Vay nóng Tinvay

Truyện:Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh - Chương 251

Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh
Trọn bộ 569 chương
Chương 251
Lời nói thăm dò, cái chết bất thường
0.00
(0 votes)


Chương (1-569)

Siêu sale Lazada


Làm xong thủ tục, Kha Hiểu Yến trở về ký túc xá dọn dẹp phòng. Dạ Cô Tinh lại đi đến phòng thí nghiệm, vừa bước vào cửa, phát hiện tất cả mọi người đều có mặt đầy đủ.

Sau khi chào hỏi Diêm Đông Bình xong, lại quay sang gật đầu chào hỏi mọi người.

Dạ Cô Tinh của bây giờ không còn bị bài xích giống trước kia. Cô là đệ tử bế quan được Diêm Đông Bình đích thân thừa nhận, là người dẫn dắt đội đoạt được vinh quang sáng chói, người lập công làm cho đại học Bắc Kinh giành vẻ vang, là ngôi sao sáng giá, nữ hoàng phòng vé, rất giàu có quyền thế!

Cô giống như một truyền thuyết, mà hiện tại, truyền thuyết này lại bên cạnh, ở trước mặt, chân thực cảm động, bọn họ làm sao không kinh ngạc, không kích động cho được?

Như lời Kha Hiểu Yến nói, Dạ Cô Tinh khác bọn họ.

21 tuổi, hầu hết mọi người vẫn đang ngồi nghe giảng trên giảng đường đại học, còn đang đấu tranh cho ước mơ, cô đã có hết tất cả mọi thứ —— sự nghiệp, người yêu, con cái, tiền tài, danh vọng, địa vị!

Tất cả mọi người có mặt ở đây, ngoại trừ Dạ Cô Tinh, hầu hết đều là nghiên cứu sinh, tiến sĩ, tuổi từ hai mươi lăm đến ba mươi tuổi. Họ đều có kinh nghiệm phong phú hơn Dạ Cô Tinh, nhưng thành tích đáng tự hào của bọn họ đặt trước mặt của Dạ Cô Tinh căn bản là không đáng để nhắc đến, có người hâm mộ, có người đố kỵ, quả thật trong đó có đầy đủ hương vị.

Một nụ cười thoải mái hiện lên trên khuôn mặt lạnh lùng của Diêm Đông Bình, nháy mắt làm giảm đi vẻ mặt nghiêm nghị của một học giả. Thoạt nhìn, ông ta cũng chỉ như một ông cụ tốt bụng với khuôn mặt nhân hậu.

Đôi mắt Dạ Cô Tinh dần nóng lên, mỉm cười gọi: “Thầy.”

Diêm Đông Bình cười híp mắt, vỗ tay cô: “Cô bé ngoan....”

Cuộc thi Vật lý ở thành phố Z, đại học Bắc Kinh đoạt giải quán quân, rửa sạch nỗi nhục, rốt cuộc sau 4 năm liên tiếp thua Thanh Hoa thì cũng đã giành lại được mặt mũi. Mặc dù đã qua cả học kỳ, nhưng khi nghĩ đến Diêm Đông Bình đều vui cả buổi sáng!

Ông còn nghe người ta kể lại học trò nhỏ của mình đã dẫn dắt đội tuyển vượt qua năm cửa ải, chém tướng địch, phá tan cạm bẫy, đạp nát âm mưu đi đến cuối con đường như thế nào!

Cho dù thế giới có nghi ngờ thế nào, Diêm Đông Bình vẫn một lòng tin tưởng vào mắt nhìn người của bản thân. Lúc đầu, trước áp lực rất lớn của dư luận, ông vẫn nhận Dạ Cô Tinh làm đệ tử của mình. Cho đến hiện tại, ông chưa bao giờ hối hận! Và sự thật đã chứng minh suy đoán của ông là đúng, sự kiên trì của ông cuối cùng cũng đã được hồi đáp!

Tính tình Từ Nhất Hạo vẫn vui vẻ cởi mở như trước, áo choàng thí nghiệm còn chưa cởi đã nhảy ra khỏi đám đông, lến chạy đến chỗ Dạ Cô Tinh, lấy điện thoại ra, hai mắt phát sáng: “Nữ thần, cho xin kiểu ảnh chung đi!”

Tách ——

Âm thanh bấm máy vang lên, Từ Nhất Hạo đang cầm điện thoại, tựa như nhặt được bảo bối, đôi mắt híp lại thành đường thẳng, làm Dạ Cô Tinh nhịn không được cũng phải bật cười.

Từ Nhất Hạo đang học cao học năm ba, tâm lý của một người hai mươi lăm tuổi mà còn không bằng một đứa con nít, điên điên khùng khùng nhưng lại rất vui vẻ, tính cách như vậy không hẳn là không hạnh phúc.

“Nữ thần không phiền ký tên cho tôi chứ?” Phương Tái Châu cầm một bản vẽ thử nghiệm đưa đến trước mặt Dạ Cô Tinh, sau đó Dạ Cô Tinh lại cầm bút dạ đen ký tên mình lên.

“Tôi cũng muốn...”

Cứ như thế, Dạ Cô Tinh bị mọi người vây quanh suốt hai mươi phút, đến lúc mỗi người ai nấy đều có ảnh chụp và chữ ký thì mới được thả tự do.

“Các cậu nói, đây có được xem là phúc lợi đặc biệt của phòng thí nghiệm chúng ta không?” Từ Nhất Hạo giơ di động lên, những nhân vật vốn chỉ có thể nhìn trên TV, hiện tại lại đứng trước mặt bọn họ, lại còn được cùng chụp hình, ký tên, ai đến cũng không từ chối, và luôn tươi cười với bọn họ.

Đây là đặc ân mà rất nhiều người dù có bỏ một số tiền lớn ra cũng không có được. Bây giờ nhóm trạch nam chỉ mải mê nghiên cứu khoa học như họ lại có thể gặp được! Từ Nhất Hạo chắc chắn rằng khi đăng tải tấm ảnh này, sẽ khiến vô số người phải ghen tỵ với mình!

“Nhất Hạo nói đúng, đây là phúc lợi đặc biệt của phòng thí nghiệm khoa Vật Lý hạt nhân đại học Bắc Kinh chúng ta, còn không ngược chết đám cẩu độc thân của Thanh Hoa sao?”

“Ha ha ha... Khoa Vật Lý hạt nhân của chúng ta thật tuyệt vời!”

Đột nhiên, có một tràng cười vang lên.

Sau đó, Dạ Cô Tinh và Diêm Đông Bình cùng nhau đánh giá sơ lược mấy lần làm thí nghiệm quan trọng gần đây, đúng lúc nêu ra vài ý kiến cá nhân, Diêm Đông Bình liên tục gật đầu tán thành.

Mặc dù nói thời gian học của Dạ Cô Tinh khá thoải mái, nửa năm cũng chưa bước vào phòng thí nghiệm, nhưng vẫn có dữ liệu thí nghiệm vũ khí ổn định từ thành phố A được gửi đến máy tính cô. Vì vậy, trong sáu tháng Dạ Cô Tinh sinh con vừa qua cũng không hề bỏ lỡ chuyện bài vở, thỉnh thoảng sẽ nói chuyện với Tề Dục, thảo luận một vài vấn đề chuyên môn.

Tuy nhiên các thí nghiệm vật lý thuần tuý, phần nhiều là có xu hướng xác minh tính chính xác của lý thuyết, hoàn hảo về mọi mặt, nhưng lại không có phương hướng xác định. Hầu hết đều được tiến hành theo nhóm. Tuy nhiên nghiên cứu của Tiền Kỳ Bân và cha con Tề Dục đều có sẵn mục tiêu, chỉ có một mục tiêu duy nhất đó là vũ khí năng lượng hạt nhân!

Sau khi đi dạo một vòng, Dạ Cô Tinh ghi nhớ bảy tám thí nghiệm đang làm, hy vọng có thể kết hợp lý thuyết và thực hành, gặt hái cảm hứng từ đó.

“Uống nước đi.” Ngước mắt nhìn ly nước, đập vào mắt là khuôn mặt tươi cười của Dương Vũ Sơ, Dạ Cô Tinh giơ tay nhận lấy, khách sáo nói cám ơn.

Dương Vũ Sơ mím môi cười: “Không cần cám ơn.” Rồi lại cắn môi: “Học kỳ vừa rồi, tôi còn chưa chính thức nói lời cám ơn với cô.”

Dạ Cô Tinh nhướng mày: “Cám ơn tôi?”

“Đúng vậy.” Dương Vũ Sơ nghiêm túc gật đầu: “Hạ Tử Tịnh đã nói cho tôi biết hết tất cả, trước khi bắt đầu lễ khai mạc, nếu như không phải cô kiên quyết đợi đến phút cuối, tư cách dự thi của tôi cũng sẽ bị hủy, càng không nói tới chuyện nhận thưởng. Vì vậy, cám ơn! Trước kia, tôi... thông đồng cùng Triệu Gia Nam muốn gây phiền phức cho cô, nên mới cố ý đến trễ...”

Dương Vũ Sơ nhìn Dạ Cô Tinh, trong mắt lộ ra chút bối rối. Thật ra cô ấy đã muốn thú nhận với mọi người từ lâu, cũng muốn xin lỗi mọi người, hi vọng có thể được tha thứ, nhưng mỗi lần cố gắng lấy hết can đảm, cô ấy lại không thể đi đến bước cuối cùng. Hôm nay nhìn thấy Dạ Cô Tinh, đột nhiên cô ấy có một loại can đảm lớn để chấp nhận chỉ trích và trách móc.

Nhưng Dạ Cô Tinh chỉ là hời hợt, khẽ ừ một tiếng giống như cô sớm đã biết hết tất cả, hiểu rõ toàn bộ, ánh mắt rất bình tĩnh. Trái tim Dương Vũ Sơ nhất thời thả lỏng, dây thần kinh căng thẳng cũng dần dịu đi, giống như bỏ xuống trách nhiệm to lớn nặng nề, như trút được gánh nặng.

“Đội trưởng.... tôi, tôi có thể gọi cô là Cô Tinh không?”

Dạ Cô Tinh khẽ cười gật đầu: “Tên là để người ta gọi mà.”

Dương Vũ Sơ nghe vậy thì tươi cười.

Có một tia suy tư hiện lên trong mắt Dạ Cô Tinh.

Dương Vũ Sơ có tính kiên trì, loại người có mục tiêu rõ ràng, lòng tin mạnh mẽ, muốn gì được đó, thường rất cố chấp, nhưng mà tức nước vỡ bờ, khi những thứ mình làm không được trả công tương xứng, hoặc gặp được sự đối xử thiếu công bằng, cảm xúc mất cân bằng mãnh liệt sẽ làm cho người này trở nên cực đoan và hơi sắc sảo!

Đã từng bị Triệu Gia Nam cướp đi sự vinh quang, sau đó bị Dạ Cô Tinh cướp đi cơ hội bái Diêm Đông Bình làm sư phụ, Dương Vũ Sơ vừa ghen tị vừa uất ức, cô ấy đang rất xúc động, cho nên mới bị Triệu Gia Nam lợi dụng!

Tuy nhiên, việc điều khiển lòng người của Triệu Gia Nam quá bất cẩn, sợ bị Dương Vũ Sơ nhìn thấy cô ta giả dối, mà bản thân Dương Vũ Sơ cũng không phải là người ngu ngốc không có đầu óc, nên mới biết đường quay lại.

Đôi mắt Dương Vũ Sơ chợt loé lên tia thâm thuý, nghi vấn hỏi: “Cô Tinh, gần đây em.... có nghe tin tức gì về Triệu Gia Nam không?”

“Không có.”

“Thật sự không có sao?”

Dạ Cô Tinh liếc nhìn mắt cô ấy, như có như không: “Không có. Vì sao chị lại nghĩ là tôi biết tin tức của Triệu Gia Nam?”

Dương Vũ Sơ thu hồi tầm mắt, vô thức tránh né ánh mắt của Dạ Cô Tinh: “Không có gì, chỉ là lâu rồi tôi không gặp cô ta.”

Đôi mắt đen của Dạ Cô Tinh sâu thẳm, khẽ cười, cô dùng mạng của Triệu Gia Nam đổi lấy mạng của Âu Dương. Bây giờ Âu Dương còn sống, Triệu Gia Nam không còn cách nào khác là phải xuống địa ngục, nếu không phải quỷ sai, thì cũng khó có thể nhìn thấy cô ta được.

Một lúc lâu sau không nhận được câu trả lời, Dương Vũ Sơ nâng mắt, nhưng không ngờ lại đụng phải một đôi mắt lạnh lùng và sâu thẳm, trong đó vẫn còn sót lại một tia lạnh lẽo, chìm trong máu và giết chóc, toàn thân cô ấy chấn động, bỗng nhiên phát lạnh.

Dạ Cô Tinh vỗ vai cô ấy, mỉm cười: “Lòng hiếu kỳ, sẽ giết chết con mèo.”

Dương Vũ Sơ như bị sét đánh, hai mắt choáng váng, sau khi hồi phục tinh thần, nhìn thấy cô gái đã sớm rời khỏi, cô ấy mới bước đi loạng choạng suýt ngã.

Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên, Dương Vũ Sơ đưa mắt nhìn màn hình, sắc mặt khẽ thay đổi, đi tới chỗ vắng người, bắt máy, giọng nói lập tức trở nên lạnh lùng ——

“Triệu Bính Quang, giữa chúng ta không còn bất cứ quan hệ nào, đừng có gọi điện cho tôi nữa.”

“Không có quan hệ? Chúng ta đã từng sớm chiều quấn quýt, đã ngủ chung một giường, không ngờ cô đã quên nhanh như vậy?” Giọng nói già nua từ phía bên kia truyền đến, tựa như tiếng sét vô cùng hung ác, tựa như con mãng xã đang chờ cơ hội ra tay trong bóng tối.

Dương Vũ Sơ hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn trời, đè nén nước mắt đang chực trào, cắn răng: “Ông cũng đã nói là đã từng. Hiện tại chúng ta là người xa lạ!”

Đối phương cười chế nhạo: “Nếu là chuyện đã xảy ra, em không thể phủ nhận! Dụ dỗ giáo sư, học sinh thành tích cao của đại học Bắc Kinh ngủ với cấp trên, nếu chuyện này bị bại lộ, em sẽ bị mất hết danh dự!”

Cắn chặt môi, nỗi đau đánh thức sự bướng bỉnh từ sâu thẳm linh hồn, nước mắt tuôn rơi, nhưng bên môi cô gái lại dần nở nụ cười lạnh lẽo, một tia sáng chợt loé lên trong mắt Dương Vũ Sơ, cô ấy tự nói với bản thân, phải bình tĩnh như Dạ Cô Tinh, mạnh mẽ ——

Không chút nghẹn ngào nói: “Triệu Bính Quang, tôi đã ngủ cùng ông, nhưng ông lấy cái gì nói tôi dùng thân thể thượng vị, từ đầu đến cuối, tôi có lấy chút ích lợi nào từ ông không? Không có!” Lúc đầu, điều kiện giao dịch là cô ấy phải tiếp Triệu Bính Quang một đêm, còn ông ta sẽ giúp Diêm Đông Bình nhận cô ấy làm đệ tử, nhưng buồn cười là, cô ấy đã trả tiền, nhưng đối phương lại không hề giao hàng!

“Con khốn ăn cháo đá bát!” Tiếng gào thét và tiếng ho khan, khiến người khác nghĩ đến con cá mắc cạn, chẳng qua cũng chỉ là đang giãy dụa mà thôi!

Dương Vũ Sơ lại mỉm cười, giơ tay lau khoé mắt: “Nếu ông muốn cá chết lưới rách, vậy thì cứ việc nói đi, tốt nhất là nói thật lớn để tất cả mọi người đều biết! Để mọi người nhìn thấy, một giáo sư Triệu có đạo đức và uy tín là một kẻ không bằng cầm thú, bạo hành nữ sinh như thế nào!”

“Cô!”

“Dù sao, Dương Vũ Sơ tôi cũng chỉ có một cái mạng, nếu để lộ ra, cũng chỉ là nạn nhân, cùng lắm thì bị người khác nhìn như một người đàn bà hư hỏng thôi, nhưng dù sao cũng tốt hơn ông, phá hoại đạo đức giáo viên, mất hết tính người! Trên dưới nhà họ Triệu bởi vì một lão già háo sắc mất nết như ông mà cũng phải chịu nhịu nhã! Từ nay trở đi lao dốc không phanh, không kịp trở tay!”

“Con khốn!.... Khụ khụ... Khụ khụ...”

“Còn nữa, đừng có bắt tôi đi điều tra Dạ Cô Tinh, uy hiếp của ông đối với tôi đã không còn tác dụng nào! Sống chết của Triệu Gia Nam không có bất cứ liên quan nào tới tôi!” Dương Vũ Sơ cười xấu xa: “Tôi thấy, cháu gái tốt của ông tám phần là bỏ trốn cùng đàn ông rồi, không chừng đang vui vẻ ở nơi nào đó!”

“Im, miệng! Khụ khụ khụ khụ...”

“Lão già, chúc ông mau chết sớm! Tạm biệt... không bao giờ.... gặp lại nữa!” Nói xong, Dương Vũ Sơ cúp máy, một giây tiếp theo nước mắt đã trào ra.

Đây là lựa chọn lúc trước của bản thân, bây giờ có hối hận cũng đã muộn! Cô ấy chỉ mong còn có thể kịp sửa lỗi!

Ba ngày sau, nhà vật lý học Triệu Bính Quang tử vong vào nửa đêm. Bác sĩ xác nhận nguyên nhân cái chết là do nhồi máu cơ tim. Nhưng kỳ lạ là trong kỳ kiểm tra sức khoẻ vào một tuần trước, các chỉ số sức khỏe của ông ta hoàn toàn bình thường, không có gì bất thường!


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-569)