Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Gia Sủng Hôn - Chương 118

Độc Gia Sủng Hôn
Trọn bộ 215 chương
Chương 118
Một nhà bốn người cuối cùng gặp nhau (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-215)

Siêu sale Lazada


Trên bãi cỏ rộng nằm trong khuôn viên căn biệt thự xa hoa tọa lạc ở con đường Bishop nổi tiếng thuộc khu nhà giàu, hai đứa trẻ đang ngồi duỗi chân thoải mái trò chuyện.

"Anh là Andy. " Phạm Dật Triển nói tiếng Trung một cách chuẩn mực tự giới thiệu mình, "Tên tiếng Trung là Phạm Dật Triển, còn em?"

"Em tên Bối Bối. " Giang Phẩm Huyên sờ sờ mũi, "Tên tiếng Trung là Giang Phẩm Huyên. Vừa nãy họ nói mình là anh em song sinh, là thật sao?"

Sau khi mẹ ngất xỉu, hai người ngay cả cơ hội tự giới thiệu cũng không có đã vội vàng trở về nhà, về căn nhà xa lạ mà hào nhoáng này.

Mẹ vẫn còn chưa tỉnh, bác sĩ gia đình sau khi qua kiểm tra nói là không sao, chỉ là tinh thần bị kích động quá mức, đợi lát nữa sẽ tỉnh lại.

Còn ba thì luôn giữ bên cạnh giường một tấc không rời, hai đứa nhỏ chỉ còn cách tự mình đi tìm đáp án.

"Chắc là không sai đâu. Ba trước giờ không nói dối. "

Hai đứa lớn lên giống nhau như đúc, cộng thêm ba mẹ là một đôi vợ chồng đã li hôn, điều này cũng không khó lý giải.

"Trước giờ em chưa từng nghĩ là mình còn có một người anh... "

"Anh cũng không biết là mình có em gái. "

"Vậy anh có biết mẹ không?"

"Biết. Trong phòng ba có ảnh cưới của hai người. Anh có xem hình của mẹ rồi. "

"Em lại chưa từng xem hình của ba. Trước khi em đi học mẹ cũng chưa nhắc đến chuyện của ba với em. Bà ngoại, dì với Quan Cảnh Duệ đều bảo em không được hỏi về ba trước mặt mẹ, bằng không mẹ sẽ buồn. Ba có phải là rất xấu không? Cố tình không muốn em với mẹ?" Vừa nãy trong khách sạn và trên đường về, hai đứa nhỏ đều chỉ lo nhìn đối phương ngẩn người, đều không có thời gian nhìn ba mẹ, ấn tượng của Giang Phẩm Huyên về ba chỉ là rất cao, hơn nữa vẻ mặt rất nghiêm.

"Ba hở... " Phạm Dật Triển cúi đầu, "... cũng chưa từng nhắc chuyện của mẹ. Ba chỉ nói với anh là ba mẹ li hôn thôi. "

"Vậy ba có... nhắc đến em không?" Giang Phẩm Huyên cảm thấy thật ủy khuất.

Phạm Dật Triển ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt to tròn của em gái và gương mặt như một bản photo hoàn hảo của mình kia, trịnh trọng lắc đầu.

Sau đó cậu nhóc xúc động hỏi, "Vậy còn mẹ, có nhắc đến anh không?"

Giang Phẩm Huyên cũng lắc đầu, "Em vẫn luôn cho rằng mình chỉ có mẹ thôi. "

Nếu không phải vì đi học lớp dự bị, bị bạn học hỏi vì sao không có ba thì cô bé cũng không nghĩ đến vấn đề vấn đề này.

Về sau mẹ cũng nói cho cô bé biết là mình cũng có ba nhưng ba mẹ không còn sống với nhau, nhưng cô bé lại hoàn toàn không biết mình cũng có một người anh. Nghĩ đến đây, Giang Phẩm Huyên Mở to đôi mắt đen tròn, "Nếu chúng ta là song sinh, có khi nào anh là em trai còn em là chị gái không?"

Phạm Dật Triển lắc đầu: "Anh chắc chắn là anh trai, còn em là em gái. "

"Tại sao chứ?"

"Trực giác, với lại anh vẫn luôn muốn có một đứa em gái. "

"Em cũng muốn có một người anh trai, một người anh trai thật sự. Tuy rằng từ nhỏ bên cạnh cô bé luôn có hai cậu nhóc làm bạn nhưng hai người đều không phải anh trai thật sự. Cô bé muốn là muốn có một người anh trai cùng cha cùng mẹ với mình, giờ ước nguyện đã thành sự thật nhưng cô bé vừa vui lại vừa buồn, "Anh, anh có biết ba mẹ vì sao phải li hôn không?"

"Anh không biết. Ba không nói với anh. "

"Tại sao chứ? Tại sao ba mẹ phải gạt chúng ta?" Giang Phẩm Huyên bật khóc thút thít hỏi: "Tại sao không nói cho chúng ta biết chứ?"

Phạm Dật Triển Đưa tay ôm lấy em gái, vỗ nhẹ lưng cô bé như trấn an, "Em đừng khóc nữa, ba mẹ nhất định có nguyên nhân gì đặc biệt nên mới không nói với chúng ta. Đợi lát nữa chúng ta đi hỏi ba mẹ được không?"

Thấy em đã khóc đến đau lòng như vậy, cậu nhóc cũng muốn khóc theo, thật là đáng ghét! Nhưng cậu bé là con trai, ba đã từng nói, khóc lóc chỉ là hành vi chứng tỏ sự yếu đuối của con trai mà thôi.

"Anh... anh ơi... " Giang Phẩm Huyên không ngừng khóc gọi, giống như muốn đem tiếng "anh" thân thiết mấy năm qua không được gọi, gọi một lần cho đủ.

"Được rồi em gái, em đừng khóc nữa, em khóc làm anh cũng muốn khóc theo. " Cậu nhóc hít thở sâu mấy lần, cố gắng không để cho nước mắt tràn ra.

Không ai để ý đến thời gian trôi, hai đứa bé trong vòng tay ôm thắm thiết của nhau tìm lại được rồi tình thân đã mất từ lâu, mà từ đó rốt cuộc cũng hình thành nên sự ăn ý trời sinh của những cặp song sinh.

"Có phải là ba không thích em không?" Cuối cùng cũng đã bình tĩnh lại, Giang Phẩm Huyên mở to đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ nhìn anh trai hỏi.

Phạm Dật Triển lắc đầu, "Tuy rằng ba nhìn bề ngoài rất nghiêm nhưng đó chỉ vì nhu cầu công việc. Ba rất tốt với anh, chắc chắn cũng sẽ thương em nữa. "

"Vậy bình thường có phải ba bận rộn lắm không?"

"Đúng vậy, bình thường nếu không phải ở công ty thì phải đi công tác khắp nơi, có đôi khi anh cả tuần cũng không được gặp ba. Nhưng nếu ba đi công tác thì sẽ gọi điện về cho anh hoặc là dùng webcam. "

"Vậy em đỡ hơn anh, mẹ trước giờ không mắng em, ngày nào cũng cùng em ăn cơm, đi dạo, nói chuyện, xem ti vi, cuối tuần có thời gian còn dẫn em ra ngoài chơi nữa. "

"Mẹ tốt như vậy sao?" Niềm ao ước có mẹ của Phạm Dật Triển lúc này lộ rõ không chút dấu diếm, cậu bé biết thật ra em gái cũng giống như mình vậy, cũng rất khao khát có ba.

"Mẹ còn biết nấu cơm, biết vẽ tranh, biết kể rất nhiều rất nhiều câu chuyện hay, với lại em với mẹ đều thích ăn đồ ngọt, thỉnh thoảng theo mẹ đến quán cà phê của dì, em với mẹ còn cùng nhau xuống bếp làm bánh ngọt. Quan trọng nhất là mẹ rất hiền, lại rất đẹp, mỗi lần em với mẹ ra phố đi mua sắm, nhiều người gặp đều khen. " Nhắc đến mẹ mình, Giang Phẩm Huyên không giấu được vẻ đắc ý, đem hết từng chi tiết trong cuộc sống giữa mình với mẹ chia sẻ cho anh trai.

"Em với mẹ đều rất thích ăn đồ ngọt sao?" Những thứ đồ ngọt ngấy ấy dường như phái nữ đều rất thích, ở trong trường các bạn nữ cũng vậy, mỗi lần ăn cơm xong đều nhất định phải chọn một món ngọt tráng miệng.

"Đúng rồi, em với mẹ đều rất thích ăn bánh kem phô mai hoặc bánh kem dâu tây, còn chocolate nữa. " Nhắc đến món ăn ưa thích, mắt cô bé sáng lên, "Em nghe Sara nói điểm tâm ngọt ở nước Anh rất nổi tiếng, vừa nãy lại chưa kịp ăn. " Nói đến đây mặt cô bé lại sụ xuống.

"Em đã gặp Sara rồi sao?" Phạm Dật Triển hiểu ý của em gái, cậu bé kéo em đứng dậy, còn chu đáo giúp em phủi bớt cỏ dại trên người.

"Anh dẫn em đi ăn thử Valrhona. " Valrhona là thương hiệu chocolate nổi tiếng của Pháp, lần trước Sara đi Pháp về có mang theo hai hộp cho cậu bé, cậu vẫn còn chưa đụng đến, vẫn luôn để ở tủ lạnh, giờ em gái đến vừa khéo có thể lấy ra làm quà ra mắt.

Sau này nếu như có cơ hội cậu bé nhất định sẽ nhờ Sara dẫn mình và Bối Bối đến cung điện chocolate nổi tiếng nhất thế giới - La Maison Du Chocolate ăn một lần cho đã ghiền.

"Anh à, anh thật giỏi!" Giang Phẩm Huyên ôm lấy anh trai, thân thiết hôn lên má một cái thật kêu.

***

Sao lại có hai Bối Bối?

Giang Tâm Đóa khẽ rên một tiếng, cảm thấy đầu mình đau như sắp nứt ra. Có phải cô không cẩn thận ngã ở đâu đến mức đầu óc hỗn loạn rồi không? Bằng không sao cô lại có hai đứa con gái chứ?

Mắt còn chưa mở ra, cô đưa tay nhẹ nhàng xoa huyệt Thái dương. "

"Mẹ, mẹ thấy ở đâu không khỏe?" Một giọng nói mềm mại ngọt ngào quen thuộc truyền đến.

"Có phải đau đầu không? Andy, con đi rót li nước. " Giọng người đàn ông trầm tĩnh vang lên nghe rất thoải mãi, chừng như có thể dẹp hết tất cả những bất an trong nội tâm của người khác.

Giọng đàn ông! Cô nhớ ra rồi!

Chuyện trước khi ngất xỉu như một cuốn phim quay chậm lướt qua trong đầu, hai đứa con gái...

Là một đứa con trai, một đứa con gái, hơn nữa còn là song sinh!

Giang Tâm Đóa vụt mở mắt ra, vội vàng ngồi dậy, đập vào mắt cô là gương mặt tuấn dật, điềm tĩnh của Phạm Trọng Nam, "Em đang ở đâu? Còn có... nó... bọn nó... "

Trời ạ! Thật sự không phải nằm mơ, cũng không phải cô hoa mắt, ở bên giường, trước mắt cô, thực sự là hai đứa bé giống nhau như đúc, chỉ là một tóc dài, một tóc ngắn, một mặc váy còn một thì dù nhỏ nhưng thật oai phong, tuấn tú trong bộ lễ phục.

"Mẹ, sao mẹ cứ mãi nhìn anh trai vậy?"

Lời của Giang Phẩm Huyên quả thực như tiếng sét vừa đánh bên tai Giang Tâm Đóa, cô vội bước xuống giường, đến sát bên cạnh Phạm Dật Triển, chậm chạp đưa đôi tay run rẩy nâng mặt cậu nhóc lên, đôi mắt đăm đắm nhìn ngũ quan của cô bé, không bỏ qua một chút chi tiết nào.

"Trời ơi, sao lại giống như vậy chứ?"

Tạo vật thật là quá thần kỳ!

Hai đứa bé được dưỡng dục từ trong bụng cô, lớn lên lại giống nhau như đúc.

"Thằng bé là con trai của chúng ta, Phạm Dật Triển, là anh em song sinh với Bối Bối. " Phạm Trọng Nam nhỏ giọng giải thích.

Nghe hắn nói như vậy, Giang Tâm Đóa phẫn nộ quay lại trừng mắt nhìn hắn, "Sao anh có thể làm ra chuyện ác độc như vậy chứ? Tại sao anh không nói với em ngay từ đầu là em có song thai chứ?"

"Anh có lý do của anh. " Nhìn vẻ bi phẫn của cô, lòng hắn co rút lại đau đớn giống như bị ai hung hăng bóp chặt, đau đến không thở nổi.

"Có phải từ lúc em vừa mang thai anh đã biết đó là song thai rồi không?" Cô hỏi gằn từng chữ.

Sao cô hoàn toàn không cảm giác được chút nào chứ? Lúc mang thai, rõ ràng bụng cô lớn một cách khác thường nhưng bởi vì cô tin tưởng hắn, trước giờ chưa từng nghĩ qua mình thực sự có song thai, còn tưởng là vì mình dinh dưỡng quá đầy đủ.

Giang Tâm Đóa, mày thật ngốc!

*****

Lúc đi kiểm tra lần đầu tiên ở Moscow, hắn với vị bác sĩ kia dùng tiếng Nga nói chuyện với nhau, sau khi về Singapore, hắn mua hẳn một bộ thiết bị để khám thai, dùng phương thức gần như là giam lỏng không cho cô ra ngoài; thậm chí về sau còn đưa cô sang Mỹ.

Những chuyện này, năm đó, vì khiến hắn yên tâm, trước giờ cô chưa từng hoài nghi, chất vấn hắn về lý do để làm như vậy!

Tưởng rằng hắn làm vậy chỉ bởi vì sự an toàn của cô.

Nhưng, trên thực tế hắn lại dấu diếm cô một chuyện trọng đại như vậy cho đến hôm nay.

Thậm chí là sau khi con ra đời, hắn còn dám tách rời mẹ con, anh em, mang con trai trở về nhà họ Phạm, lại còn máu lạnh vô tình nói với cô, hắn chỉ cần một người thừa kế để củng cố địa vị của mình.

Sao hắn lại có thể làm một chuyện quá đáng như thế chứ? Mà sau đó, hắn nói gì?

Hắn có lý do của mình! Chết tiệt những lý do của hắn! Bất kể là vì lý do gì, cách làm như vậy đều không thể tha thứ!

Giang Tâm Đóa càng nghĩ càng giận, cô phóng tới trước mặt Phạm Trọng Nam, dùng hết sức lực toàn thân hung hăng quăng cho hắn một cái tát, ngay lập tức, trên gương mặt tuấn dật hiện lên một dấu bàn tay đỏ ửng.

Nhất thời, không khí ngưng đọng, trong phòng im lặng như tờ, im lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ của những người trong phòng.

Hai đứa bé đã bị cơn giận của mẹ làm cho chết khiếp, trợn mắt há miệng không dám nói gì còn Phạm Trọng Nam thì thần sắc phức tạp, đăm đắm nhìn cô không nói một lời.

Những giọt nước mắt lăn tròn trên má, Giang Tâm Đóa giận đến nỗi cả người phát run, cô hít sâu một hơi, lớn tiếng rống lên với hắn, "Anh thật khốn kiếp, sao lại có thể làm ra chuyện ích kỷ như vậy chứ? Thằng bé là đứa con em cực khổ mang thai chín tháng mới sinh ra, sao anh lại có thể không nói với người mẹ này một tiếng mà đã tự quyết định giấu diếm tất cả? Lại còn chia cắt bọn em lâu như vậy? Anh thật sự rất quá đáng, rất ích kỷ!"

Mắng một hơi xong, sức lực trong người cũng hao hết quá nửa, cô mềm yếu ngồi phịch xuống tấm thảm dày.

"Mẹ... mẹ đừng khóc! Đừng khóc!" Phạm Dật Triển dè dặt quỳ xuống, dán sát vào người mẹ mình, đôi tay nhỏ bé cẩn trọng giúp cô lau nước mắt.

Thì ra không phải mẹ không cần mình, mẹ cũng không biết là có mình mà nguồn cơn của tất cả những chuyện này, đều do ba mà ra!

Phạm Dật Triển ngước lên, nhìn ba mình bằng ánh mắt ai oán.

Giang Tâm Đóa ôm Phạm Dật Triển vào lòng, không ngừng hôn lên đôi má hồng hào của con, run giọng nói, "Con trai, xin lỗi con, xin lỗi con, thì ra mẹ có đến hai cục cưng. Không phải mẹ cố ý bỏ con lại, xin lỗi, thực sự xin lỗi, mẹ vốn không biết còn có con... "

Thấy mẹ ôm anh trai khóc không ngừng, vành mắt Giang Phẩm Huyên cũng đỏ hoe, chạy đến ôm cổ mẹ, "Mẹ, mẹ đừng khóc. "

Giang Tâm Đóa ôm cả hai đứa con vào lòng, "Cục cưng, mẹ sẽ không để đứa nào rời khỏi mẹ nữa đâu, sau này cũng không. "

Lúc nói câu này, cô còn không quên ném cho Phạm Trọng Nam một ánh mắt khiêu khích.

Mà hắn, chỉ nhìn cô bằng đôi mắt tràn trề tình cảm.

Hừm, đừng tưởng rằng hắn bày ra bộ dạng như thế là cô sẽ tha thứ cho hắn. Tuyệt đối không thể nào. Sự ích kỷ giấu giếm của hắn khiến cô suốt năm năm qua không hay biết về sự tồn tại của đứa con trai, cô làm sao tha thứ cho hắn được chứ? Bất kể là vì hắn có lý do riêng gì.

"Nếu như chúng con ở với mẹ, vậy ba thì sao đây?" Giang Phẩm Huyên chợt ngước lên, nhìn người cha đang đứng ở đó, bộ dạng có chút thất lạc kia một cái.

Tuy rằng trước đây cô bé cũng có chút oán giận vì sao ba không đi tìm mình, không đến thăm mình nhưng giờ sau khi gặp được ba rồi, cảm thấy dường như cũng không đáng ghét như vậy.

Ba tuy rằng nhìn rất nghiêm nhưng lúc ba nhìn mình, ánh mắt lại rất dịu dàng, hơn nữa ba rất cao rất to, giống như một cây cổ thụ vậy, lại còn rất đẹp trai nữa!

Hoàn toàn không giống như vẻ đẹp trai của chú Lạc Tư! Cô bé cũng không biết diễn tả thế nào, tóm lại một câu, ba của Giang Phẩm Huyên cô thực sự rất oách, rất "Man", đẹp trai hơn bất cứ ba của bạn học nào trong lớp cô bé.

Thấy con gái có xu hướng nghiêng về phe địch, Giang Tâm Đóa ngạc nhiên nhìn con mà Bối Bối thì vẫn một mực nhìn về phía Phạm Trọng Nam, người nãy giờ vẫn im lặng không nói một lời.

Thì ra, bất kể trước đây con gái đối với người cha này có cách nghĩ như thế nào, nhưng khi người chân chính xuất hiện trước mắt thì tự dưng sẽ cảm nhận được tình thương cha con trời sinh, đây là thứ mà một người mẹ như cô cho dù trả giá bao nhiêu cũng không thể đổi lấy.

"Vấn đề này mẹ sẽ bàn với ba các con. Hai đứa không cần lo lắng. " Giang Tâm Đóa lau vội những giọt nước mắt còn vương trên má, nhìn ra bầu trời đang tối dần, "Các con đói bụng chưa? Chúng ta đi ăn cơm, được không?"

"Cơm tối đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta có thể xuống nhà ăn cơm. "

Phạm Trọng Nam cuối cùng cũng tìm được đề tài để nói.

"Cám ơn ý tốt của anh, không cần đâu. " Giang Tâm Đóa đứng lên, nắm tay con trai và con gái định đi ra ngoài.

"Em muốn đi đâu?" Phạm Trọng Nam thấy cô định đưa hai đứa nhỏ đi thì vội bước đến chặn trước mặt ba người.

"Về khách sạn. " Chẳng lẽ cô còn phải lưu lại đây ngủ nữa sao?

Cũng là vào lúc này, Giang Tâm Đóa mới phát hiện bố cục của căn phòng này rất quen mắt, đây không phải là căn nhà xa hoa mà năm đó khi vừa kết hôn hắn đã bỏ lại cô ở đây suốt mấy tuần đó sao?

Thật không ngờ, nhiều năm sau cô lại còn có cơ hội quay lại đây.

"Em ở lại chỗ này. " Giọng của hắn thoạt nghe ôn hòa nhưng bên trong có một cảm giác bức bách mà chỉ có cô nghe ra được.

Phạm Trọng Nam người đàn ông này trước giờ không dễ nói chuyện, tất cả sự nhượng bộ của hắn đều chỉ ở trong phạm vi mà chính hắn cho phép, vượt qua ranh giới cuối cùng, vậy hắn sẽ dùng cách mà hắn cho là đúng để xử lý.

Điều này Giang Tâm Đóa đã lĩnh ngộ triệt để!

Lần trước hắn cứng rắn đem cô đến Moscow chính là một ví dụ rõ ràng nhất.

Hắn đã nói sẽ không ép buộc cô nhưng giờ rõ ràng là hắn muốn dùng con trai để kìm chế cô.

Trước đây cô yêu hắn, bất kể hắn nói gì, giúp cô làm bất kỳ quyết định gì cô đều cam tâm tình nguyện, nhưng còn hắn? Dùng cái gì để đáp lại sự cam tâm tình nguyện đó?

Tuy nói tình yêu vốn là tự nguyện nhưng hắn làm chuyện đó với cô quả thực là quá đáng quá!

Cô có thể tha thứ hắn vì các loại lý do khách quan hay chủ quan mà ruồng rẫy mình nhưng không thể tha thứ hắn dấu diếm chuyện con trai, cho dù là bất cứ lý do gì cũng vậy.

Điều này đối với một người mẹ mà nói, quá mức không công bằng.

Năm đó Phạm Nhân Kính bởi vì muốn có một người thừa kế biết nghe lời nên mới bắt cóc cô, còn Phạm Trọng Nam thì lại dấu diếm cô sự thực là mình mang song thai, sau đó lại còn bắt một đứa đi, lấy về làm tiền đặt cược của mình, như vậy thì có gì khác biệt so với Phạm Nhân Kính chứ?

Hoặc là nói, nhà họ Phạm của hắn đều thích chiêu này.

Một đứa bé vừa mới ra đời nào đã biết gì đã bị người lớn lợi dụng, mà đứa bé đáng thương đó là đứa con cô mang thai chín tháng, chịu bao vất vả đau đớn mới sinh ra được.

Họ trước giờ chưa từng đứng ở lập trường của một người mẹ mà suy nghĩ, cho nên, lần này, bất luận thế nào cô cũng sẽ không khuất phục hắn.

Cô nhất định phải đưa hai đứa bé về với mình.

Nhưng cô lại không thể ở trước mặt các con cãi nhau với hắn, như vậy sẽ ảnh hưởng đến quá trình phát triển của con.

Cô xoay người, sờ đầu hai đứa nhỏ sau đó nhìn Phạm Dật Triển hỏi, "Con trai, con dẫn Bối Bối đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm được không? Mẹ còn chút chuyện muốn nói với ba con. "

Xem ra muốn đưa hai đứa nhỏ đi ngay là chuyện không thể nào, nhưng trời đã tối rồi, cũng cần phải cho hai đứa ăn cơm, dù sao hắn cũng đã cho người chuẩn bị sẵn rồi, vậy cứ cho chúng đi ăn cơm, không nên trì hoãn.

"Bối Bối, anh dẫn em xuống. " Phạm Dật Triển chủ động nắm tay em gái.

"Được. Mẹ, ba, bọn con xuống trước. " Giang Phẩm Huyên rất ngoan ngoãn vẫy tay chào hai người lớn đang nghiêm nghị nhìn nhau kia.

Phạm Trọng Nam chỉ nhẹ gật đầu còn Giang Tâm Đóa thì cúi xuống hôn lên má mỗi đứa một cái rồi mới cho đi.

Con không còn ở đây, đúng là một thời cơ tốt để hai hai người nói chuyện cho rõ ràng.

Giang Tâm Đóa không muốn đứng cãi nhau với hắn, vì thế đi đến sofa ở phòng sinh hoạt chung ngồi xuống còn Phạm Trọng Nam thì ngồi đối diện với cô.

"Con trai lớn hơn Bối Bối, phải không?" Cô không hề bỏ qua những lời vừa nãy hai đứa bé nói chuyện với nhau.

"Ra trước 5 phút. " Lần này Phạm Trọng Nam rất phối hợp.

"Năm đó Sara cũng biết chuyện này, đúng không?"

"Đúng. "

"Vậy có phải chỉ có mỗi mình em không biết?" Giang Tâm Đóa lần nữa bị câu trả lời thản nhiên của hắn chọc giận.

Bao nhiêu năm qua, chắc là tất cả mọi người đều biết Giang Tâm Đóa cô thực ra còn có một đứa con trai, nhưng sao chẳng ai chịu nói với cô một tiếng chứ?

Sara, Lạc Tư, thậm chí những người bên cạnh họ đều có khả năng đã biết nhưng họ đều lựa chọn gạt cô.

"Đóa Đóa... " Phạm Trọng Nam đưa tay vuốt mặt, "Anh nói rồi, anh làm như vậy là có lý do riêng của mình.

"Vậy lý do đó là gì?" Giang Tâm Đóa lập tức phản bác, "Củng cố địa vị của anh? Nhưng địa vị của anh đã rất vững chắc rồi mà? Vì sao vẫn luôn kéo dài đến bây giờ mới cho em biết?"

Năm năm, một khoảng thời gian quá dài, cô đã bỏ lỡ rất nhiều thứ, bỏ lỡ lần đầu tiên con tập bò, tập đi, học nói, nếu như lần này cô không đến Luân Đôn, có phải hắn định giấu cô suốt đời hay không?

*****

Hắn có cơ hội nói, không phải một mà là rất nhiều lần, lúc hắn đến Melbourne tìm cô, lúc hắn đưa cô đi Moscow, thậm chí là mấy ngày trước, khi cô đến văn phòng tìm hắn.

"Anh không tìm được cơ hội thích hợp. " Đuối lý hắn chỉ đành nói vậy.

"Em phải đưa con về Melbourne. " Cãi nhau thật mệt quá, cô không muốn cãi, cô chỉ muốn đưa con trai theo mình.

"Không được. " Phạm Trọng Nam cự tuyệt ngay, "Andy là người thừa kế của nhà họ Phạm, nó cần phải tiếp thu nền giáo dục tốt nhất. "

"Ý anh nói là em không nuôi con con gái tốt hay sao?" Giang Tâm Đóa ngưỡng cao đầu, liên quan đến các con, cô nhất định sẽ tranh đấu với hắn đến cùng.

"Anh thừa nhận em nuôi Bối Bối rất tốt, cho con một tuổi thơ và hoàn cảnh sống rất tốt nhưng Andy là con trai, nó cần phải được bồi dưỡng ý chí và năng lực ngay từ lúc nhỏ thì tương lai mới có thể phụ trách nổi áp lực công việc khổng lồ như vậy. "

"Anh vĩnh viễn cũng chỉ biết đặt lợi ích của nhà họ Phạm lên hàng đầu mà suy nghĩ. "

Nghe vậy, Phạm Trọng Nam nắm chặt nắm đấm, cố ngăn cơn tức giận, "Vậy theo ý em, năm đó chúng ta vì sao kết hôn? Em hoàn toàn không có giá trị lợi dụng gì cả!"

Câu này, thực sự rất tổn thương người!

"Cho nên chúng ta mới li hôn, không phải sao?"

Năm đó cô đúng là không có một chút giá trị lợi dụng nào, hơn nữa để cưới cô hắn còn phải tốn một số tiền lớn mà Phạm đại thiếu gia hắn muốn có người sinh con cho mình còn không phải là chuyện dễ dàng sao? Hắn cũng không phải không có cô không được.

Nhưng người chọn cô là hắn, vứt bỏ cô cũng là hắn! Hơn nữa còn tách hai đứa nhỏ ra mang một đứa theo, như vậy có tính là hắn được lợi ích lớn nhất hay không?

Trước giờ cô không nghĩ đem con cái mình làm tiền cược nhưng lúc này lại không thể không đau lòng thừa nhận, con trai mình đã trở thành tiền cược của chính ba nó.

"Li hôn cũng không phải là anh muốn, theo tình hình lúc đó mà nói, anh không thể không làm như vậy. " Phạm Trọng Nam như mất lý trí rống lớn.

Nếu như cô rời khỏi sự chở che của hắn mà được bình yên, vậy hắn chỉ có thể tương kế tựu kế, đẩy cô ra khỏi trung tâm bão, hơn nữa phải là càng xa càng tốt.

"Em biết không phải là anh muốn, nhưng cũng biết trong mắt đàn ông, quyền thế đương nhiên có sức mạnh hơn tình nam nữ. Em không trách anh. Giờ em chỉ muốn bàn với anh chuyện các con. "

Hắn không hiểu, vẫn không hiểu!

Điều cô để ý là hắn trước giờ không tin tưởng mình; để ý hắn chuyện gì cũng dấu giếm mình; để ý là ngay cả chuyện li hôn, cô cũng là người cuối cùng biết đến mà để ý nhất là, tại sao chuyện có song thai quan trọng như vậy, hắn lại không nhắc đến với cô nửa câu.

Nhưng cô mệt rồi, không muốn tiếp tục những cuộc tranh cãi không có ý nghĩa nữa.

"Anh nói rồi, Andy nhất định phải ở với anh. "

"Em đã nói rất rõ ràng là không được. Em muốn đưa hai con cùng về Melbourne. " Cô có tay có chân, có việc làm, cô tin chắc mình có thể nuôi dưỡng hai đứa nên người.

Cô không muốn con của mình tuổi còn nhỏ xíu mà phải thừa nhận áp lực lớn như vậy, cô muốn bù đắp tình thương của mẹ mấy năm qua con còn thiếu, cô muốn thấy con khỏe mạnh, vui vẻ trưởng thành.

"Em muốn cùng với hai đứa nhỏ?"

"Phải. "

"Em dọn đến Luân Đôn ở, như vậy mỗi ngày đều có thể ở gần các con, chúng cũng có thể cùng đi học, cùng vui chơi. "

"Không thể nào. "

"Tại sao chứ?"

"Gương vỡ khó lành. "

"Nói một lý do thuyết phục hơn đi. "

"Anh có nói lý lẽ hay không đây? Lúc đầu li hôn là do anh đề nghị, giờ nhiều năm như vậy rồi anh còn đòi lý do lý trấu gì? Chuyện này căn bản là không có chút ý nghĩa nào. "

"Có ý nghĩa hay không tự anh biết. " Mục đích của hắn chính là để cô đưa con gái trở về bên cạnh mình, làm sao có thể dễ dàng để cô đưa con về Melbourne chứ? "Chuyện quá khứ đã là quá khứ, chúng ta không thể tâm bình khí hòa ngồi xuống bàn chuyện hay sao chứ? Dù sao chuyện này cũng liên quan đến tương lai của hai đứa nhỏ.

Hừm, qua bao nhiêu năm mà cái tính độc đoán và bá đạo vẫn không hề sửa đổi. Nếu như là ở thời cổ đại, hắn tuyệt đối là một vị bạo quân đúng nghĩa.

"Em biết, Andy nếu ở với anh nhất định sẽ có tương lai càng tốt hơn nhưng em đã mất đi năm năm không được ở bên con trai, mỗi một ngày của nó về sau em đều không muốn bỏ lỡ. Nhưng giữa em và anh thực sự không có gì để nói. " Giang Tâm Đóa mệt mỏi vùi mặt giữa hai tay, nhưng giọng nói kiên định của cô vẫn vọng ra rất rõ ràng...

"Phạm Trọng Nam, em sẽ không bỏ con trai lại. Bất kể thế nào, em cũng sẽ không buông tay. "

"Thực sự không muốn ở cùng anh đến vậy sao?" Hắn nhếch môi, trong mắt là vô hạn thất lạc.

Nếu như thực sự lên tòa án, cô chắc chắn là không có cách nào đánh thắng hắn, nếu như hắn thật sự muốn, giành quyền nuôi dưỡng hai đứa con cũng không thành vấn đề.

Nhưng nhìn sự kiên định lộ rõ sau vẻ yếu đuối của cô, tất cả những câu uy hiếp đều bị nghẹn ở cổ họng.

"Em không muốn tranh cãi với anh về chuyện này. "

Giang Tâm Đóa nói rồi mệt mỏi đứng dậy bước về phía cửa.

Thấy cô muốn đi, Phạm Trọng Nam sốt ruột vô cùng, vội đứng dậy ngăn lại, "Em định đi đâu?"

"Em xuống lầu xem hai đứa nhỏ ăn cơm xong chưa, được không Phạm tiên sinh?"

"Giữa chúng ta có cần xa lạ như vậy không?"

Lại nữa rồi! Cô nhắm mắt xoa nhẹ huyệt thái dương đang đau nhức, không muốn nói chuyện với hắn nữa.

"Xin lỗi... " Hắn rốt cuộc không kìm lòng được khi nhìn thấy vẻ mệt mỏi và bất lực của cô cho nên, lách người để cho cô đi qua sau đó bước theo sau lưng cô.

***

Hai người một trước một sau xuống lầu, khoảng cách giữa hai bên chẳng qua chỉ là hai bước chân nhưng không ai nói với ai một lời.

Lúc đi vào căn phòng ăn bài trí xa hoa, rộng thênh thang kia, trên chiếc bàn ăn dài có thể ngồi được hai mươi người lúc này chỉ có hai đứa nhỏ và vợ chồng Phạm Uyển Viện.

Thấy hai người bước vào, Phạm Uyển Viện còn chưa kịp lên tiếng thì Giang Phẩm Huyên đã vui vẻ gọi, "Ba, mẹ, ăn cơm!"

Trong mắt cô bé Giang Phẩm Huyên năm tuổi, hôm nay cô giống như Alice vậy, có một giấc mơ thật đẹp, có ba, cũng có mẹ, còn có một người anh trai giống mình như đúc, thật sự rất đáng để kiêu ngạo.

Giang Tâm Đóa mỉm cười với các con rồi bước đến ngồi bên cạnh chúng còn Phạm Trọng Nam thì vẫn ngồi ở vị trí chủ nhà.

"Đóa Đóa, đã khỏe hơn chưa?" Phạm Uyển Viện chủ động hỏi thăm Giang Tâm Đóa.

Lúc cô vào đến giờ đều không giống như ngày thường thân mật chào hỏi bà, Phạm Uyển Viện biết nhất định là vì cô đã biết bà có phần giúp Phạm Trọng Nam che dấu chuyện đứa con cho nên trong lòng không vui.

Chỉ là chuyện này cũng không phải bà cố ý, bà chỉ muốn chuyện này do đích thân Frank giải quyết mà thôi. Tuy rằng người nhà họ Phạm bà làm như vậy đối với Đóa Đóa mà nói, xác thực là không công bằng.

Nhưng trên đời này có chuyện gì tuyệt đối công bằng đâu? Mỗi người đều có cách làm của riêng mình, có nỗi khổ của riêng mình, bà đã cố hết sức rồi.

"Không sao, cám ơn. " Giang Tâm Đóa đột nhiên có chút tức giận với chính mình bởi vì thái độ của cô đối với Sara không tốt lắm, cô không nên như vậy! Người chủ đạo trong chuyện này không phải bà mà là Phạm Trọng Nam, nhiều lắm thì bà cũng là biết mà không báo mà thôi.

Nhưng cho dù như vậy cũng không thể xóa sạch những tình cảm tốt mà bà đã dành cho cô bấy nhiêu năm qua.

"Ăn cơm đi. " Ngồi ở chủ vị, Phạm Trọng Nam lên tiếng nói.

Tiếp đó, bầu không khí trong phòng ăn có chút trầm lặng không vui. Bởi vì sự trầm mặc của người lớn mà hai đứa nhỏ cũng không dám lên tiếng, vội vàng kết thúc bữa ăn rồi nắm tay nhau xin phép mấy người lớn rồi rời khỏi phòng ăn, lên lầu.

"Anh à, bình thường ba ăn cơm đều nghiêm túc như vậy sao?" Giang Phẩm Huyên tò mò hỏi.

Khi cô bé ở Melbourne, lúc ăn cơm ai nấy đều rất vui vẻ vừa ăn vừa rôm rả trò chuyện, bầu không khí rất thoải má nhưng ở đây thì khác, không ai nói chuyện cả.

"Người xưa nói ăn không nói, ngủ không nói, như vậy mới tốt. Yên tâm đi, ba trước giờ đều là vậy, không cần sợ. "

"Anh à, tiếng Trung của anh tốt thật nha, là ai dạy anh vậy? Ba hở?"

"Anh không chỉ học tiếng Trung, còn học tiếng Pháp và tiếng Đức nữa. " Từ lúc bắt đầu tập nói, ba đã mời nhiều giáo viên đến nhà dạy cậu nhóc đủ các ngoại ngữ khác nhau.

"Anh à, sao anh lại giỏi như vậy?! Vậy anh dùng tiếng Anh, tiếng Trung, tiếng Pháp, tiếng Đức mỗi thứ tiếng nói một lần câu "Em gái, anh thương em, được không?"

"Được. Về thư phòng anh nói cho em nghe. " Phạm Dật Triển gật nhẹ đầu, cậu nhóc trưởng thành sớm Phạm Dật Triển vẫn còn chưa quen ở chỗ đông người biểu đạt tình cảm.

***

Hai đứa nhỏ vừa rời đi thì người lớn không hẹn mà đều dừng lại.

"Frank, Đóa Đóa, cám ơn về bữa cơm, chúng tôi đi trước nha. " Lạc Khải lên tiếng trước phá vỡ sự im lặng trong phòng.

Phạm Uyển Viện thì ngược lại, ngồi yên nhìn hai người không nói gì.

Phạm Trọng Nam liếc bà một cái, cũng không nói nhưng Giang Tâm Đóa mím môi, ngần ngừ một chút rồi nói, "Sara, cháu không trách cô, chỉ là... "

Cái cảm giác bị tất cả mọi người giấu diếm này thực sự quá khó chịu! Cô không có cách nào lý giải rõ ràng cảm xúc phức tạp của mình lúc này.

"Cô biết. Cháu cần thời gian để chấp nhận sự thật này nhưng cô mong là hai người sẽ không bởi vì như vậy mà chỉ lo chỉ trích nhau. Dù sao cũng phải nghĩ đến hai đứa nhỏ. Chuyện giữa hai người, hai người tự giải quyết với nhau đi, chúng tôi không can thiệp, nhưng mà Đóa Đóa, nếu như cháu có chuyện gì không giải quyết được thì có thể hỏi cô, cô nhất định tận tình giúp đỡ. "

Tối nay sở dĩ hai người đến dùng cơm chẳng qua là vì lo lắng hai người quá căng thẳng nhưng xem tình hình, chắc là vấn đề không nghiêm trọng như vậy.

"Cám ơn. " Giang Tâm Đóa nói một cách thật lòng.

"Khách sáo gì chứ. Nhà chúng tôi hoan nghênh cháu và Bối Bối bất cứ lúc nào. "

Phạm Trọng Nam nghe bà nói vậy mặt lập tức lạnh xuống, Lạc Khải thấy vậy vội kéo tay vợ, "Đi thôi, muộn lắm rồi. Lần sau gặp. "


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-215)