Vay nóng Homecredit

Truyện:A Mạch Tòng Quân - Chương 06

A Mạch Tòng Quân
Trọn bộ 81 chương
Chương 06
Tạ tội – Tòng quân – Doanh binh
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)

Siêu sale Lazada


Trở về phủ thủ thành, A Mạch phát hiện trong phủ đang lão loạn, thì ra có tin tướng cai quản thành Dự Châu Thạch Đạt Xuân tự sát.

Thạch Đạt Xuân cảm thấy do sự phán đoán sai lầm của mình về tình hình quân sự mới dẫn tới việc đội quân Tịnh Dương thất thủ, dẫn tới cái chết oan uổng của ba mươi vạn trai tráng Đại Hạ. Ông ta ngồi mở mắt trân trân trong thư phòng cả đêm, sau khi trời sáng dùng kiếm cứa ngón tay viết một bức huyết thư, tiếp đó xõa tóc che mặt biểu thị sau khi chết không còn mặt mũi nhìn tổ tiên, cuối cùng dùng kiếm chống trước thân mình, định dùng cái chết để tạ tội.

Có lẽ số Thạch Đạt Xuân chưa tận, đúng lúc này cận vệ ở bên ngoài thư phòng chờ mãi không thấy gọi vào hầu hạ, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, không kìm nổi lén nhìn qua khe cửa sổ. Cảnh tượng này khiến tên cận vệ hồn vía lên mây, trong lúc hoảng loạn chẳng thèm để ý tới chuyện mạo phạm hay không, ngay lập tức dùng chân đạp bay cửa phòng, lao về phía Thạch Đạt Xuân rồi nhanh chóng nắm chặt thanh kiếm.

Kiếm của Thạch Đạt Xuân đã cắm phập phần đầu vào người ông ta. Thạch Đạt Xuân nhìn thấy cận vệ giữ thanh kiếm liền trợn mắt giận dữ nói: "Buông tay ra."

Tên cận vệ dùng tay không nắm lấy kiếm, lưỡi kiếm sắc nhọn ngay lập tức cứa vào bàn tay anh ta. Máu tươi chảy từ kiếm xuống hòa lẫn vào máu tươi trào ra từ bụng Thạch Đạt Xuân.

Lúc Thương Dịch Chi tới, tướng lĩnh trong quân Dự Châu đã quỳ khắp đất. Thạch Đạt Xuân đã được mấy thuộc hạ ôm chặt lấy, thanh kiếm trong tay ông ta đã được lấy đi. Ông ta vẫn trợn cặp mắt đỏ ngàu giận dữ hét to: "Buông ra, các ngươi buông tay cho ta."

Các tướng lĩnh không chịu buông tay, thậm chí còn ôm chặt cánh tay ông ta hơn, vừa khóc vừa gào thét: "Tướng quân, thắng thua là chuyện thường tình của nhà binh, mong Tướng quân chớ nghĩ quẩn."

Thương Dịch Chi lừ mặt đi vào, vừa giơ chân đã một hiệu úy đang quỳ ngoài cửa vừa nghiêm giọng mắng: "Mẹ kiếp khóc gì mà khóc."

Tiếng khóc trong phủ ngừng lại, các tướng lĩnh nghe thấy tiếng Thương Dịch Chi đều quay đâu lại nhìn, thậm chí đến cả Thạch Đạt Xuân đang giãy giụa cũng dừng lại, lạnh lùng nhìn Thương Dịch Chi.

Thương Dịch Chi nhìn Thạch Đạt Xuân đầu óc rũ rượi, rồi lại nhìn quanh phủ một lượt, tiếp đó nghiêm giọng nói: "Lui ra hết cho ta."

Mọi người trong phòng đều sững lại, chỉ có một số kẻ yếu bóng vía nhấp nhổm định lui ra ngoài, còn phần lớn tướng lĩnh tính nết ương bướng, người nào người nấy vươn cao cổ đứng im tại chỗ. Có người còn nghiêng đầu khiêu khích nhìn Thương Dịch Chi, trong lòng thầm nghĩ đây là địa bàn quân Dự Châu, ngươi là tướng cai quản Thanh Châu dựa vào cái gì tới đây ra lệnh, cho dù phụ mẫu ngươi có là công chúa thì sao chứ? Chức quan của ông đây là lấy mạng sống để đổi lấy, còn sợ ngươi làm khó dễ ư? Tướng quân của bọn ta nhường ngươi chẳng qua là không muốn tranh luận với loại thiếu gia như nhà ngươi. Ngươi đừng có mà vênh váo cho rằng quân Dự Châu bọn ta dễ bắt nạt.

Thương Dịch Chi nhìn đám tướng lĩnh mặt sắt đen xì kia hồi lâu, cuối cùng tức tối cười nhạt. Thương Dịch Chi ta là ai? Hai mươi năm trước trong cuộc đời ta đã nếm trải mọi trò ở kinh thành, ở đó có thứ gì nhiều nhất? Đó chính là quan. Thứ mà quan giỏi nhất là gì? Đó chính là đầu mày cuối mắt. Những người đó trước giờ đều chỉ nói ba phần nổi, phần còn lại tùy thuộc vào người tự gọt giũa, gọt giũa cái gì? Chẳng qua chính là gọt giũa xem cái ánh mắt đó có nghĩa gì, gọt giũa xem cái nhìn đó của quan giống như động tác vô ý thức hay là còn có ý nghĩa gì khác?

Từ lúc ba tuổi Thương Dịch Chi đã biết làm việc gì cũng phải nhìn sắc mặt của phụ thân, còn nói chuyện phải xem ánh mắt của mẫu thân. Với ánh mắt của bọn mặt sắt đen xì này, chỉ còn thiếu mỗi việc giơ bảng trên đó viết: Thương Dịch Chi ngươi chỉ là thằng con nhà quyền quý mà thôi. Thương Dịch Chi ta không thể nhận ra hành động đó có nghĩa gì sao? Thật nực cười.

Thương Dịch Chi bực quá hóa cười, cười nhạt hai tiếng, ánh mắt nhìn bọn mặt sắt đen xì kia càng lạnh hơn.

Tuy bản thân Thạch Đạt Xuân không muốn sống nữa, nhưng cũng không muốn để thuộc hạ của mình cùng chết theo. Lũ mặt sắt đen xì này còn chưa biết sự lợi hại của vị thiếu gia Thương Dịch Chi này, nhưng chúng không biết cũng không đồng nghĩa với việc Thạch Đạt Xuân không biết. Thạch Đạt Xuân cố bình tĩnh ghìm giọng ra lệnh toàn bộ thuộc hạ trong phủ: "Các ngươi lui ra."

"Nhưng..."

"Lui." Giọng điệu của Thạch Đạt Xuân nghiêm khắc, đám tướng lĩnh Dự Châu không dám kháng lệnh, lần lượt đứng dậy rồi lui khỏi thư phòng. Có người lúc sắp lui ra còn không có yên tâm liền bí mật đem theo thanh kiếm của Thạch Đạt Xuân không để lại dấu vết gì.

Thạch Đạt Xuân nhìn thấy tận mắt cảm thấy đau khổ trong lòng, khóe miệng bất giác xuất hiện nụ cười méo xệch.

Vẻ giận dữ trên khuôn mặt Thương Dịch Chi đã tan biến một cách bất ngờ, chàng ta thờ ơ nhìn xung quanh, chờ tới lúc mọi người lui ra hết, đứng trước bàn làm việc nhếch mép đọc bức huyết thư của Thạch Đạt Xuân. Tiếp đó nửa đùa nửa thật cầm tờ huyết thư phẩy phẩy về phía Thạch Đạt Xuân hỏi: "Chỉ với tờ giấy này đền cho tính mạng của ba mươi vạn tướng sĩ Đại Hạ của ta ư?"

Sắc mặt Thạch Đạt Xuân tối lại, khóe miệng run run, rốt cuộc vẫn không nói được gì.

Thương Dịch Chi cười nhạt một tiếng rồi lạnh lùng nói tiếp: "Việc đã thế này, ta cũng không muốn nhiều lời với Tướng quân, ta chỉ có ba câu mà thôi. Thứ nhất, ba mươi vạn quân Tịch Dương bị tiêu diệt không phải là trách nhiệm của một mình Tướng quân, ông không có cái đầu to đến mức để đội được chiếc mũ lớn thế này đâu. Thứ hai, là một quân nhân chỉ có thể chết ở một nơi, đó chính là sa trường, chứ không phải cái thư phòng khỉ gió này. Thứ ba, nếu Tướng quân vẫn muốn chết, ta cũng không ngăn cản, nhưng ông phải giết hết bọn thân tín với ông, tiếp đó ổn thỏa giao cho ta toàn bộ quân Dự Châu rồi hẵng chết."

Nói xong, Thương Dịch Chi phủi tay áo ra khỏi thư phòng, chỉ còn lại một mình Thạch Đạt Xuân ở đó.

Lúc A Mạch trở lại phủ vừa hay gặp Thương Dịch Chi đang lạnh lùng đi ra từ thư phòng của Thạch Đạt Xuân. Từ xa nàng đã nhận ra sắc mặt của Thương Dịch Chi không tốt, liền quay người tránh vào con đường nhỏ bên cạnh theo bản năng, có điều chưa đi được mấy bước đã va vào Từ Tĩnh.

Từ Tĩnh ngạc nhiên hỏi: "A Mạch, tại sao ngươi lại trở về?"

A Mạch chỉ biết thầm kêu khổ, rồi ra hiệu với ông ta bằng cả mắt cả mũi rằng giả vờ không nhận ra nàng, nhưng đã muộn rồi, Thương Dịch Chi đã nhận ra nàng từ phía sau. Chàng ta dừng bước, quắc mắt nhìn về phía nàng.

"Tướng quân." Từ Tĩnh chào to.

A Mạch bất lực quay người lại, cúi gằm mặt cung kính chào một tiếng: "Tướng quân."

Thương Dịch Chi nhìn A Mạch lạnh lùng hỏi: "Chẳng phải ngươi đã đi rồi sao? Sao còn trở lại?"

A Mạch vội vàng quỳ xuống đất, cúi đầu thưa: "Hôm qua A Mạch hồ đồ, mong Tướng quân tha tội, bọn giặc xâm phạm bờ cõi, A Mạch thân là trai tráng Đại Hạ, sao có thể chỉ vì an nguy của bản thân mà co rúm khi ra trận, A Mạch đã hiểu ra rồi, từ nay về sau thề chết đi theo Tướng quân, một ngày bọn giặc chưa bị tiêu diệt thì một ngày A Mạch không rời khỏi doanh trại."

Một câu nói không chỉ khiến Thương Dịch Chi sững sờ, mà còn khiến Từ Tĩnh ngây ra. Một lát sau, Thương Dịch Chi đột nhiên cười phá lên, cười đã rồi đi tới trước mặt A Mạch vui vẻ nói: "Ngươi thực sự quyết định sẽ đi theo ta hả?"

"Đúng vậy, A Mạch thề chết đi theo Tướng quân." A Mạch mạnh dạn nói to.

Đột nhiên Thương Dịch Chi giơ chân đạp vào A Mạch một cái khiến nàng ngã uỵch ra đất. Chàng ta nhìn A Mạch lạnh lùng hỏi: "Ngươi coi ta là cái gì của quân Thanh Châu hả? Ngươi muốn đến thì đến muốn đi thì đi hả?"

A Mạch nhìn Thương Dịch Chi đầy quyết tâm, nghiến răng nói: "Không phải, hôm qua A Mạch quả thật hồ đồ rồi."

Thương Dịch Chi nhìn nàng chằm chằm, rồi đột nhiên cười to, lùi về sau hai bước, phủi bụi trên áo khẽ nói: "Vậy bây giờ ngươi thực sự muốn tòng quân?"

A Mạch gật đầu.

"Được." Thương Dịch Chi đáp rồi dặn dò cận vệ đứng bên: "Trương Sinh, ngươi đưa A Mạch tới chỗ phó tướng Lý xếp vào biên chế bộ binh."

Từ Tĩnh sững người, muốn mở miệng nói thay A Mạch vài câu, nhưng nhìn thấy nét mặt Thương Dịch Chi liền thôi. Đương nhiên lúc này tâm trạng của Thương Dịch Chi rất khó chịu, A Mạch lại nhằm đúng lúc này mò tới, đúng là đen toàn tập rồi.

A Mạch vốn đã sống khá lâu trong đội cận vệ của Thương Dịch Chi, giờ đột nhiên bị đẩy vào biên chế bộ binh, không những thế lại phải làm một tên lính quèn, rõ ràng đã bị hạ cấp rồi. Thêm vào đó bộ binh vốn là binh chủng vất vả nhất, chiến tranh đang cận kề, rõ ràng Thương Dịch Chi muốn nàng tự đi nộp mạng.

Trên đường đi, đến cả Trương Sinh cũng đồng cảm với A Mạch, nhưng A Mạch lại bình tĩnh vô cùng, nàng chỉ cúi đầu đi theo sau Trương Sinh.

Từ mấy hôm trước, Thương Dịch Chi đã hạ lệnh chiêu mộ tân binh ở các thôn xóm thị trấn xung quanh Dự Châu. Bình thường phải cho tân binh vào một danh sách mới độc lập để còn huấn luyện, nhưng chiến sự đã quá gấp gáp, đành phải chia tân binh đi theo các lão binh để huấn luyện dần.

Phó tướng Lý là người không thích tốn công mất sức, thấy Tướng quân cử cận vệ đưa A Mạch tới cho vào biên chế doanh trại bộ binh, cũng không nghĩ ngợi thêm liền giao A Mạch cho thuộc hạ. Thuộc hạ của phó tướng Lý liền giao A Mạch cho thuộc hạ của ông ta. Cứ như vậy, A Mạch bị phận theo từng cấp thấp dần, cuối cùng ổn định ở ngũ tám, đội bốn, doanh bảy trong doanh trại bộ binh quân Thanh Châu.

A Mạch nhìn mấy chữ số trên thẻ quân trang của mình, cúi đầu đọc: "Thanh nhất thất tứ bát. Thanh nhất thất tứ bát, mời mày đi chết? Mời cùng chết?"

A Mạch không nhịn được cười hig hì hai tiếng, số này kể ra cũng đẹp thật.

Cùng lúc với A Mạch vào biên chế ngũ tám còn có một tân binh nữa tên là Trương Nhị Đản. Người này thấp hơn A Mạch một cái đầu, tay chân khéo léo, lưng thon, trông giống như sợi dây đay. Có anh chàng này làm nền, A Mạch trông không quá mỏng manh, trái lại còn mang vẻ to cao, khôi ngô nữa.

Ngủ trưởng của A Mạch khoảng ba mươi tuổi, tuy không cao lắm nhưng rất cường tráng. Cả A Mạch và Trương Nhị Đản chắp lại cũng không bằng một nửa hắn. Hắn liếc mắt nhìn hai tân binh mới được phân, nghiêng mặt rồi hằn học nhổ toẹt xuống đất một bãi nước bọt, nói: "Tiên sư nó chứ, thủy thổ của Dự Châu chỉ có thẻ sản sinh ra những thứ buồn cười thế này ư? Sao mà giống khỉ thế hả?"

Hắn vừa nói xong, đám binh sĩ lâu năm đứng quanh cười nhặt nghõe, họ nhìn đám A Mạch như thể xem truyện cười vậy.

Mặt A Mạch vẫn thản nhiên, nàng khẽ cúi đầu đứng im. Mặt Trương Nhị Đản đỏ rần lên, dường như muốn nói gì đó nhưng lại không dám dây vào ngũ trưởng, đành lặng lẽ nắm chặt nắm đấm.

Ngũ trưởng chắp tay sau lưng đi quanh Trương Nhị Đản một vòng, lúc đi vòng ra phía sau đột nhiên đá mạnh câu ta một cái. Đầu gối Trương Nhị Đản khuỵu xuống, cả thân thể gầy guộc lập tức nằm sấp xuống đất.

Ngũ trưởng ngoạc mồm, tiếp đó nhằm vào đầu gối cậu ta đã mạnh. Lần này, Trương Nhị Đản không thể đứng vững ngay lập tức nằm sấp dưới đất.

"Bao nhiêu tuổi?" Ngũ trưởng hỏi.

Trương Nhị Đản cắn chặt răng đáp: "Mười sáu."

Ngũ trưởng gật đầu rồi quay về phía A Mạch. Lần này hắn ta vừa giơ chân, chưa kịp đạp A Mạch đã quỳ trên đát. Chân đang giơ lên đá của ngũ trưởng bị hụt, hắn ta quay đầu cười hig hì nói: "Hì, thằng nhãi này hay thật đấy, bao nhiêu tuổi?"

"Mười chín." A Mạch bình tĩnh đáp.

"Đại ca, thằng nhái này đẹp trai quá." Một tên trong đám lính kia đột nhiên kêu lên.

Ánh mắt của đám lính đều đổ dồn vào A Mạch, đến cả Trương Nhị Đản đang quỳ bên cạnh cũng ngoài đầu nhìn sang. Mặt A Mạch hơi xanh xao, nàng mím chặt môi.

Ngũ trưởng tỉ mỉ quan sát A Mạch, thấy da dẻ tên nhãi này thật mịm màng, lông mày nhỏ nhưng cũng không cong như phụ nữ mà là loại lông mày lưỡi kiếm xếch lên. Mắt sáng, trắng đen rõ ràng, thậm chí còn long lanh hơn mắt phụ nữ, thứ đáng tiếc duy nhất chính là sống mũi hơi cao, trông không được thanh tú, nhưng đôi môi bên dưới rất đẹp, căng mọng khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy rạo rực trong lòng.

Bình thường trông A Mạch cũng thanh tú, nhưng với chiều cao của nàng đứng ở đâu người ta đều cho rằng nàng chẳng qua là một thư sinh tuấn tú mà thôi. Trước đây ở trong đội cận vệ của Thương Dịch Chi, phần lớn là những thiếu niên mặt mũi sáng sủa, có người còn có gũ quan tinh tế hơn cả qm, cho nên sống ở đó nàng không bị nghi ngờ về giới tính. Nhưng giờ đây nàng đã thực sự vào trong doanh trại, chung sống với một lũ đàn ông thô tục, làm sao có thể sống tạm bợ được đây?

Một tên trong đám hào hứng tiếp lời: "Đúng vậy. Da dẻ giống hệt bọn đàn bà."

A Mạch quay đầu lại nhìn người vừa nói, tiếp đó đứng dậy đi tới trước mặt hắn ta lạnh lùng hỏi: "Ngươi có gan nói lại lần nữa."

Hắn ta sững sờ, tiếp đó cười to hai tiếng, vừa chỉ vào A Mạch vừa cười nói với những người bên cạnh: "Nhìn kìa, lại còn cáu nữa, trông bộ dạng cáu thế này lại khiến người ta thêm yêu, ha ha."

A Mạch vung mạnh tay đấm vào mặt hắn ta. Hắn ta ngớ người, lùi về phía sau mấy bước, trợn mắt không dám tin nhìn lại A Mạch. Hắn không ngờ một tên lính quèn mới vào doanh trại lại dám đánh lão binh.

"Ông bực rồi đấy, thằng nhãi nhà ngươi mà dám đánh..." chưa kịp nói hết câu, cú đám của A Mạch đã bay tới, lần này là một cú đám mạnh vào bụng. Nàng đánh mạnh tới mức hắn ta gập cả người, tiếp đó dùng hai tay ấn vai hắn ta xuống, rồi dùng đầu gối thúc mạnh vào bụng, vừa thúc mạnh vừa gằn giọng: "Ngươi bị đánh là đáng lắm, nếu mồm ngươi còn dám nói lung tung, ông đây sẽ giết chết ngươi."

Hắn bị A Mạch đánh cho lăn quay, thậm chí còn không kịp đánh trả. Sau khi nhận một cú đánh mạnh vào bụng của A Mạch, miệng thổ máu tươi. Đám người đứng xung quanh đều sững sờ, không ngờ A Mạch trông đẹp mã, mà ra tay lại độc ác như vậy, chưa nói được mấy câu đã thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Đám người quên cả việc can ngăn, chỉ biết ngây người nhìn A Mạch ra tay tàn ác với huynh đệ của mình.

Cuối cùng cũng có kẻ phản ứng lại, chạy vội lên kéo A Mạch ra. Không xong rồi, dám ra tay mạnh với lão binh, không hiểu còn muốn sống nữa không? Có người ghìm chặt cánh tay A Mạch, A Mạch tuy vẫn còn sức, so với đám lão binh này cũng không thua kém là mấy, giãy giụa được một lúc bị đám người kia bẻ quặt cánh tay ra sau lưng. Có mấy tên đấm mạnh vào bụng A Mạch. Nàng cảm thấy rất đau nhưng vẫn cố cắn răng không rên rỉ nửa câu.

Tên đứng phía trước cũng khâm phục khen: "Được đấy, thẳng nhãi được lắm, gan lì lắm."

Tên bị đánh ban nãy được khiêng ra một bên giờ đã tỉnh lại, hắn ta gạt đám người xông lên, thẳng tay giáng cho A Mạch hai bạt tai mắng: "Ai bảo dám đánh ông mày, ai bảo dám đánh ông mày."

A Mạch mượn sức ghìm tay của người phía sau đá mạnh vào hắn ta rồi mắng: "Cút. Có bản lĩnh thì đấu tay đôi với ông, một lũ bắt nạt ông mày đáng là hảo hán gì chứ."

"Ha. Ngươi còn dám không phục kia à?" Hắn ta lao lên trước, bạt tai A Mạch hai cái nữa.

"Đáng khinh." A Mạch vừa nhổ máu đọng trong miệng về phía hắn ta vừa hằn học nhìn không chớp. Hắn ta vốn định bạt tai thêm, nhưng đụng phải ánh mắt hung hãn của A Mạch liền không dám ra tay nữa.

Đám người đó thấy A Mạch cứng đầu như vậy, cũng phần nào khâm phục, hơn nữa là do tên kia nói A Mạch giống đàn bà trước, mặc dù bị A Mạch đánh nhưng cũng đã đánh lại A Mạch rồi, coi như đã lấy lại được thể diện. Thế là có người tiến lên dàn hòa, nắm lấy tay của người đó cười nói: "Được rồi, Vương Thất, đại ca cũng đã đánh rồi, đừng tranh luận với thất phu kia. Đại ca, đại ca nói có đúng không?"

Ngũ trưởng từ nãy giờ vẫn lạnh lùng nhìn A Mạch như không có chuyện gì xảy ra, quay lại nói với Vương Thất: "Đủ rồi. Ta thấy các ngươi đúng là chán sống rồi, chờ bọn giặc tới rồi ta xem các ngươi còn có sức mà chống trả không. Trong quân ngũ không được đánh nhau. Mẹ kiếp, cho các ngươi nhịn một bữa rồi tính sau."

Tên ở phía sau đang ghìm A Mạch vội buông tay ra, trong lòng A Mạch thầm thở phào nhẹ nhõm. Nàng tự nhủ có thể coi là đã qua được cửa ải đầu tiên, mặc dù bị đánh một chút, nhưng từ nay về sau đám lính kia sẽ không còn nghi ngờ gì về giới tính của nàng nữa. nàng giơ tay vuốt má đã bị tát cho tê dại, bất giác cười đau khổ, nhưng vừa nhếch mép thì đã thấy đau ở mặt nên đành thôi.

Bữa tối, A Mạch và Vương Thất quả nhiên bị nhịn đói, mọi người đều đã đi ăn rồi, trong lều trại chỉ còn lại hai người bọn họ. Vương Thất vừa sờ bụng vừa chửi A Mạch: "Mẹ nó chứ, tất cả là do ngươi, cái thằng nhãi khỉ gió khiến ta bị đói."

A Mạch lạnh lùng liếc Vương Thất một cái, Vương Thất thực sự sợ vẻ mạnh bạo đó của nàng, đành chép miệng không nói gì.

Một lát sau, mọi người đều đã đi ăn về, Trương Nhị Đản lén kéo A Mạch, ra hiệu A Mạch đi cùng câu ta ra ngoài. A Mạch khẽ nhíu mày đi theo. Đi tới chỗ vắng người, Trương Nhị Đản lấy một chiếc màn thầu từ trong người ra đưa cho A Mạch khẽ nói: "Cho ngươi đấy, mau ăn đi."

A Mạch thắc mắc: "Ở đâu ra vậy?"

Trương Nhị Đản ngượng ngùng cười đáp: "Ta lén giữ lại đấy, mỗi người được hai chiếc, ta không ăn hết."

A Mạch vừa cảm ơn vừa cấm lấy chiếc bánh nhưng lại không ăn ngay, nghĩ một lát rồi nói với Trương Nhị Đản: "Ngươi đi gọi cả Vương Thất tới đây."

Trương Nhị Đản không hiểu nhìn A Mạch, A Mạch muốn cười nhưng vừa ngoác miệng đã cảm thấy đau liền vội vàng lấy tay che mặt khẽ nói: "Ngươi gọi hắn tới, lát sau ngươi sẽ hiểu thôi."

Trương Nhị Đản ngoan ngoãn đi gọi Vương Thất, Vương Thất nghi ngờ đi theo cậu ta, nhìn thấy A Mạch đang chờ ở đó. Vương Thất tưởng A Mạch muốn báo thù, bất giác lùi về sau một bước, phòng bị nhìn A Mạch nói: "Thằng nhãi nhà ngươi lại muốn đánh nhau hử?"

A Mạch không nói gì, chỉ lấy chiếc màm thầu ra bẻ làm đôi rồi đưa cho Vương Thất một nửa nói: "Đây là của Nhị Đàn để dành đấy."

Vương Thất sững sờ nhận nửa chiếc màm thầu, thậm chí còn không dám cho vào miệng, chỉ hoài nghi nhìn A Mạch. A Mạch cười xòa, cũng không nói gì, chỉ cúi đầu nhét miếng bánh vào miệng, loáng một cái đã chén sạch. Lúc này nàng mới ngẩng đầu nhìn Trương Nhị Đản nói: "Chúng ta mau về đi kẻo lát nữa ngũ trưởng điểm danh."

Trương Nhị Đản gật đầu, đi về theo A Mạch. Phía sau chỉ còn lại một mình Vương Thất dõi mắt nhìn theo bóng A Mạch, lúc này lại cúi đầu nhìn miếng bánh trong tay, tiếp đó hoài nghi cắn một miếng rồi hỏi: "Thằng nhãi nhà ngươi sao ra tay mạnh thế hả?"

A Mạch liếc hắn một cái rồi hờ hững đáp: "Nếu như ngươi còn dám nói ta giống đàn bà, ta vẫn sẽ đánh ngươi đấy."

Vương Thất cười hì hì đáp: "Thế khen nhà ngươi đẹp không được à?"

A Mạch lạnh lùng nhìn hắn ta khiến hắn ta sợ tới mức xua tay rối rít: "Được, ta không nói là được chứ gì? Nhìn ngươi kìa. Ta chỉ mong sao có người khen ta đẹp thôi."

A Mạch cười nhạt nói: "Vậy để ta khen ngươi, Vương Thất ngươi đẹp quốc sắc thiên hương, hoa nhường nguyệt thẹn, đẹp như hoa, đúng là một cô nương kiều diễm."

Vương Thất trợn mắt dở khóc dở cười, phải một lúc lâu sau đấm thùm thụp vào người A Mạch cười: "Mẹ ngươi chứ, thằng nhãi nhà ngươi quả thực thù lâu nhớ dai."

Viên quan quản giáo thổi còi, đám lính vội vàng đứng vào đội hình, ông ta cầm roi đi đi lại lại, nhìn thấy ai không và mắt liền quất cho một roi, ngoác mồm chửi: "Còn không tập trung rèn luyện, mẹ kiếp, ra trận rồi cứ đứng đấy mà chờ giặc chặt đầu."

A Mạch vốn thông minh, luyện tập rất chuyên tâm, học cũng rất nhanh, chỉ mất mấy ngày đã có thể múa đại đao thành thục, bắn tên cũng chuẩn hơn rất nhiều. Mấy ngày này, cấp trên chủ yếu tập cho doanh trại bộ binh cách bắn tên và dùng đao, không hề tập tành gì về biến hóa trận pháp. A Mạch thầm nghĩ, xem ra ý của cấp trên là cố thủ thành Dự Châu rồi, bởi nếu dã chiến thì doanh trại bộ binh không thể vứt bỏ thay đổi trận pháp.

Lúc nghỉ trưa, đột nhiên Đường Thiệu Nghĩa tìm tới, vừa nhìn thấy A Mạch chàng ta ngạc nhiên hỏi: "Mặt của đệ sao vậy?"

Mặt A Mạch vẫn chưa hết sưng, tời giờ vẫn còn vài chỗ tím xanh. Nay nghe Đường Thiệu Nghĩa hỏi vậy, đến cả ngũ trưởng cũng không nén nổi tò mò quay sang nhìn.

A Mạch nhoẻn cười, tránh ánh mắt Đường Thiệu Nghĩa rồi hờ hững nói: "Là do đệ tự làm thôi." A Mạch còn chưa nói dứt câu, không chỉ Vương Thất mà cả ngũ trưởng đều cảm thấy nhẹ nhõm.

Đường Thiệu Nghĩa cũng từng sống ở tầng đáy quân ngũ, đương nhiên nhận ra A Mạch nói dối, nhưng thấy A Mạch không định nói thì cũng không gặng hỏi. Chàng lại quan tâm hỏi tiếp: "Tại sao đệ không làm trong đội cận vệ?"

A Mạch không biết nên trả lời thế nào, cũng không thể nói Thương Tướng quân không cần mình nữa, cố ý hắt hỉu nàng tới doanh trại bộ binh này chịu khổ. Nàng mắm môi, hờ hững đáp: "Đệ không muốn mình đi lên từ việc gần gũi hậu hạ người ta, đệ muốn mình đi lên từ những chiến công thực sự nơi chiến trường, đệ cũng muốn làm Tướng quân."

Sắc mặt Đường Thiệu Nghĩa lộ rõ vẻ sững sờ, chàng rướn mắt nhìn A Mạch, tiếp đó lại cố ý lườm đám lính đứng cách đó không xa rồi khẽ nói: "Sau này không được nói trước mặt người khác những lời như vừa rồi."

A Mạch hiểu ý của Đường Thiệu Nghĩa, cũng cảm thấy vừa rồi mình quá ngông nghênh, bất giác ngượng ngùng cười xòa nói: "Đệ biết rồi."

Đường Thiệu Nghĩa giơ tay đập vào vai A Mạch, gật đầu nói: "Phàm mọi việc đều phải cẩn thận một chút mới được."

A Mạch nhìn Đường Thiệu Nghĩa bằng ánh mắt kỳ lạ, cảm thấy những câu nói đại loại như trên không giống với những gì chàng thường nói.

Đường Thiệu Nghĩa nhìn ánh mắt của A Mạch, bất lực cười nhưng không giải thích gì. Thành Hán Bảo bị phá, toàn bộ quân trong thành đều bị tiêu diệt. Hiện giờ chàng đã gia nhập quân Thanh Châu của Thương Dịch Chi, tuy nhận sự ưu ái của Thương Dịch Chi những cũng bị rất nhiều tướng lĩnh lâu năm của Thanh Châu đố kỵ. Ngày ngày trôi qua không dễ chịu chút nào, những cũng không thể coi không có gì tốt. Ít nhất chàng đã thay đổi được tính cách hấp tấp, nóng giận trước đây.

Đường Thiệu Nghĩa đưa mắt nhìn sân tập bụi bay mù mịt phía sau A Mạch, rồi lại nhìn bộ dạng lấm lem của nàng, không nhịn được cười liền hỏi: "Có thể chịu được khổ trong quân không?"

"Không sao, so với khi huynh đệ ta trốn khỏi thành Hán Bảo còn dễ chịu hơn nhiều." A Mạch đáp.

Thực ra chịu đựng chút khổ sở chẳng là gì đối với nàng, điều khó nhất chính là làm thế nào che giấu được giới tính của mình. Buổi tối khi đi ngủ cũng không vấn đề gì, bởi tiết trời đã vào thu, để giữ ấm rất nhiều người mặc nguyên quần áo đi ngủ, cho nên nàng cũng không có gì khác biệt. Khó nữa là hàng ngày phải đi vệ sinh, lần nào nàng cũng phải chờ tới lúc đêm khuay thanh tịnh mới dám đi, không những thế lần nào cũng lo sợ nơm nớp, còn lúc ban ngày  thậm chí còn không dám uống giọt nước nào, môi khô nứt nẻ.

Tuy A Mạch nói vậy nhưng Đường Thiệu Nghĩa vẫn biết nàng sống trong quân đội không dễ chịu chút nào. Đàn ông trong quân đội phần lớn mềm nắn rắn buông, trông bộ dạng thư sinh tuấn tú của nàng thế này, chắc chắn có rất nhiều tên thô lỗ muốn bắt nạt. Đường Thiệu Nghĩa muốn giúp nàng, ngặt nỗi bản thân chàng trong quân Thanh Châu cũng chỉ là quân ngoại lai nên đành lực bất tòng tâm.

Từ sân tập xa xa vọng lại tiếng còi tập hợp, A Mạch quay đầu lại nhìn rồi nói: "Đường đại ca, đệ phải đi trước đây." Nói xong A Mạch liền vội vàng đi ra sân tập, vừa đi được mấy bước liền bị Đường Thiệu Nghĩa kéo lại, A Mạch không hiểu quay lại nhìn Đường Thiệu Nghĩa, thấy chàng ta chỉ cúi đầu, tiếp đó rút kiếm bên hông đưa cho nàng: "Đệ hãy cầm lấy thanh kiếm này."

Đó chính là thanh kiếm mà Đường Thiệu Nghĩa đưa cho A Mạch phòng thân lúc ở ngoài thành Hán Bảo, sau khi tới thành Dự Châu, A Mạch đã trả lại, không ngờ hôm nay lại muốn đưa cho nàng. A Mạch vội vàng từ chối: "Không cần đâu, bọn đệ được phát binh khí rồi."

Nét mặt Đường Thiệu Nghĩa lộ vẻ không tự nhiên, chàng cố tạo vẻ khó chịu nói: "Cho đệ thì cầm lấy, thanh kiếm này vốn để tặng đệ mà, đừng lắm chuyện như vậy nữa."

Nói rồi liền giắt kiếm vào hông A Mạch, giục: "Đi mau đi, tới muộn sẽ bị phạt đấy."

Kiếm của tướng lĩnh Nam Hạ đều được cấp thống nhất, thanh kiếm như thế này là của cấp hiệu úy trở lên mới được đeo. A Mạch có thanh kiếm này, không những trong quân không bị binh lính khác bắt nạt, đến cả cấp trên của nàng cũng nẻ mặt Đường Thiệu Nghĩa mà nhìn nàng bằng con mắt khác. A Mạch đã hiểu được ý nghĩa sâu xa hành động tặng kiếm của Đường Thiệu Nghĩa, trong lòng không nén nổi cảm động, lần đầu tiên gọi một tiếng 'đại ca' thật lòng.

Đường Thiệu Nghĩa lại bất ngờ ngượng ngùng không nói gì, chỉ vẫy vẫy tay về phía A Mạch rồi quay người rảo bước.

A Mạch là người cuối cùng tới đội hình, quan phu trách luyện tập vừa cầm roi bước tới vừa chửi, lúc ông ta vung roi định đánh A Mạch thì vô tình nhìn thấy thanh kiếm bên hông nàng, thế là ngọn roi đã vung tới nửa chừng liền rơi xuống. Viên quan đó nhìn kỹ A Mạch, lầm bầm chửi đi qua phía sau nhưng không vung roi đánh A Mạch nữa.

Hết buổi tập, anh em trong doanh trại nhìn thấy thanh kiếm bên hông A Mạch, người nào người nấy vừa kinh ngạc vừa ngưỡng mộ, đám chơi thân với A Mạch gồm Vương Thất và Trương Nhị Đản xúm quanh A Mạch. Vương Thất huých nhẹ vào vai A Mạch hỏi: "A Mạch, đại nhân hiệu úy đó là người như thế nào của ngươi đấy?"

A Mạch nghĩ một lát rồi đáp: "Là đại ca kết nghĩa của ta."

Đám lính nghe thấy vậy càng ngỡ ngàng hơn, Vương Thất ngạc nhiên hỏi tiếp: "A Mạch, hóa ra ngươi còn có một người anh kết nghĩa làm hiệu úy cơ đấy, thế tại sao ngươi còn tới doanh trại bộ binh của bọn ta làm gì, tại sao không trực tiếp làm cận vệ cho huynh ấy, hoặc làm kỵ binh, tại sao lại làm tên lính bộ binh quèn hả? VỊ trí này không có tiền đồ nhất đấy."

A Mạch hờ hững cười không đáp. Đám Vương Thất thấy nàng không trả lời, cũng không dám hỏi tiếp. Nếu là bình thường, họ nhất định sẽ hỏi cho ra nhẽ, nhưng bây giờ biết A Mạch là anh em kết nghĩa của một hiệu úy, không những thế vị hiệu úy kia còn tặng cho nàng thanh kiếm của anh ta, có thể thấy được quan hệ giữa họ sâu sắc thế nào. Đám binh lính này ít nhiều cũng sợ A Mạch, không dám tùy tiện như trước nữa.

A Mạch nhìn thấu tâm tư của bọn họ nhưng không biểu thị gì. Đối với nàng mà nói, tình hình như vậy cũng không xấu, ít nhất có thể khiến đám người này cách xa nàng hơn, xem ra những ngày tháng tiếp theo của nàng sẽ dể chịu hơn nhiều. Nhưng nghĩ tới điều Vương Thất vừa nói ban nãy, bộ binh là nơi không có tiền đồ nhất khiến lòng nàng dâng lên nỗi lo mới. Mục đích nàng tòng quân hoàn toàn không phải muốn tranh giành chút bổng lộc trong quân đội, thứ nàng cần là danh vọng, địa vị, quyền lực trong quân đội, giúp nàng có thể đứng ngang hàng với Trần Khởi.

Từ kế hoạch huấn luyện bộ binh của Thương Dịch Chi, có thể đoán được chàng ta định cố thủ Dự Châu, vậy thứ chờ đợi nàng sẽ là gì? Lại là một trận chiến giữ thành nữa? Không, nàng không cần, thứ nàng cần là lập công đặc biệt, là một chiến tích đặc biệt có thể khiến nàng được thăng chức nhanh.

Đêm đến, A Mạch lại mất ngủ. Trong đầu nàng cứ vẫn vương ý nghĩ làm thế nào có thể lập kì công. Nếu nàng vẫn ở bên Thương Dịch Chi, có lẽ có nhiều cơ hội hơn, nhưng hiện giờ nàng không thể ở bên chàng ta, nàng phải nghĩ làm thế nào mới có thể được thăng chức nhanh từ vị trí hiện tại. Nàng lại bắt đầu ngưỡng mộ Từ Tĩnh, nhưng nếu để cho nàng thế vào vị trí của ông ta, nàng lại không muốn. Nàng không muốn làm một mưu sĩ đứng đằng sau, nàng muốn làm một người lính được xông ra trận thỏa trí giết giặc, nàng muốn trở thành một danh tướng, nàng muốn được đối mặt với Trần Khởi trên chiến trường.

Trong doanh trại, mọi người đều đã ngủ say chỉ có một mình nàng đang thức. Nàng nghĩ, phần máu thịt được di truyền từ cha nàng đang chảy trong người nàng.

Trong đêm tối, A Mạch khẽ khàng bò dậy. Ban ngày, tránh không phải đi vệ sinh chung với mọi người, nàng không dám uống nước. Để bổ sung lượng nàng trong cơ thể, nàng chỉ có thể uống thêm chút nước vào buổi đêm trước khi đi ngủ, sau đó chờ cho mọi người ngủ say mới lén đi vệ sinh.

Nàng không đem theo đao của mình mà thay vào đó là thanh kiếm của Đường Thiệu Nghĩa, rồi nhẹ nhàng rời khỏi doanh trại. Nhà xí trong quân được dựng tạm bợ ở chỗ vắng vẻ đằng sau doanh trại. Nó được dựng bằng một thân cây cùng với lớp vách đất được chát xung quanh, không có cửa, đi vào chỉ ngồi xổm trên bệ, hôi thối vô cùng.

A Mạch nín thở bước vào, vừa dỏng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài vừa nhanh chóng giải quyết vẫn đề của mình. Tới lúc nàng xách quần đứng lên, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, may mà người đi vệ sinh vào lúc nửa đêm không nhiều. Nàng chỉnh lại quần áo bước ra, có lẽ sau khi giải quyết xong vẫn đề cấp bách của đời người cũng thấy dễ chịu, hoặc cũng có thể do đầu óc nàng vẫn đang quanh quẩn với sự việc ban nãy nên nàng không chú ý người đang bước tới từ phía trước. Mãi tới khi va vào người đó, nàng mới hoàn toàn tỉnh lại.

"Mẹ kiếp. Mù hả." Hắn ta chửi, rồi giơ chân đã A Mạch.

A Mạch tránh cú đá theo bản năng, mượn ánh trăng ngẩng đầu nhìn gã đàn ông cao to trước mặt, nhận ra đây là đội chính của một đội khác. Nàng vội vàng vừa thành khẩn nói vừa nghiêng người tránh sang một bên: "Xin lỗi, xin lỗi."

Hắn ta thấy không đá trúng, trong lòng càng bực hơn, lại giơ chân đá tiếp.

Lần này, A Mạch không tránh, nghiến răng chịu cú đs của hắn ta. Nàng không muốn đắc tội, thà chịu một cú đá, chứ không muốn tranh cãi với hắn ta ở đây.

Cú đá này rất đau, vừa đá trúng bụng A Mạch khiến nàng ngã nhào xuống đất, vòng tay ôm bụng rên rỉ.

Hắn ta vốn định đá thêm nhưng khi nghe thấy tiếng rên rỉ liền dừng lại.

A Mạch hoảng hốt, chỉ sợ tiếng rên kia khiến hắn ta phát hiện, tuy ba năm trước nàng đã uống thuốc bắc để khàn tiếng, do vậy giọng nói thô ráp hơn so với những người phụ nữ thông thường, nhưng cũng không thể giống như giọng của đàn ông thực thụ. Bình thường chắc cũng không nhận thấy, nhưng tiếng rên được cất lên theo bản năng như thế này lại rất dễ lộ.

Gã đàn ông kia quả nhiên dừng lại vì tiéng rên của A Mạch, tiếng rên này khiến lòng hắn rạo rực. Hắn quan sát A Mạch từ đầu tới chân, phát hiện người này là một thiếu niên, dáng cao ráo, gầy gò, với cú gã xuống đất như vừa rồi khiến hắn ta liên tưởng tới một phụ nữ.

Mới nghĩ tới đây hắn ta đã cảm thấy bụng dưới hừng hực, hắn ta quên mất đã bao lâu không động vào phụ nữ rồi, một năm hay hai năm rồi nhỉ?

A Mạch cũng cảm thấy gã đàn ông này có gì bất thường, nàng vừa cố ghìm giọng xin lỗi, vừa vội vàng bò dậy, vội vàng trở về doanh trại. Nhưng vừa quay người đi, gã đàn ông kia đột nhiên chồm lên giữ chặt vai nàng từ phía sau...   


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-81)