Gặp lại cô gái cặn bã, lạnh lùng quan tâm
← Ch.249 | Ch.251 → |
Hai người vừa bước vào phòng giáo vụ, bỗng nhiên họ nghe tiếng hai người phụ nữ cãi nhau, trong đó có một giọng là của Dương Hiểu Vân, mà người còn lại...
"Cô Dương, em đã hạ thấp bản thân như vậy, cô không thể chừa cho em một con đường sống sao?" Giọng nói cất lên mang theo một loại kiêu ngạo, trịch thượng.
"Giang Vũ Vi, đây là quy định của trường học, cô cũng đành lực bất tòng tâm." Giọng nói của Dương Hiểu Vân khuôn mẫu và thờ ơ, một giáo viên mẫu mực!
Bàn tay đang chuẩn bị gõ cửa của Kha Hiểu Yến dừng lại một chút, quay lại nhìn Dạ Cô Tinh, tiến thoái lưỡng nan.
Dạ Cô Tinh đứng lại, nhìn cô ấy lắc đầu, ra hiệu cô ấy chờ đợi.
Bây giờ các cô đi vào sẽ càng làm tình hình thêm xấu hổ.
Giang Vũ Vi cười lạnh một tiếng, đều nói tiên lễ hậu binh, nhưng lại có người cố tình thích rượu mời không uống, thích uống rượu phạt, nếu đã như vậy cô ta cũng không cần nể mặt!
"Cô Dương, cô nhìn cho rõ, đây là đơn thi lại do đích thân giáo sư Giang Châu ký tên! Không phải cô luôn miệng nói đây là nội quy của trường học hả? Vậy mời cô làm việc theo quy định!"
Dương Hiểu Vân cười lạnh, trong mắt lóe lên vẻ khinh thường, có một số chuyện cô ấy không xen vào, không có nghĩa là cô ấy sẽ không biết, Giang Châu?
"Giang Vũ Vi, cô hi vọng em có thể hiểu rõ một chút!" Dương Hiểu Vân duỗi một ngón tay: "Em là sinh viên khoa Vật Lý, thầy Giang giảng dạy về quản trị kinh doanh, thầy ấy không có tư cách để viết đơn thi lại cho em."
"Cô!"
"Còn nữa, cô không biết tờ giấy này của em từ đâu mà có, thầy Giang mặc dù còn trẻ, nhưng đối nhân xử thế ngay thẳng, làm việc nghiêm cẩn, sao lại có thể cố ý vị phạm như vậy?" Đáy mắt Dương Hiểu Vân lóe lên một tia độc ác, nhanh đến mức làm người khác khó phát hiện.
Giang Vũ Vi nghẹn họng, ánh mắt lóe lên. Đơn thi lại đích thật không phải do Giang Châu Giang viết, mà là lúc hai người tối qua ở khách sạn, cô ta tranh thủ lúc Giang Châu đi tắm, lấy trộm từ trong cặp ra, bắt chước giả mạo theo chữ viết.
Bây giờ lại bị Dương Hiểu Vân biết được, dưới cái nhìn sắc bén của đối phương, cô ta có giác cảm bị người khác nhìn thấu.
Sau khi suy nghĩ, Giang Vũ Vi nhẹ giọng và nở một nụ cười yếu ớt: "Cô Dương, em biết cô là người công chính nghiêm minh, nhưng người ta nói, luật pháp không qua khỏi tình người. Em thừa nhận, bỏ lỡ kỳ thi là em không đúng, hi vọng cô có thể cho em cơ hội sửa đổi, em nhất định sẽ cố gắng thi đậu."
Sắc mặt lạnh lùng của Dương Hiểu Vân lúc này có chút cải thiện, nhưng thái độ vẫn như trước: "Vũ Vi, em phải hiểu, có một số chuyện khi đã xảy ra thì sẽ không có cách nào để thay đổi! Trong kì thi cuối học kì trước, em nói vắng mặt là vắng mặt, lại còn không nộp đơn xin nghỉ, cũng không viết đơn xin thi lại, gọi điện thoại cũng không bắt máy, gửi email cũng không hồi đáp, em có biết hành vi này của em đã gây ảnh hưởng rất xấu đến trường học. Cô đã giảng dạy ở trường này được mười năm, cũng chưa từng gặp sinh viên nào có gan gây chuyện mà không chịu trách nhiệm như em!"
"Cô Dương, cô nghe em giải thích, em... lúc đó em đang ở nước ngoài, căn bản không có cách nào để bắt máy, vì vậy...."
Một tháng trước kì thi học kỳ, Giang Vũ Vi trốn học bay đến Hawaii, để lén lút hẹn hò với Giang Châu đang đi công tác ở đó. Hai người lén lút yêu đương giống như chim nhỏ bay khỏi lồng sắt, đắm chìm trong bầu không khí lãng mạn của Hawaii, anh anh em em, tình ý ngọt ngào, cuối cùng quên cả trời đất mới bỏ lỡ kì thi cuối kỳ.
Vì để tránh cho mẹ cô ta nghi vấn, cô ta tắt hết phương tiện liên lạc, thậm chí ngay cả email cũng không kiểm tra. Về cuộc thi cuối học kì gì đó, cô ta cũng chẳng quan tâm, cùng lắm thì học kỳ sau thi lại là được. Người phụ nữ bị tình yêu làm cho thần trí mê muội, có thể bỏ qua mọi thứ, huống hồ chỉ là một cuộc thi học kỳ?
Hai người ở Hawaii suốt ba tháng, tuần trước mới quay về. Trái tim Giang Vũ Vi ngọt ngào đến mức chảy mật!
Dù cho Giang Châu đã có vợ con thì sao chứ? Chẳng qua cũng chỉ là người phụ nữ nông thôn quê mùa, còn Giang Vũ Vi trẻ trung xinh đẹp, thân phận cao quý. Giang Châu là người đàn ông thông minh, sẽ biết chọn lựa như thế nào, trong lòng anh ta tự biết!
Sau khi về nước, quan hệ hai người lại trở về lén lút như trước, nhìn thấy tình trạng trước mắt, đột nhiên cảm giác như miệng bị nhét đầy khổ qua đắng, Giang Vũ Vi chán nản, cô ta lại càng quyết tâm muốn mối quan hệ này được hướng ra ánh sáng, đơm hoa kết trái, danh chính ngôn thuận!
Nhất định phải khiến cho Giang Châu ly hôn với người vợ quê mùa kia!
Chuyện này chỉ có thể từ từ lên kế hoạch, bàn bạc kỹ lưỡng, nhưng chuyện quan trọng trước mắt chính là thi lại.
Giang Vũ Vi không ngờ Dương Hiểu Vân lại cố chấp như vậy, không chịu buông tha cho cô ta, thảo nào mọi người đều gọi cô ấy là "Mụ phù thuỷ"!
Nghe được lời giải thích ngập ngừng của đối phương, sắc mặt Dương Hiểu Vân trầm xuống: "Ra nước ngoài chính là lí do đó hả? Ra nước ngoài là có thể bỏ qua kì thi được hả? Vũ Vi, em như vậy là không nghiêm túc học tập! Chuyện này em không cần nói nữa, không có báo trước, không thể cho em tham gia thi lại, học lại đi!"
"Học lại?" Giọng nói the thé của Giang Vũ Vi đột nhiên cất lớn, hai mắt mở to không dám tin.
Học kỳ vừa rồi có tổng cộng tám môn chuyên ngành. Nếu học lại, cô ta nhất định không thể tốt nghiệp đúng hạn, thậm chí còn có thể bị lưu ban một năm! Nếu để người trong nhà biết....
Nghĩ đến đôi mắt nghiêm khắc của mẹ, cô ta bất giác rùng mình một cái.
"Cô Dương, cô nhất định phải làm như vậy sao? Không phải đều nói giáo viên dạy người ta đối nhân xử thế, giảng dạy chỉ dẫn, cô vậy mà là giáo viên đó hả? Cô làm như thế, chính là lãng phí cuộc đời của em, lãng phí thanh xuân của em, so với vì tiền mà phạm tội giết người còn ghê tởm hơn gấp trăm lần!"
Trên mặt Dương Hiểu Vân vẫn là thái độ nghiêm khắc trước sau như một, nhưng giờ phút này, trong mắt cô ấy còn có lửa giận đè ép!
Cô ấy nhiệt tình yêu thương nghề giáo viên này, khoảng thời gian thanh xuân tươi đẹp của một cô gái đều hi sinh ở trường học, bây giờ lại đổi lấy một câu "cô vậy mà là giáo viên đó hả?"
Xúc phạm bản thân cô ấy thì được, nhưng tuyệt đối không được xúc phạm nghề giáo viên này!
Dương Hiểu Vân đang tự hỏi, cô ấy chưa từng khiến.... học trò nào thất vọng, mặc dù nghiêm khắc, nhưng cũng vì muốn tốt cho bọn họ!
Rồng có vảy ngược, động phải sẽ phải gánh chịu hậu quả. Giang Vũ Vi nói những lời này xem như là đã chọc tới điểm mấu chốt của Dương Hiểu Vân!
"Giang Vũ Vi! Rõ ràng là em bỏ thi, lại còn không biết hối cải còn khóc lóc om sòm, lăng nhục cô giáo một cách ngang tàng, tôi thấy, em học hành nhiều như thế, là trả lại hết kiến thức lễ nghĩa cho thầy cô rồi đấy hả? Ngay cả điều cơ bản nhất là tôn trọng giáo viên mà em cũng không làm được! Trường học là nơi giúp cho sinh viên tiếp thu trí thức, chứ không phải là cái chợ trước cửa nhà em!"
Giang Vũ Vi bị đối phương đả kích, cảm thấy tức giận, dù có cào rách mặt, cô ta cũng không có gì phải sợ!
"Cô giáo? Cô mà cũng xứng với hai chữ này hả? Độc ác hà khắc, mặt liệt không có đạo đức! Giáo viên chân chính là phải giúp đỡ học sinh, còn cô lại hà khắc với người khác! Giống như chó điên cắn người, cô đúng là giáo viên tốt thật đó!"
Dương Hiểu Vân nghe thế, suýt nữa giận đến hộc máu, môi run lên, cả người run rẩy. Cô ấy đã dạy học mấy chục năm, không thể nói cực khổ bao nhiêu, nhưng dù sao cô ấy cũng tận tâm tận tụy, tuân thủ nghiêm ngặt trách nhiệm và công việc của bản thân. Không ngờ, bây giờ lại bị học sinh chỉ mặt chửi mắng, không khỏi cảm thấy tức giận và bi thương!
Đây là bông hoa mà cô ấy đã không quản cực khổ chăm sóc đây sao? Dương Hiểu Vân chưa từng cảm thấy mỉa mai như vậy!
Giang Vũ Vi trợn mắt đắc ý, mụ phù thuỷ, tức chết bà!
"Có câu, kẻ thức thời chính là trang tuấn kiệt. Cô Dương cố chấp như vậy chả có lợi ích gì. Em họ Giang, đúng, chính là cái họ mà cô đang nghĩ!! Hôm nay cô giúp em một lần, cũng coi như có ân đối với nhà họ Giang, vậy sao lại không làm?" Giang Vũ Vi khẽ nâng cằm, thẳng lưng, dáng vẻ khinh thường như kẻ từ trên cao nhìn xuống.
Dương Hiểu Vân lúc này chỉ cười lạnh: "Giang Vũ Vi, em đây là muốn dùng quyền thế đè ép tôi à? Ha ha.... Tôi nói cho em biết! Lão nương không sợ mấy thứ ấy đâu, em có bản lĩnh thì đạp tôi xuống khỏi vị trí này đi. Nếu không, em muốn thi lại, ngay cả cửa sổ cũng đừng mơ có!"
Phải vô cùng tức giận, thì một cô giáo đoan trang tuân thủ lễ nghĩa như vậy mới có thể mở miệng liền bật ra hai từ "lão nương", Giang Vũ Vi bị làm cho sững sờ, đứng yên tại chỗ.
"Cút—— Em cút ra ngoài cho tôi——" Dương Hiểu Vân suýt chút nữa là tức giận tới mức lật bàn, đã nhiều năm rồi chưa bao giờ giận tới mức này! Học trò bây giờ càng ngày càng đáng ghét! Đáng ghét ——
Giang Vũ Vi bị cô ấy quát giật mình lùi về sau nửa đường, trong mắt hiện lên một tia áy náy: "Cô, cô chờ đó, tôi sẽ cho cô biết thực lực của nhà họ Giang!"
"Nhà họ Giang? Theo tôi được biết, ông cụ Giang có một cháu trai và một cháu gái ruột, xin hỏi, là cô sao?" Chợt vang lên một giọng nữ trong trẻo. Ngay lập tức cửa bị đẩy ra, Dạ Cô Tinh và Kha Hiểu Yến bước vào.
Không đợi Giang Vũ Vi kịp phản ứng, Kha Hiểu Yến đã bước nhanh về phía Dương Hiểu Vân, Giang Vũ Vi quay đầu, lúc này mới để ý thấy Dương Hiểu Vân đang ôm ngực, sắc mặt tái xanh, hô hấp khó khăn, giống như cô ấy đang bị ai đó bóp cổ một cách vô hình.
Sau khi tìm kiếm, Kha Hiểu Yến vội vàng di chuyển, nét mặt hoảng loạn, phút chốc mà sáng ngời, rốt cuộc tìm thấy một chai thuốc trắng trong túi xách treo trong tủ quần áo, Dương Hiểu Vân giật lấy nó và đặt vào miệng hít vài hơi, lồng ngực thở gấp kịch liệt lúc này mời dần dần trở lại bình thường.
Giang Vũ Vi nhìn thấy tình thế bất lợi liền muốn chuồn đi, Dạ Cô Tinh vươn tay ngăn lại, đôi môi đỏ mọng khẽ câu: "Sao vậy, hại người xong lại muốn đi?"
"Tôi không hiểu cô nói bậy bạ cái gì! Cút đi, cô không có tư cách ngăn cản tôi!"
"Không có tư cách? Làm một công dân tốt tuân thủ pháp luật, dĩ nhiên là gặp chuyện bất bình phải rút đao ra tương trợ. Cô suýt chút nữa giết người, còn mơ tưởng muốn chạy, dù là ai cũng có tư cách ngăn cản cô!"
"Dạ Cô Tinh, cô đừng có ngậm máu phun người! Đừng nghĩ rằng đóng vài bộ phim, hát mấy ca khúc là có thể giương oai trước mặt tôi! Giết người? Phiền cô muốn đổ tội thì phải tìm xem có điểm nào giống với tội danh đó không đã, ok?"
Dạ Cô Tinh vẫn cười nhạt như cũ, ánh mắt lại lướt qua chỗ Giang Vũ Vi, nhìn Dương Hiểu Vân sắc mặt trắng bệnh đang nhắm nghiền hai mắt phía sau cô ta.
Giang Vũ Vi nhìn theo ánh mắt của cô, khuôn mặt biến sắc. Tình trạng này của Dương Hiểu Vân rõ ràng là đanh phát bệnh! Nếu như cô ấy có mệnh hệ gì, thì cô ta...
Không, cô ta tuyệt đối không nhận!
"Cô dựa vào cái gì mà nói tôi giết người? Là tự cô ấy tự phát bệnh, chuyện không liên quan đến tôi?"
Kha Hiểu Yến đang giúp Dương Hiểu Vân hít thở, đột nhiên ngẩng đầu hung hăng trừng mắt nhìn Giang Vũ Vi một cái: "Chúng tôi ở ngoài đều nhìn thấy, cũng nghe thấy, cô vậy mà lại có thể đối xử với giáo viên như vậy? Cô Dương chính là bị cô làm cho giận đến mức tái phát bệnh hen suyễn!"
Giang Vũ Vi phản bác theo phản xạ: "Đó là do khả năng chịu đựng của cô ấy quá thấp, sao có thể trách tôi?"
"Giang Vũ Vi, cô thật là tàn nhẫn!"
"Kha Hiểu Yến, cô là cái thá gì mà lại muốn dạy dỗ tôi? Thật không biết xấu hổ." sau đó quay sang Dạ Cô Tinh một cách hung dữ: "Còn cô, chó ngoan không cản đường!"
Chát ——
Kha Hiểu Yến sửng sốt, Giang Vũ Vi đứng hình, còn Dạ Cô Tình thì lắc lắc tay, vẫn cười tươi như hoa: "Không phải đã nói, phải lễ phép, gia giáo sao? Xem ra mọi thứ dạy cô trước kia cô đã quên rồi, tôi không ngại giúp cô nhớ lại một chút."
Giang Vũ Vi rụt cổ, ôm lấy má, lùi về sau nửa bước, ánh mắt có chút sợ hãi, cô ta nhớ lại khi vừa vào khai giảng năm hai đại học, cô ta mở miệng chửi Dạ Cô Tinh là không có gia giáo, là gái điếm, sau đó bị cô đánh cho hai bạt tai.
Hôm nay, cảnh tượng trước mắt làm cô ta nhớ lại ký ức trước đây, đến giờ cô ta vẫn còn nhớ rõ khuôn mặt lạnh lùng của Dạ Cô Tinh, ánh mắt lạnh lẽo, là loại ánh mắt hận không thể lột da rút xương cô ta, khiến mỗi lần nhớ lại cô ta đều không rét mà run.
"Cái tát thứ nhất, là dạy cô làm người phải ăn nói phải có đức, không được mở miệng là nhả ra cả đống phân, cái tát thứ hai, là nói cho cô biết, người không thể động vào thì đừng có động, bởi vì đầu trọc thì không sợ bị nắm tóc – vua cũng thua thằng liều."
Thậm chí ngay cả lời cảnh cáo cũng vang lên rất rõ ràng trong tai.
Giang Vũ Vi hai chân yếu ớt, trong nháy mắt, cô ta đột nhiên nhận ra một chuyện, Dạ Cô Tinh biết chuyện của mình và Giang Châu, thậm chí còn từng lấy chuyện này để uy hiếp mình!
Ánh mắt Dạ Cô Tinh chuyển đến chỗ Kha Hiểu Yến, Kha Hiểu Yến gật đầu, ý nói Dương Hiểu Vân đã ổn.
Dạ Cô Tinh không phải người nhiều chuyện, trước giờ vẫn luôn không quan tâm đến chuyện không liên quan tới mình, cô cũng không phải đức mẹ Maria, không có ý định cứu vớt chúng sinh, cho nên cô mới chờ ở cửa chờ xong cuộc chiến, rồi mới đi vào điểm danh, trả phéo, sau đó bỏ của chạy lấy người.
Ngược lại Kha Hiểu Yến lòng đầy tức giận, rất muốn xông vào, nhưng lại thấy Dạ Cô Tinh đứng yên bất động, làm cô ất có chút do dự, cho đến khi hai người phát hiện thấy sắc mặt Dương Hiểu Vân có chút không ổn, vì cứu người nên lúc này mới đẩy cửa xông vào.
Giang Vũ Vi bị Dạ Cô Tinh cản đường, tiến cũng không được, lùi cũng không xong, gấp đến độ muốn khóc, nhưng vẫn không quên diễu võ vươn oai, muốn làm đối phương kinh sợ: "Dạ Cô Tinh, nếu cô đã biết tôi là cô chủ nhà họ Giang, vậy thì thức thời mà tránh ra, quên hết những gì cô vừa nhìn thấy, chuyện hôm nay tôi sẽ không toan tính với cô!"
"Cô chủ nhà họ Giang?" Ánh mắt Dạ Cô Tinh toát ra sự chế giễu: "Tôi chỉ biết tên của cô chủ nhà họ Giang là Giang Vũ Tình, cùng không biết cô nào tên là Giang Vũ Vi!"
"Cô...." Giang Vũ Vi trừng lớn mắt, không tin.
Ai cũng biết, nhà họ Giang là một trong những gia đình quyền quý và hiển hách nhất ở Bắc Kinh, nhưng một gia đình hào môn như vậy, không thể tự do rò rỉ thông tin ra ngoài, tên của các thành viên trong gia tộc, dù là nhỏ nhất, người ngoài cũng hiếm khi biết được, vì thế Giang Vũ Vi mới dám nói mình là cô chủ nhà họ Giang mà không sợ người khác biết!
Bây giờ bị người ta vạch trần, cô ta vừa xấu hổ vừa tức giận!
Dạ Cô Tinh cũng không thèm nhìn cô ta, tiếp tục nói: "Nghe nói cô chủ nhà họ Giang này mới du học từ Paris trở về, cô ấy học thiết kế thời trang...."
Kha Hiểu Yến bật cười một tiếng, cong môi khinh thường: "Xem ra người nào đó thích khoe khoang khoác lác ——"
"Dạ Cô Tinh!" Giang Vũ Vi nghiến răng, Dạ Cô Tinh chính là khắc tinh cả đời này của cô ta! Chỉ cần tiếp xúc với Dạ Cô Tinh, cô ta làm gì cũng không xong.
"Ôi chao, thẹn quá hoá giận à?" Kha Hiểu Yến lạnh lùng nói, lúc này, Dương Hiểu Vân đang nằm trong lòng Kha Hiểu Yến đã từ từ tỉnh lại, sắc mặt tái xanh, xem ra là thật sự bị Giang Vũ Vi chọc tức rồi.
"Rốt cuộc cô muốn gì?" Hai vai cô ta đột nhiên sụp xuống, Giang Vũ Vi nhìn Dạ Cô Tinh, bộ dạng chán nản, lồng ngực thẳng tắp không tự giác rụt lại, giống như con gà mái kiệt sức.
Đây là... Chịu thua rồi?
Kha Hiểu Yến trợn tròn mắt kinh ngạc, người có tính khí mạnh mẽ như Giang Vũ Vi, lại chịu thua sao?
Xem ra, không phải do bên ta quá kém cỏi, mà là đối phương quá mạnh!
Tuy nhiên, gặp phải Dạ Cô Tinh cũng như gặp được bức tượng thần, dù là người mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ bị thua cuộc..
Rất lâu sau, Kha Hiểu Yến mới biết, người con gái bằng tuổi trước mắt này không chỉ là một bức tượng thần mà còn là một bức tượng giết thần.
Dạ Cô Tinh nhìn cô ta một cái, như có như không nói: "Tôi là đến điểm danh."
Ngụ ý là tôi không muốn xen vào, nhưng cô lại làm người đó hôn mê bất tỉnh, tôi không điểm danh được mới tìm tới cô.
Giang Vũ Vi vội chạy đến bên người Dương Hiểu Vân: "Em xin lỗi, cô Dương, em không nên nói những lời nói đó, cô là giáo viên tốt, em hoảng sợ quá nên mới nói nhảm! Thực xin lỗi.... Xin lỗi...."
Nhìn cô gái bối rối không ngừng cúi đầu trước mặt, trên mặt Dương Hiểu Vân hiện lên vẻ không đành lòng, nhưng lại càng thêm xót xa.
Tận tình khuyên bảo thì không nghe, phải dùng đến bạo lực thì mới sợ hãi. Bọn trẻ bây giờ...
Chỉ thấy cô ấy xua tay, đôi mắt rất mệt mỏi: "Em đi đi, coi như tôi không biết chuyện này." Đối xử với học trò, Dương Hiểu Vân quả thật vẫn rất bao dung, bệnh hen suyễn không phải là chuyện nhỏ, chỉ cần một phút không thở được, sẽ làm chết não, nghiêm trọng thêm một chút, là sẽ không thể cứu nổi.
Loại chuyện này, nếu là người khác, có lẽ đã không dễ nói chuyện như cô ấy.
Nhưng trên đời này, lại có người cố tình được voi đòi tiên: "Vậy... chuyện em thi lại..."
Dương Hiểu Vân trừng mắt, đứng thẳng, nháy mắt nghiêm nghị: "Em không có xin nghỉ phép trước, cũng không có giải thích cho nhà trường biết lí do hợp lý, em đã bị mất tư cách dự thi. Cô chỉ làm việc theo quy tắc, nếu em có ý kiến, ra cửa rẽ phải, đi đến cuối đường, tới phòng làm việc của hiệu trường mà khiếu nại!"
Bất cứ trường hợp nào đối với Dương Hiểu Vân cũng như nhau, tuyệt đối không có ngoại lệ!
Giang Vũ Vi chạy đi với đôi mắt đỏ hoe, đi đến với tinh thần chiến đấu cao ngất, nhưng lại cúi đầu ra về một cách chán nản.
Dương Hiểu Vân cố gắng tỉnh táo, giúp Dạ Cô Tinh và Kha Hiểu Yến đăng kí, và sau đó lại giúp huỷ bỏ kỳ nghỉ dài sắp hết hạn của Dạ Cô Tinh.
Dạ Cô Tinh cầm lại thẻ học sinh bỏ vào balo, thấy Kha Hiểu Yến đã dọn dẹp xong, cô nói: "Đi thôi."
Kha Hiểu Yến gật đầu đáp lại, quay lại nhìn Dương Hiểu Vân cười nói: "Cô Dương, thuốc em đã để lại trong túi cô. Lần sau đừng bỏ trong túi cách treo vô tủ nữa, lúc muốn dùng lại không thể lấy."
Hôm nay nếu không có cô ấy và Dạ Cô Tinh ở đây, chỉ sợ sẽ có tại nạn chết người, bệnh hen suyễn này, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không hề nhỏ, rất dễ xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, giống như chuyện hôm nay, nếu như cô ấy không tìm thấy thuốc, vậy không biết sẽ xảy ra hậu quả nghiêm trọng như thế nào....
Ánh mắt Dương Hiểu Vân lóe lên sự vui mừng, khoé môi mang ý cười: "Em thật ngoan, hôm nay cám ơn em."
Kha Hiểu Yến liên tục khoác tay: "Cô Dương, là Cô Tinh phát hiện ra cô có gì đó không ổn, mới dẫn em xông vào."
Dương Hiểu Vân im lặng, ánh mắt lướt qua Kha Hiểu Yến, nhìn về phía Dạ Cô Tinh đang bình tĩnh đứng cạnh cửa, có chút ngượng ngùng: "Cám ơn..."
Tại nơi này, cả hai cũng đã xảy ra cuộc cãi vã không mấy vui vẻ.
Dạ Cô Tinh khoác tay: "Không có gì ạ." Sau đó cùng Kha Hiểu Yến rời đi.
"Cô xin nghỉ phép về nhà nghỉ ngơi đi, đừng gắng gượng nữa...."
Dương Hiểu Vân nghe vậy, đôi mắt khẽ động, khóe mắt đỏ ửng, đứa nhỏ này....
← Ch. 249 | Ch. 251 → |