Truyện:Độc Gia Sủng Hôn - Chương 117

Độc Gia Sủng Hôn
Trọn bộ 215 chương
Chương 117
Một nhà bốn người cuối cùng gặp nhau
0.00
(0 votes)


Chương (1-215)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Nhưng lúc cô nhìn thấy người đàn ông đang cúi đầu hút thuốc ngay ở cửa phòng đối diện thì thật sự bị dọa giật nảy mình...

Hắn... hắn... đứng ở đó hút thuốc làm gì?

Hay là cô hoa mắt?

Thế là, lần nữa nhón chân nhìn ra, lần này vừa đúng lúc hắn ngẩng đầu lên...

Tuy rằng biết rõ hắn không nhìn thấy mình nhưng cô vẫn sợ hết hồn, chạy một mạch về giường kéo chăn trùm kín đầu, lúc này mới dám thở ra, dùng sức vỗ vỗ lồng ngực, xoa dịu trái tim đang đập cuồng loạn của mình.

Giang Tâm Đóa, sợ cái gì chứ?

Hắn chỉ đứng đó hút thuốc thôi, liên quan gì đến mày!

Ngủ, ngủ đi...

Xem ra cô tốt nhất nên rời khỏi Luân Đôn sớm một chút mới được!

Bằng không nhất định có ngày bị hắn làm cho căng thẳng thần kinh mà chết mất!

Nhưng tối hôm đó, Giang Tâm Đóa lăn qua lộn lại thật lâu mới mơ mơ màng màng ngủ mất.

Sáng sớm vừa thức dậy, cô bất giác lại chạy đến cửa, nhìn qua mắt mèo xem người kia có còn ở đó hay không.

Nhưng hành lang vắng tênh, nào có thấy bóng dáng ai!

***

Hẹn con gái thời gian để đến nhà Phạm Uyển Viện đón xong, Giang Tâm Đóa rời phòng xuống nhà hàng ở lầu một để ăn sáng, vừa bước ra thang máy đã thấy nhân viên tiếp tân tươi cười bước đến...

"Chào Giang tiểu thư. "

Giang Tâm Đóa mỉm cười, "Chào cô. "

"Đây là lời nhắn Phạm tiên sinh bảo chúng tôi lưu lại cho cô. "

Hắn để lại lời nhắn cho cô?!

Tuy rằng có chút nghi hoặc nhưng cô vẫn đón lấy, "Cám ơn. "

"Ba giờ rưỡi gặp nhau ở đại sảnh khách sạn Ritz. Nhớ mang theo con gái."

Giang Tâm Đóa ngẩn người nhìn những chữ viết bằng tiếng Anh như rồng bay phượng múa kia thật lâu vẫn nghĩ không ra là ý gì.

Ngày hôm qua hắn gọi điện thoại hỏi cô, muốn dẫn theo một người cùng cô ăn cơm, sao giờ lại trở thành trà chiều rồi? Hơn nữa còn bảo cô phải dẫn con gái theo, thậm chí ngay cả hỏi ý cô một tiếng cũng không có mà trực tiếp báo địa điểm cho cô luôn.

Người này, chuyện gì cũng là do hắn tự quyết định hết cả, thật không biết tôn trọng ý kiến người khác là thế nào.

Giang Tâm Đóa nhét tờ giấy vào túi xách, ăn xong bữa sáng mới đón taxi đi đến nhà Phạm Uyển Viện.

Lúc cô đến, Giang Phẩm Huyên đang ở vườn hoa với Phạm Uyển Viện, hai bà cháu cùng nhau tỉa cây, thấy cô, Giang Phẩm Huyên vội bỏ cây kéo nhỏ trong tay xuống, hớn hở gọi, "Sara, mẹ cháu đến rồi. "

"Ừ. Vậy kêu mẹ qua cùng tỉa cây, được không?" Phạm Uyển Viện tươi cười hỏi. Lời của bà vừa dứt thì Giang Phẩm Huyên đã chạy như bay ra ngoài, vừa chạy vừa hào hứng gọi, "Mẹ... mẹ... "

Giang Tâm Đóa giang tay đón cô công chúa nhỏ của mình vào lòng, "Bối Bối, có nhớ mẹ không?"

"Nhớ chứ. " Giang Phẩm Huyên ở trong lòng mẹ gật mạnh đầu, gương mặt trắng nõn vẫn còn vương mồ hôi, Giang Tâm Đóa vội lấy khăn tay lau cho cô bé, "Có làm phiền Sara không đấy?"

"Không có đâu!" Giang Phẩm Huyên chu môi, "Mẹ, chúng ta đi tỉa cây với Sara, được không?"

"Con thích chăm sóc hoa cỏ sao?"

"Thích. "

"Vậy đi thôi. "

Nắm tay con gái cùng đi vào nhà kính, Giang Phẩm Huyên kéo mẹ đến giỏ hoa lớn mà mình vừa cắt xuống, kiêu hãnh báo cáo, "Mẹ, mẹ xem nè, những hoa này đều là con tự cắt xuống đấy. Sara nói sẽ dạy con làm bánh hoa hồng... "

"Bối Bối, con cầm giỏ hoa này qua bên kia cắt tiếp được không?" Phạm Uyển Viện cười đưa một chiếc giỏ không cho cô bé.

"Dạ. " Giang Phẩm Huyên vui vẻ chạy đi thực hiện nhiệm vụ.

Nhìn bóng con gái như cánh bướm trong vườn hoa, Giang Tâm Đóa thở dài một tiếng, "Trước đây ở nhà cũng không thấy cô bé thích những thứ này, mới đến có hai ngày mà đã thích như vậy rồi. "

"Sở thích của con nít có thể từ từ tìm tòi mà. " Phạm Uyển Viện mỉm cười nhìn cô bé đang nghiêm túc cắt hoa, cởi bao tay xuống nhìn sang Giang Tâm Đóa, "Đóa Đóa, qua đây ngồi một lát. "

Giang Tâm Đóa đi theo Phạm Uyển Viện đến một khoảng đất trống ở giữa vườn hoa, ở đó có bày một chiếc bàn gỗ và ba chiếc ghế gỗ, trên bàn còn có một bộ ấm chén pha trà, trong ấm trà bằng thủy tinh trong suốt, những cánh hoa hồng đang dập dềnh bên trong.

Phạm Uyển Viện đi rửa tay, lau khô xong vẫn thấy Giang Tâm Đóa đứng đó, bà kéo ghế, cười: "Ngồi xuống uống trà, hoa hồng này cô tự tay phơi đấy, thơm lắm!"

Giang Tâm Đóa nghe lời ngồi xuống.

Phạm Uyển Viện cầm lấy hai chiếc tách trà tinh xảo, rót trà hoa hồng nóng hổi ra, lập tức hương thơm đặc biệt của hoa hồng ập vào khoang mũi thật sảng khoái...

"Thơm quá, Sara, cô thật lợi hại. " Giang Tâm Đóa nhịn không được tán thưởng một câu.

Phạm Uyển Viện quả thực rất giỏi, ra ngoài được, xuống bếp được, Lạc Khải cưới được bà quả thực là phúc mấy đời.

"Xem mình có thích làm hay không mà thôi, có gì lợi hại đâu. " Phạm Uyển Viện mỉm cười, "Đúng rồi, tối qua đi gặp em trai cháu, nó thế nào rồi?"

"Cũng tốt lắm. Chỉ là có chút lông bông, không chịu tập trung vào chuyện học. " Nghĩ tới đứa em trai còn đang đi học đã mê chơi cổ phiếu, cho dù có anh Nhất Minh trông coi, cô vẫn không thích lắm, chỉ hy vọng em trai có thể tập trung nhiều cho việc học hơn thôi.

Nhưng cô cũng biết, em trai luôn rất có chủ ý, người chị như cô có can dự thì cũng chẳng lay chuyển được gì.

"Có thể trở thành học sinh của Eaton là giỏi lắm rồi, cháu không cần phải lo. " Phạm Uyển Viện chậm rãi uống một ngụm trà, "Frank, Lạc Tư đều từ trường đó mà ra. Tin chắc là thành tích học tập của em cháu rất xuất sắc. "

Eaton là trường trung học dành cho nam sinh nổi tiếng nhất ở Anh, không phải ai muốn vào trường đó cũng được.

"Cháu chỉ mong em trai có thể thuận lợi thi đậu trường đại học mà mình muốn là tốt rồi. "

"Nó đã trưởng thành, chuyện của mình tự mình biết cách xử lý. À này, mấy ngày nay cháu có gặp Frank không?"

Nghe Phạm Uyển Viện nhắc đến hắn, Giang Tâm Đóa nhớ tới mẩu tin nhắn sáng nay, cô mở túi xách, lấy tờ giấy đưa cho bà, "Cháu không biết anh ta đang nghĩ gì. "

Phạm Uyển Viện liếc qua một cái rồi cười, "Nó muốn mời hai mẹ con uống trà chiều. "

Trà chiều ở nước Anh nổi tiếng khắp thế giới, đó là một trong những văn hóa đẹp nhất của người Anh, đại sảnh nơi chiêu đãi trà chiều ở khách sạn Ritz là nơi mà các thành viên của hoàng thất Anh và những minh tinh nổi tiếng thường xuyên đến thưởng thức, muốn đặt chỗ ở đây cũng là một chuyện không dễ, đặt trước một tháng cũng chưa chắc đã được, điều này đã chứng tỏ mức độ nổi tiếng ở nơi đây.

Xem ra Frank thực sự là tốn hết tâm tư đi dỗ ngọt cục cưng ham ăn đồ ngọt nào đó rồ, nhưng đứa nhỏ thì dễ rồi, mẹ nó mới khó giải quyết đây!

Bởi vì mẹ của cục cưng hình như không muốn đi cho lắm.

"Sara, cháu không biết rốt cuộc anh ta đang định làm gì. " Trước mặt Phạm Uyển Viện, Giang Tâm Đóa giống như một đứa con gái nhỏ đang oán giận, "Anh ta nói muốn đưa một người đến gặp cháu, còn nói không gặp cháu nhất định sẽ hối hận. Hỏi thì lại không chịu nói gì, cô nói xem người đó là ai chứ? Cô biết người đó không?"

Khóe môi Phạm Uyển Viện nhẹ câu lên một nụ cười, đồ ngốc kia rốt cuộc cũng biết dùng con trai bắt chẹt mẹ nó rồi, ừm, có tiến bộ! "Ừ, Frank trước giờ không nói dối, nếu như nó nói người đó rất quan trọng, vậy thực sự là quan trọng. Nhất định cháu phải đi gặp, bằng không cháu thực sự sẽ hối hận cả đời đấy. "

Ngay cả Phạm Uyển Viện cũng nói như vậy, Giang Tâm Đóa vốn còn đang do dự không biết có nên đưa con gái đi hay không lúc này đã không dám nói không đi rồi.

"Đừng do dự, giờ chúng ta vào nhà trang điểm lại một chút, chuẩn bị cho buổi hẹn chiều nay. " Phạm Uyển Viện ngay cả trà cũng không buồn uống nữa, đứng dậy kéo tay Giang Tâm Đóa, thuận tiện gọi cô bé đang hào hứng cắt hoa trong góc vườn, "Bối Bối, chúng ta vào nhà thôi. "

Điểm khác biệt của trà chiều ở khách sạn Ritz chính là cho đến giờ vẫn duy trì phong cách của thời Victoria, cần phải mặc trang phục chính thức, nam phải thắt cravat, nữ phải mặc lễ phục.

Bà đương nhiên phải phụ trách trang điểm cho hai người đẹp một lớn một nhỏ này thật đẹp mới lên đường, nhất định phải khiến cho người nào đó nhìn không dời mắt mới được. Hơn nữa, nói thế nào đây cũng là lần đầu tiên một nhà bốn người chính thức gặp mặt, sao lại có thể qua loa được chứ?

"Dạ. " Bối Bối vui vẻ đáp lời rồi nhấc giỏ hoa chạy đến, "Muốn đi đâu vậy? Có thể đi chơi sao?"

Phạm Uyển Viện yêu thương sờ đầu cô bé, "Đặt giỏ hoa xuống trước đã, vào nhà tắm rửa thay quần áo, chúng ta có một việc hết sức hết sức quan trọng phải làm. "

"Có chuyện gì vậy?" Bối Bối tò mò hỏi.

"Đợi lát nữa hai mẹ con sẽ biết ngay. Đi thôi. " Phạm Uyển Viện mỗi tay kéo một người đi ra khỏi nhà kính.

"Mẹ, mẹ có biết chuyện gì không?"

"Tạm thời giữ bí mật, được không?" Giang Tâm Đóa cũng không biết Phạm Trọng Nam giở trò gì cho nên tạm thời cũng không dám nói cho Bối Bối biết là sẽ đi gặp ba của cô bé.

"Nhưng người ta muốn biết mà. " Bối Bối chu môi làm nũng.

"Đợi bà trang điểm cho cô công chúa nhỏ thật xinh đẹp rồi nói sau, được không?" Phạm Uyển Viện trấn an cô bé.

"Vậy cũng được. "

Tắm cho cô bé xong, thay quần áo xong thì cũng đã gần đến giờ cơm trưa.

Phạm Uyển Viện kéo hai mẹ con nói ra ngoài ăn, thế là Giang Tâm Đóa chỉ đành để mặc bà kéo mình lên xe, cùng ra ngoài.

Đến nhà hàng ăn cơm trưa xong, cô lại bị bà kéo đi một cửa hàng trang phục nổi tiếng chọn lễ phục.

"Có cần phải long trọng vậy không?" Bị Phạm Uyển Viện lôi kéo đi thử hết bộ này đến bộ khác, hơn nữa nhìn giá cả trên trời của từng bộ, Giang Tâm Đóa nhịn không được lên tiếng hỏi.

Chỉ uống trà chiều thôi mà, cũng không phải đi gặp nữ hoàng Anh quốc, có cần phải làm đến long trọng như vậy không?

Bối Bối đang ngồi ở sofa uống nước trái cây thì luôn miệng khen mẹ xinh đẹp.

Cuối cùng, Phạm Uyển Viện giúp Giang Tâm Đóa chọn một chiếc váy dài màu tím nhạt và một đôi giày cao gót màu trắng, cô bé Bối Bối cũng có một chiếc váy bằng ren cùng màu phối với một đôi giày công chúa màu trắng.

Lớn thì kiều diễm lộng lẫy, nhỏ thì xinh xắn đáng yêu.

Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong thì đã là hai giờ rưỡi chiều, thế là Phạm Uyển Viện kéo hai người cùng đến khách sạn Ritz.

*****

Khi ba người đang trên đường đến thì trong phòng khách nhà mình, Phạm Trọng Nam cũng đã ăn mặc chỉnh tề ngồi ở sofa vừa hút thuốc vừa nhìn đồng hồ, chừng như có chút lo lắng và bất an.

"Ba, ba đang sợ sao?"

Ngồi đối diện với hắn, trên người cũng là lễ phục, thắt cravat, Phạm Dật Triển liếc nhìn người cha đang thỉnh thoảng nhấc tay lên xem điện thoại của mình.

"Không phải. " Phạm Trọng Nam dụi thuốc, trầm giọng nói.

"Vậy sao ba phải hút nhiều thuốc như vậy?"

Phạm Trọng Nam nhìn con trai không nói tiếng nào, thực ra hắn có chút sợ hãi, không biết lát nữa khi hắn đưa con trai đến trước mặt cô, cô sẽ có phản ứng thế nào, liệu có trực tiếp lấy dao giết hắn hay không.

Còn cô bé đã từng ở trong điện thoại nói hắn là "chú người xấu", liệu có muốn gặp người cha này không? Đối mặt với người anh song sinh chưa từng biết đến, liệu cô bé có tiếp nhận không?

Tất cả đều không thể đoán trước được, mà những điều này đều là do một tay hắn gây ra, bất kể kết quả thế nào, hắn cũng phải gánh chịu trách nhiệm.

"Ba, ba lo là mẹ sẽ không thích con sao?" Phạm Dật Triển biết lát nữa mình sẽ được gặp mẹ, vốn trong lòng cậu nhóc rất vui sướng và chờ mong nhưng khi nhìn thấy ba mình như vậy, cậu nhóc không khỏi có chút khẩn trương.

"Không đâu. Mẹ sẽ rất thích con, yên tâm đi! Chúng ta đi thôi. " Phạm Trọng Nam lần nữa nhìn đồng hồ, đứng dậy, nắm tay con trai cùng đi ra ngoài.

***

Khách sạn Ritz nằm gần công viên Green Park nổi tiếng ở Luân Đôn, cách cung điện Buckingham, nơi ở của nữ hoàng Elizabeth chưa đến năm phút đi bộ, có thể nói là vị trí trung tâm của trung tâm.

Kiến trúc bên ngoài của khách sạn không khác biệt mấy so với các tòa nhà gần đó, đều là phong cách Anh điển hình nhưng nó chiếm một diện tích rất lớn, suốt cả một góc phố.

Cửa khách sạn cũng rất lớn, làm bằng gỗ theo phong cách cổ điển nhưng sau khi bước vào trong lại là một thế giới hoàn toàn khác.

Đại sảnh của khách sạn không quá lớn, được trang trí chủ đạo bằng màu vàng và vàng kim lộ rõ sự đường hoàng và sang trọng, đẹp nhất là những đóa hoa lan trắng và cẩm tú cầu trắng được trang trí khắp nơi trong khách sạn, tao nhã mà đẹp đến mê người, vừa bước vào, Giang Tâm Đóa đã cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Nơi chiêu đãi trà chiều là một sảnh được thiết kế mở, lúc Phạm Uyển Viện dẫn hai mẹ con vào, tiếp đãi họ là một quý ông người Anh lịch thiệp tuổi chừng 50, lúc nhìn thấy Phạm Uyển Viện, trên gương mặt nghiêm cẩn của ông lộ ra nụ cười, bước đến thân thiết chào hỏi bà. Xem ra Phạm Uyển Viện chắc là khách quen ở đây.

Bà báo tên Phạm Trọng Nam, sau khi kiểm tra bằng chiếc Ipad trên tay để biết được vị trí họ đặt, người chiêu đãi viên liền tiến lên dẫn đường cho họ.

Nhưng Phạm Uyển Viện lại vỗ nhẹ mặt Bối Bối, "Bối Bối, đợi lát nữa phải nghe lời mẹ, bà phải về trước, uống xong trà chiều thì gọi điện thoại cho bà, chúng ta lại đi ăn tối, được không?"

Nếu như không có gì ngoài ý muốn, tối nay chắc là bữa cơm đoàn viên rồi. Bữa cơm này, mọi người thực sự đã chờ đợi quá lâu!

Giang Tâm Đóa không muốn để Phạm Uyển Viện đi bởi vì đối với chuyện sắp đến lòng cô luôn thắc thỏm bất an nhưng Phạm Uyển Viện lại đẩy hai mẹ con vào, chỉ nói một câu "Không sao" rồi tiêu sái rời đi.

Thế nên, cô càng thêm bất an mà Bối Bối thấy mẹ vậy thì cũng có chút sợ sệt, dưới sự dẫn đường của người chiêu đãi viên, đầu tiên là đến phòng gửi áo để lại áo khoác và túi xách rồi ông ta lại đích thân dẫn hai mẹ con đến một vị trí tương đối khuất ở bên trong.

"Hai vị tiểu thư, xin chào, xin hỏi muốn dùng trà gì?" Một nhân viên phục vụ trong bộ đồng phục chỉn chu khom mình chào họ rồi nhẹ giọng hỏi.

"Lát nữa đi. "

Người còn chưa tới, hai mẹ con làm sao dám gọi món trước chứ!

"Nhưng mẹ, con muốn uống trà. " Cô bé Bối Bối thì thào.

"Cô có thể gọi trà trước, điểm tâm lát nữa gọi sau. " Nhân viên phục vụ nhìn gương mặt xinh xắn đáng yêu của Bối Bối, mỉm cười đề nghị. Rất ít khi gặp được một cô bé Đông Phương xinh xắn như thế ở đây.

"Bối Bối, con muốn uống gì?" Giang Tâm Đóa cúi xuống hỏi con gái.

Bối Bối nghiêng chiếc đầu nhỏ, dùng một thứ tiếng Anh lưu loát nói với nhân viên phục vụ, "Chú có thể giới thiệu cho cháu không?"

Cuối cùng, dưới sự đề nghị của nhân viên phục vụ, hai mẹ con gọi Ritz Royal Tea, đây là hỗn hợp trà Kenya pha với trà của Ấn Độ và Sri Lanka, vị trà rất ngon, hương thơm ngào ngạt.

Nhưng Giang Tâm Đóa chẳng có tâm tình đâu mà uống trà, cô nhìn xung quanh một vòng vẫn chưa thấy Phạm Trọng Nam đâu thì không khỏi có chút sốt ruột, rõ ràng là hắn hẹn cô, tại sao phải để cô chờ đợi trong thắc thỏm phập phồng thế này?

"Mẹ, mẹ nhìn những tách trà này nè, thật đẹp!"

Ngược lại với sự bất an của Giang Tâm Đóa, con gái cô thoải mái hơn nhiều, cô bé nằm bò trên bàn nhìn bộ dụng cụ pha trà, bình trà bằng bạc, những chén sứ màu xanh lục nhạt viền vàng nhìn thật quý phái và ưu nhã.

Theo lời giới thiệu của nhân viên phục vụ, bộ ấm chén này là do nữ hoàng đặt biệt nhờ chuyên gia thiết kế tặng cho khách sạn Ritz nhân kỷ niệm 100 năm thành lập khách sạn, tên của nó là Budson.

Nhưng Giang Tâm Đóa thật sự không có tâm tình thưởng thức, chờ đợi càng lâu, lòng cô càng thêm bất an. Nếu như không phải sợ thất lễ, cô thực sự chỉ muốn đứng lên rời khỏi đây.

"Có muốn uống thêm không?" Giang Tâm Đóa nhìn con gái dịu dàng hỏi. Rõ ràng là con bé nói muốn uống trà, nhưng mới uống được mấy ngụm thì đã thôi rồi. Thật là tính trẻ con mà.

"Mẹ, người mời chúng ta đến sao vẫn chưa đến? Con muốn ăn điểm tâm?" Bối Bối đối với điểm tâm ngọt hoàn toàn không có sức đề kháng.

Trước khi đến đây, Phạm Uyển Viện đã đem hết những món điểm tâm ngọt nổi tiếng ở đây cho cô bé nghe một lượt, giờ cô bé đã sốt ruột muốn thử lắm rồi.

"Chúng ta đợi thêm 10 phút nữa, nếu như họ không đến, vậy chúng ta tự gọi điểm tâm ăn sau đó trở về, được không?" Cô đã đến, đã đợi nhưng hắn không đúng hẹn, không thể trách cô được.

Sau này cô sẽ không lại ngu ngốc tin lời hắn nữa.

"Vậy được! Mẹ, mẹ nhìn cái muỗng này... "

"Cẩn thận, đừng để phát ra âm thanh... "

Thế là, hai mẹ con ngồi bên nha, vừa uống trà vừa nói chuyện thì thầm.

Lúc Phạm Trọng Nam và Phạm Dật Triển dưới sự dẫn đường của người quản lý sảnh đi vào trong, nhìn thấy chính là tình cảnh hai mẹ con ngồi tựa đầu vào nhau, thân mật trò chuyện như vậy.

Giang Tâm Đóa ngồi ngoài, Bối Bối ngồi sát vách, cộng thêm những bàn khác ngăn cản tầm mắt nên nhìn không thấy mặt cô bé, chỉ biết là có một bé gái ngồi ở bên trong.

Phạm Trọng Nam ra hiệu cho quản lý lui xuống, nắm tay con trai đi về phía hai mẹ con.

"Ba, người đi với mẹ là ai vậy?" Phạm Dật Triển nhịn không được lên tiếng hỏi.

Phạm Trọng Nam không trả lời cậu nhóc, nhưng bàn tay đang siết tay Phạm Dật Triển càng thêm dùng sức khiến cậu nhóc không khỏi chau mày, ba thế này mà còn nói là không khẩn trương.

"Thực xin lỗi, đến muộn rồi!"

Khi giọng nói trầm thấp quen thuộc truyền đến bên tai, Giang Tâm Đóa và Bối Bối đồng thời ngẩng đầu lên...

Cậu bé? Cô bé? Là ai? Giang Tâm Đóa kinh ngạc nhìn cậu bé trai có gương mặt giống hệt như Giang Phẩm Huyên đang được Phạm Trọng Nam nắm tay, vẻ mặt có chút khẩn trương đang nhìn cô...

Chuyện này là thế nào?!

Cô quay đầu, nhìn đứa con gái cũng đang kinh ngạc đến trố mắt của mình, lại quay đầu nhìn cậu bé tóc đen gọn gàng, mặc bộ lễ phục đang đĩnh đạc đứng bên cạnh Phạm Trọng Nam.

Con gái đang ở bên cạnh cô, vậy cậu bé kia, ngoại trừ kiểu tóc và cách ăn mặc không giống ra, căn bản chính là một đứa con gái khác của cô nha!

Sao lại có thể như thế?

Cô hoàn toàn ngây ngốc, hoàn toàn không nói được một lời!

"Ba, bạn này là... ?" Phạm Dật Triển không thể tin nhìn cô bé đối diện, cảm giác như đang nhìn vào trong gương.

Sao lại thế này?

Cô bé linh lợi Giang Phẩm Huyên là người lấy lại tinh thần đầu tiên. Cô bé đứng dậy chạy ra ngoài, xông đến trước mặt Phạm Dật Triển, đưa tay lên chỉ về phía đối phương mà Phạm Dật Triển cũng làm một động tác giống như vậy.

"Bạn... "

Hai bạn nhỏ lần nữa ngây người ra.

Đôi mắt vừa to vừa sáng như hai vì sao, làn da trắng nõn, đôi má lộ ra một màu hồng phấn khỏe mạnh, cộng thêm lúm đồng tiên nho nhỏ mỗi khi mỉm cười...

Giang Phẩm Huyên hít sâu thở ra mấy lượt rồi lại phóng tới, đưa đôi tay nhỏ nhắn đến sát mặt đối phương, hết véo bên trái lại véo bên phải.

Ấm ấm, mềm mềm, vậy là người thật rồi!

"Ba, sao bạn ấy lại giống hệt con vậy?" Phạm Dật Triển để mặc cô bé véo mình, sau khi Bối Bối rốt cuộc chịu buông tay thì ngước lên nhìn Phạm Trọng Nam, người nãy giờ vẫn một vẻ điềm tĩnh.

"Mẹ, sao bạn ấy lại giống hệt con vậy?"

Lùi về sau hai bước, Giang Phẩm Huyên lắc lắc tay Giang Tâm Đóa, người nãy giờ vẫn chưa hoàn hồn lại gọi lớn.

Hai giọng nói non nớt đầy kinh ngạc khiến những người xung quanh không khỏi chú ý, người nhân viên phục vụ cũng đã chú ý đến vẻ mặt và tướng mạo giống hệt nhau của hai đứa bé, mỉm cười nói, "Đôi anh em song sinh này thật xinh đẹp!"

Anh em song sinh?!

"Vậy, anh là anh trai em sao?"

"Vậy, em là em gái anh sao?"

Hai đứa trẻ xinh đẹp như thiên sứ không hẹn mà cùng lên tiếng sau đó nhìn sâu vào mắt đối phương.

Không cần người lớn lên tiếng, hai đứa nhỏ đã bắt đầu nhận người thân rồi.

Anh em song sinh?!

Giang Tâm Đóa rốt cuộc đã bị bốn chữ này gọi lý trí trở về, cô run rẩy chỉ tay về phía Phạm Trọng Nam, "Nó... hai đứa thật sự là... "

Phạm Trọng Nam gật nhẹ đầu, giọng vẫn điềm tĩnh, "Phải, hai đứa nó là anh em song sinh. "

Sau khi dẫn con trai đến trước mặt cô, tất cả những bất an khẩn trương trong lòng hắn đã tiêu tan hết, chỉ còn lại sự điềm tĩnh chuẩn bị đón nhận sự chỉ trích của cô. Cho dù cô muốn lấy dao giết hắn, hắn cũng sẽ bình thản chấp nhận.

"Lúc con chưa sinh ra, anh đã biết rồi, có đúng không?"

"Đúng. "

Vẫn là những câu đối đáp đơn giản đến không thể đơn giản hơn. Giang Tâm Đóa nhìn hai gương mặt giống nhau như đúc kia, mắt chợt tối sầm, trước khi hoàn toàn rơi vào mê man, cô còn lẩm bẩm, "Anh thiếu em một lời giải thích hợp lý. "

Trước khi thân thể mềm nhũn của Giang Tâm Đóa ngã xuống đất, Phạm Trọng Nam đã như một mũi tên phóng tới, ôm cô vào lòng, cười khổ nhìn hai đứa nhỏ đã bắt đầu thân thiết trò chuyện với nhau.

Hắn thật không ngờ cô lại kích động như vậy.

Lúc cô tỉnh lại, không biết cô sẽ dùng thái độ gì đối mặt với hắn nữa!

Một buổi trà chiều đoàn tụ đáng lý rất vui vẻ lại vì cô ngất xỉu mà chưa bắt đầu đã phải kết thúc.

*****

Singapore

Tối nay là buổi tối cuối cùng trước khi Dương Dung Dung bay sang Melbourne, mà hôm nay cũng là sinh nhật cô.

Sinh nhật 26 tuổi, nhanh thật, sắp trở thành bà già rồi!

Từ tiệm bánh ngọt bước ra, trên tay là chiếc bánh kem phô mai cô tự đặt làm cho riêng mình, Dương Dung Dung chậm rãi đi trên những đường phố đông đúc, nước mắt không biết từ lúc nào bắt đầu chậm rãi lăn dài.

Sinh nhật đáng lý phải vui mới đúng chứ, nhưng cô vui không nổi.

Từ khi mẹ qua đời thì không còn ai nhớ đến sinh nhật cô nữa, chuyện mỗi năm ba làm chỉ là mua quà cho cô, có lúc thậm chí qua mất rồi ba mới nhớ.

Về sau quen biết Đóa Đóa, mỗi năm sinh nhật đều có Đóa Đóa bầu bạn, lại về sau nữa, có người nào đó tuy rằng chưa từng cùng cô đón sinh nhật nhưng luôn nhớ gửi quà cho cô, mà mỗi năm vào ngày này đều sẽ nói với cô một câu "Sinh nhật vui vẻ!".

Nhưng năm nay, chưa có ai nói câu này với cô, mà chắc cũng chẳng còn ai nhớ đến nữa rồi.

Người tin vào duyên phận thường nói, trong muôn ngàn muôn vạn người mới tìm được người mình yêu hoặc người yêu mình, thậm chí có người càng lãng mạn hơn còn cho rằng, khi một đôi nam nữ gặp nhau, yêu thương nhau đó là vì kiếp trước đã quay lại nhìn nhau ba nghìn lần mà có.

Ba nghìn lần? Chắc là mỏi cổ lắm đây!

Tuy rằng cô đã từng là sinh viên khoa văn nhưng trước giờ chưa từng có những suy nghĩ lãng mạn như vậy. Lên đến thạc sĩ lại chuyển sang học thương mại, sau đó đi làm, suốt ngày chỉ tiếp xúc với hiện thực tàn khốc, nào có thời gian và tâm tình thưởng thức những chuyện phong hoa tuyết nguyệt đó?

Chỉ là tối nay cô đột nhiên lại có một ý tưởng hão huyền là muốn quay đầu lại, cho dù phải quay đầu lại ba nghìn lần cô cũng muốn gặp lại người đã từng nói "Sinh nhật vui vẻ" kia.

Nhưng, ý tưởng hão huyền rốt cuộc cũng chỉ là hão huyền mà thôi.

Cô không biết đã quay đầu bao nhiêu lần, nhìn thấy cũng chỉ là những người xa lạ, những gương mặt xa lạ.

Có phải người phụ nữ mang thai nào suốt ngày cũng yếu đuối ủy mị như vậy không? Bằng không một Dương Dung Dung thường ngày luôn không dễ dàng bị cảm xúc lây nhiễm lại trở nên ngu ngốc như vậy không?

Hay là, cô vốn là ngu ngốc, vốn không biết bản thân mình muốn gì.

Đợi đến khi mất đi rồi mới biết đã muộn màng!

Cô không biết mình một mình lang thang trên đường bao lâu nhưng vẫn cứ đi mãi đi mãi, đến khi đôi chân không còn cất bước nổi nữa mới tìm một băng ghế bên đường ngồi xuống, ngơ ngẩn nhìn dòng xe cộ trước mắt, một chiếc lại một chiếc, nước mắt vẫn cứ rơi không ngừng.

Nước mắt khiến cho mọi thứ trước mắt đều mơ hồ không rõ, bỗng dưng cô cảm thấy mình cô độc đến đáng sợ, cảm giác đáng sợ này là điều trước giờ cô chưa từng cảm nhận qua.

Không biết ngồi đó bao lâu, một giờ, hay hai giờ nhưng cô vẫn không có ý định đứng lên.

Điện thoại trong túi xách chợt đổ chuông, Dương Dung Dung không nhìn cũng không nghe, tiếp tục ngồi đó ngẩn người.

Nghe tiếng chuông điện thoại reo không ngừng, người thanh niên ngồi ở băng ghế gần đó hảo tâm nhắc nhở, "Cô à, điện thoại của cô reo kìa. "

Dương Dung Dung chỉ "Ờ" một tiếng, rồi tiếp tục ngồi yên bất động mà tiếng chuông, lại tiếp tục reo không ngừng.

"Cô à... cô à... " Người thanh niên lại gọi mấy tiếng.

"Gì vậy?" Dương Dung Dung ngoảnh sang trừng anh ta, "Tôi lại không quen biết anh, anh không cảm thấy cách làm quen như thế quá cũ rồi sao?"

Người thanh niên bị thái độ hung hăng của cô dọa đến giật mình, trừng mắt nhìn cô không nói gì.

"Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy cô gái nào đẹp như vậy sao? Tránh ra!"

Người thanh niên nhún vai, đứng dậy bỏ đi.

Điện thoại vẫn đang đổ chuông, Dương Dung Dung mở túi xách, cầm lấy điện thoại bực dọc quát, "Nói đi!"

Đầu bên kia lập tức truyền đến một giọng đầy lo lắng, "Sao em còn chưa về nhà? Em đang ở đâu?"

Là Lý Triết!

Cả người Dương Dung Dung trong một khoảnh khắc đó mềm nhũn ra, vô lực tựa vào thành ghế, lại bắt đầu muốn khóc dù trong lòng không ngừng nhắc với bản thân không được khóc, khóc cũng chẳng giải quyết được gì. Tuy rằng tối nay cô đã ngu ngốc suốt một buổi tối rồi, cho nên, không được ngốc nữa.

Nói không chừng người ta đang cùng bạn gái mới vui vẻ bên nhau đây!

Vừa mới nghĩ đến đây, ngực lại thắt lại thật khó chịu.

"Chưa. Có gì không?" Cô nỗ lực khiến cho bản thân duy trì bình tĩnh.

"Sao muộn như vậy rồi mà còn chưa về nhà?"

"Lý tiên sinh, em là người thành niên, lúc nào về nhà chắc là không cần báo cáo với anh chứ?" Huống gì họ đã chia tay, đã là tình cũ, hắn không cần thiết phải quan tâm cô.

"Bên ngoài trời đang mưa, mau trở về nhà thôi. "

"Cám ơn nhắc nhở. Em sẽ không ngủ ở ngoài đường đâu. " Cô ngẩng đầu lên mới thấy thì ra trời thực sự bắt đầu mưa thế nên cô đứng dậy, đi về phía một mái hiên để tránh mưa.

"Giờ trời lạnh, em đừng ở bên ngoài nhiều, dễ bị bệnh lắm. "

"Sao anh biết em đang ở ngoài?" Lúc này cô mới nhớ đến vấn đề này.

"Vừa nãy anh lái xe ngang qua đường Orchard, thấy em ngồi ở đó. " Hắn hơi ngừng một chút, "Chìa khóa căn hộ của em, anh nghĩ vẫn là nên trả cho em, không ngờ đến chung cư em ở đợi thật lâu vẫn chưa thấy em về. "

Hốc mũi Dung Dung chợt có chút chua xót, cô chỉ "ừm" một tiếng rồi không nói gì.

Lý Triết ở đầu bên kia dè dặt hỏi, "Vì sao tối nay không về nhà?"

"Không sao, đi xem phong cảnh thôi. "

Hai người lại rơi vào trầm mặc.

"Chìa khóa không cần trả cho em. Em đã thay khóa rồi. "

Cuối cùng, là Dương Dung Dung phát vỡ sự im lặng.

Thật kỳ lạ, thì ra sau khi chia tay hai người lại có thể bình tâm tĩnh khí nói chuyện như vậy, xem ra, chia tay cũng không phải chuyện xấu.

Trong lòng cô thầm cười nhạo bản thân dù vành mắt đã bắt đầu ươn ướt.

"Sinh nhật vui vẻ!" Lý Triết thầm thở dài một tiếng.

"Cám ơn. " Nước mắt của Dung Dung khi nghe được câu nói kia rốt cuộc nhịn không được lăn tròn trên má, "Sau này anh sẽ còn nhớ đến sinh nhật em chứ?"

Hắn trầm mặc giây lát, "Sau này sẽ có người khác chúc phúc cho em. "

Cô không muốn lời chúc phúc của người khác! Nhưng câu nói này thế nào Dương Dung Dung cũng không thốt được nên lời, cô cắn chặt môi, cố gắng không để bản thân khóc thành tiếng, cho dù trong điện thoại cũng vậy.

Thật lâu, thật lâu, hai người cũng không nói tiếng nào.

"Dung Dung, em sao vậy?"

"Không sao. Anh với bạn gái vẫn tốt chứ?"

Lý Triết lặng thinh không nói.

"Chắc sẽ không kết hôn sớm hơn cả em đấy chứ?"

"Không đâu. Nhưng ba mẹ anh thúc hối ghê lắm, chắc là năm sau. "

"Quyết định chọn cô ấy rồi? Thật lạ nha, chúng ta ở bên nhau bấy nhiêu năm, sao không nghe anh nhắc đến chuyện kết hôn bao giờ vậy?" Dương Dung Dung cười, tuy rằng không nhìn thấy nhưng cô biết, nụ cười này còn khó coi hơn là khóc, "Em không có ý gì khác, đừng hiểu lầm. "

"Anh không hiểu lầm. " Hắn vẫn nhàn nhạt nói, "Anh biết em rất mạnh mẽ, sẽ không muốn đi vào phần mộ hôn nhân sớm như vậy. "

Sao cô biết hắn chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn với cô chứ? Chỉ là, hắn chưa kịp nói gì cả thì cô đã đơn phương muốn chia tay rồi.

Cá tính của cô hắn hiểu hơn ai hết. Hoặc có lẽ, hắn thực sự không phải người thích hợp với cô chăng?

Lý Triết trong lòng chua xót nghĩ.

Nhưng đã không còn đường quay lại rồi, tối nay trong điện thoại, dưới sự bức bách của ba mẹ, hắn đã hứa có cơ hội sẽ cùng Tiền Hiểu Nhu tìm hiểu.

Chỉ là tìm hiểu xem có thể sống bên nhau suốt đời được không thôi.

Hắn biết mình đối với Tiền Hiểu Nhu không có tình cảm nam nữ, nếu như thực sự có thì cũng sẽ không đợi đến mười mấy năm sau mới bắt đầu phát triển, hứa như vậy chẳng qua chỉ để ba mẹ yên lòng mà thôi.

Giữa Tiền Hiểu Nhu và hắn so với ngày xưa hắn cùng Dung Dung, hoàn toàn khác nhau.

"Anh thật là hiểu em. " Dù cố gắng thế nào cô vẫn không đè nén được giọng nói nghẹn ngào, "Chìa khóa em không cần nữa. Anh ném đi cũng được. Ba em sẽ lái xe qua đón em, tối nay em không về chỗ kia. Bye. "

Nói xong một tràng dài rồi cô quả quyết ngắt máy, hơn nữa còn tắt luôn điện thoại.

Nghe tiếng tút tút bên đầu bên kia, Lý Triết đưa tay vuốt mặt, nhìn căn phòng vẫn tối om trên lầu, lại không biết qua bao lâu, rốt cuộc hắn mở máy chạy đi.

Lúc xe hắn quẹo qua ngã rẽ thì cũng là lúc Dương Dung Dung chầm chậm đi về phía chung cư, trên tay vẫn là hộp bánh sinh nhật nho nhỏ lúc chiều.

Tối hôm đó, một mình cô ngồi trên giường tự nói với mình câu "Sinh nhật vui vẻ!" sau đó vừa khóc vừa ăn bánh kem, quái lạ, sao bánh phô mai hôm nay lại đắng thế này?!

Crypto.com Exchange

Chương (1-215)