← Ch.10 | Ch.12 → |
Anh đang ở bên trong.
Thời tiết đã hoàn toàn mang theo cái lạnh, gió thổi khiến có có chút đau đầu.
Từng khung cửa sổ đóng kín xếp thành hàng trước mặt Lý Cẩn Du. Cô và những học sinh khác đều đồng loạt đứng ở bên ngoài, mỗi một người đều đang ngóng vào bên trong.
Cuộc thi giữa kỳ đã kết thúc được một tuần, cuộc họp phụ huynh triển khai đúng hạn. Ở trên giáo viên chiếu slides, bên dưới phụ huynh hoặc thích hoặc giận dữ.
Mỗi một học sinh đều chú ý tới biểu cảm của phụ huynh nhà mình, rất sợ chỉ một giây sơ sẩy, thầy giáo nói câu nào đó không rõ ràng, bản thân sẽ gặp phải tai họa giáng xuống đầu.
Tất nhiên Lý Cẩn Du không phải là một trong số đó, thành tích của cô chưa từng khiến người trong nhà lo lắng, bao gồm cả lần này cũng vậy.
Phản ứng của mẹ ngàn năm không đổi, cô càng chú ý đến hơn là Sở Bỉnh Văn.
Suy nghĩ của cô rất ngây thơ, cô muốn chứng minh cho anh thấy mình lợi hại thế nào, khoe khoang năng lực của cô, cố gắng chứng minh có xuất sắc ra sao.
Cô thường có thể ý thức được mình ấu trĩ bao nhiêu, nhưng mặt lý tính kia luôn dung túng cho sự ấu trĩ của cô. Giống như phần ấu trĩ này là đặc quyền của tuổi trẻ vậy.
Cuộc họp phụ huynh diễn ra không lâu, mẹ Lý Cẩn Du ở lại nói chuyện thêm với Sở Bỉnh Văn một lát. Những phụ huynh và học sinh khác đã ra về hết, hành lang vắng vẻ, mình cô ghé vào lan can nhìn xuống phía dưới.
Cô đã đổi sang bộ đồng phục mùa thu, đôi tất đen hơi dày ôm sát vào hai chân cô. Sờ lên chất liệu vải váy có chút thô ráp, rất có không khí mùa thu.
Gió thổi bay váy cô, lúc cao lúc thấp, Lý Cẩn Du chẳng buồn đi giữ nó lại, cũng chẳng có tâm trạng ngắm phong cảnh.
Cô không biết Sở Bỉnh Văn nói chuyện gì với mẹ mình. Cô rất để ý.
Mỗi lần Sở Bỉnh Văn nói hai câu, mẹ cô lại quay đầu nhìn cô hai cái, vừa nhìn vừa cười. Lý Cẩn Du biết Sở Bỉnh Văn chắc là đang khen cô.
Điều này khiến cô cảm thấy trăm cái móng vuốt đang cào lấy trái tim, cô muốn biết anh đã nói gì.
Lúc mẹ cô đi ra khỏi phòng học thì trời đã rất tối. Tối nay bà ấy có buổi xã giao, bảo Lý Cẩn Du ngồi xe Sở Bỉnh Văn, anh sẽ chở cô về.
Bữa tối cũng bảo Sở Bỉnh Văn dẫn cô đi.
Lý Cẩn Du không tình nguyện mà ngồi lên xe Sở Bỉnh Văn, mãi đến khi mẹ rời đi mới mở miệng hỏi anh.
"Thầy cho mẹ em uống canh mê hồn nào vậy?" Lý Cẩn Du bắt chéo hai chân.
Sở Bỉnh Văn giúp cô thắt dây an toàn, hai tay cầm lên vô lăng: "Đều là lời khen em."
Lý Cẩn Du nổi lòng hiếu kỳ, vô bả vai anh: "Đều là lời khen thế nào? Đến đến đến, nói cho em với."
Sở Bỉnh Văn nghiền ngẫm nhìn cô: "Thật sự muốn nói?" "Nói đi, nói đi mà!" Lý Cẩn Du hứng thú bừng bừng.
"Tôi nói Tiểu Cẩn Du của chúng ta huy*t nhỏ rất chặt, vú cũng rất mềm, d*m thủy cũng nhiều..."
"Đệch!" Lý Cẩn Du duỗi chân đá anh, "Trước mặt bàn dân thiên hạ, thầy đường đường là một người giáo viên nhân dân sao có thể nói mấy lời này."
"Ai da ai da, đừng đá, đang lái xe mà." Sở Bỉnh Văn giả bộ đứng đắn, trong mắt tràn đầy ý cười.
Nhà hàng mà Sở Bỉnh Văn dẫn cô tới không tính là một nhà hàng Tây đặc biệt xa hoa, cũng có lẽ là chú ý đến cách ăn mặc của cô, cô không có thời gian thay quần áo.
Đồ ăn nhà hàng này bình thường, thắng ở chỗ điều kiện xung quanh hơn hẳn, khăn trải bàn dài chấm đất, phòng riêng cách âm rất tốt, ngoại trừ tiếng hai người nói chuyện sẽ không có tiếng huyên náo từ gian phòng kế bên truyền tới.
Lúc món chính được đem lên, Lý Cẩn Du không chịu nổi cô đơn, cởi giày ra, bàn chân nhỏ lướt từ mu bàn chân anh hướng lên, lướt qua bắp chân, bắp đùi, dừng ở giữa đũng quần anh.
Anh lập tức tựa như phản xạ có điều kiện ngẩng đầu lên nhìn cô, đôi mắt híp lại, khóe miệng nhếch lên, là biểu cảm đang lập kế hoạch gì đó.
Lý Cẩn Du chợt cảm thấy có bẫy, vội vàng thu chân về, không ngờ anh túm lấy cổ chân cô, tự mình từ từ ma sát trên vật nam tính lớn.
"Thầy biến thái!" Lý Cẩn Du kêu lên, cô càng thu chân về anh càng ấn chân cô lên chỗ vật nam tính anh.
"Bây giờ em mới biết sao?" Vẻ mặt Sở Bỉnh Văn vẫn như cũ.
Lý Cẩn Du cứng rắn lắm mới kéo được chân về, tiếp đó mãi cho đến khi ăn xong bữa tối, anh cũng không chạm vào cô nữa.
Anh chạm vào cô, cô ngại mất mặt trước mọi người, anh không chạm vào cô, ngược lại cô có chút không quen.
Vất vả lắm cô mới ôm tâm sự lên được xe, cho rằng anh ít nhất cũng sẽ làm gì đó với cô, không ngờ anh nghiêng đầu hỏi cô, "Nhà em vẫn là địa chỉ điền học kỳ trước phải không?"
Cô tức giận, thuận miệng đáp: "Không phải." "Vậy em cho tôi địa chỉ?" Sở Bỉnh Văn hỏi. Cô đảo mắt, giảo hoạt mỉm cười: "Được ạ."
Sở Bỉnh Văn càng lái càng cảm thấy không thích hợp, nơi này lệch khác thường, là rừng cây con người gieo trồng, ngoài bìa rừng có đôi tình nhân đang thân mật, chạy vào chỗ sâu, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người bọn họ và tiếng lá rụng rơi trên mui xe.
Anh vừa mới dừng xe, cô đã nhào về phía anh. Tay cô chạy thẳng đến chỗ điều khiển ghế anh, ấn xuống. Sở Bỉnh Văn theo ghế dựa nằm xuống, cô bước qua ngồi trên người anh.
"Không về nhà?" Tay anh xoa nhẹ lên hông cô.
Lý Cẩn Du liêm liếm khóe miệng, lấy di động từ trong balo ra gọi một cuộc, tay cô đang lượn vòng ở bụng dưới của anh.
Sau khi được nhận, cô chỉ nói một câu: "Con và thầy đi dạo hiệu sách một lát mua mấy quyển bài tập rồi về."
Cúp điện thoại, không đợi Lý Cẩn Du tiến công, anh đã mạnh mẽ hôn lên má cô, đặt cô dưới thân mình.
Cô luôn có sức quyến rũ vô cùng đối với anh, bất kể là bị làm đến thần trí không rõ, hay là giả vờ gợi cảm khiêu khích câu dẫn.
Cô có thể nhẹ nhàng kích thích dây cung trong lòng anh, tạo nên vô số gợn sóng trên mặt hồ.
Cô là thuốc độc và cũng là thuốc giải.
"Để em tới, để em tới một lần!" Lý Cẩn Du giãy dụa nói.
Sở Bỉnh Văn dừng động tác, nghi hoặc nhìn cô, "Để em tới cái gì?"
"Phía trên! Để em tới đi!" Tay Lý Cẩn Du kéo lấy nơ trên cổ áo anh, kéo dài âm cuối, là giọng điệu nũng nịu.
"Được được được, để em tới." Sở Bỉnh Văn bế cô lên, để cô ngồi trên người mình, hai tay nâng qua đỉnh đầu, bộ dạng nhàn hạ.
Tay Lý Cẩn Du từ chỗ đó của anh trượt đến cơ thể mình, cô vẫn đang mặc đồng phục, giống y như lúc trước. Khi sáng sớm, cô đã cẩn thận cài cúc áo trên cao nhất.
Bây giờ, cô đang cởi từng cúc áo mà ban sáng cài kín ra. Động tác của cô rất chậm, từng chút lộ ra làn da trắng nõn mịn màng.
Đây quả thực là kích thích cực lớn, yết hầu của Sở Bỉnh Văn chuyển động lên xuống, anh hận không thể trực tiếp dùng tay xé rách lớp ngăn cản kia, để anh thưởng thức da thịt trần trụi của cô.
Cô cởi áo lót nhưng lại không khiến anh hứng thú lắm, áo ngực màu lam nhạt bị cô tùy tiện ném ở trên ghế phụ.
Nửa người trên của cô hoàn toàn hiện ra trước mắt anh, ngón tay cô ấn lên đầu v* của mình. Đỉnh hồng mẫn cảm lập tức dựng đứng, hai quả anh đào kia khiến người ta thèm nhỏ dãi ở trước mắt anh đang bị cô tùy ý đùa giỡn.
Cự vật của Sở Bỉnh Văn hoàn toàn dựng đứng, cách quần đâm vào miệng mật huy*t của cô.
Lý Cẩn Du không nhanh không chậm, cởi dây lưng cho anh, thả vật nam tính của anh ra ngoài.
Cô cởi quần lót của mình xuống, váy bị hai tay cô vén lên. Cô ngồi trên vật nam tính anh, chỉ cần hơi vô ý thì anh có thể thẳng tiến vào trong.
Mật huy*t của Lý Cẩn Du chảy ra d*m thủy tích ở trên côn th*t anh, dục vọng trong cơ thể Sở Bỉnh Văn kêu gào.
"Côn th*t của đồ phóng túng nhà anh có muốn cắm vào trong huy*t nhỏ của chồng không?"
Cô nghịch ngợm hỏi, biểu cảm nhìn qua giống như nhịn cười giả bộ nghiêm túc.
← Ch. 10 | Ch. 12 → |