì ra là anh trai hư hỏng như vậy......

***************** ****************

Trong đêm khuya, một góc bãi biển có một chiếc du thuyền nhỏ đang ngừng, bốn năm người đàn ông mồm năm miệng mười mà thương lượng ——

"Thủ lĩnh vì một ngừơi đàn bà, đem sinh mạng của anh em chúng ta những ngừơi đã đi theo hắn vào sinh ra tử mà đùa giỡn, chủ tử như vậy không cần cũng được. "

"Đúng, chết nặng như Thái Sơn, nhẹ tựa lông hồng, đi theo thủ lĩnh mà chết trận Trương Đại Ma tao cũng không oán hận nửa câu, nhưng nếu mà bị ngừơi đàn bà của hắn đùa chơi chết, tao còn có mặt mũi đi gặp anh em phía dưới sao?"

"Đúng vậy, đúng vậy...... "

"Tao quyết định rồi đi tìm nơi nương tựa, Hắc Kỳ (cậu bé) sớm đã nghe qua, thủ lĩnh Hắc Kỳ là anh hùng xuất thiếu niên, đối với thuộc hạ cực kỳ ưu đãi, Trương Đại Ma tao sẽ tới gặp, xem có thật danh bất hư truyền hay không. " (danh bất hư truyền: tiếng tăm, danh tiếng truyền đi đúng như thực tế)

"Anh Trương, bọn em nghe anh, đi chung với anh. " Những ngừơi còn lại phụ họa.

"Anh em tốt, đi thôi!" Hắn dẫn đầu, mang mọi người lên du thuyền.

*****

Sáng sớm, cậu bé đang đút cháo cho Đông Bác Hải, mới vừa ăn vào một miếng, chưa được bao lâu anh liền ói ra toàn bộ.

"Ai!" Bác sĩ điều trị đứng ở một bên lắc đầu nói.

"Bác sĩ, có biện pháp gì để cho anh ấy ngừng ói hay không?" Mặc Phi tước lo lắng mà hỏi, nhìn thấy bạn tốt như vậy, anh cũng rất khó chịu, mới hai tuần lễ ngắn ngủi, hình dáng của Đông Bác Hải cũng đã gầy đến mức không còn là người, hai gò má hơi lõm vào, mặt tái nhợt cũng không còn máu, nhìn thấy thật sự làm cho người ta lo lắng mà.

"Tiêm chất dinh dưỡng cho anh ta. " Bác sĩ ra lệnh cô y tá, lúc này mấy người đè Đông Bác Hải lại, sợ anh sẽ phản kháng, mấy ngày nay anh đều dựa vào tiêm chất dinh dưỡng để kéo dài tánh mạng.

Tiêm cho anh xong, bác sĩ mới nhìn về phía Mặc Phi Tước lắc đầu, "Tâm bệnh cần phải trị bằng tâm dược, anh ta không chịu ăn gì, cho dù có cưỡng ép anh ta ăn thì cũng sẽ ói thôi. "

"Vậy cũng chỉ có thể mỗi ngày tiêm vào chất dinh dưỡng?"

"Đây cũng chỉ là trị ngọn mà không trị gốc, nếu tiếp tục như vậy, người nào đó sớm muộn cũng sẽ bị tàn phế!"

"Cha, con cầu xin ăn chút đồ đi, cha đừng có như vậy được không?" Nhìn cha như vậy, cậu bé thật rất đau lòng, rất đau lòng!

"Để chú cho cha con ăn. " Mặc Phi Tước đi tới, nắm lấy cái miệng của anh ấy, dùng cái muỗng múc một muỗng cháo để vào trong miệng anh ấy, sau đó che miệng của anh ấy thật chặt, cưỡng ép anh ấy: "Nuốt xuống. "

Đông Bác Hải nhìn chằm chằm vào anh ta, trong dạ dày như đang bị đảo lộn, anh lại muốn ói, Mặc Phi Tước bịt chặt miệng của anh, không để cho anh ói, hai người cứ giằng co kịch liệt như vậy, thân thể của Đông Bác Hải yếu ớt, làm sao là đối thủ của Mặc Phi Tước, anh ta một tay che anh ấy một tay ấn bờ vai của anh ấy, rất nhanh đã làm cho anh ấy không động đậy được, nhưng anh ấy vẫn là muốn ói, khó chịu đến mức mặt đỏ lên, hốc mắt đỏ lên......

"Chẳng lẽ anh đã quên cuối cùng cô ấy nói với anh câu kia à, cô ấy nói cô ấy yêu anh, vì anh mà chết cô ấy cũng tâm cam tình nguyện, không phải lỗi của anh, anh đừng hành hạ mình như vậy, nếu Vô Song còn sống mà nhìn anh tổn thương chính mình như vậy, nhất định cô ấy sẽ rất đau lòng rất khổ sở. "

Đông Bác Hải có một chút phản ứng, tròng mắt anh động đậy một chút, Mặc Phi Tước tiếp tục......

"Anh nhìn con trai của anh một chút đi, nó còn kiên cường hơn anh, càng giống như ngừơi lớn hơn anh, nó mất mẹ không khó chịu sao? So với anh nó càng khó chịu hơn, nó là lớn lên bên cạnh Vô Song, tình cảm còn sâu nặng hơn anh, vì anh, nó biết phải kiên cường, tại sao anh lại không thể vì nó mà kiên cường chứ?"

Mắt của Đông Bác Hải ướt, liếc về phía con trai đang rơi lệ một cái, cảm giác trong dạ dày lăn lộn đã không nghiêm trọng nữa......

"Làm bạn bè, những gì tôi có thể làm, có thể nói thì cũng đã nói hết rồi, con đường của anh chỉ có thể do chính anh tự đi, nếu như anh thật sự muốn chết, bên kia có cửa sổ, nhảy xuống đi, lần này tôi sẽ không ngăn anh nữa, nếu như anh còn có một chút ý thức trách nhiệm, thì hãy thay con trai của anh mà suy tính, hãy kiên cường, dũng cảm mà sống!"

Buông tay ra, anh ôm cậu bé từ trên giường xuống, rất tốt, Đông Bác Hải cũng không còn ói, điều này làm cho Mặc Phi Tước hơi thả lỏng một chút, anh ấy vẫn có thể nghe hiểu lời của anh!

Cậu bé nhìn cha chằm chằm, cầu nguyện cha ngàn vạn đừng tìm chết, Mặc Phi Tước ấn chặt bả vai nhỏ của cậu, phương pháp khích tướng của anh không thành công, cho dù thành xác chết, hi vọng Bác Hải cũng không làm cho anh thất vọng!

Ánh mắt của Đông Bác Hải yếu ớt nhìn bọn họ một cái, chợt rơi vào cái chén trong tay của con trai, hai chú cháu kích động nho nhỏ, anh là muốn ăn cơm này.

"Cha, cha muốn ăn cơm sao?" Trong giọng trẻ con non nớt nhiễm chút hưng phấn.

Anh nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt theo đó cũng chìm xuống ảm đạm——

Thất vọng!

Anh chuyển ánh mắt, rồi nhẹ nhàng kéo chăn ra, động tác này khiến hai chú cháu cũng cứng đờ, anh lựa chọn cái chết sao?

"Cha. " Cậu bé muốn kéo cha, nhưng bị Mặc Phi Tước ấn chặt, cậu quay đầu đôi mắt đầy nước mắt nhìn lên anh: "Chú Mặc. " Thật sự trơ mắt nhìn cha chết.

"Nhịn. " Anh liếc cậu nhóc một cái rồi nói. Hiện tại, ngoại trừ nhịn còn có biện pháp nào tốt hơn sao! Nếu như anh ấy thật sự không có dũng khí sống nữa, vậy không bằng để cho anh ấy chết đi, anh em vô dụng như vậy, không cần cũng được!

Dĩ nhiên, đây cũng là Mặc Phi Tước chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói lẫy mà thôi!

Đông Bác Hải chậm rãi ngồi dậy, mới vừa cúi đầu xuống tìm giầy, thì đầu choáng váng quay cuồng một trận, anh vỗ vỗ trán, mang dép vào rồi lảo đảo đứng dậy, cả người anh mệt mỏi phải rất miễn cưỡng chân mới đứng vững được, giậm chân rồi bước ra một bước đầu tiên, sau đó mỗi một bước đi đều rất cẩn thận, giống như là xiếc đi dây vậy, không cẩn thận một chút sẽ ngã xuống ——

Nhìn cha bứơc từng bước một đi đến bên cửa sổ, nước mắt của cậu bé như nụ hoa chớm nở lẳng lặng chảy xuống, mấy lần muốn bật thốt lên, cầu xin cha đừng chết, đừng bỏ cậu......

Mặc Phi Tước đanh mặt, cắn răng, mắt không chớp mà theo dõi anh ấy, trong lòng cũng thấp thỏm mấy phần, chưa tới thời khắc cuối cùng, anh nhất định phải nhịn.

Mắt thấy cha đã đến gần cửa sổ, cậu bé không nhịn được nữa, đã giùng giằng thân thể nhỏ bé và hô to một tiếng: "Cha đừng chết!"

Đông Bác Hải quay đầu lại nhìn con, lộ ra một nụ cười nhạt với con, sau đó tay kéo rèm cửa sổ mở ra ——

Trong khoảnh khắc ánh mặt trời ấm áp rơi vào, anh có chút sợ ánh sáng mà lấy tay che con ngươi, hai chú cháu cũng sửng sốt, anh không phải là muốn đi tìm cái chết!

"Cha chỉ là đã lâu không có thấy ánh mặt trời thôi. " Anh cười có chút hài hước với hai chú cháu, thật giống như đang cười nhạo bọn họ bị đùa bỡn.

"Cha. " Cậu bé chạy tới ôm chặt lấy cha, quá tốt rồi! Quá tốt rồi! Cha nghĩ thông suốt rồi.

"Đây mới là Đông Bác Hải mà tôi biết!" Mặc Phi Tước cũng đi tới, khoác lên bờ vai của anh ấy lộ ra khuôn mặt tươi cười thả lỏng.

"Chủ tử, có người muốn gặp ngài. " Bạch Dạ đi tới nói.

"Ai muốn gặp tôi?" Cậu bé lau nước mắt.

"Là thuộc hạ của Frankie. "

"Là thuộc hạ của Frankie?" Đây thật đúng là làm cho cậu cảm thấy ngoài ý muốn, "Frankie muốn tuyên chiến với tôi?" Hắn ta không có gởi thư khiêu chiến tới, ngược lại hắn ta tự mình đưa tới cửa.

"Không phải, là bọn họ tới tìm chúng ta nương tựa. " Bạch Dạ lắc đầu.

"Ha ha. " Cậu bé cười to hai tiếng, "Đấu tranh nội bộ à, đi, mang tôi đi xem một chút!"

"Không thể khinh địch. " Mặc Phi Tước nói.

"Cẩn thận có bẫy. " Đông Bác Hải nói.

"Mấy con tôm nhỏ có thể làm khó dễ được con?" Cậu bé chẳng thèm quan tâm mà nói.

"Lòng người hiểm ác, nên có tâm phòng bị người, con trai cha đi với con. "

"Tôi cũng đi. " Mặc Phi Tước phụ họa, anh chỉ thuần túy là ôm tâm tình xem trò vui, muốn biết oai phong của cậu nhóc một chút.

Bốn người tới phòng họp của bệnh viện, sau khi ngồi xuống, Trương Đại Ma người dẫn đầu mới mở miệng, "Hắc thủ lĩnh, tôi và các anh em đều nguyện thề chết theo ngài. "


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-167)